← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 16

Ba hôm kế tiếp sao bỗng dưng dài lê thê đối với hai cư dân trong thành phố này, mặc dù mỗi ngày cũng chỉ có hai mươi bốn tiếng đồng hồ chứ đâu khác biệt gì. Chàng trai về nhà tối hôm đó mặt mày tươi rói huýt sáo vang trời. Bà Mơ biết con trai cũng thỉnh thoảng đi ra ngoài ăn tối, nhưng thường mỗi lần trở về đâu có hớn hở sảng khoái như hôm nay. Tò mò chưa kịp hỏi thì đã nghe cậu con trai hí hửng khoe:

-Mẹ ơi, hôm nay con gặp lại được Nương rồi. Tụi con nói chuyện vui quá là vui luôn!

Té ra đây là câu giải đáp. Khi trước vào quán ngồi nhớ người yêu và gặm nhấm mối sầu thì vui sao nổi. Còn hôm nay gặp lại được người ta rồi, có gì hoan hỉ hơn thế nữa mà không sáng mặt ra!

Bà Mơ cũng rất bất ngờ rồi nhoẻn miệng cười tươi với con trai. Thấy con vui vẻ ca hát mà lòng bà vui lây. Bà là thế đó, niềm vui của con là niềm vui của mình. Bà biết có nhiều bậc làm mẹ sẽ bứt rứt kém vui khi con trai mình tỏ ra quyến luyến gần gũi một cô gái, có lẽ do cái tâm lý lo sợ tình cảm bị chia sớt hoặc con trai vì người xa lạ kia mà hết thương mình. Nhưng bà thì lại nghĩ khác. Tại sao phải khó chịu khi con mình vui vẻ hạnh phúc! Tại sao lại ngăn cản cái chuyện thuận với tự nhiên, khi trai gái lớn lên yêu thương nhau là lẽ thường tình! Tại sao lại sợ con trai vì cô gái kia mà từ bỏ mình, nếu như mình luôn mở rộng lòng thương yêu chúng, xem con người ta cũng như con mình! Bà vui vẻ đáp:

-Thật hả con? Gặp ở đâu mà may quá vậy? Mẹ thật mừng cho hai đứa.

Chàng trai hồ hởi kể:

-Dạ ngoài quán ăn mẹ à. Nương có gởi lời thăm mẹ, rồi còn xin lỗi mẹ nữa đó.

Ba Mơ nhướng mắt ngạc nhiên:

-Sao lại xin lỗi? Nó có lỗi gì với mẹ mà xin lỗi?

-À, Nương nói đi xa lâu ngày mà không thăm mẹ nên thấy có lỗi - Huy Diễn giải thích.

Bà Mơ phì cười đôn hậu:

-Cái con thiệt tình, có vậy không mà cũng xin lỗi! Đúng là con bé thiệt là ngoan! Bữa nào cuối tuần rảnh rỗi con kêu nó tới nhà mình chơi nghen Diễn!

-Dạ, Nương tính ít bữa sẽ ghé, nhưng chắc là chiều chiều mẹ à.

Rồi sẵn đang vui trong lòng, Huy Diễn cao hứng kể lại cho mẹ những gì đã xảy ra với cô gái ấy. Nghe xong, bà chép miệng:

-Thật tội nghiệp con nhỏ cái số sao lận đận quá! Thôi cũng may nó qua được mà sống an lành. Mong cho nó quãng đời còn lại được nhiều bình yên!

Buổi chiều hôm sau đi làm về, Huy Diễn ngồi ngắm nghía chiếc xe đạp của mình. Ôi chao ơi, sao mới có một ngày qua mà nó lâu thế không biết! Đúng là tâm trạng của những kẻ đang yêu! Chiếc xe này lâu nay anh vẫn giữ trong tình trạng tốt và sạch nên cũng chẳng cần phải tút lại gì nhiều. Đi lấy chiếc khăn cũ lau chùi sơ lại vài chỗ, anh vừa nghĩ miên man. Hồi xưa đi học bạn bè chở nhau bằng xe đạp rất bình thường, còn bây giờ hai đứa lớn hết rồi và đã đi làm có điều kiện hơn, chở nhau với tư cách người yêu có khác gì không nhỉ? Chẳng biết bạn bè thấy vậy chúng sẽ chê mình trùm sò, không dám mua xe máy để đưa bạn gái đi chơi mà phải dùng xe đạp không nhỉ? Huy Diễn ngẫm nghĩ rồi bật cười một mình.

Nương ơi, em có ngại đi chơi với anh bằng xe đạp không? Hỏi đùa vậy thôi chứ anh biết em chẳng câu nệ gì chuyện ấy đâu. Tình yêu anh dành cho em từ khi còn là đứa học trò ngu ngơ hay như một người trưởng thành bây giờ vẫn thế. Tất cả được làm chứng bởi chiếc xe đạp này. Em biết mà, phải không Nương?

Bà Mơ ngồi gần đó để ý thấy dáng điệu của con trai bèn tủm tỉm cười nói vào:

-Sao hả con trai, lâu nay mẹ khuyên mua xe máy để đi mà không chịu, bây giờ đã đổi ý chưa? Bộ con tính tiếp tục dùng xe đạp chở bạn gái đi chơi hay sao?

Nghe tiếng mẹ Huy Diễn ngước đầu lên, thấy nụ cười và gương mặt hiền lành mà cũng đầy tinh nghịch của mẹ. Trời ơi, sao mà mẹ cứ như đi guốc trong bụng anh vậy nè, nhìn sơ sơ là đã biết anh đang nghĩ gì rồi. Huy Diễn gãi đầu cười ngượng nghịu, cả thẹn nên đáp càn:

-Dạ… xe đạp cũng… có gì không tốt đâu mẹ! Người ta vẫn chạy xe đạp đầy đó thôi.

Bà Mơ lại cười, biết con trai đã lung lay và chắc có ý định mua xe máy rồi nhưng còn xấu hổ, bèn tế nhị ôn tồn bảo:

-Ừ, con vẫn có thể đi xe đạp, nhưng có thêm một chiếc xe máy để dùng khi cần vẫn tốt hơn mà, phải không con trai? Đi mua đi, nếu thiếu tiền mẹ cho thêm, và cứ xem như con mua để chìu ý mẹ đi!

Huy Diễn cắm cúi tiếp tục chùi xe, nhỏ giọng đáp:

-Dạ, để… từ từ con tính nghe mẹ!

Trong khi nơi này chàng trai đang chuẩn bị cho cuộc hẹn hò với tâm trạng náo nức như thế, thì bên kia cô gái cũng bồn chồn trong dạ chẳng kém. Tối hôm ấy về Kiều Nương đã có một đêm khó ngủ, đâu phải vì điều gì trằn trọc lo toan mà bởi vì quá vui mừng. Nàng đã gặp lại được người bạn cũ thân thương của mình. Biết anh không vướng bận gì với cô gái kia như trút đi một gánh nặng ngàn cân trong lòng, và tất nhiên điều quan trọng nhất là tình cảm của anh dành cho nàng thật tràn đầy nồng ấm. Dù anh chưa mở lời nói tiếng yêu thì nàng cũng cảm nhận được điều đó từ trái tim anh thật rõ ràng. Ngôn ngữ của tình yêu đâu phải lúc nào cũng bằng câu nói ấy mà còn biểu hiện qua những cử chỉ hành động và cái cửa sổ tâm hồn kia nữa.

Niềm vui đó như truyền thêm cho Kiều Nương nguồn năng lượng thật tích cực, khiến cho nàng cảm thấy yêu đời và đảm trách công việc của mình hiệu quả hơn. Nhờ uy tín tốt của công ty cùng với khâu chuẩn bị chu đáo kỹ lưỡng, bao gồm việc quảng cáo và chương trình khuyến mại hấp dẫn, nhà hàng nơi Kiều Nương làm dù chỉ mới khai trương chưa được bao lâu nhưng đã nhanh chóng thu hút được một số lượng thực khách đông đúc. Với cái tên đầy ấn tượng lại nằm ngay trung tâm thương mại sầm uất và sát bên một vũ trường, nhà hàng “Mắt Giai Nhân” là một địa điểm lý tưởng cho khách vãng lai ghé qua thưởng thức những món ăn thơm ngon đa dạng từ Á sang Âu Mỹ, đặc biệt được điều hành bởi cô bếp trưởng tài năng duyên dáng.

Từ lúc trở về thành phố này với tư cách là một thành phần nhân sự nòng cốt của “Mắt Giai Nhân”, Kiều Nương vô cùng bận rộn với công việc của mình. Rất may nàng được hổ trợ bởi một tập thể nhân viên xung quanh có chuyên môn tốt và tinh thần làm việc nghiêm chỉnh. Được sự đồng ý của Hùng, Kiều Nương dự định sẽ thỉnh thoảng tổ chức một số buổi trình diễn nấu ăn trực tiếp tại chỗ để gây chú ý và thu hút khách. Nàng rất tự tin sẽ đưa “Mắt Giai Nhân” vào bảng các nhà hàng độc đáo và nổi danh nhất tại thành phố trong một tương lai không xa.

Về mục tiêu cá nhân, ngoài ước mơ từ nhỏ sẽ làm chủ một tiệm ăn cho riêng mình, Kiều Nương đang dự tính sẽ ghi danh tham gia các cuộc thi nấu ăn, bắt đầu từ cấp địa phương rồi tùy theo mức độ thành công mà tiến đến quy mô cao hơn. Đây là một cách hợp lý và khả thi để gặt hái uy tín cũng như danh tiếng cho riêng mình, từ đó sẽ có triển vọng bay cao hơn trên con đường sự nghiệp.

Ngày mong đợi cuối cùng rồi cũng đến. Kiều Nương xinh xắn trong chiếc đầm dài màu mỡ gà điểm những đốm hoa xanh nho nhỏ. Nàng trang điểm thật nhẹ rồi nôn nao đợi chờ người yêu dấu của mình. Sau mấy ngày liền làm việc miệt mài, một ngày nghỉ ngơi thư giản với hẹn hò thật khiến cho cuộc đời thêm thi vị. Hồi sáng nàng đã tự mình làm bánh và đi mua một số hoa quả ngon để chút đem đến biếu mẹ Huy Diễn. Nhớ lại hình ảnh về anh hôm trước cùng những cử chỉ và lời nói dịu dàng trìu mến của ai kia mà lòng nàng lâng lâng hạnh phúc, bất giác trên môi nở một nụ cười vu vơ.

Đúng hẹn Huy Diễn đến, mang theo một sắc diện tươi tắn ngời ngời phản ánh chân thật cái tâm trạng đang rất hồ hởi phấn chấn của mình. Thấy Kiều Nương mang theo một túi xách lớn khá cồng kềnh, anh trố mắt hỏi:

-Nương đem gì theo mà nhiều vậy? Bộ phải cần giao hàng cho ai à?

Nàng che miệng cười, thoải mái đáp:

-Hàng hóa gì đâu, chỉ là ít quà Nương biếu bác gái thôi mà!

Nói đoạn Kiều Nương kéo vạt chiếc đầm ngồi lên yên sau, vịn vào hông anh, rồi chiếc xe từ từ lăn bánh. Đã hơn sáu năm rồi hai đứa mới đi bên nhau như thế này, cũng trên chiếc xe đạp này, nên ai cũng lâng lâng với bao niềm xúc cảm cuộn trào trong tâm tư. Kiều Nương bộc bạch ý tưởng của mình:

-Diễn ơi, lâu lắm rồi Nương mới lại được Diễn chở đi như vầy, làm cho Nương nhớ thời đi học quá luôn!

Huy Diễn cũng đang bâng khuâng hồi tưởng về những ngày xưa cũ êm đềm ấy. Anh trầm ngâm:

-Ừ, nhớ thật! Nhưng Nương có nhận ra điều này không, hồi đó mình đi chung xe suốt ba năm mà bây giờ mới là lần đầu tiên đi cùng mà không phải đi học đó.

Nàng ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

-Có hai lần rồi chứ. Một lần lúc mình đi ăn mừng Diễn thắng giải cờ ở quán “Lá Rơi”, và một lần lúc chia tay cuối năm Mười Hai.

Huy Diễn bật cười, gật gù cải chính:

-Ờ thì Nương nói cũng đúng, nhưng thật ra cả hai lần đó đều là sau khi tan học về. Diễn mặc đồng phục và Nương trong áo dài trắng nữ sinh, nên trên nguyên tắc vẫn là đi học, đâu có như bây giờ.

Thích thú với cách nhìn của bạn, Kiều Nương cười xòa:

-Nương hiểu rồi! Ý Diễn hôm nay là lần đầu mình đi cùng mà không mặc đồng phục học sinh chứ gì?

-Chính xác luôn! - anh cười toe đáp.

Quả thật đây là lần đầu họ đi chung như một cuộc hẹn hò đúng nghĩa. Đã yêu nhau từ ngày ấy mà đến hơn sáu năm sau mới có một cuộc đi chơi thì chắc cũng ít có đôi lứa nào trên đời.

Nhớ lại một chuyện, Huy Diễn thắc mắc quay lại hỏi:

-Nương nè, sao hôm trước Nương biết Diễn đang ở “Lá Rơi” mà đến tìm hay vậy?

Cô gái cười nghịch ngợm đáp:

-Nương cũng làm sao biết được, tại nhờ Diễn chỉ cho Nương thôi!

Chàng trai nhăn trán suy nghĩ mà chẳng hiểu ý cô bạn đằng sau đang nói gì, lớ ngớ hỏi:

-Diễn chỉ cho Nương? Hồi nào? Nương nói gì sao khó hiểu quá!

Kiều Nương nhí nhảnh:

-Còn không phải nữa à? Xe của Diễn gửi trước quán đã tố cáo rồi còn gì!

Cười phào ra thích thú, Huy Diễn ngạc nhiên:

-Thật hả? Nương nhìn xe thôi mà biết Diễn trong quán hay vậy?

Nàng dẫu môi lên nói nhanh:

-Sao không biết? Chiếc xe này chở người ta suốt ba năm mà người ta không nhớ nó thì quá vô tình rồi.

Chàng trai làm mặt xụ ra vờ hờn dỗi:

-À, thì ra Nương chỉ nhớ chiếc xe thôi, còn người đạp xe cực khổ quá trời lại chẳng được nhớ chút nào!

Cô gái nghe vậy đưa tay véo một phát nơi bụng người kia, cong môi lên phàn nàn:

-Cái ngắt này là để phạt Diễn vì tội bóp méo dụng ý đẹp của người ta. Cho Diễn nói lại đó, không thôi sẽ bị ngắt nữa!

Làm bộ véo vậy thôi chứ nàng véo nhẹ hều à, vì sợ người ta đau thì nàng cũng… đau lòng lắm. Huy Diễn biết ý của cô bạn ngồi phía sau nên nhe răng cười hì hì. Anh dùng một tay nắm lấy bàn tay nàng đang ôm nơi bụng mình, rồi nhẹ giọng hỏi một câu nghe có vẻ bâng quơ:

-Nương có biết vì sao Diễn vẫn còn dùng chiếc xe này không?

Lờ mờ đoán ra ý của người kia, Kiều Nương nghe tim mình chợt rung lên một âm điệu xao xuyến lạ thường. Nàng bồi hồi đáp:

-Diễn nói cho Nương biết đi!

Giọng anh trở nên nghiêm trang mà lại vô cùng tha thiết:

-Bởi vì… chiếc xe này đã gắn liền với những kỷ niệm về Nương. Diễn nhìn nó như đang thấy có Nương vẫn bên mình giống ngày nào. Diễn không nỡ xa rời nó!

Câu nói hết sức chân thật khiến Kiều Nương xúc động đến lặng người. Nàng khẽ áp đầu vào phiến lưng rộng của anh như để muốn biểu hiện một tình yêu sâu thẳm từ trái tim mình, run giọng bảo:

-Cám ơn Diễn, cám ơn Diễn thật nhiều vì tấm lòng của Diễn dành cho Nương!

Đến lượt chàng trai véo nhẹ vào bàn tay cô gái đang nằm gọn trong tay anh, mắng yêu:

-Cái mặt khờ chưa, có vậy thôi mà cũng cám ơn nữa!

Chiếc xe phóng băng băng trên đường nhựa, mới đó mà đã dừng ngay trước nhà Huy Diễn. Mãi say sưa trò chuyện cùng nhau nên họ thấy con đường dường như ngắn lại rất nhiều.

Bà Mơ ra mở cửa, thấy hai trẻ đã về liền cười tươi thân thiện nói:

-Vào nhà đi các con! Chà, lâu rồi bác mới gặp lại Nương. Con sao rồi nè?

Kiều Nương đứng ngay trước cửa vội vã cúi đầu chào, cười duyên dáng lễ phép nói:

-Dạ, cám ơn bác con cũng thường. Còn bác có được khỏe không ạ? Con xin lỗi vì hoàn cảnh mà đã lâu không viếng thăm bác. Mong bác đừng giận!

Bà Mơ phẩy tay dễ dãi:

-Ồi dào, lỗi phải gì! Diễn nó kể cho bác nghe tình cảnh của con rồi. Bác thấy rất tội và thương con chứ có giận hờn gì. Vào nhà chơi đi con!

Kiều Nương chầm chậm đi cạnh bên Huy Diễn sau gót bà Mơ. Vào đến phòng khách nàng đặt giỏ quà lên bàn:

-Con có ít hoa quả bánh trái kính biếu bác. Xin bác vui lòng nhận dùng lấy thảo!

Bà Mơ nhăn mặt, cười hiền lành:

-Trời, coi con kìa, đến thăm bác là quý rồi, còn bày đặt quà cáp chi không biết!

-Dạ có chút xíu thôi mà bác. Bác nhận cho con vui!

Hai người phụ nữ vốn xưa kia đã có sự tương thông hòa hợp nhau bây giờ gặp lại trò chuyện rôm rả như bắp rang, thành ra chàng trai kia vô hình trung bị cho ra rìa chỉ ngồi nghe hai nữ nhân nói chuyện. Ấy vậy mà anh chàng có vẻ rất vui chứ chẳng chút gì phật ý, mặt mày hớn ha hớn hở, miệng thì cứ cười cười. Bà Mơ hỏi chuyện Kiều Nương đủ thứ từ nhỏ tới lớn, từ mới tới cũ. Nàng thật thà kể rành rọt hết chẳng chút gì e dè giấu giếm. Không khí thân tình cởi mở nồng ấm vô cùng.

Trò chuyện được một lúc lâu, bà Mơ bảo:

-Bây giờ cũng chiều rồi, con ở lại ăn cơm với bác và Diễn luôn nghen Nương? Hay là hai đứa tính đưa nhau đi ra ngoài ăn?

Nghe hỏi Kiều Nương hơi bối rối đưa mắt nhìn Huy Diễn như ngầm hỏi ý kiến anh. Chuyện ăn uống ra sao nàng không đặt nặng lắm vì thường dùng bữa một cách linh động do nhu cầu của công việc. Đối với nàng thật ra sao cũng được, vì mỗi cách có cái thú vị đặc biệt của nó. Ngồi ăn riêng với người mình yêu cùng trò chuyện tâm sự thì lãng mạn còn gì bằng, trong khi một bữa ăn với không khí gia đình đầm ấm bên anh và người mẹ đầy nhân hậu này cũng tuyệt vời chẳng kém. Đang dùng dằng chưa biết quyết định ra sao thì Huy Diễn lên tiếng đỡ lời cho nàng:

-Dạ, chắc tụi con ra ngoài ăn bữa nay. Dịp khác con sẽ đưa Nương về dùng bữa với mẹ cho vui, được không mẹ?

Người mẹ cười dễ chịu, gật đầu nói:

-Ừ vậy cũng được. Hai đứa dắt nhau đi ăn cho ngon lành vui vẻ đi! Diễn trời tối nhớ chạy xe cẩn thận nghen con!

-Dạ, con biết mà mẹ.

Kiều Nương nghe xong bèn chậm rãi cầm chiếc ví tay đứng lên, cúi đầu chào:

-Dạ xin phép bác con đi! Lần sau con tới thăm bác lâu hơn.

Khi Huy Diễn vào trong tranh thủ rửa mặt, bà Mơ nheo mắt nhìn con trai, cười thật nghịch ngợm bảo:

-Cuối tuần này rảnh đi mua giùm cho mẹ chiếc xe máy nghen con trai!

Chàng trai nhìn mẹ ngượng nghịu cười rồi ậm ừ đi ra. Bà Mơ nhìn theo con mà không nhịn được cười.

Xe chạy ra tới đường, Huy Diễn quay lại hỏi:

-Nương muốn đi đâu ăn?

Vốn là một bếp trưởng có tài năng và thực lực, Kiều Nương đủ khả năng chế biến các món ăn ngon lành không hề thua kém gì các quán ăn nơi đây, nên việc đến đâu ăn đối với nàng thật tâm mà nói không quan trọng về phương diện ẩm thực. Nàng quan tâm về địa điểm và khung cảnh của nó hơn. Tất nhiên người bạn kia thích thưởng thức gì thì đó sẽ là điều ưu tiên hàng đầu rồi. Nghĩ vậy nàng chỉ nhỏ nhẹ đáp:

-Diễn muốn dùng ở đâu thì Nương sẽ đi theo, không sao hết!

Huy Diễn đưa Kiều Nương đến một tiệm ăn khá khang trang nơi một con đường yên tĩnh, được trang hoàng bởi phong cách nhẹ nhàng, tuy không quá kiểu cách với nhiều màu sắc nhưng gợi cảm nên thơ. Anh sống và làm việc tại thành phố này đã lâu nên khá am tường về những nét đặc thù của nó. Hôm nay anh muốn đưa cô bạn gái đến một địa điểm mới, một chút đổi gió thay vì đến quán “Lá Rơi” mà cả hai đã quá quen thuộc.

Vào quán sau khi kéo ghế cho bạn ngồi, Huy Diễn tươi cười nói:

-Tiệm này hồi trước mấy anh em trong công ty giới thiệu nên Diễn có ghé ăn thử một lần, thấy cũng đẹp, nên hôm nay mời Nương vào dùng thử. Hy vọng Nương sẽ thích!

Kiều Nương cười dịu dàng:

-Diễn biết tính Nương rất dễ nuôi mà, ăn đâu cũng ngon!

Sau bữa ăn thật vừa ý và ấm cúng, Huy Diễn cùng Kiều Nương đến một công viên cạnh bờ hồ ngồi ngắm trăng. Vào ngày thu tiết trời dìu dịu, lá vàng rơi rụng đầy mặt cỏ, thỉnh thoảng lại xào xạc bay theo mỗi cơn gió. Công viên này có tiếng tốt về mặt an ninh ngay cả khi thưa thớt vào ban tối. Một vài người đang nhẩn nha tản bộ với chú chó cưng hoặc chạy thể dục. Người lao công lẳng lặng quét lá phía xa xa. Bầu trời quang đãng, ánh trăng huyền ảo cùng những ngọn đèn lung linh trong công viên tạo thành một thứ ánh sáng bàng bạc dịu mắt.

Đôi bạn ngồi bên nhau trên ghế đá cạnh một thân cây to với tán lá rộng như một chiếc dù thiên nhiên khổng lồ. Huy Diễn choàng tay ôm tấm thân mảnh mai của Kiều Nương kéo gần lại mình. Nàng cũng tựa người nhu mì áp sát vào anh. Dù chưa ai nói điều gì mà hương tình yêu đã lan tỏa thật ngọt ngào. Ngồi bên nhau như thế một chút, chợt nhớ câu nói trêu đùa của mẹ lúc chiều về chuyện mua xe máy, Huy Diễn cất tiếng hỏi:

-Nương nè, mình đi chơi bằng xe đạp như thế này, Nương thấy có… phiền hà gì không?

Kiều Nương mở to mắt nhìn anh, lòng phân vân không biết ý anh ra sao mà lại hỏi như thế. Sau ít giây nàng thành thật đáp:

-Nương chỉ ngại Diễn chở Nương đi nhiều sẽ mệt Diễn thôi. Ngoài ra thì… Nương chẳng thấy có gì phiền hà hết.

Câu trả lời khiến chàng trai vô cùng mát dạ vì mình đã đoán trúng. Quả nhiên nàng luôn là người bạn chân tình của anh, chẳng để ý gì chuyện xe bèo xe sang như một số kẻ thực dụng vẫn luôn chú ý. Thật ra anh đã quyết định sẽ mua một chiếc xe máy rồi. Lúc trước anh chẳng nỡ chia tay chiếc xe đạp đầy kỷ niệm này vì nó là một phần ký ức với người con gái anh yêu đã thất lạc. Nay nàng đã về bên anh, anh đã có thể an tâm xếp lại phần ký ức ấy vào một ngăn sâu trong đáy tim. Đúng như lời mẹ khuyên, có một chiếc xe máy để đi chơi thế này cũng tiện. Anh sẽ vẫn giữ chiếc xe đạp để dùng cho mục đích thể thao chứ không bao giờ vất bỏ nó đi. Huy Diễn cúi sát mặt Kiều Nương âu yếm thầm thì:

-Vậy thì… Diễn sẽ chở Nương mãi luôn, Nương chịu không?

Nàng hếch cằm lên tinh nghịch đùa:

-Không sợ phải chở cái “bao gạo” này nữa à?

Làm bộ ủ rủ với khuôn mặt chảy dài ra thật tếu, anh than van:

-Ui, không ngờ Nương để bụng lâu như vậy. Người ta nói giỡn có chút xíu từ thuở nào mà bây giờ còn nhắc kìa.

Cô gái nhoẻn cười lúng liếng:

-Không phải là để bụng, mà tại vì ai kia có lối so sánh ấn tượng quá nên người ta mới nhớ lâu như vậy thôi.

Nở nụ cười tình tứ, chàng trai đáp:

-Nhưng mà Diễn cũng có nói rồi bộ Nương không nhớ sao? Bao gạo này quý lắm, phải nói là vô giá nên Diễn sẽ xung phong chở suốt đời luôn.

Dù hiểu rõ ý người kia đang nói gần nói xa, Kiều Nương vẫn muốn ghẹo bạn, bèn ngúng nguẩy đáp:

-Người ta chỉ là bạn của Diễn thôi, sao mà dám làm phiền ai kia nhọc nhằn như thế mãi được?

Chàng trai nắm tay cô bạn, mặt nhăn nhó rầu rĩ:

-Nương, Nương… cứ làm khó Diễn hoài à! Nương biết Diễn đang nói gì kia mà!

Cô gái hếch cằm lên thật bướng bỉnh, lắc đầu quầy quậy đáp:

-Nương ngốc nghếch lắm, chẳng hiểu ai đó nói những lời văn vẻ cao siêu đâu!

Nhìn dáng vẻ tinh nghịch và gương mặt nhõng nhẽo thật đáng yêu kia mà lòng chàng trai rộn lên những âm điệu yêu thương chất ngất. Ôi, cô gái này, người bạn thân này, sao mà anh yêu nàng quá đi thôi! Anh sung sướng khi được ở bên nàng, anh hạnh phúc khi được bầu bạn chuyện trò cùng nàng, anh bay bổng khi cảm nhận được sự nồng ấm từ nàng. Và làm sao anh không hiểu được tình yêu cô gái ấy đang dành cho mình qua những cử chỉ đầy trìu mến của nàng đối với anh! Chẳng phải tấm thân nàng đang ngồi tựa sát vào bờ vai anh sao? Chẳng phải bàn tay nàng vẫn đang nằm thật ngoan trong tay anh đây sao? Nàng làm nũng với anh chẳng qua muốn được nghe anh nói ra một lời để chính thức xác nhận tình cảm của anh dành cho riêng mình mà thôi. Nàng là con gái kia mà, dù yêu anh bao nhiêu cũng đâu thể là người đầu tiên thốt ra lời ấy!

Anh có hiểu không hở Diễn? Nếu yêu em như những gì anh đang bày tỏ, và em đang cảm nhận rất rõ, sao anh hà tiện chi mấy chữ ấy mà không nói ra với em!

Lặng im một chút, Huy Diễn lấy giọng nghiêm túc bảo:

-Nương ơi, Nương… đừng bao giờ rời xa Diễn nữa nhé? Nương hứa với Diễn đi!

Kiều Nương nguýt nhẹ anh, cười cười trêu tiếp:

-Bây giờ Nương về lại thành phố này rồi thì đâu có lý do gì để xa Diễn nữa. Hai đứa ở cùng một thành phố đi cái vèo là gặp, trừ khi… Diễn có ý định dọn đi nơi khác xa thì Nương chịu thôi.

Huy Diễn bứt rứt khổ sở. Dù đã hai mươi bốn tuổi ra đời đi làm nhưng anh vẫn lóng ngóng trong vấn đề tình cảm bên cô bạn này. Có lẽ vì nàng là mối tình đầu của anh, anh chưa từng vấn vương ai khác ngoài nàng. Anh không có sự dày dạn trong tình trường nên vẫn thấy ngượng nghịu khó nói khi bày tỏ lòng mình. Sau một chút Huy Diễn cố gắng thổ lộ:

-Ý của Diễn là… Nương chỉ làm bạn với Diễn thôi, đừng xem ai khác là bạn giống kiểu như Diễn vậy. Diễn nói Nương đừng xa Diễn nghĩa là… như vậy đó! Nương hứa không?

Nàng cúi đầu cười e ấp, nhỏ nhẹ nói với anh:

-Diễn thiệt là!… Nương có bao giờ muốn xa Diễn đâu, nhưng… Diễn nghĩ đi, Diễn và Nương là bạn, dù thân đến đâu thì tới một lúc nào đó cũng sẽ có một người khác thân với Diễn hơn Nương…

Chàng trai lắc đầu khẳng định dứt khoát:

-Sẽ không có ai thân với Diễn hơn Nương được.

Đôi mắt long lanh nhìn anh, cô gái điềm đạm:

-Chắc chắn rồi sẽ có!… Đó là người mà Diễn yêu thương và chọn để gắn bó suốt đời…

Nghe đến đây Huy Diễn không kiên nhẫn nổi để nghe tiếp nữa, anh nóng lòng cắt lời:

-Diễn không muốn xem Nương là bạn bình thường đâu! Diễn muốn Nương là của riêng Diễn thôi, vì… - giọng anh trở nên trầm xuống đầy thiết tha - … vì Diễn yêu Nương mà… Anh yêu em, yêu em nhiều lắm, Nương ơi!

Tuy chỉ vừa gặp lại nhau sau mấy năm xa cách, Kiều Nương cũng đủ tinh ý để nhận ra tình cảm của Huy Diễn đối với mình. Dù vậy hôm nay được nghe anh thổ lộ câu nói thiêng liêng này, nàng như vỡ òa trong một niềm hạnh phúc vô biên. Đôi mắt nàng mở to nhìn anh, trong đó chứa đầy sự xúc động xen lẫn niềm âu yếm. Chàng trai như chìm đắm trước sóng mắt trong veo đượm tình kia. Anh đưa hai tay lên ôm lấy khuôn trăng xinh xắn của người con gái, nhìn sâu vào mắt nàng dịu dàng nói:

-Nương, em có nghe… anh nói không?

Nàng vội vàng gật đầu, giọng run run:

-Có, Nương… em có nghe…

Dứt lời vì quá xúc động nàng gục đầu vào ngực anh không nói thêm được nữa. Diễn ơi, cuối cùng em cũng được nghe anh nói ra lời ấy rồi. Anh có biết em đang hạnh phúc đến ngần nào không? Em yêu anh biết bao nhiêu nên làm sao muốn xa anh cho được, mà chỉ mơ ước được mãi mãi bên anh thôi!

Huy Diễn vòng đôi tay ôm lấy châu thân người bạn lòng, nâng niu, trân trọng, như lời thầm nguyện sẽ che chở bảo bọc nàng. Một chốc sau vẫn không nghe Kiều Nương nói gì, anh thì thầm:

-Nương, sao… em không nói gì với anh hết vậy?

Nàng thỏ thẻ êm ái:

-Em đang sung sướng lắm, nên muốn được ngồi yên trong vòng tay anh, để được cảm nhận tình yêu anh dành cho em.

Khẽ cạ mũi mình vào mái tóc dài mượt mà của nàng, anh vòi vĩnh:

-Vậy còn em thì sao,… em có yêu anh không Nương?

Kiều Nương không đáp ngay, chỉ đưa bàn tay mình lên áp vào vùng ngực anh, xoa nhè nhẹ như một điều gì thật trân quý, giọng nhẹ nhàng như tiếng ru:

-Lòng em đối với anh thế nào, anh biết mà!… Mấy năm nay dù xa anh nhưng em luôn nhớ thương về anh khôn nguôi. Nghĩ đến cảnh không còn được bên anh nữa mà em buồn ghê lắm!

Vân vê mái tóc người yêu trong những ngón tay, anh trầm ngâm bảo:

-Đúng vậy, xa nhau mấy năm qua hai đứa mình thật cũng đã khổ quá rồi! Mình đừng bao giờ xa nhau nữa em nhé?

Nàng gật đầu thật ngoan hiền:

-Dạ, chỉ cần hiểu được tình anh, em nguyện sẽ bên anh mãi!

Trời về đêm trở nên tĩnh mịch hơn. Công viên hiu hắt dưới ánh đèn cùng bóng trăng khi mờ khi tỏ. Vài áng mây trôi dật dờ trên cao. Cơn gió thu đêm se se lạnh khiến Kiều Nương khẽ rùng mình một cái. Nàng bèn rúc sát vào thân Huy Diễn như tìm hơi ấm. Anh nhận ra ân cần hỏi:

-Em lạnh hả Nương?

-Dạ chút chút thôi anh.

Huy Diễn lẳng lặng cởi chiếc áo gió đen mỏng đang khoác trên mình ra choàng cho nàng, nhỏ nhẹ bảo:

-Em khoác tạm áo này nhé! Để anh đưa em về kẻo lạnh.

Kiều Nương nhìn người yêu, lòng bất an:

-Như vậy anh sẽ bị lạnh thì sao?

Huy Diễn phì cười thật chân chất:

-Anh có lạnh gì đâu. Anh đem áo theo như thói quen thôi. Em không nhớ hồi xưa đi học lúc nào anh cũng có chiếc áo gió thế này bên mình à?

Nghe nhắc Kiều Nương chợt nhớ tới lần anh dùng chiếc áo gió của mình quấn ngang thân nàng che chắn khi nàng bị “tai nạn” đột xuất tại trường năm ấy, và sau này thì đã hiểu lý do nào khiến anh làm như thế rồi. Lòng nàng rưng rưng xao xuyến mà đôi má chợt đỏ bừng xấu hổ. Bây giờ ngồi đây hoài niệm những ân tình và sự chăm chút ân cần đầy tế nhị nhẹ nhàng của anh, nàng lại càng cảm kích và yêu anh da diết, yêu đến hết cả tim gan. Kiều Nương biết trừ phi anh chối bỏ mình, sẽ không bao giờ nàng có thể quên được chàng trai này. Bàn tay mân mê chiếc áo, nàng nhận ra hình như nó không phải là chiếc áo xưa. Cũng phải rồi, hơn sáu năm rồi còn gì!

Đang thẫn thờ trong mạch suy tưởng thì nghe tiếng anh thầm thì bên tai:

-Em còn lạnh không Nương, có cần phải về không em?

Kiều Nương lắc đầu phụng phịu:

-Nếu anh không lạnh, em chưa muốn về đâu. Hay… anh có gì bận cần phải về à?

-Anh có làm gì đâu mà bận. Chỉ sợ đêm xuống em lạnh thôi. Mình gặp được nhau thế này, bên em bao nhiêu cũng chưa đủ chứ sao anh lại muốn về!

Nàng mỉm cười dịu dàng:

-Em cũng vậy, chỉ muốn được cạnh bên anh.

Một thoáng im lặng trôi qua. Trong công viên giờ đã rất vắng nhưng đối với đôi bạn đang yêu thì cả không gian này, cả thế giới này chỉ gói gọn lại trong đôi mắt và vòng tay của người mình yêu. Gió đêm có rê rê lạnh nhưng lòng họ lại vô cùng ấm cúng vì đang được sưởi bởi ngọn lửa yêu thương cháy đỏ thì cũng chẳng can hệ gì. Chốc lát sau, Huy Diễn chợt cất tiếng bằng giọng thật trầm:

-Cám ơn em nhé, Nương!

Nàng ngước mặt lên thắc mắc:

-Cám ơn em?… Về chuyện gì hở anh?

Bằng chất giọng trầm trầm, anh giải thích:

-Vì… em đã can đảm ra đi ngày ấy để bảo vệ tương lai và hạnh phúc của em, mà cũng là của hai đứa mình. Nếu như em yếu đuối buông tay đầu hàng số phận, thì giờ này… em đã trở thành vợ của người đàn ông ngoại kiều ấy rồi. Mình đâu còn cơ hội gặp lại rồi yêu nhau như bây giờ! Cám ơn em nhiều lắm!

Kiều Nương đưa tay lên dịu dàng áp vào má anh, thủ thỉ:

-Đúng là lúc đó em sợ quá nên chỉ hành động thôi mà đâu kịp nghĩ ngợi gì nhiều, nhưng bây giờ nhìn lại thì đúng là có một nỗi lo sợ từ sâu trong lòng là sẽ mất anh nữa. Nếu em xuôi tay chấp nhập lấy ông ta thì có nghĩa là mất anh luôn rồi. Có lẽ đó cũng là một nguyên do giúp cho em vững lòng và kiên quyết hơn.

Huy Diễn gật gù:

-Em thật sự vô cùng mạnh mẽ và can đảm, Nương ơi! Anh rất hãnh diện vì em!

Cong đôi môi xinh xắn ra, nàng ngoe nguẩy:

-Thôi đi, đừng làm em phồng mũi nhìn xấu xí kỳ cục lắm Diễn à!

Huy Diễn cọ mũi mình vào trán nàng, tình tứ đáp:

-Xấu xí cũng được, kỳ cục cũng được. Anh yêu thì vẫn cứ yêu, có sao đâu.

Kiều Nương nhìn anh không đáp, cặp mắt đen tròn long lanh sáng ngời sao đẹp quá. Đôi bạn soi bóng mình vào đáy mắt nhau, thấy cả một bể tình yêu chan chứa trong đó. Nụ cười nhè nhẹ trên môi, đằm thắm, gọi mời. Kiều Nương thỏ thẻ:

-Diễn ơi, em yêu anh vô vàn! Anh… hôn em đi Diễn!

Dù nàng không nói anh cũng đang khao khát được thực hiện điều ấy lắm rồi. Khi tình yêu đã lên ngôi thì cái động tác thường tình rất dễ thương ấy để biểu hiện những dấu yêu trong lòng là điều vô cùng hợp lẽ. Hai bờ môi run rẩy vụng dại giao nhau, rộn rã quấn quít, chuyển tải bao tâm tư tình cảm sâu nặng từ trái tim thắm đỏ yêu thương dạt dào. Nụ hôn đầu đời thật dịu dàng, ngọt lịm, hết sức thiêng liêng dành cho mối tình đầu trong sáng thơ ngây, đẹp như ánh trăng trên cao đang chứng giám cho lòng thủy chung son sắt đôi bạn tâm nguyện chỉ yêu và dâng tặng hết trái tim cho người mình yêu.

Cơn sóng yêu đương chập chùng cuốn xô hai người vào trạng thái bồng bềnh ngây ngất như thế không biết bao lâu nữa, cho đến khi đôi vành môi rời nhau thì mặt đứa nào cũng đỏ hồng, nóng ran như đang sốt. Yêu nhau đã quá lâu và quá nhiều rồi, nỗi nhớ thương chồng chất từng ngày, bây giờ mới được âu yếm một chút nên biết bao nhiêu nụ hôn trao nhau cho thỏa lòng! Chỉ mong đến ngày nên duyên rồi sống bên nhau cả đời mới mãn nguyện mà thôi.

☘︎