- 12 -
Thưa tiên sinh,
Đại hỷ!
Con trai tôi cuối cùng cũng đã ra đời vào sáng sớm hôm qua.
Bởi vợ tôi - “Tiểu sư tử” là sản phụ siêu cao tuổi đẻ lần đầu nên ngay cả những vị bác sĩ đã từng tốt nghiệp tiến sĩ ở Anh ở Mỹ tại bệnh viện Trung - Mỹ Gia Bảo cũng không dám tiếp nhận. Lúc ấy, chúng tôi lại nghĩ đến cô tôi. Gừng càng già càng cay! Đó là luận điệu của “Tiểu sư tử” và cô tôi là người duy nhất mà “Tiểu sư tử” tín nhiệm. “Tiểu sư tử” đã từng đỡ đẽ cho không biết bao nhiêu đứa trẻ, tất nhiên là cô ấy cũng đã nhận ra phong độ của cô tôi trong những lúc nguy khốn nhất.
Mọi chuyện bắt đầu phát sinh ngay trong ca trực đêm tại trại nuôi ếch của Viên Tai và em họ tôi. Theo cách nghĩ đương thời thì, đáng ra đến lúc chuẩn bị sinh nở, “Tiểu sư tử” nên ở nhà nghỉ ngơi, nhưng cô ấy không nghe lời khuyên của ai cả, cứ vác cái bụng thè lè đi hết con phố này đến con phố khác gây nên không biết bao nhiêu lời bàn ra nói vào nhưng cũng không biết bao nhiêu cặp mắt hâm mộ nhìn theo. Những người quen biết thì vui vẻ chào hỏi: “Chị dâu, đã thế này sao không ở nhà nghỉ ngơi? Ông anh Khoa Đẩu vô ý vô tứ thật!”. Nghe những lời ấy, “Tiểu sư tử” nói: “Có đáng gì? Sinh con cũng giống như dưa chín thì tự rụng. Đa số phụ nữ nông thôn vẫn đẻ con trên đường cày, ngoài ruộng, ngoài bờ sông đấy thôi. Càng quan trọng hóa thì càng khó nuôi, càng nhiều bệnh tật”. Lý luận của cô ấy hoàn toàn tương đồng với lý luận của những thầy thuốc Trung y. Người nghe gục gặc đầu, thi thoảng phụ họa đôi câu, rất ít khi thấy có người phản đối.
Khi tôi nhận được tin và có mặt tại trại nuôi ếch thì em họ tôi đã nhận lệnh Viên Tai đi mời cô tôi. Cô mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang, mái tóc bạc rối tung được gói thật kỹ trong chiếc mũ trắng. Ánh mắt đầy vẻ hưng phấn khiến tôi liên tưởng đến một con ngựa già bị nhốt lâu ngày có cơ hội để thể hiện bản lĩnh của mình. Cô được một cô gái mặc áo trắng đưa vào một gian phòng bí mật, còn tôi thì ngồi uống trà ngay tại phòng làm việc của Viên Tai.
Phòng của Viên Tai có kê một chiếc bàn làm việc không nhỏ hơn bàn bóng bàn chính giữa phòng, màu đỏ sậm, phía sau bàn là một chiếc ghế bành da có lưng tựa rất cao. Một chồng sách dày cộp xếp ngay ngắn trên bàn và tất nhiên là có một lá quốc kỳ đứng bên cạnh. Hình như Viên Tai đã nhìn thấu tâm trạng của tôi lúc này nên nói một cách nghiêm trang: “Ông bạn, cho dù là một kẻ cường đạo thì tôi cũng có quyền được thể hiện lòng yêu nước của mình, đúng không?”
Vừa nói chuyện, cậu ta vừa pha trà mời tôi một cách thành thạo, giọng nói không giấu được vẻ mãn nguyện lẫn tự hào: “Đây là loại trà Đại hồng bào ở núi Vũ Di, tuy không phải là cành vàng lá ngọc gì nhưng xét ở góc độ trà mà nói, chất lượng là vô địch hiện nay. Huyện trưởng đã từng đến đây nhưng tôi tiếc của, không cho ông ta uống. Bữa nay tôi mời cậu, điều này chứng minh tôi vẫn còn phẩm cách lắm”.
Nhìn thấy tôi không để ý lắm đến lời mình, Viên Tai động viên: “Yên tâm đi. Việc đến tay tôi thì cậu cứ yên tâm, bình an vô sự, không một tổn hại nào. Tôi đã làm kinh động đến bà cô của cậu bởi tôi hiểu tâm lý cậu. Bà là thần hộ mệnh của bao nhiêu trẻ con ở vùng Đông Bắc Cao Mật này, chỉ cần có mặt bà ấy, chúng ta tất yếu sẽ có kết quả với tám chữ: Mẹ con bình an, mọi người đại hỷ!”
Sau đó thì tôi đã ngủ thật say trên chiếc ghế salon rất sang trọng của Viên Tai. Trong mơ, tôi thấy mẹ tôi và Vương Nhân Mỹ đã có mặt ở trại nuôi ếch. Mẹ tôi mặc một bộ quần áo lụa rất sáng, tay cầm một chiếc gậy có gắn đầu rồng. Vương Nhân Mỹ mặc một chiếc áo màu đỏ, một chiếc quần màu xanh lục, trông rất dân dã nhưng vô cùng xinh đẹp. Trên vai trái của cô ấy có khoác một túi xách màu hồng, một chiếc áo màu vàng thoáng ẩn hiện trên miệng chiếc túi. Hai người đang đi đi lại lại ngoài hành lang. Những âm thanh vang ra từ chiếc đầu gậy của mẹ tôi không nhanh cũng không chậm nhưng khiến tôi càng lo lắng hồi hộp hơn. Tôi nói: “Mẹ à, mẹ có thể ngồi yên cho con một lát được không? Hai người cứ đi đi lại lại như vậy khiến tất cả mọi người đều cảm thấy lo lắng thêm.” - Mẹ tôi ngồi xuống salon, nhưng chỉ ngồi được một lát thì đứng dậy và ngồi xếp bằng tròn dưới nền đá, nói, ngồi trên salon rất khó thở. Nét mặt Vương Nhân Mỹ vừa có vẻ sợ hãi vừa có vẻ cay đắng, ngồi núp sau lưng mẹ tôi như một cô gái bé bỏng. Chỉ cần ánh mắt tôi lướt qua mặt là cô ấy cúi đầu, lảng tránh cái nhìn của tôi. Tôi thấy cô ấy lôi chiếc áo màu vàng trong túi ra rồi trải rộng trên nền đất. Chiếc áo chỉ lớn hơn bàn tay người lớn một tí. Tôi nói: “Chiếc áo này vừa khít với búp bê mà thôi”. Vương Nhân Mỹ đỏ mặt nói: “Em ước lượng đứa bé trong bụng mình để may nó”. Lúc ấy tôi mới phát hiện, bụng của Vương Nhân Mỹ đang nhô cao, những vết nám trên mặt cũng chứng minh là cô ấy đang có thai. Sau đó, tôi nói tiếp: “Nhưng đứa bé trong bụng cũng không nhỏ đến như thế.” - Bỗng nhiên mắt Vương Nhân Mỹ đỏ lên, nói: “Tiểu Bão, anh nói với cô, hãy cho em đẻ con nhé.” - Mẹ tôi gõ đầu gậy cốc cốc xuống sàn, nói: “Con cứ đẻ đi, có mẹ bảo vệ cho con. Chiếc gậy của ta, trên thì đánh hôn quân, dưới thì đánh gian thần, ai dám đương đầu, ta cho chết không toàn thây.” - Vừa nói, mẹ tôi vừa vung tay đánh một gậy thật mạnh lên tường, lập tức có một cánh cửa bí mật mở ra. Bên trong là một gian phòng sáng trưng như ban ngày, một chiếc giường phẫu thuật trải vải trắng muốt, hai bên có bốn người mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang, cô tôi đang đứng bên đầu giường, ăn mặc cũng rất tề chỉnh, tay đeo găng. Sau khi Vương Nhân Mỹ bước vào gian phòng, trông thấy cảnh tượng ấy thì định bỏ chạy, rất nhanh, cô tôi vươn tay chụp được cô ấy. Vương Nhân Mỹ khóc, gọi tôi như một cô bé bị người ta ăn hiếp: “Tiểu Bão, anh hãy nghĩ tình chúng ta là vợ chồng bao nhiêu năm nay, hãy cứu em…” - Tôi chua xót nghẹn ngào, nước mắt trào ra… Cô tôi phẩy tay, bốn người y tá đồng loạt bước đến, đè Vương Nhân Mỹ nằm ngửa trên giường, quýnh quáng lột quần áo trên người cô ấy. Tiếp theo, tôi thấy từ giữa đùi cô ấy, một bàn tay bé xíu đỏ hỏn lòi ra, các ngón tay co quắp, chỉ có hai ngón vươn ra tạo thành hình chữ V, một ký hiệu mang tính quốc tế. Trông thấy điều ấy, cô tôi và bốn người y ta cười lên vui vẻ. Cười xong, cô nói: “Đừng đùa nữa, chui ra đi!”. Sau mệnh lệnh của cô, một đứa trẻ từ từ chui ra, tay chui ra trước đầu chui ra sau, hai tay quờ quờ như muốn vuốt chất bẩn bám trên mặt trông thật lạ lùng. Cô tôi chụp lấy hai tai nó, ôm chặt cái đầu của nó, dùng sức kéo mạnh, quát: “Mày có chịu ra không?” - Một tiếng kêu thoát ra từ miệng Vương Nhân Mỹ rồi một đứa bé toàn thân dính đầy chất nhờn và máu đã nằm gọn trên tay cô tôi…
Tôi giật mình tỉnh giấc, toàn thân cảm thấy lạnh run. Em họ tôi và “Tiểu sư tử” đẩy cửa bước ra. Trong lòng “Tiểu sư tử” có một bọc tã lót, từ trong bọc tã lót ấy có tiếng khóc trẻ con. Em họ tôi nói nhỏ: “Chúc mừng anh! Con trai anh đã ra đời!”
Em họ tôi đánh xe đưa chúng tôi về thôn, đến nhà bố tôi. Có thể gọi đây là một ngôi làng nằm giữa thành phố. Như trước đây tôi đã báo cho ngài biết, huyện trưởng của chúng tôi ngày ấy bây giờ đã trở thành thị trưởng. Ông này đã hạ lệnh bảo lưu thôn tôi với ý nghĩa như một di chỉ về phong cách kiến trúc của thời kỳ Cách mạng văn hóa, những câu khẩu hiệu viết trên tường, bức phù điêu cách mạng ở đầu thôn, những chiếc loa phóng thanh trong thôn, hội trường của đội sản xuất… đều được giữ lại. Phía đông đã ửng hồng nhưng trên phố vẫn chưa có người qua lại, chỉ có những chiếc xe buýt chạy chuyến sớm mệt mỏi chạy vụt qua và một vài nhân viên vệ sinh đeo khẩu trang bịt kín mặt chỉ chừa đôi mắt đưa những nhát chổi lười biếng trên đường. Tôi rất muốn nhìn mặt con nhưng đành phải từ bỏ ý định khi nhìn thấy nét mặt nghiêm trang, mệt mỏi lẫn hạnh phúc chẳng khác nào một sản phụ của “Tiểu sư tử”. Đầu cô ấy quấn trong một chiếc khăn đỏ, miệng chảy xệ xuống, thi thoảng cúi xuống nhìn đứa nhỏ đang ôm trong lòng như muốn quan sát mặt nó, như muốn hít những mùi vị phát ra từ thân thể nó.
Chúng tôi đã chuyển những đồ đạc chuẩn bị cho đứa con về nhà của bố tôi, nhưng vì lúc ấy rất khó tìm ra một con dê đang cho sữa, bố tôi đã đến nhà họ Đỗ chuyên nuôi bò sữa trong làng để mua sữa tươi về. Nhà này nuôi hai con bò sữa cực tốt, mỗi ngày có thể cho đến năm mươi cân sữa. Bố tôi đã dặn đi dặn lại họ không được cho thêm bất kỳ vật gì vào trong sữa. Người nhà họ Đỗ nói: “Bác à, nếu bác không tin chúng cháu thì cứ mỗi buổi sáng, bác đến đây và tự tay vắt sữa vậy”.
Em họ tôi cho xe dừng ngoài cổng. Bố tôi đã ra cổng ngồi chờ từ lúc nào, cùng chờ với ông có thím hai của tôi và vài ba đứa con gái trẻ, có lẽ chúng đều là cháu chắt trong gia đình. Thím hai tôi đỡ lấy đứa bé, còn hai đứa con gái đỡ “Tiểu sư tử” bước xuống xe, dìu vào sân và đi thẳng vào phòng “ở cữ” đã chuẩn bị sẵn.
Thím hai lật một mép tã để cho bố tôi trông thấy đứa cháu nội xuất hiện trên cuộc đời này quá chậm. Mắt bố tôi nhòa lệ, miệng mấp máy liên tục một tiếng “Tốt, tốt…”. Tôi tranh thủ nhìn và thấy một mái tóc đen nhánh và khuôn mặt đỏ hỏn, trong lòng trăm mối ngổn ngang và bất giác, nước mắt tôi cũng trào ra.
Thưa tiên sinh,
Sự có mặt của đứa con khiến tôi có cảm giác mình đã khôi phục lại thời trai trẻ và linh cảm của tôi cũng trở nên nhanh nhạy hơn. Cho dù sự có mặt của nó trong cõi đời này sao mà gian nan trắc trở và từ nay trở về sau, chung quanh nó chắc chắn sẽ sản sinh không ít những chuyện phiền toái phức tạp, nhưng chính như cô tôi đã nói: Chỉ cần nó rời khỏi cửa mình của bà mẹ, nó đã là một sinh mệnh, đã trở thành một công dân hợp pháp của đất nước này, sẽ nhận được sự bảo hộ và phúc lợi của nhà nước đối với trẻ em, nếu gặp phải chuyện phiền phức thì chỉ có chúng tôi - những người đã cho phép nó xuất hiện trên cõi đời này chịu trách nhiệm giải quyết. Ngoài việc giành tình yêu thương cho nó ra, chúng tôi không có quyền giành cho nó bất kỳ điều gì khác.
Thưa tiên sinh,
Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ trải giấy ra bàn và bằng tốc độ nhanh nhất, tôi sẽ hoàn thành vở kịch khó đẻ này. Lá thư tiếp theo mà tôi sẽ gửi cho ngài sẽ là một kịch bản không bao giờ được lên sân khấu:
“Ếch”.