CHƯƠNG 9
Mới đó mà phượng lại nở hoa rồi, màu hoa đỏ rực nhắc nhở một mùa thi, mùa tan trường, mùa chia tay, và lần này… là mùa của nhớ nhung héo úa!
Thời gian có bao giờ dừng lại. Sau mùa thi này cái lớp trung học 12C ấy sẽ tan biến chứ còn đâu nữa. Trường lớp vẫn còn đây, vẫn địa điểm này, vẫn không gian này, nhưng những con người cũ kia sẽ chẳng còn. Tất cả rồi cũng đi tiếp vào đời theo mỗi con đường riêng của mình, và trong cuộc đời rộng lớn mênh mông vạn nẻo ấy, biết bao giờ mới có cơ duyên gặp lại người xưa!
Trong những lần trò chuyện gần đây, Kiều Nương có thổ lộ với Huy Diễn nàng vốn yêu thích nấu nướng nên sẽ xin vào khoa ẩm thực của trường đại học tổng hợp trong thành phố này và một hai thành phố lân cận, với mục đích nhằm để tăng xác suất được nhận đơn và được cấp học bổng. Nếu mọi việc thuận lợi sau bốn năm ra trường với tấm bằng cử nhân, nàng sẽ xin đi làm, tích lũy kinh nghiệm và dành dụm, rồi dần dần hy vọng sẽ có điều kiện mở một tiệm ăn nhỏ của riêng mình. Ước mơ đơn giản nhưng nàng thấy hạnh phúc khi được làm điều mình yêu thích thì cũng quá tốt rồi.
Về phần Huy Diễn, anh hiện là một kiện tướng cờ nên thường xuyên được mời tham dự các cuộc thi đấu lớn nhỏ. Tuy vậy anh chỉ xem đó là thú tiêu khiển chứ không muốn dành quá nhiều thời gian cho việc đó. Trước đây đã có lúc anh muốn trở thành một kỳ thủ chuyên nghiệp, nhưng giờ lớn hơn cùng nhận thức có phần chín chắn hơn, anh muốn vào đại học để trở thành một kỹ sư điện tử. Ngành đó khá phù hợp với ý thích của anh và cũng tạo ra nhiều cơ hội cho một công việc ổn định sau này.
Hai người bạn đã tâm sự chia sẻ với nhau về những dự định cho tương lai cũng như ước mơ lâu dài như thế, và nhận ra đã tới lúc không còn đi chung trên một con đường, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Ba năm dài khắng khít bên nhau, kỷ niệm trong lòng mênh mông đầy ắp. Giờ ngồi nhớ lại đứa nào cũng thấy trong tim một nỗi vấn vương nao nao khó tả.
“…Nếu ai đã từng nhặt hoa thấy buồn,
Cảm thông được nỗi vắng xa người thương.
Màu hoa phượng thắm như máu con tim,
mỗi lần hè thêm kỷ niệm
Người xưa biết đâu mà tìm!”
(“Nỗi Buồn Hoa Phượng”, của Thanh Sơn)
Vừa chấm dứt đoạn nhạc, Huy Diễn nghe giọng mình run run là lạ. Anh máy móc đút tay vào túi quần như cố che đậy nỗi xúc cảm đang trào dâng quá mãnh liệt. Tuy thích nghe nhạc, anh rất ít khi hát, vậy mà không hiểu sao hôm nay lại bật lên lời ca ngân nga da diết. Bên cạnh, cô bạn Kiều Nương khẽ cười mà lòng xao xuyến buồn, hàng mi ươn ướt bảo:
-Bài hát này hay mà buồn quá phải không Diễn?
Anh gật đầu thở nhẹ một hơi:
-Ừ, buồn!… Có lẽ người nhạc sĩ cũng buồn vì một kỷ niệm nào đó trong đời khi viết lên nó, nên cái hồn nhạc cũng buồn chăng!
Kiều Nương tha thẩn đi về phía gốc cây phượng gần đó, tà áo trắng tung bay theo cơn gió trông sáng rỡ tinh khôi như tiên nga chốn nguyệt điện. Đàng sau Huy Diễn chậm rãi bước theo. Bất giác nàng ngồi xuống nhặt một cánh phượng, thấy mình như đang hòa tan vào những câu hát anh xướng lên vừa rồi.
Tôi đang nhặt cánh hoa đây mà nghe lòng quặn thắt. Sự “cảm thông” trong lời ca dày xéo trái tim tôi. Phải chăng… vì tôi cũng sẽ sắp phải vắng xa người! Phải chăng vì đó là… “người thương”!
Cố giấu giọt nước mắt sắp tuôn rơi, nàng nói lảng ra:
-Nương chưa nghe Diễn hát bao giờ, nhưng hôm nay Nương thấy Diễn hát truyền cảm lắm!
Huy Diễn ngước mắt nhìn lên tán cây phượng trên đầu, lòng buồn tênh. Một thi sĩ khi có nguồn thi hứng sẽ sáng tác bài thơ hay. Một nhạc sĩ có sự rung động thì bản nhạc sẽ đi vào lòng người. Một nhà văn đang viết với cả tâm hồn thì tác phẩm sẽ tuyệt vời sâu sắc. Vậy thì… khi cất tiếng ca mà lòng tôi đang mang tâm sự u hoài chất chứa, thì giọng ca có vì thế mà truyền cảm hơn chăng, Nương nhỉ?
Anh cố gượng cười, khiêm tốn đáp:
-Chắc là nhờ bài hát đó, chứ không phải tại Diễn đâu!
Cả hai chợt rơi vào im lặng, mỗi người đeo đuổi theo chuỗi suy tư của riêng mình. Song có một mẫu số chung giữa họ là cả hai đang buồn, một thứ buồn vương vương nhưng lại vô cùng sâu thẳm. Tuy rằng mỗi lần hè trước cũng có chút chút buồn, nhưng nó đâu giống như lần này, vì đơn giản hè qua sẽ được gặp lại thôi. Còn bây giờ…
Ngày thi tốt nghiệp phổ thông sắp tới rồi, niên học kể như đã khép lại. Ba năm học chung nhau rồi cũng hết. Chưa bao giờ họ lại thấy luyến tiếc như lúc này. Luyến tiếc vì chia tay trường lớp bạn bè, luyến tiếc vì giã từ thời áo trắng hồn nhiên nhiều mơ mộng, và có lẽ luyến tiếc vì… sắp xa người bạn thân ấy nữa!
Kiều Nương nhẹ nhàng đứng lên từ vị trí đang ngồi nhặt cánh phượng, vân ve nó trong bàn tay. Phía sau Huy Diễn say sưa chiêm ngưỡng cô bạn mình. Bây giờ nàng đã lớn hẳn, hết còn là cô nhóc lếch thếch vào lớp Một xa xưa, cũng không phải cô bé lớp Mười hớt hải khi tái hợp ba năm trước. Nàng đã là một cô gái trưởng thành, duyên dáng đáng yêu, mái tóc đen dài trên gương mặt phúc hậu cân đối và tà áo dài trắng trông đẹp đến nao lòng.
Huy Diễn buộc miệng kêu lên:
-Ngày nào cũng gặp Nương quá quen nên Diễn quên không nhận ra một điều…
-Điều gì hả Diễn? - nàng quay ngoắt lại nóng lòng hỏi.
Anh nghiêng đầu, giọng trở nên thiết tha:
-Là… Nương rất xinh đẹp, rất dịu dàng!
Gò má chợt ửng hồng, Kiều Nương quay đi giấu mặt e thẹn đáp:
-Diễn ghẹo Nương hoài! Nương… không nói chuyện với Diễn nữa đâu á!
Nói vậy mà trong lòng nàng lâng lâng sung sướng trước lời khen tặng lần đầu được nghe từ người bạn ấy. Huy Diễn bước tới đứng sát bên Kiều Nương, trầm giọng:
-Diễn nói thật mà! Nương biết không, tự dưng… Diễn ước gì mình được trở lại lúc nhỏ…
Kiều Nương cảm nhận được hơi ấm của Huy Diễn đang đứng sát sau lưng mình, hơi thở nhè nhẹ của anh phảng phất trên mái tóc. Làm bạn cùng nhau thân thiết bao lâu nay, gọi anh là bạn thân vẫn không đủ diễn đạt hết cái trân quý gắn bó giữa hai người. Biết bao lần đùa giỡn nói cười hết sức tự nhiên, vậy mà sao lúc này nàng cảm thấy hồi hộp lạ thường khi gần kề bên anh, đến độ nghe được quả tim trong lồng ngực đập hỗn loạn thổn thức. Vâng, nàng cũng ao ước trở về thuở ấu thơ để còn được ở bên nhau, để không phải mỗi người mỗi hướng như bây giờ. Nàng thơ thẫn hỏi:
-Vậy à?… Tại sao hở Diễn?
Bàn tay Huy Diễn run run đưa lên, ngập ngừng, bối rối, đoạn với tất cả can đảm, anh khẽ khàng chạm vào đôi bờ vai cô bạn, xoay nàng lại đối mặt với mình. Trái tim anh đập thình thịch rộn rã. Anh không hề muốn xa người bạn này, mà cũng chẳng biết cách nào để giữ nàng lại. Anh chẳng có gì, chẳng có tư cách gì! Anh chỉ biết anh cần nàng, cần lắm…
Hai đôi mắt trong veo nhìn nhau, thật dịu dàng trìu mến, phải chăng đang cố truyền đạt một thứ thông tin thiêng liêng nào mà cả hai không dám dùng ngôn ngữ để ngỏ! Cái ngây ngô, trẻ dại, tinh khiết, trong sáng, huyền diệu, tất cả đang hiện diện nơi đây, giữa hai tâm hồn đang hoàn toàn hướng về nhau này, nhưng lại chưa đủ cái can đảm chững chạc để đặt tên cho một thứ tình cảm kỳ lạ lần đầu tiên biết đến trong đời, vì nó mới lạ quá, kỳ diệu quá, và cũng khó hiểu quá!
Một khoảng thời gian trôi qua không biết là bao lâu, Huy Diễn mới nhỏ giọng thầm thì:
-Có hai lý do… Một là để… Diễn vẫn tiếp tục được học chung với Nương…
Lý do ấy thì Kiều Nương dĩ nhiên cũng đang thầm mơ ước, nhưng nàng hiểu rõ cái thực tế thật buồn đâu thể phủ nhận. Khi mỗi người có sở thích nghề nghiệp khác nhau thì sự rẽ hướng là điều tất yếu. Tuy vậy để không khí sinh động hơn, nàng mỉm cười nói đùa, giọng hơi nhí nhảnh:
-Vậy thì Diễn thi chung ngành với Nương đi, hay Nương sẽ thi chung ngành với Diễn, để mình tiếp tục học chung nha!
Huy Diễn lặng im, biết bạn chỉ nói đùa. Điều anh thật sự mong muốn là không phải rời xa nàng, chứ đâu nhất thiết là phải học chung theo cái nghĩa đen ấy.
Tiếng Kiều Nương trong trẻo cất lên:
-Vậy còn lý do thứ hai?
Không vội trả lời, Huy Diễn chỉ từ tốn khom lưng nhặt vài cánh hoa phượng còn tươi trên mặt đất, đưa ra trước mặt bạn rồi nhỏ nhẹ nói:
-Để mình sẽ cùng chơi hoa phượng, rồi Diễn sẽ dùng nó để thoa lên má Nương.
Nói đoạn anh khe khẽ đọc mấy câu thơ. Kiều Nương nhận ra ngay đó là một đoạn trong bài “Hoa Học Trò” của Nhất Tuấn:
“…Bây giờ còn nhớ hay không
Anh đem cánh phượng bôi hồng má em
– “Để cho em đẹp như Tiên!”
Em không chịu, sợ phải lên trên trời
– “Lên trời hai đứa đôi nơi
Thôi em chỉ muốn làm người trần gian…”
Một cơn gió mạnh chợt thổi qua, cuốn bay vài xác hoa đỏ rơi vãi trên nền cỏ xanh xen kẻ bởi những mảng úa vàng. Góc công viên lúc này vắng ngắt, tỉnh lặng, chỉ nghe tiếng gió khua cây rì rạt. Cô gái nghe xao xuyến đến tận đáy tâm hồn. Nàng đưa tay giữ lại mái tóc dài đang phất phơ bay theo gió, cười buồn bình luận:
-Lâu nay chơi với Diễn mà bây giờ Nương mới phát hiện ra Diễn có tâm hồn lãng mạn nghệ sĩ ghê luôn!
Anh vuốt tóc, cười hiền giải thích:
-Diễn mà nghệ sĩ gì! Tại vì có bài hát giống như vậy, Diễn nghe hay nên tìm hiểu nguồn gốc mới biết nó được phổ từ bài thơ này.
Nàng trìu mến nhìn anh nói nửa đùa nửa thật:
-Đâu cần phải trở về tuổi thơ, bây giờ nếu thích Diễn cũng chơi hoa phượng với Nương được vậy.
-Nhưng Nương có chịu cho Diễn bôi hoa phượng vào má không? - anh tinh nghịch háy mắt cười hỏi.
Nàng cong môi, chìa má ra cười bảo:
-Chịu luôn!
Huy Diễn mỉm cười nhìn bạn, ánh mắt trở nên xa xôi. Nương bây giờ đẹp lắm rồi. Tôi cần gì phải bôi hoa vào má để làm đẹp chi nữa!
Mặt xụ ra, anh thở dài thểu não nói:
-Nhưng thôi, Diễn sẽ không bôi đâu!
-Tại sao? - nàng tròn mắt ngạc nhiên.
-Vì… Diễn cũng như chàng trai trong bài thơ ấy, sợ Nương sẽ thành tiên rồi bay về trời mất thôi!
Huy Diễn cố gượng nói như một câu đùa vui mà trong tim buồn se sắt. Anh định nói thêm “Mà đâu cần bôi hoa thì Nương cũng sắp bay xa khỏi tôi rồi!”, nhưng nghĩ sao lại thôi. Nét mặt anh ảm đạm trong niềm tiếc nuối mênh mông.
Còn Kiều Nương chỉ lẳng lặng nhìn bạn thật sâu, môi khẽ cười mà lòng rưng rưng tê tái. Dù có thành tiên nga, Nương cũng sẽ không bao giờ bay về trời đâu. Trên đó vui sướng đẹp đẽ ra sao Nương chưa biết được, chỉ biết một điều chắc chắn là nơi ấy… không có Diễn. Mà như thế thì có lý do gì để bay về trời?
Thôi vậy, Nương xin được ở chốn trần gian bình thường này, để may ra… còn có một ngày… tìm thấy Diễn!
☘︎