- 4 -
Vương Can bảo một thằng bé đem chiếc đĩa DVD bộ phim tư liệu “Kỳ nhân Đông Bắc Cao Mật” đến tận nhà đưa cho tôi. Thằng bé này mặc chiếc quần ngắn để lộ một đôi chân khẳng khiu, chân lại mang một đôi giày da cao cổ trông có vẻ quá nặng và quá to so với đôi chân của nó. Mái tóc của nó có màu vàng của sợi đay, lông mày và lông mi gần như là màu trắng, mắt màu xanh lơ, thoạt nhìn cũng nhận ra ngay đó là một đứa trẻ lai. “Tiểu sư tử” lục lọi tìm kẹo đưa cho nó nhưng thằng bé lại kẹp tay sau lưng, nói bằng một chất giọng rất nặng đặc sệt phương ngôn Đông Bắc Cao Mật: “Ông ấy nói, ít nhất cô chú phải đưa cho cháu mười đồng”.
Chúng tôi đưa cho nó hai mươi đồng. Nó cúi gập người chào chúng tôi, huýt sáo vui vẻ và bỏ đi. Chúng tôi rướn người qua khung cửa sổ để theo dõi thằng bé, thấy nó chẳng khác nào những nhân vật trong phim hoạt hình, sải những bước chân rất dài đi về phía khu vực giải trí giành cho thiếu niên nhi đồng đối diện với khu chung cư của chúng tôi. Ở đó có nhiều trò vui.
Mấy ngày sau, khi chúng tôi đang tản bộ bên bờ sông thì lại gặp thằng bé ấy. Bên cạnh nó lúc này là một người đàn bà da trắng to cao đẩy một chiếc xe nôi, trên xe là một đứa bé gái, chắc có lẽ là em gái của thằng bé. Phía sau người đàn bà da trắng ấy là một gã đàn ông trung niên trông rất khỏe mạnh và khá đẹp trai. Anh ta đang gọi điện thoại di động. Tôi nghe ra anh ta nói tiếng phổ thông vùng Chiết Giang, sau lưng anh ta là một con chó lông vàng to béo. Tôi nhận ra anh ta là một giáo sư ở một trường đại học danh tiếng tại Bắc Kinh, vẫn thường xuất hiện trên truyền hình trong những tiết mục giao lưu giữa những người nổi tiếng với khán giả. Cũng như mọi lần, “Tiểu sư tử” lại giụi gương mặt mình vào chiếc xe và hôn hít đứa bé gái. Người đàn bà mỉm cười đầy thân thiện nhưng trên nét mặt người đàn ông trung niên lại là một vẻ khinh bỉ. Tôi nắm vai lôi “Tiểu sư tử” rời khỏi chiếc xe nôi. Đôi mắt cô ấy vẫn không rời đứa bé gái nên không thể nhận ra thái độ của vị giáo sư nọ. Tôi nhìn anh ta, gật đầu như muốn xin lỗi và anh ta cũng gật nhẹ đầu đáp lễ. Tôi thầm thì khuyên “Tiểu sư tử” từ nay trở về sau, đừng thấy đứa bé nào cũng như chó cái giữ con như vậy. Tôi nói: “Lúc này, trẻ con trở thành báu vật của gia đình người ta, em chỉ biết thể hiện tình cảm của mình mà không hề để ý đến thái độ của bố mẹ chúng!”. “Tiểu sư tử” cảm thấy uất ức, đầu tiên là lên tiếng chửi bới những kẻ quý tộc đời mới tìm đàn bà ngoại quốc để có thể đẻ được cả con trai lẫn con gái, sau đó là thở than có vẻ hối hận về chuyện trong quá khứ đã nghe lời cô tôi thực hiện chính sách sinh đẻ có kế hoạch tàn khốc mà hủy đi sự sống của không biết bao nhiêu đứa trẻ, làm hại đến thiên lý khiến ông trời báo ứng nên không thể sinh con đẻ cái. Cuối cùng “Tiểu sư tử” bảo tôi hãy tìm một bà ngoại quốc nào đó chấp nhận kết hôn với tôi để sinh ra cho cô ta một đứa con tạp chủng. Tiểu sư tử” nói: “Tiểu Bão à, em không ganh tỵ gì đâu, cũng hoàn toàn không có một chút ân hận nào. Anh đi tìm một bà ngoại quốc cưới làm vợ đi, đẻ con thoải mái, đẻ được bao nhiêu thì đẻ bấy nhiêu, đẻ xong thì mang đến cho em, em nuôi tất”. Nói đến đây, nước mắt “Tiểu sư tử” đã lưng tròng, hơi thở dồn dập, khuôn ngực nung núc nâng lên hạ xuống. Hình như ý thức làm mẹ, tình mẫu tử thiên bẩm không có cơ hội phát lộ nên cô ấy mới xúc động đến dường ấy. Tôi nói điều này mà không nghi ngờ gì: Chỉ cần giao một đứa con cho “Tiểu sư tử”, đôi khuôn ngực đồ sộ kia nhất định sẽ có sữa, không những có mà có rất nhiều!…
Chúng tôi bỏ chiếc đĩa DVD vào đầu đĩa.
Trong những âm thanh mà người ở địa phương khác cảm thấy chói tai nhưng với chúng tôi, những âm thanh ấy trở nên bình thường thân thuộc, cuộc sống của cô tôi và nghệ nhân nặn búp bê đất Hách Đại Thủ lần lượt xuất hiện trên màn hình.
Đến lúc này tôi phải nói ra một điều mà lâu nay tôi vẫn giữ riêng cho mình. Khi cô tôi quyết định kết hôn với Hách Đại Thủ, tuy không nói ra nhưng tôi vẫn ngấm ngầm phản đối. Bố tôi, anh cả và anh hai tôi đều có chung thái độ với tôi trong chuyện này.Vì trong thâm tâm, chúng tôi vẫn cho rằng Hách Đại Thủ không xứng với cô. Từ nhỏ, tôi đã rất kỳ vọng về hôn nhân của cô. Trong quãng thời gian cô và Vương Tiểu Thích quan hệ với nhau, chúng tôi cảm thấy có một niềm vinh dự lớn lao mà cô đã mang về cho gia đình nhưng kết cục của mối tình này quá khốc liệt. Sau đó, cô tôi có quan hệ với Dương Lâm tuy không hề công khai và cũng không hề vinh quang như trong quan hệ với Vương Tiểu Thích. Nhưng dù sao Dương Lâm cũng là quan chức cao cấp nên chúng tôi cũng miễn cưỡng chấp nhận. Tôi nghĩ, cho dù cô làm vợ một gã điên điên khùng khùng như Tần Hà cũng vẫn hơn so với Hách Đại Thủ… Chúng tôi đã nghĩ đến chuyện cô sẽ sống cô độc đến già và chết. Thậm chí chúng tôi đã bàn đến chuyện khi già, cô sẽ về sống với ai, ai sẽ chịu trách nhiệm nuôi dưỡng cô. Nhưng thật đột ngột, cô tôi quyết định lấy Hách Đại Thủ. Lúc ấy tôi và “Tiểu sư tử” đều ở Bắc Kinh. Nghe tin này ban đầu chúng tôi bàng hoàng, sau đó thì nhận định rằng, đây chỉ là một tin tức hoang đường. Nhưng cuối cùng thì mọi chuyện cũng đã diễn ra và chúng tôi buộc lòng phải chấp nhận sự thật một cách ấm ức.
Trong đoạn băng có đầu đề là “Búp bê trăng”, về danh nghĩa mà nói là đoạn phim quay Hách Đại Thủ nhưng thực tế cô tôi lại là nhân vật chính trong những cảnh quay này. Bắt đầu từ việc đón tiếp các phóng viên đài truyền hình đến những cảnh giới thiệu công việc cũng như sản phẩm của Hách Đại Thủ, cô tôi lại là nhân vật chiếm trọn khung hình. Cô đang hoa tay múa chân thao thao bất tuyệt về quá trình sáng tạo những con búp bê, còn Hách Đại Thủ thì ngậm tăm ngồi bên bàn làm việc, ánh mắt mông lung, sắc mặt không biểu lộ bất cứ thái độ gì, chẳng khác nào ông ta đang chìm trong ảo mộng. Có phải là tất cả những đại sư theo đuổi nghệ thuật nặn búp bê đất sét, một khi đã đạt tới cảnh giới tuyệt đỉnh thì sẽ biến thành người sống với ảo mộng? Danh tiếng của Hách Đại Thủ tất nhiên đã như sét đánh ngang trời nhưng trong trí nhớ của mình, thú thật là tôi rất ít khi gặp ông ta. Sau bữa tiệc mừng được gọi vào không quân của Tượng Quần kết thúc, trong bóng tối lờ mờ tôi có trông thấy ông ta. Cho đến nay đây là lần đầu tiên tôi trông thấy Hách Đại Thủ, nhưng không phải thấy bằng xương bằng thịt mà chỉ là thấy hình ảnh. Râu tóc Hách Đại Thủ đã trắng phau phau, có điều sắc mặt rất hồng hào, thần thái rất thanh thoát, đượm vẻ tiên phong đạo cốt. Trong đoạn phim này, không ngờ là chúng tôi cũng biết được nguyên nhân vì sao cô tôi lại quyết định kết hôn với Hách Đại Thủ.
Cô châm một điếu thuốc, từ từ nhả khói rồi bằng một giọng điệu buồn buồn, cô nói: “Chuyện hôn nhân là do trời định. Nói những lời này với các cậu các cô, những thanh niên trẻ tuổi không phải là tôi muốn tuyên truyền luận điệu duy tâm - Tôi đã từng là một người theo đuổi chủ nghĩa duy vật một cách triệt để và cực đoan - nhưng trong chuyện hôn nhân, không tin thiên mệnh là không được.” - Cô chỉ vào nghệ nhân Hách Đại Thủ đang ngồi như một tượng đất bên bàn, nói: “Ông ấy có nằm mơ cũng chưa bao giờ dám nghĩ sẽ là chồng tôi!”
“… Năm một chín chín bảy, tôi sáu mươi tuổi.” - Cô nói - “Cấp trên cho tôi nghỉ hưu. Đương nhiên là tôi không hề muốn nghỉ hưu, nhưng dù sao tôi cũng đã nghỉ hưu muộn hơn so với những người đàn bà bình thường khác năm năm nên không còn lý do nào để mà kéo dài thời gian công tác nữa. Viện trưởng bệnh viện huyện đã nói như vậy. Các cô cậu đều biết gã viện trưởng này. Đó là thằng tiểu súc sinh vong ân bội nghĩa vốn là con của Hoàng Bì thôn Hà Tây. Tên của nó là Hoàng Quân, nhưng tên thường gọi là Hoàng Qua, là quả dưa vàng. Nhớ lại ngày ấy, chính tôi là người lôi nó ra khỏi bụng mẹ nó. Nó là một thằng người mà có tìm hai ngày cũng không thấy nhịp tim, muốn tiêm thuốc thì tìm không thấy tĩnh mạch… nhưng lại làm đến giám đốc bệnh biện! Ngày nó đi học trường trung cấp y, chính tôi là người đã trực tiếp đến gặp cục trưởng cục y tế Trầm đánh tiếng nhờ vả cho nó. Thế mà “buổi sáng nắm quyền trong tay, buổi chiều đã trở mặt”. Thằng này không biết gì cả, nhưng lại có hai sở trường: Một là tinh tường chuyện mời cấp trên nhậu nhẹt và đút lót. Hai là có biệt tài trong việc kiếm gái và đặc biệt hầu hạ chuyện gối chăn cho những bà sồn sồn đứng tuổi…”
Nói đến đây, cô tôi hạ giọng nói như tự trách: - Đúng là tôi hồ đồ, đúng là tôi dẫn sói về nhà, nối giáo cho giặc! Đàn bà con gái trong bệnh viện không cô nào thoát khỏi tay thằng sở khanh này. Con bé Vương Tiểu Mai nhà họ Vương vừa mới mười bảy tuổi, tóc còn tết bím hai bên, mặt còn búng ra sữa, lông mày lông mi cong vút, đôi mắt như muốn nói. Ai gặp cũng đều nói nếu mà Trương Nghệ Mưu phát hiện ra nó, khẳng định nó sẽ ăn đứt Củng Lợi, Chương Tử Di. Nhưng chẳng chờ đến lúc Trương Nghệ Mưu phát hiện thì thằng sở khanh Hoàng Qua đã phát hiện ra con bé này. Gã chạy thẳng đến nhà họ Vương, khua cái lưỡi có thể khiến cho người chết sống dậy của mình thuyết phục được bố mẹ Vương Tiểu Mai để cho con bé đến bệnh viện theo tôi học nghề phụ khoa. Nói là theo tôi để học phụ khoa nhưng hình như con bé này chưa hề đặt chân đến khoa phụ sản của bệnh viện. Con bé đã bị Hoàng Qua chiếm đoạt, ngày nào cũng cặp kè với gã, ban đêm ngủ với nhau đã đành, nhưng cảm thấy không đủ nên còn làm chuyện ấy giữa thanh thiên bạch nhật, rất nhiều người đã từng chứng kiến bọn chúng làm tình với nhau trong văn phòng. Làm tình xong thì dắt nhau lên huyện, lấy công quỹ ra mà mời các quan chức cao cấp ăn uống, qua đó vận động quan chức điều nó lên huyện. Các cậu chưa thấy mặt thằng này bao giờ à? Một cái mặt lừa dài đến gần nửa mét, đôi môi thâm sì, răng lợi lúc nào cũng rơm rớm máu, miệng nó ngoác ra có thể tọng cả một hòn dái ngựa vào! Bộ dạng nó như vậy nhưng lại được cất nhắc lên làm phó cục trưởng Cục Y tế huyện. Chơi chán Vương Tiểu Mai, nó còn biến con bé thành một món lễ vật, một món đồ chơi để dâng hiến cho các quan chức. Đúng là oan nghiệt!”
Cô tôi nói: “Một ngày nọ, thằng nhóc ấy bỗng dưng gọi tôi đến phòng làm việc của nó. Đàn bà trong bệnh viện đều sợ hãi khi bị nó gọi vào văn phòng. Tất nhiên là tôi không sợ. Trong túi tôi lúc nào cũng có thủ sẵn một con dao nhỏ và sẵn sàng cắt cái của nợ của thằng tạp chủng ấy bất cứ lúc nào. Nó cười chào đon đả, rót trà mời tôi. Tôi nói: Viện trưởng Hoàng, có gì nói thẳng ra đi, không cần phải khách sáo như thế! - Nó cười hi hi, nói: Dì à! - Mẹ nó chứ, nó dám gọi tôi bằng dì à? - Nó nói, dì à, cháu là thằng bé mà dì lôi ra từ bụng mẹ cháu, cũng được dì chăm sóc mà trưởng thành, dì xem cháu chẳng khác gì con ruột, hì hì… - Tôi nói: Không dám, không dám! Ông đường đường là viện trưởng, tôi chỉ là một bác sĩ sản khoa bình thường. Ông nói tôi xem ông như con, có khác nào ông đã đẩy tôi vào chỗ chết! Có chuyện gì ông cứ nói thẳng ra đi! - Nó vẫn tiếp tục cười hi hí rồi nói: Cháu đã phạm một sai lầm mà các cán bộ lãnh đạo vẫn thường hay gặp phải… Cháu thiếu thận trọng để cho Vương Tiểu Mai phải to bụng ra…! - Thế thì chúc mừng ông vậy! Tôi nói: Vương Tiểu Mai đã mang thai rồng, viện chúng ta có người kế thừa sự nghiệp lãnh đạo rồi! - Dì à, dì đừng cười nhạo cháu nữa. - Nó nói - Mấy ngày nay cháu rầu đến độ cơm không nuốt nổi, ngủ không yên giấc. - Thằng súc sinh! Kể ra có lúc mày cũng không ăn nổi cơm, ngủ không đẫy giấc! Tôi chửi thầm - Cô ấy buộc cháu phải ly hôn với vợ. Nếu cháu không chịu, cô ấy sẽ tố cáo lên tận bí thư huyện ủy! - Tôi hỏi: Tại sao cần phải ly hôn? Những quan lớn như các ông không phải là vẫn có vợ hai vợ ba đấy sao? Mua cho nó một biệt thự, nhốt nó trong đó mà nuôi là xong chứ gì! Dì à, nó nói, dì đừng mượn cháu mà nói cho sướng miệng, bao vợ hai vợ ba vỡ lở ra thì ghế không đến tay cháu, lại nữa, cháu lấy đâu ra tiền để mua biệt thự? - Thế thì ông đành phải ly hôn với vợ thôi! Tôi nói. Nó nghệch cái mặt ngựa ra, nói: Dì à, không phải dì không biết, bà vợ già của cháu có mấy thằng em đều là lục lâm thổ phỉ. Chúng nó mà biết chuyện này, không phanh thây cháu ra mới là chuyện lạ! - Nhưng ông là viện trưởng, là cán bộ cao cấp kia mà! - Được rồi, dì à, nó nói - Một viện trưởng của một bệnh viện làng nhỏ nhoi, trong mắt của dì cháu tin là cái chức ấy không bằng cục phân ngựa. Dì đừng châm chọc cháu nữa, nghĩ cách gì giúp cháu đi! - Tôi nói: Tôi có cách gì để mà nghĩ nào? - Vương Tiểu Mai sùng bái dì, nó nói, cô ấy đã nhiều lần nói với cháu như vậy. Cô ấy không nghe lời ai cả, nhưng lại nghe lời dì. - Tôi hỏi: thế ông bảo tôi phải làm gì? - Nó nói: Dì bảo cô ấy vất quách cái thai trong bụng đi. - Hoàng Qua! Tôi căm hận nói - Chuyện hại người hại trời như vậy, tôi không làm được! Cả đời tôi, tôi đã nạo đến hơn hai nghìn cái thai rồi! Tôi không làm chuyện ấy nữa. Ông cứ chờ đó mà làm bố! Vương Tiểu Mai xinh đẹp như vậy, đứa con do nó đẻ ra khẳng định cũng sẽ rất đẹp. Đây là chuyện vui, ông nên nói chuyện này với nó, chờ cho nó đến ngày khai hoa nở nhụy, chính tay tôi sẽ đỡ đẻ cho nó...’’
Cô tôi nói: “Tôi phất tay bỏ đi, cảm thấy hả lòng hả dạ vô cùng. Nhưng sau khi về đến phòng làm việc, tự nhiên trong lòng cảm thấy không vui. Hoàng Qua là đồ tạp chủng, cho nó tuyệt tự mới đúng, Vương Tiểu Mai xinh đẹp như vậy mà lại mang thai của loài tạp chủng, quả thật là đáng tiếc. Tôi đã từng đưa không biết bao nhiêu đứa trẻ ra với cuộc đời, cũng đã tổng kết được nhiều kinh nghiệm, đó là, người tốt hay người xấu, gần một nửa là do hiệu quả của môi trường giáo dục, hơn một nửa là do di truyền quyết định. Các cô cậu có thể phê phán “huyết thống luận” của tôi, nhưng đó chính là kinh nghiệm của cá nhân tôi. Hậu duệ của một thằng xấu như Hoàng Qua, cho dù sau khi sinh ra đưa ngay vào chùa, lớn lên cũng sẽ trở thành sư hổ mang mà thôi. Cho dù tôi không vui vì nghĩ đến Vương Tiểu Mai, nhưng không vì thế mà tôi làm công tác tư tưởng với con bé, không để cho kẻ tạp chủng như Hoàng Qua toại nguyện. Thế gian này thêm một sư hổ mang nữa cũng chẳng khiến nó xấu thêm tí nào… Nhưng cuối cùng, tôi cũng đã nạo thai cho Vương Tiểu Mai…”
“Việc này là Vương Tiểu Mai khẩn cầu tôi.” - Cô tôi nói - “Con bé quỳ trước mặt tôi, ôm lấy chân tôi, nước mắt nước mũi chan hòa thấm ướt cả vạt áo blouse của tôi. Nó vừa khóc vừa nói: Cô ơi! Cháu bị thằng sở khanh ấy lừa. Cho dù bây giờ hắn có dùng kiệu tám người khiêng đến xin cưới, cháu cũng không bao giờ chấp nhận làm vợ kẻ súc sinh ấy đâu… Cô ơi, cô hãy giúp cháu bỏ cái đồ nghiệt chủng này đi. Cháu không muốn có một đứa nghiệt súc là con của cháu… - Như thế… - Cô lại đốt một điếu thuốc, hút một cách vồ vập, khói thuốc làm gương mặt cô nhạt nhòa - Tôi đã nạo thai cho con bé. Vương Tiểu Mai vốn chỉ là một đóa hoa quỳ mới hé nụ nhưng đã bị thằng sở khanh dập liễu vùi hoa - Cô đưa vạt áo lên thấm nước mắt - Trước đó, tôi đã thề là không bao giờ làm chuyện thất nhân thất đức như thế nữa. Tôi đã chịu hết nổi rồi… Nhưng cuối cùng thì tôi cũng đã ra tay, cho dù biết rằng trong bụng Vương Tiểu Mai lúc này chỉ là một vệt máu lớn hơn ngón tay một chút mà thôi, nhưng khi nhìn thấy cái vết máu ấy động đậy trong chiếc thau, tôi có cảm giác là có một bàn tay nào đó đang túm chặt lấy trái tim mình mà dày vò, mà cấu xé, đau lắm, đau đến độ toàn thân tôi không còn chút sức lực, mồ hôi vã ra như tắm, mắt nảy đom đóm xanh xanh vàng vàng…. Khi công việc hoàn tất, tôi cũng ngã ra đất mê đi không biết bao lâu…”
“Đúng rồi, tôi đã già rồi, nói năng cứ lộn chuyện nọ sang chuyện kia, nói đến nửa ngày rồi mà vẫn chưa đề cập đến do đâu mà tôi lấy Hách Đại Thủ”. Cô tôi nói - “Ngày tôi nhận quyết định nghỉ hưu là mười lăm tháng bảy âm lịch, thằng tạp chủng Hoàng Qua vẫn muốn giữ tôi lại làm việc, nghỉ hưu mà không rời chức, nói mỗi tháng sẽ cấp cho tôi tám trăm đồng. Xì! Tôi nhổ một bãi nước bọt vào mặt hắn. Tiểu tạp chủng! Tôi chửi, bà đây đã bán sức cho mày đủ rồi. Bao nhiêu năm nay, trong mười đồng của bệnh viện này hết tám đồng là do ta làm ra! Phụ nữ trẻ em tứ xứ đến bệnh viện đều là vì ta. Bà đây muốn kiếm tiền thì bảy tám trăm mỗi ngày đâu có khó? Hoàng Qua mày muốn dùng tám trăm để mua ta à? Công nông dân mỗi tháng cũng không có cái giá ấy! Bà đây đã khổ ba phần tư đời người rồi, không muốn làm nữa, muốn nghỉ thôi, về Đông Bắc Cao Mật dưỡng lão thôi! Bị sỉ nhục, hai năm nay thằng tạp chủng Hoàng Qua tìm mọi cách để chơi khăm tôi? Chơi khăm tôi ư? Chuyện gì mà tôi còn chưa trải qua, lúc bé đã không biết sợ bọn quỷ Nhật Bản nữa là, đến già lại sợ một thằng tiểu tạp chủng sao?… Đúng rồi, đã vào chuyện chính rồi đây…
Hỏi vì sao tôi lại kết hôn với Hách Đại Thủ à? Chuyện này phải bắt đầu từ ếch. Đêm ấy, chính là đêm đầu tiên tôi nhận quyết định nghỉ hưu ấy mà, mấy người bạn già đặt một bữa tiệc nho nhỏ ở nhà hàng chia tay tôi. Đêm ấy tôi đã bị say - thực ra thì tôi uống ít thôi, nhưng rượu quá tồi. Ông chủ của nhà hàng nhỏ ấy chính là Giải Tiểu Tước, con trai của Giải Bách Trảo, là một trong số những củ đậu sinh trong những năm sáu mươi đem ra một bình rượu “Ngũ lương dịch” nói là kính biếu cô. Nhưng mẹ nó chứ, đó là rượu giả, tôi chỉ uống được mấy ngụm là đầu choáng mắt hoa, trời đất quay cuồng. Những bạn già cùng uống với tôi cũng chẳng hơn gì, ngay cả thằng Giải Tiểu Tước cũng đã sùi bọt mép, mắt trợn trắng”.
Cô tôi kể: “Tôi ngật ngưỡng ra về, ban đầu là có ý định về khu tập thể bệnh viện nhưng rồi trong mơ mơ hồ hồ, đôi chân lại dẫn tôi đến một vùng đất hoang ẩm thấp, một con đường nhỏ quanh quanh gấp khúc, hai bên là lau lách cao quá đầu người, nước xâm xấp sáng trắng dưới ánh trăng chẳng khác nào một tấm kính khổng lồ. Cóc, ếch kêu râm ran chung quanh tôi, bên này ngừng thì bên kia kêu, đúng là một dàn hợp xướng kỳ quái! Rồi như đoạn cao trào của một bài hợp xướng, tất cả đồng thanh cất tiếng. Oa! Oa! Oa! Oa!… Dàn âm thanh hỗn độn ấy xông thẳng lên đến trời rồi đột nhiên dừng lại, chỉ còn lại tiếng côn trùng rỉ rả…”. Cô tôi nói, cô ấy đã hành nghề y mấy chục năm nay, không biết là có bao nhiêu lần phải đi giữa đêm tối thế này nhưng từ trước đến nay, cô chưa bao giờ biết sợ là gì. Nhưng đêm ấy thì cô đã cảm nhận được thế nào là sự sợ hãi. Người ta thường nói, tiếng ếch kêu giống như tiếng trống. Nhưng cô tôi nói, đêm ấy tiếng ếch kêu lại giống như tiếng khóc, tiếng khóc của hàng nghìn, hàng vạn đứa hài nhi cùng cất lên một lúc. Cô tôi cũng từng nói rằng, tiếng khóc trẻ sơ sinh là loại âm thanh mà cô yêu thích nhất. Đối với một bác sĩ sản phụ mà nói, tiếng khóc chào đời của một con người là giai điệu say đắm nhất của âm nhạc! Nhưng đêm ấy, trong tiếng kêu của ếch có sự oán hận, có sự rền rĩ… Hình như tinh linh của hàng vạn đứa trẻ sơ sinh đã bị hại cũng lên tiếng khóc than cho số kiếp ngắn ngủi của mình. Cô nói: “Những ngụm rượu mà tôi đã uống vừa rồi, trong khoảnh khắc đã biến thành những giọt nước mắt. Các cô cậu đừng cho là tôi say rượu nên đầu óc trở bị ảo giác. Rượu biến thành nước mắt chảy ra ngoài. Đầu óc tôi vô cùng tỉnh táo, ngoài một chút đau đầu ra, tôi hoàn toàn bình thường…’’
Cô tôi kể cô đi theo một con đường dâm dấp bùn đặc quánh, muốn thoát khỏi sự bao vây của tiếng ếch. Nhưng thoát thân vào chốn nào đây? Cho dù cô đi rất nhanh, thậm chí là có lúc chạy nhưng những tiếng oa oa vừa bi thương vừa oán hận như tiếng khóc vẫn cứ bám riết lấy cô từ bốn phương tám hướng. Cô muốn tiếp tục chạy, nhưng không chạy được nữa rồi, bùn càng lúc càng đặc hơn, càng dính hơn, trông chẳng khác nào những bả kẹo cao su phun ra từ miệng của các cô cậu thanh niên thời đại mới giữ chặt lấy đế giày của cô. Phải dùng toàn lực cô mới có thể lê được một bước. Cô nói, mỗi lần nhấc chân lên, cô nhìn thấy đế giày của cô kéo theo những sợi tơ gắn liền với mặt đất, hễ chùm sợi tơ này đứt thì chân kia cũng vừa đặt xuống, lại tiếp tục có những chùm tơ kéo theo. Cô cởi giày, đi chân trần trên bùn, nhưng sau khi cởi giày, cô mới nhận ra là lực dính giữa đôi bàn chân trần với bùn càng trở nên kinh khủng hơn. Hình như mỗi sợi tơ đều có một sức đàn hồi cực mạnh giữ chặt bàn chân cô không cho nhấc lên khỏi mặt đất, nếu cố gắng nữa thì e rằng chúng sẽ bóc da chân cô ra mất thôi. Cô kể: “Tôi quỳ xuống đất, trông tôi lúc này rất giống một con ếch to tướng đang nhích từng phân từng phân bò về phía trước. Lúc ấy, bùn vẫn bám chặt vào hai đầu gối và đôi bàn tay tôi. Nhưng tôi không nghĩ đến bùn nữa, không nghĩ đến độ dính nữa, cứ thế mà bò, bò về phía trước. Đúng lúc ấy, từ trong vùng lau lách um tùm, từ trên những lá sen nổi phập phù trên mặt nước sáng như những tấm gương, vô số những con ếch nhảy tung lên. Toàn thân chúng là một màu xanh biếc, cũng có nhiều con vàng rực. Đôi mắt chúng màu vàng chói, nhưng cũng có những đôi mắt đỏ một màu máu. Như những đợt sóng trào, chúng nhảy ào đến, vừa nhảy vừa kêu lên những tiếng kêu giận dữ nhưng cũng có những tiếng kêu thê thiết đan cài vây lấy tôi vào chính giữa...”
Cô tôi kể rằng, cô nhận ra rất rõ ràng những cái mồm sắc nhọn của chúng bắt đầu ngậm vào da thịt cô. Chúng nhảy lên vai, lên cổ, lên đầu cô. Thân hình cô không chịu đựng nổi sức nặng của chúng, nằm sấp xuống mặt đất. Cô nói: “Tôi cảm thấy sợ hãi, nhưng tôi không sợ vì bị chúng cắn cũng như bu lên đầu lên cổ mà tôi sợ vì làn da bụng nhơn nhớt của chúng tiếp xúc với da thịt khiến tôi có cảm giác rờn rợn, nhớp nhúa không thể nào chịu nổi. Chúng thi nhau đái, thi nhau ỉa lên thân thể tôi, cũng có thể là có rất nhiều con đang phóng ra tinh dịch...”. Cô kể rằng, đột nhiên cô nhớ lại, ngày trước bà cố tôi đã từng kể một truyền thuyết về chuyện ếch quấy rối người rằng, ngày xưa có một người con gái, ban đêm ngồi trên bờ đê hóng mát và bất giác ngủ quên, trong mơ nàng thấy mình ái ân với một chàng trai có bộ áo màu xanh biếc. Một thời gian sau thì nàng có mang và đến ngày đến tháng thì sinh ra một con ếch nhỏ. Cô tôi nói: “Nhớ lại chuyện ấy, tôi kinh sợ và nỗi kinh sợ thăng hoa thành một sức mạnh thần thánh, tôi vùng dậy. Tôi nhận ra rất nhiều ếch đang bám trên cơ thể tôi rào rào rơi xuống đất nhưng vẫn còn rất nhiều những con khác đang ngoan cố bám trên quần áo, đầu tóc, có hai con cắn chặt vào dái tai tôi và thân hình chúng đang treo lủng lẳng trông khác nào một món đồ trang sức đáng sợ. Tôi cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước và không hiểu vì sao sức kéo của đất sét dưới chân tôi đã giảm đi một cách đáng kể. Tôi vừa chạy vừa dùng hai tay phủi đầu, cổ, y phục. Mỗi khi tay tôi đụng phải một con ếch là tôi kêu lên một tiếng sợ hãi nhưng cố dằn nỗi sợ, tôi bóp chặt lấy chúng và vất đi, riêng hai con đeo dưới dái tai thì vất vả lắm, tôi mới lôi được chúng ra và khi lôi ra được thì dái tai tôi đã cần đứt. Chúng ngậm dái tai tôi rất chặt trông chẳng khác nào những con ếch con đói lả ngoạm chặt vú mẹ chúng. Tôi vừa chạy vừa kêu thét nhưng vẫn biết là mình khó lòng thoát khỏi bọn ếch đang bám đuổi phía sau lưng. Thi thoảng tôi quay đầu nhìn lại, cảnh tượng phía sau khiến tôi thất kinh: Hàng nghìn, có thể nói là hàng vạn con ếch chẳng khác nào một quân đoàn kỵ binh bám sát sau lưng tôi. Chúng nhảy, chúng kêu gào, chúng đạp lên nhau, chúng chen chúc bên nhau, có thể hình dung là một dòng nước lũ đang cuồn cuộn chảy. Không những thế, hai bên đường lại có những con ếch nằm phục sẵn, dàn thành trận thế rất chỉnh tề như có ý đồ ngăn chặn không cho tôi thoát thân. Có con còn điên cuồng hơn là bám vào lau lách bên đường, khi tôi chạy ngang qua thì tung thân nhảy vào tôi để cắn...”. Cô tôi nói, đêm ấy cô mặc một chiếc quần rất dày màu đen nhưng cái quần ấy đã bị những cái mồm ếch gớm ghiếc nấp hai bên đường tấn công xé nát ra từng mảnh nhỏ. Xé được miếng vải nào, chúng nhoàm nhoàm nuốt chững, bị nghẹn nên lăn lộn dưới đất giơ cái bụng trắng hếu lên trời!
Cô tôi nói, khi chạy đến bên bờ sông và bắt đầu đặt chân lên đến cây cầu đá nhỏ sáng nhờ nhờ dưới trăng thì chiếc quần trên người cô không còn lấy một mảnh vải, nói cách khác là nửa dưới của cô hoàn toàn trần truồng. Đúng lúc đó, cô gặp Hách Đại Thủ.
“Lúc ấy, tôi còn kể gì đến chuyện xấu hổ nữa. Nói thực lòng là lúc ấy tôi không hề ý thức được rằng mình đang trần truồng. Tôi nhìn thấy một người đàn ông mặc áo tơi, đội nón lá rộng vành ngồi giữa cầu, trong tay có một vật gì đó có đôi mắt lấp lóa dưới trăng - sau đó tôi mới biết là ông ấy cầm một cục đất sét - nặn “búp bê trăng” đương nhiên là phải làm dưới ánh trăng. Lúc ấy, về cơ bản mà nói là tôi không nhận ra người ấy là ai. Nhưng cho dù ông ta là ai, chỉ cần là con người đã là ân nhân cứu mạng của tôi rồi...”. Cô tôi nói, cô đã nhảy bổ vào lòng người ấy, cố gắng chui vào trong áo tơi của ông ta và cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ trên ngực. Nhưng từ phía sau lưng ông ta, một làn hơi lạnh phả tới, lạnh chẳng khác nào độ lạnh khiến người ta phải rùng mình ác cảm trên bụng của những con ếch”. Cô nói, cô chỉ kịp kêu lên một câu ngắn: “Ông anh! Cứu mạng!” rồi hôn mê bất tỉnh.
Chúng tôi cũng cảm thấy lạnh gáy qua những lời kể dài dằng dặc của cô. Lúc này trên màn hình lại xuất hiện gương mặt của Hách Đại Thủ, vẫn là một khuôn mặt bất động, chỉ có đôi tay là có biểu hiện của sự sống khi miết vào những cục đất sét và dưới đôi bàn tay ấy, mấy gương mặt trẻ con được đặc tả một cách sinh động xuất hiện trong ống kính... Rồi trên màn hình lại xuất hiện chiếc cầu đá nhỏ và choán lấy khung hình là gương mặt của cô tôi, cái miệng của cô tôi. Cô tôi nói:
“Khi tỉnh dậy tôi mới nhận ra là mình đang nằm trên giường Hách Đại Thủ, trên người là một bộ áo quần đàn ông. Trên tay Hách Đại Thủ đang có một bát nước đậu xanh và đang bón từng thìa cho tôi. Mùi thơm của đậu xanh khiến lý trí tôi bắt đầu khôi phục trở lại. Uống xong một bát nước đậu xanh, mồ hôi ra ướt đầm trên toàn thân tôi. Hình như mọi chỗ trên cơ thể tôi đều đau đớn không thể tả nhưng cảm giác tởm lợm về chất nhờn lành lạnh ấy đã biến mất. Những mụn nước nổi thành từng mảng trên da thịt tôi, vừa rát vừa đau. Tôi sốt cao và bắt đầu lảm nhảm mê sảng. Sau đó, tôi tiếp tục uống nước đậu xanh của Hách Đại Thủ và cũng vượt qua được cơn khủng hoảng về tinh thần cũng như thể chất, một lớp da mới hình thành trên cơ thể tôi. Trước đây tôi đã từng nghe nhiều truyền thuyết về chuyện con người có thể thay xương đổi thịt và tôi biết là mình cũng đã qua một kỳ thay xương đổi thịt. Bệnh khỏi, tôi nói với Hách Đại Thủ: Hách đại ca, chúng ta kết hôn nhé!”
Kể đến đây, gương mặt cô tôi đã đầm đìa nước mắt.
Đoạn phim tiếp theo miêu tả cô tôi và Hách Đại Thủ chung tay sáng tạo nên những con búp bê đất sét. Mắt cô tôi nhắm lại giống như Hách Đại Thủ. Trên tay ông ta lúc này là một cục đất sét, ông ta mắt nhắm nghiền nói: “Tên con búp bê này là Quan Tiểu Hùng. Bố của nó cao một mét bảy lăm, mặt vuông, cằm bạnh, mắt một mí, tai to, mũi to và cao. Mẹ nó cao một mét bảy ba, cổ cao, cằm thon, mắt hai mí, sống mũi cao... Đứa bé này ba phần giống bố, bảy phần giống mẹ...”. Theo lời kể của cô tôi thì con búp bê có tên là Quan Tiểu Hùng ấy là sản phẩm mà Hách Đại Thủ đắc ý nhất sau khi được làm ra. Ống kính đặc tả gương mặt con búp bê này. Cô tôi nói: “Tôi thấy một khuôn mặt trẻ thơ vô cùng xinh đẹp nhưng phảng phất đằng sau vẻ đẹp ấy là một vẻ u buồn khó lòng dùng ngôn ngữ để diễn đạt. Bất giác, nước mắt tôi chảy dài...”