CHƯƠNG 15
Xoay gót hối hả bước trở lại vào trong, Kiều Nương tới trước quầy thu ngân tìm gặp chị chủ quán. Chị ta thấy cô gái ban nãy quay lại, thoáng ngạc nhiên mở to mắt nhìn như chờ đợi một câu hỏi từ nàng. Kiều Nương nôn nóng cất tiếng ngay bằng giọng run run:
-Chị ơi, làm ơn cho em hỏi! Cái anh gì mà chị nói hồi nãy đó, ảnh ngồi ở bàn nào vậy? Em… em có chuyện muốn hỏi thăm ảnh một chút!
Chị chủ quán hơi lấy làm lạ nhưng cũng không hỏi gì thêm, chỉ hất đầu nhìn về một góc quán bảo:
-Anh ta ngồi ở bàn số 9 trong góc đó em.
-Dạ cám ơn chị!
Kiều Nương tất tả quay mình dời gót, nhưng chỉ mới được vài bước chợt khựng lại. Hồi nãy vì quá bất ngờ và vui sướng não bộ nàng như bị đóng băng, bây giờ lý trí trở lại rồi nàng nhận ra mình hơi hồ đồ. Nếu lỡ… người đang ngồi một mình đó không phải là Huy Diễn thì sao? Chiếc xe đạp ấy đúng là của anh thật, nhưng có gì xác định anh đi một mình? Lỡ như anh đi cùng cái cô gái lần trước thì sao? Mình sẽ làm gì, nói gì trước mặt họ khi người ta đang ăn uống vui vẻ bên nhau? Mình có chịu đựng nổi trước cảnh tượng ấy không?
Những ý tưởng ấy khiến Kiều Nương bỗng xìu xuống, mặt rũ ra buồn thiu. Nàng đứng tần ngần mấy giây chưa biết phải làm gì, rồi nhủ thầm:
“Thôi, dù gì cũng phải đối diện sự thật một lần, chứ bây giờ bỏ về cũng day dứt chịu sao nổi. Nếu không có duyên nợ để được yêu nhau rồi đến với nhau thì vẫn xem nhau như bạn được mà. Chẳng phải hai đứa đã bắt đầu từ một tình bạn từ thuở còn thơ hay sao? Dũng cảm lên!”
Bụng nghĩ vậy mà lồng ngực Kiều Nương như đánh lô tô, đôi chân run rẩy lò dò đi thật chậm về hướng bàn số 9 trong góc quán. Sự hồi hộp quá độ khiến trí óc nàng căng lên như dây đàn sắp đứt. Khoảng cách càng thu hẹp bao nhiêu thì tim nàng lại đập một cách cuồng loạn bấy nhiêu. Cuối cùng thì nhân ảnh của chàng trai ấy đã hiện ra, mỗi lúc một rõ dần…
Ôi, đúng là anh thật rồi! Vẫn vóc người cao cao thanh thanh ấy, vẫn dáng ngồi vững chãi ngay ngắn ấy, cái hình ảnh nàng đã hằng mơ tưởng, ngày nhớ đêm trông đang hiện hữu đàng kia bằng xương bằng thịt. Anh ngồi chỉ một mình thật cô đơn, mặt cúi thấp bên ly nước có sắc vàng đã vơi đi quá nửa. Bất chợt Kiều Nương đưa tay lên ngực trái một cách vô thức như để cố kiềm chế trái tim mình đang rối loạn trong cơn xúc động cùng cực, đoạn đứng sững ngây ra nhìn anh khi chỉ còn chừng vài bước.
Phía bên này, người thanh niên ngồi bất động bên ly nước cam với đôi mắt khép, đầu gục xuống như đang chìm đắm vào một cõi nào. Trong trạng thái mơ màng chênh vênh ấy để được gặp người mình yêu giờ chỉ còn trong mộng tưởng, anh cũng kịp nhận ra có tiếng bước chân ai đó đang bước thật chậm, thật khẽ, nhẹ nhàng như tiếng lá rơi. Ngoài kia khung cửa sổ, những chiếc lá thu vàng vẫn thỉnh thoảng rơi khẽ khàng. Có chiếc nào rơi lạc vào đây chăng? Anh có đang nhầm lẫn chăng? Sao bỗng dưng bước chân kia ngừng lại không đi tiếp?
Hiếu kỳ, Huy Diễn ngước lên quay đầu tìm, rồi chợt toàn thân đông cứng như pho tượng. Phải chăng đây là giấc mơ, hay là một hiện thực đẹp đẽ nhất, hoang đường nhất mà người ta có thể tưởng tượng được sau những ngày tháng sống trong mối tương tư quay quắt như anh bấy lâu nay! Người con gái ấy, người bạn cũ, người anh yêu, yêu từ cái thuở học trò ngô nghê ấy mà đâu hay biết, nàng đã về đây bên anh, sao nhẹ nhàng mà êm đềm ngọt ngào quá! Quả như là:
Ru hồn vào mộng giấc chơi vơi
Để gặp người thương biệt xa vời
Nghe bước chân ai ngờ ảo mộng
Gót nhẹ em về tựa lá rơi!
(thơ Hồi Kha).
Cả hai lặng yên như thế đến vài giây, hoàn toàn tê liệt vì quá sức bất ngờ và cái cảm xúc trào dâng cuồn cuộn như bão tố trong tâm khảm. Hai đôi mắt mở to nhìn nhau, ánh mắt biểu lộ một tình yêu mãnh liệt sâu thẳm đã bị dồn nén từ rất lâu nay mới được dịp để vùng thoát ra. Nó chan chứa nồng nàn, ấm ức và khắc khoải mà chẳng ngôn từ nào có thể diễn đạt. Rồi như không kiềm chế nổi lòng mình nữa, cả hai lao tới đổ ập vào vòng tay nhau trong nghẹn ngào thổn thức. Chẳng có gì mà mắc cỡ, chẳng có gì để e ấp ngượng ngùng với nhau nữa, tất cả những thứ ấy đều trở nên vô nghĩa trong lúc này. Họ đã yêu nhau và chờ đợi tình yêu này quá lâu rồi, chỉ giữ trong lòng cho riêng mình, chỉ chịu đựng âm thầm một mình. Giờ phút này được gặp người mình yêu, họ phải bày tỏ tất cả những xúc cảm tận đáy tim mình mà thôi.
Kiều Nương ấp mặt vào vùng ngực của Huy Diễn, dòng lệ nàng ứa ra làm ướt cả ngực áo anh, vậy mà trên làn môi đang nở thắm một nụ cười hạnh phúc đến nghẹn lời. Vòng tay anh siết lấy tấm thân kia thật chặt như thể sợ nàng sẽ tuột bay mất khỏi, cảm giác mềm mại thân thương quá. Ôi, hai người bạn này, dù trái tim đã dành trọn cho nhau bấy lâu nay, dù đã bao lần vai cận má kề nhưng chưa một lần thật sự được gần gũi nhau như thế này, chỉ một vòng tay ôm mà sao âu yếm mặn nồng quá đỗi!
Huy Diễn cúi xuống âu yếm hôn khẽ lên mái tóc Kiều Nương đang đổ dài trên khung ngực mình, mái tóc mềm mại như suối mây quấn quít môi má anh. Mùi hương tóc thơm nhè nhẹ khiến hồn anh ngây ngất. Kiều Nương cảm nhận được gương mặt ai kia áp vào đầu mình trong nụ hôn ấy, cử chỉ anh đầy dịu dàng nâng niu. Nàng sung sướng quá dụi sát mặt vào ngực người yêu dấu, hai cánh tay đang choàng sau lưng anh cũng đan chặt lại thêm. Từ nãy đến giờ, họ vẫn chưa mở lời ra được, chỉ đứng yên trong vòng tay nhau mà cứ ngỡ chiêm bao. Có lẽ họ muốn giữ lặng im như thế để cảm nhận đôi tim mình hòa nhịp, để nghe tiếng nói của trái tim, chúng đang thì thầm cùng nhau rồi, chỉ cần thế này là quá đủ!
Vậy là trong góc quán nơi bàn số 9 ấy, có hai người bạn đang lặng thầm đứng ôm nhau, mặc kệ cho không gian xung quanh đang xảy ra chuyện gì. Tâm hồn họ thật sự dành trọn cho tình yêu và người mình yêu. Mãi lúc sau Huy Diễn mới lên tiếng gọi thật khẽ:
-Nương… Nương ơi!
Cái tên này anh đã gọi biết bao nhiêu lần trong đời rồi đến nỗi quá quen thuộc, vậy mà sao lúc này âm thanh phát ra anh nghe run run lạ thường. Vẫn áp má mình vào lòng anh, Kiều Nương thỏ thẻ:
-Diễn… quả là Diễn đây rồi!
Tự nhiên Huy Diễn trở nên lóng ngóng không biết bắt đầu thế nào, dù trong lòng có muôn vàn điều muốn nói cùng cô gái này. Anh ấp úng một cách máy móc:
-Nương… Nương có được khỏe không?
Nàng ngước mặt lên nhìn anh, cười nhí nhảnh đáp:
-Nương vẫn khỏe lắm, đủ khỏe để đi tìm Diễn nè!
Huy Diễn nghiêng đầu cúi xuống nhìn Kiều Nương. Đôi mắt nàng vẫn còn hoen nước long lanh trông thật dịu dàng và đẹp lắm. Quả là chẳng có gì diễm tuyệt và gợi cảm hơn đôi mắt người yêu! Anh khẽ khàng đưa mu bàn tay lên quệt nhẹ giọt lệ trong veo còn vương trên mi nàng, nhỏ nhẹ hỏi:
-Sao… sao Nương khóc?
Giọng anh êm như tiếng thở. Một câu nói chỉ mấy chữ thôi mà sao chứa đựng bao yêu thương ngọt ngào trong đó. Kiều Nương nghe tim mình như tan chảy ra, mỉm cười lắc đầu:
-Nương đâu có khóc. Nương đang vui mừng, vui mừng lắm luôn!
-Diễn cũng vậy!…
Chàng trai thầm thì. Anh ngừng một chút rồi vội vàng hỏi bằng giọng càng lúc càng trở nên day dứt:
-Sao Nương biết Diễn ở đây mà đến tìm vậy? Lâu nay Nương ra sao, làm việc gì, ở đâu?
Khẽ thở dài, Kiều Nương đáp:
-Chuyện dài lắm Diễn à! Nhưng bây giờ thì Nương đã về lại đây rồi và rất ổn.
Huy Diễn thân mật kéo tay Kiều Nương ngồi xuống ghế bên cạnh mình:
-Vậy thì Nương ngồi đi rồi mình thong thả nói chuyện!
Hai đứa ngồi vào băng ghế sát bên nhau, cử chỉ đứa nào cũng quyến luyến tràn đầy tình yêu thương. Huy Diễn bấy giờ mới sực nhớ ra, vội hỏi:
-Nương muốn dùng món gì, Diễn gọi cho?
Nàng nghiêng mặt phì cười, vỗ vỗ vào bụng mình thành thật đáp:
-Nương cũng mới ăn xong ở đây thôi, còn no lắm nè. Cám ơn Diễn nha!
Tuy nghe bạn nói vậy nhưng lúc đó thấy một người chạy bàn đi lướt qua gần bên, Huy Diễn gọi:
-Phiền anh cho chúng tôi hai ly sinh tố trái cây và hai ly nước suối!
-Dạ được anh!
Người hầu bàn lễ phép đáp rồi tất tả chạy đi ngay. Còn lại hai người, Huy Diễn âu yếm nắm lấy tay Kiều Nương đang đặt trên bàn. Nàng nhu mì để yên tay mình trong bàn tay to lớn của anh. Có một tín hiệu mầu nhiệm đang chuyển tải giữa hai trái tim họ, dù chưa ai thốt ra tiếng yêu nào với nhau mà trong lòng dường như đã biết điều ấy rồi. Nó biểu hiện qua ánh mắt, qua cách nói, qua từng cử chỉ trìu mến dành cho nhau.
Huy Diễn trầm giọng ồn tồn bảo:
-Giờ Nương kể cho Diễn nghe đi! Tại sao ngày đó tự dưng Nương biến mất rồi không có một chút tin tức nào vậy?
Cũng giống như lần trước kể cho Mai Phi, Kiều Nương chậm rãi tường thuật lại toàn bộ câu chuyện đã xảy ra với mình. Từ việc tình cờ phát hiện bà Đào ngoại tình và bị gã kia lừa mất tiền, ông Bá lún vào thú đam mê cờ bạc đến độ nợ nần khắp nơi, âm mưu bán gả nàng cho ông chú ngoại kiều, nỗi đau lòng vì bị cha mình hất hủi, đến việc phải trốn chạy qua thành phố khác xa xôi để học, nơm nớp lo sợ bị phát hiện rồi bị bắt lại, tìm kiếm việc làm ra sao, cơ hội trở về như thế nào, tất cả rành mạch thật thà không giấu giếm điều gì.
Huy Diễn mở to mắt lắng nghe, vừa kinh hãi vừa ngậm ngùi thương cảm cho hoàn cảnh truân chuyên của cô bạn gái đáng thương. So với nàng thì quả thật anh sướng hơn quá nhiều khi có được một người mẹ nhân hậu hết lòng trợ lực cho mình. Quãng đường anh đi trong mấy năm qua phẳng lặng êm xuôi, đâu có đầy gian nan bão táp như nàng. Anh bùi ngùi nói:
-Thật không ngờ Nương trải qua nhiều khó khăn và vất vả như vậy. Tội cho Nương quá! Diễn… cũng không biết nói gì lúc này để san sẻ với Nương.
Một nét buồn thoáng trên mặt Kiều Nương, rồi nàng cười nói:
-Chuyện cũng qua rồi! Diễn hỏi thì Nương kể cho Diễn nghe thôi, chứ Nương không còn buồn vì cái quá khứ ấy nữa.
Huy Diễn khẽ cười, đưa hai ngón tay véo nhẹ chóp mũi nàng một cái, làm bộ trách yêu:
-Giờ thì Diễn đã hiểu lý do tại sao Nương “ẩn tích mai danh” rồi. Vậy mà Diễn chẳng biết ất giáp gì đi tìm Nương quá trời, còn lo lắm nữa!
Nghe nói Kiều Nương chùng buồn, thủ thỉ:
-Nương… xin lỗi đã làm cho Diễn lo! Thật sự lúc đó Nương sợ lắm, sợ bị bắt về, sợ không được đi học tiếp, sợ bị ép gả cho ông kia, sợ… đủ thứ hết!… Diễn thông cảm giùm cho Nương nha!
Nàng định nói “sợ chẳng còn được gặp lại Diễn nữa” nhưng nghĩ sao lại thôi. Anh không đáp, nhưng ánh mắt nồng nàn và nụ cười thật ấm áp trên môi đã thay cho câu trả lời. Kiều Nương ngẩng mặt cao lên lấy giọng vui tươi tíu tít hỏi:
-Còn Diễn thì sao, mấy năm nay thế nào rồi? Tới lượt Diễn kể cho Nương biết đi!
Mân mê bàn tay người con gái mình yêu, Huy Diễn từ tốn kể vắn tắt chuyện học và việc làm của mình. Câu chuyện về anh nó đơn giản và ít tình tiết éo le hơn của Kiều Nương nhiều nên nghiễm nhiên ngắn gọn hơn. Xong anh cười kết luận:
-Nương thấy đó, Diễn may mắn hơn Nương rất nhiều nên Diễn chẳng dám phàn nàn về điều gì cả.
Kiều Nương im lặng ít giây như để nghiền ngẫm hết những điều Huy Diễn vừa kể, rồi đổi đề tài:
-Diễn có còn chơi cờ không?
-Cũng còn, Diễn chơi ở câu lạc bộ và trên mạng.
Nàng chúm chím cười, liếc anh hỏi:
-Vậy à? Lâu nay Diễn có thắng được giải nào nữa không?
Lúc lắc đầu, anh thật tình đáp:
-Không, chỉ chơi vui thôi chứ đâu còn muốn thi đấu nữa, dù Diễn nghĩ có thể thắng một giải nào đó.
Kiều Nương nhướng mày thắc mắc:
-Nếu vậy sao Diễn không chịu thi đấu?
Huy Diễn thở ra một hơi, giọng trở nên buồn bã:
-Vì… Diễn nghĩ… nếu thắng rồi sẽ không biết tìm đâu ra Nương mà chia vui!
Lời giải thích kia gợi cho Kiều Nương nhớ lại lần anh thắng giải cờ năm ấy và đã mời mình cùng đi ăn mừng. Làm sao nàng có thể quên cái kỷ niệm dễ thương ấy cho được. Nàng biết anh cũng thế. Đó chẳng phải là lý do mà cả hai đều tìm về quán “Lá Rơi” hôm nay hay sao?
Lòng chợt ngập tràn xúc cảm, Kiều Nương thủ thỉ:
-Nương vẫn chưa quên lần Diễn thắng giải năm đó. Mình cũng đã ngồi ăn chung trong quán ăn này Diễn há?
Anh trầm tư tiếp lời nàng:
-Ừ, một bữa ăn đáng nhớ vô cùng!
Nụ cười e ấp pha lẫn sự mãn nguyện, Kiều Nương bộc bạch:
-Diễn có lòng nghĩ đến Nương như vậy, Nương thật cám ơn và thấy vui vô cùng.
Chàng trai nhìn sâu vào đáy mắt cô bạn gái bên cạnh, giọng nhẹ nhàng tha thiết:
-Sáu năm qua… từ lúc hai đứa mình rời xa trường, Diễn vẫn luôn nhớ về Nương mà, nhớ vô cùng!
Nghe tim mình rung lên bao cung điệu yêu thương dào dạt, cô gái thỏ thẻ:
-Nương… cũng có khác gì. Rất… rất nhớ Diễn!
Hai đứa lại nhìn nhau mỉm cười âu yếm. Giờ được ngồi bên nhau tay trong tay như thế này, niềm hạnh phúc nó quá lớn nên đôi khi những câu từ trở nên ngây ngô rời rạc vụng về. Song đó chẳng phải là điều quan trọng nữa khi tình yêu trong tim đã dâng tràn chất ngất. Như một cánh vườn hồng trải ra mênh mông thì những thứ kém hoàn hảo vụn vặt sẽ chẳng đáng gì so với vẻ đẹp tuyệt vời của nó.
Một thoáng im lặng trôi qua, rồi như nhớ ra điều gì Huy Diễn khẽ nhíu mày thắc mắc:
-Sao lúc ra trường Nương không liên lạc Diễn, như vậy mình đã có thể gặp lại nhau sớm hơn hai năm không?
Nghe hỏi Kiều Nương chợt tỏ ra bối rối, rụt tay lại rồi cúi mặt thở dài, nét mặt ảm đạm đi thấy rõ. Hình ảnh người con gái lạ kia bây giờ lại hiện ra khiến Kiều Nương hoang mang khổ sở. Nàng không trả lời mà ỉu xìu hỏi thăm dò:
-Hôm nay… chị ấy không đi với Diễn à?
Sự thay đổi trong dáng điệu của cô gái bên cạnh cùng với câu hỏi lạ lùng này khiến chàng trai đơ người ra, tròn mắt hoang mang tột độ, chẳng hiểu cô bạn mình đang nói gì nữa. Anh lúng búng:
-Chị nào?… Nương đang nói gì? Diễn chẳng hiểu gì hết!
Cách nói của Huy Diễn khiến cho Kiều Nương khấp khởi vui mừng trong dạ. Như vậy nghĩa là… anh ấy không có liên hệ tình cảm gì với cô gái kia cả. Thế thì cô ta là ai mới được? Lòng nàng chợt thấy hiếu kỳ ghê gớm. Dù chưa chính thức nói lời yêu đương hay làm người yêu của nhau, nàng vẫn muốn anh là của riêng mình, chỉ một mình thôi. Đó là cảm xúc hết sức bình thường mà hết thảy mọi cô gái đang yêu đều có chung.
Kiều Nương điềm đạm kể:
-Thật ra… cách đây hơn ba năm, Nương có trở về đây một lần. Lúc đó Nương muốn về tìm thăm ba Nương xem thế nào, nhân dịp ghé thăm Diễn luôn…
Nghe tới đây Huy Diễn nóng lòng quá bèn cắt lời:
-Thật vậy hả Nương? Rồi sao Nương không gặp Diễn, bộ Diễn vắng nhà à?
Kiều Nương không đáp vội, dường như đang phân vân không biết nên diễn đạt câu chuyện như thế nào cho tốt nhất. Ngón tay nàng chậm rãi vẽ những đường dọc ngang vô nghĩa lên lớp màng nước đóng trên mặt chiếc ly thủy tinh lạnh trên bàn. Sau ít giây, nàng thủng thẳng tiếp, giọng buồn buồn:
-Đúng là khi đó Diễn vắng nhà, nên Nương đã đến quán “Lá Rơi” này định bụng ngồi ăn rồi đợi Diễn luôn. Nhưng… Nương tình cờ thấy Diễn cùng chị ấy đi vào… Nương không muốn quấy rầy khoảnh khắc riêng tư của Diễn! Vì thế… Nương đã về luôn…
Huy Diễn há hốc mồm kinh ngạc vừa tiếc rẻ vô cùng. Anh biết rõ tình cảm của lòng mình chỉ dành cho Kiều Nương và chưa từng hẹn hò hay quan hệ tư tình gì với bất cứ cô gái nào khác. Chỉ có một lần ấy cô bé Thúy Hồng đòi ăn sáng nên anh phải bất đắc dĩ đưa đi ăn thôi, mà sao định mệnh lại trớ trêu khiến cho sự hiểu lầm đáng tiếc này xảy ra!
Phải chăng cái chữ duyên nghiệt ngã kia chưa cho phép họ được gặp nhau sớm hơn?
Huy Diễn chân thật kể lại căn nguyên của việc đi chung với Thúy Hồng hôm đó, chẳng hề che đậy một chi tiết nào. Xong anh rầu rầu bộc bạch:
-Chỉ có thể nói tóm gọn là xui, xui quá sức, chứ Diễn trước giờ có tình ý gì với cô ta đâu! Nương… còn buồn không, có tin lời Diễn không?
Kiều Nương cười hiền nhìn anh rành rọt bảo:
-Lúc trước Nương chưa biết thì có buồn, buồn nhiều lắm! Nhưng giờ hiểu ra thì Nương hết buồn rồi, và dĩ nhiên là Nương tin Diễn chứ.
Giọng Huy Diễn nhẹ nhàng chân tình:
-Thật ra… lần ấy Diễn chọn vào quán ăn này là vì bỗng dưng nhớ Nương đó! Nói ra thì chẳng biết Nương có tin không, chứ mỗi lần vào “Lá Rơi” là Diễn nghĩ ngay đến Nương thôi.
Hiểu ra tấm lòng của bạn, Kiều Nương lâng lâng hạnh phúc, nghiêng đầu cười thật xinh trêu bạn:
-Nương nghe chị chủ quán nói Diễn đến đây cả hai ba năm rồi lận à? Bộ Diễn tình nguyện ủng hộ “Lá Rơi” dài hạn luôn sao?
Huy Diễn nhìn bạn thật tình tứ:
-Nương biết Diễn đến đây là vì ai rồi mà, còn hỏi khó người ta chi vậy?
Nàng làm duyên ngúng nguẩy:
-Vì ai làm sao Nương biết được!
-Nương biết mà!…
Huy Diễn nhỏ nhẹ nói, nhoẻn miệng cười hiền lành rồi đưa tay nắm lấy tay Kiều Nương. Nàng để yên thật ngoan, nghe hơi ấm từ bàn tay anh truyền qua mình một cách dịu dàng mà trong lòng ngập tràn vui sướng. Nàng thủ thỉ:
-Nương cũng vậy! Nương trở lại thì tìm đến tiệm này, để… nhớ về người bạn đó của Nương.
Đôi mắt ánh lên niềm hoan lạc, anh run giọng:
-Thật… hả Nương?
Nàng khẽ gật đầu thay cho lời đáp. Cả hai không nói gì thêm, chỉ ngồi im bên nhau để cảm nhận được niềm hạnh phúc bao la lan tỏa trong tâm hồn. Thời gian vẫn lặng lẽ trôi…
Một lúc sau, thấy tiệm đông khách hơn mà mình ngồi đã lâu, hai người đều ý tứ thu xếp để chuẩn bị rời quán. Lúc bấy giờ trời đã tối hẳn nhưng xe cộ trước đường vẫn còn khá tấp nập. Đây là đoạn đường thương mại buôn bán sầm uất nên đèn đuốc sáng trưng. Huy Diễn nói:
-Ngày mai Nương có bận gì không, mình gặp lại nhé?
Kiều Nương lim dim mắt nghĩ ngợi về lịch trình làm việc của mình. Không giống như Huy Diễn làm giờ hành chính sáng đi chiều về và có ngày nghỉ cuối tuần cố định, Kiều Nương làm ca dài hơn với giờ giấc bất thường hơn do đặc thù công việc của nàng. Được gặp lại anh thì nàng còn mong gì hơn nữa. Anh là tình yêu, là trái tim của nàng kia mà. Nhưng ngặt nổi nàng vừa trở về thành phố này và hiện là một thành phần chủ lực trong cái nhà hàng non trẻ vừa mới mở. Cho nên nàng không thể xin nghỉ gấp rút như thế được. Nó không phù hợp với đạo đức nghề nghiệp của nàng và cũng phụ lòng giao phó tin cậy của cấp trên.
Lòng tràn đầy tiếc nuối, Kiều Nương chép miệng bảo:
-Thật tình thì… Nương có ca làm ba ngày kế tiếp rồi, xin lỗi Diễn! Nhưng sau đó thì Nương có ngày nghỉ. Đợi hôm đó… mình gặp được không Diễn?
Huy Diễn cũng có phần tiếc tiếc, nhưng anh là người hiểu chuyện và thông cảm với trách nhiệm công việc, bèn gật đầu:
-Ừ, vậy cũng được. Hôm đó chiều chiều chừng ba giờ Diễn đến đón Nương nha?
-Diễn không phải đi làm à? - nàng phân vân.
Anh phì cười xuề xòa đáp:
-Có chứ, nhưng Diễn sẽ xin hai giờ phép ra sớm chút có sao đâu. Diễn ít khi nào nghỉ nên phép còn nhiều lắm.
Kiều Nương tỏ vẻ ái ngại:
-Diễn đi làm về chắc cũng mệt rồi. Không ấy Diễn muốn mình gặp ở đâu không, Nương sẽ tới. Như vậy Diễn khỏi phải đón làm chi mệt Diễn!
Chàng trai lắc đầu kiên quyết:
-Không, Diễn muốn đón Nương à. Đi vậy mới vui. Nương cho Diễn địa chỉ đi, Diễn sẽ đến đón!
Nàng xụ mặt phụng phịu:
-Nhưng… nhà Nương hơi xa, Nương không muốn Diễn vất vả. Diễn mà mệt, người ta xót lắm!
Nghe nàng nói mà anh thấy vui sướng và thương sao đâu, tươi tắn hỏi:
-Nương ở đâu, cứ nói đi mà?
Nàng nhìn anh lưỡng lự ít giây, thấy nét mặt ai kia nghiêm nghị cương quyết quá nên đành nhượng bộ. Anh ghi lại địa chỉ, ngẫm nghĩ một chút rồi bật cười hào hứng nói:
-A, Diễn biết khu này mà, ngay khu trung tâm mua sắm gần phố. Vậy mà Nương bảo là xa, chỉ hơn đoạn đường hồi xưa mình đi học một chút chứ có gì đâu!
Kiều Nương bẽn lẽn cười. Đành rằng nó không xa lắm, nhưng nàng thật sự không muốn người mình yêu phải nhọc nhằn sau một ngày làm việc. Nàng làm mặt nghiêm túc bảo:
-Nói vậy thôi chứ trước tiên Nương muốn đến nhà thăm bác gái. Bác đối đãi với Nương rất tử tế mà lâu nay Nương đi biệt không ghé thăm bác lần nào, kể ra cũng đã quá tệ! Diễn gửi lời tạ lỗi đến bác giùm Nương nghen, khi nào gặp bác Nương sẽ xin lỗi bác sau!
Huy Diễn gật đầu nhận lời, rồi hai người đứng dậy cùng sánh vai bước ra trước quán. Anh ngỏ ý muốn tháp tùng Kiều Nương trên đường về nhà, vì trời tối anh không muốn người mình yêu phải đi một mình, song nàng nghiêm nghị bảo:
-Diễn đừng lo, Nương cứng cáp mạnh mẽ lắm chứ không còn yếu đuối như xưa đâu! Lâu này Nương vẫn sống, làm việc và đi lại một mình có sao đâu. Diễn cứ an tâm về nhà nghỉ ngơi đi!
Kiều Nương nói vậy thôi chứ Huy Diễn biết từ xưa nàng đã rất mạnh mẽ rồi, khi dưới sự chèn ép của mẹ con bà Đào mà vẫn sống tốt học giỏi. Anh còn nhớ như in cái hình ảnh ai kia đi bộ tất tả một mình dưới trời nắng chang chang những ngày đầu lớp Mười ấy. Tuy nhiên chưa biết thì thôi, bây giờ biết rồi anh đâu nỡ để cô gái của lòng đi về như thế. Anh nài nỉ:
-Diễn không an tâm để Nương về một mình như vậy đâu! Nương không chịu Diễn cũng đi theo à. Coi Nương có đuổi được Diễn không!
Chịu thua với ông tướng này luôn! Kiều Nương lúc lắc đầu, tủm tỉm cười rồi lên xe đạp đi, cạnh bên là chàng trai lì lợm ấy đang nhăn răng ra mà cười. Có những câu nói qua lại và những tiếng cười khi rúc rích, khi giòn tan cất lên giữa không gian. Bầu trời đêm nay đầy ánh sao. Đi về thôi chứ nào phải hẹn hò vui chơi đâu mà sao trong lòng đứa nào cũng vui như Tết ấy. Thật là lạ!
☘︎