← Quay lại trang sách

- 7 -

Tôi đúng là một kẻ ý chí vô cùng nhu nhược.

Ban đầu tôi đã quyết tâm là, trong đêm tân hôn với “Tiểu sư tử”, tôi sẽ ngồi trong phòng hoa chúc, ngồi suốt đêm bên cạnh cây nến đỏ nhằm biểu thị sự tưởng nhớ đối với Vương Nhân Mỹ. Nhưng rồi chỉ đến mười hai giờ đêm, tôi không đủ sức nữa mà ôm chầm lấy “Tiểu sư tử”!

Ngày đám cưới của tôi và Vương Nhân Mỹ, mưa gió bời bời. Ngày đám cưới của tôi và “Tiểu sư tử” cũng bời bời mưa gió. Những ánh chớp nhoáng nhoàng và sau đó là những tiếng sét đinh tai nhức óc và sau nữa là nước đổ xuống. Bốn phương tám hướng toàn là nước, là âm thanh của sấm sét và trong không trung. Mùi đất nồng nồng, mùi trái cây chín rục, mùi lá cây thối rữa…, tất cả trộn lẫn vào nhau và ùa vào phòng hoa chúc. Nến đỏ sắp tàn, leo leo lắt lắt trong gió và cuối cùng là tắt ngấm. Bất giác tôi cảm thấy có một nỗi sợ hãi vô hình. Lại một ánh chớp nhoáng nhoàng đúng và lúc ấy tôi thấy đôi mắt “Tiểu sư tử” như lóe lên một luồng ánh sáng. Mặt cô ấy dưới ánh chớp có màu của đồng. Tiếp theo đó là một tiếng sấm, rất gần, hình như ngay trong vườn nhà tôi, kèm theo đó là một mùi khét lẹt. “Tiểu sư tử” kêu lên sợ hãi và ôm chầm lấy tôi.

Tôi vốn nghĩ rằng “Tiểu sư tử” là một khúc gỗ nhưng không ngờ rằng cô ấy lại là một quả dưa. Một quả dưa đã chín đang chứa đầy nước, có đầy đủ vị ngọt và rất thơm. Đem người mới để so với người cũ vốn là một hành vi rất không quân tử và tôi cố gắng để không cho đầu óc của mình làm điều ấy nhưng bất lực, trái tim không nghe mệnh lệnh của cái đầu tôi. Khi da thịt tôi tiếp xúc với da thịt “Tiểu sư tử”, trái tim tôi đã hoàn toàn làm chủ bản thân tôi.

Tôi nói mà vẫn biết là mình đang nói những lời vô sỉ: “‘Tiểu sư tử’ à, anh cảm thấy giữa anh và em có ý vị vợ chồng hơn so với anh và Vương Nhân Mỹ”.

“Tiểu sư tử” đưa tay bịt miệng tôi, nói: “Có những suy nghĩ không nên nói thành lời”.

“Vương Can bảo anh nói với em, mười ba ngày trước, cậu ấy đã đưa Vương Đảm đến Giảo Châu, Vương Đảm tiếp tục đến Yên Đài và rồi từ Yên Đài, Vương Đảm đã đi đến Đông Bắc”.

“Tiểu sư tử” quẫy khỏi tay tôi và ngồi dậy, lại một ánh chớp từ trong mắt lóe lên trong đêm tối, gương mặt đang đắm đuối trong nhục cảm thoắt biến thành nghiêm trang và lạnh lùng. Một lát sau, cô ấy ôm lấy tôi và ngã xuống giường, thì thầm bên tai tôi: “Anh ta đang tung hỏa mù, căn bản Vương Đảm không thể đi được xa như thế”.

“Cô và em… có thể bỏ qua cho Vương Đảm lần này không?”

“Chuyện này thì em nói không linh đâu, phải xem ý tứ của cô”.

“Hình như cô… đang có ý định này”.

“Không thể! Nếu cô có ý định ấy thì không còn đúng là cô nữa”.

“Thế tại sao hai người lại án binh bất động? Lẽ nào hai người không biết cái thai của Vương Đảm đã bảy tháng rưỡi rồi hay sao?”

“Cô không hề án binh bất động mà đang bố trí đến mấy người đang ngấm ngầm điều tra”.

“Điều tra được không?”

“Chuyện này…” - “Tiểu sư tử” có vẻ do dự, úp mặt lên ngực tôi nói - “Chuyện này không có liên quan gì đến anh, nhưng cũng không việc gì phải giấu anh. Vương Đảm đang trốn dưới chiếc hang trong nhà ông bà ngoại Yến Yến, nơi mà Vương Nhân Mỹ đã từng trốn”.

“Thế mọi người định làm gì?”

“Chuyện này sẽ phải nghe lời cô thôi.”

“Thế cô định làm gì? Cũng có thể là sẽ dùng biện pháp cũ chăng?”

“Cô không đến nỗi ngốc nghếch như vậy”.

“Thế phải làm sao?”

“Cô đã nói chuyện với Trần Tị, bảo anh ta rằng, cô đã biết Vương Đảm trốn ở chỗ nào và yêu cầu anh ta thông báo cho nhà họ Vương, nếu không bảo Vương Đảm chủ động ra mặt thì sáng mai, cô sẽ cho máy kéo đến kéo đổ nhà họ Vương và kể cả những nhà chung quanh”.

“Ông ngoại Yến Yến là người rất không dễ khuất phục. Ông ấy sẽ chống trả đến cùng, có lẽ nào các người kéo đổ nhà họ thật à?”

“Ý của cô là không nhằm vào nhà họ Vương để buộc họ thả người mà là muốn buộc Trần Tị chủ động đưa Vương Đảm ra. Cô đã nói với Trần Tị là, chỉ cần anh ta đưa Vương Đảm đi nạo thai là toàn bộ tài sản của anh ta sẽ được bảo toàn như cũ. Ba mươi tám nghìn đồng chứ có ít đâu, ai mà chẳng động lòng vì tiền của do mình làm ra”.

Tôi thở dài, nói: “Tại sao các người lại tuyệt tình đến như vậy? Làm chết một Vương Nhân Mỹ vẫn chưa đủ sao?”

“Vương Nhân Mỹ tự làm tự chịu!” - Giọng “Tiểu sư tử” lạnh căm căm.

Tôi cảm thấy thân thể của “Tiểu sư tử” cũng đột nhiên biến thành băng giá.