← Quay lại trang sách

Chương 5

Thưa tiên sinh Sugitani Yoshihito tôn kính,

Cuối cùng thì tôi đã hoàn thành được vở kịch này.

Có rất nhiều sự kiện trong cuộc sống hiện thực lại bám riết lấy cốt truyện của vở kịch khiến trong quá trình viết, có lúc tôi không thể phân định được đâu là ghi chép sự thật, đâu là hư cấu. Tôi chỉ mất có năm ngày để hoàn thành nó. Tôi có cảm giác, lúc này mình chẳng khác nào một đứa trẻ mới học nói, muốn đem tất cả những gì mà nó trông thấy được, nghĩ ra được nói với người lớn. Một ông già gần sáu mươi mà lại tự ví mình như một đứa trẻ đúng là buồn cười. nhưng đó lại là cảm nhận chân thực nhất của tôi về chính mình trong lúc này.

Trong vở kịch này, hình tượng cô tôi trở thành một bộ phận cấu thành quan trọng nhất của cốt truyện, tuy những sự kiện trong vở kịch hầu như chưa hề phát sinh trong cuộc sống hiện thực mà chỉ phát sinh trong lòng tôi. Do vậy mà tôi nghĩ nó vô cùng chân thực.

Thưa tiên sinh,

Lâu nay tôi vẫn nghĩ rằng, viết là một cách chuộc lỗi với cuộc đời, nhưng sau khi hoàn thành vở kịch, cảm giác tội lỗi trong tôi không hề giảm nhẹ đi, thậm chí càng thêm nặng nề. Cái chết của Vương Nhân Mỹ và đứa con trong bụng cô ấy - đương nhiên nó cũng là con của tôi - cho dù tôi đã viện đến muôn ngàn lý do để tự an ủi mình, cho dù tôi vẫn có thể dồn trách nhiệm lên vai cô tôi, lên đơn vị, lên Viên Tai, thậm chí là kể cả Vương Nhân Mỹ - hình như mấy mươi năm nay tôi đã làm như vậy - nhưng lúc này, hơn bất cứ lúc nào hết, tôi đã ý thức được rằng, chính tôi mới là tội đồ, là mầm mống của tai họa. Chính vì tôi đã vì cái gọi là “tiền đồ” của mình nên đã tiễn mẹ con Vương Nhân Mỹ xuống địa ngục. Tôi đã từng tưởng tượng rằng, đứa con trai do Trần Mi sinh ra lại là đứa con của tôi và Vương Nhân Mỹ đầu thai chuyển thế. Nhưng tôi phủ nhận ngay lập tức và xem đó chẳng qua cũng chỉ là một cách để tự an ủi mình. Nó cũng giống như chuyện cô tôi lúc này đang ngày đêm làm ra những con búp bê bằng đất sét mà thôi. Mỗi một đứa trẻ đều chỉ có một, duy nhất, không thể thay thế, không thể có sinh mệnh lần thứ hai. Có phải một khi tay đã vấy máu thì vĩnh viễn không bao giờ rửa sạch? Có phải một linh hồn bị cảm giác tội lỗi chế ngự thì vĩnh viễn không bao giờ được giải thoát?

Thưa tiên sinh,

Tôi chờ đợi câu trả lời của ngài.

Khoa Đẩu

Ngày 3 tháng 6 năm 2009