← Quay lại trang sách

- 9 -

Thưa tiên sinh,

Tôi thật sự lấy làm xấu hổ vì vở kịch mà ngài đang chờ đợi lâu nay, tôi chưa hề động bút. Tài liệu quá nhiều khiến tôi có một cảm giác mình là “một con chó đang cắn vào Thái Sơn, không biết đặt mõm ở nơi nào”. Trong quá trình cấu tứ cho vở kịch, những sự kiện phát sinh trong cuộc sống hiện thực có liên quan đến chủ đề vở kịch vừa phong phú vừa ngoài ý muốn ảnh hưởng rất lớn đến những dự định viết của tôi. Ngoài ra, điều khó khăn nhất của tôi lúc này là, một cách không làm chủ chính mình, tôi đã vướng phải một chuyện phiền phức cực lớn. Tôi không biết phải thoát thân ra khỏi chuyện phiền phức này như thế nào. Nói cách khác, tôi không biết phải diễn xuất ra làm sao với vai diễn của mình trong chuyện này.

Thưa tiên sinh,

Tôi nghĩ là ngài cũng đã đoán ra mọi chuyện. Những gì tôi đã kể hoàn toàn không phải là do tôi hư cấu mà là sự thật. Cuối cùng “Tiểu sư tử” cũng thừa nhận đã lấy tinh trùng của tôi bơm vào tử cung Trần Mi và con bé này đang mang thai đứa con của tôi. Tôi choáng váng, tôi thấy máu mình xông lên đến đỉnh đầu. Sự phẫn nộ không biết phát tiết ra làm sao và cuối cùng thì biến thành một hành động thô bạo: Giáng cho cô ấy một cái tát. Tôi thừa nhận tôi đánh người là sai. Đặc biệt với tôi, lúc này đang mang danh là “một nhà soạn kịch”, tôi không nên có những hành vi đầy dã tính như vậy. Nhưng thưa tiên sinh, lúc ấy gần như tôi đã trở nên điên cuồng.

Sau khi nghe hết những lời của cậu lái bè có biệt danh “Đầu Lép” ấy, tôi trở về nhà và âm thầm điều tra. Có điều mỗi khi đặt chân đến trại nuôi ếch, tôi đều bị nhân viên bảo vệ chặn lại, không cho vào. Tôi gọi điện cho Viên Tai và em họ tôi thì số máy của hai người đều đã đổi. Tôi căn vặn “Tiểu sư tử”. Cô ấy cười bảo tôi đang mắc bệnh thần kinh. Tôi lên mạng tìm khắp các trang web những tài liệu có liên quan đến chuyện đẻ thay ở trại chăn nuôi ếch, in ra rồi mang đến Ủy ban sinh đẻ có kế hoạch thành phố báo cáo. Người ở Ủy ban đã giữ tài liệu của tôi nhưng không thấy động tĩnh gì. Tôi báo cáo với Cục công an thì nhân viên đón tiếp ở Cục công an bảo rằng, chuyện này không thuộc phạm vi quản lý của họ. Tôi gọi đến số máy nóng của thị trưởng, người nhận điện thoại nói nhất định anh ta sẽ báo cáo chuyện này với lãnh đạo… Thưa tiên sinh, cứ như thế mà mấy tháng đã trôi qua. Khi tôi bức bách được chính “Tiểu sư tử” tự miệng thừa nhận chuyện này thì đứa bé trong bụng Trần Mi đã được sáu tháng. Một thằng đàn ông năm mươi lăm tuổi hồ đồ như tôi lại sắp sửa trở thành bố của một đứa trẻ! Nếu không mạo hiểm và có phần tàn khốc là dùng thuốc để hủy cái thai này, chắc chắn tôi không thể thoát khỏi cái kiếp nạn làm bố bất đắc dĩ này. Thời trẻ, tôi đã từng vì chuyện này mà tiễn biệt người vợ trẻ Vương Nhân Mỹ của tôi. Đây là nỗi đau lớn nhất vẫn còn âm ỉ trong lòng. Nghĩ về chuyện này, tôi vẫn cứ cho mình là một tội phạm trong cái chết của cô ấy. Lúc này, cho dù tôi có tàn nhẫn đến mấy, thưa tiên sinh, có tàn nhẫn đến mấy tôi cũng chẳng can thiệp được gì. Vì căn bản tôi không thể đặt chân được vào trong cái trại nuôi ếch ấy. Mà cho dù có vào được, chắc gì tôi đã được gặp mặt Trần Mi. Tôi đoán, trong cái trại nuôi ếch ấy nhất định sẽ có những cơ quan bí mật rất phức tạp, có thể có những mê cung ở sâu trong lòng đất. Vả lại, từ những câu nói của “Tiểu sư tử”, tôi cũng cảm nhận được rằng, Viên Tai và em họ tôi vốn là những kẻ hắc đạo, trong những lúc cấp thiết, chuyện gì chúng cũng sẽ dám làm.

Nhận một cái bạt tai của tôi, “Tiểu sư tử” lùi mấy bước rồi ngồi bệt xuống sàn nhà. Máu đang rỉ ra từ mũi cô ấy, lâu lắm mới có những âm thanh phát ra từ miệng, không phải tiếng khóc mà là tiếng cười lạnh. Cười xong, cô ấy mới nói: “Đánh đẹp lắm! Tiểu Bão! Anh là loài cường đạo. Anh đã đánh tôi, vậy lương tâm của anh đã vứt cho chó ăn. Tôi làm như vậy hoàn toàn là vì anh. Anh chỉ có một đứa con gái, không có con trai, anh sẽ là kẻ tuyệt tự. Tôi không có khả năng đẻ con cho anh. Đó là nỗi đau của tôi. Để giảm nhẹ nỗi đau ấy, tôi đã tìm người đẻ thay cho anh một đứa con trai, tiếp tục huyết thống của anh, kéo dài gia tộc của anh. Anh không cám ơn mà lại đánh tôi, anh làm tôi đau lòng quá…”

Nói đến đây, cô ấy mới khóc, nước mắt và máu hòa lẫn trên mặt. Tôi cảm thấy bất nhẫn nhưng nghĩ đến chuyện trọng đại như vậy mà cô ấy lại giấu nhẹm, máu trong người lại sôi lên.

“Tiểu sư tử” vừa khóc vừa nói: “Tôi biết anh đang đau vì sáu mươi nghìn đồng. Số tiền ấy tôi không cần anh bỏ ra, tôi dùng lương hưu của mình. Khi đứa con được sinh ra, tôi không cần anh nuôi dưỡng, tôi sẽ nuôi nó. Nói tóm lại, nó với anh không có quan hệ gì hết. Tôi đã xem thấy trên báo, những người đàn ông cho giống một lần thì được trả thù lao một trăm đồng, tôi trả cho anh gấp ba lần, tức ba trăm đồng. Anh có thể quay lại Bắc Kinh, cũng có thể ly hôn với tôi, không ly hôn cũng không sao, nói tóm lại là tôi không còn quan hệ gì với anh nữa. Nhưng…” - Cô ấy đưa tay vuốt mặt, nói tiếp - “Nếu anh muốn phá bỏ đứa con này, tôi sẽ chết trước mặt cho anh xem!”

Thưa tiên sinh,

Kể từ những lá thư đầu tiên, ngài đã biết tính khí của “Tiểu sư tử”. Ngày trước, cô ấy đã theo chân cô tôi nam chinh bắc chiến, tiếp xúc với đủ hạng tam giáo cửu lưu nên đã rèn cho mình một bản lĩnh anh hùng lưu manh. Những người như cô ấy, gặp chuyện bức xúc thì việc gì cũng dám làm. Tôi chỉ còn biết dùng cách khuyên nhủ, nói tình nói lý để cho cô ấy động tâm nhằm tìm kiếm một cách giải quyết thỏa đáng nhất.

Cho dù mỗi khi nghĩ đến chuyện phá thai, tôi lại thấy lạnh xương sống và mơ hồ nhận thấy có một điều gì đó bất thường. Nhưng cuối cùng tôi vẫn bám vào cách ấy để mà hy vọng. Tôi nghĩ, suy cho cùng, mục đích để Trần Mi làm công việc đẻ thay này chẳng qua cũng vì tiền. Thế thì, dùng tiền để giải quyết công việc cũng là một cách hợp tình hợp lý. Mấu chốt của vấn đề là, làm sao tôi có thể gặp được mặt Trần Mi?

Kể từ lần gặp nhau ở phòng bệnh của Trần Tị, tôi không hề gặp lại con bé. Nó mặc đồ đen, mạng che kín mặt, hành tung có vẻ bí mật khiến tôi nhận ra rằng, vùng Đông Bắc Cao Mật của tôi vẫn còn ẩn chứa những điều bí mật nữa mà tôi chưa thể phát hiện ra. Cái thế giới bí mật ấy đang chứa trong lòng nó nào là hiệp khách, nào là lưu manh, nào là thầy bói, nào là phụ nữ che mặt… Nhớ lại cách đây không lâu, để lo liệu cho viện phí của Trần Tị, tôi đã đưa cho Lý Thủ năm nghìn đồng, bảo cậu ta đưa cho Trần Mi. Nhưng sau đó vài ngày thì Lý Thủ đem tiền trả lại cho tôi, nói là Trần Mi từ chối không nhận - Có lẽ, Trần Mi chấp nhận đẻ con cho người khác là nhằm kiếm tiền lo cho bố mình - Nghĩ ra điều này, tâm trí tôi càng rối loạn - Chỉ có “Tiểu sư tử” là đáng chết! Tôi đành phải đi tìm Lý Thủ, trong số những bạn học đồng lứa với tôi, chỉ có cậu ta là người có đầu óc hoàn toàn bình thường.

Sáng hôm qua, tôi và Lý Thủ ngồi đối diện với nhau trong một góc của nhà hàng Don Quijote. Người đi lại đông như kiến trên quảng trường, tiết mục “Kỳ lân đẻ con” đang diễn. Ngụy Tang Khâu mang đến cho chúng tôi hai cốc bia rồi lẳng lặng rút lui. Nụ cười trên mặt Lý Thủ tương đối ấm áp, hình như cậu ta đã biết được bí mật của tôi. Khi tôi đem mọi chuyện ấp a ấp úng thổ lộ, Lý Thủ cười một cách vô tình.

“Cậu đang hả lòng hả dạ trước tai họa của người khác!” - Tôi bất mãn nói.

Lý Thủ mâng cốc bia lên cụng vào cốc của tôi, ngụm một ngụm thật to, nói: “Cái gì là tai họa? Là chuyện đại hỷ đấy chứ! Chúc mừng lão huynh! Lão rồi mà còn có con là hạnh phúc nhất của đời người!”

“Cậu đừng có chọc vào nỗi đau của tôi nữa.” - Tôi nói trong một tâm trạng hết sức nặng nề - “Cho dù tôi đã về hưu nhưng dù sao tôi vẫn ăn lương nhà nước. Đẻ con lúc này, tôi biết ăn nói với tổ chức thế nào?”

Lý Thủ nói: “Lão huynh! Cái gì là tổ chức, là đơn vị? Tất cả đều do cậu tự lấy dây thừng trói mình thôi. Chúng ta đang đối mặt với một thực tế là, nòng nọc của cậu đã kết hợp với một cái trứng để hình thành nên một sinh mệnh và sắp sửa oa oa chào đời. Khoái lạc lớn nhất của đời người là dắt tay hạt giống của mình đi lại. Sự sống của đứa bé này cũng chính là bước tiếp nối sự sống của cậu…”

“Điểm mấu chốt của vấn đề là…” - Tôi ngắt lời Lý Thủ - “Sau khi đứa bé này ra đời, tôi biết khai hộ khẩu cho nó ở đâu?”

“Chuyện nhỏ như vậy mà lại có thể làm khó cho cậu sao? Lúc này đâu còn như thời xưa. Lúc này, chỉ cần có tiền thì về cơ bản không có chuyện gì là không làm được. Lại nữa, cho dù không có hộ khẩu thì nó cũng là một con người tồn tại trên trái đất này. Nó vẫn có thể hưởng thụ được tất cả quyền lợi với tư cách là một con người”.

“Được rồi, ông bạn. Tôi đến tìm cậu là mong muốn cậu hiến kế, cậu đừng nói với tôi những lời thừa thãi ấy làm gì…” - Tôi bực tức nói - “Về quê, tôi mới phát hiện ra rằng, tất cả những người ở đây, kể cả những người có học lẫn những kẻ thất học đều đang diễn kịch, toàn nói những lời trên sân khấu cả! Các vị học ở đâu ra vậy?”

Lý Thủ cười nói: “Đây là một xã hội văn minh! Mỗi một con người trong xã hội văn minh đều là một diễn viên trên sân khấu kịch nói, trên sân khấu Kinh kịch, trên phim truyện, trên phim truyền hình, trên tiểu phẩm hài… Mọi người đều đang diễn kịch, cả xã hội này là một nhà hát kịch đấy thôi!”

“Đừng có mà diễn trò với tôi nữa, mau mau nghĩ cách đi. Cậu không nghĩ là tôi gặp Trần Tị phải gọi cậu ta bằng bố vợ chứ!”

“Gọi Trần Tị bằng bố vợ thì có sao nào? Mặt trời sẽ rụng mất sao? Trái đất ngừng quay sao? Tôi nói cho cậu biết một chân lý nhé: Cậu đừng bao giờ cho rằng cả thế giới này người ta đang quan tâm đến cậu! Có phải là mọi người ai ai cũng đang nhìn vào cậu, đúng không? Thật ra, mỗi người đều có chuyện lo nghĩ riêng của mình, chẳng ai hơi sức đâu mà quan tâm đến chuyện của người khác. Cậu và con của Trần Tị đẻ được một đứa con hay với bất kỳ một người đàn bà nào khác đẻ được một đứa con, đó là chuyện của cậu. Nếu có ai đó nhàn rỗi bàn ra tán vào vài câu nhưng rồi đó cũng chỉ là mây bay ngang đầu, gió thổi thì mây tan. Mấu chốt là, con cái là cốt nhục của chính mình, có con đã là một thắng lợi rồi”.

“Nhưng tôi và Trần Mi… quan hệ này chẳng khác nào loạn luân!”

“Nói xằng! Cậu và Trần Mi chẳng có quan hệ máu mủ nào cả, loạn luân ở chỗ nào? Ngay cả tuổi tác cũng chẳng phải là vấn đề. Ông già tám mươi cưới con gái mười tám không phải là chuyện mà người ta vẫn đang truyền tụng và khen ngợi đó sao? Quan trọng là ở chỗ, ngay cả thân thể Trần Mi như thế nào, cậu cũng đã thấy gì đâu. Con bé chỉ là một công cụ, cậu chỉ là người thuê dùng trong một thời gian. Tất cả chỉ là như thế thôi. Nói tóm lại, lão huynh à, đừng có suy nghĩ nhiều quá như vậy, đừng có tự gây phiền phức cho mình làm gì, tranh thủ rèn luyện sức khỏe để mà nuôi con thôi”.

“Đừng nói những lời thừa thãi ấy.” - Tôi chỉ vào những vết bỏng rộp trên môi mình, nói - “Lòng tôi đang nóng như lửa đốt đây! Nể tình là bạn học với nhau, tôi van cậu, cậu hãy tìm cách gặp Trần Mi, bảo con bé lập tức dừng ngay chuyện này lại. Những giao ước về phí tổn tôi không bớt một đồng, ngoài ra tôi còn cho thêm nó mười nghìn nữa xem như là tiền bồi dưỡng sức khỏe sau khi phá thai. Nếu con bé còn chê ít thì cho thêm nó mười nghìn nữa”.

“Cậu không nhất thiết phải làm việc này. Nếu đã chấp nhận bỏ tiền như vậy thì chờ cho con bé sinh xong, dùng số tiền ấy để lo cho hộ khẩu của con cậu, đường đường chính chính làm một ông bố có phải hơn không”.

“Nhưng… tôi không biết ăn nói với tổ chức như thế nào cả”.

“Cậu lại nghĩ mình là một nhân vật quan trọng mất rồi.” - Lý Thủ trào phúng - “Lão huynh à, tổ chức không có thời gian để quan tâm nhiều đến cậu như thế đâu. Cậu cho mình là ai vậy? Cậu chỉ là một gã viết mấy vở kịch mà chẳng ai thèm xem thôi. Cậu nghĩ mình là hoàng thân quốc thích, sinh được được con là cả đất nước này phải mở quốc tiệc ăn mừng à?”

Lúc ấy, có mấy du khách vai mang ba lô dò dẫm bước vào nhà hàng, Ngụy Tang Khâu như một quả bóng lăn ra, toét miệng cười nghênh tiếp. Tôi hạ giọng nói: “Cả đời tôi chỉ khẩn cầu cậu giúp cho một việc này mà thôi”.

Lý Thủ ôm vai lắc đầu, nét mặt lộ vẻ lực bất tòng tâm.

“Mẹ kiếp, cậu đúng là đồ trứng thối, cứ đứng ngoài mà trừng mắt nhìn tôi nhảy vào lò lửa à?”

“Cậu đang nhờ tôi giết người, cậu biết không?” - Lý Thủ hạ giọng gắt - “Một cái thai sáu tháng tuổi, nếu không có cái làn da bụng của mẹ nó, nó đã lên tiếng gọi bố rồi!”

“Cậu có giúp không?”

“Cậu nghĩ rằng tôi có thể gặp được Trần Mi sao?”

“Cậu nhất định sẽ gặp được Trần Tị. Cậu đem những lời tôi nói lại với cậu ấy, bảo cậu ấy đi tìm Trần Mi”.

“Gặp được Trần Tị rất dễ.” - Lý Thủ nói - “Ngày nào cậu ấy cũng xin ăn trước miếu Nương Nương, chiều tối thì đem những đồng tiền lẻ xin được đến chỗ này uống rượu, thuận tay cầm một chiếc bánh mì. Cậu có thể ngồi đây chờ, cũng có thể ra trước miếu Nương Nương tìm cậu ấy. Nhưng tôi muốn là cậu đừng đem chuyện này nói với Trần Tị, có nói cũng chỉ phí công thôi. Nếu cậu có lòng từ bi thì đừng đem chuyện này ra mà giày vò cậu ta nữa. Nhiều năm rồi, tôi đã tổng kết được một kinh nghiệm là, để giải quyết một việc khó, phương án tốt nhất và hữu hiệu nhất vẫn là, cứ việc ngồi yên mà quan sát sự thay đổi, thuận theo dòng mà thả thuyền.

“Được rồi, thôi thì thuận theo dòng mà thả thuyền vậy”.

“Lão huynh, khi con đầy tháng, tôi sẽ mở đại yến, chúng ta chúc mừng nhau một phen”.