Chương 4
Tiên sinh Sugitani Yoshihito kính mến,
Sau khi về hưu, chúng tôi chuyển nhà về sống ở quê hương Cao Mật. Thoắt đó mà đã ba năm. Tuy trong thời gian này cũng có nhiều chuyện rắc rối nhưng nói chung là vui vẻ và êm thắm. Việc ngài đánh giá rất cao những tài liệu về cô mà tôi đã gửi cho ngài khiến tôi cảm thấy trách nhiệm của mình càng nặng nề hơn. Ngài nói, những tài liệu này được chỉnh lý tại sẽ trở thành một cuốn tiểu thuyết và có thể in thành sách. Nhưng tôi vẫn thầm lo lắng lẫn nghi ngờ. Nỗi lo thứ nhất chính là, tôi sợ các nhà xuất bản sẽ chẳng chịu in những cuốn sách viết về đề tài này. Thứ hai là sợ cô tôi sẽ tức giận khi đọc những gì do thằng cháu của mình viết ra. Cho dù tôi đã cố gắng để tránh những kỵ húy đối với bậc trưởng bối nhưng đôi lúc vẫn động đến những gì sâu kín nhất trong tâm hồn của cô. Ngay cả trong thâm tâm, khi viết những trang tài liệu này để gửi cho ngài, tôi vẫn thầm nghĩ mình đã phạm một lỗi lầm lớn và đang tìm cách để làm giảm nhẹ những lỗi lầm của mình. Những lời an ủi và động viên của ngài khiến tôi yên tâm được đôi phần. Đã biết là nếu tiếp tục viết là tiếp tục sai lầm, nhưng tôi không thể dừng lại ở đây. Viết một cách trung thực là một cách chuộc lỗi. Thế thì tôi sẽ viết một cách trung thực vậy.
Mười mấy năm trước tôi đã từng nói, khi viết số phận cá nhân thì phải động đến nỗi đau lớn nhất của tâm hồn của người ấy; viết về nhân sinh thì phải lục lọi những điều không dám ngoái đầu nhìn lại trong ký ức của mình. Lúc này, tôi vẫn tiếp tục viết về những nỗi đau lớn nhất của nhân sinh, những gì bạo tàn nhất của loài người. Tôi muốn tự đưa mình lên bàn mổ, đặt dưới ánh sáng của những ngọn đèn y học để nhận ra mình.
Hơn hai mươi năm trước, tôi đã từng dương dương tự đắc không biết xấu hổ khi tuyên bố rằng: Tôi viết cho chính mình. Viết để mà chuộc lỗi đương nhiên có thể được xem là viết cho chính mình, nhưng chừng đó chưa đủ. Tôi nghĩ, tôi vẫn phải viết về những người đã từng bị tôi hại, đồng thời cũng phải viết về những người đã từng hại tôi. Tôi cám ơn họ, bởi vì mỗi lần bị hại, ngay lập tức tôi lại nghĩ đến những người đã từng bị tôi hại.
Thưa tiên sinh,
Bây giờ tôi sẽ tiếp tục gửi cho ngài những điều vụn vặt, đứt nối mà trong một năm qua tôi đã viết ra. Những chuyện có liên quan đến cô Vạn Tâm của tôi. Tôi nghĩ là nên dừng lại ở đây. Tiếp theo tôi sẽ hoàn thành một cách nhanh chóng kịch bản mà trong đó, cô tôi được thể hiện nguyên diện mạo.
Mỗi lần gặp tôi, cô đều nhắc đến ngài và cô ấy hy vọng một cách chân thành là ngài còn có cơ hội quay trở lại. Thậm chí cô ấy còn nói, có phải là tiên sinh Sugitani không đủ tiền mua vé máy bay? Cô ấy còn nói: “Cháu cứ nhắn với ông ấy là cô sẽ mua vé máy bay cho ông ấy! Trong lòng cô còn có nhiều điều muốn nói nhưng không thể dễ dàng nói với bất cứ ai. Nhưng nếu tiên sinh Sugitani đến, cô sẽ không do dự gì mà tâm sự hết với ông ấy”. Cô nói, cô ấy còn biết một bí mật vô cùng trọng đại về phụ thân ngài và chưa bao giờ nói với bất kỳ ai. Cô ấy chỉ chờ ngài đến và chỉ nói với mỗi một mình ngài mà thôi.
Ngoài ra, cho dù trong mớ tài liệu hỗn tạp mà tôi gửi theo đây tuy đã có đề cập đến, nhưng tôi nghĩ là cũng cần nên nói với ngài ở đây: Ở cái tuổi gần đất xa trời rồi nhưng gần đây tôi lại trở thành bố của một đứa trẻ! Thưa tiên sinh, cho dù đứa trẻ này được sinh ra như thế nào, cho dù từ nay trở về sau sẽ có rất nhiều chuyện phiền phức chung quanh đứa trẻ này, tôi vẫn mong ngài chúc phúc cho nó trong tư cách của một đại quý nhân. Và nếu có thể, xin ngài hãy đặt cho nó một cái tên!
Khoa Đẩu
Cao Mật, tháng 10 năm 2008