← Quay lại trang sách

- 11 -

Thưa tiên sinh,

Ngày ấy, khi đứng dưới tấm bảng quảng cáo có ảnh của mấy trăm đứa bé ấy, tôi cảm thấy linh hồn mình như vừa được tắm gội bởi một thứ nước thần thánh. Và tôi nhận ra rằng, những do dự, bàng hoàng của tôi; tôi bị người ta đánh, người ta đâm, người ta làm nhục, người ta chửi, người ta truy sát…, tất cả đều trở thành một quá trình tất yếu giống như Đường Tam Tạng muốn lấy được kinh phải vượt qua tám mốt nạn. Không chịu cực chịu khổ thì làm sao tu thành chánh quả. Không trải qua khổ đau, làm sao có thể đốn ngộ được nhân sinh!

Sau khi về đến nhà, tôi dùng cồn để rửa các vết thương. Đó là thứ cồn được sản xuất tận Vân Nam chuyên trị các vết thương do kim loại bị gỉ đâm vào người. Tuy những cảm giác đau rát không thể trôi qua một cách nhanh chóng nhưng tinh thần tôi sung mãn lạ thường. Sau khi “Tiểu sư tử” về nhà, tôi ôm lấy cô ấy, dùng chiếc cằm đầy râu của mình mà dụi vào mặt, vào ngực cô ấy. Đây là những lời thủ thỉ của tôi bên tai “Tiểu sư tử”: “Bà xã yêu quý, em đã cho anh một đứa con. Tuy nó không đến với cuộc đời này qua tử cung của em. Nhưng em đã dùng cả trái tim, cả tấm lòng để nuôi dưỡng nó, do vậy, nó là con ruột của chúng ta!”

“Tiểu sư tử” khóc òa.

Thưa tiên sinh,

Tôi ngồi bên bàn, vừa viết thư cho ngài vừa suy nghĩ là phải chăm sóc đứa con tương lai như thế nào. Chúng tôi đều đang bước đến tuổi sáu mươi, tinh thần và thể lực đã bắt đầu suy kiệt. Nghe người ta nói rằng cần phải tìm một người bảo mẫu hoặc là thuê một người phụ nữ nào đó đang thời kỳ cho con bú sữa để cho con chúng tôi có thể có được dòng sữa tươi thơm từ người mẹ. Mẹ tôi đã từng nói rằng, dùng sữa dê hoặc sữa bò cho con ăn cũng có thể, nhưng đứa bé sẽ không cảm nhận được tính người. Cho dù sữa bò có thể nuôi một đứa trẻ lớn lên nhưng rất nhiều nguy hiểm, những kẻ gian thương táng tận lương tâm sẵn sàng cho những chất độc hóa học vào sữa. Những nhà hóa học cũng có thể dùng sữa để thực nghiệm những công trình vĩ đại của mình. Ai mà biết được là nuôi trẻ bằng sữa bò, chúng sẽ biến thành một đứa trẻ như thế nào? Bây giờ chúng không còn đuôi nữa, nhưng biết đâu rằng mấy năm nữa, cái đuôi của chúng sẽ thò ra và vổng lên trời và từ đó, chúng nghĩ ra trăm phương nghìn kế để hại người khác. Tôi biết, chất sữa tốt nhất trên thế gian này không đâu bằng những giọt sữa tiết ra từ đầu vú của bà mẹ. Những giọt sữa của người mẹ bao hàm trong đó không biết bao nhiêu là vật chất thần kỳ, những vật chất thần kỳ ấy đã “vật hóa” thành tình mẫu tử. Tôi nghe nói, có một số người tìm người đẻ thay, sau khi nhận con đã không tiếc tiền, bỏ ra nghìn vàng để mua nốt những giọt sữa của người đẻ ra con mình. Thậm chí có người còn để cả con của mình bên bà mẹ đẻ thay ấy cho nó bú đến cả tháng trời mới nhận về. Đương nhiên, để làm được điều này phải thêm rất nhiều chi phí. “Tiểu sư tử” nói với tôi rằng những người ở công ty đẻ thay đã kiên quyết phản đối cách làm này. Họ nói, sau khi cho đứa trẻ bú một thời gian, nhất định tình mẫu tử giữa đứa trẻ và bà mẹ bất đắc dĩ ấy sẽ hình thành và càng ngày càng sâu đậm thêm và tất nhiên là sự việc sẽ trở nên phiền phức vô cùng. Đôi mắt “Tiểu sư tử” lấp lánh, nói:

“Em sẽ là mẹ của nó. Em sẽ có sữa để nó bú!”

Trước đây tôi đã từng nghe mẹ tôi nói về chuyện này nhưng tôi vẫn nghĩ đó là chuyện truyền kỳ, không tin tưởng lắm. Có lẽ, tôi nghĩ, với những cô gái trẻ đã từng quan hệ tình dục và đặc biệt là đã từng sinh nở, vú họ đã ít nhiều đã tiết ra sữa. Lúc này, dưới sự kích thích của mồm đứa trẻ và dưới sự chi phối rất lớn của tình yêu khiến ký ức về những lần tiết sữa được đánh động, có thể sẽ cho ra sữa. Nhưng với một người đàn bà gần sáu mươi như “Tiểu sư tử”, lại chưa bao giờ biết sinh đẻ, liệu kỳ tích ấy có thể xảy ra? Nếu đó là chuyện có thật, sẽ là một kỳ tích, thậm chí có thể nói là thần tích.

Thưa tiên sinh,

Vẫn biết là mình đang viết những điều rất dung tục, nhưng tôi không hề xấu hổ với ngài. Ngài đã từng nuôi nấng một đứa trẻ thành người trong lúc nó đã bị bệnh viện phán tội chết bằng tấm lòng yêu thương vô hạn đối với con người. Trong quá trình nuôi dưỡng đứa trẻ ấy, ngài đã từng thể nghiệm được những kỳ tích trong thế giới loài người. Do vậy, tôi nghĩ là ngài sẽ hiểu được tâm trạng của tôi lúc này và đương nhiên ngài cũng thông cảm được cho những hành vi quỷ quái của vợ tôi: Gần đây, hầu như đêm nào cô ấy cũng đòi làm tình với tôi, tôi có cảm giác cô ấy đã rùng mình để từ một củ sắn luộc biến thành một quả đào tơ. Đây cũng là một kỳ tích khiến tôi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Lần nào cũng thế, cô ấy luôn nhắc nhở tôi: Khoa Đẩu à, anh nên nhẹ nhẹ một chút, không được hùng hục như thế. Đừng làm ảnh hưởng đến con chúng ta! Và lần nào cũng thế, sau khi mọi chuyện xong xuôi, cô ấy cầm lấy tay tôi đặt lên bụng mình, nói: Anh có nghe thấy không, con đang đạp trong bụng em! Mỗi buổi sáng, cô ấy vẫn dùng nước ấm để rửa đôi bầu vú của mình, nhẹ nhàng kéo đầu vú ra thật dài rồi lại thả cho nó co vào.

Tôi báo tin cho bố biết là “Tiểu sư tử” đã có mang được sáu tháng. Người bố gần chín mươi tuổi của tôi nước mắt lưng tròng, hàm râu rung rung nói trong cảm động:

“Ông trời có mắt, tổ tông hiển linh, ở hiền gặp lành… A Di Đà Phật!”

Thưa tiên sinh,

Những vật dụng cần thiết cho đứa con gần như đã được chúng tôi sắm sửa đầy đủ, tất cả đều là những loại hàng tốt nhất: Chiếc xe nôi do Nhật Bản sản xuất; chiếc giường nhỏ do Hàn Quốc sản xuất; tả lót được sản xuất tại Thượng Hải… “Tiểu sư tử” cương quyết không chịu mua bình sữa, tôi khuyên nhủ nói: Chẳng may sữa không đủ cho con bú…? Thôi thì mua một cái để dự phòng. Cuối cùng thì chúng tôi cũng mua một chiếc bình sữa của Pháp và một lon sữa bột nhập khẩu từ New Zealand. Vẫn chưa tin tưởng hoàn toàn vào loại sữa bột này, tôi đề nghị mua một con dê sữa và nhờ bố tôi nuôi. Chúng tôi có thể chuyển về ở với bố, ngày nào cũng có thể dùng được sữa dê tươi cho con bú. “Tiểu sư tử” nắn nót đôi bầu vú đồ sộ của mình, nói một cách bất mãn:

“Em tin là sữa sẽ chảy ra như suối từ hai bầu vú của em”.

Con gái tôi ở Tây Ban Nha gọi điện thoại về, hỏi bố mẹ đang bận rộn chuyện gì phải không. Tôi nói: “Yến Yến à, bố xấu hổ vô cùng nhưng cũng rất vui để báo với con tin này. Mẹ con đã có thai, một thời gian ngắn nữa là con sẽ có em trai thôi”. Tôi cảm nhận ra con bé đang sững sờ, lâu lắm mới kêu lên vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ: “Bố à, chuyện này là thật đấy chứ?” - “Đương nhiên là thật rồi”. “Nhưng… mẹ cũng đã gần sáu mươi!” - “Con lên mạng mà xem, gần đây có một phụ nữ Đan Mạch sáu mươi hai tuổi vẫn đẻ được một đứa con vô cùng khỏe mạnh”. Con bé hoan hô: “Tốt quá! Bố! Con chúc mừng bố, nhiệt liệt chúc mừng! Bố mẹ có cần con giúp gì không? Con sẽ gửi về cho bố mẹ.” - “Không cần gì cả, tất cả đều đã đầy đủ, cái gì cần đều đã có.” - “Nhưng cho dù bố mẹ cần hay không, con cũng phải mua gửi về để biểu thị sự thành ý của chị gái đối với em mình. Bố à, con chúc mừng bố mẹ, thì ra sắt gỉ nghìn năm cũng có thể khai hoa, cây khô vạn năm cũng có thể ươm mầm! Bố mẹ đã sáng tạo nên một kỳ tích!”

Thưa tiên sinh,

Tôi luôn luôn cảm thấy mình có điều gì đó không phải với con gái, bởi cái chết của mẹ nó có liên quan trực tiếp với tôi. Vì cái gọi là tương lai, là tiền đồ của mình, tôi đã hủy diệt sinh mạng của Vương Nhân Mỹ và cái hình hài nhỏ nhoi nằm trong bụng cô ấy. Nếu đứa trẻ ấy còn sống, lúc này đã là một thanh niên hai mươi mấy tuổi. Lúc này, cho dù nói gì thì nói, tôi lại có một đứa con nữa, tôi tự an ủi mình: Đứa con này chính là đứa trước kia. Chẳng qua nó ra đời muộn hơn hai mươi năm mà thôi, nhưng cuối cùng thì nó cũng đã ra đời.

Thưa tiên sinh,

Tôi cũng vô cùng đáng tiếc để báo cho ngài biết, vở kịch ấy đành lòng phải để sau này hẵng viết vậy. Một đứa trẻ sắp ra đời đương nhiên là quan trọng hơn rất nhiều lần so với sự ra mắt của một vở kịch. Cũng có thể nói, biết đâu rằng đó lại là một chuyện đáng mừng. Bởi những ý tưởng của vở kịch đã hình thành trong đầu tôi trước đây chỉ toàn là ngắt quãng, xám xịt, đầy máu và nước mắt, chỉ có sự hủy diệt mà không hề có chút sức sống, chỉ có tuyệt vọng mà không hề le lói chút hy vọng. Loại tác phẩm như thế mà xuất hiện chỉ có tác dụng đầu độc tâm linh con người và như thế tội lỗi tôi gây ra càng thêm nặng nề. Xin ngài hãy tin tưởng tôi, thưa tiên sinh, tôi nhất định sẽ viết vở kịch này. Chờ cho đến khi đứa bé ra đời, tôi sẽ cầm lấy cây bút để viết những lời ca tụng cho một sinh mệnh mới. Thưa tiên sinh, tôi sẽ không bao giờ làm ngài thất vọng đâu.

Trước đây mấy ngày, tôi đã đưa “Tiểu sư tử” đến thăm cô tôi. Ngày ấy trời rất trong, nắng rất ấm. Hai cây hòe trong vườn nhà cô tôi đang nở hoa rực rỡ và cũng không ít những đóa hòe đã bắt đầu rụng xuống gốc. Cô tôi đang ngồi dưới gốc hòe, mắt nhắm nghiền, miệng lầm rầm như đang tụng kinh. Những cành hoa quỳ đang bám đầy trên mái tóc trắng và rối của cô, có mấy con ong đang bay lượn vòng quanh mái tóc của cô. Trên một phiến đá đặt bên cạnh cửa sổ, Hách Đại Thủ đang ngồi trên một chiếc ghế vuông. Trên tay của người được huyện phong tặng là nghệ sĩ dân gian này đang có một cục đất sét. Ông ấy đang nặn búp bê. Đôi mắt Hách Đại Thủ nhắm nghiền, thần thái như phiêu diêu tận đâu. Cô tôi đang lẩm nhẩm như trong mơ:

“Thằng bé này, bố nó có khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt nhỏ mà dài, sống mũi nở, đôi môi dày, hai vành tai rất to. Mẹ nó có khuôn mặt dài như một quả bí đao, mắt hai mí, miệng nhỏ, sống mũi cao, hai vành tai rất mỏng, không có dái tai. Thằng bé này về căn bản là học theo mẹ nó, nhưng miệng nó thì lại lớn hơn một chút, môi cũng dày hơn môi mẹ nó một chút, vành tai nó lớn hơn vành tai mẹ nó một chút, sống mũi thấp hơn của mẹ nó một chút…”

Chúng tôi trông thấy, sau những lời lẩm nhẩm của cô, một đứa trẻ bằng đất dần dần thành hình trên tay của dượng tôi - Hách Đại Thủ. Ông ấy dùng một que trúc nhỏ và vẽ mắt cho nó, ngắm nhìn rất lâu và chỉnh sửa một vài chi tiết rồi đặt lên một miếng ván nhỏ, đưa đến trước mặt cô tôi. Cô cầm lấy con búp bê nhìn qua một lần rồi nói:

“Mắt to hơn tí nữa, môi dày thêm tí nữa”.

Dượng tôi đón lấy con búp bê, tiếp tục chỉnh sửa rồi lại đưa cho cô, đôi lông mày bạc trắng của ông ấy rung rung, ánh mắt như hai tia chớp.

Cô tôi cầm lấy con búp bê, đưa ra xa ngắm rồi lại đưa gần vào ngắm tiếp. Trong lúc ngắm xa ngắm gần, nét mặt cô đầy vẻ nhân ái. “Đúng là nó!” - Đột nhiên giọng cô tôi đã đổi khác - “Đúng rồi, với bộ dạng này!” - Cô nói với con búp bê - “Đúng là mày! Mày là một tiểu tinh linh! Một con tiểu quỷ! Trong số hai nghìn tám trăm đứa trẻ mà bà cô đây đã từng hủy diệt thiếu mất mày! Mày đã đến! Đúng là mày đã đến!”

Tôi đặt chai rượu “Ngũ lương dịch” lên bệ cửa sổ, “Tiểu sư tử” đặt một hộp bánh dưới chân cô rồi đồng thanh nói: “Cô, chúng cháu đến thăm cô đây!”

Bộ dạng cô tôi lúc này giống như đang làm điều gì đó cấm kỵ mà bị người ta phát hiện, hơi hốt hoảng, những cử động chân tay trở nên vụng về. Cô vén áo lên như muốn che con búp bê, nhưng che không kín, bèn buông chéo áo ra, thở dài nói: “Ta không muốn giấu các người nữa”.

Tôi nói: “Cô à, chúng cháu đã xem cuốn băng mà Vương Can đưa cho. Chúng cháu rất hiểu cô, hiểu tâm trạng của cô”.

“Hiểu là tốt rồi.” - Cô đứng dậy, tay vẫn ôm con búp bê vừa được nặn xong, đi vào nhà. Không ngoái đầu lại, giọng cô buồn buồn nói với chúng tôi - “Đi theo ta.” - Thân hình mập mạp cộng với bộ đồ đen của cô hình như gây cho chúng tôi một cảm giác thần bí. Chúng tôi đã từng nghe bố nói rằng, thần trí của cô tôi có một chút không bình thường nên sau khi về quê, tôi đã có ý dò la thực hư thế nào. Nghĩ lại một thời kỳ vinh quang hiển hách của cô và đối sánh với những gì mà tôi trông thấy lúc này, tôi không tránh khỏi bùi ngùi.

Bên chái nhà phía đông, bóng tối bao trùm, một làn khí ẩm thấp lạnh lẽo và mốc meo ập vào mũi tôi. Cô giật giật sợi dây điện bò trên tường và một lát sau, chiếc bóng đèn 100 oát sáng lên khiến những gì bày biện trong phòng hiện ra rõ ràng trước mắt chúng tôi. Mấy khung cửa sổ của căn phòng này đều đóng im ỉm, ba bức tường phía đông, nam và bắc đều gắn đầy những miếng gỗ, trên mỗi miếng gỗ là một con búp bê bằng đất.

Cô tôi đặt con búp bê trên tay xuống miếng gỗ cuối cùng trên bức tường phía đông rồi lùi mấy bước, đến chiếc bàn thờ nho nhỏ đặt giữa phòng, lấy ba nén nhang đốt lên, quỳ xuống, chắp tay và bắt đầu lầm rầm khấn vái.

Chúng tôi cũng vội vã quỳ theo cô một cách vô thức. Tôi không biết mình phải khấn vái điều gì, trong đầu óc tôi lúc này là hình ảnh những đứa trẻ con trên tấm bảng quảng cáo trước bệnh viện Gia Bảo hiện ra rõ mồn một, gương mặt và điệu bộ của từng đứa từng đứa lướt qua và bỗng dưng, trong lòng tôi chứa đầy cảm giác biết ơn, hổ thẹn và… sợ hãi. Tôi biết, cô tôi đang tái hiện lại tất cả hình ảnh những đứa trẻ đã từng bị cô lôi ra khỏi bụng mẹ chúng khi chưa đủ ngày tháng thông qua bàn tay điêu luyện của dượng tôi. Và tôi nghĩ, có lẽ cô đang dùng cách này để an ủi, để bù đắp những dằn vặt, những ân hận trong lòng cô. Nhưng cũng không nên trách cô tôi về điểm này, bởi một lẽ vô cùng đơn giản là nếu cô không làm thì người khác cũng sẽ làm. Vả lại, những người đàn bà mang thai một cách phi pháp ấy cũng không thể chối bỏ được trách nhiệm thuộc về mình. Nếu nghĩ sâu hơn chút nữa thì, nếu không có những người ra tay làm những công việc ấy thì Trung Quốc hôm nay sẽ như thế nào, điều này không nói nhưng ai cũng ngấm ngầm tự hiểu.

Khấn vái xong, cô tôi đứng dậy, gương mặt điểm nụ cười, nói: “Tiểu Bão, “Tiểu sư tử”, các cháu đến thật đúng lúc, tâm nguyện của ta đã hoàn thành. Các cháu hãy nhìn cho kỹ, những đưa trẻ này, đứa nào cũng có một cái tên. Ta để bọn chúng tập trung lại đây để tất cả có thể hưởng được những cúng dường của cô. Sau khi có được tính linh, chúng sẽ đến những nơi nào mà chúng cần đến để có thể đầu thai hóa kiếp…” - Vừa nói, cô vừa chỉ vào từng con búp bê một và giải thích nơi mà chúng cần phải đến là những đâu.

“Đứa con gái này…” - Cô chỉ vào một búp bê gái có đôi mắt màu hạt dẻ, đôi môi chúm chín trông thật đáng yêu, nói - “ Đứa bé gái này đáng ra được sinh ra vào tháng tám năm một chín bảy tư trong nhà của Đàm Tiểu Lục và Đổng Nguyệt ở Đàm gia trang, nhưng cô đã giết nó. Bây giờ thì tốt rồi. Bố nó là một chủ trang trại trồng rau, mẹ nó là một người đàn bà đảm đang. Bố nó là người phát minh ra cách dùng sữa bò để tưới cho rau cần nên rau cần được sản sinh từ tay bố nó tươi non và sạch vô cùng, mỗi ký có thể bán được đến sáu mươi đồng… Còn đứa bé trai này…” - Cô chỉ vào một búp bê đang nheo đôi mắt, cười toét miệng, nói tiếp - “Thằng bé này đáng ra phải đến với cuộc đời vào tháng hai năm một chín tám ba tại nhà của Ngô Quân Bảo và Chu Ái Gia ở thôn Ngô Gia. Nhưng cuối cùng thì nó đã không đến với đời vì do bàn tay cô can thiệp. Nhưng bây giờ thì không sao, thằng bé này phúc dày hơn núi, đã đầu thai vào một gia đình quan lại ở phủ Thanh Châu, bố mẹ nó đều là cán bộ nhà nước. Ông nội nó là một quan chức cấp cao ở đó, ông này vẫn thường xuất hiện trên truyền hình. Bé con, bà cô đây không hề có lỗi với con… À, còn có hai chị em nhà này nữa…” - Cô chỉ vào một miếng gỗ, trên đó có hai con búp bê, nói tiếp - “Hai đứa này đáng ra phải được sinh vào năm một chín chín mươi. Bố mẹ chúng vốn mắc bệnh phong nhưng đã được điều trị khỏi, có điều tay chân họ vẫn co quắp như chân gà tay quỷ. Sinh ra trong một gia đình như vậy, hai đứa nhỏ này chẳng khác rơi vào bể khổ. Cô đã giết chúng nhưng việc ấy có ý nghĩa như đã cứu chúng, bây giờ thì tốt lắm rồi. Đêm nguyên đán năm hai nghìn, chúng đã quay về với trần gian tại bệnh viện Nhân dân Giảo Châu, là bảo bối nghìn năm của một gia đình quyền quý, bố là diễn viên hát Mậu Xoang thời thượng, mẹ là chủ của một cửa hàng thời trang. Hai chị em chúng đã dắt tay nhau biểu diễn trong tiết mục hát Mậu Xoang “Triệu Mỹ Dung xem đèn” chào mừng năm mới của đài truyền hình năm ngoái: Đèn quả cà, đỏ rừng rực; đèn rau phỉ, rối lùng bùng; đèn quả dưa, vàng rực rỡ; đèn củ sắn, thật lung linh… Đèn nắm đấm, trừng mắt nhìn; đèn trứng gà, sáng lấp lánh… Bố mẹ chúng vẫn thường gọi điện đến để nhắc cô mở ti vi xem những tiết mục văn nghệ của đài truyền hình Giảo Châu. Mỗi lần xem thì nước mắt cô chảy ra như suối… Còn đứa trẻ này…” - Cô chỉ vào con búp bê có đôi mắt của một con gà chọi, nói - “Đáng ra nó phải được sinh ra trong nhà Trương Quyền ở thôn Đông Phong, nhưng cô đã không cho nó ra đời. Tuy nó không thể oán trách cô, nhưng cô cũng có trách nhiệm với nó. Tháng bảy năm một chín chín lăm, thằng bé này lại được sinh ra trong nhà Trương Lai Đệ, đứa con gái thứ hai của Trương Quyền. Trương Lai Đệ đến tìm cô, nói rằng nó đã có hai đứa con gái, nếu sinh nữa thì sẽ vi phạm chính sách sinh đẻ có kế hoạch. Tuy năm ấy cô đã bị bố nó đánh vỡ đầu, nói chuyện ân oán thì nói mãi làm sao cho hết được. Nhưng cô đã bỏ qua và đem đứa con trai đáng ra là của mẹ nó để giao cho nó. Thằng bé này đáng ra là em trai của Trương Lai Đệ nhưng cuối cùng lại trở thành con của con bé này. Điều bí mật này chỉ có mình cô biết, hai cháu là người thứ hai, do vậy hai đứa phải ngậm miệng giúp cô. Thằng bé này là loại người ác, biết cô sợ ếch nên đã từng dùng giấy gói một con ếch dọa khiến cô hôn mê bất tỉnh, nhưng cô không giận nó. Trong thế giới thiên hình vạn trạng này, loại người nào cũng có, đã có người tốt thì nhất định phải có kẻ xấu…”

… Cuối cùng, cô chỉ vào con búp bê vừa được đặt lên mảnh gỗ, nói: “Hai đứa có nhận ra nó không?”

Nước mắt tôi đã ràn rụa, thổn thức: “Cô à, cô đừng nói nữa, chúng cháu biết nó…”

“Tiểu sư tử” nói: “Cô à, đứa bé này sẽ nhanh chóng chào đời thôi. Bố nó là một nhà soạn kịch, mẹ nó là một y tá về hưu… Cô ơi, cháu cám ơn cô, cháu đã mang thai rồi…”

Thưa tiên sinh,

Đọc những lời này, liệu ngài có cho rằng tôi đang nằm mơ hoặc đang bị bệnh thần kinh? Tôi thừa nhận, tâm lý của cô tôi đã phát sinh nhiều vấn đề, vợ tôi vì khát khao có một đứa con nên thần kinh cũng không bình thường lắm, nhưng tôi hy vọng là ngài có thể thông cảm và tha thứ cho họ. Một người tự nhận là mình đã phạm tội lúc nào cũng tìm cách để an ủi mình, cũng giống như ngài quá quen biết với nhân vật đáng thương là chị Tường Lâm trong truyện ngắn “Chúc phúc” của Lỗ Tấn tiên sinh. Những người tỉnh táo không nên phá hoại những mơ tưởng của họ. Cứ để cho họ có một tia hy vọng và để cho họ có một hướng giải thoát, để cho họ khỏi mơ thấy ác mộng trong khi ngủ, để cho họ có thể sống an lành như người chưa từng phạm một tội ác nào. Tôi phục tùng cô tôi và “Tiểu sư tử”, thậm chí là tôi cố gắng để tin vào những gì mà họ đã tin. Có thể đó là một sự lựa chọn chính xác của tôi. Cho dù tôi vẫn biết là những người có đầu óc khoa học sẽ cười nhạo mình, những người đứng trên đỉnh cao của đạo đức sẽ phê bình mình, thậm chí là có thể có những người có trình độ giác ngộ cá biệt sẽ tố cáo mình với những cơ quan hữu trách, nhưng tôi không muốn thay đổi mình. Vì đứa con, vì cô tôi và “Tiểu sư tử” - hai người đàn bà đã từng tham gia vào một công tác đặc biệt trong một giai đoạn lịch sử đặc biệt, tôi tự nguyện tiếp tục làm một kẻ ngu xuẩn dưới mắt những bậc thức giả và những nhà đạo đức.

Ngày ấy, cô tôi đã lấy ống nghe để nghe ngóng khắp người “Tiểu sư tử”. “Tiểu sư tử” nằm ngửa, gương mặt đầy vẻ an tường và hạnh phúc, còn cô tôi thì nghe trong trạng thái tập trung đầy vẻ nghiêm trang thần thánh. Nghe xong, cô tôi dùng bàn tay vốn được mẹ tôi ca tụng nhiều lần ấn ấn lên vùng bụng của “Tiểu sư tử”, nói: “Phải đến năm tháng rồi nhỉ? Quá tốt! Tiếng tim của thai nhi rất rõ ràng, vị trí của thai nhi rất thuận lợi”.

“Sáu tháng rồi cô à”. Mặt “Tiểu sư tử” đầy vẻ hàm hồ, nói.

“Đứng dậy đi!” - Cô đập đập lên bụng “Tiểu sư tử”, ra lệnh - “Tuy tuổi tác đã lớn nhưng cô vẫn đề nghị cháu hãy đẻ một cách tự nhiên. Cô vốn phản đối chuyện đẻ mổ. Một người chưa từng được làm mẹ mà lại phải mổ thì e rằng người ấy sẽ không trải nghiệm được cảm giác làm mẹ như thế nào”.

“Nhưng cháu hơi lo…” - “Tiểu sư tử” nói.

“Có cô đây, còn lo nỗi gì?” - Cô tôi vung tay, nói - Cháu nên tin vào đôi tay đã đỡ đẻ cho đứa trẻ thứ mười nghìn này chứ!”

“Tiểu sư tử” ôm lấy đôi tay của cô tôi ấp lên mặt mình, nũng nịu như một đứa trẻ con:

“Cô, cháu tin cô…”