CHƯƠNG 6
Tuần học đầu cứ thế trôi qua, Kiều Nương vẫn lẳng lặng đi bộ đến trường ngày hai bận. Bản tính hơi nhút nhát cùng với môi trường mới lạ lẫm khiến cho nàng hãy còn co rút trong lớp vỏ của mình chưa dám làm quen với ai. Hơn nữa vì đường xa mất rất nhiều thời gian bộ hành nên nàng không thể nán lại chút nào tại trường ngoài giờ học chính, vừa tan lớp là hối hả quay bước ngay để mau trở về. Nơi đó còn cả khối việc nhà đang đợi nàng giải quyết.
Phần Huy Diễn thì vẫn đinh ninh cô bạn cũ kia ở gần trường nên đi bộ cho tiện thôi chứ đâu nghĩ gì xa xôi hơn. Anh thầm nghĩ nếu là mình thì anh cũng chọn cách đi bộ vì khỏi phải mất công gửi xe rầy rà. Thi thoảng gặp nhau trong giờ chơi hai người cũng nói chuyện trao đổi bài vở và cảm thấy khá tự nhiên khi tiếp xúc. Dù sao cả hai cũng đã biết nhau từ trước nên giờ gặp lại trong một hoàn cảnh mới xa lạ không có ai quen, sự thân thuộc đến một cách dễ dàng tự nhiên cũng là điều dễ hiểu.
Hôm nay giờ tan trường Huy Diễn lấy xe xong tính đạp về thì mới phát hiện ra bánh trước xẹp lép mất tiêu. Anh nhăn mặt khẽ càm ràm trong miệng vì sự xui xẻo không lường trước này. Chắc lại cán phải đinh rồi!
Dắt xe đi một khúc để tìm chỗ vá, Huy Diễn nhìn ánh mặt trời thiêu đốt mà nhăn nhó ngán ngẩm. Mồ hôi mẹ mồ hôi con tuôn như suối, giờ anh mới hiểu cái cảm giác đi bộ ngoài trời nắng lúc đang mệt và đói nó thấm ra sao. Chạy xe đạp dù cũng dang nắng nhưng có gió thổi vù vù vẫn dễ chịu hơn nhiều, lại đi nhanh hơn hẳn, đâu có thê thảm như thế này!
Chợt nhớ lại những hạt mồ hôi lóng lánh trên trán Kiều Nương hôm trước mà Huy Diễn thoáng chột dạ, tự trách sao hôm ấy mình vô tình thế không biết. Anh tặc lưỡi phân vân chẳng biết cô bạn kia bảo ở gần, mà gần thế nào, chứ như anh mới đi chừng mười phút mà đã oải quá trời!
Chẳng bao xa sau đó thì Huy Diễn cũng tìm ra một chỗ sửa xe. Rất may là lúc này không có người khách nào khác nên chừng mười lăm phút hý hoáy làm việc người thợ đã hoàn tất công việc vá ruột xe. Huy Diễn trả tiền rồi vội vàng leo lên yên đạp nhanh về nhà, mắt sáng lên khi tưởng tượng một bữa ăn trưa ngon lành sắp sửa được thưởng thức để lấp đầy cái bao tử đang giày vò.
Chạy được một chốc, Huy Diễn phát hiện từ xa xa một bóng áo dài trắng đang rảo bước trên lề đường giống như hôm nọ. Khi khoảng cách thu hẹp lại, nhân dáng ấy càng hiện rõ ra hơn thì anh mới tin chắc đó là Kiều Nương. Dù chỉ nhìn từ đàng sau nhưng hình dáng mảnh mai này anh đâu thể nhầm được. Theo quán tính anh đưa tay lên nhìn đồng hồ thì nhận ra đã hơn bốn mươi phút sau giờ tan học. Vậy mà Kiều Nương vẫn còn trên đường, chứng tỏ nhà cô ấy đâu có gần như đã nói? Nếu không thì đã tới nơi rồi còn gì?
Sự nghi vấn này khiến Huy Diễn thấy bồn chồn muốn tìm hiểu. Hồi nãy anh đi bộ có mười lăm phút tìm chỗ vá xe mà thấy ngất ngư, thế mà cô ta đã đi tới hơn bốn mươi phút. Chà, chắc cũng mệt lắm rồi chứ chẳng chơi!
Nghĩ vậy Huy Diễn thắng xe ngay bên cạnh cô gái, kêu lên:
-Nương,… Kiều Nương!…
Cô gái nghe gọi bèn dừng bước quay sang, nhận ra anh nàng mỉm cười rồi hỏi:
-Ủa, Huy Diễn… Hôm nay Diễn ở lại trường trễ có việc à? Hay là về nhà rồi lại phải đi đâu nữa đó?
Huy Diễn nhận ra hôm nay Kiều Nương có đội một chiếc nón, tuy vậy vầng trán vẫn lấm tấm ướt mồ hôi. Anh không trả lời mà hỏi lại ngay:
-Nương vẫn chưa về tới nhà phải không? Sao bạn bảo… ở gần trường?
Nàng cười hiền lành rồi nhũn nhặn đáp:
-Cũng sắp tới rồi.
Mắt nheo nheo lại như hồ nghi, anh gặng hỏi:
-Thiệt không đó?
Thật ra đoạn đường vẫn còn khá xa nhưng hiển nhiên cũng gần hơn lúc ban đầu nhiều rồi, cho nên câu trả lời của Kiều Nương đâu có sai sự thật. Nàng mạnh dạn gật đầu:
-Ừ,… thật!…
Huy Diễn có cảm giác bạn mình đang muốn giấu điều gì đó. Anh vẫn không buông mà hỏi tiếp:
-Còn bao xa nữa lận?
Nàng ngập ngừng, rồi nói giảm:
-Ờ… chừng mười phút nữa thôi!
Huy Diễn chăm chú nhìn bạn, rồi chép miệng bảo:
-Dù có đúng như vậy thì Nương cũng phải đi gần cả tiếng đồng hồ mới tới nhà, vậy mà bảo là gần trường?
Kiều Nương thật tình không thích nói dối bạn, nhưng cũng không muốn khiến cho Huy Diễn phải bận tâm chuyện đi lại của mình. Nàng sợ anh hỏi han thêm này nọ nếu nhỡ lộ ra chuyện gia cảnh của mình chỉ càng thêm xấu hổ chứ chả hay ho gì. Suy cho cùng hai người chỉ là bạn cũ mới trở lại học chung gần đây, có những chuyện nên giữ riêng cho mình là hơn.
Thấy Kiều Nương lặng thinh với ánh mắt ưu tư, Huy Diễn càng tin sự hoài nghi của mình là có cơ sở. Anh thấp giọng bảo:
-Nương lên xe đi, tôi chở Nương về!
-Thôi… cũng… còn đâu bao xa, tôi đi bộ được rồi - nàng lúng túng.
Huy Diễn ân cần:
-Trời nắng lắm, Nương đi lâu như vậy mệt chết, không tốt đâu! Lên xe đi tôi chở cho mà!
Quả thật từ hồi lớn lên Kiều Nương chưa từng đi chung xe với một người con trai nào, nên lời đề nghị của Huy Diễn khiến nàng e ngại bối rối, mà từ chối tấm lòng người ta thì cũng kỳ kỳ sao đó. Đàng nào cũng thấy lấn ca lấn cấn nên Kiều Nương dùng dằng chưa biết nói sao cho xuôi. Thấy nàng cứ đứng im cúi mặt không nói gì, anh kiên nhẫn:
-Tôi với Nương là bạn cùng lớp mà, tôi cho Nương quá giang một chút không được sao. Đừng ngại mà, lên xe đi!
Kiều Nương lưỡng lự vài giây nữa, nghĩ sao đó rồi rụt rè bước lại yên ghế phía sau xe. Nhưng rồi nàng loay hoay không biết nên ngồi cách nào cho ổn. Trước giờ nàng có bao giờ mặc áo dài ngồi xe đạp đâu mà biết? Phải nói lần đầu được mặc chiếc áo dài truyền thống của phụ nữ Việt Nam vào, nàng rất thích, thấy mình lớn hẳn ra như cô nữ sinh thực thụ. Nhưng cũng đâu có ai hướng dẫn cho nàng những điều tế nhị như thế này! Làm sao với hai cái tà áo đây, không khéo nó vướng vào bánh xe hay dây xích thì chết! Ai ngờ nó phức tạp ghê, khổ thân chưa!
Thấy cô bạn cứ lục đục đàng sau mà vẫn chưa yên vị, Huy Diễn ngô nghê hỏi:
-Được chưa Nương, có gì không ổn à?
Kiều Nương nhăn mặt than thở:
-Tôi… tôi chẳng biết làm sao để ngồi lên nữa! Mặc áo dài ngồi xe tôi không quen!
Phía yên trước, Huy Diễn méo miệng nghĩ ngợi. Đúng là một việc tưởng chừng rất nhỏ nhặt lại chẳng đơn giản tí nào. Anh là một tên đực rựa nên biết quái gì về vấn đề này đâu. Khổ thật, làm sao bây giờ?
Thấy Huy Diễn lặng im, Kiều Nương tưởng anh bực, càng ngại ngùng vì mình mà đem lại sự phiền toái cho bạn quá sức. Nàng ủ rủ nói:
-Thôi… tôi đi bộ tiếp được rồi. Diễn cứ về trước đi, không sao đâu! Ngày nào tôi cũng đi được có gì đâu.
Câu nói như cơn gió thoáng qua tai chàng trai. Huy Diễn dường như hoàn toàn không nghe thấy gì, vì anh đang vắt óc cố nhớ lại xem bọn con gái thông thường ngồi xe như thế nào. Trong lúc đi đường anh vẫn thấy chúng chở nhau đi hoài mà đâu để ý làm chi, không thôi giờ hữu ích cho cô bạn rồi.
Nghĩ ngợi một lúc vẫn chẳng nhớ ra gì hơn, Huy Diễn nhỏ nhẹ bảo:
-Nương cứ ngồi lên đại đi, giống như đang mặc đồ bình thường, dùng một tay nắm hai cái tà cho nó khỏi vướng, còn tay kia thì vịn vào ghế xe để giữ thăng bằng. Tôi sẽ chạy cẩn thận.
Kiều Nương nghe lời làm theo, thấy dáng ngồi nhìn hơi kỳ kỳ nhưng cũng không chết ai. Thôi cũng tạm ổn!
Chiếc xe từ từ lăn bánh. Lần đầu ngồi sau lưng một chàng trai, Kiều Nương cảm thấy vừa ngượng ngùng vừa e thẹn, mặc dù hai bên chỉ là bạn bè trong sáng chẳng vương chút tư tình. Nàng cố ngồi xích ra xa nhất có thể, một bàn tay bíu chặt vào yên ghế trước, lòng thì hồi hộp chốc chốc lại nhìn quanh như thể sợ ai đó bắt gặp. Còn Huy Diễn cũng vương vương một tâm trạng khó tả khi lần đầu chở một cô gái như thế này, đôi khi tự nhiên vụng về mất tự nhiên. Trên đoạn đường còn lại ấy cả hai không nói gì, cho tới khi đến đầu con hẻm nhà mình thì Kiều Nương níu áo Huy Diễn gọi:
-Tới rồi, cho tôi xuống đây đi!
Xe vừa dừng lại, Kiều Nương lập tức bước xuống đứng trên lề đường nhìn bạn giải thích:
-Nhà tôi ở trong con hẻm này, chỉ chút xíu nữa thôi. Diễn về được rồi. Cho tôi cám ơn nhiều!
Huy Diễn ngồi trên yên xe tần ngần nhìn vào con hẻm sâu hun hút. Anh ái ngại:
-Còn xa không? Sao không để tôi chở Nương tới trước nhà luôn mà dừng ở đây?
Kiều Nương rất ngại để bà Đào, Bích Vy hoặc người quen nào đó nhìn thấy sẽ suy diễn này nọ rồi tra hỏi chất vất lôi thôi lắm. Nàng biết mình trong sáng nên không muốn mất thời gian giải thích với họ những chuyện vặt vãnh, trong khi mình còn có rất nhiều việc phải làm. Nàng vội vàng xua tay:
-Thật mà, chút xíu hà! Diễn yên tâm cứ về đi!
-Sáng mai Nương cũng lại đi bộ đến trường à?
Cô gái khẽ gật đầu không đáp. Huy Diễn thấy tội nghiệp cho bạn phải đi xa quá vất vả, nhưng đồng thời thầm cảm phục sức chịu đựng và sự mạnh mẽ của nàng. Hiện giờ anh chưa hiểu rõ nội tình ra sao nhưng suy đoán chắc có vấn đề gì không được bình thường cho lắm với gia cảnh của bạn. Từ từ anh sẽ tìm cách dò hỏi, còn bây giờ thì…
-Vậy mai tôi sẽ đón Nương ở đây, rồi cho Nương quá giang đến trường luôn nhé?
Kiều Nương nghe nói mừng mừng trong bụng. Được cho quá giang sẽ đỡ cực hơn nhiều, nhưng nếu vì thế mà người ta phải đi trái đường vất vả thì nàng không bao giờ dám rồi. Như Bích Vy sống chung một nhà đó thôi, người mà bà Đào vẫn luôn xoen xoét là “em con” mà có khi nào cho nàng quá giang đâu! Nàng ngại ngùng:
-Như vậy thì… phiền cho Diễn quá! Có ngược đường của Diễn không?
Khoát tay ra vẻ chẳng màng, Huy Diễn trấn an:
-Không đâu! Đàng nào tôi cũng đi ngang qua con đường này nên ghé chở Nương luôn cũng chẳng có gì phiền phức. Mai tôi đón Nương tại đây nhé!
-Ừ, vậy cũng được. Cám ơn Diễn nhiều! - nàng gật đầu.
-Nương đi vào đi! Tôi cũng về đây.
Thế là từ đó mỗi ngày hai bận đi về, chàng trai ấy đều chở cô bạn học của mình đến trường như một thói quen thường nhật. Sau buổi đi chung đầu tiên với những ngượng ngùng và khó khăn, dần dần mọi thứ trở nên tự nhiên dễ dàng hơn. Kiều Nương đã nhanh chóng để ý các bạn gái khác để học cách ngồi thế nào cho đẹp, cho kín đáo với chiếc áo dài của mình. Còn Huy Diễn cũng không còn thấy lóng ngóng phập phồng khi có một bóng hồng sau lưng mình nữa.
Ngay hôm ấy về nhà, khi mẹ hỏi thăm chuyện trường lớp ra sao, Huy Diễn vui vẻ kể lại cuộc hội ngộ tình cờ với người bạn cũ xa xưa và ý định của anh sẽ giúp cho nàng quá giang. Nhớ lại quãng đường mà Kiều Nương phải lội bộ mỗi ngày hai cữ mà Huy Diễn còn ớn. Anh thương bạn nhọc nhằn chịu khó và muốn san sẻ cái may mắn hơn của mình, cũng như đã từng san sẻ từng gói bánh, từng miếng trái cây ép khô khi còn là đứa trẻ thơ dại năm nào.
Bà Mơ cũng lấy làm bất ngờ và vui vẻ tán đồng với ý của con, ôn tồn nhắn nhủ:
-Ờ, hai đứa bạn cũ không gặp đã lâu mà giờ lại chung lớp, kể ra cũng có duyên. Mẹ rất vui khi thấy con có tấm lòng nhân hậu như vậy. Người ta là con gái mà phải đi bộ đường xa hàng ngày vất vả thật tội nghiệp. Con bé đó lúc nhỏ đã kém may mắn rồi, mẹ thấy mà cũng thương. Thôi giúp đỡ được người ta điều gì thì ráng giúp đi con! Mình bỏ chút công chẳng đáng gì mà đối với người ta lại có thể rất cần thiết.
-Dạ, con cám ơn mẹ đã cho phép.
-Ừ, con có lòng như vậy sao mẹ lại phản đối được chứ.
Nghe con trai nhắc lại về Kiều Nương, bà Mơ liền nhớ ra ngay cái cô bé đơn côi mang đôi mắt u buồn thăm thẳm bà gặp năm nào. Mỗi lần đón con tan trường bà đều thấy cô bé lủi thủi ra khỏi lớp một mình chẳng có phụ huynh nào đến đón, lòng đã thầm xót xa thương cảm giùm. Hình ảnh gầy gò liêu xiêu của cô bé ấy không hiểu sao để lại trong bà một thứ tình cảm khó quên. Vì vậy khi nghe Kiều Nương giờ học cùng lớp với con mình mà tình trạng có vẻ chẳng sáng sủa gì hơn, bà xót thương mà ủng hộ con trai giúp đỡ vậy thôi.
Sự kề cận bên nhau hàng ngày khi đi chung trên một con đường như thế tạo điều kiện cho hai người bạn có dịp trò chuyện nhiều hơn, nên chẳng mấy chốc họ đã cảm thấy gần gũi và tin tưởng để chia sẻ cùng nhau những tâm sự, ước mơ hay trăn trở của riêng mình. Bao nhiêu ái ngại dè dặt ban đầu dần dần biến mất, thay vào đó là cảm giác thoải mái, tự nhiên và thân thiện. Từ đó mà Huy Diễn mới hiểu tình cảnh gia đình không được mấy êm ấm của Kiều Nương. Anh không khỏi xót xa và càng tội nghiệp cho bạn mình, cảm thấy khi làm được chút gì để vơi bớt nỗi khổ của bạn, điều đó thật sự đem lại một niềm vui tuy nhẹ nhàng mà thật là dễ chịu.
Về phần mình, Kiều Nương vô cùng biết ơn tấm lòng của cậu bạn. Khi xưa còn nhỏ anh đã là một chú bé hào hiệp tốt bụng, bây giờ lớn lên anh vẫn là một chàng trai tốt bụng hào hiệp. Công anh đưa đón nàng mỗi ngày hai lần như thế, dù anh cố tình nói giảm đến đâu Kiều Nương biết nó quả thật to lớn ít người có tâm làm được.
Nhờ sự giúp đỡ của anh, Kiều Nương tiết kiệm được rất nhiều thời giờ và công sức đi về mỗi ngày. Thời gian đó nàng có thể dùng đầu tư thêm vào việc học. Nàng biết mẹ con bà Đào muốn nhìn thấy nàng gục ngã thất bại, vậy thì nàng càng phải chứng minh cho họ thấy ngược lại. Kiều Nương tự hứa với lòng sẽ ráng học thật giỏi, thật tốt, không chỉ cho riêng mình mà còn như một lời cảm ơn đến sự đóng góp công sức quý báu của người bạn ấy.
Càng tiếp xúc, Duy Diễn và Kiều Nương càng thấy dễ đồng cảm cùng nhau. Cả hai có cảnh đời khá tương tự ở chỗ đều là con duy nhất trong một gia đình khiếm khuyết không trọn vẹn. Kiều Nương mất mẹ thì Huy Diễn chẳng có cha. Tuy nhiên anh may mắn hơn nàng nhiều khi có được người mẹ hết mực thương yêu chăm sóc mình, trong lúc nàng tuy còn cha nhưng bị ông gần như ruồng bỏ. Nếu như Huy Diễn thấy vui sướng tự hào vì mẹ vô cùng thì Kiều Nương lại ngậm ngùi xót xa cho phận mình, vừa ngưỡng mộ người phụ nữ ấy xiết bao. Nàng không dám trách cha mà chỉ buồn mình kém may mắn không được sinh ra trong một gia đình đầy đủ trọn vẹn tình thâm.
-Mẹ của Diễn thật là một người phụ nữ tuyệt vời! Mình ngưỡng mộ bác gái quá! - Kiều Nương thốt lên sau khi nghe Huy Diễn kể về mẹ mình.
Huy Diễn tư lự đáp, ánh mắt không giấu được nét hãnh diện:
-Mẹ mình cũng đã trải qua rất nhiều đau thương trong cuộc đời bà, nhưng mẹ bảo dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, tình thương của mẹ dành cho mình sẽ không bao giờ thay đổi. Nương biết không, được làm con của mẹ có lẽ là cái phước lớn nhất của đời mình!
Kiều Nương nghe bạn nói chỉ cười buồn. Phải chi mẹ còn sống chắc chắn sẽ yêu thương nâng niu nàng, che chở bảo bọc cho nàng cũng giống như bác ấy. Nàng chợt nhớ mấy câu hát trong bài “Lòng Mẹ Việt Nam” của Lê Thương nói về tình mẹ mà rưng rưng nước mắt vì nỗi bất hạnh ngút ngàn thiếu mẹ của mình:
“… Nguyện dâng tấm lòng mẹ vẫn chờ mong
Để đàn em bé mai sau nhớ rằng
Đời con đó là tất cả tình thương
Sau ngày lìa nôi đến nấm mộ hoang
Đã sinh con rồi là thương suốt đời
Mà thương tất cả lầm lỗi của con…”
Thấy bạn bỗng dưng rơi lệ, Huy Diễn áy náy:
-Xin lỗi Nương… Mình… vô ý quá! Bạn đừng buồn nữa nha!
Kiều Nương gượng cười:
-Không sao đâu! Diễn đâu có lỗi gì mà phải xin lỗi. Mình chỉ cảm động vì tình mẹ con của bạn và bác gái thôi. Diễn là người con hiếu đạo như vậy, chắc chắn sẽ thành người.
Anh toét miệng cười, ráng đùa giỡn cho bạn vui:
-Bữa giờ mới nghe được ai đó khen một câu tạm tạm. Thôi để chút nữa thưởng cho người đó ly chè.
Lườm anh một cái, Kiều Nương thấp giọng:
-Người ta khen thật tình, chứ chẳng cần ai kia hối lộ đâu.
Huy Diễn chu miệng ra, kéo dài giọng nhừa nhựa xuýt xoa để trêu bạn:
-Úi chao, trời nóng như vầy mà đớp một ngụm chè thì nó… chà chà… sướng quá xá luôn! Vậy mà có người không cần kìa!
-Hổng thèm, ai đó thèm thì cứ đi mà ăn! - Kiều Nương hất cằm ngoe nguẩy.
-Vậy thì xí mụi mận, ổi chấm muối ớt, hay me nhào đường nhé? Mới nghe đã chảy nước miếng rồi nè! - chàng trai hít hà ra vẻ thèm thuồng một cách khôi hài.
Cô gái lắc đầu bùng thụng đáp:
-Mình đâu phải con nít mà thích ăn quà vặt. Cám ơn bạn!
Thấy làm trò mà Kiều Nương chẳng vui hơn tí nào, Huy Diễn biết bạn vẫn còn buồn tủi vì hoàn cảnh của mình nên thôi không đùa nữa. Anh im lặng trong bối rối ít giây, rồi chợt trầm giọng nói với vẻ nghiêm túc hơn:
-Mẹ Diễn có vẻ cũng thương Nương lắm. Mẹ thường nhắc nhở mình phải đối xử tử tế với bạn.
Kiều Nương nghe vậy ngỡ ngàng vì bất ngờ, một sự bất ngờ trong niềm hoan lạc kỳ lạ không giải thích được. Phải chăng vì nàng đang quá khao khát được nhận tình thương từ mẹ, nên chỉ nghe mẹ của bạn có lòng thương mình, dù ít ỏi bao nhiêu đi nữa cũng là một sự bù đắp an ủi quá lớn rồi. Nàng ngước mặt nhìn Huy Diễn, đôi mắt đang ủ rủ chợt sáng lên tia hạnh phúc:
-Thật… thật vậy hả Diễn? Bác gái còn nhớ đến mình sao?
Chính Huy Diễn cũng bất ngờ trước biểu hiện vui mừng không giấu được trên gương mặt của cô bạn. Lúc nãy anh đem ly chè và mấy món ăn vặt ra “dụ” thì Kiều Nương chẳng màng chút nào, vậy mà chỉ nhắc đến sự quan tâm của mẹ dành cho nàng thì cô bạn tươi hẳn ra. Anh gật đầu nói nhanh:
-Nhớ chứ! Mẹ nói vẫn còn nhớ Nương từ hồi mẹ đưa Diễn đi học ngày xưa, và còn nhắc tới Nương với lời lẽ nhiều thiện cảm lắm.
Kiều Nương bỗng trào nước mắt mà miệng nở nụ cười sáng rỡ:
-Ôi… Nương,… Nương biết ơn bác gái quá! Nương sung sướng quá!
Huy Diễn lúng túng chẳng biết xử sự sao nữa, đành ngồi im nhìn bạn khóc mà bụng dạ rối rắm chẳng yên. Sụt sịt một hồi, Kiều Nương tư lự bộc bạch:
-Bác gái quả là người vô cùng nhân hậu. Nương vẫn chưa quên lần đó bác đến hỏi han ân cần. Dù Nương còn rất nhỏ nhưng hình ảnh ấy cứ nằm mãi trong lòng.
Mặt hơi nhăn nhó, Huy Diễn nhỏ giọng nửa đùa nửa thật:
-Diễn biết rồi!… mà thôi Nương cũng đừng khóc nữa! Bạn khóc như vậy không khéo người ta nhìn thấy lại hiểu nhầm mình ăn hiếp bạn nữa đó!
Nghe vậy Kiều Nương vội vã đưa tay lên quệt mắt, cử chỉ thật trẻ con. Nàng gượng cười phân bua:
-Xin lỗi Diễn! Nương cũng không biết sao lại dễ khóc như vậy nữa. Ở nhà hai mẹ con họ hiếp đáp thế nào Nương cũng rất lì không bao giờ khóc trước mặt họ, nhưng bây giờ tự nhiên lại thèm được khóc, mà khóc vì vui mới lạ!
Huy Diễn nhìn Kiều Nương mỉm cười như thông cảm với cảm xúc của bạn. Nàng cũng khẽ cười, ánh mắt chợt xa xăm khi nhận ra một thực tế bẽ bàng. Bà Đào là người phụ nữ sống chung trong một mái nhà với nàng bao nhiêu năm qua nhưng đối đãi với nàng thật lạnh nhạt, chẳng bố thí cho nàng chút tình thương nào, trong khi bác gái ấy gặp nàng từ hồi xa xưa mà vẫn còn nhớ và dành cho mình chút tình cảm.
Bỗng dưng Kiều Nương ao ước được gặp lại người phụ nữ đó một lần biết bao. Bác ấy bây giờ thế nào, có khác xưa nhiều lắm không? Gương mặt bác sao mà hiền lành, còn cử chỉ giọng nói thì dịu dàng đôn hậu quá! Nhưng… chẳng lẽ tự dưng ngỏ lời bảo Huy Diễn đem mình về để gặp mẹ người ta? Ai lại vô duyên đến vậy!
Niềm mong ước bình dị của cô gái ấy có lẽ không biết bao giờ mới trở thành hiện thực, nếu như không xảy ra một sự cố mà cả đời nàng cũng chẳng thể quên được.
☘︎