← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 8

Mấy ngày kế đó sự giao tiếp giữa hai đứa sượng trân, và cả hai đều ít nói hẳn đi. Dù đã cố gắng hết sức cô gái vẫn không thoát khỏi cảm giác xấu hổ đến cùng cực khi đối diện người bạn kia. Mỗi lần Huy Diễn đến đón thì Kiều Nương hấp tấp ngồi lên yên xe ngay để núp sau lưng anh, đến nơi liền nhảy xuống lí nhí cám ơn rồi chạy biến cho mau, không dám nhìn thẳng vào gương mặt ấy.

Phần Huy Diễn thấy cử chỉ của bạn cũng ngại ngại nên chỉ biết gãi đầu nhăn mặt. Nhớ lời mẹ chỉ bảo, anh đã cố tìm cách để gợi chuyện một đôi lần, nhưng thấy cô bạn có vẻ không hứng thú nói năng nên anh cũng tự ái mà im luôn. Dù sao anh vẫn còn rất trẻ, chưa có nhiều kinh nghiệm sống, lòng kiên nhẫn và sự nhạy cảm để xử lý một cách hoàn chỉnh mọi trường hợp.

Đến hôm thứ tư trên đường về, thấy không khí cứ lặng im nặng nề kém sinh động quá, Huy Diễn quyết định nghĩ sao nói vậy, không theo “bài bản” mẹ dạy hôm trước nữa. Anh đã áp dụng rồi nhưng nó chẳng đem lại kết quả như ý. Suy cho cùng nó chỉ có tính cách tham khảo đâu phải lúc nào dùng cũng được, và hầu như cái gì đều có sự ngoại lệ. Biết đâu một cuộc nói chuyện thẳng thắn cởi mở để trải lòng ra sẽ đem lại sự thông cảm và kết quả tốt hơn chăng!

Nghĩ vậy thay vì đạp xe thẳng về nhà như thường lệ, Huy Diễn tấp vào một quán nước bên đường. Hành động này buộc Kiều Nương phải hoang mang lên tiếng:

-Diễn, sao không về mà lại vào đây?

Huy Diễn nhe răng cười:

-Vô uống nước ngồi nói chuyện một chút đi Nương.

Mặt hơi nhăn lại, Kiều Nương do dự:

-Nhưng mà… như vậy sẽ về trễ. Nương còn nhiều việc phải làm ở nhà lắm.

Thật ra Kiều Nương đúng là bận rộn thật. So với bạn bè trong lớp thì hoàn cảnh của nàng thuộc vào một trong những ca khó khăn nhất. Ít ra ai cũng có cha mẹ nuôi nấng đầy đủ, có xe mà đi học, nhiều người còn có cả xe máy đắt tiền, đâu như nàng phải vừa học vừa làm thêm, chẳng có được chiếc xe đạp cũ mà dùng phải đi quá giang với bạn. Cũng may người bạn ấy tốt bụng cho đi nhờ, nên trong lòng nàng quý người ta lắm. Tuy bận nhưng ngồi uống nước nói chuyện một lúc thì nàng vẫn thu xếp được, chẳng là quá ngượng khi đối mặt người ta mà tìm cách thoái thác vậy thôi.

Tiếng Huy Diễn nho nhỏ:

-Chỉ một ly nước thôi, không bao lâu đâu Nương.

Quán nước nằm trên con đường tuy không lớn lắm nhưng vào giờ nắng nóng như bây giờ thật sự là một điểm thu hút lý tưởng đối với khách qua lại. Nhìn sự đông đúc ấy tự nhiên Kiều Nương cảm giác cái vô duyên xấu xí của mình đang bị phơi bày ra cho mọi người chú ý săm soi. Bất giác nàng cúi đầu giấu mặt mà ngượng ngùng khôn tả.

Sau khi ngồi vào chiếc bàn nước nhỏ bằng gỗ còn khá mới và gọi nước xong, Huy Diễn nhẹ giọng bắt đầu:

-Mấy hôm nay Diễn thấy không khí giữa chúng ta có vẻ nằng nặng không được sôi nổi vui vẻ như trước. Diễn đã có làm điều gì không vừa ý Nương không?

Kiều Nương từ lúc vào quán vẫn cúi mặt, bây giờ vẫn vậy, chỉ lắc đầu nhanh đáp:

-Không có mà, Diễn tốt với Nương như vậy, Nương cám ơn còn không hết chứ có gì mà không vừa ý!

-Nếu vậy… sao Nương ít nói chuyện với tôi lắm?

Cô gái chỉ ngồi yên không trả lời, mặt vẫn cúi gằm, hai bàn tay đan vào nhau ngọ nguậy lúng túng. Làm sao nàng dám nói chuyện với anh tự nhiên như trước nữa khi sự xấu hổ đè nặng, cái mặc cảm mình vô duyên đến thế, và còn nỗi lo sợ bị người đối diện coi thường khinh khi. Nàng chẳng biết chừng nào mới có thể trở lại là chính mình. Có lẽ chỉ khi cái gút mắc ấy được tháo gỡ.

Sau một lúc Kiều Nương lí nhí lên tiếng:

-Diễn… nói thật cho Nương biết đi! Nương là con người trơ trẽn lắm phải không, là đứa con gái xấu xa đáng khinh lắm phải không?

Dù đã được mẹ chỉ bảo sơ lượt cho về tâm lý của cô bạn, Huy Diễn cũng không khỏi ngỡ ngàng trước sự tự ti đến thế của Kiều Nương. Anh thấy tội tội làm sao, khẳng khái đáp:

-Trời, Nương nghĩ gì mà ghê vậy? Diễn thấy bạn vẫn như thường chứ có gì khác đâu! Nương làm gì sai trái bất đạo đâu mà đáng bị khinh chứ!

Nghe đến đó Kiều Nương ngước mắt lên hỏi lại:

-Diễn nói thật hả?

Chàng trai phì cười rất thoải mái, giọng tỉnh bơ:

-Nói thật chứ! Lý do gì mà phải nói dối?

Kiều Nương lại cụp mắt xuống, nhỏ giọng thủ thỉ:

-Nương sợ… sợ Diễn sẽ nghĩ Nương là thứ con gái vô duyên vô liêm sỉ, sợ bị khinh, sợ bị coi thường!…

Nheo nheo mắt cười cười, Huy Diễn làm bộ hùng hổ:

-Rồi bộ như vậy cái không thèm nói chuyện với tôi luôn sao?

Môi hơi cong lên, nàng phụng phịu:

-Không phải là không thèm, mà là không dám.

Thấy dáng điệu nhũn nhặn đáng thương của người đối diện, Huy Diễn lấy giọng nghiêm túc bảo:

-Thôi Diễn nói tóm tắt thế này: đừng nghĩ gì đến chuyện cũ nữa! Diễn vẫn xem Nương như trước, vẫn quý mến bạn chẳng khác tí nào. Được chưa nè?

Lần đầu tiên từ hôm ấy mới xuất hiện một nụ cười trên môi cô gái. Đôi mắt nàng sáng ngời:

-Thật nghen Diễn?

Huy Diễn cầm ly hớp ngụm nước cuối cùng, cười gật mạnh đầu:

-Ừ, thật! Uống nước hết đi rồi mình về, không thôi Nương lại trễ với việc nhà gì gì đó!

Cô gái mỉm cười, nét mặt tươi tắn hơn hẳn cùng bạn trở ra xe. Ôi, cái tâm lý nặng nề ấy khi được giải tỏa nó nhẹ nhàng và dễ chịu biết bao!

May thay những ngượng ngùng thiếu tự nhiên giữa hai người bạn ấy chỉ kéo dài vài ngày, rồi mọi thứ trở lại thường tình tốt đẹp như trước kia. Nếu có khác chăng thì sự thông cảm và thân thiết giữa họ đã tăng thêm lên một nấc thang mới.

Rồi dòng thời gian trôi mau theo những trang sách vở chồng chất mỗi lúc một thêm dày cùng những ngày tháng tuổi xanh, có một cậu học trò vẫn miệt mài chở cô bạn học của mình ngày hai buổi đến trường suốt ba năm trung học không quản nhọc nhằn, dù nắng hay mưa, dù lạnh hay nóng. Tình bạn ngày càng gắn bó đậm đà thương quý với biết bao kỷ niệm đong đầy theo mỗi vòng bánh xe quay trên con đường đã trở nên quá thân quen ấy, cùng nhau chia ngọt sẻ bùi, trong nụ cười hay giọt nước mắt. Có gói xôi mẹ cho đem theo chàng trai cũng chia cho cô bạn một nửa, và khi ở nhà làm bánh theo lệnh bà dì ghẻ đanh ác cô gái sẽ kín đáo đem theo một cái dành phần cho cậu bạn của mình. Khi lòng đã hướng về nhau thì hạt muối cũng cắn làm đôi, nhiều ít không thành vấn đề, mà cái tâm, cái tình cho nhau mới là tất cả.

Có những hôm nắng lớn trời nóng hừng hực, thấy Huy Diễn gò lưng đạp xe mà lưng áo thấm ướt mồ hôi, Kiều Nương ngồi đàng sau xót xa thương bạn, bèn tháo chiếc nón lá đang đội trên đầu mình xuống dùng để quạt cho Huy Diễn. Anh quay lại thấy chiếc nón phe phẩy, phì cười nói trong tiếng gió:

-Có gió thổi mát rồi, Nương quạt chi nữa cho mất công?

Nàng chu môi lên cãi:

-Mát rồi sao đổ mồ hồi nhiều vậy?

Anh cười hì hì trêu:

-Tại vì chở bao gạo nên mới đổ mồ hôi.

Từ đàng sau nguýt anh một cái dài, nàng dỗi:

-Người ta vầy mà kêu là bao gạo. Vậy thì bỏ gạo xuống lề đường đi cho bớt chảy mồ hôi.

Chàng trai vội vàng cười giả lả:

-Thôi cho mình xin đi! Gạo này bỏ xuống đường người ta khiêng mất mua lại không được đâu.

Cô gái ngúng nguẩy làm nũng:

-Gạo nào chẳng là gạo, xuống chợ người ta bán thiếu gì. Diễn cứ lựa đại một bao mà chở, cần gì bao gạo này.

Ngồi đạp xe đàng trước không thấy được gương mặt kia nên Huy Diễn đâu thể đoán ra người ta đang nói giỡn hay hờn mát, bèn phải xuống nước vuốt ve bạn một cách khôi hài:

-Gạo này quý hiếm lắm mua không ra đâu! Thôi để Diễn chở cho rồi.

Vậy còn nghe được chứ! Kiều Nương tủm tỉm cười, biết bạn nghịch ngợm cho vui nên không giận. Chỉ có cái là so sánh thiếu trung thực thôi. Người ta mình hạc xương mai thế này chứ nào phải béo ục ịch gì đâu mà ví người ta với bao gạo! Thấy ghét chưa!

Rồi mùa mưa đến luôn đem theo những con giông bất chợt, Huy Diễn làm biếng ít khi nào đem áo mưa theo. Khi mưa xuống anh chỉ kéo trùm phần mũ của chiếc áo gió đang mặc lên đầu là xong. Kiều Nương để ý thấy cách ấy chỉ chống được những cơn mưa nhỏ lâm râm, chứ mưa nặng hạt dai dẳng thì chịu. Nàng ngược lại vốn cẩn thận nên vào mùa mưa lúc nào cũng có sẵn chiếc áo mưa trong cặp. Nhưng mà chàng trai ấy bướng cứ không chịu che áo mới khổ. Vẫn là cô gái ngồi sau thấy bạn bắt đầu ướt nên xót, giật giật áo người kia bảo:

-Diễn tấp xe vào lề đường đi, che áo mưa vào kẻo ướt hết rồi kìa!

Huy Diễn vẫn lì lợm:

-Thôi, cũng gần tới rồi, với lại đã lỡ ướt, che áo mưa thì cũng ướt thôi!

Đàng sau cô gái lắc đầu ngán ngẫm. Đường còn một đoạn khá xa như thế mà bảo là gần tới rồi! Xa cũng “gần tới”, mà gần cũng “gần tới”. Lần nào ông tướng cũng giở ra cái điệp khúc y chang. Cái ông này lý luận ngang phè kiểu đó ai chịu cho nổi.

Thế là Kiều Nương đành phải mím môi làm găng:

-Diễn che áo mưa vào nhanh! Không thôi… Nương nhảy xuống xe á!

Nghe dọa Huy Diễn hơi chột dạ, bèn ráng phân trần:

-Mưa chút xíu thôi mà, Diễn đi mưa hoài có sao đâu. Nương cứ che áo một mình đi!

Giọng nàng nghiêm nghị hơn:

-Đi mưa hoài có ngày bị cảm lạnh chứ hay ho gì mà khoe.

Nghe vậy anh bèn cười cười một mình đáp:

-Cảm lạnh thì cũng vài ngày rồi hết chứ có sao đâu.

Kiều Nương thở dài bó tay với cái kiểu nói chuyện cà bơn của người kia, nhăn mặt càm ràm:

-Bị bệnh cực cái thân Diễn, mà người ta còn lo muốn chết chứ ở đó mà nói có sao đâu.

Nghĩ là cô bạn đã trúng kế thốt ra lời nói lo cho mình, Huy Diễn cười to đắc ý trêu bạn:

-Hi hi, rõ ràng hôm nay Nương thừa nhận có lo cho Diễn nghen! Sướng quá đi… hi hi!

Kiều Nương đúng là nói thật cảm xúc của lòng mình rất lo cho bạn. Nhưng vì Huy Diễn trêu chọc, nàng đâu muốn bị quê nên cũng đáo để quật lại cho anh một vố:

-Ở đó mà ham! Người ta lo Diễn bệnh thì không sang chở giùm cho người ta đi học thôi.

-Trời, nói phũ phàng dễ sợ! - anh vỗ trán kêu lên.

Nàng lúng liếng cười, hất mặt:

-Cho đáng đời Diễn!

Hai đứa cười xòa vui vẻ. Đùa vậy thôi chứ Huy Diễn biết ngoài mẹ ở nhà ra, Kiều Nương là người luôn quan tâm lo cho anh nhất. Đáp lại, anh trân quý nàng hơn mọi người bạn nào khác của mình. Nói tới nói lui một hồi, rốt cuộc chàng trai cũng nghe theo lời cô bạn vì anh biết nàng nói đúng. Thế là hai đứa trùm chung một chiếc áo mưa cùng nhau đến trường về nhà. Bên ngoài gió gào mưa lạnh nhưng trong chiếc áo ấy hai tâm hồn gần gũi lại ấm áp biết bao!

Việc hai đứa đi chung xe tuy là một việc tưởng như đơn giản nhưng cũng không tránh được xảy ra những trở ngại. Đâu được một thời gian ngắn thì chuyện đến tai bà Đào. Bà liền gọi Kiều Nương tới hạch hỏi. Giọng bà vẫn ngọt ngào một cách giả tạo nhưng chứa đựng đầy sự xéo xắt:

-Dì nghe nói con dạo này quen biết nhiều lắm, có trai đưa đón mỗi ngày luôn phải không? Ai mà tốt vậy hả con?

Nghe hỏi Kiều Nương chỉ thầm cười buồn. Phải rồi, người ta tốt mới cho nàng quá giang, đâu có hẹp hòi như Bích Vy con gái bà ở chung nhà mà có cho nàng quá giang bao giờ đâu. Nghĩ trong bụng vậy thôi, nàng thủng thẳng đáp:

-Dạ, đó là người bạn học chung lớp với con thôi, chứ có ai nữa đâu mà nhiều dì.

Cầm cái giũa chăm chút cho bộ móng tay mình, bà Đào không buồn ngẩng đầu lên, tiếp tục cạnh khóe:

-Bạn chung lớp thì thiếu gì, sao lại đi với một thằng con trai như vậy hả con? Chắc là bạn trai của con rồi phải không? Mới nứt mắt mả đã thế! Dì thấy con coi vậy mà hơn con Vy của dì nhiều rồi đó Nương!

Bà nhấn mạnh chữ “hơn” đầy hàm ý. Kiều Nương nghe cách nói chuyện khó nghe của bà thì khẽ nhíu mày, trong lòng vô cùng bất mãn nhưng vẫn ráng nhũn nhặn đáp:

-Dạ không có đâu dì. Bạn ấy tiện đường nên cho con quá giang thôi.

Bà Đào liếc xéo cô gái một cái, ngọt nhạt:

-Ờ thì dì nghe người ta nói thì hỏi cho biết vậy thôi, chứ giờ con lớn rồi muốn làm gì thì làm, đi với ai thì đi, dì cũng đâu có biết được!

Bà Đào luôn tìm cách móc mỉa nàng kiểu đó, Kiều Nương riết cũng quen rồi. Bà nói vậy mà sao không nhìn lại đứa con gái cưng của mình kìa, vì theo Kiều Nương thấy thì cô ả đã bắt đầu cặp bồ cặp bịch lung tung từ hồi lớp Chín lận. Bây giờ lên cấp ba cô ta học trường khác nên Kiều Nương không rõ lắm, nhưng nàng cũng thường xuyên thấy khi chàng này, lúc chàng nọ đến tìm cô ta những khi bà Đào vắng nhà. Với tính cách lăng nhăng của cô ta lúc trước thì Kiều Nương cũng chẳng lạ gì với những việc ấy.

Ngoài ra thỉnh thoảng lại thấy một đám thanh niên lóc chóc ăn mặc hết sức dị hợm cổ quái, tóc nhuộm xanh đỏ chói mắt đến rủ rê cô ta đi chơi. Trong số đó có một tên xâm trổ đầy dẫy trên hai cánh tay, ngồi câng câng trên chiếc xe mô-tô cồng kềnh sáng bóng luôn nhìn Kiều Nương bằng cặp mắt cú vọ hết sức khả ố như muốn lột trần nàng ra. Đôi khi hắn lại cố tình lim dim mắt rồi đưa lưỡi liếm mép thật dài như tỏ ý đang thèm khát cái gì đó. Đám con gái nặc nô đi chung thấy vậy bật ra những tràng cười khanh khách. Có đứa kêu ré lên:

-Ê Hưởng, bộ hôm nay ông đổi món đi thèm thịt lọ lem sao?

Giọng một tên con trai cười cợt thêm vào:

-Nó ăn đủ loại thịt rồi nên giờ thèm món lạ tụi bây thông cảm giùm chút đi!

Kiều Nương cau mày khó chịu bỏ đi vào phòng. Bọn họ đang ví nàng như cô bé lọ lem đây mà. Ừ, nàng ăn mặc đơn giản quê mùa thật nhưng đường hoàng trong sạch, đâu như bọn họ ăn nói nghe dung tục bẩn thỉu làm sao! Sau này mỗi khi họ đến nàng đều tìm cách tránh vào phòng, chỉ trừ khi vạn bất đắt dĩ đang nấu bếp hay làm công chuyện gì dở tay thôi.

Mẫu đối thoại với bà Đào chấm dứt tại đây. Mấy câu nói ngắn gọn nhưng chói tai của bà ta để lại cho Kiều Nương ít nhiều bực dọc. Hôm sau khi gặp Huy Diễn, trên đường đi Kiều Nương thổ lộ:

-Dì Đào ở nhà đã biết chuyện Nương đi xe quá giang với Diễn rồi. Dì ấy có vẻ không vui… Nương khó nghĩ quá!

Chàng trai từ khi hiểu rõ hoàn cảnh của Kiều Nương thì rất ít thiện cảm với mụ dì ghẻ hẹp bụng này, nghe vậy liền khì mũi, giọng khí khái:

-Bà ấy không thích thì kệ bà ấy! Bả không bằng lòng mua xe cho Nương đi học, giờ đi quá giang cũng không cho. Người gì vô lý quá vậy!

Kiều Nương nghe bạn nói chỉ khẽ thở dài buồn buồn. Thật ra bà ta có máu mủ gì với mình đâu mà mua xe cho mình. Chỉ là tại ba không muốn mua thôi. Ba chỉ biết nghe vợ mà không thương con gái ruột, nên nếu trách thì ba mới là người đáng trách hơn. Tuy nhiên nàng không muốn nói ra suy tưởng này vì đâu muốn bạn đánh giá xấu cha mình.

Thấy cô bạn lặng thinh không đáp, Huy Diễn tiếp lời:

-Nếu bà ấy đã biết thì để Diễn vào trong hẻm đón Nương trước nhà luôn. Nương khỏi phải đi bộ ra đầu hẻm làm chi cho cực.

Cô gái lập tức khoa tay:

-Cám ơn Diễn nhưng thôi khỏi đi! Mới chỉ đi quá giang từ đầu hẻm mà dì Đào đã móc méo rồi. Diễn vào đón tận nhà chắc dì ta nói hành cho Nương chịu hết nổi luôn quá!

Chàng trai chép miệng mà thấy tội cho bạn:

-Ừ, vậy thì thôi, tùy Nương thấy sao tiện thì được!

Và đó là lý do hai người bạn vẫn chỉ gặp nơi đầu ngõ nhà Kiều Nương mỗi khi đi học chung suốt mấy năm qua, chỉ trừ cái hôm nàng bị đau chân sau giờ thể dục nên anh mới đưa đón tận nhà.

Có một lần khi hai đứa đã vào lớp Mười Hai được nửa năm, Kiều Nương đang đứng đợi Huy Diễn để quá giang đi học như thường lệ thì thấy một chàng trai thanh lịch ăn vận bảnh bao cưỡi chiếc mô-tô đời mời đắt tiền tấp vào lề cạnh mình. Theo phản xạ, nàng hoảng hốt lùi lại một bước đăm đăm nhìn người kia để chuẩn bị phản ứng. Đến khi anh ta tháo chiếc kính mát đen trên mắt thì nàng nhận ra đó chính là Phú, anh trai của cô bạn Mai Phi cùng lớp mình. Phú nở nụ cười thật đẹp, giọng êm ái:

-Chào Nương, em đang chuẩn bị đi học à?

Kiều Nương bấy giờ đã lấy lại bình tĩnh, mỉm cười lễ phép:

-Dạ, chào anh Phú. Em đang đợi đi quá giang với bạn!

Ra vẻ quan tâm, Phú sốt sắng:

-Thế à? Nếu vậy anh cũng đang không bận gì, anh đưa em đến trường nhé!

Mỉm cười thật hiền, cô gái lắc nhẹ đầu từ chối:

-Dạ cám ơn anh Phú, nhưng bạn em sắp tới rồi. Em đi với bạn em cũng được.

Phú nhìn cô gái bằng tia mắt thật nồng nàn đắm đuối, nhiệt tình thuyết phục:

-Nhỡ bạn em trễ hay không đến thì sao chứ, chẳng lẽ em đợi hoài đến trễ học luôn à? Chỉ là đi quá giang thôi, em đi với ai cũng vậy miễn là đến được trường phải không. Lên xe anh đưa đi!

Kiều Nương nhã nhặn khước từ:

-Í, không có đâu anh! Bạn em chưa bao giờ cho em leo cây hết á. Nếu em đi với anh rồi bạn em tới, không thấy em, như vậy làm sao được!

Đoạn nàng chỉ tay ra con đường, nói nhanh:

-Đó, bạn em tới rồi kìa anh!

Huy Diễn lúc đó cũng vừa đến. Từ xa anh đã nhận ra Kiều Nương, hình dáng thân quen trong tà áo dài trắng của nàng anh không thể nhầm lẫn với ai được. Điều khác thường là hôm nay có một thanh niên nữa đang ngồi trên chiếc mô-tô cạnh nàng. Ban đầu anh tưởng một tên nào hám gái đang giở trò sàm sỡ tán tỉnh bạn mình đây, tự nhiên có luồng máu nóng không biết từ đâu ùa lên mặt, anh nghiến răng đạp mạnh pedal phóng xe tới can thiệp.

Đến nơi, thấy người kia có vẻ lớn hơn anh vài tuổi, mặt mày đẹp trai bảnh bao. Huy Diễn nhìn Kiều Nương quan ngại hỏi:

-Có chuyện gì sao Nương?

Cô gái mỉm cười giải thích với bạn:

-Ồ, không có gì hết đâu Diễn! Đây là anh Phú, anh nhỏ Phi lớp mình đó.

Nghe vậy Huy Diễn khá bất ngờ, chẳng hiểu lý do gì chàng trai kia xuất hiện tại đây, và tại sao hai người lại biết nhau, chỉ thốt lên:

-Thì ra là vậy. Chào anh ạ!

-Chào em! - người kia cũng lịch sự chào, rồi đưa tay ra bắt.

Không khí trở nên hơi ngượng ngập giữa ba người. Phú với sự chững chạc do nhiều tuổi hơn của mình bèn lên tiếng trước với Huy Diễn:

-Anh tình cờ đi ngang, thấy Kiều Nương đứng một mình ở đây nên ghé vào hỏi thăm và tính cho em ấy quá giang đến trường. Nhưng Nương bảo đang đợi em nên thôi. Giờ em tới rồi, vậy anh đi nghen!

Cách nói của Phú lịch sự và hiểu biết, không chút gì muốn gây hấn hay khiếm nhã, khiến những dè chừng ban đầu trong Huy Diễn nhanh chóng tan biến. Anh cũng lễ phép:

-Dạ, tụi em đi học nha anh!

Chiếc xe đạp lướt đi nhanh. Phú chậm rãi đeo kính râm vào rồi đưa mắt ngóng theo ngậm ngùi. Cô bé ấy thật trong sáng tinh khôi quá đỗi, khiến trái tim anh xôn xao lỗi nhịp bấy lâu nay. Anh đã phải “hối lộ” cho Mai Phi nhỏ em mình đủ điều hòng biết được chút tin tức về cô bé. Hôm nay anh nào có tình cờ đi ngang qua như anh bảo đâu, anh nói dối đó thôi. Anh chủ đích đến tìm để mong được gặp và đưa cô bé đến trường biết mấy. Nhưng tiếc thay một chút nhỏ nhoi như vậy cũng không được. Cô bé thật giàu nhân cách, dứt khoát từ chối ngồi chiếc mô-tô cáu cạnh của anh mà chỉ đi xe đạp với người bạn thân, không muốn lỗi hẹn với bạn mình. Ôi, chính những cái nết ấy lại càng khiến anh nể trọng và yêu nàng nhiều hơn nữa. Lẽ nào… trái tim nàng đã có chủ!…

Phú đề ga cho chiếc mô-tô chuyển bánh trong luồng suy tư lẫn lộn cùng một con tim nặng nề.

Trên chiếc xe đạp đôi bạn cũng đang lặng im nãy giờ. Nhớ lại ánh mắt đắm say cháy bỏng của Phú mà Kiều Nương thoáng rùng mình, một cảm giác ngượng ngùng chẳng dễ chịu tí nào. Không biết anh ấy sẽ lại đến tìm như thế nữa hay không, và nếu vậy thì mình phải xử sự ra sao để khỏi mất lòng. Dù sao Phú cũng là anh trai Mai Phi, bạn thân của nàng, nên vấn đề này càng cần phải tế nhị.

Còn về phía Huy Diễn, lần đầu tiên anh thấy có cái gì đó kỳ kỳ, lạ lạ, có thể gọi là một chút khó chịu mới đúng khi thấy một chàng trai khác tới tiếp cận và muốn “cướp đi” cái nhiệm vụ đưa cô bạn đến trường của mình. Nghĩ cũng lạ! Chỉ là cho người ta quá giang thì cô ấy đi với ai chẳng được. Sao mình lại thấy khó chịu kia chứ?

Sau một lúc Kiều Nương lên tiếng trước:

-Hôm nay sao Diễn lặng thinh vậy?

Anh ngoái đầu ra sau, khẽ cười:

-Ai đó cũng im lặng chứ có khác gì mình đâu!

Nàng thành thật bày tỏ:

-Nương chỉ suy nghĩ nếu anh Phú lại đến nữa thì sẽ phiền cho Nương lắm!

Nghĩ ngợi ít giây, Huy Diễn bật hỏi:

-À, sao Nương và anh Phú quen nhau vậy?

-Quen gì lắm đâu. Có mấy lần Nương đến nhà nhỏ Phi, gặp ảnh ở đó nên chào hỏi xã giao cho phải phép thôi - nàng tỉ tê kể.

Một chút nhẹ nhỏm trong lồng ngực khi nghe câu đó, nhưng dường như thấy vẫn chưa đủ, chàng trai liếm môi dè chừng hỏi:

-Chiếc mô-tô của anh Phú nhìn sang trọng và đẹp ghê. Bộ… Nương không thích ngồi xe đó cho biết à?

Kiều Nương cười rồi thủ thỉ:

-Xe sang đẹp ai mà không thích, nhưng mà Nương vẫn thích ngồi chiếc xe đạp này hơn à!

-Tại sao? - anh ngô nghê hỏi nhanh.

Nàng chúm chím cười, đôi mắt long lanh:

-Nương không biết nữa!

Đàng trước chàng trai nghệch mặt ra ngẫm nghĩ, nhưng hình như chẳng hiểu được gì hơn. Cô gái cắc cớ hỏi lại:

-Vậy còn Diễn, Diễn thích Nương đi xe đó hay xe này?

Huy Diễn lập tức đáp ngay như thể sợ ai khác giành mất:

-Dĩ nhiên là xe này!

-Tại sao? - đến lượt nàng truy hỏi, nét mặt tươi cười thật nghịch ngợm.

Anh ấp úng như ngậm thị:

-Ơ… thì… thì tại đi quen rồi, bây giờ nếu Nương đi xe khác, Diễn thấy nó… kỳ kỳ sao sao đó.

Nàng đáp nhanh, đôi mắt lúng liếng thật xinh:

-Ừ, vậy thì… Nương sẽ ngồi xe này hoài luôn, cho Diễn tha hồ bị chở gạo.

-Người ta đùa có chút xíu mà Nương bắt bẻ hoài à! - anh cười, mặt vờ nhăn nhó.

Cả hai cùng phá lên cười rộn rã. Có một niềm hạnh phúc đơn sơ êm ái len nhẹ vào hai trái tim. ☘︎