← Quay lại trang sách

- 5 -

Hôn lễ giữa tôi và “Tiểu sư tử” đã định.

Tất cả đều dưới sự điều khiển của cô tôi. Lúc nào tôi cũng có cảm giác mình chỉ là một khúc gỗ mục trôi nổi trên dòng sông, có ai đó vươn tay đẩy một cái là cứ lao về trước mà chẳng biết trôi về đâu.

Lúc đến công xã để đăng lý kết hôn cũng là lần thứ hai tôi và “Tiểu sư tử” được gặp nhau một cách riêng lẻ.

Lần đầu tiên tôi và “Tiểu sư tử” gặp riêng nhau chính là tại phòng ở tập thể của cô tôi và “Tiểu sư tử”. Đó là một buổi sáng thứ bảy. Cô tôi đã đẩy hai chúng tôi vào phòng rồi bỏ đi đâu đó. Trong phòng có hai chiếc giường, giữa hai chiếc giường có kê một chiếc bàn có ba ngăn kéo. Trên bàn là mấy tờ báo và tạp chí phụ nữ bám đầy bụi, bên ngoài cửa sổ là một hàng cây hoa quỳ già cỗi. Hoa quỳ đang nở, những chú ong đang đập cánh vù vù để hút mật hoa. “Tiểu sư tử” rót cho tôi một cốc nước rồi ngồi xuống giường của mình. Còn tôi đương nhiên là ngồi trên giường của cô. Căn phòng tập thể thoang thoảng mùi xà phòng thơm. Bong bóng xà phòng đang nổi trong chiếc chậu rửa mặt hiệu Hồng Đăng. Trên giường cô tôi, chăn chiếu không hề được gấp lại, tất cả đều lộn xộn, nhàu nát.

“Cô tôi đi làm việc rồi à?”

“Ừ, đi làm rồi”.

“Tôi có cảm giác như đang nằm mơ”.

“Tôi cũng thấy thế”.

“Cô có biết chuyện Vương Can hay không? Cậu ấy đã viết cho cô hơn năm trăm lá thư!”

“Nghe cô có nói qua chuyện này?”

“Cô nghĩ gì về chuyện này?”

“Không nghĩ gì cả”.

“Tôi là người tái hôn, lại có thêm một đứa con gái. Cô không thấy thế là quá thiệt thòi cho mình sao?”

“Không!”

“Có cần phải nói chuyện với gia đình cô một tiếng không?”

“Tôi không có gia đình”.

Tôi đèo “Tiểu sư tử” đến cơ quan công xã trên chiếc xe đạp. Con đường vừa được đổ một lớp ngói và vạch vỡ, chiếc xe đạp nhảy nhót liên tục, khó lòng giữ vững tay lái. “Tiểu sư tử” ngồi phía sau áp chặt vai vào lưng tôi. Trên đời này cũng có những người ngồi sau xe đạp của ta, ta đạp rất nhẹ nhưng cũng có người ngồi sau xe đạp của ta khiến ta đạp rất khó khăn. Vương Nhân Mỹ thuộc loại thứ nhất còn “Tiểu sư tử” đương nhiên là thuộc loại thứ hai. Tôi rướn hết sức để đạp. Đứt xích! Một thoáng suy nghĩ trong tôi: Điềm gở! Có lẽ nào mình và “Tiểu sư tử” cũng không thể sống với nhau đến đầu bạc răng long? Chiếc xích nằm chơ vơ trên mặt đường gồ ghề trông như một con rắn chết khô. Tôi cầm chiếc xích lên, tuyệt vọng đưa mắt nhìn bốn phía. Hai bên đường là những thửa ruộng ngô, có mấy người đàn bà đang bơm thuốc sâu cho ngô, bình phun thuốc kêu lên lanh lảnh tưởng như là tiếng còi báo động phòng không. Những người đàn bà này đều bịt mặt bằng những miếng nilon, khăn trùm kín đầu. Đây là một dạng lao động độc hại nhưng nhìn những tia thuốc độc như những làm sương mỏng bao phủ lấy màu xanh mơn mởn của lá ngô vừa lên khỏi mặt đất khiến người ta dễ nghĩ ra những ý thơ lãng mạn và tình tứ - Hình như trong thơ xưa đã từng nhắc đến cảnh sương trên đầu ngọn cỏ thì phải? Tôi chợt nhớ Vương Nhân Mỹ. Lá gan Vương Nhân Mỹ rất to, ngay cả việc lấy tay không bắt rắn cô ấy cũng chẳng sợ. Cô ấy nắm lấy đuôi con rắn mà chẳng khác tôi cầm chiếc xích xe đạp lúc này bao nhiêu. Vương Nhân Mỹ cũng từng làm công việc bơm thuốc trừ sâu bởi sau khi trả lễ cho Tiêu Hạ Thần, cô ấy đã bị trường đuổi việc. Trên đầu tóc Vương Nhân Mỹ lúc nào cũng có mùi thuốc trừ sâu và cô ấy vẫn thường nói đùa với tôi: Không cần gội đầu, cứ để như vậy thì chấy rận mới không thể bám trên tóc được. Những lúc Vương Nhân Mỹ gội đầu, tôi thường đứng phía sau để dội nước cho cô ấy. Và những lúc ấy, Vương Nhân Mỹ thường cười lên những tiếng nho nhỏ thích thú… Những hồi ức về Vương Nhân Mỹ khiến tim tôi bồi hồi thổn thức. Tôi liếc nhìn “Tiểu sư tử”. Hôm nay, có lẽ cô ấy chú ý trang điểm khác bình thường với một chiếc áo sơ mi màu đỏ ngắn tay, trên cổ tay có một chiếc đồng hồ điện tử sáng lấp lóa. Đúng là đẫy đà, đầy đặn! Hình như trên mặt “Tiểu sư tử” cũng đã được đánh qua một lớp phấn hồng nên có vẻ dễ coi hơn.

Vẫn còn ba cây số nữa mới đến cơ quan công xã. Chỉ còn một cách là dắt xe đi bộ thôi!

Trước cổng của tổ giết mổ công xã, chúng tôi giáp mặt Trần Tị. Cậu ta đang cõng Trần Nhĩ sau lưng. Thoạt trông thấy chúng tôi, sắc mặt Trần Tị có một chút biến đổi, quay người đi, rõ ràng là không muốn gặp mặt chúng tôi.

“Trần Tị!”. Tôi chủ động gọi cậu ta.

“Ôi chao! Tôi cứ nghĩ cậu là một nhân vật cỡ bự từ đâu đến làng ta đấy chứ!”. Thái độ và giọng nói của Trần Tị đầy vẻ giễu cợt châm biếm, trong khi nói đôi mắt lại nhìn “Tiểu sư tử” một cách căm thù.

“Cậu được thả ra rồi à?”

“Con bị ốm nên mới được thả ra. Thực ra thì tôi chẳng muốn ra tí nào. Trong đó có cái ăn có cái uống, sống một đời trong đó cũng chẳng bõ!”

“Tiểu sư tử” có vẻ quan tâm, bước đến bên cạnh Trần Tị đưa tay sờ trán Trần Nhĩ.

Trần Tị quay người tránh né.

“Mau đưa đến trạm xá đi! Ít nhất cũng sốt ba mươi chín độ.” - “Tiểu sư tử” nói.

“Trạm xá nào? Chỗ các người là lò mổ thì đúng hơn!” - Trần Tị nói một cách cay độc.

“Tôi biết anh rất hận chúng tôi, nhưng chúng tôi cũng chẳng có cách nào hơn.” - “Tiểu sư tử” nói.

“Tại sao các người lại không có cách? Cách của các người nhiều lắm!”- Trần Tị nói.

“Trần Tị!” - Tôi nghiêm giọng nói - “Đừng có

mà cõng con đứng đây huyên thuyên nữa! Đi, tôi đưa cậu đi!”

“Cám ơn! Anh bạn!” - Trần Tị cười nhạt - “Tôi đâu dám làm lỡ chuyện vui của hai người”.

“Trần Tị…, sao cậu lại nói với tôi những lời như vậy?”

“Cậu đừng có che mắt tôi nữa… Trước đây tôi vẫn nghĩ cậu là một con người, bây giờ mới nhận ra là không phải.” - Trần Tị cay độc nói.

“Mặc kệ cậu muốn nói gì thì nói…” - Tôi lôi mấy tờ giấy bạc ra nhét vào túi cậu ta - “Mau đưa con đến trạm xá đi!”.

Trần Tị thò tay vào túi móc mấy tờ giấy bạc ra ném xuống đất, nói: “Tiền của cậu dính đầy máu, tanh lắm!” - Nói xong thì bỏ đi.

Tôi đứng lặng nhìn theo bóng dáng cao lêu đêu, xiêu xiêu vẹo vẹo Trần Tị rồi cúi nhặt mấy tờ giấy bạc nhét vào túi áo.

“Thành kiến của Trần Tị đối với các người quá sâu.” - Tôi nói với “Tiểu sư tử”.

“Anh ta nên tự trách mình…” - “Tiểu sư tử” nói đầy vẻ bất mãn - “Những nỗi khổ tâm của chúng tôi có ai thấu tỏ được đâu…”

Làm thủ tục kết hôn lẽ ra phải có thư giới thiệu của đơn vị nhưng tay nhân viên hành chính có biệt hiệu là “Lỗ Mặt rỗ” cười hi hí nói: “Không cần đâu! Cô của cậu đã gọi điện thoại cho chúng tôi rồi. Vạn Tiểu Bão! Con trai tôi cũng đang ở trong đơn vị cậu. Nó vừa nhập ngũ năm ngoái. Thằng bé này rất thông minh, học cái gì tỏ cái nấy. Cậu có thể chiếu cố cho nó một tí nhé!”

Khi ký và điểm chỉ vào tờ giấy đăng ký kết hôn, tôi thoáng một chút do dự bởi lúc ấy, trong đầu tôi thoáng hiện những hình ảnh tôi cùng Vương Nhân Mỹ đến đây ngày xưa. Cũng có thể đây là cuốn sổ đăng ký ngày ấy, cũng có thể là tại chính căn phòng này, cũng có thể là gã “Lỗ Mặt rỗ” này chứng kiến… Ngày ấy, khi tôi ấn ngón tay có bôi mực đỏ lên tờ đăng ký kết hôn, Vương Nhân Mỹ đã rất vui vẻ kêu lên: Ôi chao! Hoa tay anh đẹp chưa kìa! Lúc này, “Lỗ Mặt rỗ” nhìn tôi cười hi hí, nói: ‘‘Vạn Túc! Đúng hơn là nên đặt tên cậu là Vạn Phúc! Cậu đã cướp mỹ nhân số một của công xã chúng tôi đi rồi!’’ - Gã chỉ vào cuốn sổ đang ký kết hôn, nói tiếp - ‘‘Điểm chỉ đi chứ! Do dự cái gì nào?’’

Những lời của Lỗ Mặt rỗ có ý vị châm chọc, tôi đã nhận ra điều đó - Mẹ kiếp! Mặc kệ mày! Tôi chửi thầm. Được, thì điểm chỉ! Việc gì phải do dự nào! Tôi nghĩ, có rất nhiều chuyện trong đời này không do con người làm chủ, tất cả đều được an bài bởi số mệnh. Đẩy thuyền ngược dòng tất nhiên là không dễ bằng thả cho nó trôi xuôi dòng. Vả lại, mọi chuyện đã đến nước này, nếu tôi không điểm chỉ có khác nào tôi đã đào hố để chôn sống “Tiểu sư tử”? Tôi đã giết chết một người phụ nữ, lẽ nào tôi lại tiếp tục phá hoại cuộc đời người phụ nữ thứ hai!