Màn 3
[Phòng tiếp dân tại đồn công an. Trong phòng chỉ có một chiếc bàn dài, trên bàn có một chiếc máy điện thoại, trên tường có một lá cờ và các loại giấy khen0]
[Nữ công an Tiểu Ngụy ngồi phía sau bàn và đưa tay chỉ một chiếc ghế đặt phía trước như có ý bảo Trần Mi ngồi xuống đó. Trần Mi vẫn mặc bộ đồ đen và mạng che mặt]
Tiểu Ngụy: (Rất nghiêm túc, nhưng giọng vẫn còn đượm chất sinh viên) - Công dân, xin mời ngồi!
Trần Mi: Phía trước công đường sao không treo một chiếc trống?
Tiểu Ngụy: Chiếc trống nào?
Trần Mi: Trước đây, trước cửa các công đường đều có treo trống, tại sao các người lại không treo? Không có trống thì bách tính muôn dân làm sao có thể đánh trống kêu oan?
Tiểu Ngụy: Bà đang nói về các nha môn trong thời kỳ phong kiến! Bây giờ là xã hội xã hội chủ nghĩa, những trò vặt ấy đã bị bỏ đi rồi.
Trần Mi: Nhưng phủ Khai Phong đã bị phá bỏ đâu…
Tiểu Ngụy: Bà trông thấy những chuyện ấy trên phim truyện truyền hình phải không? Bao Thanh Thiên ngồi ở phủ Khai Phong…
Trần Mi: Dân nữ muốn gặp Bao Thanh Thiên!
Tiểu Ngụy: Công dân! Đây là Phòng tiếp dân của Đồn công an Tân Hà, tôi là công an viên Ngụy Anh đảm nhiệm công việc trực ban ở đây. Bà có việc gì xin mời phản ánh, tôi sẽ ghi chép lại toàn bộ những phản ánh của bà và báo cáo với lãnh đạo.
Trần Mi: Chuyện của dân nữ lớn lắm, chỉ có Bao Thanh Thiên mới có thể giải quyết được.
Tiểu Ngụy: Công dân! Bao Thanh Thiên lúc này không có mặt. Bà hãy báo mọi chuyện với tôi, tôi chịu trách nhiệm báo cáo lại với Bao Thanh Thiên, bà thấy có được không?
Trần Mi: Tiểu thư bảo đảm là sẽ báo cáo chứ?
Tiểu Ngụy: Tôi bảo đảm! (Chỉ chiếc ghế trước mặt) - Xin mời ngồi.
Trần Mi: Dân nữ không dám!
Tiểu Ngụy: Tôi mời bà ngồi thì bà cứ ngồi.
Trần Mi: Dân nữ xin cảm tạ!
Tiểu Ngụy: Có muốn uống nước không?
Trần Mi: Dân nữ không uống nước.
Tiểu Ngụy: Nữ công dân! Chúng ta không đóng phim nữa! Tên bà là gì?
Trần Mi: Dân nữ nguyên danh Trần Mi, nhưng Trần Mi đã chết, cũng có thể nói là Trần Mi đã chết một nửa, sống một nửa. Do vậy, lúc này dân nữ cũng không biết tên của mình là gì.
Tiểu Ngụy: Nữ công dân, bà đang đùa với tôi sao? Hay là bà bắt tôi phải đùa với bà? Đây là đồn công an, là một nơi cần phải có sự nghiêm trang.
Trần Mi: Ban đầu, dân nữ vốn có một đôi hàng lông mi đẹp nhất vùng Đông Bắc Cao Mật nên có tên là Trần Mi. Bây giờ, lông mi của dân nữ không còn nữa…, không những lông mi không còn (giọng trở nên tỉnh táo nhưng bi thương), ngay cả lông mày cũng không còn, không những thế, mái tóc cũng không còn nên không đủ tư cách để gọi là Trần Mi nữa!
Tiểu Ngụy: (Hình như tỉnh ngộ) - Nữ công dân, nếu công dân có gì phiền toái, bà có thể bỏ mạng che mặt ra không?
Trần Mi: Không thể!
Tiểu Ngụy: Nếu tôi không nhầm thì bà là người bị hại trong vụ hỏa hoạn ở xưởng đồ chơi Đông Lệ?
Trần Mi: Tiểu thư thật thông minh.
Tiểu Ngụy: Lúc ấy tôi vẫn còn đang học tại Học viện Cảnh sát, xem thời sự trên đài truyền hình mới biết được vụ hỏa hoạn ấy. Đúng là bọn tư bản lòng dạ quá hắc ám và trong thâm tâm, tôi rất thông cảm và đồng tình trước tai họa của bà. Nếu bà muốn phản ánh về chuyện bồi thường sau tai nạn, tốt nhất là bà hãy đến Viện kiểm sát hoặc là đến Thành ủy hay là Ủy ban Nhân dân thành phố. Bà cũng có thể tìm một phóng viên nào đó để giúp bà.
Trần Mi: Thế tiểu thư không quen với Bao Thanh Thiên sao? Chuyện của dân nữ phải nhờ Bao đại nhân giúp đỡ mới xong.
Tiểu Ngụy: Thôi thế này nhé, bà cứ nói đi, tôi sẽ dùng hết sức mình để phản ánh những nguyện vọng của bà lên cấp trên.
Trần Mi: Dân nữ muốn tố cáo bọn chúng. Bọn chúng đã cướp con trai của dân nữ.
Tiểu Ngụy: Ai cướp con trai của bà? Bà nói từ từ thôi, đừng quá vội vã. Theo tôi thì bà nên uống một cốc nước cho thông giọng. Giọng bà đã hơi khàn. (Rót một cốc nước đưa cho Trần Mi).
Trần Mi: Dân nữ không uống. Dân nữ biết tiểu thư muốn nhìn mặt khi dân nữ uống nước. Dân nữ ghét cái mặt của mình, cũng ghét những ai muốn nhìn mặt mình.
Tiểu Ngụy: Xin lỗi! Nhưng tôi không hề có ý đó.
Trần Mi: Sau khi bị tai nạn, dân nữ nhìn mặt mình một lần trong gương và từ đó trở về sau, dân nữ căm hận những chiếc gương, căm hận tất cả những gì có thể soi được dung mạo con người. Dân nữ đã từng có ý nghĩ là sau khi trả được nợ cho bố xong sẽ tự sát, nhưng bây giờ dân nữ không muốn chết nữa. Dân nữ chết thì đứa con sẽ đói mà chết. Dân nữ chết, đứa con sẽ trở thành mồ côi. Dân nữ đã nghe thấy tiếng khóc của nó. Tiểu thư lắng nghe xem… Nó đang khóc khản cả tiếng. Dân nữ muốn cho nó bú, đôi vú dân nữ đã căng lên như một quả bóng rồi, nếu không cho con bú, nhất định nó sẽ nổ tung. Nhưng… bọn chúng đã bắt con dân nữ giấu biệt mất rồi…
Tiểu Ngụy: Bọn chúng là ai?
Trần Mi: (Rất cảnh giác nhìn ra phía cửa sổ) - Bọn chúng là những con ếch, những con ếch to bằng những chiếc nắp vung, kêu ồm oạp… Những con ếch hung ác… Những con ếch ăn thịt trẻ con…
Tiểu Ngụy: (Đứng dậy đóng cửa) - Chị à, chị yên tâm, tường ở đây đều được cách âm.
Trần Mi: Bọn chúng với tay lên đến tận trời, cấu kết với quan lớn…
Tiểu Ngụy: Bao Thanh Thiên không sợ quan lớn.
Trần Mi: (Rời khỏi ghế quỳ xuống đất) - Bao đại nhân! Nỗi oan của dân nữ thâm sâu như biển cả, nhờ đại nhân ra tay cứu giúp.
Tiểu Ngụy: Cứ nói!
Trần Mi: Bẩm đại nhân, dân nữ là Trần Mi, gốc gác vùng Đông Bắc Cao Mật. Phụ thân của dân nữ là Trần Tị vốn có tư tưởng trọng nam khinh nữ, năm ấy vì muốn sinh con trai nên đã khiến mẫu thân của dân nữ có thai vi phạm chính sách sinh đẻ có kế hoạch. Không may, sự tình bại lộ, ban đầu là trốn chui trốn nhủi khắp nơi, sau đó thì bị truy bắt trên sông. Mẫu thân đã sinh ra dân nữ trên một chiếc bè và sau đó thì bất hạnh tử vong. Phụ thân của dân nữ thấy lại là một đứa con gái nên rất thất vọng, ban đầu là không thèm đoái hoài nhưng sau đó thì đòi dân nữ về. Vì vi phạm sinh đẻ có kế hoạch, phụ thân dân nữ bị phạt năm nghìn tám trăm đồng. Từ đó, phụ thân ngày nào cũng rượu chè, say thì bắt đầu đánh đập chị em dân nữ. Sau đó thì dân nữ theo chị gái Trần Nhĩ xuôi về phương nam, đến tận Quảng Đông để làm thuê, một là muốn kiếm tiền để trả ơn cho phụ thân, hai là muốn tìm cho mình một con đường sống tốt hơn. Hai chị em dân nữ đều có sắc đẹp trời ban, nếu muốn có tiền thì không khó gì. Nhưng chị em dân nữ kiên quyết giữ vững tiết trinh, noi gương hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn… Không ngờ, một trận hỏa hoạn xảy ra cướp đi sinh mệnh của chị gái và hủy diệt dung nhan của dân nữ…
[Tiểu Ngụy rút khăn tay lau nước mắt.]
Trần Mi: Chị gái dân nữ vì muốn cứu em nên mới chết… Chị ơi, chị cứu em làm gì? Sống mà không phải là người, cũng không phải là quỷ, chi bằng chết còn hơn…
Tiểu Ngụy: Những kẻ tư bản đáng nguyền rủa! Phải bắt nhốt chúng lại và từng đứa từng đứa bắn bỏ!
Trần Mi: (Đã tỉnh táo hơn) - Kể ra thì bọn chúng cũng không phải là kẻ xấu, đã bồi thường tính mạng cho chị gái hai mươi nghìn, cho dân nữ mười lăm nghìn. Số tiền ấy, dân nữ đã đưa cả cho phụ thân và nói: Phụ thân đã sinh ra con mà bị phạt, thêm hai mươi năm nuôi dưỡng nữa, công lao này con trả cho phụ thân. Kể từ nay trở về sau, con không còn nợ gì phụ thân nữa!
Tiểu Ngụy: Bố chị cũng không phải là người tốt!
Trần Mi: Có xấu gì đi chẳng nữa thì ông ấy vẫn là phụ thân dân nữ, tiểu thư không có tư cách để chửi ông ấy!
Tiểu Ngụy: Ông ấy dùng số tiền ấy vào việc gì?
Trần Mi: Ông ấy còn biết làm gì ngoài chuyện ăn, uống và hút!
Tiểu Ngụy: Một người đàn ông trụy lạc, không bằng loài lợn chó!
Trần Mi: Dân nữ đã nói rồi, không ai được phép chửi phụ thân của dân nữ.
Tiểu Ngụy: (Tự trào) - Tôi vốn hay chửi vớ vẩn! Được rồi, sau đó thế nào?
Trần Mi: Sau đó, dân nữ đến công ty nuôi ếch làm thuê.
Tiểu Ngụy: Tôi biết công ty này, rất nổi tiếng. Nghe đâu là họ đã điều chế một loại thuốc dưỡng da cao cấp từ da ếch, sau khi thành công sẽ có bản quyền trên thế giới.
Trần Mi: Kẻ mà dân nữ cần tố cáo chính là bọn họ!
Tiểu Ngụy: Cứ nói.
Trần Mi: Họ nuôi ếch chẳng qua là một cách che mắt thiên hạ, công việc chính của họ là đẻ trẻ con thay cho người khác.
Tiểu Ngụy: (Kinh ngạc) - Đẻ con thay cho người khác là thế nào?
Trần Mi: Họ thuê một đám phụ nữ và bắt những người này sinh con cho những quý ông nhiều tiền nhưng hiếm con.
Tiểu Ngụy: Có chuyện này sao?
Trần Mi: Trong công ty của họ có hơn hai mươi căn phòng bí mật, thuê hai mươi người phụ nữ, có người đã có chồng, có người chưa chồng; có xấu có đẹp; có người mang thai hữu tính, có người mang thai vô tính…
Tiểu Ngụy: Cái gì? Cái gì? Như thế nào là mang thai hữu tính và mang thai vô tính?
Trần Mi: Cô giả vờ thuần khiết làm gì? Chuyện ấy mà cô cũng không biết sao? Cô còn trinh tiết à?
Tiểu Ngụy: Quả thật là tôi không hiểu…
Trần Mi: Mang thai hữu tính là ngủ với đàn ông giống như vợ chồng, sống chung với nhau cho đến khi mang thai. Mang thai vô tính là đem tinh trùng của đàn ông bơm vào tử cung của đàn bà! Cô là trinh nữ à?
Tiểu Ngụy: Còn chị?
Trần Mi: Đương nhiên là dân nữ còn trinh.
Tiểu Ngụy: Nhưng chị vừa nói là chị đã có con…
Trần Mi: Dân nữ đã có con, nhưng vẫn là trinh nữ. Bọn chúng đã bảo một y tá béo mập bơm một ống tiêm đầy tinh trùng vào tử cung của dân nữ. Do vậy mà dù có thai, đã có con nhưng chưa bao giờ dân nữ ngủ với đàn ông. Dân nữ trong sạch, là gái trinh!
Tiểu Ngụy: Chị nói đi, cuối cùng bọn chúng là những ai?
Trần Mi: Điều này thì dân nữ không thể nói được. Dân nữ mà nói ra thì bọn chúng sẽ giết đứa con mất…
Tiểu Ngụy: Là gã béo mập ấy phải không? Tên gì nhỉ? Là… Viên Tai?
Trần Mi: Viên Tai ở đâu? Tôi cần gặp lão! Lão là một kẻ súc sinh. Lão đã lừa tôi! Các người hợp tác để lừa tôi! Các người nói con tôi đã chết sau khi sinh ra, đem một con mèo lột da cho tôi thấy và nói đó là con tôi. Các người đã biểu diễn một tấn tuồng “Mèo thay thái tử” hiện đại! Các người đã dùng cách ấy để lấy tiền của tôi. Các người định dùng cách ấy để khiến tôi từ bỏ ý định tìm con sao? Tiền, tôi không cần nữa. Tiểu thư đây không cần tiền. Ngày ấy, ở Quảng Đông, một gã Đài Loan đã tự nguyện bỏ ra một triệu đồng để mua tiểu thư đây trong ba năm mà tiểu thư chẳng thèm đoái hoài. Nhưng tiểu thư đây cần con. Con của tiểu thư là đứa trẻ ưu tú nhất trong loài người… Bao đại nhân, ngài nhất định phải đứng ra giải quyết việc này cho dân nữ…
Tiểu Ngụy: Khi đề nghị chị mang thai, giữa họ và chị có ký hợp đồng nào không?
Trần Mi: Có ký hợp đồng. Hợp đồng ghi rõ là sau khi ký xong, họ đưa dân nữ một phần ba số tiền trong hợp đồng, sau khi sinh con xong thì họ sẽ giao tất cả.
Tiểu Ngụy: Việc này cũng có nhiều phiền toái đây, nhưng không sao, Bao đại nhân sẽ làm rõ vụ án này. Chị cứ nói tiếp đi.
Trần Mi: Bọn chúng nói với tôi, ống tinh trùng ấy là của một nhân vật quan trọng. Nhân vật ấy có bản chất ưu việt, thậm chí là một thiên tài. Họ còn nói, để có được một đứa con khỏe mạnh, nhân vật ấy đã từng cai thuốc, bỏ rượu, mỗi ngày ăn nửa ký bào ngư, hai lạng hải sâm đã được nửa năm rồi.
Tiểu Ngụy: (Trào phúng) - Đúng là lắm tiền!
Trần Mi: Bồi dưỡng những con người ưu tú cho thế hệ sau là kế hoạch trăm năm, tất nhiên không tiếc xương máu. Họ nói, nhân vật ấy đã trông thấy ảnh tôi trước khi tôi bị hủy hoại nhan sắc, cho rằng tôi là một mỹ nhân hỗn hợp huyết thống.
Tiểu Ngụy: Chị không thích tiền, không cần tiền, tại sao chị đồng ý làm việc này?
Trần Mi: Tôi đã nói là tôi không thích tiền, không cần tiền sao?
Tiểu Ngụy: Chính miệng chị vừa nói đấy thôi!
Trần Mi: (Bóp trán như cố nhớ lại) - Tôi nhớ ra rồi, bởi vì bố tôi bị tai nạn xe hơi phải nằm viện. Tôi đẻ thay cho người khác cũng chỉ vì muốn có tiền để trả viện phí cho bố mà thôi.
Tiểu Ngụy: Chị là người con có hiếu. Nhưng một ông bố như vậy, có chết cũng đáng đời.
Trần Mi: Tôi cũng đã từng nghĩ như vậy, nhưng dù sao thì ông ấy cũng là bố tôi.
Tiểu Ngụy: Do vậy tôi mới nói chị là người con có hiếu.
Trần Mi: Tôi biết con trai tôi vẫn chưa chết, bởi tôi đã nghe thấy tiếng nó khóc… Cô hãy lắng nghe, nó lại đang khóc đấy… Ôi con tôi… Kể từ lúc sinh ra đến giờ, nó chưa được bú một giọt sữa nào… Ôi đứa con đáng thương của tôi…
[Trưởng đồn công an đẩy cửa bước vào.]
Trưởng đồn: Đừng có mà khóc lóc như vậy! Có gì cứ bình tĩnh mà nói!
Trần Mi: (Quỳ xuống) - Bao đại nhân! Ngài hãy ra tay giúp dân nữ…
Trưởng đồn: Chuyện gì thế này? Loạn rồi!
Tiểu Ngụy: (Nói nhỏ) - Báo cáo, có thể đây là một vụ án kinh thiên động địa. - (Đẩy những tờ giấy ghi chép về phía Trưởng đồn. Trưởng đồn lật qua lật lại xem) - Rất có thể đây là một tổ chức mua bán dâm và mua bán trẻ em!
Trần Mi: Bao đại nhân! Xin ngài hãy cứu con dân nữ…
Trưởng đồn: Được rồi. Dân nữ Trần Mi hãy nghe đây! Bản quan tiếp nhận cáo trạng của ngươi. Bản quan nhất định sẽ báo cáo cho Bao đại nhân để ngài biết. Bây giờ ngươi hãy về mà chờ tin, rõ chưa!
[Trần Mi lẳng lặng rời khỏi sân khấu.]
Tiểu Ngụy: Trưởng đồn…
Trưởng đồn: Cô mới về đây, có thể chưa hiểu hết được sự tình. Người con gái này vốn là công nhân bị tai nạn hỏa hoạn tại xưởng đồ chơi Đông Lệ, thần trí không bình thường lâu nay rồi. Rất đáng thương nhưng khó lòng giúp đỡ được điều gì.
Tiểu Ngụy: Nhưng… thưa Trưởng đồn, tôi đã thấy…
Trưởng đồn: Cô thấy cái gì?
Tiểu Ngụy: (Có vẻ khó nói) - Tôi trông thấy đôi vú cô ấy căng mọng đầy sữa! Sữa đang chảy ra thấm đầy cả áo!
Trưởng đồn: Có thể là mồ hôi thôi! Tiểu Ngụy, cô vừa mới nhận việc, nên nhớ rằng những người làm công việc như chúng ta vừa phải cảnh giác nhưng thần kinh cũng đừng quá nhạy cảm!
(Hạ màn)