- 5 -
Tôi đưa “Tiểu sư tử” đến tham quan bệnh viện Nhi đồng Gia Bảo do Trung - Mỹ hợp tác xây dựng. “Tiểu sư tử” rất muốn được làm việc ở đây nhưng khổ nỗi, không tìm ra cách nào để chen chân vào cái bệnh viện sang trọng này.
Vừa mới đặt chân vào tiền sảnh, tôi đã có cảm giác nơi đây không phải là một bệnh viện mà giống với một câu lạc bộ cao cấp nào đó. Giữa mùa hè nhưng không gian trong tiền sảnh mát mẻ một cách lạ lùng, bên tai lại văng vẳng những tiếng nhạc êm dịu, du dương cộng với một mùi thơm phảng phất của hoa tươi. Trên bức tường lớn của tiền sảnh là logo của bệnh viện màu lam nhạt cùng với dòng chữ “Suốt đời vừa ý, muôn người tín nhiệm”. Hai cô gái xinh đẹp mặc áo blouse và mũ trắng đang đứng tại đây để đón tiếp khách tham quan, gương mặt luôn điểm một nụ cười nhã nhặn.
Một phụ nữ trung niên mặc blouse trắng, đeo đôi kính trắng bước đến bên chúng tôi, lễ độ và thân thiện lên tiếng: “Ông bà có cần sự giúp đỡ gì của tôi không?”
“Không có gì, chỉ là đến để tham quan thôi.” - Tôi nói.
Người phụ nữ đưa chúng tôi đến khu nghĩ dưỡng và giải trí ở phía bên phải. Có rất nhiều những chiếc ghế mây tinh xảo được đặt dọc theo những lối đi, bên cạnh những chiếc ghế có những chiếc bàn nhỏ và trên bàn đặt rất nhiều những tờ tạp chí có liên quan đến phụ nữ và trẻ em, trong số đó có cả những tài liệu giới thiệu về bệnh viện.
Người phụ nữ rót hai cốc nước từ trong một chiếc máy đặt rải rác trong các hành lang mời chúng tôi, mỉm cười gật đầu chào từ biệt.
Tôi lơ đãng lật những tài liệu giới thiệu bệnh viện và để ý đến tấm ảnh chân dung một người phụ nữ trung niên. Cô ta trông thật xinh đẹp, trán cao và sáng, lông mi dài cong vút đằng sau một đôi kính không có gọng, môi hé cười để lộ đôi hàm răng trắng và đều tăm tắp. Bên phải bức ảnh là những dòng chữ: Bệnh viện Nhi đồng Trung Mỹ Gia Bảo là một trong những bệnh viện lý tưởng giành cho phụ nữ và trẻ em. Đến đây bạn không bao giờ có cảm giác lạnh lẽo mà chỉ thấy một không khí gia đình ấm áp, chân thành. Bạn có thể thể nghiệm được thái độ phục vụ của chúng tôi với bạn như phục vụ một quý tộc chân chính... Bên trái bức ảnh là những dòng chữ: Chúng tôi thực hiện nghiêm túc tuyên ngôn Genève năm 1948 của Hiệp hội y học thế giới. Chúng tôi hành động bằng lương tâm và trách nhiệm, đề cao y đức. Điều đầu tiên chúng tôi quan tâm là sức khỏe của con người. Chúng tôi đảm bảo những bí mật của bệnh nhân. Chúng tôi tôn trọng và bảo vệ truyền thống cao thượng của ngành y học...
Tôi liếc nhìn “Tiểu sư tử” và nhận ra cô ấy đang cau mày ra chiều suy nghĩ, trên tay cũng là một tập tài liệu giới thiệu về bệnh viện.
Tôi tiếp tục lật thêm một trang tài liệu nữa. Trước mắt tôi là một nữ bác sĩ với gương mặt phúc hậu, trên môi điểm nụ cười đang dùng thước dây đo cái bụng mang thai to tướng của một phụ nữ. Người phụ nữ mang thai này cũng thật xinh đẹp, mi dài mũi cao, đôi môi đầy đặn, da mặt hồng hào, khó lòng tìm thấy một chút biểu hiện của sự mệt mỏi và tiều tụy vốn thường thấy ở phụ nữ khi mang thai. Một hàng chữ chạy ngang qua cánh tay bác sĩ và in trên làn da bụng của người phụ nữ mang thai: Chúng tôi tôn trọng sinh mệnh của con người ngay từ khi mới bắt đầu thành hình!
Một người đàn ông tầm thước, tóc hói gần hết nhanh nhẹn tiến vào gian tiền sảnh của bệnh viện. Nhìn vẻ tự tin trên nét mặt cũng như cái bụng đã bắt đầu tích mỡ của người này, tôi biết anh ta là một nhân vật có tầm cỡ, nếu không phải là lãnh đạo cấp cao thì cũng là chủ một doanh nghiệp, đương nhiên cũng có thể vừa là quan chức cấp cao vừa là kẻ lắm tiền. Tay phải anh ta đang dắt một cô gái trẻ dong dỏng cao, chiếc eo rất thon thả đung đưa sau làn vải sa mỏng tang màu vàng nhạt. Tôi thoáng giật mình vì đã nhận ra cô gái ấy chính là Tiểu Tất, cô gái đa tài đa nghệ phụ trách văn phòng công ty nuôi ếch do Viên Tai và em họ tôi quản lý. Tôi cúi đầu, đưa cao tập tài liệu lên che nửa khuôn mặt.
Tôi lật tiếp trang sách nữa. Trước mắt tôi là một hàng trẻ con năm đứa trần truồng bụ bẫm ngồi trên bãi cỏ. Cả năm đứa đều quay đầu nhìn về một hướng, hình như có ai đó ở ngoài ống kính đang gọi chúng. Những chiếc đầu tròn tròn, những chiếc cổ ngắn tạo thành một nét nhấn đáng yêu vô cùng, cho dù không thể nhận ra trên mặt chúng một trạng thái tình cảm nào nhưng tấm ảnh vẫn gợi lên một sức sống rất tự nhiên và chân thành. Tóc chúng vàng có đen có, vành tai đều rất to. Tai to là có phúc. Tôi nghĩ cả năm đưa bé này đều không quá sáu bảy tháng tuổi, vừa mới biết ngồi, nên dáng ngồi vẫn chưa vững, có hai đứa đang chống tay xuống đất sắp ngã xuống. Bụng chúng đều tròn và đều mặc những chiếc tã lót bé xíu để lộ cặp đùi nung núc... Dưới tấm ảnh có dòng chữ: Lấy gia đình làm trung tâm, công tác phục vụ của khoa sản rất chú trọng đến thai nhi, sức khỏe của bà mẹ trong mối liên hệ với những chất dinh dưỡng cao cấp, đồng thời cũng chú trọng đến việc giáo dục những kiến thức về sinh sản.
Gã đàn ông trung niên và Tiểu Tất đã đến bên hai cô gái trong tiền sảnh và đang trao đổi với nhau điều gì đó. Sau đó cả hai đi theo một cô đến ngồi ở một bên gian tiền sảnh. Đây là vị trí chờ đợi của loại khách sộp, ở đó có mấy bộ salon cao cấp, có cả những lọ hoa hồng tươi đặt trên bàn. Vừa ngồi xuống ghế là gã đàn ông hắt xì hơi mấy cái liền. Nghe thấy tiếng hắt xì của gã, tim tôi thoáng rung động. Tiếng hắt xì hơi lạ và rất cá tính chẳng khác nào như những tiếng sấm này đã đánh động đến ký ức của tôi. Có lẽ nào lại là hắn ta?
Tôi định nói cho “Tiểu sư tử” biết về phát hiện của mình, nhưng cô ấy vẫn đang dán mắt vào tập tài liệu, miệng lẩm bẩm không biết đang nói với ai: “Đây mà là bệnh viện sao?... Những ai sẽ được điều trị trong bệnh viện này...”… Vì đang ngồi quay lưng về phía tiền sảnh nên “Tiểu sư tử” không phát hiện được Tiểu Tất va gã đàn ông nọ.
Hình như nhận ra vị trí ngồi của mình quá lộ, gã đàn ông dắt tay Tiểu Tất đứng dậy đi vào quán cà phê trong một góc của tiền sảnh. Quán cà phê này được ngăn cách với tiền sảnh bằng những tấm phông vải mỏng và giản dị, chính giữa có mấy chậu gốm trồng trúc Nhật Bản, một chiếc chậu xi măng được đúc rất tinh xảo và rất to, trong đó có một cây đa bonsai cổ thụ, cành lá xanh tốt sum suê. Dựa sát vào tường là một quầy bar, đằng sau quầy là những chiếc tủ sang trọng, trong tủ đặt những chai rượu ngoại đắt tiền, toàn là những loại rượu danh tiếng trên thế giới. Một thanh niên rất đẹp trai đứng sau quầy đang pha cà phê. Mùi hương cà phê cao cấp hòa quyện với mùi hoa tươi lởn vởn trong không gian ập vào mũi khiến một kẻ không lấy gì làm nghiện cà phê như tôi cũng muốn tận hưởng hương vị của nó...
Hắn ta đang ngồi đó, tay khuấy nhẹ cốc cà phê và đang thì thầm gì đó trông có vẻ thân thiết và bí mật với Tiểu Tất. Đúng rồi, chính là hắn ta! Một con người có thể thay đổi giọng nói, nhưng anh ta không thể thay đổi được cách hắt xì hơi một cách vô thức. Một người có thể làm cho mắt anh ta từ một mí thành hai mí nhưng một phẫu thuật gia tài năng đến mấy cũng không thể thay đổi được ánh mắt của anh ta. Trong khoảng cách hai mươi mét, hắn ta cười nói một cách thản nhiên, nhàn nhã, hoàn toàn không ngờ là có một người bạn thuở thiếu thời đang theo dõi và từ đó, một Tiêu Hạ Thần với đôi mắt một mí, một tâm địa đầy độc ác đã dần dần quay về từ cái vỏ bọc là một quý nhân trong hiện tại.
“Không có gì để làm cả...” - “Tiểu sư tử” vất tập tài liệu xuống bàn, thiểu não nói: “Nào là tiến sĩ tốt nghiệp ở Mỹ về, nào là thạc sĩ Pháp, nào là giáo sư đại học y khoa, nào là... Hình như ở đây đã tập trung toàn bộ tinh hoa của y học Trung Quốc thì phải... Em mà vào đây thì e rằng chỉ xứng đáng làm một công nhân vệ sinh mà thôi...”.
Tuy là đồng hương, lại có một thời gian dài cùng sống ở Bắc Kinh nhưng chúng tôi không hề gặp Tiêu Hạ Thần lần nào. Nhớ lại, khi hắn tốt nghiệp đại học, bố hắn đã đi khắp làng khắp xóm rêu rao: Con trai tôi đã làm trong Quốc vụ viện! Sau đó, tôi có nghe nói rằng, sau khi làm nhân viên trong văn phòng Quốc vụ viện được mấy năm, hắn trở thành thư ký cho một ông bộ trưởng nào đó, sau đó nữa thì nghe nói hắn từ chức thư ký để về một địa phương nọ làm bí thư và cuối cùng thì lại nghe nói hắn đã làm một ông chủ trong giới bất động sản, trở thành một đại phú ông được liệt vào hạng mười tỉ...
Cô gái hướng dẫn trong bệnh viện đã tìm được Tiêu Hạ Thần và Tiểu Tất, đưa cả hai đi vào một cánh cửa lớn. Tôi gấp cuốn tài liệu lại, nhìn trang bìa cuối của nó: Một bàn tay của một bác sĩ đang nắm chặt bàn tay của một sản phụ, tay kia đang đặt lên cái bụng tròn vo của cô ta, bên dưới là một hàng chữ: Chúng tôi xem sản phụ và hài nhi như người thân của mình. Mọi công tác phục vụ được thực hiện một cách tích cực nhất. Ở chỗ chúng tôi, bạn có thể cảm nhận được không khí đầm ấm và thân thiện, bạn có thể nhận được những sự chăm sóc chu đáo nhất và an toàn nhất.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, tâm trạng “Tiểu sư tử” rất nặng nề và không ngừng chê bai bệnh viện bằng những quan điểm chính trị lỗi thời. Tôi cũng đang theo đuổi những suy nghĩ riêng nên không muốn lên tiếng tranh cãi, nhưng những lời lảm nhảm của cô ấy cứ vang mãi bên tai đến độ không chịu đựng được nữa nên mới gắt nhỏ: “Được rồi, thưa phu nhân! Bà đừng có lảm nhảm nữa!”
Tưởng rằng “Tiểu sư tử” sẽ nổi đóa, nhưng không ngờ là cô ấy chỉ cười khổ, nói: “Một bác sĩ nông dân như em e rằng chỉ có thể đến nuôi ếch trong trại của Viên Tai thôi!”
“Chúng ta nghỉ hưu về quê là để dưỡng lão, không phải là để tìm việc”.
“Nhưng em muốn làm một công việc nào đó. Hay là em đi làm con sen cho một nhà nào đó vậy”.
“Được rồi! Em đoán xem, vừa rồi anh trông thấy ai trong bệnh viện nào?”
“Ai?”
“Tiêu Hạ Thần, Tiêu Hạ Xuân. Tuy hắn đã chỉnh trang khuôn mặt nhưng anh vẫn có thể nhận ra hắn”.
“Không thể!” - Tiểu sư tử” nói - “Hắn đã giàu sụ, quay về đây làm gì? Hay là anh nhìn nhầm người?”
“Mắt anh có thể nhầm nhưng tai anh thì không thể.” - Tôi nói - “Cách hắn hắt xì hơi e rằng trên thế giới này không có người thứ hai, ngoài ra còn có đôi mắt cũng như tiếng cười của hắn nữa, không thể thay đổi”.
“Có thể hắn quay về để tìm cơ hội đầu tư?” - “Tiểu sư tử” nói - “Nghe nói quê chúng ta sẽ nhanh chóng sát nhập vào thành phố Thanh Đảo, nếu như vậy thì giá đất, giá nhà sẽ tăng cao gấp bội, đúng không?”
“Em đoán xem hắn đi vào bệnh viện với ai nào?”
“Với ai?”
“Tiểu Tất! Chính là Tiểu Tất trong công ty nuôi ếch!”
“Ôi dào! Khi gặp con bé này, liếc qua là em đã biết loại đàn bà gì rồi. E rằng quan hệ giữa nó với em họ anh, kể cả Viên Tai cũng chẳng trong sạch gì đâu”.