← Quay lại trang sách

- 3 -

Ngày thứ ba sau khi an táng mẹ tôi, theo tục lệ cũ thì đó là ngày “mở cửa mả”. Những người thân thích đều tề tựu đông đủ trước phần mộ của mẹ. Chúng tôi đốt vàng mà gồm tiền giấy, ngựa giấy, người giấy và còn có cả một chiếc ti vi giấy trước mộ mẹ tôi. Cách mộ mẹ tôi không xa là mộ Vương Nhân Mỹ. Cỏ đã lên xanh trên mộ vợ tôi. Theo sự dặn dò của những bậc trưởng bối, tôi vốc một nắm gạo và một nắm cao lương rải chung quanh mộ mẹ tôi, ban đầu là đi ba vòng về phía trái, sau đó là ba vòng theo phía phải, vừa đi vừa rải gạo và cao lương lên mộ, vừa rải vừa lầm rầm khấn vái: “Một nắm cao lương một nắm thóc, Mẹ về hưởng phúc với chúng con”. Con gái tôi đi sau lưng cũng bắt chước, vốc hai tay hai nắm và rải lên phần mộ bà nó.

Tuy rất bận rộn nhưng cô tôi cũng có mặt lúc ấy, “Tiểu sư tử” mang hòm thuốc đi theo sau lưng cô. Chân cô vẫn đang khập khiễng. Mấy tháng không gặp, hình như cô đã già đi trông thấy. Cô quỳ trước mộ mẹ tôi khóc rất thật tâm. Từ trước đến nay tôi chưa hề trông thấy cô khóc nhiều như vậy nên rất xúc động. “Tiểu sư tử” đứng yên một bên mộ, vành mắt cũng đỏ hoe. Mấy người đàn bà bước đến khuyên giải cô, đồng thời cũng đỡ cô đứng dậy nhưng khi họ buông tay ra thì cô tôi lại quỳ xuống đất như cũ, tiếng khóc càng thống thiết hơn. Những người đàn bà vốn đã khóc quá nhiều, không còn nước mắt nữa nhưng trước những tiếng khóc của cô, họ cũng quỳ xuống trước phần mộ và bắt đầu hòa âm cũng tiếng khóc của cô.

Tôi đi đến bên cô định đỡ cô dậy thì “Tiểu sư tử” nhắc thầm: “Cứ để cho cô khóc. Cô đã nén trong lòng lâu lắm rồi”.

Tôi nhìn “Tiểu sư tử” và tôi hiểu sự quan tâm của cô ấy đối với cô tôi, với gia đình tôi, bất giác lòng tôi ấm lên khá nhiều.

Cuối cùng thì những đau đớn của cô tôi cũng đã nguôi ngoai, tự đứng lên, lau khô nước mắt, nói với tôi: “Tiểu Bão à, chủ nhiệm Dương đã gọi điện cho cô, nói cháu định chuyển ngành?”

“Đúng thế ạ, cháu đã viết đơn chuyển ngành gửi lên cấp trên”.

“Chủ nhiệm Dương bảo cô khuyên nhủ cháu là đừng chuyển ngành. Bà ấy nói rằng, bà ấy đã làm việc với lãnh đạo đơn vị của cháu, điều động cháu về công tác tại Ban sinh đẻ có kế hoạch, làm phụ tá cho bà ấy, một thời gian sau sẽ thăng chức cho cháu. Hình như chủ nhiệm Dương rất thích cháu”.

“Điều đó không còn ý nghĩa gì nữa. Cháu thà đi đào phân còn hơn là làm công việc sinh đẻ có kế hoạch”.

“Cháu nghĩ thế là không đúng rồi. Sinh đẻ có kế hoạch là sự nghiệp của Đảng, là một công tác quan trọng”.

“Cô gọi điện thoại cho chủ nhiệm Dương nói giúp là cháu cảm tạ sự quan tâm của bà ấy. Cháu về quê vẫn tốt hơn, trong nhà chỉ còn có một người già và một đứa trẻ, họ sống làm sao được?”

“Thôi thì cháu đừng vội khẳng định, cứ để suy nghĩ một thời gian. Cô nghĩ tốt nhất thì cháu đừng nên rời khỏi quân đội. Làm công tác ở địa phương gian nan lắm. Cháu cứ nhìn Dương Tâm, nhìn cô thì thấy. Bà ấy và cô đều phụ trách công tác sinh đẻ có kế hoạch nhưng bà ấy thì sao, phương phi đĩnh đạc, còn cô? Sứt đầu gãy chân, máu và nước mắt luôn luôn thường trực trên người cô, trên mặt cô, trông chẳng ra gì”.