← Quay lại trang sách

- 3 -

Đúng như Vương Can ngày ấy đã từng đau khổ về mối tình tuyệt vọng của mình và cho rằng tình yêu là một căn bệnh dài, nhớ lại những ngày tháng cậu ta theo đuổi “Tiểu sư tử” một cách tuyệt vọng, tôi không thể tin là cậu ta lại có thể sống được sau khi “Tiểu sư tử” kết hôn với tôi. Từ đó mà suy, Tần Hà say đắm cô tôi cũng là một cơn bạo bệnh. Sau khi cô tôi trở thành vợ Hách Đại Thủ, anh ta không nhảy sông cũng không thắt cổ mà có lẽ những đau đớn ấy lại chuyển hóa thành nghệ thuật và một nghệ sĩ dân gian trác việt đã được sinh ra khiến tôi nghĩ, anh ta như một đứa trẻ đỏ hỏn mọc lên từ đất vậy.

Vương Can không hề tránh né chuyện xưa, thậm chí còn chủ động gợi lại chuyện yêu “Tiểu sư tử” ngày trước, cười cười nói nói như đang bàn luận chuyện của người khác. Thái độ của cậu ta khiến tôi cảm thấy thoải mái, được an ủi, những nỗi dày vò lâu nay trong lòng như được giải tỏa và trong thâm tâm, tôi cảm thấy kính phục cậu ta.

“Tôi nói điều này e rằng hai người không thể tin được.” - Vương Can nói - “Khi “Tiểu sư tử” không mang giày đi trên bờ sông để lại một hàng dấu chân, tôi đã như một con chó, bò lê bò lết trên bờ sông và ngửi những dấu chân ấy như muốn đánh hơi, vừa ngửi vừa khóc”.

“Anh đặt chuyện thì có.” - “Tiểu sư tử” đỏ mặt, nói.

“Đây là chuyện hoàn toàn có thật.” - Vương Can nghiêm giọng - “Tôi có nói thêm bớt một tí nào thì đầu tôi sẽ mọc đầy nhọt!”

“Đây là một tình tiết cực kỳ thú vị, nhất định tôi sẽ đưa vào kịch bản của mình” - Tôi nói.

“Cám ơn.” - Vương Can nói - “Cậu phải đem thằng ngốc ngếch tên là Vương Can ấy và những việc làm ngu xuẩn của nó vào kịch bản. Những chuyện hay về tôi còn nhiều lắm”.

“Anh mà dám viết những chuyện này thì tôi đốt sạch bản thảo của anh cho mà xem.” - “Tiểu sư tử” nói.

“Em có thể đốt được bản thảo nhưng không thể hủy được những ý tứ trong đầu anh được đâu”.

“Ghê thế cơ à!” - “Tiểu sư tử” nói - “Vương Can à, bây giờ nghĩ lại, làm vợ Tiểu Bão không bằng làm vợ anh. Dù sao thì anh cũng đã có một hành động rất đáng yêu là đã từng hôn vết chân tôi mà khóc”.

“Bà chị à, đừng có đặt chuyện tiếu lâm nữa. Chị và Tiểu Bão là một đôi rất tuyệt vời”.

“Tuyệt vời cái nỗi gì! Ngay cả một cái lông trẻ con cũng không đẻ ra được thì lấy gì để gọi là tuyệt vời!” - “Tiểu sư tử” ấm ức.

“Được rồi, đừng nói về chúng tôi nữa. Hãy nói về cậu đi.” - Tôi nói - “Lâu rồi mà cậu không tìm cho mình cô gái nào sao?”

“Sau khi khỏi bệnh, tôi mới phát hiện ra rằng, thực ra thì mình không hề yêu đàn bà”.

“Thế anh là người đồng tính à?” - “Tiểu sư tử” cười, nói đùa.

“Thực ra thì tôi không yêu ai cả, tôi chỉ biết yêu mình.” - Vương Can nói - “Tôi yêu cánh tay, yêu đôi chân, yêu tai mắt mũi miệng, yêu ngũ tạng lục phủ, thậm chí yêu cả cái bóng của chính mình. Tôi vẫn thường nói chuyện với cái bóng của mình”.

“Có thể anh đã mắc một chứng bệnh nào đó.” - “Tiểu sư tử” nói.

“Yêu người khác thì phải trả giá, yêu mình thì không. Tôi nghĩ yêu chính mình như thế nào thì yêu như thế ấy, tự mình làm chủ chính mình…”

… Vương Can đưa tôi và “Tiểu sư tử” đến nơi ở của cậu ta và Tần Hà. Ngoài cổng có treo một tấm bảng gỗ, trên đó có mấy chữ: “Xưởng của đại sư”.

Nơi đây vốn là trại chăn nuôi trong thời kỳ công xã nhân dân, là nơi chúng tôi thường lân la đến chơi đùa. Tôi vẫn còn nhớ đến mùi phân trâu, phân la của ngày ấy. Trong sân có một cái giếng rất to, bên miệng giếng có một chiếc thùng gỗ. Mỗi buổi sáng, lão Phương, người chăm sóc gia súc của công xã dắt từng con đến bên chiếc thùng ấy để cho chúng uống nước. Tiểu Đổ, một nhân viên của trại đứng bên giếng múc nước đổ vào thùng. Trại chăn nuôi rất rộng, bên trong có gần ba mươi chiếc máng cỏ bằng đá. Trong đó có hai chiếc máng rất to và cao giành cho la và ngựa, còn những chiếc nhỏ hơn thì giành cho trâu.

Bước vào trại, tôi thấy mười mấy chiếc trụ để buộc súc vật vẫn còn đó. Những câu khẩu hiệu và biểu ngữ viết lên tường vẫn còn rất rõ. Thậm chí tôi vẫn còn ngửi thấy mùi phân của ngày ấy.

“Tôi đã định chặt những cái trụ ấy rồi, nhưng lãnh đạo cấp trên về khảo sát và đề nghị giữ lại để làm điểm du lịch lịch sử thời kỳ công xã ở thôn ta. Do vậy nên chúng mới còn đến giờ.” - Vương Can nói.

“Hay là người ta định tiếp tục nuôi trâu nuôi ngựa ở đây?” - “Tiểu sư tử” nghi ngờ nói.

“Tôi nghĩ là không có chuyện ấy đâu.” - Vương Can nói xong thì lớn tiếng gọi to - “Lão Tần, thầy Tần! Có khách quý đến!”

Trong nhà, đúng hơn là trong chuồng không có tiếng trả lời. Tôi bước theo Vương Can vào nhà. Máng cỏ và những chiếc trụ vẫn còn nguyên, những lỗ hõm do ngựa và la đá trên tường vẫn như xưa, chiếc nồi to tướng để nấu thức ăn nóng cho gia súc vẫn còn, chiếc giường đất cho sáu đứa con nhà lão Phương chen chúc vẫn nguyên. Tôi đã từng ngủ trên chiếc giường ấy. Đó là một đêm tháng chạp cực rét, nước từ trên mái giọt xuống chưa đến mặt đất đã hóa thành băng. Nhà lão Phương nghèo, không chăn không chiếu. Lão chỉ biết khắc phục cái lạnh bằng cách liên tục cho củi vào lò đốt suốt đêm. Cái giường nóng như lò nướng bánh. Nhưng bầy con của lão Phương đã quá quen với cái lạnh ở phía trên và cái nóng ở dưới lưng nên ngủ rất say, còn tôi thì không thể nào ngủ được. Lúc này, trên chiếc giường ấy đã có hai tấm chăn và hai cái gối. Trên tường cũng có mấy bức tranh dân gian, trong đó có một bức “Trạng nguyên vinh quy”. Có một tấm ván khá lớn đặt ngang qua hai chiếc máng đá, trên tấm ván là những dụng cụ và đất sét. Tần Hà đang ngồi ở bên cánh tấm ván trên một chiếc ghế đẩu. Anh ta mặc một chiếc áo thụng màu xám, ống tay áo và trước ngực áo loang lổ đất sét. Đầu tóc anh ta đã bạc phơ nhưng vẫn rẽ ngôi thẳng tắp, gương mặt dài như mặt ngựa, đôi mắt có vẻ u uất thâm trầm. Trông thấy chúng tôi xuất hiện, anh ta liếc nhìn, môi mấp máy không thành tiếng. Tôi đoán là anh ta chào hỏi chúng tôi rồi quay nhìn vào tường, dáng vẻ ra chiều đang suy nghĩ.

Một cách tự nhiên, chúng tôi cố nén không dám thở mạnh, không dám lên tiếng, cũng không dám đi nhanh vì sợ có tiếng động phát ra sẽ làm gián đoạn suy nghĩ của “đại sư”.

Dưới sự hướng dẫn của Vương Can, chúng tôi tham quan những tác phẩm của Tần Hà. Những con búp bê vừa được nặn xong đều được Tần Hà phơi trong những chiếc máng đá; những con đã khô thì được đặt trên một tấm ván sát tường chuẩn bị tô màu. Những gương mặt với nhiều sắc thái biểu cảm khác nhau đang ngồi trong máng đá như đang nhìn và chào hỏi chúng tôi. Tuy chưa được tô màu nhưng nhìn chúng, tôi cũng đã cảm nhận được đó là những sinh mệnh đang sống.

Vương Can thì thầm bên tai chúng tôi: “Ngày nào cũng thế, đại sư cứ ngồi ngây người như thế, đôi khi cả đêm không hề ngủ tí nào. Nhưng bao giờ ông ấy cũng nhào đất sét trên tấm ván kia rất đúng giờ để đảm bảo độ nhuyễn. Có khi ngồi cả ngày mà đại sư cũng không nặn được đứa trẻ nào. Nhưng thông thường thì ông ấy nặn rất nhanh. Bây giờ, tôi là người tiêu thụ sản phẩm kiêm quản gia của ông ấy. Cuối cùng thì tôi đã tìm được một công việc thích hợp nhất với mình và cũng như tôi, đại sư cũng đã tìm thấy một công việc thích hợp nhất với ông ấy.” - Dừng lại một lát, Vương Can nói tiếp - “Nhu cầu sinh hoạt của đại sư rất đơn giản, đưa đến trước mặt cái gì, ông ấy ăn cái ấy. Đương nhiên là tôi đã mua những loại có dinh dưỡng nhất để bồi bổ cho ông ấy. Đại sư không chỉ là niềm tự hào của thôn ta mà còn là niềm tự hào của cả vùng Đông Bắc Cao Mật này. Một đêm nọ, tôi phát hiện đại sư không nằm trên giường, vội vàng cầm đèn đi tìm. Nơi làm việc, ngoài sân cũng không có. Đại sư đã đi đâu? Tôi toát mồ hôi, nếu đại sư có mệnh hệ gì thì đó là một tổn thất quá lớn của cả huyện. Chủ tịch huyện từng đưa trưởng phòng Văn hóa, trưởng phòng Du lịch đến đây đấy nhé. Hai vị có biết chủ tịch huyện là ai không? Chính là con trai của Dương Lâm, bí thư huyện ủy ngày xưa, người đã từng chịu nhục đấu tố ở làng ta, cũng là người có quan hệ không mấy rõ ràng với bà cô của cậu đấy mà. Cậu này tên Dương Hùng, có thể xem là một nhân tài, đôi mắt sáng như điện, răng trắng lóa, toàn thân lúc nào cũng toát ra một mùi thơm của nước hoa cao cấp. Nghe đâu là cậu ta du học từ Đức về. Lần đầu tiên đến, cậu ta ra lệnh không được phá trại chăn nuôi này; lần đến thứ hai thì mời đại sư lên huyện dự tiệc. Đại sư bám cứng lấy chiếc cọc làm như chuyện đi ăn tiệc giống như bị dẫn đi thắt ống dẫn tinh ngày xưa, cương quyết chối từ. Lần thứ ba, chủ tịch huyện đến và mang theo giấy chứng nhận đại sư là nghệ nhân dân gian…” - Vương Can lục lọi trong máng đá và lôi ra một giấy chứng nhận đã vàng ố đưa cho chúng tôi xem rồi nói tiếp - “Đương nhiên, Hách Đại Thủ cũng có tấm giấy chứng nhận như thế này. Chủ tịch huyện cũng mời Hách Đại Thủ lên huyện chiêu đãi và đương nhiên là Hách Đại Thủ cũng đã từ chối bữa tiệc ấy. Nếu nhận lời, ông ta không còn là Hách Đại Thủ nữa - Phải làm thế thôi để cho ông chủ tịch huyện trẻ con ấy biết được khí tiết của hai vị cao nhân của thôn ta…”. Vương Can thò tay vào túi lấy ra ba tấm danh thiếp, nói - “Hai người nhìn đi, ông chủ tịch huyện ấy mỗi lần đến đây đưa cho tôi một tấm, nói: Lão Vương à, làng Đông Bắc của anh là nơi ngọa hổ tàng long, lão Vương anh cũng là một nhân vật đáng chú ý đấy! Tôi nói: Tôi nửa người nửa ngợm, ngoài chuyện gây ra một câu chuyện tình yêu điên dại thì không còn làm được việc gì cả, bây giờ chỉ còn biết dựa vào mồm mép để bán búp bê đất sống qua ngày. Hai người đoán xem, ông huyện trẻ ấy nói thế nào? Ông ta nói: Có thể toàn tâm toàn ý gây ra một câu chuyện tình yêu như vậy, bản thân anh đã là một nhân vật truyền kỳ rồi. Vùng Đông Bắc của anh đã sản sinh ra rất nhiều kỳ nhân, quái nhân, tôi cho anh là một trong số ấy. Thằng nhóc này đúng là một quan chức kiểu mới, hoàn toàn không giống với những quan chức mà trước đây tôi đã thấy. Ông huyện ấy còn dặn tôi: Phải chăm sóc chu đáo cho đại sư, bảo đảm sự an toàn cho đại sư. Do vậy, việc đại sư mất tích vào lúc nửa đêm canh ba thế này khiến tôi toát mồ hôi. Nếu ông ấy có mệnh hệ nào tôi biết ăn nói làm sao với chủ tịch huyện đây? Tôi ngồi bần thần trên giường nhìn ánh trăng vằng vặc chiếu rọi vào trong nhà. Vắng lặng quá, chỉ có tiếng hai con dế đang rền rĩ. Đột nhiên có tiếng cười lành lạnh vang lên từ trong chiếc máng ăn giành cho ngựa. Tôi giật mình nhảy xuống giường, đến bên chiếc máng và nhìn vào trong. Thì ra đại sư đang nằm dưới đáy máng ngửa mặt nhìn trời. Cái máng quá ngắn nên hai chân đại sư dựng thẳng lên trời, hai tay khoanh trước ngực, thần thái hết sức an nhiên tự tại và gương mặt vẫn còn điểm nét cười nhưng rõ ràng là đại sư đang ngủ, tiếng cười vừa rồi là tiếng cười trong mơ! Hai người cũng đã biết rồi đấy, những thiên tài của vùng Đông Bắc chúng ta thường vẫn bị chứng mất ngủ nghiêm trọng. Vương Can này tuy chưa được gọi là thiên tài nhưng vẫn thường xuyên mất ngủ. Không biết hai người có bị mất ngủ hay không?”

Tôi và “Tiểu sư tử” nhìn nhau và cùng lắc đầu: “Chúng tôi không mất ngủ, chỉ cần đầu chúng tôi kê lên gối là ngay sau đó tiếng ngáy sẽ vang lên. Do vậy chúng tôi không thể trở thành thiên tài.” - Tôi nói.

“Mất ngủ chưa chắc đã là thiên tài, nhưng thiên tài nói chung đều mất ngủ.” - Vương Can nói - “Chứng mất ngủ của bà cô cậu đã nổi tiếng khắp vùng Đông Bắc Cao Mật. Nửa đêm canh ba, khi vạn vật đã say sưa trong giấc ngủ thật nồng thì thường có một tiếng hát ẩn ẩn chìm chìm trong không gian. Đó là tiếng hát của bà ấy. Bà ấy đi dạo trong đêm. Còn Hách Đại Thủ thì say sưa với những con búp bê của ông ấy. Chứng mất ngủ của cả hai người mang tính chu kỳ, thay đổi theo tuần trăng. Trăng càng sáng thì chứng mất ngủ của họ càng nghiêm trọng, trăng bắt đầu mờ thì họ có thể ngủ. Do vậy, vị chủ tịch huyện trẻ tài năng ấy đã đặt tên cho những con búp bê của Hách Đại Thủ là “búp bê ánh trăng”. Ông này đã từng ra lệnh cho đài truyền hình huyện đến quay phim Hách Đại Thủ nặn búp bê trong những đêm trăng sáng. Hai người đã xem đài truyền hình phát tiết mục này chưa, chưa à? Nhưng đừng tiếc nuối. Đây là tiết mục đặc biệt mà vị chủ tịch huyện trẻ ấy đã đứng ra chủ trì và đặt tên cho nó là “Kỳ nhân Đông Bắc Cao Mật”. Tiết mục này có bốn phần, phần đầu là giới thiệu về “búp bê trăng” của Hách Đại Thủ; phần hai là “Đại sư trong máng cỏ”; phần ba là “Một kỳ nhân xuất khẩu thành thơ”; phần bốn là “Người hát trong búp bê”. Nếu hai người muốn xem, chỉ cần tôi gọi một cú điện thoại là đài truyền hình sẽ mang băng và máy về chiếu cho hai người xem, lại là băng thô, chưa qua chỉnh lý, chưa qua dàn dựng, cắt xén. Tôi còn có thể đề nghị đài truyền hình làm riêng cho hai người một tiết mục, nội dung tôi đã nghĩ ra rồi, đó là “Kẻ du tử biết quay lại từ bến mê”.

Tôi và “Tiểu sư tử” nhìn nhau cười, biết Vương Can đang đắm chìm trong thế giới ngôn từ của nghệ thuật, không việc gì phải phản đối, cũng không việc gì phải ngắt lời cậu ta, cứ nghe cậu ta tiếp tục nói những gì nữa.

Vương Can nói: “Mất ngủ nhiều năm như đại sư cuối cùng cũng đã có một giấc ngủ ngon trong máng cỏ, ngủ rất ngon như một đứa trẻ vô tư vô lự, giống như đứa hài nhi nhiều năm trước nằm trong máng cỏ trôi nổi trên sông và tấp vào đây. Lúc ấy, tôi cảm động đến độ nước mắt chảy ròng ròng. Chỉ có những người bị mất ngủ mới biết những nỗi khổ khi không ngủ được. Cũng chỉ có những người đã từng mất ngủ mới biết được hạnh phúc khi được ngủ. Tôi đứng bên máng cỏ mà cố gắng không dám thở mạnh vì sợ làm kinh động giấc ngủ của đại sư. Dần dần, mắt tôi mờ đi và nhận ra trước mắt mình có một con đường nhỏ, hai bên đường cỏ hoang rậm rạp, hoa dại rực rỡ, trắng hồng vàng tím chen nhau, mùi thơm xông lên nực mũi, bướm bay chập chờn, ong kéo thành đàn. Phía trước con đường có một tiếng gọi tên tôi, là tiếng con gái nhưng có vẻ nằng nặng, khào khào nhưng vô cùng thân thiết. Tôi bị tiếng gọi ấy dắt đi, tôi không trông thấy nửa thân trên của người con gái ấy mà chỉ thấy được nửa dưới, cái mông tròn vo như hai quả bóng, đôi chân rất dài rất thon, gót chân đỏ hồng để lại những dấu tích trên nền đất ẩm ướt rất rõ, rõ đến độ tôi có thể nhận ra được những vân chân. Cứ thế, tôi đi theo người con gái ấy và hình như con đường nhỏ ấy không hề có điểm dừng… Dần dần, tôi nhận ra là đại sư đang song hành với tôi. Đại sư xuất hiện bên tôi từ lúc nào, từ đâu tới, tôi không thể biết được. Chúng tôi cứ đi theo gót chân hồng ấy và đến một bờ đầm. Gió từ đầm thổi lên mang theo mùi bùn và cỏ mục. Dưới chân chúng tôi là cỏ, xa xa là một mảng lau lách và còn có rất nhiều kỳ hoa dị thảo mà tôi không thể gọi tên. Tiếng trẻ con nô đùa vẳng đến từ trong đầm, rất xa xôi. Người con gái mà chúng tôi chỉ thấy được nửa thân dưới lúc này mới hướng về giữa đầm, nói to: Đại quái tiểu quái, Kim bào Ngọc nữ… Có ân báo ân, có oán báo oán…! Tiếng cô ta chưa dứt thì tôi đã thấy một đám hài nhi chỉ thắt một dải lụa nhỏ quanh bụng, có đứa có bím tóc vắt vẻo lên trời, có đứa trọc đầu, có đứa để tóc trái đào… cùng reo hò ào đến. Những bước chạy và thân hình chúng có vẻ nặng nề vì hình như có một lớp keo đặc sệt trên bề mặt của đầm. Do vậy mà những bước chạy của chúng trông chẳng khác nào những con chuột bị mắc vào bẫy bằng keo. Nhưng cuối cùng, bọn chúng, có cả con trai lẫn con gái đã vây lấy tôi và đại sư vào giữa. Có đứa ôm lấy chân chúng tôi, có đứa nhảy lên vai chúng tôi, có đứa chộp lấy tai chúng tôi, có đứa bíu lấy tóc chúng tôi, có đứa đu lên cổ chúng tôi, có đứa phun nước bọt vào mắt chúng tôi… Chúng tôi bị chúng, kể cả con trai lẫn con gái đè ngửa ra đất rồi bắt đầu đào bới bùn đắp lên người chúng tôi và kể cả thân hình của bọn chúng… Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, đột nhiên bọn hài nhi ấy không làm náo loạn nữa mà vây thành nửa vòng tròn trước mặt chúng tôi, đứa ngồi đứa quỳ đứa đứng, có đứa cắn móng tay, có đứa mút tay, có đứa há miệng… Nói chung là rất sống động, có rất nhiều tư thế khác nhau. Ông trời ạ! Đây không phải là bọn chúng đang làm mẫu cho đại sư sao? Liếc nhìn đại sư, tôi thấy ông đã bắt tay vào việc. Đôi mắt ông nhìn vào một đứa, tay vốc một nắm đất sét và nặn, nặn… Và đứa trẻ đã thành hình. Nặn hết đứa này đến đứa khác, vốc hết nắm đất sét này đến nắm khác… và rất nhiều trẻ con đã thành hình xung quanh đại sư…

Một tiếng gà gáy và tôi giật mình tỉnh dậy mới phát hiện mình đang phủ phục trên thành máng mà ngủ, nước dãi từ miệng tôi chảy ra làm ướt đẫm một vạt áo ngực của đại sư. Đối với người bị chứng mất ngủ mà nói, chỉ có hồi ức lại những gì đã gặp trong mơ mới có thể biết là mình đã tỉnh hay chưa. Những cảnh trong mơ như tái hiện lại trước mắt tôi, chứng tỏ tôi đã hoàn toàn tỉnh táo. Cuối cùng thì Vương Can mất ngủ đã bao lâu này cũng đã gục trên thành máng cỏ mà đánh một giấc say sưa, đúng là một sự kiện đáng mừng. Đương nhiên, điều đáng vui hơn vẫn là đại sư đã ngủ được một giấc. Cuối cùng ông ấy cũng ngáp một cái rõ to và từ từ mở mắt ra rồi hình như nhớ ra một điều gì đó, ông nhảy ra khỏi máng cỏ. Lúc này chỉ mới bình minh, vầng hồng phía đông mới le lói chiếu vào khung cửa sổ. Đại sư chạy vội về bàn làm việc, lật những lớp nilon đậy đống đất sét, ngắt đất sét ra thành từng cục nhỏ rồi nhào từng cục thật kỹ rồi bắt đầu nặn. Những đứa trẻ bắt đầu xuất hiện chung quanh đại sư, đứa có bím tóc vểnh cao, đứa cắn móng tay, đứa mút tay… Bỗng nhiên, một cảm xúc vô cùng ngọt ngào dâng lên trong lòng tôi, bên tai hình như vẫn văng vẳng tiếng gọi có sức hút như nam châm của người con gái nọ. Cô ấy là ai? Còn ai vào đây nữa? Cô ấy chính là bà mẹ đại từ đại bi dâng tặng con cái cho thế gian này!”

Kể đến đây, nước mắt đã trào ra trên mắt Vương Can. Tôi cũng nhìn thấy ánh mắt “Tiểu sư tử” cũng lóe lên những tia sáng kỳ dị và nhận ra rằng, cô ấy đã bị những lời kể đầy ma mị của Vương Can mê hoặc.

Vương Can tiếp tục kể: “Tôi vội vàng chạy đi lấy máy ảnh và không dám dùng đèn, lẳng lặng ghi lại mấy tấm ảnh về giây phút xuất thần của đại sư. Nhưng nói một cách không ngoa rằng, lúc ấy có súng nổ bên tai, đại sư cũng không tỉnh lại được. Thần sắc trên gương mặt đại sư không ngừng biến đổi, có lúc thì nghiêm trang trầm lắng, có lúc thì cười rất tươi, có lúc thì méo mó trông như mặt quỷ sứ, có lúc thì lại tỏ ra đau xót thê lương… Rất nhanh sau đó, tôi phát hiện ra rằng, những trạng thái tinh thần xuất hiện trên gương mặt đại sư đều có liên quan đến những đứa trẻ mà ông nặn ra. Có nghĩa là, khi ông nặn đứa trẻ nào thì toàn bộ nhục thân cũng như tâm hồn của ông ta đều nhập vào đứa trẻ ấy. Có thể nói đó là một mối liên hệ huyết nhục giữa người sáng tạo và sản phẩm được sáng tạo.

Những đứa trẻ trước mặt đại sư càng lúc càng nhiều. Bọn chúng, đương nhiên có cả con trai lẫn con gái xếp hàng ngay ngắn thành một hình bán nguyệt, đối mặt với đại sư. Đây là cảnh thật nhưng lại trùng hợp hoàn toàn với cảnh trong mơ của tôi. Tôi kinh ngạc, tôi vui mừng tột độ. Thì ra hai người lại có thể có cùng một giấc mơ! Nghe đâu rằng, câu nói “Trong lòng có điểm hòa hợp sẽ cảm ứng với nhau” của cổ nhân là giành cho tình cảm trai gái nhưng lại vô cùng thích hợp với trường hợp của tôi và đại sư lúc này. Tuy chúng tôi không thể yêu nhau nhưng chúng tôi lại là hai kẻ “đồng bệnh thì cùng cảm ứng với nhau”! Nghe đến đây, hai người cũng đã nhận ra là tại sao đại sư nặn nhiều đứa trẻ như vậy nhưng không có gương mặt nào giống gương mặt nào. Đại sư không chỉ nhận diện gương mặt trẻ con trong cuộc sống mà còn cảm nhận được từng khuôn mặt chúng trong mơ. Tuy tôi không có một chút kỹ năng nào trong việc nặn búp bê, nhưng sức tưởng tượng của tôi là vô cùng phong phú. Đôi mắt của tôi có công năng chẳng khác nào một chiếc máy ảnh. Tôi có thể đem một đứa trẻ ảo hóa thành mười đứa, trăm đứa, nghìn đứa…, đồng thời lại có thể đem cả nghìn đứa thu gom lại thành trăm đứa, mười đứa, một đứa. Thông qua giấc mơ, tôi đã dùng ý tưởng trong đầu óc mình truyền nhập vào đầu óc của đại sư. Sau đó, thông qua đôi tay của ông để biến những đứa trẻ ấy thành tác phẩm. Do vậy tôi mới nói, tôi và đại sư là một sự hợp tác do trời đất định đoạt, cho nên có thể nói, những tác phẩm ấy là thành quả sáng tác tập thể giữa tôi và đại sư. Tôi nói như vậy không có nghĩa là tôi muốn cướp công của đại sư. Trải qua mối tình đầy thất vọng trước đây, tôi đã nhận ra bộ mặt thật của thế thái nhân tình, công danh lợi lộc đối với tôi cũng như mây nổi mà thôi. Tôi nói ra điều này với mục đích là muốn công bố một kỳ tích, muốn chứng minh rằng nghệ thuật và giấc mơ có một liên hệ vô cùng khăng khít. Đồng thời tôi cũng muốn hai người hiểu rằng, thất tình lại là ngọn nguồn của sáng tạo. Đặc biệt đối với những người theo đuổi nghệ thuật mà chưa trải qua những đau đớn vật vã vì thất tình, e rằng rất khó lòng chiếm lĩnh và sáng tạo ra những cảnh giới tối cao của nghệ thuật….”

Trong quá trình Vương Can thao thao bất tuyệt với những suy nghĩ của mình, đại sư vẫn bất động, hai tay chống cằm. Hình như chính bản thân ông cũng đã hóa thân thành một con búp bê đất sét khổng lồ.