← Quay lại trang sách

- 4 -

Tôi thừa nhận, tôi là một thằng ham mê danh lợi. Miệng tôi nói xin chuyển ngành nhưng nghe thấy chuyện được thăng cấp thăng chức, nghe nói chủ nhiệm Dương thích tôi thì trong thâm tâm đã bắt đầu dao động. Về đến nhà, tôi đem chuyện này ra nói với bố. Ông cũng phản đối chuyện tôi xin chuyển ngành. Bố nói: “Trước đây ông nội con đã có ơn với phó tư lệnh Dương, không những điều trị cho chân của ông ấy mà còn trị bệnh cho vợ ông ấy nữa. Bây giờ, con ông ấy làm quan to như vậy, con đi theo bà ấy, quan hệ tốt với bà ấy, tiền đồ của con không phải là vô cùng rực rỡ sao?”. Tuy ngoài miệng tôi vẫn phản đối những lời của bố nhưng trong thâm tâm, tôi cũng đã nghĩ như vậy. Chúng tôi đều là những kẻ phàm phu tục tử, chỉ là hạng dân đen, nếu có những cách nghĩ để đổi đời cho dù là chẳng quang minh chính đại gì cũng là điều dễ hiểu, đều có thể tha thứ được. Do vậy, khi cô tôi đến bàn về chuyện này, thái độ của tôi đã thay đổi. Và khi cô tôi nói đến chuyện hôn nhân giữa tôi và “Tiểu sư tử”, tôi có nghĩ đến mười mấy năm yêu đơn phương của Vương Can nhưng nó cũng chẳng ngăn cản được “Tiểu sư tử” trở thành vợ tôi.

Cô tôi nói: “Cô không có con nên đã lâu lắm rồi, cô đã coi “Tiểu sư tử” như con đẻ. Tính cách nó đoan trang, tâm hồn nó thiện lương, lại trung thành như nhất với cô. Cô không thể gả nó cho Vương Can”.

“Cô à, chắc chắn là cô đã biết, kể từ khi lá thư tình mà Vương Can gửi cho “Tiểu sư tử” vào năm một chín bảy mươi, đến nay đã là mười hai năm. Trong mười hai năm ấy, cậu ta đã viết đến năm trăm lá thư tình. Chính cậu ấy đã nói với cháu điều này. Vả lại, để biểu thị tình yêu với “Tiểu sư tử”, cậu ấy không ngần ngại gì mà bán đứng em gái mình. Đương nhiên Vương Can cũng đã bán rẻ Viên Tai. Cậu ta cũng bán rẻ Vương Nhân Mỹ, nếu không làm sao cô có thể biết được Viên Tai tháo vòng một cách phi pháp? Cô cũng không thể biết được chuyện Vương Nhân Mỹ và Vương Đảm có thai ngoài kế hoạch!” - Tôi nói.

“Cũng chẳng có gì mà che giấu nữa, nói sòng phẳng là “Tiểu sư tử” không hề được liếc mắt nhìn qua những lá thư ấy vì tất cả đều chui vào túi của cô.” - Cô nói - “Cô đã nói chuyện với trạm trưởng bưu cục Mã. Tất cả những lá thư của Vương Can đều phải đưa cho cô!”

“Nhưng Vương Can cũng đã lập được nhiều thành tích trong công việc của cô.” - Tôi nói - “Bắt đầu từ việc bố cậu ấy thắt ống dẫn tinh, cậu ấy đã ra mặt giúp đỡ cô. Có thể nói cậu ấy đã vì nghĩa diệt thân, ngay cả em gái mình cậu ấy cũng ngấm ngầm khai báo”.

“Không nên chọn những kẻ như thế làm chồng!” - Giọng cô tôi có vẻ tức giận lẫn khinh bỉ - “Vì một người đàn bà mà bán rẻ bạn bè, bán rẻ người thân. Cháu nói đi, có thể dựa dẫm vào một kẻ như vậy mà sống được chăng?”

“Nhưng dù gì cậu ấy cũng đã giúp đỡ cô rất nhiều!”

“Đó là hai chuyện khác nhau.” - Giọng cô tôi đã chuyển sang tâm sự - “Tiểu Bão, cháu hãy nhớ rằng, đã là con người thì có thể làm bất cứ điều gì nhưng không bao giờ là một kẻ phản bội. Cho dù có muôn ngàn lý do đi chăng nữa cũng đừng bao giờ làm một kẻ phản bội. Từ xưa đến nay, từ trong nước cho đến nước ngoài, kẻ phản bội không bao giờ có một kết cục viên mãn cả… Kể cả Vương Tiểu Thích. Cho dù ông ấy có được thưởng năm nghìn lượng vàng nhưng cô vẫn dám đánh cược với cháu rằng, ông ấy chết mà không hề nhắm mắt. Bây giờ, nếu để có được năm nghìn lượng vàng mà chạy sang hàng ngũ Quốc dân đảng. Ngày mai lại có một đảng khác đưa cho con mười nghìn lượng, con lại tiếp tục con đường phản bội, đúng không? Do vậy, Vương Can cung cấp cho cô càng nhiều tin tức, cô càng coi thường nó. Đã lâu lắm lồi, trong thâm tâm cô đã coi nó như là một con chó không bằng!”

“Nhưng…, cô à, nếu cô không giấu nhẹm những lá thư của Vương Can thì sao? Liệu “Tiểu sư tử” có bị những lá thư ấy làm cho xúc động và đã trở thành vợ Vương Can từ lâu rồi không?”

“Không thể!” - Cô lắc đầu nói - “Tuyệt đối không thể. Tính cách “Tiểu sư tử” rất mạnh mẽ. Bao nhiêu năm qua, theo đuổi nó không chỉ có mỗi một Vương Can. Nếu tính một cách đầy đủ, những người theo đuổi nó có cán bộ, có công nhân, đến cả bảy tám người, nhưng nó không hề để ý đến ai”.

Tôi lắc đầu nghi ngờ: “Nhưng cô ta đâu có đẹp…”

“Xì!” - Cô tôi nói: “Mắt cháu bị làm sao vậy? Có rất nhiều phụ nữ, thoạt nhìn thì cảm thấy rất đẹp, nhưng nhìn kỹ, chỗ nào cũng có khiếm khuyết. Còn “Tiểu sư tử” thì sao? Đúng là mới nhìn, nó không lấy gì làm dễ coi. Nhưng nếu nhẫn nại một tí, càng nhìn càng thấy nó đẹp. Hình như cháu chưa bao giờ chịu nhìn nó một lát, đúng không? Cả đời cô ngày nào cũng đụng phải đàn bà nên hiểu thế nào là loại đàn bà đáng quý đáng yêu. Cháu còn nhớ không? Khi cháu vừa nói đến chuyện cưới vợ, cô đã giới thiệu “Tiểu sư tử” cho cháu. Nhưng lúc ấy cháu và Vương Nhân Mỹ đã có hẹn ước. Tuy cô không bằng lòng chút nào nhưng vì chủ trương hôn nhân tự do, cô chỉ là một bà cô già nên đành phải bằng lòng với sự lựa chọn của cháu mà thôi. Bây giờ, Vương Nhân Mỹ đã chết rồi - đương nhiên là cô không bao giờ muốn nó chết, ngược lại còn muốn nó sống lâu trăm tuổi nữa kia - nhưng đó lại là ý trời. Ý trời đã định là cháu và “Tiểu sư tử” có duyên phận vợ chồng!”

“Cô à, nói gì thì nói, Vương Can vẫn là bạn nối khố của cháu. Chuyện của cậu ta với “Tiểu sư tử” ai ai cũng biết, từ trẻ con cho đến người lớn đều lắc đầu thương cảm. Bây giờ cháu lấy “Tiểu sư tử” làm vợ thì những bãi nước bọt của mọi người cũng đủ làm cho cháu phải chết ngạt thôi”.

“Cháu lại trở nên hồ đồ mất rồi.” - Cô nói: “Vương Can thích “Tiểu sư tử” là chuyện riêng của nó, “Tiểu sư tử” chưa hề có những biểu hiện gì đáp lễ. Bây giờ, “Tiểu sư tử” làm vợ cháu thì chẳng khác nào chim khôn chọn cành mà đậu, tôi hiền chọn chúa mà thờ. Lại nữa, tình yêu nam nữ và nghĩa khí bạn bè vốn chẳng liên quan gì đến nhau. Nếu “Tiểu sư tử” là một con ngựa lọt vào mắt Vương Can, đương nhiên là cháu có thể nhường cho cậu ta. Nhưng “Tiểu sư tử” lại là một con người, cháu yêu nó, muốn có nó thì phải giành giật chứ. Cháu sống ở xa bao nhiêu năm, đã xem nhiều phim ảnh nước ngoài mà đầu óc vẫn bảo thủ và cố chấp như thế sao?”

“Cho dù cháu có đồng ý đi chăng nữa, nhưng liệu “Tiểu sư tử”…”

Cô ngắt lời tôi, nói: “Điều này thì cháu có thể yên tâm. Nó đã theo cô bao nhiêu năm nay, nó nghĩ gì trong lòng đều không lọt qua được mắt cô. Cô nói một câu rất thành thực nhé, người mà nó yêu chính là cháu! Nếu Vương Nhân Mỹ không vì tai nạn ngoài ý muốn mà chết, e rằng “Tiểu sư tử” sẽ sống một mình đến cuối đời”.

“Cô cho cháu suy nghĩ thêm một thời gian nữa. Đất vẫn chưa khô trên mộ Vương Nhân Mỹ mà!” - Tôi nói.

“Suy nghĩ cái gì? Đêm dài lắm mộng! Nếu Vương Nhân Mỹ ở trên trời có linh thiêng thì e rằng nó cũng vỗ tay mà tán đồng thôi! Tại sao ư? Bởi vì Vương Nhân Mỹ biết “Tiểu sư tử” là người tốt. Con gái nó được một người mẹ kế như vậy thì còn gì bằng, có khác gì mẹ đẻ! Vả lại, căn cứ vào quy định của chính sách, cháu và “Tiểu sư tử” vẫn có thể sinh con, cô hy vọng là hai đứa sẽ sinh đôi! Tiểu Bão à, biết đâu rằng trong họa lại có phúc!”