← Quay lại trang sách

- 2 -

Ngay trước cổng công ty nuôi ếch có một trạm bảo vệ. Một người đàn ông có lẽ là nhân viên bảo vệ kính cẩn chào em họ tôi rồi chiếc cổng điều khiển bằng điện từ từ mở ra. Chiếc Nissan đưa chúng tôi đến đây từ từ bò vào cổng. Viên Tai, đại sư tướng số kiêm bác sĩ phụ sản nghiệp dư ngày trước - lúc này là Tổng giám đốc Viên đang đứng trước một bức phù điêu đen đen chờ chúng tôi.

Trên bức phù điêu ấy là một con ếch to tướng.

Nhìn từ xa, nó giống như một chiếc xe bọc thép quân sự.

Đế của bức phù điêu ấy là một khối đá Đại Lý to tướng và vuông vức có hai dòng chữ: “Ếch trâu” và “Rana Catesbiana”.

“Chụp ảnh! Chụp ảnh!” - Viên Tai gào to - “Chụp ảnh trước rồi đi tham quan, sau đó thì ăn cơm!”

Tôi nhìn thật kỹ con ếch trên bức phù điêu, trong lòng cảm thấy sợ hãi. Chỉ cần thấy cái sống lưng đen xỉn và hoa văn trên toàn thân nó cộng với những chỗ lồi chỗ lõm là cũng đủ để người ta phải sợ hãi. Hai chỗ lồi trên đầu nó là hai con mắt với cái nhìn thật thâm trầm như muốn thông báo một điều gì đó vô cùng bí mật trong thời viễn cổ.

“Tiểu Tất! Đem máy ảnh đến đây!” - Em họ tôi quát to.

Một cô gái thân hình cao dong dỏng, đeo đôi gọng kính màu đỏ, mặc chiếc quần jean thật gợi cảm xách một chiếc máy ảnh có vẻ rất nặng xuất hiện.

“Tiểu Tất - vốn là sinh viên trường Cao đẳng nghệ thuật Tế Đông, bây giờ là trưởng phòng hành chính của công ty.” - Em họ tôi giới thiệu.

“Không chỉ là một mỹ nhân mà còn là một nghệ thuật gia!” - Viên Tai tiếp lời - “Hát hay, chụp ảnh giỏi, lại biết cả điêu khắc tượng… Còn tửu lượng thì… khỏi nói…”

“Tổng giám đốc quá khen!” - Tiểu Tất đỏ mặt nói.

“Ông bạn này của tôi cũng là một nhân vật đáng nể, thuở nhỏ chạy việt dã cực giỏi, cứ nghĩ sẽ là quán quân thế giới, không ngờ lại trở thành nhà văn!” - Viên Tai giới thiệu tôi với Tiểu Tất - “Nguyên danh Vạn Túc, nhũ danh Tiểu Bão, tên lúc này là Nòng Nọc!”

“Nòng Nọc là bút danh.” - Tôi vội vàng nói.

“Đây là phu nhân của đại tác gia Nòng Nọc, “Tiểu sư tử”!” - Em họ tôi chỉ “Tiểu sư tử” nói - “Chuyên gia sản phụ”.

“Tiểu sư tử” ôm chặt con búp bê, gật đầu một cách máy móc.

“Nghe đại danh của hai vị từ lâu. Giám đốc Viên giám đốc Kim nhắc đến hai vị từ lâu.” - Tiểu Tất khiêm nhường nói.

“Đây là con ếch đệ nhất thiên hạ! Chính là tác phẩm của Tiểu Tất!” - Em họ tôi nói.

Tôi tấm tắc khen lấy lòng.

“Xin nhờ thầy Nòng Nọc chỉ giáo thêm”.

Chúng tôi đi một vòng quanh bức phù điêu con ếch. Một cảm giác cứ đeo bám trong lòng tôi: Cho dù bất cứ bộ phận nào của nó, từ đầu đến chân đều có hai con mắt mở thao láo nhìn tôi, đe dọa tôi.

Công việc chụp ảnh đã xong, Viên Tai, em họ tôi và Tiểu Tất đưa chúng tôi đi xem những hồ nuôi ếch gồm hồ nuôi ếch giống, hồ nuôi ếch con, hồ nuôi ếch đã trưởng thành cũng như xưởng gia công thức ăn và xưởng chế biến ếch thành phẩm.

Sau buổi tham quan ấy, trong đầu óc tôi luôn luôn tái hiện những cảnh tượng ở những chiếc hồ nuôi ếch. Đó là những chiếc hồ rộng khoảng bốn mươi mét vuông, nước đục ngầu sâu khoảng nửa thước. Trên mặt nước, những con ếch đực đang phễnh cái bụng trắng hếu lên trời và miệng phát ra những tiếng kêu gào đòi được giao phối. Ếch cái rất nhàn nhã dang bốn chân nổi trên mặt nước và rất từ tốn bơi đến gần những con ếch đực. Nhưng nhiều hơn vẫn là hình ảnh những con ếch đã ôm chầm lấy nhau thành một đôi, ếch cái bám trên lưng ếch đực nổi lềnh bềnh trên mặt nước, hai chân trước của ếch đực ôm lấy ếch cái, hai chân sau không ngừng đạp đạp vào bụng bạn tình rồi những chùm trứng trong suốt từ cơ quan sinh dục của ếch cái phóng ra. Đồng thời, tinh dịch trong suốt của ếch đực cũng bắn vào nước - Loài ếch thụ tinh ngoài cơ thể - Hình như em họ tôi và cũng có thể là Viên Tai đã nói, mỗi lần đẻ trứng, ếch cái có thể đẻ từ tám nghìn đến mười nghìn trứng - Rõ ràng về mặt này, ếch bản lĩnh hơn con người nhiều. Nước hồ bị cái nắng tháng tư làm cho nóng lên, tản phát một mùi vị khiến người ta dễ buồn nôn - Đây là chiếc hồ để cho ếch giao phối và cũng là nơi để cho nòng nọc lớn lên. Để cho ếch cái đẻ được nhiều trứng, chúng tôi đã dùng chất kích thích cũng như âm thanh kích thích ếch cái ngay tại hồ này - Viên Tai đã nói như vậy.

Trong những ám ảnh và tiếng kêu của ếch cũng như hình ảnh thực của ếch, chúng tôi được đưa đến một nhà ăn cực kỳ sang trọng.

Hai cô nhân viên phục vụ mặt hoa da phấn rót trà mời chúng tôi rồi chuẩn bị thức ăn và rượu.

“Bữa nay chúng ta ăn một bữa đại tiệc thịt ếch!” - Viên Tai nói.

Tôi cầm tờ thực đơn lên đọc: Đùi ếch nướng muối, Da ếch chiên giòn, Ếch xào ớt xanh, Ếch xào măng, Canh trứng ếch…

“Xin lỗi, tôi không ăn được thịt ếch.” - Tôi nói.

“Tôi cũng không ăn.” - “Tiểu sư tử” nói.

“Tại sao?” - Viên Tai hỏi với vẻ rất kinh ngạc - “Thịt ếch là loại thực phẩm cao cấp, sao lại không ăn?”

Tôi đang cố gắng để quên đi những vết sần sùi trên da ếch, quên đi đôi mắt đáng sợ của ếch cũng như cái mùi tanh tanh từ chúng phát tiết ra nhưng không thể quên được. Tôi chỉ biết lắc đầu cười khổ.

“Các chuyên gia Hàn Quốc gần đây đã chế xuất được một loại axit amin cực kỳ quý hiếm có tác dụng chống ngứa, có thể tiêu độc, là một loại hóa chất tự nhiên chống bệnh lão hóa…” - Em họ tôi nói - “Đương nhiên, nó còn có những công hiệu rất đặc biệt khác, đặc biệt là có thể khiến phụ nữ mang thai song sinh hoặc hơn thế nữa…”

“Có cần thưởng thức một tí không?” - Viên Tai hỏi - “Mạnh dạn lên một tí đi! Bây giờ người ta còn ăn cả bọ cạp, đỉa, thằn lằn, rắn độc..., ếch là cái thá gì?”

“Cậu đã quên rồi sao? Bút danh của tôi là Nòng Nọc!” - Tôi nói.

“Đúng đúng đúng!” - Viên Tai quay lại ra lệnh cho các cô gái - “Dẹp hết những món trong thực đơn! Bảo với nhà bếp làm ngay một thực đơn khác, phàm món gì có liên quan tới ếch thì không được đưa vào!”

Những món ăn mới đã được đưa lên bàn, rượu cũng qua cốc thứ ba.

Tôi hỏi Viên Tai: “Sao cậu lại nghĩ ra được chuyện nuôi ếch nhỉ?”

“Muốn có tiền thì phải nghĩ ra những công việc mà người khác chưa nghĩ ra.” - Viên Tai phà ra một đụn khói thuốc lá đặc sệt, dương dương đắc ý nói.

“Cậu tài thật!” - Tôi bắt chước chất giọng của các diễn viên trong những tiểu phẩm hài, nói một cách châm biếm - “Từ nhỏ, cậu đã không giống với bất cứ ai. Nuôi ếch là tốt, nhưng những việc làm trước đây như lấy đinh từ trong bụng trâu ra hoặc ngồi giữa chợ xem bói cho mọi người, không làm những chuyện thần kỳ ấy nữa, cậu có tiếc không?”

“Nòng Nọc! Cậu là một kẻ đánh người không đánh vào mặt, chửi người không dùng từ tục tĩu!” - Viên Tai nói.

“Tiểu sư tử” lạnh lùng chêm vào: “Còn chuyện dùng móc sắt tháo vòng cho phụ nữ nữa!”

“Ôi chao! Chị dâu à, đừng nói đến chuyện ấy nữa.” - Viên Tai nói - “Lúc ấy, một là tầm giác ngộ của tôi thấp, hai là nhẹ dạ, không chịu nổi trước những lời năn nỉ của các bà quá muốn sinh con. Thứ ba là sao nhỉ, à, là khốn cùng phải làm để kiếm cơm mà thôi”.

“Bây giờ còn dám làm nữa không?” - Tôi lên tiếng.

“Làm cái gì?” - Viên Tai trừng mắt nhìn tôi, hỏi.

“Tháo vòng!”

“Cậu nói gì thế? Tôi không phải là thằng không biết sợ. Mấy năm lao động cải tạo đã khiến tôi thay da đổi thịt để biến thành người khác rồi.” - Viên Tai nói - “Bây giờ, tôi làm người một cách đường đường chính chính, kiếm tiền một cách chính đại quang minh. Chuyện gì không vi phạm pháp luật là tôi làm tất. Còn chuyện đụng đến pháp luật, có dùng súng kề vào đầu tôi cũng không làm”.

“Chúng tôi ở đây đều tôn trọng pháp luật, nộp đủ thuế, làm từ thiện, nộp công ích đầy đủ.” - Em họ tôi nói.

Tuy đang ăn tiệc nhưng con búp bê đất vẫn không rời khỏi bàn tay “Tiểu sư tử”.

“Thằng tạp chủng Tần Hà kia mới là một thiên tài chân chính. Cậu ta không ra tay thì thôi, đã ra tay thì vượt qua cả mặt Hách Đại Thủ.” - Viên Tai nói.

Tự nãy giờ chỉ ngồi nghe và cười, đến lúc này Tiểu Tất mới lên tiếng: “Tác phẩm của thầy Tần là kết tinh những tình cảm của ông ấy”.

“Nặn búp bê mà cũng cần phải có tình cảm sao?” - Viên Tai nói.

“Đương nhiên rồi! Mỗi tác phẩm đều được xem là con đẻ của nhà nghệ thuật.” - Tiểu Tất nói.

“Thế thì con ếch to tướng kia...” - Viên Tai chỉ vào bức phù đỉêu ngoài sân, nói - “Nó cũng là con đẻ của cô sao?”

Tiểu Tất đỏ mặt, không đáp.

“Chị dâu yêu búp bê quá nhỉ?” - Em họ tôi nói.

“Chị dâu của chú không yêu búp bê mà chị ấy yêu trẻ con thật.” - Viên Tai nói.

“Thế thì chúng ta hợp tác với nhau vậy!” - Em họ tôi nói với vẻ rất hưng phấn - “Anh Tiểu Bão cũng có thể làm!”

“Bảo chúng tôi cũng nuôi ếch với các người sao?”. Tôi nói - “Chỉ cần trông thấy ếch là tôi đã nổi da gà rồi”.

“Anh họ à, ở đây chúng tôi không chỉ nuôi ếch. Chúng tôi còn...”

“Đừng dọa anh họ cậu!” - Viên Tai cắt ngang lời em họ tôi, nói - “Uống rượu đi, ông bạn. Cậu còn nhớ ngày trước Mao Chủ tịch dạy bọn thanh niên “Tri Thanh” như thế nào không? Nông thôn là một cõi trời rộng lớn, ở đấy bất cứ chuyện gì cũng có thể diễn ra”.