CHƯƠNG 4
Ngày khai giảng nơi sân trường phổ thông trung học năm ấy, cơ man nào là học sinh từ nhiều nơi đổ xô về tề tựu với đủ loại âm thanh cười nói ồn ào. Trong số các nam thanh nữ tú đó, có một cậu học trò trong khối lớp Mười đứng lóng ngóng với một tập thể hoàn toàn xa lạ. Ngôi trường mới này to quá, rộng lớn hơn hẳn so với ngôi trường cũ mà cậu đã rất quen thuộc và gắn bó trong bốn năm cấp hai. Cây cối cao thấp lớn nhỏ trồng rải rác đầy trong sân, nhìn có vẻ như một công viên hơn là một trường học.
Cậu học sinh ấy đứng chơ vơ một mình nơi cuối hàng của lớp mình với cảm xúc hơi bất an và bỡ ngỡ. Trước giờ cậu đâu phải là một chú bé quá nhút nhát hay kiệm lời, nhưng hôm nay trường mới cảnh mới, nhìn qua nhìn lại chẳng có ai quen nên cậu mới có tâm trạng như thế thôi. Nhưng lo gì, chỉ vài ngày thì mọi việc sẽ ổn ngay. Học trò lạ đó rồi thân đó mấy hồi.
À, nói toàn người xa lạ cũng chưa hẳn đúng. Hồi nãy cậu có tình cờ gặp một tên bạn cùng lớp năm ngoái nơi bãi giữ xe. Trước đây hắn vốn không thân với cậu cho lắm, hơn nữa bây giờ hắn lại được xếp vào một lớp khác nằm tuốt cuối dãy lầu bên kia. Thành ra cả hai cũng chẳng có cơ hội để trò chuyện gì nhiều.
Một điều mới khác có ảnh hưởng rất lớn đối với cậu là năm nay cậu bắt đầu phải mặc đồng phục rồi. Quy định của trường cấp ba nghiêm ngặt nam áo sơ mi trắng quần tây xanh, nữ áo dài trắng. Nói mới nhớ! Không ngờ tụi con gái mặc áo dài trắng vào nhìn đẹp gì đâu luôn! Cả sân trường bao nhiêu tà áo dài phất phới bay theo từng cơn gió trông như một đàn bướm trắng nhìn xinh không chịu nổi.
Phải chi là thi sĩ cậu sẽ làm ngay một bài thơ lúc này rồi. Tiếc thay hồn thơ thì có mà thi năng thì không mới chết chứ! Thôi cậu đành mượn tạm vài lời ca trong bài “Bóng Hồng Việt Nam” của nhạc sĩ Hoàng Thi Thơ để tả cảnh vậy:
“Chiếc áo ai phất phơ trong chiều tà,
mà tưởng rằng chiều nay có bướm bay
Bao cô em thướt tha trong lụa là,
mà tưởng rằng trời đất kết toàn hoa…”
Ngắm người ta thì thấy đẹp thật chứ riêng cậu lại rất ngán cái vụ đồng phục, nhất là áo sơ mi trắng thế này. Chẳng qua xưa giờ cậu vốn là dân sôi động khoái chạy nhảy, mà bây giờ vác cái áo trắng này vào chỉ chút xíu là nó dính mồ hôi và bụi cát đen như giẻ chùi nhà ngay thôi. Để cho áo bẩn mẹ giặt cực thì cậu thấy bất nhẫn không đành, mà trói chân trói tay không được chạy nhảy năng động ở cái tuổi của cậu thì, ôi chao, chịu sao nổi!
Thôi, ai sao mình vậy chứ biết sao bây giờ! Chắc người ta thấy mình vào cấp ba nên muốn mình chững chạc hơn mà biết tự quản đây mà.
Thật ra cậu biết mình lớn rồi nên cũng rất muốn giúp mẹ cáng đáng những chuyện nhà ấy, nhưng mẹ cứ gạt đi. Mẹ bảo:
-Cố học cho giỏi, mai mốt có được một cái nghề đàng hoàng kiếm sống nuôi thân, ăn ở đạo hạnh biết trước biết sau là mẹ vui rồi. Nếu rảnh rỗi thì tập luyện thể dục cho có sức khỏe, ráng đừng để bệnh hoạn. Ba cái chuyện nhà này cũng phải biết để khi cần tự lo được, còn bây giờ mẹ rảnh, mẹ làm được, chưa cần con đâu.
Mẹ rất hiền lành, còn khá trẻ khi ấy chưa tới bốn mươi lại xinh đẹp. Vậy mà từ ngày ba mất đi mẹ chỉ ở vậy, mặc dù có nhiều người ngắm nghé theo đuổi. Gái một con trong mòn con mắt cổ nhân nói nào có sai. Nhưng mặc ai dòm ra ngó vào, mẹ vẫn một lòng không xao động đơn thân nuôi con. Chỉ có hai mẹ con nên bao nhiêu tình thương mẹ dành cho cậu hết.
Tuy thương con vô bờ bến, mẹ rất chú ý đến việc dạy dỗ cậu chứ không phải chỉ cưng chiều làm hư con. May khâu, giặt giũ hay nấu nướng gì mẹ cũng chỉ cậu biết cơ bản. Xuống chợ thì mẹ dạy cho cách lựa hàng, thức ăn phải biết xem ngày hết hạn sử dụng, đọc thành phần dinh dưỡng thế nào, so sánh giá cả ra sao, mẹ chỉ ngọn ngành hết.
Cậu kính và thương mẹ vô cùng, đối với người con trai ấy mẹ là khuôn mẫu người phụ nữ Việt Nam nhân hậu điển hình sống một đời vì con.
Cái người mà cậu gọi bằng “ba” ấy thật ra đâu phải là cha ruột của cậu. Từ khi cậu mở mắt chào đời thì đã có ông trong nhà bên cạnh mẹ rồi. Chẳng may ông vắn số nên đã ra đi khi cậu được bốn tuổi. Sau này khi cậu lớn hơn một chút, thấy mẹ đôi lúc ngồi buồn buồn với đôi mắt ươn ướt nhìn xa xăm, cậu thương mẹ quá nên bước tới ôm vai mẹ ân cần hỏi han:
-Mẹ có chuyện gì buồn hả mẹ, sao mẹ lại khóc?
Bà Mơ, mẹ cậu nghe hỏi bất ngờ khẽ giật mình, đưa tay áo chậm nước mắt cười xuề xòa đáp:
-Mắt mẹ bị dị ứng nên đôi khi chảy nước mắt vậy thôi chứ có gì đâu mà khóc. Chút xíu tự nó hết thôi à.
Cậu bé mang tên Huy Diễn ấy trề môi ra tỏ vẻ không tin:
-Con thấy mẹ buồn hiu à. Mẹ khóc rõ ràng mà giấu con. Cái gì làm mẹ buồn vậy?
Bà Mơ tặc lưỡi đáp qua quít cho xong:
-Thì đôi khi ngồi nghĩ vẩn vơ về những chuyện xa xưa rồi buồn buồn chút thôi. Người lớn sống qua nhiều năm ai mà chẳng có lúc như vậy hả con. Mẹ không sao đâu, con đừng lo nghĩ gì!
Bà Mơ luôn tìm cách tránh né nói lảng ra như thế. Nhưng sau này khi Huy Diễn lớn lên có nhận thức hơn và gặng hỏi miết, cuối cùng bà đã ôm anh vào lòng kể cho con nghe vắn tắt câu chuyện của đời mình…
Ngược dòng thời gian hơn mười sáu năm trước, ngày ấy bà Mơ là một cô gái chân quê hiền lành, không kém phần xinh đẹp đằm thắm lại thông minh. Bao nhiêu trai làng mơ ước được sánh duyên cùng cô thôn nữ mặn mà. Gọi là thôn nữ vì cô sống ở quê từ nhỏ, chứ Mơ cũng học ra đại học bằng kế toán hẳn hoi chứ đâu thua kém gì ai.
Trong số những thanh niên theo đuổi cô có cả cậu công tử Dân, con trai duy nhất của một đại thương gia giàu có nổi tiếng trên thành phố. Cậu Dân đi du học nước ngoài về, học cao hiểu rộng, dáng dấp thanh cao tao nhã, lại ăn nói mềm mỏng cư xử hết sức chuẩn mực. Năm ấy trong một chuyến du lịch thưởng ngoạn đến những vùng nông thôn sau chuyến đi công tác dài ngày, cậu đã đến làng của Mơ như một định mệnh an bài.
Cậu Dân tiếp xúc với nền văn minh ngoại quốc nên tất nhiên gặp gỡ không ít các cô nàng xinh đẹp táo bạo bốc lửa nơi xứ người, nhưng không hiểu sao cô gái mộc mạc đậm tính quê hương này lại cuốn hút anh nhẹ nhàng mà lại sâu sắc đến thế. Sau một thời gian theo đuổi với sự chân thành và nhân cách nổi bật của mình, Dân vô cùng vui sướng khi cuối cùng đã chiếm được trái tim cô gái xuân thì. Cậu ngại Mơ vốn là con gái thôn quê sẽ có thành kiến với những tay công tử nhà giàu trăng hoa ưa đi dụ dỗ gái tơ, nên đã giấu hẳn cái gốc gác giàu sang của mình, ăn vận đơn sơ giản dị cố gắng chinh phục Mơ bằng chính con người mình.
Tình yêu của đôi trai tài gái sắc bay cao như cánh diều trong vùng trời lộng gió, cứ thế đã được hơn một năm. Cậu Dân dù ở thành phố nhưng luôn tìm cơ hội về quê thường xuyên thăm cô người yêu chân chất của mình. Trong sự đam mê cuồng nhiệt của tuổi trẻ và say đắm yêu đương, khao khát được gần gũi với cô gái mình yêu cháy bừng bừng trong thân thể chàng trai đầy nam tính ấy. Cậu kiên nhẫn ngỏ lời, nài ép có, thuyết phục có. Mơ thương cậu rất nhiều nhưng vốn là gái hiền thục đoan trinh nên cố kiềm lòng khất hẹn. Cô nhỏ nhẹ bảo cậu:
-Sao anh không thưa hai bác đến nhà xin cưới em đi! Khi mình bái lạy gia tiên nên vợ nên chồng rồi thì em mới trao thân gởi phận cho anh được.
Dân gật đầu như cái máy:
-Anh sẽ nói, nhất định sẽ nói. Em tin anh đi nghe Mơ!
Nói đoạn cậu lấy trong túi ra chiếc vòng bằng bạc đính ngọc châu gia bảo, âu yếm đeo vào tay cho người yêu, giọng thật êm dịu:
-Chiếc vòng này là của mẹ đưa cho anh, bảo chỉ tặng cho người con gái nào anh sẽ cưới làm vợ. Giờ anh trao nó cho em, xem như lòng thành của anh đã xem em như vợ chưa cưới rồi.
Xúc động trước tấm lòng và cử chỉ của Dân, Mơ đã trao lòng tin cho cậu hoàn toàn, rồi không ngăn được sự thôi thúc của trái tim mà ngã vào vòng tay cậu. Họ đã quyện vào nhau với tất cả mật ngọt của ái tình cùng những lời ước hẹn trăm năm vào hôm ấy.
Quả nhiên sau đó giữ đúng lời hứa, cậu Dân hối hả về nhà trình bày với cha mẹ mình ngay. Khá khen cho cậu có thành ý và dũng khí dám nói dám làm, nhưng tiếc thay giữa ý muốn và thực tế nó cách nhau rất xa. Ông bà Điền cha mẹ cậu nghe tin con trai vàng ngọc của mình muốn cưới một cô thôn nữ nhà nghèo thì vô cùng bực dọc. Tuy ngoài miệng vẫn nhã nhặn tìm cách khuyên can nhưng trong bụng đã thẳng thừng cự tuyệt ngay mà chẳng cần hỏi nhiều làm gì cho mệt. Lạ lùng gì cái đám con gái nghèo thấy chàng công tử Dân nhà giàu đẹp trai lại uyên bác lỗi lạc đến thế, đứa nào mà chẳng muốn bám vào để một bước đổi đời được vào làm mợ Hai trong nhà ông bà. Đừng có mà ham!
Hơn nữa ông bà đã chọn sẵn cho cậu Dân một cô vợ nhà cực giàu môn đăng hộ đối với mình trên phố rồi. Có vợ cao sang quyền quý như thế mới xứng với cậu Dân, con đường hoan lộ của cậu sẽ rộng thênh thang không phải sướng hơn sao!
Rồi thì với thế lực và quyền hành của mình, kết hợp với sự ngon ngọt dụ dỗ cũng có, răn đe hù dọa cũng có, bà Điền đã cho gia nhân cũng như đích thân tiếp cận Mơ, cho cô biết một sự thật phũ phàng là sẽ chẳng có chuyện cưới xin gì ở đây cả. Nếu cô biết khôn thì im lặng mà rút lui, nhược bằng không thì cô sẽ tự mang thêm nhục cho mình và gia đình mà thôi.
-Cậu Hai chúng tôi đã có vợ hứa hôn rồi. Cô lâu nay nghe nói nết na ngoan hiền lắm sao lại mặt dày chen vào làm kẻ thứ ba phá hoại chuyện hôn sự của người ta thế? Không biết ông giáo ba cô dạy dỗ cô thế nào mà dám đi giựt chồng người? Ổng mà hay chuyện này sẽ nghĩ sao đây hen?
-Ôi dào cô ơi, mấy cậu thanh niên bây giờ cô cũng biết rồi, trước khi lấy vợ ai mà chẳng có vài cô nhân tình. Cậu Hai chúng tôi lại đã sống nhiều năm ở nước ngoài, chuyện ấy đương nhiên đối với cậu rất thoáng. Quen qua đường cho vui thì được chứ chọn làm vợ thì phải là một người thích hợp. Mà cô thì nhìn lại mình đi, cô có gì mà đòi xứng với cậu Hai chúng tôi?
-Cô Mơ à, nếu cô thực sự yêu thương cậu Hai thì phải nghĩ cho cậu ấy chứ, phải biết hy sinh cho cậu ấy chứ phải không? Thôi thì thế này, chúng tôi sẽ cho cô một số tiền, đủ lớn để cô làm vốn rồi đi lấy chồng, đừng có lì mặt bám chân cậu Hai chúng tôi nữa. Thế nhé?
Những câu nói như mấy gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt khiến cho cô gái tội nghiệp như rơi từ trên trời xuống đất. Trong cơn mê tình ái cô cứ như đi vào chốn xa xôi lơ lửng nào, bây giờ trở lại với thực tại nó mới ê chề nhục nhã làm sao!
Nỗi đau đớn vì bị người ta hất hủi sỉ nhục chưa kịp lắng đọng thì Mơ lại điếng người thất kinh hồn vía khi nhận ra những triệu chứng khác thường nơi cơ thể báo hiệu cho một mầm sống đã hình thành trong người. Mơ chết dở, thấy mình như rơi vào một vòng xoáy kinh hoàng chẳng biết đường nào để thoát ra. Cậu Dân thì bỗng dưng biến mất một cách lạ kỳ thật phũ phàng, không biết cậu ta có thấu hiểu cái đắng cay mà cô đang chịu đựng! Ông giáo cha cô hay tin nằm liệt giường chẳng màng ăn uống. Mơ nhìn cha như vậy với đôi mắt buồn sâu thẳm mà nẫu cả ruột, tự thấy mình bất hiếu đem lại sầu khổ cho mẹ cha khi rơi vào cảnh không chồng mà chửa, một cái nhục lớn cho dòng tộc. Cô đâu thể bôi tro trát trấu lên mặt cha mẹ, mà phá bỏ núm ruột tình thâm thì lại thấy có tội với con chẳng đành.
Đang trong cơn tai biến bi đát thì người đàn ông kia đã đến với đời cô một cách chẳng ngờ, mà bây giờ nhìn lại Mơ cũng không biết gọi việc ấy là may hay rủi.
Đó là một người cạnh làng tên Nhan. Ông ta lớn hơn Mơ cũng gần hai chục tuổi, đã qua một đời vợ nhưng hiện sống một mình. Theo người ta được biết thì cuộc hôn nhân ấy tan vỡ khi hai người họ sống chung một thời gian dài mà không có con. Ông Nhan tự mình âm thầm đi xét nghiệm mới khám phá ra mình bị vô sinh. Ông như chết sững vì cái tin tàn khốc ấy, song về nhà vẫn quyết định giấu nhẹm vì lo sợ sẽ bị vợ bỏ.
Mọi chuyện chỉ vỡ lở khi một ngày kia bà vợ không biết dan díu với ai mà mang bầu. Hai vợ chồng chửi mắng nhau một trận long trời lở đất. Ông thì buộc tội bà là hạng đàn bà lăng loàn cắm sừng chồng. Bà thì mắng ông là thứ đàn ông xấu xa ích kỷ, súng bị tịt ngòi mà giấu như mèo giấu “kít”, tước đi cái quyền làm mẹ chính đáng của bà. Chửi chán rồi cũng phải xong, cuối cùng đường ai nấy đi.
Ông Nhan sau đó rơi vào chứng trầm cảm một thời gian khá dài. Ông hận vì số phận mình đen đủi không có khả năng truyền giống, hận mụ vợ phản trắc cắm sừng mình, rồi hận luôn cả đám đàn bà nói chung.
Từ đó ông Nhan tất nhiên hết còn hứng thú đến chuyện yêu đương nam nữ nữa, vì biết nó cũng chẳng đi đến đâu. Ông sống một mình trong căn nhà nhỏ, làm việc tà tà kiếm tiền, cuộc sống trông an nhàn tuy có vẻ cô đơn. Rảnh rỗi ông đi chơi đây đó hay đi lòng vòng qua những làng lân cận, giao du kết bạn với mấy ông xồn xồn cùng tuổi, thi thoảng cùng họ ngồi nhâm nhi tách trà bàn chuyện phiếm hay làm vài ván cờ tướng.
Nhưng chuyện đời biến đổi khôn cùng, có những thứ xảy ra mà người ta không dự tính trước được. Điều ông Nhan chưa bao giờ nghĩ đến là quả tim ông đã một lần nữa rung động, mà lần này lại với một cô gái trẻ hơn mình nhiều. Từ khi tình cờ gặp Mơ, ông đem lòng tơ tưởng mê say cô từ khi nào chẳng hay. Nhưng mê là mê vậy thôi chứ ông làm gì đủ dày mặt hay có dịp để bày tỏ, phần vì Mơ khi ấy đang yêu thương cậu Dân nên ít khi xuất hiện một mình cho ông tán tỉnh, phần vì ông ngại hoàn cảnh mình đã qua một lần đò, bị đạn lép lại lớn hơn cô khá nhiều, làm sao xứng với người đẹp.
Tuy nghĩ thế, cái cảm giác ghen tuông vẫn không thôi cháy bừng bừng trong ngực ông, khi thấy cậu thanh niên điển trai tên Dân ấy hay đến la cà xoắn xít bên cạnh cô gái ông yêu. Cái thằng nhóc bơ sửa thế nào mà nhìn to cao tráng kiện thấy ham, hỏi sao Mơ không thích, chẳng bù với ông vừa lùn lại hơi xí trai. Có lẽ mối tình oái ăm thầm lặng của ông Nhan sẽ mãi mãi chôn chặt nếu như Mơ không rơi vào tình cảnh oan nghiệt ấy.
Gần đây thấy Mơ hay xuất hiện một mình với vẻ mặt tư lự ưu buồn và đôi mắt lắm khi mọng đỏ, mà lạ thay không có Dân lẩn quẩn xung quanh nữa, ông Nhan hoang mang lắm, bèn tìm cách khéo léo dò hỏi người này người nọ để nghe ngóng tin tức.
-Cái cậu thanh niên cao cao trắng trắng nhìn giống người trên thành phố hay xuống đây sao lâu nay không thấy nữa bây? Cậu ta buôn bán gì ở đây sao?
Những người lắm chuyện thích ngồi lê đôi mách thì xưa nay đâu bao giờ thiếu, có người xầm xì ra vẻ ly kỳ:
-Cái thằng đó lâu nay xuống đây ve vãn con Mơ làng này chứ ai. Gần đây nó biến đâu mất tiêu. Chắc chán chê rồi nên bỏ nhau cũng không chừng.
Sự vắng bóng của cậu Dân như thổi vào ông Nhan một luồng sinh khí mới đầy hy vọng. Tự dưng ông thấy can đảm hẳn ra. Bây giờ tên tình địch nặng ký đáng ghét kia đã biến mất, tại sao ông không dũng cảm bày tỏ tình cảm của mình với Mơ? Được thì tốt còn không thì thôi, có gì thiệt hại đâu mà sợ kia chứ? Ông cũng đã dai nhách trong tình trường, đâu phải là trai tân mới lớn ngây ngô mà ngượng ngùng mắc cỡ.
Nghĩ là làm, ông Nhan năm lần bảy lượt tìm cách tiếp cận cô gái để thổ lộ tình cảm của mình. Mơ khi ấy đang khổ đau tuyệt vọng cùng tâm trạng rối ren trăm bề. Cô hận người tình phụ bạc nỡ lòng nào bỏ rơi mình với khối tình đang lớn dần trong bụng. Cô tự trách thân nhẹ dạ cả tin nên mới lâm vào cảnh sống dở chết dở lại còn liên lụy tới song thân. Lời tỏ tình của ông Nhan vào thời điểm này thật chẳng thích hợp tí nào, vì Mơ lòng dạ đâu mà nghe ba cái lời nỉ non sướt mướt ấy. Cô ủ rủ đáp:
-Tôi rất cám ơn tấm lòng của ông dành cho tôi, nhưng tôi không thích hợp với ông đâu.
Ông Nhan kiên trì thuyết phục:
-Tui biết là tui hơi lớn tuổi so với cô và đã qua một lần đò, nhưng hiện giờ tui độc thân đâu có vướng bận gì, lại chín chắn không xốc nổi như đám trai trẻ mới lớn. Tui thương em thật tình, tui có thể lo cho em một cuộc sống êm ấm đàng hoàng.
Không biết tâm trạng lúc đó chán ngán bi hận thế nào mà Mơ đã nói thẳng tuột luôn với ông Nhan:
-Tôi.. tôi sắp có con rồi. Giờ cuộc sống của tôi còn chưa biết thế nào, làm sao tiếp nhận thành ý của ông được. Xin lỗi ông!
Nói đến đây không chịu nổi nữa Mơ ôm mặt khóc rấm rức. Ông Nhan sửng mất mấy giây vì bàng hoàng. Quả đúng như điều ông nghi ngờ, chắc hẳn là của thằng nhóc kia đây. Đồ thứ sở khanh hại con gái người ta rồi quất mã truy phong. Nhìn cái mặt nó là ông thấy ghét rồi!
Còn Mơ thì trong lúc bấn loạn quá nên mới buột miệng nói để cho ông Nhan khỏi quấy rầy mình nữa. Song lời thốt ra rồi cô mới điếng người sợ hãi vì đã lỡ tiết lộ điều bí mật riêng tư kia. Nếu để chuyện này bung bét ra chắc cô chỉ còn nước chết, cha mẹ sẽ từ cô mất, sẽ uất ức mà sinh bịnh. Nghĩ tới đó thôi mà lòng Mơ đã tan nát, nước mắt chạy vòng quanh nhìn thảm thương vô cùng.
Dáng vẻ thu sầu của người đẹp khi ấy gợi cảm quá đun tan chảy quả tim của ông Nhan, khiến ông càng muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân trong cơn kiếp nạn. Ông xót xa cho Mơ nhưng liền lập tức lại vui mừng khấp khởi. Nếu như trước kia chuyện nuôi con tu hú cho thiên hạ là cái nhục tận cùng, thì đối với ông Nhan bây giờ đó lại là cơ hội để ông được đến với người ông mơ tưởng. Đàng nào ông cũng không thể có con rồi, bây giờ cưới Mơ được cả trâu lẫn nghé, được sống với người ông thương, còn gì hời hơn thế nữa!
Ông nhỏ giọng bảo cô, phần an ủi phần đề nghị:
-Thôi chuyện đã lỡ, em cứ xem như một tai nạn, mà tai nạn thì đôi khi chẳng ai tránh được phải không. Người gặp nạn thì chỉ đáng thương chứ đâu đáng trách. Tui không ngại gì cả và cũng sẽ chẳng tiết lộ với ai hết. Nếu em không chê thì tui sẽ nhờ người sang gặp ông giáo xin mai mối được cưới em về chung sống. Không biết ý em thế nào?
Mơ ngỡ ngàng ấp úng hỏi:
-Ông… ông bảo sao?
Ông Nhan gật đầu ra vẻ thấu hiểu, lấy giọng thật êm:
-Tui nói thật. Tui… tui không bận tâm chuyện gì trong quá khứ của em cả. Tui sẽ thương con em như con của tui vậy. Em có bằng lòng không?
Cô gái khi ấy đã rơi vào đường cùng chưa tìm ra giải pháp nào khả thi, giờ nghe lời đề nghị của ông Nhan thì vừa kinh ngạc vừa bối rối. Cô không ngờ ông lại chấp nhận mình trong một tình cảnh như thế. Sau vài ngày đắn đo suy nghĩ thật nhiều, cô quyết định nhận lời. Cuộc đời cô vì cái lầm lỡ này xem như đã hỏng rồi. Dù rằng chưa có tình cảm với ông Nhan nhưng ít ra ông cũng có lòng, giúp cô cứu vãn chút danh dự cho gia đình, ngoài ra còn giữ lại được đứa con trong bụng. Tuy ông Nhan già thật, nhưng liệu cô còn chọn lựa nào hơn đâu? Xung quanh thiếu gì ông già có tiền của vẫn cưới vợ trẻ hơn mấy chục tuổi đầy dẫy kia mà. Cô cũng đã thành thật về tình cảnh của mình với ông chứ có lừa dối gì ông đâu. Còn chuyện tương lai hạnh phúc cho riêng mình cô chẳng nghĩ đến nữa. Nếu may mắn mà hai người thuận hòa hạnh phúc thì càng quý, còn nếu không thì cô sẽ chịu đựng cho qua một kiếp người, xem như là đáp trả cái ân tình của ông Nhan cứu vớt cô ngày hôm nay.
-Rồi sau đó dượng đối xử với mẹ có tốt không, có tử tế thương yêu mẹ không?
Huy Diễn bùi ngùi cất tiếng hỏi. Bà Mơ im lặng một lúc lâu rồi thở dài, không biết trả lời thế nào cho chính xác nữa…
Thời gian đầu về sống với ông Nhan, phải công nhận bà được ông ta đối xử tương đối tốt. Cưới bà xong được chỉ ít tháng, chẳng may ông mất việc vì công ty làm ăn không hiệu quả, phải đóng cửa chi nhánh tại vùng ấy. Ông bèn đưa bà rời xa quê cũ đến nơi này vì công ăn việc làm. Khi Huy Diễn ra đời, ông phụ giúp bà chăm lo đứa trẻ, xưng ba gọi con như chính con mình. Mọi chuyện trôi qua êm ấm được một thời gian.
Nhưng khi cậu bé lớn dần lên thì gương mặt hình dáng ngày càng giống cha ruột mình là cậu Dân. Ông Nhan không còn giữ được tấm lòng rộng mở bao dung kia nữa, mà trở nên ghen tuông hằn học một cách kinh khủng. Mỗi lần nhìn đứa bé ông lại liên tưởng đến gã con trai khốn kiếp mà ông căm ghét kia, khiến cho ruột gan ông không ngớt sôi sục lửa hận.
Thay vì tiếp tục sống đầm ấm yêu thương với sự chọn lựa ban đầu của mình, ông Nhan trở nên thay đổi một cách tệ hại. Lời lẽ ông phun ra đầy rẫy những câu xiên xỏ ác ý gây tổn thương đến tận tim gan, còn trong chuyện chăn gối vợ chồng ông chỉ đày đọa hành hạ bà, xem thân xác bà là công cụ để thỏa mãn cái tự ái kỳ dị do chính mình dựng lên. Mỗi lần gần gũi bà, ông lại tưởng tượng ra cái thân hình tươi mát ấy đang rên rĩ quằn quại bên thằng người yêu cũ lúc xưa. Ý tưởng đó khiến ông nổi điên lên như con thú hoang vùi dập bà không thương tiếc cho hả cơn cuồng nộ.
Bà Mơ từ đó sống trong mối hôn nhân khổ ải ngập tràn nước mắt, chỉ còn là sự chịu đựng bẽ bàng. Ngoài mặt bà vẫn cố tỏ ra vui vẻ hạnh phúc để cho đứa con trai bé nhỏ của mình được an yên, mà trong lòng thì một trời thống khổ chẳng biết hé môi cùng ai.
Kiếp sống đày đọa của người mẹ tội nghiệp ấy có lẽ sẽ còn kéo dài không biết đến bao lâu, cho đến cái ngày ông Nhan bị đột tử khi đang hùng hục giày vò tấm thân bà. Khám nghiệm pháp y cho biết ông bị nhồi máu cơ tim, có lẽ do hậu quả của nhiều năm hút thuốc cộng với việc ra sức quá độ trong lúc quan hệ. Tuy có buồn vì sự ra đi của người chồng mà số phận đưa đẩy một cách bất đắc dĩ, bà Mơ cảm thấy thanh thản trong lương tâm vì chưa từng làm gì có lỗi với ông Nhan trong hơn bốn năm làm vợ. Bà mang ơn ông cứu vớt mình ngày ấy, nhưng mấy năm qua gánh chịu sự hành hạ tàn tệ của ông thì cũng là một sự vay trả sòng phẳng rồi. Cuộc đời bà từ đây sẽ dành trọn vẹn cho con thôi.
☘︎