- 10 -
Rời khỏi nhà hàng Don Quijote, tâm tình tôi đã trở nên thư thái hơn. Thật ra thì không có chuyện gì là ghê gớm cả, chỉ là sinh một đứa con thôi mà! Ánh mặt trời vẫn xán lạn, tiếng chim vẫn líu lo, hoa vẫn cứ nở, cỏ vẫn cứ xanh, gió vẫn cứ mát… Trên quảng trường, nghi thức của tiết mục “Kỳ lân đẻ con” vẫn đang được tiến hành, trong tiếng huyên nào của âm nhạc và trống chiêng, rất nhiều phụ nữ chen vai thích cánh dồn về khu trung tâm quảng trường với hy vọng là có thể giành được một bảo bối búp bê từ tay Nương nương. Nhân loại đang nhiệt tình tụng ca sự sinh đẻ, ngưỡng vọng sự sinh đẻ. Còn tôi thì đau khổ, phiền não, lo lắng bất an vì người khác đang mang thai con mình. Điều này chỉ có thể chứng minh: Không phải là xã hội đang xuất hiện vấn đề mà chính là vấn đề xuất hiện từ tôi.
Thưa tiên sinh,
Tôi phát hiện ra Trần Tị và con chó của cậu ta bên một chiếc cột to đùng trước miếu Nương Nương. Đây là một con chó tây có bộ lông lốm đốm pha lẫn hai màu đen và trắng, rõ ràng là cao quý hơn so với con chó đã tuẫn thân vì chủ trong vụ tai nạn xe trước kia. Một con chó có nguồn gốc xuất thân cao quý như vậy tại sao kết bạn với một gã hành khất lang thang? Đây lại là một bí mật nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng chẳng lấy gì làm kỳ lạ. Trong vùng đất mới khai phá Đông Bắc Cao Mật tây tàu hỗn tạp, vàng thau lẫn lộn, đẹp xấu khó phân, thị phi giao tạp… này thì chuyện ấy cũng bình thường thôi. Rất nhiều nhà giàu mới nổi hãnh tiến khi còn đang lên thì tiếc là không mua được hổ về nhà nuôi để biến nó thành con vật cưng, nhưng khi phá sản thì tiếc là không bán được vợ để trả nợ. Bao nhiêu là chó hoang lang thang trên đường phố nhưng trong số ấy, không ít con trước đó không lâu đã là con vật sủng ái vô giá của một nhà phú ông nào đấy. Cũng giống như đầu thế kỷ hai mươi, cách mạng Nga bùng phát, rất nhiều quý bà Bạch Nga lưu lạc đến tận Cáp Nhĩ Tân, không thể không vì miếng bánh mì mà vất bỏ thân phận để biến mình thành kỹ nữ hoặc làm vợ những kẻ bách tính thuộc tầng lớp dưới khiến cho mảnh đất này xuất hiện không biết bao nhiêu là đồ tạp chủng. Chiếc mũi to cao và đôi mắt rất sâu của Trần Tị có liên quan đến câu chuyện của lịch sử này. Sự kết hợp của con chó đốm với Trần Tị cũng tương tự như thế thôi… Tôi vừa suy nghĩ lung tung vừa quan sát Trần Tị và con chó từ một bên với khoảng cách khoảng hai mươi mét. Hai chiếc nạng đặt hai bên người Trần Tị, dưới đất, ngay trước mặt cậu ta có một vuông vải đỏ, đương nhiên là trên đó có viết mấy chữ đại khái là hãy bố thí cho người tàn tật. Thi thoảng cũng có những người đàn bà sặc mùi phú quý khom người bỏ một tờ bạc lẻ hay vài đồng xu vào chiếc bát sắt đặt trên vuông vải. Mỗi khi có ai đó cúi người bỏ cái gì vào chiếc bát sắt, con chó đốm lại ngóc đầu dậy, sủa lên ba tiếng, đúng ba tiếng không hơn không kém rất khiêm nhường lễ độ. Tôi hiểu nó đang nói thay chủ “Cám ơn lòng tốt của quý phu nhân đã bố thí cho hai kẻ hèn mọn này!”. Hình như những người hảo tâm ấy rất cảm động nên tôi thấy có người còn móc ví lần thứ hai. Nói thực lòng tôi không còn có ý định dùng tiền để mua chuộc Trần Tị để cậu ta động viên Trần Mi phá thai nữa. Nhưng tôi vẫn bước về phía cậu ta bởi một lòng hiếu kỳ thôi thúc: Muốn nhìn thấy trên vuông lụa đỏ ấy, cậu ta đã viết những gì - Đây là một tất xấu của văn nhân!
Trên vuông lụa ấy là mấy dòng như sau:
Tôi vốn tiên Thiết Quải trên trời,
Nhận lệnh đưa chó ngọc xuống trần.
Nương nương sinh đẻ là cô ruột,
Phái đến nơi đây kiểm chứng xem,
Từ tâm nhân gian được nhiều ít.
Đổi ít tiền lẻ lấy quý tử,
Chí ít cũng đỗ đến trạng nguyên…
Tôi đoán là những dòng chữ trên vuông lụa là do Vương Can đặt ra, còn chữ viết thì nhất định phải là của Lý Thủ. Họ đã dùng cách thức của mình để giúp đỡ người bạn học bất hạnh. Đôi ống quần rộng thùng thình của Trần Tị xắn cao quá gối để lộ đôi chân khô đét và cong vẹo như hai que củi và khi trông thấy đôi chân ấy, tôi bỗng nhớ lại câu chuyện mà mẹ đã kể cho tôi nghe từ thuở nhỏ:
Sau khi Thiết Quải Lý thành tiên, trong nhà nấu cơm mà không có củi. Vợ ông ta hỏi: Đun bằng gì? Ông ta nói: Lấy chân mà đun. Nói xong, ông ta thò một chân vào bếp lò, lửa cháy phừng phừng, nước trong nồi sôi ùng ục và sau đó thì cơm chín. Lúc ấy, bà chị dâu của ông ta sang chơi, trông thấy chuyện ấy thì kinh hoàng kêu lên: Chú à! Đang tâm đốt chân như vậy sao? Tiếng kêu của bà chị dâu khiến phép thuật ông ta biến mất, do vậy mà chân của Lý Thiết Quải khô đét và khập khiễng suốt đời.
Kể xong câu chuyện, mẹ tôi cảnh tỉnh: Đối diện với những kỳ tích của thánh thần, nhất định cần phải giữ im lặng, đừng bao giờ làm kinh động đến thần thánh!
Trên người Trần Tị mặc chiếc áo lông theo kiểu tướng lĩnh ngày xưa, vết khô của mồ hôi dầu loang lổ, sáng loáng và trông dày chẳng khác nào một chiếc áo giáp sắt. Đó là một ngày tháng tư âm lịch, trời đã bắt đầu ấm dần lên. Trên những khoảnh ruộng xa xa, lúa mạch đang ngậm sữa, loài ếch trên đồng và trong trại nuôi của Viên Tai đã bắt đầu thời kỳ giao phối nên đang kêu vang rền rĩ. Những cô gái đã bắt đầu diện những chiếc áo thun và quần sóc hoặc là váy ngắn. Còn người bạn hành khất của tôi thì vẫn cứ cái áo như đang thể mùa đông. Nhìn Trần Tị tôi cảm thấy nóng bức, nhưng cậu ta hình như đang rét vì tôi thấy thân hình gầy guộc ấy đang rung rung từng đợt và đầu thì chúi vào trong cổ áo dày cộp. Da mặt Trần Tị màu đồng gỉ, cái đầu hói láng bóng chẳng khác nào đã được dùng giấy nhám đánh qua. Tôi vẫn phân vân không hiểu tại sao Trần Tị lại đeo một cái khẩu trang vừa bẩn vừa rách nát. Có phải là cậu ta muốn che cái lỗ mũi vốn rất gây chú ý của mình? Ánh mắt của Trần Tị xuất phát từ hai chiếc hố sâu hoắm gặp phải ánh mắt cố tình che giấu của tôi. Tôi không nhìn cậu ta nữa mà bắt đầu chú ý con chó. Nó cũng đang nhìn tôi, cũng với một cái nhìn lạnh nhạt không quen biết. Bàn chân bên phải của nó thiếu một móng như bị một lưỡi dao rất sắc tiện mất. Đúng là người với chó giống nhau, cũng là một dạng “đồng bệnh tương liên”. Đồng thời với việc nhận ra điều này, tôi cũng hiểu rằng, trước mặt Trần Tị không thể nói được bất cứ điều gì, điều duy nhất có thể làm là: Bỏ vào chiếc bát sắt một ít tiền và nhanh chóng rời khỏi cậu ta. Trong túi tôi lúc này chỉ còn duy nhất tờ một trăm, là số tiền để tôi chuẩn bị cho bữa ăn trưa và tối. Tôi không một chút do dự đặt nó vào chiếc bát sắt trước mặt Trần Tị. Cậu ta không có bất cứ một phản ứng gì, còn con chó thì vẫn cứ theo lên thường, sủa lên ba tiếng.
Tôi thở dài rời khỏi người và chó, đi được mười mấy bước, không kềm lòng được quay đầu nhìn lại. Trong ý thức tôi vẫn đang nghĩ, Trần Tị xử lý như thế nào với tờ một trăm ấy? Trong bát, tuyệt đại đa số vẫn là tờ một đồng và những đồng hào kẽm, tất cả đều nhàu nát, đều bẩn thỉu khiến tờ một trăm đồng của tôi nằm trong bát trở nên kiêu ngạo vô cùng. Tôi tin là chưa từng có ai hào phóng như tôi trong khi bố thì cho ăn mày. Tôi càng không tin là trước tờ một trăm mới toanh ấy là Trần Tị không hề có chút động lòng. Thưa tiên sinh, đúng là tôi đang “dùng bụng tiểu nhân để đo lòng quân tử”. Cảnh tượng diễn ra trước mắt khi quay đầu nhìn lại khiến tôi không khỏi phát hỏa: Một thằng bé khoảng mười tuổi tròn ú và đen đúa nấp sau một chiếc cột phóng vèo đến, cúi người vươn tay nhặt tờ một trăm đồng giữa đống tiền lẻ rồi phóng vèo đi. Hành động của thằng bé cực nhanh, chờ cho đến khi tôi kịp phản ứng thì nó đã chạy được khoảng hai mươi thước, men theo con đường nhỏ một bên miếu và chạy thẳng về hướng bệnh viện Gia Bảo do Trung - Mỹ hợp tác. Thằng bé này có cặp mắt của loài gà chọi, hình như tôi đã gặp nó ở đâu rồi thì phải. Cố nhớ lại, đúng là tôi đã gặp nó. Đó chính là thằng bé mà ngày khai trương bệnh viện Gia Bảo, nó đã đưa cho cô tôi chiếc phong bì trong đó có con ếch khiến cô tôi ngất xỉu!
Biến cố vô cùng đột xuất nhưng Trần Tị hầu như không có phản ứng gì. Con chó chỉ nhìn theo bóng của thằng bé sủa mấy tiếng nhỏ lấy lệ rồi nhìn chủ nhân rồi cúi đầu cụp tai, gác mõm lên chân trước. Tất cả đều bình thường, yên tĩnh.
Trong thâm tâm tôi cảm thấy bất bình cho Trần Tị, cho con chó và cho cả chính mình, bởi vì đó là tiền của tôi. Tôi muốn thể hiện sự hào phóng của mình cho những người chung quanh thấy. Nhưng hình như ai cũng có công việc của mình nên những việc vừa xảy ra đối với họ chỉ là một ánh chớp, rất nhanh và không để lại vết tích gì. Tôi không thể tha cho thằng bé. Nó đã phá hoại cái không gian trong lành của vùng Đông Bắc Cao Mật chúng tôi. Nó là hậu duệ của nhà nào, coi thường phụ nữ, trộm tiền của người tàn tật, toàn những việc làm táng tận lương tâm. Vả lại, nhìn vào những động tác vô cùng thành thục của nó cũng có thể nhận ra là, đây không phải là lần đầu tiên nó cướp tiền từ trong chiếc bát của Trần Tị. Tôi đi nhanh về hướng thằng bé vừa bỏ chạy. Nó đang thấp thoáng trước mặt tôi, khoảng cách khoảng năm mươi mét. Nó không chạy nữa mà ngồi xuống, tựa lưng vào một gốc liễu um tùm lá non. Nó không hề ngoái đầu nhìn lại vì thừa biết rằng, ông già tàn tật và con chó ấy không bao giờ đuổi theo. Tiểu tử! Mày hãy chờ đấy, tao sẽ đến ngay!
Thằng bé đã đứng dậy, chậm chạp rẽ vào chợ nông sản được xây dựng dọc theo bờ sông. Đây chỉ là một khu chợ tạm với những chiếc lều được căng bằng những tấm nilon xanh nên ánh sáng bên dưới toàn một màu xanh. Người ta đi đi lại lại trong ấy chẳng khác nào cá đang bơi lội trong nước.
Hàng hóa trong chợ rất phong phú, được xếp thành từng lô, các lô sắp thành hàng, quanh co rối rắm. Trong gian hàng hoa quả, có những loại hoa quả lạ mắt, cho dù xuất thân là nông dân nhưng đây là lần đầu tiên tôi trông thấy, đủ sắc đủ màu, kỳ hình dị dạng. Nhớ lại ba mươi năm trước, nhớ cái thời một cọng rau cũng không thể mua được mà cảm khái ngậm ngùi. Thằng bé có vẻ thông thạo các ngóc ngách trong chợ, luồn lách một hồi đã đến chợ cá. Tôi bước nhanh hơn để đuổi kịp nó nhưng ánh mắt lại bị những cá nào tôm nào cua hai bên thu hút. Kia là con cá có cái mõm lợn, là loại cá khuê, một họ của loại cá hồi là nhập khẩu từ Nga. Lại còn có cả tôm Nam Mỹ, cá Úc…, đương nhiên nhiều nhất là những loại cá thông thường mà người ta đánh bắt được ở biển Đông. Những con cá khuê đã bị xẻ thịt, những lát cá màu trắng hồng tươi rói nằm trên những tảng nước đá to. Trên những chiếc quầy chuyên nướng cá tươi, mùi thơm bốc lên nực mũi. Thằng bé dừng lại trước một lò nướng cá, lôi tờ một trăm của tôi ra và mua một xiên. Người ta giao lại tiền thừa cho nó. Nó ngẩng mặt lên, đưa xiên cá lên mồm, động tác chẳng khác nào diễn viên biểu diễn trò nuốt kiếm trên quảng trường miếu Nương Nương. Đúng vào lúc nó nhai nuốt xong một miếng cá tươi, những giọt dịch hồng hồng còn dính bên mép thì tôi đã đến sát sau lưng nó, giơ tay chộp cổ, rồi quát lớn:
“Chạy đi đâu? Thằng oắt con ăn trộm vặt!”
Thằng bé chỉ cần ngồi thụp xuống là cổ nó đã vuột khỏi tay tôi. Tôi chộp lấy cổ tay nó. Cánh tay còn lại cầm xiên cá nướng đầy dầu mỡ đánh thẳng vào tay tôi, tôi hơi hốt hoảng nên thả tay. Như một con lươn, nó luồn giữa mọi người bỏ chạy. Tôi lao theo chộp lấy vai nó. Nó giãy thật mạnh, chiếc áo mỏng manh vải đã mục nên dễ dàng rách toạt, để lộ cái lưng đen nhẻm như da cá. Nó khóc thét lên nhưng không hề có nước mắt, vừa khóc vừa gào, đồng thời cũng dùng chiếc xiên cá bằng sắt đâm thẳng vào bụng tôi một cách hung dữ. Tôi tránh sang một bên nhưng không tránh kịp, chiếc dùi nhọn đã đâm vào cánh tay trái, ban đầu không thấy đau, chỉ có cảm giác ran rát, sau đó thì một cơn đau như xé đột ngột dâng lên, máu đen bắt đầu túa ra. Tay phải tôi chộp lấy vết thương nắm chặt, miệng kêu lên: “Nó là thằng ăn cắp! Nó lấy tiền của người tàn tật!”
Thằng bé kêu lên mấy tiếng không rõ rồi điên cuồng xông thẳng vào tôi chẳng khác một cơn lợn điên, ánh mắt của nó trông thật đáng sợ. Thưa tiên sinh, trong lòng tôi lúc ấy chỉ có nỗi sợ hãi, bước lùi liên tục để tránh nó, vừa lùi vừa kêu. Nó cầm xiên cá đâm lia lịa, vừa đâm vừa gào:
“Bồi thường áo cho tôi! Bồi thường áo cho tôi!”
Đấy chỉ là lời tôi có thể viết ra được, còn trong tiếng kêu gào của nó có vô số những từ tục tỉu, bẩn thỉu mà tôi không dám viết ra đây. Thưa tiên sinh, tôi thực sự xấu hổ vì thế hệ sau trên quê hương Đông Bắc Cao Mật của mình. Trong lúc nguy cấp, tôi chộp vội một mảnh ván chi chít chữ, tôi đoán là trên đó viết tên những loài cá và giá cả làm cái thuẫn để chặn những cú đâm của thằng bé. Những cú đâm của nó ngày càng hung hãn hơn và những nhát đâm của nó đều được chi phối bởi ý thức: Đâm cho thằng già này chết luôn! Tấm ván trong tay tôi không thể che được tất cả những cú đâm của nó. Một lần nữa, tay tôi lại bị đâm trúng, máu túa ra xối xả. Thưa tiên sinh, đầu óc tôi đã bắt đầu hỗn loạn, không thể chống đỡ được trước những cú tấn công của nó nữa, chỉ biết lùi và tránh một cách bản năng. Rất nhiều lần, chân tôi vướng vào giỏ cá hoặc những tấm ván trên đất, suýt ngã. Nếu tôi ngã, thưa tiên sinh, e rằng lúc này tôi không tồn tại để mà viết thư cho ngài nữa. Nếu tôi ngã, một khả năng có thể diễn ra là, tôi sẽ bị thằng bé hung dữ như báo ấy đâm chết, một khả năng khác là tôi sẽ bị trọng thương và được đưa vào cấp cứu trong bệnh viện. Thưa tiên sinh, tôi không thể không thừa nhận, lúc ấy trong tôi chỉ có nỗi khiếp sợ và cái tính cách nhu nhược của tôi đã bộc lộ một cách rõ ràng. Trong cơn khiếp sợ, tôi nhìn về hai phía với hy vọng là có ai đó ra tay viện trợ cho mình, đưa tôi ra khỏi cơn nguy hiểm. Nhưng, tất cả, hoặc là khoanh tay đứng nhìn một cách bàng quan, hoặc là làm như không hay không biết, hoặc là vỗ tay tán thưởng. Thưa tiên sinh, tôi đúng là một thứ đồ phế thải, tham sống sợ chết, không có chút ý chí đấu tranh, ngay cả một đứa bé mới mười tuổi cũng có thể đánh cho tôi thất điên bát đảo. Tôi nghe thấy tiếng kêu tuyệt vọng lẫn khẩn cầu phát ra từ miệng mình, đứt đứt nối nối, chẳng khác nào tiếng tru của một con chó bị đánh đau:
“Cứu…! Cứu… mạng!… Cứu…!”
Lúc này thằng bé đã ngưng khóc, mà thật ra nó có khóc đâu. Đôi mắt nó trợn tròn nhưng hầu như không có chút lòng trắng nào, hình dáng trông giống hệt một con nòng nọc to tướng. Nó cắn chặt môi dưới nhìn thẳng vào tôi, dừng lại giây lát rồi tiếp tục đâm. “Cứu tôi với!”. Tôi kêu lên, đồng thời cũng giơ miếng ván lên đỡ những mũi xiên của nó… Lại mấy vết thương nữa hiện ra trên cánh tay, máu lại chảy… Nó lại đâm tiếp… Cứ thế, nó phát động từng đợt tấn công, còn tôi thì tiếp tục kêu cứu và tiếp tục lùi… Lùi cho đến khi ra khỏi ngoài những căn lều, ra ngoài ánh sáng mặt trời…
Tôi vất miếng ván, co giò bỏ chạy, vừa chạy vừa kêu cứu. Thưa tiên sinh, tôi thực sự xấu hổ vì phải nói với ngài những điều này. Nhưng không nói với ngài thì tôi biết phát tiết những uất ức của mình với ai. Tôi chạy, căn bản là không định hướng, không cần nhận đường. Tôi nghe thấy những tiếng kêu chung quanh, tai tôi như ù đi. Tôi chạy đến một con phố nhỏ rất nhiều quán ăn, trước một trong số các quán ăn có một chiếc xe sang trọng màu xám. Tôi nhìn thấy trước cửa quán có treo một tấm ván màu đen, trên đó có viết hai chữ “Thư Trĩ” trông rất cổ quái. Hai người đàn bà ngồi trước cửa quán, một người cao lớn mập mạp, một người thì thon thả bé nhỏ. Họ đồng thời đứng dậy và tôi như gặp được cứu tinh chạy thẳng về phía họ. Không biết chân tôi vướng phải vật gì, tôi ngã nhào xuống đất, môi dập nát, răng chảy máu. Nhìn lại, thì ra vật làm tôi ngã là một sợi xích sắt, hai đầu của nó gắn với hai chiếc cọc sắt, một chiếc đã bị ngã. Hai người đàn bà chạy đến chộp lấy vai, kéo tôi đứng dậy. Tôi cảm thấy ánh mắt của họ đang chăm chú nhìn lên mặt tôi và hình như trên mặt tôi đang dấp nước bọt của họ. Thằng bé không còn đuổi theo nữa, tôi cảm thấy mình đã gặp may. Thưa tiên sinh, bất hạnh tiếp tục ập đến. Tôi bị hai người đàn bà trước quán “Thư Trĩ” túm lấy. Họ tru tréo lên rằng, chân tôi đã vướng vào sợi dây xích, sợi dây xích làm ngã chiếc cọc sắt, chiếc cọc sắt đập xuống khiến xe của họ bị hỏng. Thưa tiên sinh, đúng là đuôi của chiếc xe có một vết sước rất mờ như đầu mũi kim miết thật nhẹ. Nói đúng hơn là một dấu chấm nhỏ, nhưng nhất định đó không phải là do chiếc cọc sắt ngã đụng vào. Họ túm chặt lấy tôi, không cho tôi nhúc nhích, miệng chửi bới vô cùng tục tĩu khiến người đi đường tò mò đứng lại quan sát. Người có thân hình thon nhỏ nanh nọc hơn, xem bộ dạng của cô ta thì chẳng khác thằng bé đã từng có ý định sát hại tôi. Ngón tay của cô ta thi thoảng lại gí vào trán tôi và mỗi lần như vậy, tôi có cảm giác là cô ta đang chuẩn bị móc mắt mình. Lời biện hộ của tôi cất lên thì bị mười mấy câu chửi của hai người đàn bà lấn át. Thưa tiên sinh, lúc ấy, tôi chỉ biết ôm đầu ngồi dưới đất, cảm thấy tuyệt vọng thật sự. Tôi và “Tiểu sư tử” đã quyết định chọn con đường về sống ở quê bởi trên con phố Hộ Quốc Tự ở Bắc Kinh tôi cũng đã gặp phải một chuyện tương tự như chuyện tôi đang kể. Nhà hàng ấy đối diện với Nhà hát Nhân Dân, tên của nhà hàng là “Dã Trĩ”. Một buổi sáng, tôi và “Tiểu sư tử” đi ra quảng trường trước nhà hát để mua báo, tôi cũng vướng vào một dây xích sắt giăng phân cách lối đi trên đường và làm ngã một chiếc cọc sắt. Khoảng cách giữa chiếc cọc bị ngã với chiếc xe con màu bạc đang đậu trên phố là hai mét nhưng có hai người đàn bà có mái tóc nhuộm vàng vàng đỏ đỏ, đôi môi mỏng sắc như dao đang ngồi trong quán “Dã Trĩ” lao ra, chạy ra sau đuôi xe cúi gập người quan sát và nhận ra một chấm trắng bằng hạt vừng trên màu sơn bạc thì vu cho tôi làm ngã chiếc cọc nên đập vào xe của họ. Họ hoa chân múa tay chửi bới chúng tôi bằng thứ ngôn ngữ hạ lưu vốn lưu hành trong các con hẽm Bắc Kinh. Một cô nói, bà đây đã lớn lên từ nhỏ ở con phố này, loại người nào mà không nhận ra? Hai người là loại rùa ngoại địa, không trốn trong hang mà bò đến thủ đô để làm gì? Đến thủ đô để làm mất mặt dân tộc Trung Hoa chăng? Vừa nói, cô ta vừa lúc lắc cái thân hình to béo có mùi thuốc trị bệnh trĩ xông đến và vung nắm đấm đấm thẳng vào mặt tôi. Chỉ một cú đấm mà mũi tôi đã bị giập. Những người vây quanh đều hói đầu, bụng phệ cũng nhất tề lên tiếng, tuyên dương thân phận là dân Bắc Kinh chính gốc của mình buộc tôi phải bồi thường bằng tiền và xin lỗi. Thưa tiên sinh, tôi đã mềm oặt, đành phải bồi thường tiền và còn xin lỗi theo yêu cầu của họ. Về đến nhà, chúng tôi ôm đầu khóc ngất và quyết định về quê vì vốn nghĩ rằng, ở đây là quê hương, không có ai dám khinh rẻ mình. Nhưng không ngờ rằng, hai người đàn bà ở quê tôi cũng không hề kém cạnh hai người đàn bà ở phố Hộ Quốc Tự Bắc Kinh. Thưa tiên sinh, tôi thực lòng không hiểu, con người tại sao lại đáng sợ đến như thế?
Thưa tiên sinh,
Nỗi nguy hiểm lớn nhất đang tiến đến gần. Tôi đã trông thấy thằng bé có đôi mắt báo xuất hiện, những miếng cá trên chiếc xiên đã bị nó ăn hết nên một khi trở thành vũ khí, chiếc xiên còn đáng sợ hơn rất nhiều lần. Tôi đột nhiên hiểu ra rằng, thằng bé này chính là con của người đàn bà thấp nhỏ, còn người đàn bà to cao kia chắc là dì của nó. Bản năng sống khiến tôi khỏe hơn, tôi vùng vẫy, tôi muốn chạy. Chạy là sở trường của tôi. Sau nhiều năm ngập ngụa trong cuộc sống khiến tôi quên mất rằng, tôi có một bản lĩnh sở trưởng, đó là chạy. Lúc này, trong cơn nguy cấp có thể mất mạng, bản lĩnh ấy đột nhiên trỗi dậy. Hai người đàn bà vẫn còn túm chặt lấy tôi, thằng bé đang kêu gào, tôi cũng kêu gào như một con chó bị dồn đến chân tường. Thân thể tôi đầy máu, môi dập răng long và có lẽ những điều ấy khiến hai người đàn bà sợ hãi. Bởi tôi đã nhận ra trong lúc kêu gào, tôi thoáng thấy họ lặng người đi một khoảnh khắc. Tôi hiểu vì sao họ lặng người. Lợi dụng cái chớp mắt bốn cánh tay đang bấu lấy tôi lơi lỏng, tôi vùng mạnh thoát khỏi tay họ và chạy, len lỏi giữa hai hàng xe lưu thông trên đường mà chạy. Chạy đi! Vạn Túc! Vạn Tiểu Bão! Vạn Tiểu Bão năm mươi lăm tuổi như rùng mình biến thành chàng trai Vạn Tiểu Bão mười lăm mười sáu. Tôi chạy theo con phố ngập ngụa trong mùi gà rán, mùi cá nướng, mùi dê hầm, mùi máu tanh… và rất nhiều những mùi vị mà tôi không thể nhận ra. Tôi có cảm giác đôi chân mình nhẹ tênh, một bàn chân đặt xuống lòng đường là như có một cái lò xo cực mạnh đẩy tôi lên. Tôi là một con dê, là một con nai, là một siêu nhân nhẹ như một con chim én có thể bay lên đến tận cung trăng. Tôi là một con ngựa, một con ngựa có mồ hôi máu, một con ngựa có khả năng bay đến tận trời cao…
Nhưng…, cái cảm giác mình là một con ngựa có khả năng bay đến tận trời cao ấy chẳng qua rất thoáng chốc, nói đúng hơn chỉ là một thứ ảo giác, còn tình hình thực tế của tôi lúc này là, miệng thở hồng hộc, cổ họng nóng như lửa, tim đập như trống chầu, ngực căng lên, đầu như muốn vỡ tung ra, trước mắt tôi đột nhiên tối sầm và những mạch máu trong cơ thể như chực vỡ tung. Bản năng sống đang cố gắng duy trì chút sức lực cuối cùng trong cơ thể bạc nhược của tôi. Tôi nghe thấy chung quanh mình những tiếng quát chẳng khác nào sấm nổ. Trước mắt tôi lại là một gã đại hán râu ria xồm xồm, mặc một bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn màu đen, đôi mắt có màu trông chẳng khác màu của loài đom đóm vẫn thường xuất hiện trong đêm. Khi hắn vươn bàn tay trắng xanh ra định chặn tôi lại thì từ trong miệng tôi, một búng máu tươi vọt ra khiến mặt hắn lập tức đổi màu. Tôi nghe thấy hắn kêu rú lên rồi hay tay bụm lấy mặt, đứng im. Thưa tiên sinh, tôi rất lấy làm tiếc về chuyện này. Tôi biết, hành vi đưa tay ra chặn tôi lại của hắn chứng minh rằng, hắn là một hiệp sĩ đạo đức, nhưng việc máu bẩn từ miệng tôi - một thứ máu rút ra từ nội tạng của một kẻ đang giãy giụa trước cái chết - bắn lên mặt hắn, làm bẩn mặt hắn, làm hỏng đôi mắt hắn đã khiến tôi cảm thấy ân hận vô cùng. Nếu tôi là một kẻ có tư cách và có tấm lòng cao thượng thì dù có dao kề vào sau lưng, tôi vẫn phải đứng lại để nói một lời xin lỗi, cầu mong hắn tha thứ cho mình. Nhưng tôi đã không làm thế, thưa tiên sinh, tôi đã phụ lòng những lời dạy bảo của ngài. Tiếp theo đó là có mấy người ra vẻ phong lưu quân tử đang đứng hai bên đường cũng lên tiếng quát tháo nhưng không lao ra để bắt tôi. Có lẽ vì những bậc quân tử ấy sợ vấy phải máu bẩn từ miệng tôi chẳng? Họ chỉ quát tháo và quẳng vào tôi một vài lon Coca Cola đang uống dở cầm sẵn trên tay. Cái màu đen đen vàng vàng giống như màu nước tương tượng trưng cho văn hóa Mỹ ấy bắn lên người tôi và rơi xuống, bọt màu tương chảy lênh láng ra đường…
Thưa tiên sinh,
Mọi việc rồi cũng đến lúc kết thúc, cho dù là chuyện tốt đẹp đến đâu hay là tệ hại đến đâu tất yếu sẽ dẫn đến hồi kết. Cuộc rượt đuổi và chạy trốn không rõ phải trái, không rõ chính tà ấy cuối cùng cũng kết thúc khi tôi dùng chút sức lực để chạy những bước ngắn chuếnh choáng đến trước bệnh viện Gia Bảo do Trung - Mỹ hợp tác và ngã xuống. Lúc ấy, có một chiếc xe BMW sang trọng lấp lánh màu ngọc xanh từ trong những lùm cây xanh ngắt và không gian sực nức mùi thơm của các loài kỳ hoa dị thảo từ từ lăn bánh ra cổng. Việc tôi nằm thoi thóp trước cổng chắn mất lối đi và tất nhiên là bộ dạng toàn thân đầy máu trông chẳng khác một con chó từ trên trời rơi xuống của tôi lúc ấy khiến cho người ngồi trên xe không mấy vừa lòng. Trước tiên là anh ta sẽ hoảng sợ, sau đó là tức giận. Tôi biết, những người càng giàu sang phú quý thì càng mê tín, trình độ giàu sang tỉ lệ thuận với trình độ mê tín. Tôi cũng biết, hạng người này tin vào số mệnh hơn và đặc biệt là họ tiếc mạng sống hơn so với hạng người bình dân. Âu đó cũng là điều bình thường cả thôi. Việc tôi đột nhiên lăn đùng ra đất trước bánh xe của họ khiến chiếc BMW như con ngựa đang chạy bị giật mạnh giây cương, hai vó trước dựng đứng lên trời hí vang, tiếng còi xe kêu lên inh ỏi. Tôi thành thật xin lỗi, vô cùng xin lỗi vì chuyện này. Tôi co quắp, tôi không còn chút sức lực nào nữa, tôi sắp chết. Nhưng trong tiềm ý thức, tôi vẫn biết rằng mình cần phải bò đi nơi khác, ít ra là đừng nên cản mất lối đi của chiếc xe sang trọng kia, nhưng toàn thân tôi lại không thể nhúc nhích, tôi như một con sâu nhỏ bị một chiếc đinh ghim vô tình ghim cứng xuống mặt đất, không thể chuyển động được. Trong khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhớ lại một trò chơi độc ác của mình thuở nhỏ, thậm chí là trong lúc đã trưởng thành: Dùng gai nhọn ghim những con sâu bất kỳ lớn hay nhỏ, màu xanh hay màu đen xuống đất hoặc trên tường rồi điềm nhiên khoanh tay đứng nhìn nó quằn quại, giãy giụa, nhấm nháp nỗi tuyệt vọng của một kẻ muốn bò về phía phía trước để được sống nhưng sức lực không thể phục tùng được ý thức. Những lúc ấy, tôi không hề xúc động, thậm chí là cảm thấy thích thú vì trò chơi độc ác của mình. So với những con sâu là nạn nhân ấy, tôi to xác hơn nhiều, tôi khỏe hơn nhiều, to xác và khỏe đến độ những con sâu ấy không thể biết được dung mạo của tôi ra sao. Đối với loài sâu bọ mà nói, tôi chính là một lực lượng hủy diệt thần bí nhưng vô cùng kinh hoàng, thậm chí chúng không thể hình dung được tay tôi đã biểu diễn những động tác độc ác ấy như thế nào, có thể chúng chỉ kịp nhận ra có một đầu một mũi kim hay một mũi gai đâm xuyên qua thân thể chúng mà thôi. Lúc này, chính tôi lại đang trải nghiệm những nỗi thống khổ do tôi mang lại cho những con sâu nhỏ bé. Xin lỗi nhé, các bạn sâu bọ, thành thật xin lỗi! I am sorry!
Tôi trông thấy một người đàn ông đang ngồi phía trước, đập đập tay phải lên tay lái và tiếng còi xe kêu lên nhưng đã ít inh ỏi hơn, thậm chí là có một chút mềm mỏng nhẫn nại. Điều này chứng minh, lái xe là một người có giáo dục, có tính cách khá kiên nhẫn và điềm đạm, cũng chứng minh rằng anh ta không phải là một kẻ thâm độc và bạo tàn. Nếu anh ta là người thâm độc và bạo tàn, anh ta nhất định sẽ ấn còi xe để nó kêu lên như còi báo động phòng không. Nếu anh ta là kẻ nóng nảy, anh ta sẽ thò đầu ra khỏi cửa xe và sẽ chửi tôi bằng những lời lẽ thô tục nhất. Vì anh ta, vì một người tốt, ý thức tránh đường của tôi càng trở nên thôi thúc hơn... Nhưng tôi không thể, thân thể không nghe theo mệnh lệnh của lý trí tôi nữa rồi!
Cuối cùng thì người đàn ông ấy không đủ kiên nhẫn nữa, anh ta đã rời khỏi xe. Anh ta mặc một bộ quần áo dành cho những lúc nghỉ ngơi màu vàng nhạt, ống tay và cổ áo lại có viền một đường viền màu vàng sậm pha đỏ. Tôi chợt nhớ, khi còn tha phương cầu thực ở kinh đô Bắc Kinh, tôi có nghe một người rất thông thạo trong việc ăn mặc nhắc đến kiểu quần áo này nhưng lúc này, đầu óc tôi lú lẫn nên không thể nhớ được tên tiếng Trung của nó là gì. Thực ra mà nói thì tôi có một tính xấu là không thể (có thể nói là không thèm) nhớ tên các loại hàng hóa danh tiếng và tự xem đó là một cách thức thể hiện sự phản đối của mình, chuyện này cũng giống như tôi phản đối chuyện coi trọng bánh mì mà coi thường bánh bao, cũng giống như tôi phản đối chuyện người ta coi trọng pho-mát mà khinh rẻ nước tương vậy. Sau khi xuống xe, người đàn ông không hề đánh cũng không hề chửi tôi, chỉ vội vàng ra lệnh cho người bảo vệ bệnh viện: Khiêng ông ta sang một bên!
Sau khi ra lệnh, đột nhiên anh ta ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía mặt trời như tìm thấy một sự trợ sức rồi cong người hắt xì hơi liên tục mấy cái. Mọi chuyện cũ ngay lập tức được khôi phục trong ý thức mù mờ của tôi. Một lần nữa, nhờ vào tiếng hắt xì hơi rất đặc biệt ấy mà tôi nhận ra anh ta: Tiêu Hạ Thần, Tiêu Hạ Xuân! Là người bọn học thuở nhỏ của tôi, đã từng là quan lớn và lúc này là đại phú ông! Nghe đâu là sau khi bị thất sủng trên đường quan chức, Tiêu Hạ Thần lại gặp vận may, lợi dụng lúc chính sách nhà nước bắt đầu cải cách mở cửa, cũng lợi dụng những người mà hắn ta đã từng “đào tạo”, “bồi dưỡng” trong khi đang là quan lớn để xuất kích trên khắp các lĩnh vực và từ đó, tiền bạc từ bốn phương tám hướng chảy về túi hắn ta như suối, trở thành hạng “mười tỉ” của đất nước này. Tôi có đọc một bài viết về Tiêu Hạ Thần và trong bài viết ấy, hắn ta có nhắc lại chuyện ăn than đá thuở thiếu thời. Thực ra, tôi nhớ rất rõ là Tiêu Hạ Thần không hề ăn than đá, hắn chỉ đứng nhìn chúng tôi ăn và săm soi một mảnh than đá trong tay - Thưa tiên sinh, ngài nghĩ xem, trong hoàn cảnh bi thảm đến như vậy mà tôi lại đủ tỉnh táo để biện luận và bình phẩm chuyện này, đúng là hết thuốc chữa!
Một nhân viên bảo vệ không thể đỡ nổi tôi nên phải cần đến hai người, mỗi người xốc một bên nách tôi với thái độ cũng khá thân thiện, đưa tôi đến bên cạnh tấm biển quảng cáo to tướng nằm ở phía đông cổng bệnh viện, đặt tôi ngồi xuống ngay ngắn, lưng tựa vào tường rào. Tôi thấy Tiêu Hạ Thần chui trở vào xe và nó nhẹ nhàng êm ái lướt qua gờ chắn giảm tốc độ của cổng bệnh viện rồi rẽ trái. Nói là tôi trông thấy nhưng thực ra thì tôi tưởng tượng được, ngồi ở hàng ghế sau của chiếc xe là cô gái có thân hình và khuôn mặt xinh đẹp Tiểu Tất và trong lòng cô ta, đang có một đứa hài nhi đỏ hỏn.
Những người đuổi theo tôi đã đuổi đến nơi. Hai người đàn bà, thằng bé, gã đàn ông bị tôi phun một búng máu vào mặt và gã thanh niên dùng lon nước Coca Cola ném tôi đều đã có mặt và đang cúi đầu nhìn tôi. Trước mắt tôi, mấy khuôn mặt ấy tạo thành một bức tranh lung linh, mờ ảo. Thằng bé vẫn còn muốn dùng chiếc xiên nướng cá đâm tiếp nhưng tay nó đã bị người đàn bà trẻ hơn giữ lại. Người có dáng dấp là một vị giáo sư đưa đôi bàn tay trắng xanh với những ngón tay thon dài ra sờ sờ vào mũi tôi, tôi biết anh ta đang thăm dò tôi còn thở hay không. Tôi ngừng thở, có lẽ đó là một cách tự bảo vệ mình lúc này. Thuở bé tôi đã từng nghe một ông già trong làng đã từng lưu lạc tận vùng Quan Đông quay về nói rằng, khi đi trong rừng, chẳng may gặp hổ hay gấu chó, cách tốt nhất là nằm thẳng xuống đất, nín thở giả chết. Thường thường thì loài mãnh thú đều có ít nhiều khí độ anh hùng, anh hùng không đánh kẻ cùng đường, mãnh thú không ăn xác chết. Chiêu này cực kỳ hữu hiệu, vị giáo sư nọ thoáng lặng người, không nói một tiếng, quay người bỏ chạy. Hành động của anh ta như báo cho mọi người chung quanh biết rằng: Người này đã chết! Cho dù trong mắt họ, tôi là kẻ đã ăn cắp tiền bạc tài sản của người khác. Nhưng pháp luật trên đất nước tôi không cho phép những công dân nghĩa hiệp có quyền ra tay đánh chết những kẻ trộm cắp trên đường phố. Chính vì vậy mà bọn họ đã giải tán rất nhanh bởi ai cũng ý thức được rằng, trong cuộc sống này bớt được một việc lúc nào cũng hay hơn chuyện phải gánh thêm một việc. Hai người đàn bà nọ cũng vội vàng dắt thằng bé đi mất. Tôi thở một hơi dài nhẹ nhõm nhưng chưa vội ngồi dậy. Tôi cần phải thể nghiệm thêm sự uy nghiêm và tôn quý của người đã chết!
Nhất định là một trong hai nhân viên bảo vệ đã báo cảnh sát, bởi vì khi chiếc xe cảnh sát hụ còi inh ỏi lao đến thì chỉ còn có hai người họ ra đón và nói gì đó với cảnh sát. Ba nhân viên cảnh sát đến trước mặt tôi và hỏi thăm nhiều chuyện. Cả ba đều rất trẻ, răng đều có màu vàng chứng minh họ là người Đông Bắc Cao Mật. Sống mũi tôi cay cay và nước mắt trào ra và cuối cùng thì không nhịn được nữa, giống như một đứa trẻ bị người lớn phạt đòn oan, tôi ôm mặt khóc ngất, vừa khóc vừa kể. Chỉ có một trong ba cảnh sát, người có nốt ruồi đen giữa hai đầu lông mày là nghe tôi kể một cách chăm chú, còn hai người kia thì ngước mắt lơ đãng nhìn lên tấm biển quảng cáo. Chờ cho tôi kể xong, viên cảnh sát có nốt ruồi nói: “Làm sao có thể chứng minh được rằng những gì ông nói đều là sự thật?” Tôi nói: “Các ông có thể đi hỏi Trần Tị”. Một người cảnh sát mắt vẫn nhìn lên tấm biển quảng cáo nhưng miệng thì lại hướng về phía tôi, hỏi: “Ông thấy thế nào, có cần phải đưa ông vào bệnh viện không?” Tôi động đậy đôi chân, đã cử động được; tôi liếc nhìn những vết đâm trên vai trên tay, máu đã khô không còn chảy nữa. Người cảnh sát có nốt ruồi nói: “Nếu không sợ phiền phức thì về đồn cảnh sát để viết tường trình, nếu sợ phiền phức thì về nhà mà tự điều trị”. Tôi nói: “Có lẽ nào không thể phân biệt phải trái thị phi trong chuyện này sao?” Cảnh sát có nốt ruồi nói: “Ông già ơi, chuyện phải trái thị phi đương nhiên là phân biệt được. Nhưng ông phải cho chúng tôi chứng cứ và chứng nhân chứ. Ông có thể bảo Trần Tị và những người bán cá kia làm chứng không? Ông có đảm bảo là hai người đàn bà và thằng bé ấy không phản đòn và cắn thêm cho ông một miếng không? Thằng bé ấy chính là cháu ngoại của tên thổ phỉ Trương Quyền ở thôn Đông Phong. Đúng là một thẳng bé hư hỏng, nhưng nó vẫn là một thằng bé, ông làm gì được nó?”. Tôi nói: “Được rồi. Thế thì thôi vậy, cứ cho như tôi không may vậy.” - “Bị vấp ngã một lần thì lớn thêm một chút. Ngần này tuổi rồi cũng nên bớt quan tâm đến chuyện không phải của mình đi, ở nhà giữ cháu, hưởng thụ niềm vui tuổi già có hơn không cơ chứ!” - “Cám ơn các vị, đúng là tôi đã làm hao phí xăng dầu của nhà nước, làm phiền toái đến công việc của các vị!” - “Ông già, ông đang châm chọc chúng tôi có phải không?” - “Không dám không dám, tôi nào dám châm chọc các vị, tôi đang nói thực lòng, mười hai nghìn lần thực lòng!”. Người cảnh sát có nốt ruồi cùng với một người có thân hình thật cao đi về phía xe, còn một người mặt vuông miệng rộng thì vẫn đứng chăm chú nhìn biển quảng cáo, chưa có ý định ra về. Cảnh sát có nốt ruồi gọi: “Anh Vương, đi thôi! Thấy trẻ con là không thể rời chân được nữa sao?” - Cảnh sát mặt vuông miệng rộng nói như than thở: “Đáng yêu quá! Đáng yêu quá!” - Cảnh sát có nốt ruồi nói: “Thế thì mau mau cho chị tôi ở nhà con giống đi!” - Cảnh sát mặt vuông miệng rộng nói: “Vợ tôi như một khoảnh ruộng muối, có gieo hạt cũng chẳng thể ươm mầm!” - Cảnh sát cao gầy nói: “Anh cũng đừng nên đổ lỗi cho chị ấy, chính anh cũng phải đi kiểm tra xem, biết đâu là hạt giống của anh đã bị rang chín mất rồi!” - Cảnh sát mặt vuông miệng rộng nói: “Không thể thế được…”
Họ nói chuyện râm ran và lên xe, để tôi ngồi dưới tấm biển quảng cáo. Tôi cảm thấy uất ức vô cùng nhưng cũng chẳng biết làm gì hơn. Nhưng cho dù tôi có theo họ về đồn công an để viết tường trình thì mọi chuyện liệu có tiến triển đến đâu? Hai người đàn bà ấy vốn là hai trong ba đứa con gái của nhà Trương Quyền. Cô tôi vốn được xem là kẻ thù của nhà họ và cũng rất tự nhiên tôi hiểu, tại sao thằng bé ấy lại đem ếch dọa cô tôi. Nó làm như vậy chắc chắn là do sự chỉ đạo của mẹ hoặc dì nó nhằm trả thù cho bà ngoại nó, cho dù cái chết của bà ta hoàn toàn không có lỗi của cô tôi. Với hạng người ấy thì làm gì có thứ đạo lý nào. Thôi vậy, cứ cho là tôi xui xẻo vậy. Đây chính là ông trời đang thử thách tôi, nhẫn nhục thôi, có thể nhẫn nhục là có thể bình yên. Tôi là người có chí, tôi là một nhà soạn kịch đang sáng tác một vở kịch để đời. Tất cả những gì tôi đã nhận được, đã cảm thụ được biết đâu đó lại là tài liệu để tôi sáng tác? Để trở thành vĩ nhân thì phải biết nhẫn nhục trước những gì mà người bình thường không thể nhẫn nhục được, phải biết chịu nhục, biết chịu khổ cũng như Hàn Tín ngày xưa phải chui qua háng tên đồ tể, như Khổng Phu Tử chịu đói, như Tôn Tẫn phải tự ăn cứt của mình… So với những thánh nhân, những người hiền tài ấy, tôi chịu khổ một tí, chịu nhục một tí thế này thì có đáng là bao? Thưa tiên sinh, nghĩ như vậy, tôi thấy mình tự nhiên có khí thế hẳn lên, những nỗi uất ức tan biến, tôi đã thở được, mắt tôi cũng đã sáng lên và sức lực cũng dần dần hồi phục. Khoa Đẩu, đứng dậy! Ngươi phải dũng cảm chấp nhận đau khổ, không được oán trách ai, không được hận ai!
Tôi đứng dậy. Cho dù vết thương đau nhức, bụng đói meo, chân mềm oặt, mắt nổ đom đóm… nhưng tôi kiên quyết không để cho mình ngã xuống. Ban đầu, tôi cứ nghĩ là có rất nhiều người đang quan sát tôi, nhưng thực ra là không có ai cả, ngay cả hai nhân viên bảo vệ bệnh viện cũng chẳng thèm liếc qua tôi lấy một cái. Điều này chứng minh những lời Lý Thủ đã nói với tôi là hoàn toàn chính xác. Nhớ đến Lý Thủ, tôi lại chạnh nghĩ đến đứa con của tôi đang nằm trong bụng Trần Mi. Nhưng lúc này cảm giác của tôi rõ ràng là không giống như lúc sáng nữa. Sáng nay, tôi vẫn cứ nghĩ trăm phương nghìn kế để loại bỏ đứa bé này, nhưng lúc này, suy nghĩ của tôi đã thay đổi. Khi tôi ngước đầu nhìn lên tấm bảng quảng cáo, tôi đã xác định một cách chắc chắn: Tôi cần đứa trẻ này! Tôi nhất định phải có đứa trẻ này! Đó là bảo bối mà ông trời đã ban cho tôi. Tất cả những gì tôi đang chịu đựng lúc này đều vì nó!
Thưa tiên sinh,
Bây giờ tôi mới đề cập đến tấm bảng quảng cáo. Trên tấm bảng, người ta dán đến hàng trăm tấm ảnh trẻ con được phóng đại lên. Có đứa đang cười, có đứa đang khóc; có đứa nhắm mắt, có đứa nheo mắt; có đứa đôi mắt mở tròn xoe, có đứa một mắt nhắm một mắt mở; có đứa nhìn lên trời cao, có đứa nhìn xuống đất thấp; có đứa vươn hai tay lên như muốn ôm một vật gì đó vào lòng; có đứa hai tay nắm lại thành hai nắm đấm, nét mặt như không vừa ý điều gì đó; có đứa nhíu mắt lại mà cười, có đứa trợn tròn mắt mà khóc; có đứa trên đầu không có sợi tóc, có đứa thì đầy đầu là tóc đen nhưng cũng có rất nhiều đứa tóc vàng mềm mại, tóc nâu xoăn tít; có đứa đang nhăn mày nhíu trán trông chẳng khác một lão già; có đứa mập tròn tai to trông chẳng khác một chú lợn con; có đứa trắng như trứng gà bóc vỏ; có đứa đen trông chẳng khác một hòn than; có đứa méo miệng như đang tức giận; có đứa há mồm như đang kêu gào; có đứa thè chiếc lưỡi đỏ hồng như đang thèm sữa; có đứa mắt hai mí, có đứa mắt một mí; có đứa đầu tròn vo như một quả dưa hấu; có đứa đầu dài dài như một quả bí đao; có đứa cau mày như một nhà tư tưởng, có đứa liếc nhìn như một diễn viên… Nói chung, mỗi đứa mỗi vẻ mỗi dạng, sinh động đến độ thần kỳ nhưng tất cả đều có một điểm chung: Đáng yêu! Từ những dòng chữ trên tấm bảng, tôi biết đây là những đứa trẻ đã được sinh ra trong bệnh viện này kể từ ngày thành lập đến nay và những người trong bệnh viện đã xem đó như một thành quả của mình. Vâng, thưa tiên sinh, đây chính là một sự nghiệp vĩ đại, một sự nghiệp cao thượng, một sự nghiệp ngọt ngào… Thưa tiên sinh, tôi đang xúc động, thậm chí là bị kích động. Nước mắt tôi đã trào ra. Tôi nghe thấy một tiếng gọi thần thánh, tôi cảm nhận được một tình cảm nghiêm túc nhất của thế giới loài người. Đó chính là sự yêu quý về sinh mệnh. So với sinh mệnh, tất cả đều trở thành dung tục; mọi thứ tình yêu khác đều trở nên thô thiển trước tình yêu thương sinh mệnh con người. Thưa tiên sinh, tôi cảm thấy linh hồn mình như vừa được tắm gội bởi một thứ nước thần thánh, tôi cảm nhận được tội ác của tôi trong quá khứ và cuối cùng tôi cũng đã có được một cơ hội để trả nợ. Cho dù nhân của việc này như thế nào, cho dù quả của việc này ra làm sao, tôi cũng đều vươn cánh tay của mình ra để nhận lấy bảo bối mà trời đã ban cho mình!