- 7 -
Thưa tiên sinh,
Tuy ngoài miệng tôi phản đối việc “Tiểu sư tử” đến công ty nuôi ếch làm việc nhưng trong thâm tâm, tôi vô cùng phấn khởi về điều này. Thực ra tôi là một kẻ thích cô độc. Tôi thích đi dạo một mình trên phố, vừa đi vừa hồi tưởng những gì đã diễn ra trong thời quá vãng. Nếu không hồi ức thì tôi sẽ để cho đầu óc mình đắm chìm trong những suy nghĩ mới. Đưa “Tiểu sư tử” đi dạo là chức trách của tôi, một chức trách bất đắc dĩ nên đương nhiên là rất đau khổ. Có điều trước mặt cô ấy, tôi vẫn làm ra vẻ rất vui và phấn khởi. Bây giờ thì tốt rồi, cứ mỗi buổi sáng sớm cô ấy đã đến trại nuôi ếch bằng chiếc xe đạp điện mà nghe đâu là em họ tôi đã mua cho cô ấy. Tôi thường đứng bên cửa sổ nhìn theo dáng đạp xe rất nghiêm túc của “Tiểu sư tử” trên bờ đê, lặng lẽ nhưng rất nhanh nhẹn lao về phía trại nuôi ếch. Khi bóng dáng ấy thoát khỏi tầm mắt là tôi cũng vội vàng chạy xuống lầu.
Trong vòng mấy tháng liền, tôi cứ tha thẩn trong những tiểu khu hai bên bờ sông. Rừng cây, vườn hoa, những siêu thị lớn nhỏ, cơ sở mát xa của Hội người mù, phòng thể dục công cộng, viện thẩm mỹ, công ty xổ số kiến thiết, chợ búa, cửa hàng gia dụng, chợ nông sản bên bờ sông... đều lưu dấu chân tôi. Mỗi lần đến đâu đó, tôi đều dùng máy ảnh kỹ thuật số chụp vài kiểu ảnh như muốn lưu lại vết tích của mình chẳng khác gì một con chó đực đến bất kỳ chỗ nào cũng rắc vài giọt nước đái để làm dấu. Tôi còn đến cả những vùng nông thôn chưa được khai phá, đến tham quan những công trình xây dựng đang thi công. Trên những công trường ấy, có nơi đã có những hình hài mới mọc lên với những kiểu dáng khác nhau, nhưng cũng có nơi đang đào hầm đào hố, san san lấp lấp, không biết bộ dạng nay mai của chúng sẽ như thế nào.
Đi một vòng khắp những tiểu khu ở bờ bắc, tôi lại chuyển sang bờ nam. Tôi có thể qua bên kia sông trên chiếc cầu dây văng mới xây có dáng một con hải âu bay lên, cũng có thể ngồi trên những chiếc bè tre xuôi dòng đến tận bến đò Ngãi Gia cách nơi tôi ở đến vài chục cây số. Nhưng tôi vẫn thường qua cầu, ngồi trên bè có cảm giác không an toàn. Có một ngày, một vụ tai nạn giao thông xảy ra trên cầu gây ùn tắc nghiêm trọng. Lúc ấy tôi mới quyết định đi bè để có dịp ôn lại những kỷ niệm của thời quá khứ.
Chống bè là một thanh niên còn khá trẻ, mặc áo chẽn. Giọng cậu ta đặc sệt ngữ âm Cao Mật nhưng từ ngữ lại rất thời thượng. Chiếc bè của cậu ta được kết bằng hai chục cây tre to, đường kính bằng bát ăn cơm, đầu bè có vểnh lên một tí và giắt lên đó đầu một con rồng bằng gỗ bôi màu xanh xanh đỏ đỏ. Giữa bè có hai dãy ghế nhựa màu đỏ được buộc cố định. Cậu ta đưa cho tôi hai chiếc bì nilon, bảo tôi hãy buộc vào giày đề phòng nước bắn lên rồi nói, rất nhiều người thành phố muốn cởi giày để giỡn nước, bàn chân con gái thành phố trắng lắm, trắng như cá bạc, ngâm dưới nước nhìn rất hay. Tôi cởi giày, cởi vớ đưa cho cậu ta. Cậu ta đặt chúng lên một chiếc thùng bằng sắt, nửa đùa nửa thật nói: “Chú phải trả cho cháu thêm một đồng tiền công giữ giày”. Tôi nói: “Tùy ý cậu thôi!”. Cậu ta ném cho tôi một chiếc phao cứu sinh màu đỏ, nói: “Chú à, chú phải mang vào đấy, nếu không ông chủ sẽ trừ tiền thưởng của cháu”.
Khi cậu thanh niên chống sào định cho bè rời bến thì mấy người đồng nghiệp của cậu ta đang ngồi trên bờ kêu lớn: “Này Đầu Lép! Chúc cậu gặp vận may, rơi xuống sông chết nước!”
Cậu thanh niên đối đáp rất sắc bén: “Thế không được đâu, tôi mà chết nước thì em gái anh có thủ tiết với tôi không?”
Bè đã ra đến giữa sông, thuận dòng trôi nhanh. Tôi lấy máy ảnh ra chụp cây cầu và phong cảnh hai bên bờ sông.
“Chú ở đâu đến vậy?”
“Cậu nói thử xem, tôi từ đâu đến?” - Tôi dùng giọng Cao Mật nói.
“Chú là người vùng này?”
“Có lẽ, bố cậu là bạn học của tôi.” - Tôi nhìn cái đầu dài dài và lép của cậu ta, nhớ lại một người bạn thời tiểu học có biệt danh là “Đầu Lép” ở thôn Đàm Gia.
“Nhưng cháu lại chưa bao giờ gặp chú! Chú ở thôn nào?”
“Lo mà chống bè đi! Cậu không nhận ra tôi, chuyện đó không quan trọng, nhưng tôi biết bố mẹ cậu thì được rồi”.
Cậu thanh niên vung chiếc sào một cách thành thục, thi thoảng lại liếc nhìn tôi. Đương nhiên cậu ta muốn biết tôi là ai. Tôi rút thuốc châm lửa, cậu ta chun mũi hít hít, nói: “Chú à, nếu cháu không nhầm thì chú đang hút loại thuốc Trung Hoa gói mềm?”
Đúng là tôi đang hút thuốc lá hiệu Trung Hoa mà “Tiểu sư tử” đưa và nói đó là Viên Tai bảo cô ấy mang về cho tôi.‘‘Tiểu sư tử” còn nói, giám đốc Viên bảo đó là những gói thuốc mà một nhân vật cỡ bự tặng cho cậu ta, nhưng cậu ta đang hút loại Bát Hỷ, không muốn đổi thuốc.
“Là bạn bè tặng cho tôi đấy!”. Tôi nói.
“Cháu biết ngay là thuốc tặng mà. Mấy người hút được loại thuốc này mà dùng tiền của mình để mua?” - Cậu thanh niên cười hi hí nói tiếp - “Vậy chú là người thuộc dạng “bốn cơ bản” rồi!”
“Bốn cơ bản là gì?”
“Hút thuốc cơ bản không mua; tiền lương cơ bản không dùng; bà vợ cơ bản không đụng... Còn một cơ bản nữa, nhưng cháu quên mất rồi”.
“Ban đêm cơ bản nằm mơ thấy toàn ác mộng”. Tôi nói.
“Chú nói không đúng rồi, nhưng đúng là cháu không nhớ được điều cơ bản thứ tư”.
“Thế thì không cần phải nhớ nữa”.
“Nếu ngày mai chú còn đến đi bè, cháu nhất định sẽ nhớ lại”. Cậu ta nói - “Chú à, bây giờ cháu đã biết chú là ai rồi”.
“Cậu nói đi, tôi là ai?”
“Chắc chắn chú là chú Tiêu, Tiêu Hạ Xuân!” - Cậu ta cười một cách tinh quái - “Bố cháu nói, chú là người có bản lĩnh nhất trong những người bạn cùng học của ông. Chú không chỉ là niềm tự hào của lớp bố cháu mà còn là niềm tự hào của cả vùng Đông Bắc Cao Mật này”.
Tôi nói: “Đúng là Tiêu Hạ Xuân có bản lĩnh thực, nhưng tôi lại không phải là Tiêu Hạ Xuân”.
“Chú đừng khách sáo.” - Cậu ta nói - “Kể từ khi chú bước chân xuống bè, cháu đã biết chú không phải là một nhân vật bình thường”.
“Thật thế sao?” - Tôi cười nhẹ, nói.
“Đương nhiên rồi! Đầu chú phát ra ánh sáng, trên đầu lại có một vòng sáng, thoạt nhìn ai cũng nhận ra đó là tướng đại phúc đại quý”.
“Có phải là cậu đã học về thuật tướng số ở Viên Tai?”
“Chú cũng quen biết chú Viên sao?” - Cậu ta vỗ trán, nói - “Tại sao cháu lại hồ đồ thế chứ? Các chú học cùng một lớp, đương nhiên là biết nhau rồi. Chú Viên không thể so sánh được với chú nhưng cũng là một người có bản lĩnh”.
“Bố cậu cũng là người có bản lĩnh đấy thôi.” - Tôi nói - “Tôi còn nhớ là ông ấy có thể trồng chuối và đi bằng hai tay một vòng sân vận động đấy”.
“Cái đó mà gọi là bản lĩnh sao?” - Cậu ta có vẻ không vui, nói - “Đầu não giản đơn, tứ chi phát triển thôi mà! Nhưng chú và chú Viên là người có đầu óc, là người có bản lĩnh về trí tuệ. Người xưa nói, “người lao tâm cai trị người, người lao lực bị người cai trị” đấy thôi!”
“Cách nói năng của cậu cũng chẳng khác nào Vương Can!” - Tôi cười nói.
“Chú Vương cũng là một thiên tài, nhưng con đường của chú ấy không giống với hai chú...” - Cậu ta đảo mắt hình tam giác rất sinh động, nói - “Chú Vương có gan giả điên để kiếm tiền!”
“Bán búp bê đất có thể kiếm được bao nhiêu tiền? ”
“Chú Vương không phải bán búp bê đất mà là bán những tác phẩm nghệ thuật.” - Cậu ta nói - “Chú à, tác phẩm nghệ thuật là vô giá! Đương nhiên rồi, số tiền mà chú Vương kiếm được mà đem ra so sánh với chú Tiêu đây thì có khác nào so sánh nước suối với biển khơi. Đầu óc của chú Viên có lớn hơn chú Vương nhiều, nhưng nếu chỉ dựa vào nuôi ếch thì chẳng kiếm được bao nhiêu tiền đâu.”
“Công ty nuôi ếch mà không dựa vào ếch để kiếm tiền thì dựa vào đâu?”
“Chú Tiêu, chú không biết thật hay là giả vờ?”
“Tôi hoàn toàn không biết”.
“Chú đang cười nhạo cháu phải không? Những người thuộc đẳng cấp chú, ai mà không có cặp mắt nhìn thấu trời cao? Ngay cả bọn thảo dân như chúng cháu mà còn biết chuyện này, làm sao mà chú không biết được?’’
“Tôi vừa mới về lại đây mấy ngày, đúng là không biết thật”.
“Thôi thì cứ cho là chú không biết vậy.” - Cậu ta nói - “Dù sao chú cũng không phải là người ngoài, thằng cháu ngu ngốc này múa mép một chút để cho chú giải buồn vậy”.
“Cậu cứ nói đi”.
“Chú Viên nuôi ếch chẳng qua là để che mắt thiên hạ thôi”. Cậu ta nói - “Công việc chính của chú ấy là giúp người khác đẻ con”.
Tôi thầm giật mình nhưng cố làm ra vẻ không để ý lắm.
“Nói một cách dễ nghe thì đó là trung tâm đẻ thay, nói khó nghe một tí thì chú ấy đem rất nhiều cô gái các nơi về nuôi. Những cô gái này sẽ đẻ con cho những ông muốn có con ngoài giá thú”.
“Có kiểu làm ăn như thế sao? Rõ ràng đó là vi phạm chính sách sinh đẻ có kế hoạch!”
“Ôi dào, Chú Tiêu! Đã là thời đại nào rồi mà chú còn nói đến chuyện sinh đẻ có kế hoạch? Bây giờ, có tiền nộp phạt là xong. Chẳng hạn vợ lão Hạ sinh đến đứa con thứ tư, bị phạt sáu trăm nghìn Nhân dân tệ. Sáng hôm nay nhận giấy phạt, sáng mai đã dùng bao gai mang sáu trăm nghìn đến Ủy ban sinh đẻ có kế hoạch nộp liền. Thời kỳ công xã, không có tiền thì sinh con lén lút, nhân dân sống trong sự kềm kẹp của bao nhiêu tổ chức, đi chợ cũng phải xin phép, đi ra ngoài làng phải xuất trình chứng minh nhân dân. Bây giờ, người ta muốn đi đâu thì đi, vào nam ra bắc, có ai hỏi lấy một tiếng đâu. Người ta đến vùng khác buôn vải, sửa dù, vá giày, bán rau..., cứ thuê một gian phòng hoặc quây lấy một cái chuồng dưới gầm cầu, đẻ bao nhiêu mà chả được, muốn bao nhiêu đẻ bấy nhiêu. Người ta vẫn kháo nhau rằng, các bà vợ bé của các quan lớn đẻ thoải mái... Không cần phải nói nhiều nữa... Chỉ có mấy cha công chức nghèo kiết xác lại không có lá gan nên không dám đẻ mà thôi”.
“Theo cách nói của cậu thì chủ trương sinh đẻ có kế hoạch của nhà nước chỉ còn là danh nghĩa?”
“Không đâu! Chính sách vẫn tồn tại, nếu không dựa vào đâu để mà phạt tiền người ta?”
“Nếu đã như vậy thì người ta cứ tự mình đẻ con, việc gì phải đến “công ty đẻ thay” của Viên Tai?”
“Chú Tiêu à, có thể chú toàn tâm toàn ý cho sự nghiệp nên về căn bản, chú không hiểu được thế thái nhân tình.” - Cậu ta cười nhẹ, nói - “Phú ông cho dù có tiền, nhưng khẳng khái nộp tiền như lão Hạ kia liệu có mấy người? Tuyệt đại đa số là càng giàu càng keo kiệt, muốn sinh quý tử để kế thừa gia sản nhưng lại sợ bị phạt. Tìm người khác đẻ thay có thể tìm muôn ngàn lý do giả, khỏi phải nộp tiền phạt. Lại nữa, phú ông, quý nhân thời hiện đại hầu hết là tuổi tác cũng tương đương như chú, nhưng đàn ông thì vẫn còn sung mãn lắm, đàn bà coi như đã hết thời rồi, liệu còn dùng được nữa không?”
“Thế thì tìm bồ nhí mà nuôi chứ?”
“Đương nhiên cũng có người tìm bồ nhí, không những một mà còn hai, ba. Nhưng cũng có rất nhiều người vừa sợ vợ vừa sợ phiền phức thì biến thành khách của nhà chú Viên”.
Mắt tôi nhìn vượt qua những cảnh gần hai bên bờ đê để tìm những nóc nhà ngói đỏ của công ty nuôi ếch và nóc ngói vàng của miếu Nương Nương, bỗng dưng trong lòng có một dự cảm bất thường. Tôi nhớ lại một buổi sáng sớm cách đây không lâu, sau khi đi tiểu tiện quay lại, tôi đã có một “cuộc chiến” kịch liệt với “Tiểu sư tử” trên giường.
“Chú à, hình như chú không có con phải không?” - Con trai của “Đầu Lép” hỏi tôi.
Tôi không trả lời.
“Chú Tiêu à, những nhân vật kiệt xuất như chú, không thể không có con. Chú có biết là chú đã phạm tội không? Khổng Phu tử đã nói: Tội bất hiếu có ba, vô hậu là tội lớn nhất...”
... Sau khi bài tiết bọng nước tiểu đầy ứ sau một đêm, tôi vô cùng thoải mái, lên giường muốn ngủ tiếp thì “Tiểu sư tử” đã chủ động nằm úp lên người tôi. Lâu lắm rồi hình như không có tình hình này diễn ra giữa tôi và cô ấy...
“Chú Tiêu à, cho dù là thế nào thì chú cũng phải sinh một đứa con. Đây không chỉ là chuyện riêng của chú mà còn là chuyện chung của vùng Đông Bắc Cao Mật chúng ta. Chú Viên sẽ để cho chú tự do lựa chọn. Cách cao cấp nhất là sinh sản hữu tính. Người mang thai sẽ là một mỹ nhân, sức khỏe đảm bảo, bản chất cũng khá ưu việt, chưa kết hôn, tốt nghiệp đại học hoặc trên đại học hẳn hoi. Chú có thể sống chung với cô ta một thời gian cho đến khi cô ta đẻ con cho chú. Cách này phí tổn tương đối cao, thấp nhất cũng phải hai trăm nghìn đồng. Đương nhiên, nếu chú muốn con mình tốt hơn nữa, chú có thể cung cấp thêm cho cô ta một số tiền bồi dưỡng, cũng có thể thưởng cho cô ta, tùy chú muốn nói sao thì nói vậy. Nhưng cách này cũng có nhiều nguy hiểm. Nguy hiểm lớn nhất là trong thời gian sống chung với nhau, đôi bên nảy sinh tình cảm, biến giả thành thật sẽ ảnh hưởng đến cả gia đình. Do vậy, cháu nghĩ là cô ở nhà chắc chắn sẽ không đồng ý...”
... Hình như “Tiểu sư tử” rất hưng phấn nhưng thân thể lại lạnh căm căm. Vả lại cô ấy cũng làm những động tác không hề bình thường trong khi làm chuyện ấy với tôi. “Em muốn làm gì thế?”. Trong ánh sáng lờ mờ của một ngày mới bắt đầu, tôi thấy ánh mắt cô ấy lấp lánh. Cô ấy cười một cách bí mật: “Em muốn chiêu đãi anh một món đặc biệt!”. Cô ấy dùng một vuông vải đen bịt mắt tôi lại. “Em làm gì thế?” - “Không được mở ra... Anh coi thường em lâu lắm rồi, lúc này em muốn báo thù!’’ - “Em muốn thắt ống dẫn tinh của anh?” - “Sao nỡ lòng như thế! Em chỉ muốn anh hưởng thụ một tí.” - Cô ấy cười hi hí nói.
“Chú Tiêu à, trước đây mấy ngày có một bà đến làm náo loạn trại nuôi ếch. Bà ta đập vỡ xe của chú Viên”. Con trai “Đầu Lép” tiếp tục kể - “Chồng của bà ta sống với một cô gái đẻ thay. Cuối cùng thì tình cảm nảy sinh và kết quả là, sau khi sinh con, ông này bỏ bà ta. Cho nên cháu nghĩ, cô nhà nhất định không chịu đâu...”
... “Tiểu sư tử” vẫn tiếp tục giày vò và tôi đã bắt đầu hưng phấn, hưng phấn đến cuồng loạn. Hình như cô ấy đeo một cái gì đó vào cho tôi. Em đang làm gì thế, có cần phải như thế không? Cô ấy không trả lời...
“Chú Tiêu à, nếu chú chỉ muốn có con mà không muốn tranh thủ cơ hội thưởng thức mùi vị của hương đồng cỏ nội, cháu sẽ cho chú biết một cách có con tiết kiệm nhất. Đây lại là một bí mật. Ở chỗ chú Viên có một số bà một số cô chấp nhận mang thai rất rẻ. Tướng mạo của họ cực kỳ đáng sợ. Nhưng có điều, đó không phải là do trời sinh. Họ vốn là những người đàn bà rất đẹp, nói cách khác là dòng máu của họ đảm bảo chất lượng. Chắc chú đã từng nghe nói đến vụ cháy ở xưởng chế tác đồ chơi Đông Lệ Mao, đúng không? Vụ cháy ấy đã làm chết năm người phụ nữ của vùng Đông Bắc Cao Mật chúng ta. Ngoài ra còn có ba người may mắn thoát chết nhưng lại bị thương nghiêm trọng, khuôn mặt bị hủy hoại hoàn toàn, cuộc sống gặp rất nhiều khó khăn. Chú Viên đã có lòng hảo tâm nhận họ, cho họ ăn, đồng thời cũng mở cho họ một kế sinh nhai để kiếm chút tiền dưỡng lão sau này. Đương nhiên, để nhờ họ đẻ con cho mình phải ứng dụng cách thức mang thai vô tính, nói cụ thể là người ta sẽ lấy nòng nọc của chú bơm vào tử cung của họ. Đến khi khai hoa nở nhụy, chú đến ôm con về là xong. Chi phí rất rẻ, nếu là con trai thì năm mươi nghìn, con gái ba mươi nghìn...”
... Tôi kêu lên, cuối cùng cảm thấy thân thể mình vô cùng nặng nề và gần như mê man. “Tiểu sư tử” đắp chăn lên người tôi và nhẹ nhàng bỏ đi...
“Chú Tiêu, cháu đề nghị chú...”
“Vì sao cậu lại quảng cáo cho Viên Tai nhiều đến vậy?”
“Cháu là nhân viên nghiệp vụ nghiệp dư của chú Viên.” - Con trai “Đầu Lép” cười nói - Cháu cảm tạ chú cho cháu một cơ hội để kiếm ít đồng. Ngay lập tức cháu sẽ liên hệ với chú Viên đây”.
Nói xong, cậu ta chống sào, lôi máy di động ra. Tôi nói:
“Xin lỗi, tôi không phải là chú Tiêu của cậu và không phải có nhu cầu như cậu vừa nói”.