← Quay lại trang sách

“ẾCH”- Màn 1

“ẾCH” (Kịch chia màn)

Nhân vật:

1. Cô - Bác sĩ sản khoa về hưu, hơn bảy mươi tuổi.

2. Khoa Đẩu - Nhà soạn kịch, cháu của Cô, hơn năm mươi tuổi.

3. “Tiểu sư tử” - Từng là phụ tá của Cô, vợ Khoa Đẩu, hơn năm mươi tuổi.

4. Trần Mi - Người đẻ thay, hơn hai mươi tuổi, sống sót trong một vụ hỏa hoạn, dung nhan bị tàn phá nghiêm trọng.

5. Trần Tị - Bố Trần Mi, bạn học của Khoa Đẩu, kẻ lưu lạc đầu đường xó chợ, hơn năm mươi tuổi.

6. Viên Tai - Bạn học của Khoa Đẩu, chủ công ty nuôi ếch, lén lút kinh doanh dịch vụ đẻ thay, hơn năm mươi tuổi.

7. Kim Tu - Em họ Khoa Đẩu, thuộc hạ của Viên Tai, hơn bốn mươi tuổi.

8. Lý Thủ - Bạn học của Khoa Đẩu, chủ nhà hàng ăn uống, hơn năm mươi tuổi.

9. Trưởng đồn công an - Hơn bốn mươi tuổi.

10. Tiểu Ngụy - Nữ công an viên, vừa tốt nghiệp Học viện cảnh sát, hơn hai mươi tuổi.

11. Hách Đại Thủ - Đại sư nặn tượng dân gian, chồng của Cô.

12. Tần Hà - Đại sư nặn tượng dân gian, người đã từng theo đuổi Cô.

13. Lưu Quý Phương - Bạn học của Khoa Đẩu, Giám đốc nhà khách huyện.

14. Cao Mộng Cửu - Huyện trưởng Cao Mật thời Trung Hoa Dân quốc.

Một số sai nha.

Hai nhân viên bảo vệ bệnh viện.

Hai người mặc áo đen che mặt.

Một nhà quay phim và nữ phóng viên đài truyền hình.

Màn 1

[Bệnh viện Phụ sản Trung - Mỹ Gia Bảo. Cổng lớn đường bệ rực rỡ, thoạt trông thì giống với một cơ quan nhà nước. Trên trụ cổng ốp bằng đá Đại Lý phía trái có bảng hiệu của bệnh viện.]

[Bên cạnh trụ cổng bên phải có một tấm bảng quảng cáo lớn, trên đó có dán ảnh mấy trăm em bé với đủ tư thế, đủ gương mặt khác nhau.]

[Một nhân viên bảo vệ mặc đồng phục màu xám đứng nghiêm bên trái cổng, cung kính cúi chào người ngồi trong một chiếc xe sang trọng rời khỏi cổng bệnh viện. Động tác của anh ta quá phần cường điệu nên trông rất tức cười.]

[Một vầng trăng tròn treo lơ lửng trên trời đang tỏa ánh sáng dìu dịu. Đằng sau màn vang lên tiếng pháo nổ, thi thoảng cũng có những chiếc pháo hoa bay thẳng lên trời làm sáng rực phía sau sân khấu.]

Nhân viên bảo vệ: (Rút điện thoại di động trong túi quần ra bấm xem tin nhắn, không cầm lòng được cười lên mấy tiếng.) - Hi! Hi!…

[Tổ trưởng tổ bảo vệ xuất hiện, đi đến sau anh ta, quát nhẹ đầy uy quyền.] - Lý Giáp Đài! Cậu cười gì thế? (Hình như anh ta cảm thấy có cái gì đó vướng dưới chân, nhìn xuống.) - Oái! Bây giờ là mùa nào mà sao nhiều ếch thế! Cậu cười cái gì?

Nhân viên bảo vệ: (Giật mình hoảng sợ, tay chân múa may loạn xạ rồi đứng nghiêm.) - Báo cáo tổ trưởng, quả đất đã nóng lên, không cười gì cả…

Tổ trưởng: Không cười gì cả mà tại sao cậu lại cười? (Nhìn xuống những con ếch dưới chân.) - Tại sao lại thế này? Có lẽ nào sắp động đất? Tôi hỏi, cậu cười cái gì?

Nhân viên bảo vệ: (Nhìn chung quanh không thấy ai, cười nhẹ.) - Tổ trưởng, tin nhắn này quá vui…

Tổ trưởng: Tôi đã nghiêm cấm cậu, trong khi làm việc thì không được nhắn tin!

Nhân viên bảo vệ: Báo cáo tổ trưởng, em không nhắn tin, em chỉ xem mấy tin nhắn thôi.

Tổ trưởng: Có gì khác nhau nào? Nếu bị trưởng phòng Lưu phát hiện, e rằng chén cơm của cậu sẽ bị cắt mất thôi!

Nhân viên bảo vệ: Cắt cơm thì cắt, dù sao thì em cũng không muốn làm việc ở đây nữa. Ông chủ của trại công ty nuôi ếch là chồng của chị họ em. Mẹ em đã nói với chị họ em, bảo chị họ em nói với chồng rằng, hãy nhận em vào làm việc trong công ty nuôi ếch…

Tổ trưởng: (Cảm thấy phiền lòng) - Được rồi được rồi, cậu cứ chị họ rồi chồng của chị họ lung tung cả lên khiến tôi không biết đường nào mà lần. Cậu có một người anh rể xa có thể dựa dẫm, tất nhiên là không sợ bị cắt bát cơm, nhưng ông đây vẫn còn phải dựa vào chỗ này để kiếm bát cơm cho vào miệng đấy! Do vậy, trong khi làm việc, không được nhắn tin, không được nhận tin, không được nghe điện thoại… Nói chung là không được!

Nhân viên bảo vệ: (Đứng nghiêm) - Rõ, thưa tổ trưởng!

Tổ trưởng: Cẩn thận đấy!

Nhân viên bảo vệ: (Đứng nghiêm) - Rõ, thưa tổ trưởng! (Không nén được, cười nhẹ mấy tiếng) Hi hi!…

Tổ trưởng: Thằng nhóc cậu uống phải nước đái chó hay sao ấy nhỉ, hay là nằm mơ thấy cưới được cô vợ giàu sang? Nói, cuối cùng thì cậu cười vì cái gì?

Nhân viên bảo vệ: Tôi có cười gì đâu…

Tổ trưởng: (Đưa tay về phía nhân viên) - Đưa ra đây!

Nhân viên bảo vệ: (Ngơ ngác) - Đưa cái gì ra?

Tổ trưởng: Điện thoại!

Nhân viên bảo vệ: Tổ trưởng à, em bảo đảm là không nhận tin nữa, được không?

Tổ trưởng: Không nói lôi thôi nữa? Cậu có đưa không? Không đưa tôi sẽ báo cáo trưởng phòng Lưu ngay!

Nhân viên bảo vệ: Tổ trưởng à, em đang yêu, không có điện thoại sao được…

Tổ trưởng: Khi bố cậu yêu đã có điện thoại di động đâu mà vẫn lôi được mẹ cậu về nhà! Có đưa không?

Nhân viên bảo vệ: (Cực chẳng đã phải lôi điện thoại ra đưa cho tổ trưởng) - Không phải là em muốn cười, nhưng tin nhắn ấy buồn cười quá!

Tổ trưởng: (Bấm máy điện thoại) - Tôi cần phải xem tin nhắn ấy như thế nào mà khiến cậu phải cười mãi như vậy… À đây rồi! Để bồi dưỡng những vận động viên ưu tú trên những đường chạy ngắn, Ủy ban Thế dục Thể thao Quốc gia đã ra lệnh cho vận động viên vô địch quốc gia 100 mét Tiền Báo kết hôn với nữ vận động viên vô địch maratông Kim Hổ. Kim Hổ có thai đã đủ năm đủ tháng, đến bệnh viện sinh con. Tiền Báo hỏi bác sĩ: Vợ tôi sinh đứa con như thế nào? Bác sĩ nói: Chưa kịp nhìn. Vừa chui ra, nó đã bỏ chạy mất tăm! Tin nhắn chết tiệt này mà khiến cậu cười được à? Nghe tôi đọc cho mấy câu đây. (Tổ trưởng lấy điện thoại trong túi ra, định đọc thì giật mình, bỏ điện thoại của mình lẫn của nhân viên bảo vệ vào túi). Đêm nay là trung thu, trưởng phòng Lưu nói, càng phải đề cao cảnh giác hơn nữa!

Nhân viên bảo vệ: (Đưa tay ra) - Điện thoại của em…

Tổ trưởng: Tạm thời thu giữ, hết ca trực trả lại.

Nhân viên bảo vệ: (Van nài) - Tổ trưởng à, đêm nay trung thu, nhà nhà đoàn viên, hộ hộ quây quần ăn bánh trung thu, đốt pháo, ngắm trăng, yêu nhau… Nhưng em thì vác “gậy” đứng đây một mình, ngay cả cái niềm vui gửi tin nhắn cho người yêu cũng bị tước đoạt sao?

Tổ trưởng: Không lôi thôi! Lo mà trực ban. Mắt phải nhìn bốn phương, tai phải nghe tám hướng, tất cả những phần tử khả nghi nhất định không cho vào trong bệnh viện…

Nhân viên bảo vệ: Được rồi, anh đừng có nói lại những lời của lão Lưu nữa. Đêm trung thu ai thèm đến đây. Bọn cường đạo, bọn trộm vặt cũng phải hưởng trung thu chứ!

Tổ trưởng: Chấp hành nghiêm mệnh lệnh! Cậu cho rằng chúng tôi dọa cậu à? (Hạ giọng có vẻ bí mật) - Đêm ba mươi tết vừa rồi có một bọn khủng bố xông vào bệnh viện sản phụ bắt đi tám đứa nhỏ để làm con tin…

Nhân viên bảo vệ: (Có vẻ nghiêm túc lại) - Ôi…

Tổ trưởng: (Giọng vẫn rất bí mật) - Cậu có biết “vợ hai” của ông nào đang ở trong bệnh viện ta chờ đẻ không?

Nhân viên bảo vệ: (Không nói, chỉ nghiêng đầu lắng nghe)

Tổ trưởng: (Hạ giọng thì thầm càng ra vẻ bí mật) -… Lúc này cậu đã rõ chưa? Nhớ kỹ, hai chiếc xe BMW một xanh một đen đều là của ông ta, trông thấy nó thì đứng nghiêm chào hỏi, không được sơ sài!

Nhân viên bảo vệ: Rõ, thưa tổ trưởng! (Đưa tay ra) - Lúc này anh đã có thể trả điện thoại lại cho em rồi chứ!

Tổ trưởng: Không được, tuyệt đối không được. Đêm này đẹp trời, ngày tốt, không chỉ phu nhân của ông chủ Kim có thể đẻ mà vợ của bí thư Tống cũng có thể đẻ nữa đấy. Thấy chiếc Mecsedes màu đen có bảng số A6-08858, mắt cậu trừng lên cho tôi nhờ.

Nhân viên bảo vệ: (Bất mãn) - Bọn thỏ con này đúng là biết chui ra đúng ngày đúng giờ! Người yêu em nói, năm mươi năm nay, đêm nay mặt trăng mới tròn nhất, sáng nhất. (Ngước đầu nhìn trăng, ngâm) - Trăng sáng trên cao có bao giờ, Nay ta nâng chén hỏi trời cao…

Tổ trưởng: (Trêu chọc) - Hay gớm nhỉ! Khi đi học không chịu thuộc thơ. Lúc ấy mà thuộc được như vậy thì việc đếch gì phải làm nhân viên bảo vệ! (Bỗng nhiên giật mình) - Cái gì đây?

[Trần Mi mặc quần áo đen, mạng che mặt màu đen, tay cầm một chiếc áo lông màu đỏ xuất hiện]

Trần Mi: (Thân thể lảo đảo như say rượu) - Con trai tôi… Con trai tôi… Con đâu rồi? Mẹ đi tìm con đây! Con trốn ở đâu…

Nhân viên bảo vệ: Lại là ả, mụ đàn bà điên!

Tổ trưởng: Đuổi cô ta đi! Nhanh lên!

Nhân viên bảo vệ: (Đứng nghiêm) - Tôi không thể rời bỏ vị trí công tác!

Tổ trưởng: Tôi ra lệnh cho cậu đuổi cô ta đi!

Nhân viên bảo vệ: Tôi đang thực thi nhiệm vụ!

Tổ trưởng: Phạm vi năm mươi mét chung quanh cổng là phạm vi cảnh giới của cậu!

Nhân viên bảo vệ: Trong phạm vi cổng nếu có phát sinh trường hợp khả nghi, nhân viên trực ban không được rời bỏ vị trí, phải nghiêm phòng kẻ lạ đột nhập vào trong bệnh viện, đồng thời phải báo cáo ngay với tổ trưởng. - (Móc máy đàm thoại trên thắt lưng ra) - Báo cáo tổ trưởng, bên phía phải của cổng, gần tấm biển quảng cáo có một đối tượng khả nghi, đề nghị tăng viện người ngay lập tức!

Tổ trưởng: Mẹ kiếp! Thằng oắt con!

[Ánh sáng tập trung vào vị trí bảng quảng cáo]

Trần Mi: (Đưa tay chỉ những tấm ảnh trên bảng quảng cáo) - Con trai, con trai của mẹ! Mẹ đang gọi con. Con có nghe thấy không? Con đang chơi trò trốn tìm với mẹ sao? Mẹ không thấy con mà con cũng không thấy mẹ. Bảo bối của mẹ! Mau ra đây. Mẹ cho con bú, con mà không bú thì sữa của mẹ sẽ bị chó bú cho mà xem… (Chỉ ngón tay sát một tấm ảnh của một đứa bé) - Cháu muốn bú sữa của cô? Không! Không cho cháu bú đâu! Cháu không phải là con cô. Con cô mắt hai mí, rất to, cháu là đứa trẻ một mí, mắt nhỏ… Còn cháu kia, cháu cũng muốn bú sữa của cô sao? Nhưng cháu đâu phải là con cô. Con cô có khuôn mặt hồng hào chẳng khác một quả táo, còn mặt cháu thì có màu vàng… Còn cháu thì càng không phải. Con cô là con trai, rất mập mạp, còn cháu rõ ràng là một con nha đầu nhỏ bé. Nha đầu không có giá trị gì… (Đột nhiên tỉnh lại) - Sinh con trai năm mươi nghìn, con gái chỉ có ba mươi nghìn! Đúng là một bọn tạp chủng, trọng nam khinh nữ, phong kiến chủ nghĩa! Mẹ của các người không phải đàn bà sao? Bà nội, bà cố của các người không phải đàn bà sao? Sinh toàn con trai, không sinh con gái thì thế giới này không phải biến thành hoang mạc hay sao? Những ông quan lớn, những phần tử trí thức, những kẻ có học vấn cao sâu kia, các người không hiểu được cái lẽ giản đơn này sao?… Cái gì? Cháu nói gì? Là con cô à? Thỏ con, có phải là cháu đã ngửi thấy mùi sữa mẹ rồi phải không? Thèm quá rồi phải không? (Chun mũi hít hít). Cháu muốn lừa cô à? Thỏ con? Nằm mơ! Cô nói nhé, cho dù các cháu có dùng vải đen bịt mắt cô lại, cho dù các cháu có bỏ con cô vào trong một nghìn đứa trẻ con như các cháu, chỉ cần dùng mũi là cô đã nhận ra con mình rồi. Mẹ cháu không nói với cháu à? Mỗi đứa trẻ có một mùi riêng! Cháu muốn bú thì đi tìm mẹ mà bú. À đúng rồi, những đứa trẻ được sinh ra trong nhà quý phái như các cháu không gọi mẹ mà gọi là Mama, bú sữa nhưng không nói là bú sữa mà nói bú mama… Cái gì? Mama của cháu không có sữa? Không có sữa thì làm sao được gọi là mama? Các người cứ xoen xoét nói chuyện tiến hóa. Nhưng tôi thì thấy các người đang thoái hóa, thoái hóa đến độ đẻ con mà không cần dùng đến âm đạo, thoái hóa đến độ vú không thể tiết ra sữa nữa! Các người đã bắt bò dê làm thay những chuyện mà các người phải làm. Đứa bé nào uống sữa bò mà lớn thì thân thể nó sẽ toát ra mùi bò tanh tanh. Đứa bé nào uống sữa dê mà lớn thì thân thể nó sẽ toát ra mùi chua chua của dê! Chỉ có những đứa nào bú mẹ mà lớn lên mới có mùi của con người. Các cháu muốn dùng tiền để mua sữa của cô? Nằm mơ! Cho dù các cháu có mang một núi vàng đến trước mặt, cô cũng không bán đâu. Sữa của cô chỉ để cho con cô bú mà thôi… Con ơi! Con đến nhanh đi!… Con không đến, sữa của mẹ sẽ bị bọn trẻ con này cướp mất thôi. Con xem kìa, tất cả bọn chúng đều đang chảy nước miếng, tất cả những cái mồm đều đang há ra kìa. Bọn chúng đói lắm rồi. Mama của bọn chúng đã bán hết sữa rồi, bán sữa để đổi lấy những đồ hóa trang đeo lên mặt, bán sữa để đổi lấy những lọ nước hoa bôi lên người. Bọn họ không phải là những mama tốt, chỉ lo chú ý làm cho mình thật thơm mà không để ý gì đến con cái… Con trai ơi! Mau đến đây!…

Tổ trưởng: (Đứng nghiêm, cúi chào rất lễ phép) - Thưa phu nhân, đây là bệnh viện phụ sản, sản phụ và trẻ con đều rất cần sự yên tĩnh. Do vậy, xin mời bà lập tức rời khỏi nơi này, đừng làm huyên náo nơi yên tĩnh này!

Trần Mi: Ông là ai? Ông ở đây làm gì?

Tổ trưởng: Tôi là nhân viên bảo vệ!

Trần Mi: Nhân viên bảo vệ là làm việc gì nhỉ?

Tổ trưởng: Duy trì trật tự xã hội, bảo vệ sự an toàn cho các cơ quan, trường học, đơn vị, xí nghiệp, bưu điện, ngân hàng, chợ búa, nhà hàng, bến tàu xe vân vân.

Trần Mi: Tôi nhận ra ông! (Cười một cách điên dại) - Tôi nhận ra ông! Ông là bảo kê của Viên Tai, mọi người đều gọi các ông là chó giữ cửa!

Tổ trưởng: Không cho phép bà sỉ nhục nhân cách của chúng tôi! Nếu không có chúng tôi, xã hội sẽ loạn!

Trần Mi: Chính là ông! Ông là kẻ đã cướp con trai tôi! Ông có cởi áo khoác đi, ông có che mặt lại tôi cũng nhận ra ông!

Tổ trưởng: (Hoảng hốt) - Thưa phu nhân, bà nói phải có trách nhiệm, nếu không là tôi sẽ tố cáo bà về tội vu khống!

Trần Mi: Ông cho rằng mình chỉ cần thay đổi bộ quần áo là tôi không nhận ra sao? Ông cho rằng ông mặt đồng phục bảo vệ là ông sẽ rùng mình biến thành người tốt sao? Ông chính là một con chó được Viên Tai nuôi dưỡng. Mụ yêu quái Vạn Tâm đã lôi con tôi ra, chỉ cho tôi nhìn liếc qua một cái… (Giọng vô cùng đau khổ) - Không… Hình như mụ không cho tôi nhìn cái nào… Bọn họ đã dùng vải trắng che lên mặt tôi. Tôi muốn nhìn thấy con mình, chỉ một lần, nhưng bọn họ không cho mà đã vội vàng bồng chạy đi… Nhưng tôi nghe thấy tiếng con tôi khóc. Nó khóc đòi tôi, nó cũng muốn nhìn thấy mặt tôi… Trong thiên hạ này có đứa con nào lại không muốn nhìn thấy mẹ? Nhưng bọn họ đã giật nó trên tay tôi và đưa đi. Tôi biết nó đói, nó muốn ăn. Các người đều biết, những dòng sữa đầu tiên của người mẹ đáng quý biết chừng nào. Các người nghĩ rằng trình độ văn hóa của tôi thấp, không hiểu chuyện này. Nhưng tôi hiểu, chuyện gì tôi cũng hiểu. Tất cả những gì tinh túy nhất của thân thể tôi đều được tập trung vào hai bầu vú, ngay cả chất dầu trong xương tủy, chất abumin trong máu, chất dinh dưỡng trong thịt đều tập trung vào bầu vú. Con tôi bú sữa của tôi sẽ không bị cảm, không sốt, lớn nhanh, lớn khỏe, lớn đẹp… Nhưng ngay cả một giọt sữa của tôi, các người cũng không cho nó hưởng… (Bước đến vươn tay chụp vào người tổ trưởng)

Tổ trưởng: (Hốt hoảng né tránh) - Phu nhân! Bà nhìn nhầm người rồi, nhất định là bà đã nhìn nhầm người. Viên Tai nào? Vạn Tâm nào? Tôi không biết ai cả…

Trần Mi: Đương nhiên là ông sẽ phải nói là không biết! Loài cường đạo, loài trộm cắp trẻ con, bán trẻ con như các người có khác gì ma quỷ! Các người không nhận ra tôi, nhưng tôi thì quá biết các người. Không phải các người đã cho tôi mấy viên thuốc ngủ sau khi mang con tôi đi sao? Sau khi tôi tỉnh dậy, không phải là các người đã nói với tôi rằng, con tôi đã chết ngay sau khi sinh sao? Không phải là các người đã lột da một con mèo chết rồi đưa qua đưa lại trước mặt tôi để tôi tin đó là thi thể của con tôi sao? Bọn cường đạo các người không những cướp con tôi là còn cướp cả tiền công của tôi. Các người đã nói, nếu sinh con trai thì tôi được năm mươi nghìn, nhưng các người nói tôi sinh ra một cái thây ma nên chỉ đưa cho tôi mười nghìn. Các người đã cướp con tôi nhưng lại muốn cướp cả những giọt sữa đầu tiên của tôi! Các người cầm bát và bình sữa tới bóp vú tôi, nói mỗi giọt sữa được mua với giá mười đồng. Đồ súc sinh! Sữa của tôi là để cho con tôi, đừng nói mười đồng mà mười vạn đồng cũng không mua được một giọt sữa của tôi đâu!

Tổ trưởng: Phu nhân, lần nữa tôi đề nghị bà rời khỏi nơi này, nếu không, tôi sẽ gọi cảnh sát đấy!

Trần Mi: Gọi cảnh sát? Gọi cảnh sát càng tốt! Tôi cũng đang muốn gọi cảnh sát đây. Cảnh sát nhân dân yêu quý nhân dân, nhân dân mất con, cảnh sát có can thiệp được không?

Tổ trưởng: Nhất định sẽ can thiệp. Đừng nói là mất con mà mất một con chó nhỏ, cảnh sát cũng sẽ giúp bà tìm lại.

Trần Mi: Thế thì tốt quá, tôi đi báo cảnh sát đây!

Tổ trưởng: Đúng rồi, đi nhanh lên! Cứ đi theo con phố này thẳng về phía trước, gặp đèn xanh đèn đỏ thì rẽ phải. Đồn công an Tân Hà nằm sát bên cạnh nhà hát.

[Một chiếc xe hơi sang trọng bóp còi inh ỏi xuất hiện từ trong bệnh viện đi ra]

Trần Mi: (Sững sờ trong giây lát và hình như đột nhiên tỉnh lại) - Con tôi! Đúng là con tôi bị các người bắt đưa lên chiếc xe này - (Xông thẳng về phía chiếc xe) - Bọn đạo tặc các người, trả con lại cho tôi…

[Tổ trưởng định ngăn Trần Mi lại nhưng không biết có một sức mạnh từ đâu tới, Trần Mi húc thẳng đầu vào ngực, ngã lăn ra]

Tổ trưởng: (Thở chẳng ra hơi) - Ngăn cô ta lại!

[Nhân viên bảo vệ đứng ở cổng cũng lao tới định kéo Trần Mi đang đứng trước đầu xe ra. Trần Mi ra sức giãy giụa. Tổ trưởng cũng xông đến, hai người đàn ông cũng hợp tác chế ngự Trần Mi. Trong lúc giãy giụa, chiếc mạng che mặt của Trần Mi rơi xuống, để lộ một gương mặt bị cháy vô cùng đáng sợ. Hai nhân viên bảo vệ buông tay, bước lùi, bước lùi]

Nhân viên bảo vệ: Ôi! Mẹ ơi!!!

Tổ trưởng: (Nhìn xác những con ếch nát bấy dưới đất do xe đè và người dẫm) - Mẹ kiếp! Không biết yêu quái nơi nào mà lại xuất hiện ở đây nhiều thế này!

(Hạ màn)