← Quay lại trang sách

- 6 -

“Tiểu sư tử” ghét cay ghét đắng cái công ty nuôi ếch ấy, do vậy mà cũng không có cảm tình mấy với Viên Tai và em họ tôi. Nhưng sau ngày chúng tôi đi tham quan bệnh viện Gia Bảo do Trung Quốc và Mỹ hợp tác đầu tư ấy một thời gian, bỗng nhiên cô ấy lại nói với tôi: “Tiểu Bão, em đến công ty nuôi ếch để làm việc đây!”

Tôi giật mình kinh ngạc, chỉ biết thần người nhìn cái mặt đang cười hớn hở của “Tiểu sư tử”.

“Thật đấy, em không đùa đâu” - Cô ấy không cười nữa, nghiêm nghị nói.

Hình ảnh những con ếch trong câu chuyện kể của cô tôi thấp thoáng xuất hiện trong đầu và cũng từ đó, tôi có ác cảm sâu sắc với loài ếch, thậm chí là có đôi phần sợ hãi. Tôi nói: “Em bằng lòng sống chung với loài động vật gớm ghiếc ấy hay sao?”

“Thực ra thì ếch không có gì đáng sợ cả” - “Tiểu sư tử” nói - “Con người có cùng tổ tiên với loài ếch. Hình dạng của nòng nọc và tinh trùng của người đàn ông hoàn toàn giống nhau, trứng của người đàn bà và trứng ếch cũng chẳng khác nhau bao nhiêu. Ngoài ra, anh có trông thấy thai nhi vừa được ba tháng trong bụng mẹ nó không, có một cái đuôi dài dài. Điểm này của con người hoàn toàn giống với loài ếch trong giai đoạn biến thái”.

Những lời nửa thật nửa đùa của “Tiểu sư tử” làm tôi chuyển từ kinh ngạc sang kinh sợ.

“Tiểu sư tử” tiếp tục nói như đang đọc một bài học thuộc lòng: “Tại sao hai từ “con ếch” và “em bé” đồng âm?(. Tại sao vừa rời khỏi lòng mẹ, tiếng khóc của trẻ con lại giống với tiếng kêu của loài ếch? Tại sao trong vòng tay của rất nhiều con búp bê đất sét vùng Đông Bắc Cao Mật chúng ta lại ôm một con ếch? Tại sao thủy tổ của loài người lại có tên là Nữ Oa( )? Từ “con ếch” và “em bé” đồng âm đã chứng minh rằng thủy tổ của loài người là một con ếch mẹ, chứng minh rằng nhân loại là do ếch tiến hóa mà thành. Do vậy mà luận điểm cho rằng con người do vượn tiến hóa là hoàn toàn sai lầm...”

Từ những lời của “Tiểu sư tử”, tôi nhận ra bóng dáng cách nói năng của Viên Tai và em họ tôi. Và tôi biết, cô “Tiểu sư tử” ương ngạnh ngày nào đã bị những lời ngon ngọt của hai kẻ du thủ du thực chinh phục.

“Được rồi” - Tôi nói - “Nếu em cảm thấy quá vô vị khi ngồi nhà, đương nhiên em có đủ quyền đến nơi ấy để khuây khỏa. Nhưng...” - Tôi cười nói - “Anh tin là không quá một tuần, em không kịp nói lời tạm biệt đã cao chạy xa bay khỏi nơi ấy”.