- 6 -
Lúc ấy, tôi vẫn đinh ninh rằng, vì lo lắng cho hôn sự của tôi mà cô tôi sẽ quên chuyện Vương Đảm, lại còn cho rằng, lòng từ bi bác ái của cô đã được khơi gợi và thậm chí đã hy vọng rằng, cô cố tình quên để Vương Đảm được mẹ tròn con vuông. Nhưng sau đó tôi mới biết, lòng trung thành đối với sự nghiệp vĩ đại - nói theo cách của cô - vẫn cứ điên cuồng. Không những cô có lòng dũng cảm mà còn đầy mưu lược. Do vậy tất cả đều được cô nắm trong tay. Không nên nghi ngờ lòng thành của cô trong việc tác hợp tôi với “Tiểu sư tử”. Đúng là cô đã nghĩ chúng tôi là một đôi tâm đầu ý hợp, nhưng việc cô phất cờ gióng trống cho hôn lễ của chúng tôi, việc cô thả bố con Trần Tị ra và tuyên bố với tất cả dân chúng trong thôn là không cần tìm Vương Đảm nữa lại là một nước cờ rất cao tay, tung hỏa mù để làm cho ai đó đang che giấu Vương Đảm mất cảnh giác mà thôi. Rõ ràng, đó là một mũi tên nhắm vào hai mục tiêu với một kết cục rất viên mãn: Vừa có thể đem đồ đệ ruột của mình gả cho cháu ruột để tìm cho đồ đệ một nơi để về, đồng thời cũng có thể “bắt Vương Đảm về quy án”. Dùng những lời lẽ như trên để nói về cô tôi trong thời gian ấy quả thật cũng có những điểm chưa thỏa đáng nhưng tạm thời, tôi chưa biết phải dùng những lời lẽ như thế nào cho thích hợp hơn.
Buổi sáng trước khi hôn lễ tiến hành, theo tập tục truyền thống, tôi đem vàng mã ra đốt trước mộ mẹ tôi, xưa nay người ta gọi đó là “tiền vui”. Đại khái là bằng cách này, mẹ tôi sẽ biết được chuyện đại hỷ của tôi và vong linh bà sẽ về chung vui với gia đình. Đốt xong “tiền vui”, đột nhiên có một cơn gió xoáy thổi tới và bốc tro tàn vun thành một nhóm tròn, di chuyển chung quanh mộ. Đương nhiên là tôi có thể giải thích đó là một hiện tượng vật lý nhưng trong thâm tâm, tôi vẫn không giấu được nỗi kinh sợ. Trong đầu tôi bỗng nhiên choán đầy hình ảnh mẹ tôi xiêu xiêu vẹo vẹo. Bên tai tôi văng vẳng những lời nói đầy bộc trực nhưng ý tứ rất xâu xa của bà và nước mắt tôi trào ra. Nếu mẹ tôi còn có thể nói được, bà sẽ nói gì đối với lần cưới vợ thứ hai này của tôi?
Luồng gió xoáy ấy vần vũ trên một mẹ tôi một lát rồi đột ngột di chuyển sang một hướng khác. Nó lại đi về hướng mộ Vương Nhân Mỹ và cũng như trên mộ mẹ tôi, nó xoay tròn chung quanh mộ cô ấy. Cũng trong lúc ấy, tiếng chim vàng anh đột nhiên vang lên trong khóm liễu. Tiếng chim kêu lảnh lót nhưng buồn đứt ruột. Mẹ tôi và Vương Nhân Mỹ được an táng ngay trong vườn đào của nhà tôi. Đào trên cây đã chín. Tôi đưa tay hái lấy hai quả đào thật lớn, đặt lên mộ mẹ tôi một quả rồi cầm một quả trên tay, tôi đi qua mấy gốc đào cổ thụ, đến bên mộ Vương Nhân Mỹ. Trước khi đến đây, bố tôi đã dặn: Khi đốt tiền, con đừng quên đốt cho vợ con một ít. Tôi chưa kịp thực hiện lời bố dặn và lúc này, tôi lầm bẩm trong miệng: Vương Nhân Mỹ, anh xin lỗi em. Nhưng không bao giờ anh quên được em, không bao giờ quên được những gì đẹp nhất thuộc về em. Anh tin rằng “Tiểu sư tử” là một người tốt, cô ấy nhất định sẽ chăm sóc Yến Yến thật đầy đủ. Nếu cô ấy đối xử với Yến Yến không ra gì, nhất định anh sẽ không chung sống với cô ta! Tôi đốt “tiền vui” trước mộ Vương Nhân Mỹ rồi trải một tờ giấy lên mộ, đặt quả đào lên đó. Vương Nhân Mỹ - tôi lầm thầm: Cho dù anh biết trong lòng em không thể vui, nhưng anh thành thật mời em cùng mẹ về nhà tham gia hôn lễ của anh. Anh sẽ đặt lên bàn thờ bốn chiếc bánh bao mới hấp và nhiều thức ăn. Ngoài ra anh cũng đã mua kẹo sô-cô-la mà ngày ấy em vẫn rất thích và vẫn nói rằng, nó là một loại thần dược ấy để lên bàn thờ em…
Trên đường quay về, cỏ dại hai bên con đường nhỏ quấn lấy đôi chân tôi, con kênh đào bên đường nước đầy ăm ắp. Con kênh này phía nam nối với dòng Mặc Thủy, phía bắc thông với sông Giảo Hà. Trong vườn đào, những người làm vườn đang hái quả và xa xa là những chiếc máy kéo đang chạy trên đường, kéo theo những rơ móc chất đầy quả đào.
Vương Can đột ngột xuất hiện chẳng khác nào chui từ dưới đất lên, đứng chặn ngang đường trước mặt tôi. Cậu ta đang mặc một bộ quân phục không mới cũng không cũ. Vừa trông thấy là tôi đã nhận ra đó là bộ quân phục tôi tặng cho cậu ta năm ngoái. Hình như cậu ta vừa cắt tóc, râu cũng đã cạo nhẵn nhụi. Vẫn cứ lêu đêu gầy gò nhưng rõ ràng là tinh thần Vương Can đã có vẻ linh hoạt hơn. Trông thấy bộ dạng cậu ta, tôi cảm thấy mình được an ủi nhưng linh tính, tôi lại cảm thấy có điều gì đó bất thường.
“Vương Can…, thực ra thì…” - Tôi ấp úng.
Vương Can xua tay, cười nhẹ để lộ đôi hàm răng vàng khè, nói: “Tiểu Bão, đừng có giải thích gì cả, tôi hiểu cả rồi. Tôi chỉ muốn chúc phúc cậu thôi”.
“Vương Can à…” - Lòng tôi trăm mối ngổn ngang, đưa tay ra muốn nắm lấy tay cậu ta. Nhưng Vương Can đã lùi một bước, nói: “Bây giờ, tôi như người đã thoát khỏi cơn mộng. Tình yêu là gì, nó cũng chẳng qua như một trận ốm thập tử nhất sinh. Tôi đã qua khỏi trận ốm ấy rồi”.
“Thế thì tốt quá.” - Tôi nói - “Thực ra thì “Tiểu sư tử” không thích hợp lắm với cậu. Chỉ cần cậu điều chỉnh tâm tình, sống vui lên và làm được một chuyện gì đó. Lúc ấy sẽ có rất nhiều cô gái tốt để cho cậu tha hồ lựa chọn”.
“Tôi đã là một phế nhân.” - Vương Can nói - “Tôi đến đây là để xin lỗi cậu. Cậu không thấy trên mộ Vương Nhân Mỹ đã có tro tàn của vàng mã sao? Đó là do tôi đốt đấy. Bởi vì tôi bán rẻ mọi người nên Viên Tai mới bị lao tù, mẹ con Vương Nhân Mỹ mới chết thảm. Tôi là một hung thủ giết người”.
“Cậu không đáng trách trong chuyện này”. Tôi nói.
“Tôi cũng đã cố gắng tìm ra muôn ngàn lý do để tự an ủi mình. Nào là thực hiện chức trách công dân đối với chính sách sinh đẻ có kế hoạch của nhà nước; nào là vì tổ quốc, vì nghĩa lớn mà diệt thân… Nhưng tất cả những lý do ấy đều không an ủi được tôi. Tâm hồn tôi không hề được thanh tĩnh. Tôi chẳng có được trình độ giác ngộ cao như thế. Tôi làm những việc ấy vì động cơ cá nhân, cụ thể là làm cho “Tiểu sư tử” vui. Chính vì vậy mà tôi đã hoàn toàn mất ngủ. Hễ chợp mắt là tôi thấy Vương Nhân Mỹ giang đôi cánh tay đầy máu ra mà ôm lấy tôi… Tôi nghĩ là mình không còn sống được mấy ngày nữa…”
“Vương Can, cậu tự dằn vặt quá nhiều”. - Tôi nói - “Cậu không làm điều gì sai trái cả. Cậu đừng quá mê tín, người chết rồi cũng như lửa tắt tro tàn… Nhưng cho dù con người sau khi chết có linh hiển, Vương Nhân Mỹ cũng không hề theo cậu đâu. Cô ấy là người có trái tim nhân hậu, biết phân định phải trái”.
“Đúng thế, Vương Nhân Mỹ là người tốt. Nhưng chính vì cô ấy là người tốt nên tôi mới dằn vặt lương tâm.” - Vương Can nói - “Tiểu Bão, cậu đừng thương xót tôi, đừng tha thứ cho tôi. Bữa nay tôi chờ cậu ở đây là muốn nhờ cậu một việc…”
“Việc gì nào, nói đi, Vương Can!”
“Nhờ cậu nói với “Tiểu sư tử” và yêu cầu cô ta nói lại với cô của cậu rằng, ngày ấy, Vương Đảm trèo lên khỏi giếng, chạy thẳng đến nhà tôi. Dù sao thì nó cũng là em gái tôi mà. Nó nhỏ tẹo mà lại vác cái bụng thè lè, cầu xin tôi cứu mạng, kể cả đứa con trong bụng nữa. Cho dù tôi là một thằng sắt đá, sắt đá đến độ độc ác nhưng trước em tôi, tôi đã bị khuất phục. Tôi giấu nó trong sọt phân, bên trên phủ một lớp cỏ khô rồi lại trùm một chiếc bao gai lên nữa. Tôi đặt sọt phân ấy lên xe đạp rồi rời khỏi thôn. Ở đầu thôn, Tần Hà chặn tôi lại để tra xét. Anh ta là người do cô của cậu phân công đứng đó để tra xét những người rời khỏi thôn. Cô của cậu là người sinh nhầm thời đại, là người làm nhầm công việc. Đáng ra cô ấy phải là tướng lĩnh chỉ huy ngoài chiến trường đánh nhau với giặc mới thỏa chí tang bồng! Gặp ai cũng được nhưng tôi không bao giờ muốn gặp mặt Tần Hà vì anh ta là một con chó trung thành của cô ấy, cũng như tôi vì “Tiểu sư tử” mà có thể bán đứng tất cả mọi người. Anh ta vì cô ấy mà có thể bán rẻ tất cả những người chung quanh. Anh ta đứng chắn ngang đường. Trước đó tôi và anh ta đã gặp nhau nhiều lần ở trạm xá nhưng chưa bao giờ nói với nhau một câu, có điều tôi biết anh ta đã coi tôi như một người bạn vì đều có chung một nỗi niềm, đồng bệnh tương liên mà! Trước đó, khi Tần Hà bị Cao Môn và Lỗ Hoa Hoa ăn hiếp ngay trước cổng cửa hàng cung tiêu của công xã, tôi đã từng ra tay cứu anh ta. “Cao, Lỗ, Tần, Vương” - Tần là Tần Hà, Vương chính là Vương Can - Bốn thằng ngu đần trời đánh của huyện Đông Bắc Cao Mật gặp nhau! Người ta đổ đến xem trò vui chẳng khác nào đi xem khỉ diễn xiếc…
Anh bạn à, cậu có biết không, khi người ta chẳng ngu đần tí nào mà lại bị xem là ngu đần thì lại là một sự tự do vĩ đại! Nhìn thấy Tần Hà, tôi nhảy xuống xe đạp, nhìn thẳng vào anh ta. “Cậu đến chợ để bán phân lợn?” - “Đúng thế, bán phân lợn!”. “Kỳ thực là tôi không thấy gì cả”… Những lời đối đáp của kẻ ngu đần, chắc là cậu nghe không hiểu phải không? Thì ra ngôn ngữ của kẻ ngu đần cũng có những đặc sắc riêng của nó. Tôi và Tần Hà nhìn nhau và anh ta đã tha cho tôi lần ấy. Hai kẻ ngu đần lại hiểu nhau đến độ ấy, cậu nghĩ có ra không?
Nhờ cậu nói lại với “Tiểu sư tử” rằng, tôi đã đưa em gái tôi đến Giảo Châu. Ở đó, tôi bỏ nó lên chiếc xe khách chạy đường dài đến Yên Đài rồi dặn nó mua tiếp vé thuyền đến Đại Liên, từ Đại Liên mua vé tàu hỏa đến Cáp Nhĩ Tân. Cậu đã biết mẹ Trần Tị là người Cáp Nhĩ Tân, cũng đã biết Trần Tị là kẻ có đầu óc. Tất cả đã được nó sắp đặt từ trước. Đã mười ba ngày rồi, Vương Đảm đã có thể đến được nơi mà nó cần đến. Đôi tay cô của cậu có rộng đến mấy cũng không thể túm lấy cả bầu trời này. Cô ấy có thể làm bất cứ chuyện gì trong địa bàn công xã này thôi. Nhưng rời khỏi nơi này, cô ấy không là gì cả. Cái thai của Vương Đảm đã bảy tháng rưỡi, khi cô ấy tìm được nó, con của nó đã ra đời. Do vậy, hãy nhắn với cô ấy rằng, hãy từ bỏ dã tâm tìm Vương Đảm đi!”
“Chuyện đã như vậy thì có nhất thiết phải báo cho họ biết không?”
“Đây là một trong những cách để tôi tự cứu mình và cũng là chuyện duy nhất mà tôi nhờ cậu”.
“Được!”. Tôi nói.