CHƯƠNG 7
Hôm ấy năm học bắt đầu cũng được chừng hai tháng, mọi việc ở trường vẫn trôi chảy bình thường chẳng có gì đáng nói. Huy Diễn đã làm quen được một số bạn mới, đa số là con trai. Những trò chơi năng động như đá cầu, đá banh, kéo tay rất lôi cuốn nên anh mê tham gia là chuyện tất nhiên, mà đã chơi chung thì kết bạn mấy hồi.
Còn Kiều Nương thì cũng có vài cô bạn dù chưa mấy thân. Đám con gái đâu thể chơi những trò như tụi con trai, nên chỉ ngồi trò chuyện vặt vãnh là chính. Kiều Nương vốn quen nếp sống khép kín, hơn nữa gia cảnh lình xình nên không muốn nói những chuyện riêng với ai trừ Huy Diễn. Tuy mỗi người đều có thêm bạn, cả hai đều xem nhau như người bạn thân thiết nhất của mình.
Dù chỉ mới học lại chung trong một thời gian không quá dài nhưng hai người đã gắn bó và hiểu nhau nhiều. Kiều Nương ngưỡng mộ sự hiếu đạo, tâm tính hiền lương và lòng hào hiệp luôn sẵn sàng giúp đỡ người của Huy Diễn. Còn anh đánh giá cao đức tính chăm chỉ chịu khó, siêng năng cần mẫn, nhu mì dịu dàng nhưng cũng rất mạnh mẽ khi cần của cô bạn. Họ đi chung xe mỗi ngày lại thông cảm hòa hợp nên sự thân thiết nhau là điều tất yếu.
Hôm qua Huy Diễn mượn được cuốn kỳ phổ mới trong thư viện nên hăm hở muốn đọc ngay. Gọi là “mới” chứ thật ra nó đã khá cũ rồi, nhưng vì anh chưa xem thì vẫn là mới thôi. Cái này gọi là cũ người mới ta đó mà. Anh vốn có sở thích mê đánh cờ từ mấy năm trước nên có cuốn kỳ phổ nào là tìm đọc cho bằng được. Đến giờ kỳ năng của anh đã khá lắm rồi, đám bạn trong lớp bị anh hạ cứ gọi là dễ như bỡn.
Tiết học ấy đã xong còn thừa vài phút. Trong lúc cả lớp thu xếp tập vở hoặc nói chuyện riêng xầm xì thì Huy Diễn náo nức lôi cuốn kỳ phổ trong cặp ra đọc. Các chiêu thức biến hóa huyền ảo vô cùng cuốn hút mãnh liệt, khiến anh say sưa đọc đến quên cả không gian xung quanh. Chuông báo hiệu giờ chơi đã đến reo inh ỏi mà Huy Diễn vẫn không mảy may chú ý. Cả lớp kéo ra khỏi phòng học xuống sân chơi từ lâu, chỉ còn anh ngồi trơ trọi một mình như lạc vào thế giới riêng của mình.
Đang chìm đắm trong luồng suy tưởng về các thế cờ, bỗng một chiếc áo dài trắng chạy ùa vào, rồi có tiếng gọi hớt hải:
-Huy Diễn,… Diễn ơi!
Nghe gọi đúng tên mình chàng trai trẻ giật mình như vừa thoát ra từ một cõi nào, ngẩng mặt lên thì thấy Kiều Nương với gương mặt tái mét, không hiểu do sợ sệt hay do mệt vì chạy gấp quá nữa. Anh ngơ ngác hỏi:
-Gì vậy… Nương?
Kiều Nương lắp bắp nói mà nghe giọng mình lạ hoắc:
-Chết… chết Nương rồi Diễn ơi!… chết Nương rồi!
Nhìn đôi môi run run và cặp mắt đã ươn ướt của cô bạn, Huy Diễn nhận ra có điều gì kinh hoàng lắm vừa xảy ra cho Kiều Nương. Chẳng lẽ cô nàng vừa vô ý gây tai nạn cho ai, hay làm đổ bể hư hỏng đồ vật gì quý giá lắm của họ?
Anh hoang mang vô cùng, lo lắng hỏi gấp:
-Có chuyện gì mà chết? Nương đã làm gì à?
Kiều Nương lắc đầu thật nhanh, giọng run rẩy ấp úng:
-Nương có làm gì đâu!… Không hiểu sao mà… tự nhiên… Nương bị chảy máu tùm lum à, dễ sợ quá!
Huy Diễn mở tròn mắt ngờ nghệch, rồi nhìn sơ lượt từ chân lên đầu bạn, thấy vẫn lành lặn chẳng có vẻ thương tích gì. Anh càng rối trí hơn, ngây ngô hỏi:
-Nương bị té hay bị thương gì à?
Kiều Nương nhăn mặt, chép miệng đáp:
-Tự nhiên nó… như vậy chứ Nương có chạy nhảy leo trèo gì đâu mà té hay bị thương!
-Mà… Nương bị chảy máu ở đâu, Diễn có thấy gì đâu nào?
Cô gái nghe hỏi chợt đỏ ửng mặt, cúi đầu lí nhí nói:
-Làm sao mà… Diễn thấy được! …nó chảy ở… trong… trong quần kia mà!
Chàng trai nghe qua thì hết sức ngỡ ngàng, há hốc mồm kinh ngạc. Anh dường như không tin vào tai mình nữa, chẳng phải vì hồ nghi chút nào về sự thành thật trong câu nói của cô bạn mà là sự ngây ngô đến mức khó tin của nàng. Huy Diễn đã lờ mờ đoán ra vấn đề gì rồi. Ôi trời, sao lại có người đáng thương thế này! Anh là con trai mà cũng còn biết cơ mà. Quả là ở trường lâu nay họ không dạy giáo dục giới tính, nhưng ở nhà mẹ cũng có dạy dỗ sơ lượt cho anh hiểu về những thay đổi của cơ thể ở lứa tuổi mới lớn. Cô ấy là con gái lại không biết tí gì ư? Lẽ nào ở nhà chẳng ai chỉ bảo cho?
Ồ… mà cũng có thể như vậy lắm chứ chẳng chơi! Theo lời Kiều Nương kể thì bạn không có mẹ từ khi lọt lòng. Cha thì đi suốt, còn bà mẹ kế thì hất hủi chẳng chút quan tâm, lấy gì có lòng mà bảo ban chỉ dạy cho! Con người bạn sống nội tâm lại nhiều tự ái nên không muốn tiếp cận bà ta khi cảm nhận được sự ghẻ lạnh ấy là lẽ đương nhiên.
Những suy đoán ấy của Huy Diễn quả khá đúng với cái thực trạng đáng thương mà Kiều Nương lâu nay đang gánh nhận. Hết giờ học ở trường nàng tất bật với bao nhiêu việc nội trợ khi mẹ con bà Đào cố dồn hết cho mình. Ngoài ra nàng phải làm việc thêm tại tiệm phở đầu ngõ vài tiếng mỗi ngày kiếm thêm thu nhập để nộp bà Đào. Còn lại chút thời gian nàng dùng vào việc chuẩn bị bài vở cho ngày hôm sau. Kiều Nương cứ lớn dần lên như thế mà chẳng chú ý gì đến những thay đổi của bản thân mình, chẳng biết chưng diện hay làm điệu làm dáng như những cô gái xuân thì đồng trang lứa.
Hôm nay đang lúc giờ chơi vào nhà vệ sinh rồi khám phá ra cái dấu hiệu mới lạ mà đối với nàng quá kinh khủng này, Kiều Nương suýt chết ngất đi vì khiếp sợ, đinh ninh có chuyện gì rất nghiêm trọng đang xảy ra với mình rồi. Lúc trước nàng nghe đồn con Chín ở đầu xóm khi không bỗng chảy máu tùm lum, xét nghiệm ra thì nó bị ung thư máu. Trời ơi, nếu đúng vậy thì mình chết mất! Mình chẳng muốn bị giống con Chín đâu!
Kiều Nương run rẩy, tim đập bình bịch mà cuống cả lên. Sau cùng theo vô thức nàng hối hả chạy đi tìm người bạn thân nhất để cầu cứu mà chẳng kịp nghĩ ngợi gì.
Khá tự tin rằng mình đã hiểu ra sự việc, tuy nhiên để kiểm chứng, Huy Diễn nhỏ giọng hỏi:
-Vậy… trước giờ Nương có bị giống như vậy lần nào chưa?
Lúc lắc đầu, Kiều Nương trả lời:
-Chưa, chưa bao giờ hết!… - rồi nàng rơm rớm nước mắt, sợ hãi mếu máo hỏi - … Có sao không vậy Diễn? Nương không sắp chết chứ?
Câu hỏi ngây thơ của cô gái khiến lòng chàng trai xốn xang đến tận cùng. Anh chẳng hề cảm thấy khó chịu hay bực bội mà chỉ càng thấy tội và thương cảm cho người bạn mình. Quả thật trong đời anh chưa bao giờ nghĩ lại có lúc phải giúp đỡ cô bạn trong tình huống đặc biệt tế nhị này. Huy Diễn không trả lời mà chỉ khẽ bảo:
-Nương đứng yên đây, đợi Diễn chút!
Kiều Nương khi ấy vừa lo sợ vừa hoang mang, chỉ đứng im cúi đầu líu ríu nghe lời bạn mà mặt mày lấm lét tai tái trông thật đáng thương.
Rất nhanh chóng Huy Diễn lôi trong hộc bàn chiếc áo gió mỏng màu đen anh luôn đem theo lỡ khi trời bất ngờ gió lớn hoặc mưa nhỏ cũng có thể dùng được. Anh mở rộng chiếc áo ra quấn quanh eo Kiều Nương, dùng hai tay áo cột gút lại trước bụng, tạo thành một tấm màn chắn khá kín đáo xung quanh vùng thân dưới của bạn. Như vậy cũng tạm yên tâm lỡ như “nó” có tràn ra nhuốm vào tà áo trắng kia cũng không ai thấy được. Xong xuôi anh bảo:
-Nương xếp tập vở lại nhanh lên, rồi đi theo Diễn!
-Đi đâu bây giờ hả Diễn? Sắp hết giờ ra chơi rồi đó! - Kiều Nương không giấu được sự lo âu.
-Đi lên văn phòng xin phép, rồi Diễn đưa bạn về! Chuyện thường thôi không sao đâu! Nương đừng lo!
Huy Diễn muốn trấn an bạn hơn nữa lắm, nhưng thấy không tiện giải thích chi tiết nên chỉ có thể nói đơn giản vài lời như thế. Tiếc thay câu đáp của anh lại khiến cho Kiều Nương càng thêm rối reng. Nàng muốn lên tiếng hỏi song thấy nét mặt người kia nghiêm trang quá nên chưa dám mà chỉ lẳng lặng theo lời anh.
Hai người nhanh chóng thu xếp cặp sách, rồi Huy Diễn đưa Kiều Nương lên văn phòng. Gặp thầy giám thị đang ngồi trực, anh lễ phép trình bày ngắn gọn:
-Thưa thầy, bạn Kiều Nương lớp em có việc khẩn cấp đột xuất cần phải về ngay. Bạn ấy không có xe nên em đưa giúp bạn về.
Thầy giám thị đảo đôi mắt chứa đựng chút hồ nghi nhìn hai người, thấy nét mặt cậu nam sinh nghiêm nghị đường hoàng có chút căng thẳng, còn cô nữ sinh đứng đàng sau dáng điệu e ấp với gương mặt bất an kém tươi. Thầy ngẫm nghĩ vài giây rồi phẩy tay:
-Đi đi!
Huy Diễn hối hả dắt xe ra khỏi bãi, giục bạn:
-Nương ngồi lên đi! Mình đi!
Lên xe đi được một khúc rồi, bấy giờ không còn đối diện với gương mắt nghiêm như ông cụ của chàng trai kia, Kiều Nương mới cất tiếng hỏi:
-Diễn ơi, về nhà rồi có… làm cho nó hết được không vậy? Chứ giờ này ở nhà cũng chẳng có ai giúp cho Nương đâu!
Nghe cô bạn thốt ra câu nói hết sức chân thật, trong đó chứa đựng cả sự ngô nghê xen lẫn một chút ta thán nhẹ nhàng, chàng trai ngậm ngùi nén tiếng thở dài thương xót, quay đầu nhỏ nhẹ bảo:
-Diễn sẽ có cách giúp được Nương mà. Bạn an tâm đi!
Bàn chân Huy Diễn nhấn mạnh trên pedal đưa chiếc xe phóng như bay về hướng nhà mình. May mắn hôm nay có mẹ sẽ hướng dẫn giúp đỡ cho cô gái đáng thương này, chứ như Kiều Nương nói về nhà bạn cũng chẳng ích lợi gì, bởi đâu có ai ở đó để giúp cho bạn ấy. Mà dù có mẹ con bà Đào thì với bản tính của họ Kiều Nương cũng chẳng dám tin tưởng mà nhờ vả. Thật khổ thân cho bạn tôi!
Kiều Nương ngồi đàng sau nghe nói mà bụng vẫn chưa hết phân vân. Nàng chẳng hiểu ý định Huy Diễn sẽ làm gì để giúp đỡ, và bạn ấy quấn chiếc áo gió vào eo mình với mục đích gì. Khi thấy chiếc xe vượt qua đầu con hẻm mà thông thường Huy Diễn vẫn dừng lại để nàng xuống xe, Kiều Nương hiểu ra anh không có ý định đưa về nhà mình. Vậy thì… lẽ nào Huy Diễn đưa về nhà bạn ấy? Ôi trời, sao kỳ thế này?
Không nén được tò mò, Kiều Nương hỏi dồn:
-Đi đâu hở Diễn? Còn xa nữa không?
-Về nhà Diễn, có mẹ của Diễn sẽ giúp cho Nương. Chừng mười phút nữa thôi!
Nghe tới đây Kiều Nương mới cảm thấy một chút yên ổn trong tâm. Chẳng hiểu sao đã lâu lắm rồi mà người phụ nữ ấy vẫn hiển hiện trong nàng như một hình tượng của thương yêu và che chở. Không biết bác ấy sẽ giúp cho mình thế nào đây?
Chiếc xe dừng lại trước căn nhà nhỏ trong một căn hẻm. Nó trông khá khang trang so với nơi Kiều Nương hiện đang sống. Căn nhà này trước kia hai vợ chồng bà Mơ cùng mua nợ ngân hàng. Từ khi ông Nhan qua đời thì bà trả phần nợ ấy một mình. Bà làm việc cho một công ty sản xuất phụ tùng máy móc, tạm đủ để nuôi con. Thời gian còn lại bà dành để chăm sóc bản thân, nhà cửa và con trai mình.
Bước ra mở cửa, bà Mơ vô cùng ngạc nhiên khi thấy con trai về nhà sớm hơn nhiều so với thường lệ, lại còn có thêm một cô gái trẻ trong trang phục áo dài trắng nữ sinh đứng khép nép đàng sau. Thấy mẹ, Huy Diễn nhanh nhẹn lên tiếng giới thiệu:
-Mẹ ơi, đây là bạn con Kiều Nương…
Rồi anh quay sang cô gái:
-Còn đây là mẹ của Diễn đó Nương.
Bà Mơ đâu còn lạ gì về cô gái có cái tên này nhưng hôm nay hai người mới có dịp hội ngộ sau mấy năm dài. Hôm trước nghe con trai nhắc về người bạn cũ bà cũng tò mò muốn gặp để xem cô bé ấy bây giờ ra sao. Có điều bà hoàn toàn bất ngờ khi cuộc gặp gỡ ấy xảy ra bất thình lình như thế này. Sự ngỡ ngàng khiến bà mở to mắt nhìn, có lẫn chút thú vị trong cái nhìn ấy nữa.
Ấn tượng đầu tiên của bà là một gương mặt hiền lành cân đối xinh xắn nhưng đang chứa đựng điều gì lo âu thì phải, dáng vẻ mảnh mai e ấp, tóc đen dài cùng với tà áo dài trắng trông thùy mị duyên dáng. Chiếc áo gió đen nhìn quen quen đang quấn nơi eo nàng nổi lên trên nền áo trắng một cách sắc nét, khiến bà khẽ nhíu mày phân vân rồi lại giãn ra ngay, cùng với một nụ cười thân thiện chào đón.
Về phần mình, Kiều Nương cũng vô cùng hồi hộp khi đứng trước mặt người phụ nữ nàng hằng ngưỡng mộ bấy lâu nay. So với mấy năm trước nàng thấy bà Mơ không thay đổi gì cho lắm, vẫn gương mặt hiền từ phúc hậu cùng nụ cười ấm áp. Chẳng hiểu sao nàng thấy như gặp lại được một người thân quen mà trong tiềm thức đã từ lâu mong ngóng. Không giấu được sự mừng rỡ, Kiều Nương nở nụ cười thật tươi lễ phép cúi đầu chào:
-Dạ, con chào bác ạ!
-Chào con! Hai đứa hôm nay tan học sớm à?
Bà Mơ gật đầu nhỏ nhẹ đáp rồi đưa mắt nhìn con trai như chờ đợi sự trả lời. Huy Diễn giải thích giản lược:
-Dạ không mẹ, có chuyện cần nên tụi con phải về sớm thôi!
Bà Mơ chưa hoàn toàn hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng với linh cảm người mẹ bà mơ hồ đoán ra chắc có điều gì con mình khó nói. Rất tế nhị, bà mở rộng cửa bảo:
-Vậy à? Vào nhà đi các con!
Chàng trai cũng quay sang nói với bạn như để trấn an:
-Vào đi Nương!
Cô gái rụt rè ôm cặp chầm chậm bước theo sau cậu bạn đang đẩy chiếc xe vào sân. Đến phòng khách, Huy Diễn chỉ vào chiếc ghế gỗ dài, bảo bạn:
-Nương ngồi đây đi! Đợi Diễn nói vói mẹ chút xíu thôi!
Dứt lời không đợi Kiều Nương trả lời, anh hối hả ôm vai mẹ rất thân mật kéo đi, vừa đi vừa nói nhỏ:
-Mẹ vào đây cho con nói chút!
Mọi chuyện xảy ra khá nhanh, Kiều Nương đang lóng ngóng chưa kịp phản ứng thì hai mẹ con đã khuất dạng sau cánh cửa phòng trong. Còn lại một mình, nàng cứ đứng yên không dám ngồi, đưa mắt nhìn quanh thấy căn phòng đơn giản nhưng rất ngăn nắp sạch sẽ, chứng tỏ sự quán xuyến chu đáo của chủ nhà. Nàng cũng nhận ra hai mẹ con bạn mình có vẻ rất hòa đồng thân thiết, chứ nào như tình cảm của cha đối với nàng nó xa cách lạnh nhạt gì đâu. Nghĩ tới đó một chút tủi thân ùa đến khiến Kiều Nương bất giác chép miệng thở dài.
Chỉ một loáng đã thấy bà Mơ lật đật đi nhanh ra, nét mặt đầy xót xa, miệng lẩm bẩm như đang nói với chính mình:
-Ôi khổ thân con bé không có mẹ, sao mà đáng thương thế này!
Kiều Nương lúng túng chưa hiểu chuyện gì thì bà đã bước tới nắm tay nàng kéo theo mình:
-Đi con, vào đây bác giúp cho, tội nghiệp con!
Vừa đi được một hai bước thì Huy Diễn cũng ra tới phòng ngoài. Bà Mơ tạm dừng chân nhìn con trai nói gấp:
-Con trở lại trường đi Diễn, nhớ chép bài cho cẩn thận để còn cho bạn mượn! Để bạn con ở đây với mẹ hôm nay chứ bây giờ Nương không trở lại trường được đâu. Trưa con về hai đứa ăn xong rồi con hãy chở bạn về!
Huy Diễn lưỡng lự một giây, không ngờ mẹ lại có quyết định chớp nhoáng mà lại đầy hợp lý như vậy. Anh gật đầu đồng tình:
-Dạ, vậy cũng được. Con đi nghen mẹ!
Rồi anh quay sang bảo với bạn:
-Diễn đi đây. Nương cứ ở lại đây với mẹ Diễn nghen!
Buổi học trôi qua nhanh chóng.
Hôm nay đạp xe một mình trên con đường về, Huy Diễn chợt nhận ra vắng cái người hàng ngày ngồi sau lưng ấy sao nó thiếu thiếu gì đâu. Thường ngày có chuyện gì linh tinh muốn phát biểu thì cứ việc thoải mái phun ra ngay, sẽ có người phía sau lắng nghe rồi bổ sung góp ý, nói qua nói lại một hồi rồi cười khúc khích với nhau. Bây giờ thì đành nói một mình, mà nói một mình người khác bắt gặp không khéo hiểu lầm mình bị điên, nên thôi đành phải im lặng. Chán ghê chưa!
Về đến nhà, không biết hai người phụ nữ gần một buổi đã trao đổi tâm sự những gì mà Huy Diễn thấy họ dường như đã thân nhau tự đời nào vậy. Nghe tiếng mẹ bảo:
-Diễn về rồi đó hả con! Vào rửa mặt rửa tay đi rồi ăn luôn cho nóng.
Xong bà quay vào trong gọi:
-Nương ơi, Huy Diễn về rồi! Phụ bác đem chén dĩa và khay đùi gà nướng ra bàn đi con!
-Dạ, thưa bác con đem ra liền!
Người đâu chưa thấy mà nghe tiếng nói trong veo ngọt lịm vậy trời! Người ngoài không biết chỉ nghe qua dám tưởng… mẹ chồng và con dâu sắp cưới cũng hổng chừng!…
Vừa thấy bóng Huy Diễn, Kiều Nương tự nhiên hai má đỏ bừng như mận chín, quay mặt đi nhanh vào nhà sau phụ mẹ anh dọn thức ăn, cử chỉ thẹn thùng lúng túng rõ ràng như muốn lánh mặt anh vậy. Trong suốt buổi ăn ấy cô nàng chỉ cúi mặt, ăn thì chậm và ít như mèo, thi thoảng lí nhí trả lời vài câu với mẹ chứ chẳng nói gì với anh cả. Huy Diễn ngu ngơ đưa mắt ếch nhìn mẹ thì chỉ thấy bà tủm tỉm cười, đôi mắt dịu dàng óng ánh tia tinh nghịch. Còn trên đoạn đường về, cô bạn cứ lặng im như thóc, nếu như anh cố gợi chuyện thì cũng chỉ ậm ừ cho qua.
Huy Diễn đưa tay lên gãi đầu, mặt ngố ra. Sao lạ thế nhỉ! Mới sáng đây cô nàng còn cười nói với mình tự nhiên thoải mái lắm kia mà. Bỗng nhiên sau có vài tiếng đồng hồ không gặp lại thành ra một người khác rồi. Xa lạ, lãnh đạm, tránh né! Bộ cô ấy giận gì mình sao? Mình đâu nhớ làm gì sai quấy đâu ta?… Đúng là con gái khó hiểu thật!
Ừ, Huy Diễn làm sao mà hiểu được! Suy cho cùng anh chỉ là một chàng trai mới lớn, khôn thì cũng có khôn hơn rồi nhưng vẫn còn nhiều điều ngốc nghếch lắm. Đúng là anh chẳng làm gì lỗi phải cả, và người ta cũng chẳng giận hờn gì anh. Người ta đang biết ơn anh không hết nữa kìa. Chỉ là… người ta mắc cỡ với anh thôi, vì đã quá ngây thơ mà vô ý tiết lộ cho anh biết cái chuyện quá đỗi riêng tư, là… người ta đã trở thành thiếu nữ rồi. Không biết thì thôi, biết rồi thì bây giờ người ta đang xấu hổ với anh đó! Chuyện đơn giản vậy mà anh cũng không biết! Nếu anh hiểu điều đó sẽ thông cảm cho người ta thôi mà.
Bên này Huy Diễn hoang mang rối rắm thì bên kia cô bạn của anh về nhà với một tâm tư chênh vênh khó tả. Hồi tưởng lại những gì xảy ra ngày hôm nay, Kiều Nương nghe lòng mình bay qua nhiều cung bậc cảm xúc chập chùng khác nhau: tự giận cho sự ngờ ngệch của mình, xấu hổ khi đã lỡ nói… cái “bí mật” ấy cho cậu bạn thân, vui mừng vì được tiếp xúc với người mẹ ấy, luyến tiếc khi phải chia tay bà mà chẳng biết còn dịp nào gặp lại, tủi thân vì mình kém may không được ai trong nhà thương yêu chỉ bảo cho những điều tế nhị, mang ơn người bạn thân có lòng kia, và sau hết là phân vân chưa biết sẽ đối diện với anh ta ra sao ngày mai nữa.
Được gặp lại bà Mơ quả khiến cho Kiều Nương vô cùng vui sướng. Thêm một lần nữa người phụ nữ đó khắc sâu trong lòng nàng như một tượng đài của người mẹ vĩ đại đáng kính. Chỉ nghe vài lời giải thích ngắn gọn từ con trai, bà đã hiểu hết vấn đề và vô cùng thương xót cho cô gái trẻ mồ côi mẹ, chốn học đường thì thiếu sót, trong nhà thì bị hất hủi ghẻ lạnh chẳng được trang bị cho những kiến thức cần thiết khi đến tuổi dậy thì, ngây ngô đến độ phải cầu cứu cậu bạn thân trong cái lần đầu trở thành thiếu nữ. Bà không hề trách móc hay coi thường Kiều Nương mà chỉ thấy lênh láng một tình thương, vì đối với bà đó là lỗ hổng của nền giáo dục và sự thiếu quan tâm vô trách nhiệm của gia đình. Cô bé ấy về khía cạnh nào đó là nạn nhân, chỉ đáng thương chứ đâu đáng trách.
Bằng tấm lòng bao dung nhân ái của mình kết hợp với sự chu đáo dịu dàng, bà Mơ đã dạy dỗ, hướng dẫn cho cô gái trẻ ấy những kiến thức cơ bản cần thiết để tự chăm sóc mình. Từ xưa khi gặp Kiều Nương lần đầu bà đã thấy thương rồi, nên bây giờ biết hoàn cảnh của nàng bà lại càng thương hơn gấp bội. Nó cũng tuổi con mình, chẳng may mất mẹ sống với bà mẹ kế vô tâm lạnh lùng thật đã quá tội. Thôi thì hãy thương và xem nó như con, dạy dỗ bảo ban cho được chút nào hay chút nấy. Cứ tưởng nếu như mình chẳng còn, thằng Diễn chơ vơ một thân một mình, gặp được người tử tế thương tình cưu mang nó mình cũng vui mừng dưới suối vàng biết bao.
Từ những suy nghĩ ấy bà đã mở rộng vòng tay, đối xử với Kiều Nương bằng một tấm lòng thương yêu tràn ngập tình người. Sau mọi chuyện xong xuôi, bà còn lấy xe chở Kiều Nương ra ngôi chợ gần nhà mua cho nàng ít vật dụng phụ nữ cần thiết để đem về xài, cùng với một ít thuốc giảm đau để có mà dùng nếu cần, chỉ bảo tận tình cặn kẻ chẳng khác chi người mẹ đối với con gái mình.
Hai người phụ nữ đã trò chuyện hỏi han nhau rất nhiều và càng thông cảm nhau thêm. Bà Mơ nhận thấy cô bé này thật ngoan ngoãn ăn nói lễ phép, hiền lành siêng năng nên càng thương mến. Tiếp đó bà ngỏ ý mời nàng ở lại dùng bữa sau khi Huy Diễn trở về. Dù rất ngại nhưng trước tấm thịnh tình của bà, Kiều Nương thấy không tiện từ chối và hăng hái xin được phụ giúp bà chuẩn bị cơm nước.
Trong đêm khuya vắng lặng nằm nhớ lại những hình ảnh và nghĩa cử của người phụ nữ ấy dành cho mình, Kiều Nương rơi nước mắt vì nghẹn ngào xúc động. Đôi khi nàng tự hỏi cái duyên nào đưa đẩy cho mình được gặp người phụ nữ đó mà bà đối xử với mình bằng tình cảm tràn đầy như vậy. Sao lại có người nhân ái đến vậy! Chỉ là người dưng đâu phải bà con thân thuộc mà sự nồng ấm gần gũi bà dành cho mình như máu mủ. Lúc nãy Kiều Nương đã không kềm lòng mình nổi mà bật khóc khi hai người từ chợ về:
-Bác ơi, bác tốt với con quá!… Con cám ơn bác thật nhiều!
Bà Mơ cười hiền lành:
-Chút xíu đâu có đáng gì đâu con. Đừng nhắc đến chuyện đó!
Cô gái nghẹn giọng, sụt sùi:
-Nếu không có bác chỉ dạy giúp đỡ hôm nay, con cũng chẳng biết phải làm sao nữa, lại còn lo muốn chết luôn!
-Tội nghiệp không!… Thôi đừng nghĩ nhiều nữa con! Sau này nếu có gì cần bác giúp, con cứ nói Huy Diễn chuyển lời, hoặc nếu chuyện tế nhị của con gái thì bảo nó chở về đây gặp bác, nghen con!
-Dạ, con cám ơn bác!… Mong có ngày con được trả ơn bác!
Mắt vẫn còn lấm lem, Kiều Nương mỉm cười đáp mà lòng mừng vui vừa cảm động. Nàng sẽ còn cảm động hơn nữa nếu biết được lúc mình ra về rồi, khi chỉ còn lại hai mẹ con bà Mơ đã quay sang khuyên nhủ Huy Diễn:
-Con thấy bạn khổ cực tội nghiệp chưa? Là con trai con không phải phiền hà ba cái chuyện đó, chứ sinh ra làm nữ giới đã thiệt thòi rồi. Mai mốt có bạn gái hay vợ thì phải nên hiểu mà thông cảm, vì đôi khi họ mệt mỏi đau đớn lắm chứ không giống như con trai tụi con đâu!
-Dạ mẹ! - chàng trai lễ phép đáp lời mẹ.
Bà Mơ ngẫm nghĩ một chút, rồi như nhớ ra chuyện gì lại ôn tồn bảo con:
-À, Diễn này, lúc nãy con Nương nó không nói chuyện với con không phải vì nó giận gì con đâu, mà là nó đang mắc cỡ đó! Mẹ hiểu hiện giờ tâm trạng nó đang rất hổ thẹn và ngượng khi gặp con, cho nên con khéo léo tế nhị một chút nghen Diễn? Nói chung là… con cứ xem như chuyện đó chưa từng xảy ra, tìm đề tài nào khác vui vui nói với nó!
-Dạ, con hiểu rồi mẹ.
Sau bao nhiêu cảm xúc dạt dào giữa sự trân trọng, thương kính và biết ơn đối với người mẹ ấy, Kiều Nương nhận ra dòng suy tư của mình bắt đầu chuyển sang những trăn trở về cậu bạn kia. Giờ nghĩ lại nàng xấu hổ muốn chui xuống đất luôn mà trốn, chứ mặt mũi nào gặp lại người ta nữa. Trời ơi, ai đời là con gái mà đi cầu cứu con trai ba cái chuyện đó! Đành rằng người ta nói kẻ không biết không có tội, nhưng giờ mình thấy nó kỳ cục sao đâu á! Chắc lúc đó bạn đã sốc lắm. Chẳng biết bạn có nghĩ là mình quái dị không, có khinh bỉ mình không?
Liệu mình có đủ can đảm để đứng trước mặt bạn nữa không đây? Lẽ nào cứ trốn mặt người ta khi bạn ấy chẳng có lỗi gì, thậm chí là người ơn của mình?
Sao mà mình ngốc nghếch và đáng ghét thế này! Không biết trên đời có đứa con gái nào tệ mạt vô duyên như mình không nữa? Ôi trời ơi là trời! Xấu hổ quá đi mất!…
Những câu hỏi, tự trách thân và dằn vặt ấy cứ xoáy sâu trong tâm trí Kiều Nương, khiến cho nàng bứt rứt trằn trọc cả đêm, chẳng biết phải xử trí thế nào sáng mai khi Huy Diễn đến đón đi học nữa. Sự hổ thẹn xâm chiếm hết tâm tưởng, mãi rất lâu nàng mới thiếp đi được một chút.
☘︎