← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 5

Tiếng trống trường tùng tùng vang lên báo hiệu giờ vào lớp đã bắt đầu. Từng tốp học trò theo đó lục tục chia ra tủa về các lớp học. Huy Diễn xốc lại chiếc cặp xách trên vai rồi cũng lót tót đi theo hàng của lớp mình. Cậu than thầm xui xẻo làm sao mà bị xếp vào cái lớp không có được một đứa bạn cũ cho bớt lạc lỏng. Chán gì đâu!

Vào lớp yên ổn chỗ ngồi đâu đó một chút thì thầy chủ nhiệm bước vào. Sau vài câu chào hỏi thông thường và lời nhắn nhủ đầu năm, thầy bắt đầu điểm danh lớp. Những tiếng hô “thưa thầy có”, “có mặt”, “có ạ” lần lượt vang lên rôm rả. Huy Diễn ngồi chờ tới phiên mình, trong bụng có chút hồi hộp nao nao mà không biết tại sao nữa.

Thầy đang gọi tên từng trò một ngon trớn, cho đến khi:

-Ngô Việt Kiều Nương…

Im lặng!… Thầy vẫn tiếp tục chăm chú vào tờ danh sách lớp trên mặt bàn, lập lại bằng giọng to hơn:

-Ngô Việt Kiều Nương…

Vẫn im lặng! Lúc này thầy mới ngẩng lên nhìn quanh lớp một vòng. Bên dưới mấy chục cái đầu theo vô thức quay qua quay lại dòm nhau như tìm kiếm cái nhân vật vừa được gọi tên kia, mặc dù chẳng ai biết mặt mũi người ấy tròn méo ra sao.

Thầy lẩm bẩm gì đó, cau mày tỏ ý không mấy hài lòng. Chẳng lạ gì chuyện học trò đi trễ, trốn học, hay chuyển trường vào giờ chót, nhưng mới vào ngày đầu đã có học trò vắng mặt thế này tất nhiên cũng để lại trong lòng thầy chút bực dọc kém vui.

Thầy lắc nhẹ đầu rồi tiếp tục với việc điểm danh, cho đến gần xong thì bỗng có một cái bóng áo trắng chạy xộc vào cửa, vừa lên tiếng trong hơi thở hổn hển đứt đoạn:

-Dạ… thưa thầy… Em tên… Ngô Việt… Kiều Nương… lớp 10C. Xin lỗi thầy… em đến trễ ạ!

Sự xuất hiện của nhân vật lạ khiến mọi người lập tức chú ý. Một cô gái trẻ tay ôm cặp, tay kia đang chận nơi ngực như để đè nén bớt cơn mệt, thở hồng hộc, lưng hơi gập xuống có lẽ do quá mệt. Nhìn cách nói và bộ dạng ấy, cùng với việc xông vào lớp như vũ bão của cô ta, cả lớp bỗng đồng loạt bật lên một trận cười nghiêng ngửa.

Thầy gật đầu rồi chỉ tay xuống một chỗ trống:

-Được rồi, em vào chỗ ngồi đi! Cả lớp trật tự!

-Dạ, em cám ơn thầy.

Huy Diễn ngồi bên dưới cũng chăm chú quan sát nhân vật mới này, tuy nhiên anh không cười mà thay vào đó là một cái nhíu mày nghĩ ngợi. Chậc, sao cô bạn này có nét gì quen quen như đã gặp ở đâu rồi thì phải! Quen lắm mà sao không nhớ ra cà!

Theo quán tính Huy Diễn đưa tay lên bóp nhẹ đầu, trán nhăn lại như đang cố lục lọi trong trí nhớ một dữ kiện đã từng nằm trong đó nhưng thất lạc đâu rồi. Đôi mắt anh mở to chú mục vào cô gái ráng để nhận diện. Lạ một điều là cô ta sau khi đảo mắt nhìn quanh lớp cũng đăm đăm nhìn anh mấy giây, như thể đang nhìn ra anh vậy. Khi cô gái có tên Kiều Nương ấy đi ngang qua, anh mới để ý thấy phía sau lưng áo dài ướt đẫm mồ hôi, chứng tỏ một cách rõ ràng cô ta vừa mới ra sức rất nhiều, có lẽ do đi vội vàng. Quan sát đó cùng với diện mạo quen quen của nàng khiến cho anh càng tò mò ghê gớm.

Mày mò với trí óc một hồi rồi bỗng Huy Diễn vụt nhớ ra, bất ngờ đến nỗi suýt “à” lên một tiếng to. Lẽ nào đây là nhỏ “Tong Teo” hồi đó? Đúng là nhỏ ấy rồi! Ui trời, đâu ngờ có mấy năm không gặp mà nhỏ bây giờ lớn ghê, lại xinh gái hẳn ra nữa. Tuy vẫn còn hơi mảnh khảnh nhưng đâu đến mức “tong teo” như ngày nào. Nếu mình không có trí nhớ siêu hạng thì chả cách nào nhận ra nổi!

Huy Diễn ngẫm nghĩ và tự khen như thế. Rồi chợt nhận ra cái hợm hĩnh cùng sự mâu thuẫn trong cách lý luận của mình, anh che miệng cười kín đáo.

Cô gái ấy không ai khác là người bạn cũ thời cấp Một của Huy Diễn. Quãng thời gian khá dài đã trôi qua với biết bao thay đổi, đủ để tạo nên những chuyển biến sâu sắc trên từng mảnh đời. Khác với chàng trai trẻ đang tự phụ có trí nhớ “siêu việt” kia, Kiều Nương đã nhận ra anh ngay sau một cái nhìn cẩn thận.

Cũng vào cái ngày khai giảng năm ấy cách đây đúng chín năm trong sân trường tiểu học, hầu hết trẻ em được cha mẹ chăm bẵm nâng niu đưa đến lớp. Bé trai Huy Diễn xúng xính trong bộ áo quần mới, lưng đeo chiếc cặp nhỏ, được mẹ nắm tay đang nhìn lơ ngơ đây đó trong sự tò mò lạ lẫm. Bên góc tường cách đó không xa, có một cô bé nhỏ thó đứng lẻ loi một mình, đôi mắt sáng nhưng buồn buồn dáng vẻ thật cô đơn.

Bà Mơ mẹ của Huy Diễn nhận ra sự khác lạ nơi cô bé. Sao trẻ con đứa nào cũng có phụ huynh đưa đến trường trong ngày đầu tiên vào lớp Một, còn cháu bé này lại chỉ có một mình? Mà sao khuôn mặt nó nhìn ảm đạm buồn thấy tội quá!

Nghĩ bụng như thế, bà Mơ ngồi xuống sát bên con trai ôm cậu vào lòng, mỉm cười nói nhỏ vào tai con thật âu yếm:

-Con nhìn bạn kia kìa, bạn ấy có một mình à. Con đến chơi nói chuyện với bạn đi!

Cháu bé quay mặt phụng phịu:

-Thôi con chả đi đâu. Nó là con gái, con không thích chơi với nó đâu!

Người mẹ hơi nghiêm nét mặt, giọng ôn tồn dạy con:

-Mẹ không thích con nói như vậy đâu con trai! Con gái thì sao chứ? Mẹ cũng là con gái vậy, bộ con không thương và chơi với mẹ sao?

Bé trai lập tức lắc đầu nhõng nhẽo:

-Dạ con thương mẹ nhất. Con muốn được chơi với mẹ.

Hướng ánh mắt về phía bé gái đàng kia, bà mẹ thủ thỉ cùng con:

-Con xem kìa, bạn ấy nhìn ngoan và dễ thương chưa? Con lại chào bạn, nói cho bạn biết tên rồi hỏi bạn tên gì đi!

Nhìn nét mặt mẹ với nụ cười hiền và cái gật đầu như động viên của bà, Huy Diễn đứng tần ngần ít giây rồi chậm chạp cất bước về phía bé gái kia. Cô nhỏ thấy người lạ đi về hướng mình, nét mặt căng ra như có vẻ đề phòng, đứng nép sát hơn vào bờ tường trông như một con chim nhỏ sợ bị bắt thật đáng thương.

Huy Diễn rụt rè hỏi:

-Chào… chào bạn. Tôi… tôi tên là Huy Diễn… Bạn tên gì vậy?

Bé gái mở to mắt nhìn người đối diện như thể lạ lùng và bất ngờ lắm. Đôi môi mim mím, tay vân vê chiếc cặp nhỏ không nói gì. Huy Diễn lập lại câu hỏi một cách ngây ngô:

-Bạn tên gì? Mà bạn có tên không?

Sau vài giây, cô bé thốt ra một chữ duy nhất:

-Nương…

Huy Diễn ngớ ngẩn một chút, rồi hỏi thêm:

-Bạn học lớp mấy?

Cô bé không lên tiếng, chỉ đưa lên một ngón tay trỏ như cách trả lời. Cánh tay khẳng khiu đen đủi trên gương mặt trẻ thơ thiếu vắng nụ cười lại u uẩn buồn khiến người có tâm nhìn vào không khỏi chạnh lòng.

Từ bên này bà Mơ chú ý quan sát rất kỹ mẩu đối thoại và cử chỉ của hai đứa trẻ. Lúc bấy giờ bà mới thong thả bước tới, miệng nở nụ cười thật tươi. Bà ngồi xổm xuống bên cạnh con trai mình, nhìn bé gái dịu dàng hỏi:

-Chào cháu, cô tên là Mơ. Cô là mẹ của bạn Diễn đây. Còn cháu tên gì?

Bé gái chưa kịp nói gì thì cậu nhỏ đã nhanh nhẩu đáp thay:

-Bạn nói bạn tên Nương đó mẹ.

Vẫn với nụ cười thân thiện, bà Mơ chỉ tay vào cánh cửa lớp con trai mình sắp vào nhận lớp, nhỏ nhẹ tiếp:

-Cháu học lớp Một phòng này à?

Cô bé chỉ gật đầu thay cho câu trả lời, tuy không nói gì song vẻ mặt đã giãn ra bớt căng thẳng. Bác gái này là người lạ, nhưng trông bác ấy thật hiền, đâu có giống như dì ấy.

Bà Mơ lại tiếp tục hỏi han:

-Ba mẹ cháu đâu rồi, mà sao cháu đứng đây có một mình vậy?

Cô bé tên Nương ấy phúng phính đôi má ra rồi lắc đầu đáp ngắn gọn:

-Cháu không có mẹ.

Một cái chau mày khẽ trên gương mặt bà Mơ vì ngỡ ngàng. Bà nghiêng đầu hỏi tiếp, giọng thật êm:

-Vậy à? Còn ba cháu thì sao?

-Dạ ba cháu bận.

Những câu đáp ngắn ngủn kia càng kích thích sự tò mò và quan tâm của bà Mơ. Không biết người cha ấy bận chuyện gì, đến mức nào mà để đứa con gái chút xíu đi học ngày đầu tiên một mình thế này?

Khẽ cụp mắt xuống trong thoáng suy tư, bà Mơ mỉm cười dò hỏi:

-Cháu đi học một mình hôm nay à? Cháu đi có xa lắm không?

Thái độ hòa nhã cùng giọng nói êm ái của bà Mơ giúp cho bé gái bắt đầu thấy tự nhiên hơn. Cô bé lắc đầu đáp:

-Dạ không, dì đưa cháu đi.

Bà Mơ bị dẫn dắt từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Ngẫm nghĩ vài giây, bà chậm rãi hỏi tiếp:

-Dì của cháu à? Thế dì ấy đâu rồi mà sao cô không thấy?

Bé gái đưa tay chỉ về phía xa bên kia dãy tường:

-Dì đang ở bên đó với Vy.

Cách trả lời thiếu đầu thiếu đuôi của một đứa nhỏ lớp Một trông có vẻ đặc biệt này khiến bà Mơ càng thắc mắc ghê gớm. Nhìn con bé tội tội sao đâu! Chắc hẳn có gì bất thường với cuộc đời nó đây.

-Vy là em của cháu hả Nương? - bà Mơ lại gợi chuyện.

Cô bé mím môi rồi lắc đầu quầy quậy:

-Dạ không phải. Vy là con của dì Đào chứ không phải là em của cháu.

Vừa lúc đó chuông vào lớp vang lên inh ỏi. Bà Mơ còn đang nghĩ ngợi ráng hiểu câu nói của đứa trẻ trước mặt theo nghĩa nào cho đúng, thì cô bé đã nhanh nhẩu chào bà rồi chạy biến vào lớp học.

Còn lại hai mẹ con, bà Mơ nói nhỏ với con trai:

-Con thấy bạn ấy bằng tuổi con mà tội nghiệp ghê chưa? Con có mẹ ở đây mà bạn chỉ có một mình. Chơi với bạn cho tử tế nghe con! Thôi con vào lớp đi không thôi trễ. Chút chiều mẹ trở lại đón con nhé!

Lần đầu tiên hai người gặp nhau là vậy đó. Nếu như đối với Huy Diễn cuộc tiếp xúc trẻ thơ ấy chỉ là một ký ức lờ mờ, thì Kiều Nương còn lưu giữ nó trong tâm tưởng một cách khá rõ nét, có lẽ vì đơn giản nó để lại cho nàng một ấn tượng khác thường khi có một cậu nhóc cùng mẹ đến làm quen với mình thuở còn là đứa bé thơ. Tuy học chung suốt năm năm cấp một, ngày ấy hai đứa không thân mật nhau cho lắm. Lý do là Huy Diễn vốn ồn ào sôi nổi, lại mê những trò chạy nhảy phá phách với đám con trai, trong khi Kiều Nương lại ít nói thụ động. Hai đứa khác giới tính lại trái ngược tính cách nên không gần nhau cũng là lẽ thường tình.

Tuy vậy, Huy Diễn vẫn nhớ lời dặn dò của mẹ mà luôn đối đãi với Kiều Nương tử tế. Là người phụ nữ hiền lành nhân hậu, bà Mơ chạnh lòng trước câu chuyện rời rạc nhưng cũng đủ gây thương cảm từ cô bé có gương mặt u buồn pha lẫn chút xanh xao kia. Bà thường xuyên nhắc nhở con mình cư xử ôn nhu đàng hoàng với Kiều Nương, lòng thương con trẻ bà lại nghĩ đến một thân phận non nớt kém may mắn hơn khác vậy thôi.

Trong cặp Huy Diễn lúc nào cũng có ít bánh hoặc trái cây sấy khô mẹ bỏ vào để lỡ đói thì có cái mà ăn. Đem theo như vậy chứ cậu bao giờ cũng hào phóng chia phần với Kiều Nương.

-Cho bạn bánh nè, ăn không? - Huy Diễn giơ bịch bánh lên hỏi.

Kiều Nương liếm môi. Cô bé có vẻ thòm thèm nhưng ngần ngừ đáp:

-Nhưng… bánh của bạn mà?

-Bánh này hôm qua tôi ăn rồi, không thích lắm. Cho bạn đó, lấy không? - cậu nhỏ thật tình nói.

Cô bé cười lém lỉnh:

-Thì ra bạn không thích nên mới cho tôi.

Huy Diễn gân cổ lên cãi:

-Ai nói vậy? Những thứ tôi thích vẫn cho bạn mà.

Nói đoạn chú bé lăng xăng tìm tòi lôi trong cặp một bịch bánh khác, chìa ra:

-Nè, không thích bánh đó thì cho bạn bánh này, chịu chưa?

Kiều Nương lại chúm chím cười:

-Tôi giỡn thôi, bịch hồi nãy được rồi. Cám ơn bạn.

Huy Diễn đưa bịch bánh cho Kiều Nương. Cô bé nhận lấy, ghé răng cắn cho chiếc bịch nylon rách ra, đoạn bốc bánh nhai rôm rốp ăn ngon lành. Huy Diễn nhìn bạn, cười trêu:

-Ăn dữ vậy mà sao ốm tong teo thế kia!

Quả thật hồi đó Kiều Nương nhỏ thó gầy nhom. Cách nuôi nấng lơ là của bà mẹ ghẻ thiếu một tấm lòng cùng sự vô tâm của cha khiến cho cô bé không nhận được sự chăm sóc dinh dưỡng đúng mực. Trong những năm cấp một ngây ngô ấy, Kiều Nương bị Huy Diễn nghịch ngợm gọi trêu là “Tong Teo” để miêu tả cái ốm o của mình. Riết rồi anh chỉ còn biết nàng qua cái biệt danh buồn cười ấy mà quên luôn người ta có cái tên hết sức nữ tính dịu dàng.

Giờ đã lớn hơn cùng ít nhiều hiểu biết, Huy Diễn thấy chút xấu hổ và tự cười mình khi nhận ra điều khôi hài kỳ cục ấy. Anh trộm nghĩ nếu ai đó gọi “Tong Teo” anh sẽ nhận ra nàng cái một rồi, chứ đâu tệ đến nỗi thầy gọi tên “Kiều Nương” đến hai lần mà vẫn chẳng gợi lên trong anh một điều gì.

Huy Diễn liếc nhìn qua dãy bàn bên kia, thấy Kiều Nương đang lúi húi lấy tập vở bày ra bàn. Anh cắn nhẹ vào đuôi bút nghĩ ngợi lan man. Chuyện đời cũng có những thứ tình cờ lạ thật. Bốn năm cấp hai không học chung giờ tự nhiên vào cấp ba lại cùng lớp. Hồi nãy anh mới than thầm không có một đứa bạn cũ nào. Bây giờ ông trời đã cho rồi đó, nhưng lại là một người anh chưa từng tưởng tượng ra. Không biết hôm nay có chuyện gì mà nhỏ “Tong Teo” vào trễ, lại còn mồ hôi mồ kê nhễ nhại như thế?

Buổi học đầu tiên rồi cũng xong. Hết giờ, Huy Diễn chưa về vội mà đi lòng vòng một tua xuống thư viện và phòng thể thao, tò mò muốn biết nó ra sao ở ngôi trường mới này thôi. Hơn nữa, đám học sinh vừa tan trường chen chúc trước cổng đông lắm, đợi chút cho chúng về bớt rộng rãi rồi ra cũng được.

Một lát sau sân trường đã vắng vẻ hẳn đi, trả lại cái không gian yên ắng tĩnh lặng. Ở bãi giữ xe chỉ còn trơ trọi vài chiếc loe hoe nên Huy Diễn dễ dàng tìm thấy chiếc xe đạp của mình. Anh dắt xe ra cổng rồi gò lưng nhấn pedal chạy về nhà. Nơi đó mẹ chắc đang chờ anh với nụ cười thật hiền hậu rồi hỏi han đủ thứ về buổi học khai giảng cấp ba của anh hôm nay cho mà xem.

Đang thong dong chạy được một đoạn, Huy Diễn chợt thấy tầm mắt mình bị vướng bởi một bóng áo trắng đang đi bộ vội vã trên vệ đường. Một cô gái thanh mảnh trong tà áo dài đang thoăn thoắt bước chân, tấm lưng áo ươn ướt mồ hôi, mái tóc đen bóng dài quá nửa lưng lúc lắc nhè nhẹ qua lại theo từng nhịp bước. Màu áo trắng trong ánh nắng chói chang càng khiến nhân dáng ấy nổi bật lên thật rõ ràng.

Giờ này đường phố đã thưa hẳn những bóng áo trắng học sinh vì họ về nhà hết cả rồi. Cô bạn này không biết học trường nào mà đi bộ vậy cà? Có lẽ nhà cô ta gần trường lắm hay sao nên mới đi bộ? Mà nếu đúng vậy thật dưới trời nắng cháy da thế này lội bộ một đoạn ngắn thôi cũng đủ oải quá chừng!

Chỉ một loáng chiếc xe của Huy Diễn đã bắt kịp cô gái kia rồi vụt qua nhanh. Vì tò mò anh quay đầu ra sau để nhìn, thấy đôi mắt cô ấy đang nhíu lại có lẽ vì chói bởi nắng gắt. Dù vậy anh vẫn dễ dàng nhận ra ngay đó là nhân vật vào lớp trễ hôm nay, hay nói cách khác chính là người bạn cũ mà anh đã đặt cho cái biệt danh chẳng mấy lãng mạn “Tong Teo” kia.

Đôi chân chợt thả lỏng trên pedal, không biết người điều khiển xe ngẫm nghĩ điều gì mà tấp vào lề đường rồi từ từ thắng lại.

Cô gái đang rảo bước cũng nhận ra chiếc xe của ai kia đang chạy bon bon bỗng dừng sát lề một cách bất thường, rồi chàng trai trên đó ngoái đầu lại về hướng mình như chờ đợi. Chỉ qua gương mặt nhìn một bên của anh ta từ góc độ này, nàng cũng nhận ra ngay đó là ai, lòng có chút hoang mang không biết người kia có ý định gì.

Chẳng mấy chốc cô gái cũng đi ngang tới chỗ Huy Diễn. Theo phản xạ nàng chậm bước lại nhìn anh ngượng ngập. Tia mắt của hai người chiếu vào nhau vài giây, rồi Huy Diễn ngập ngừng gọi:

-Tong… Tong Teo, phải Tong Teo không?

Hai tiếng ấy vừa thốt ra lập tức gợi lên trong tiềm thức cô gái về một người bạn cũ khó quên, không chỉ vì anh là người bạn học đầu tiên trong đời mà còn vì nhiều điều khác nữa. Kiều Nương tư lự hồi tưởng những ngày xưa cũ. Thuở đó nàng và Bích Vy học cùng trường nhưng khác lớp. Bà Đào đưa hai bé gái nhỏ đến trường, chỉ vội vàng bỏ Kiều Nương đứng trước lớp một mình rồi tháp tùng Bích Vy về lớp của cô bé ở dãy học khác. Sau đó bà chẳng hề đếm xỉa gì đến Kiều Nương nữa. Nhìn quanh ai cũng xa lạ, ai cũng có cha mẹ bà con thân thuộc bên cạnh với những vòng tay ánh mắt thương yêu chăm sóc mà Kiều Nương tủi thân muốn khóc.

Khi ấy có một bé trai với gương mặt phúng phính lon ton đến thân thiện làm quen, rồi tiếp đó mẹ của bạn cũng lại gần trò chuyện hỏi han rất dịu dàng. Người bạn đó đã chung lớp với nàng năm năm cấp một. Cậu ta cứ gọi trêu là “Tong Teo” song Kiều Nương chẳng bao giờ thấy phiền lòng, vì bạn ấy chỉ gọi vui vậy thôi chứ con người của bạn tốt lắm.

Làm sao Kiều Nương quên được tấm lòng hào hiệp rộng rãi của cậu bạn luôn sẵn lòng san sẻ những thức ăn mình có cho nàng. Bây giờ nhớ lại Kiều Nương vẫn thấy xấu hổ cho cái háu ăn trẻ con của mình. Hồi đó còn nhỏ xíu chưa có ý thức, thèm ăn mà được bạn cho thì cứ vô tư cầm lấy ăn thôi, đâu biết mắc cỡ mắc kiết gì. Vậy mà cậu bạn ấy chưa hề đòi nàng cho lại món gì để gọi là công bằng.

Có lần Kiều Nương đang ở năm lớp Ba, trong giờ chơi học trò chơi đùa rượt đuổi đông lắm. Một cậu con trai lớp Bốn chạy rất hăng chẳng hiểu mắt mũi nhìn thế nào mà tông sầm vào cô bé, làm đổ tung gói động phộng rang cậu ta đang cầm. Kiều Nương là con gái lại nhỏ thó hơn nhiều so với cậu trai kia, bị tông té ngửa ra đất. Đã không xin lỗi con người ta thì thôi, vì mất ăn cậu bé kia nổi xung lên, cốc ngay vào đầu Kiều Nương một cái mạnh, già mồm hét lên:

-Con quỷ này dám làm đổ đậu phộng của tao, mày đền ngay cho tao!

Kiều Nương vừa bị đụng té đang tối tăm mặt mũi, chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã lãnh thêm một cái cốc vào đầu đau điếng. Cô bé đưa tay xoa xoa đầu mà nước mắt ứa ra. Nghe tiếng nạt nộ và vẻ mặt hung hăng của đứa con trai to lớn trước mặt, Kiều Nương co rúm người lại sợ hãi. Vốn bản tính hiền lành lại quen bị bắt nạt ở nhà bởi Bích Vy từ lâu, Kiều Nương không biết cãi lại mà chỉ ngồi im, mở to đôi mắt ầng ậng nước nhìn.

Cậu bé kia thấy vậy càng làm tới, nhào tới túm tóc Kiều Nương nạt nộ:

-Tao hỏi mày có đền không?

Đến đây thì hết chịu nỗi cô bé oà lên khóc. Bỗng nghe đâu tiếng quát to bên cạnh:

-Nè, mày tính làm gì nó hả?

Qua màn nước mắt, Kiều Nương nhận ra cậu bạn cùng lớp Huy Diễn vừa bước tới, lòng khấp khởi mừng vì sắp được cứu nguy. Tên kia hất cằm, giọng hung hãn:

-Nó làm rớt đậu phộng của tao. Giờ tao bắt nó đền đó! Có sao không?

Duy Diễn trừng mắt nạt lại:

-Bộ nó làm rớt đậu phộng là mày đánh nó hả? Mày là con trai mà đánh nó con gái, hèn quá!

Nghe tiếng la hét một số học trò khác đứng túm tụm lại xung quanh lom lom nhìn. Tên kia nghe câu này chắc bị chạm, thấy nhục nhục sao đó chỉ tay vào mặt Huy Diễn to giọng:

-Liên can gì đến mày mà xía vô?

Huy Diễn ưỡn ngực:

-Nó là bạn tao, sao không liên quan?

-Vậy mày có đền thay cho nó không? Nếu không thì biến.

Lúc này Kiều Nương mới lồm cồm ngồi dậy, đưa tay quệt đôi mắt lấm lem nước mắt, níu tay Huy Diễn phân trần:

-Tôi không có làm rớt đậu phộng của nó, tự nó tông vào tôi trước nên mới bị rớt.

Nghe nói Huy Diễn nhìn tên kia bảo:

-Tao đền đậu phộng cho mày, nhưng mày đánh nó thì phải xin lỗi nó đã!

Tên con trai kia chu đít ra lắc lắc, khinh khỉnh đáp:

-Xin lỗi cái cục c… tao á. Tao mà đi xin lỗi cái mặt con nhỏ này hả.

Nhìn bộ dạng trêu ngươi khả ố của đứa kia, Huy Diễn ghét lắm nên mắng:

-Đánh con gái mà chẳng biết nhục, còn làm trò mất dạy.

Hai đứa con trai loi choi cãi qua cãi lại càng lúc càng hăng rồi xông vào đấm đá nhau túi bụi. Đám trẻ xung quanh thấy vậy hò hét cổ vũ um sùm, y như đang xem gà chọi. Chỉ một loáng hai đấu thủ nhóc con đã tóc tai bù xù, mặt mày lấm lem, áo quần lết thết. Tên kia bị mắng quê độ trước mặt đám đông lại cậy thế lớn xác nên nổi khùng đánh rất dữ. Còn Huy Diễn tuy nhỏ con hơn nhưng đang hăng tiết vịt cũng chẳng ngán mà nện lại hắn ra trò.

Kết quả lần ấy là cả hai bị thầy giám thị bắt đem vào phòng hiệu trưởng viết kiểm điểm, nhận cảnh cáo và trừ điểm thi đua. Cô bé Kiều Nương đứng nhìn theo cậu bạn bị thầy kéo đi xa dần mà rưng rưng nước mắt vì thương và biết ơn bạn vô cùng.

Hôm sau vào lớp Kiều Nương thấy trên cánh tay trái của Huy Diễn có một chỗ bị băng bó. Hỏi ra mới biết khi vật lộn đánh nhau cậu bị tên kia cào rách một lỗ da chảy máu. Tự nhiên thấy mình như có lỗi vì đã gián tiếp khiến cho bạn bị thương, cô bé líu ríu nhỏ giọng hỏi:

-Có… có đau không?

Chú bé tếu táo đáp:

-Ráng đừng bị tong teo nữa để lần sau có sức phụ tôi đánh lại nó!

Hai đứa bé nhìn nhau cười, nụ cười trẻ con sao trong sáng đáng yêu đến lạ kỳ!

Người bạn thời thơ ấu đó đã che chở bảo vệ cho Kiều Nương nhiều lần như thế, và hiện tại đã là một chàng trai trẻ đang đứng trước mặt nàng đây trong buổi trưa nắng đổ. Mấy năm không gặp bây giờ anh nhổ giò cao lớn hẳn ra, giọng lại ồm ồm đâu còn là cậu bé như xưa nữa. “Tong Teo”, tiếng gọi như trêu ghẹo kia nhưng đối với nàng ôi sao thân thương quá! Kiều Nương nghe một nỗi bâng khuâng trong hồn, khe khẽ đáp:

-Diễn, Huy Diễn,… là… tôi đây, Tong Teo đây.

Tự nhiên Huy Diễn ngượng ngùng không biết nói gì, chỉ đưa tay vuốt tóc như để xua đi sự bối rối, đoạn cười nói:

-Nhận ra tôi hay vậy! Còn tôi nhìn… một hồi mới nhớ ra đó. Xem ra trí nhớ của Tong Teo tốt hơn tôi nhiều.

Kiều Nương cười buồn. Không phải trí nhớ tôi tốt đâu, chỉ là bạn đã trở thành một hình ảnh đáng nhớ với tôi mà thôi!

Một vài giây im lặng trôi qua, cả hai vẫn đứng đầu trần dưới cái nắng trưa gay gắt. Huy Diễn muốn phá đi sự lặng thinh ấy mà lóng ngóng chưa biết bắt đầu ra sao, bèn hỏi một câu ngu ngơ:

-Trời nắng quá… mà Tong Teo đi đâu vậy?

Kiều Nương nghe hỏi mà thoáng buồn, đôi mắt cụp xuống như che giấu cảm xúc trong lòng. Đúng rồi, trời nóng thế này ai điên khùng lại muốn đi như tôi! Vì tôi không có phương tiện như người ta nên phải lội bộ đi học đó mà.

Ngày biết tin đậu vào lớp Mười trường này, một cái trường có tiếng khá tốt trong thành phố, Kiều Nương vui trong bụng lắm nhưng đồng thời có chút lo lo, đâu dám thông báo với bà Đào hay Bích Vy ngay. Cô gái ấy hay ganh ghét đố kỵ với sức học của nàng, nên cái tin đỗ đạt thành công của nàng sẽ khiến cô ta thêm ghét mà thôi, nhất là nhỡ cô ta thi hỏng thì lại càng phiền. Còn bà Đào vốn là người nhỏ nhen, làm sao vui nổi nếu đứa con chồng có thành tích tốt hơn con mình. Cho nên Kiều Nương chỉ lặng im, đợi khi được hỏi mới nhũn nhặn báo cáo.

Quả nhiên Bích Vy chỉ được vào một trường khác yếu hơn vì kết quả thi không tốt lắm. Năm nay hai cô gái trong nhà đều sẽ đi học trường mới xa hơn nhiều, nên phương tiện đi lại là điều cần thiết. Điều không may là hai cô học hai trường khác nhau lại trái đường, nên theo lẽ mỗi cô cần có một chiếc xe đạp.

Không biết bà Đào suy tính thế nào mà rốt cuộc chỉ sắm cho Bích Vy chiếc xe mới nhưng chẳng đếm xỉa gì đến Kiều Nương. Ban đầu nàng ngây thơ nghĩ chắc bà mua một chiếc trước vì vấn đề chi phí, rồi sẽ thu xếp ngân sách để mua chiếc khác sau. Ngờ đâu gần tới ngày khai giảng mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì, Kiều Nương bèn rụt rè hỏi:

-Thưa dì, con sắp nhập học rồi. Xin dì mua cho con chiếc xe đạp để đi học được không dì?

Bà Đào khi ấy đang đọc gì đó trong báo, vẫn thản nhiên chú ý vào trang giấy trả lời một cách bàng quan:

-Hiện giờ có lẽ chưa được đâu con. Chờ thêm một thời gian nữa hẳn hay!

Kiều Nương suýt ngã ngửa với câu trả lời ấy, ấp úng:

-Nhưng… dì ơi, không có xe làm sao con đi học?

Giọng bà Đào vẫn đều đều vô cảm xem như chuyện chẳng liên quan gì đến mình:

-Thì con ráng đi bộ một chút, còn nếu không thích thì khỏi học nữa kiếm nghề gì mà học.

Từ khi lớn hơn và có thêm nhận thức, Kiều Nương đã phần nào nhận ra con người của bà Đào. Bà ta bề ngoài thường nói năng ngon ngọt vuốt ve nhưng lòng dạ thâm sâu lại giả dối. Trước mặt cha nàng thì bà giả bộ quan tâm chăm sóc cho nàng lắm, nhưng chỉ là những lời đầu môi sáo rỗng. Rồi khi ông đi mất theo những chuyến làm công trình dài ngày thì bà trở mặt đối xử với Kiều Nương tàn tệ, nhưng vẫn luôn xoen xoét con với dì, dì với con nghe mà lợm giọng. Tuy đã biết tính cách của bà nhưng Kiều Nương vẫn không thể tin bà có thể phun ra những lời lẽ vô lý như vậy. Quá uất ức vì cảm thấy sự thiên vị trắng trợn bà dành cho con riêng, nàng chất vấn:

-Dì, sao dì mua xe cho con Vy mà lại không mua cho con? Dì làm vậy là không công bằng!

Bà Đào nghe nói thì tức ứa gan, nghĩ thầm:

“Đồ nhãi con mới lớn chút xíu đã bắt đầu trả treo với tao à. Mày cứ đợi đó đi con quỷ, xem mày có đấu nổi với tao không. Tao sẽ cho mày đi bộ dài dài, rồi còn cho mày phải cực như chó cho biết thân.”

Nghĩ xong bà Đào bỏ tờ báo xuống, rồi nhìn Kiều Nương đáp một hơi như đã chuẩn bị sẵn rất kỹ rồi, giọng bà vẫn ngọt như mía lùi:

-Con nói vậy là không đúng rồi con gái ạ. Để dì giải thích cho con nghe để khỏi phân bì nhé! Nhà ta ngân sách eo hẹp đâu thể mua hai chiếc xe một lượt. Năm học mới tốn kém cho hai đứa bao nhiêu thứ. Dì cũng sắm cho con áo dài để đi học như con Vy chứ có từ chối đâu…

… Nhưng chuyện chiếc xe đạp lại khác. Trường con Vy xa hơn trường con, thể lực em nó lại yếu hơn con, nên ưu tiên mua xe cho nó là hợp lý. Hơn nữa con đậu vào trường tốt nở mặt nở mày, nó bị vào trường tệ đang buồn mặc cảm lắm rồi. Nếu dì mua xe cho con mà không mua cho Vy, em con nó sẽ càng tủi thân biết chừng nào! Con làm chị mà không hiểu mà thông cảm cho em con, còn so đo chuyện chút xíu như vậy chi con! Ngày xưa người ta đi học phải đi bộ còn xa hơn con nữa. Có chí thì nên nghen con, ông bà ta đã dạy vậy rồi!

Bà Đào nói ra rả nghe bề ngoài toàn những lời khuyên răn dạy dỗ chân tình, nhưng trong bụng chỉ toàn mưu mô đanh ác. Bữa giờ bà đang sôi máu vì con nhãi ấy được vào trường tốt hơn con bà, khiến bà tự thấy mất mặt biết bao nên phải tìm cách cho nó lội bộ đi học cho bỏ ghét. Thực ra bà muốn Kiều Nương bỏ học luôn thì càng tốt, để nàng bị ngu dốt không vượt được con gái mình. Bà sẽ kiếm chỗ cho nó học nghề rồi đi làm kiếm tiền đem về, hay ở đợ làm công gì cũng được miễn là có tiền. Sau đó từ từ bà kiếm mối nào khá khá rồi bàn tính dụ dỗ lão chồng nhu nhược gả bán nó đi, vừa tống cổ nó ra khỏi nhà cho khuất mắt vừa bỏ túi một món tiền, quả là nhất cữ lưỡng tiện.

Kiều Nương nghe bà Đào thuyết giảng một tràng thì ngẩn ra, không ngờ bà ta có thể mặt dày tráo trở biến nàng từ người bị xử ép thành một đứa “chị” tị nạnh không biết điều, chẳng biết nghĩ đến đứa “em” với “thể lực yếu” đáng thương của mình. Không biết bà ta căn cứ vào đâu mà dám bảo trường của Bích Vy xa hơn trường nàng, chứ theo nàng thấy chúng cũng bằng nhau, chỉ là khác hướng. Ngoài ra, Bích Vy mắng mỏ gây sự với nàng như cơm bữa chứ ở đó mà “em con”. Hổng dám có một đứa em hỗn hào như vậy đâu. Nó khỏe như voi chứ ở đó mà yếu. Tấm thân phốp pháp của Bích Vy mà vật một phát chắc nàng sẽ dẹp lép như con tép chứ ở đó mà yếu!

Nghĩ thầm như thế, Kiều Nương cảm thấy bất phục vô cùng. Nhưng biết mình còn nhỏ không cãi lại bà Đào, nàng chỉ im lặng, hy vọng ông Bá cha nàng sẽ trở về nhà trước ngày tựu trường để xin riêng cha mua cho chiếc xe đạp.

Nhưng không như niềm hy vọng của Kiều Nương, ông Bá sau khi nghe lời thủ thỉ cầu xin của con chỉ thờ ơ đáp:

-Cần gì cứ hỏi dì Đào, dì lo cho!

Kiều Nương nhăn mặt nài nỉ:

-Con nói với dì ấy rồi nhưng dì không chịu. Ba, xin ba thương con, mua cho con chiếc xe đi học nghen ba! Xe cũ rẻ rẻ thôi cũng được mà.

Ông Bá đáp cho có lệ:

-Để ba bàn tính với dì cái đã. Chuyện tiền bạc ba không quyết định một mình được.

Chán ngán trong lòng vô cùng nhưng Kiều Nương cố giải thích:

-Ba, dì không muốn lo cho con đâu. Con là con của ba. Ba thương con thì mua xe cho con đi học, chứ dì không đồng ý đâu.

Phẩy phẩy tay, ông Bá tỏ vẻ bực dọc:

-Ba cấm con không được vô lễ với dì. Còn nhỏ mới nứt mắt đã trổ cái mòi vô lễ như thế sao! Ba nói rồi, để ba bàn với dì đã. Không lôi thôi nữa.

Nghe cha nói mà Kiều Nương chỉ biết thở dài, vừa buồn tủi vừa thất vọng. Ông Bá vắng nhà gần như trường kỳ, mỗi khi về thì chẳng hề đoái hoài đến con, hỏi gì cũng phải đợi sự chấp thuận của bà Đào, mà bà ta có quan tâm thương yêu gì nàng đâu mà mong đợi. Trong khi Bích Vy được mẹ ruột cưng quý chăm lo cho từng li từng tí, thì cha ruột nàng luôn thờ ơ hững hờ với con gái mình. Thôi cái số của nàng nó thảm như vậy đành chịu chứ biết kêu ai bây giờ!

Không biết ông Bá sau đó có nói gì với bà Đào không, và bà ta ngon ngọt nhỏ to gì mà cuối cùng chiếc xe đâu chẳng bao giờ thấy. Không những vậy ông Bá còn gay gắt bảo con gái:

-Hiện giờ mua chiếc xe là điều không thể. Hỏi bạn bè xin ai cho quá giang được thì đi, còn không thì đi bộ. À, mà dì Đào nói con lớn rồi, coi có việc gì làm được thì xin đi làm thêm để phụ tiền xài trong nhà. Việc làm của ba dạo này tệ lắm, ba không lo hoài được cho con đâu!

Kiều Nương tiu nghỉu “dạ” nhỏ mà buồn tênh. Cha của nàng là thế đó, một tiếng là dì Đào, hai tiếng là dì Đào! Kiều Nương biết sớm muộn gì cũng phải tìm việc làm nếu còn muốn đi học, chứ kiểu này bà Đào không để yên cho nàng đâu. Ở đầu ngõ có tiệm phở đang tìm người rửa chén và mấy việc chân tay lặt vặt, mai nàng sẽ ra xin vậy.

Buổi sáng hôm khai trường Kiều Nương đành phải đi bộ vì Bích Vy viện cớ ngược đường không cho quá giang. Biết vậy nên Kiều Nương đã rời nhà sớm mà vẫn không kịp. Cô gái khốn khổ phải ôm cặp chạy mệt muốn đứt hơi. Tệ hại hơn, lần đầu mặc áo dài chưa quen vướng víu nên đi lại hơi khó khăn, khiến cho nàng bị trễ học như mọi người đã thấy.

Hết giờ học, Kiều Nương vội vã thu dọn rồi lại cuốc bộ về. Quãng đường xa, trời nắng lớn oi bức vô cùng lại vừa đói bụng, nàng mệt đến hoa cả mắt. Nhưng biết mẹ con bà Đào ghen ghét muốn gây trở ngại cho con đường học vấn của mình, Kiều Nương càng quyết tâm sẽ không bỏ cuộc. Ý chí đó giúp cho cô gái thêm động lực để vượt qua những gian khó chập chùng đang bày ra trước mắt.

Buổi trưa con đường lúc này khá thưa thớt, ánh nắng hừng hực vẫn chiếu vào hai người trẻ đang đứng bên vệ đường ấy. Một thoáng suy tư trôi qua, Kiều Nương bậm môi nghĩ ngợi rồi nhìn Huy Diễn trả lời:

-Tôi đang trên đường đi học về thôi chứ có đi đâu nữa. Còn Diễn thì sao, làm gì mà giờ này mới về?

Huy Diễn thật tình kể:

-Ồ, chỉ là ở lại chút xem thư viện và phòng tập thể thao của trường này nó ra sao thôi.

-Vậy à? - nàng bâng quơ nói.

Huy Diễn gật nhẹ đầu, rồi hỏi:

-Vậy… Tong Teo chắc cũng ở gần trường lắm nên mới đi bộ hả?

Tôi cũng mong được ở gần trường lắm cho đỡ cực, nhưng tiếc thay đó chỉ là một điều ước hảo huyền mà thôi. Kiều Nương than thầm trong bụng, rồi buồn buồn nhìn về hướng con đường xa tít đàng kia, đáp không thật lòng mình:

-Ờ… cũng… đi bộ được, không đến nỗi nào.

Huy Diễn vô tư hiểu đó là khá gần, chỉ gật đầu rồi chưa biết nói gì thêm. Sau ít giây anh máy móc bảo:

-Nếu vậy thì… thôi tôi đi đây… để cho Nương còn về nhà nhanh kẻo nắng.

Kiều Nương cười lém lỉnh:

-Không gọi tôi bằng “Tong Teo” nữa à?

Chợt nhận ra sự thay đổi trong cách xưng hô của mình, Huy Diễn cũng phì cười, nhìn xuống chân mình đáp:

-Tụi mình cũng… lớn rồi, tạm gác lại cách gọi đó. Thôi tôi đi nha!

-Ừ, Diễn đi cẩn thận!

Huy Diễn rướn mình nhấn pedal. Chiếc xe tách khỏi lề rồi lướt nhanh ra con đường hun hút phía trước. Cô gái đưa tay quệt những giọt mồ hôi trên trán, thở ra một hơi dài rồi tiếp tục cuộc hành trình dưới cơn nắng trưa đổ lửa.

☘︎