CHƯƠNG 17
Vũ trường “Biển Xanh” đêm nay cuối tuần nên huyên náo nhộp nhịp vô cùng. Ánh đèn màu nhấp nhá cùng những âm thanh rộn rã vang lên theo từng bản nhạc, cuốn theo bước chân lả lướt của các vũ công điêu luyện cũng như khách nhảy. Bên chiếc bàn xinh xinh nơi một góc xa, bóng dáng cô độc của một cô gái đang ngồi trầm ngâm bên ly rượu nhỏ, phong cách sôi nổi bốc lửa thường ngày của cô bay đâu mất.
Tối nay cô đến đây nhưng nào phải để khiêu vũ, cô chẳng có chút tâm trạng nào để tiêu khiển với cái thú vui ấy. Cô đến để giải sầu trong một nỗi tức bực và thất vọng ghê gớm. Vài gã đàn ông háo gái thấy người đẹp với dáng điệu cô liêu gợi cảm như thế bèn lân la tìm đến gạ gẫm mời chào. Một ly rượu, một bài nhảy, hay buông lời gợi tình khả ố đều có cả, nhưng chỉ vài câu cự tuyệt rắn đanh, sự đốp chát không khoan nhượng cùng cái sắc diện lạnh lùng kém thân thiện kia khiến họ chán nản cụp đuôi lẩn mất.
Như vậy cuối cùng cô cũng đã tìm ra cái lý do thật sự chàng trai ấy lạnh nhạt với tình cảm của mình. Hóa ra anh ta chẳng hề nói đùa. Chết tiệt cho cái tình yêu và lòng chung thủy khùng điên của anh ta! Thúy Hồng nhìn đăm đăm vào ly rượu đã cạn quá nửa với màu sắc nâu đậm sóng sánh, đôi môi son đỏ bật ra cười cay đắng. Cô đã yêu và theo đuổi anh từ khi cả hai còn là sinh viên, đến ngày anh ra trường đi làm cô vẫn ra sức tiếp cận đeo đuổi. Những tưởng sự bền bỉ trì chí của mình sẽ thu phục được con tim bướng bỉnh kia, nhưng quả thật cô đã lầm!
Công bằng mà nói thì anh ta chưa từng có một cử chỉ gì thân mật quá đáng, một lời nói yêu thương hay bất cứ hứa hẹn gì dành cho cô. Anh cũng tiết lộ với cô rằng trái tim ấy đã có chủ và khuyên cô đừng nên phí hoài tình cảm nơi anh ta nữa. Một lần mất cả kiên nhẫn, cô hỏi thẳng anh:
-Anh Diễn, anh bảo rằng anh đã từng yêu, vậy anh có thể bật mí cho em biết chị ấy là ai mà may mắn thế không?
Nghe hỏi chàng trai rời mắt khỏi những quân cờ, trong đôi mắt ấy chất chứa một nỗi buồn mênh mang. Hình như lần nào cô đề cập đến vấn đề này anh đều có biểu hiện như thế. Giọng anh thật trầm:
-Anh không còn cơ hội để gặp lại cô ấy nữa, nên có nói ra cũng chẳng khác gì!… Thôi, mình chú ý vào ván cờ đi Hồng!
Tất nhiên Thúy Hồng chẳng quan tâm đến lời nhắc nhở của người đối diện, bèn hỏi tiếp:
-Nếu không còn cơ hội gặp lại, chẳng lẽ… anh cứ tiếp tục yêu chị ấy? Còn chị ấy thì sao, có yêu anh không?
-Hồng à, tình cảm vốn là vấn đề phức tạp khó giải thích mà. Anh chỉ có thể nói là hiện giờ anh không có hứng thú để nghĩ đến chuyện tình cảm.
Khi ấy Huy Diễn chưa hội ngộ cùng Kiều Nương, lòng nguội lạnh đâu tha thiết gì đến ai khác ngoài nàng, nên câu trả lời của anh chẳng có gì là sai sự thật. Hơn nữa anh cũng không muốn nói về chuyện tình cảm riêng tư với một người quen chỉ có tính cách xã giao như thế này. Còn đối với Thúy Hồng, do chưa từng thấy Huy Diễn hẹn hò hay đi với cô gái nào, cô chủ quan cho rằng anh chỉ viện ra một cái cớ, dùng một nhân vật tưởng tượng nào đó để tránh né tình cảm của cô thôi. Vì lẽ đó cô tự tin sẽ chinh phục được anh chẳng chóng thì chầy.
Tất nhiên Thúy Hồng chỉ nhận lấy sự thất vọng, rồi từ đó mà sinh ra buồn chán. Huy Diễn làm sao không nhận ra điều ấy. Dù không yêu anh cũng thấy tội nghiệp nên chân thành khuyên nhủ cô:
-Hồng à, anh biết em có tình cảm tốt dành cho anh, và anh cám ơn tấm lòng đó của em! Nhưng anh thật sự chỉ xem em như đứa em sau khóa, một kỳ hữu mà thôi. Anh không muốn em hao phí thời giờ vào anh nữa, làm như thế anh áy náy lắm. Em rất xinh và giỏi, em sẽ tìm được một người xứng đáng hơn anh nhiều. Xin lỗi em nhé!
Nhưng cái chuyện tình cảm này nó kỳ cục lắm, đâu phải cứ muốn quên là quên được. Cũng như Huy Diễn chẳng thể quên cô bạn cũ của mình, Thúy Hồng làm sao bỏ qua anh dễ dàng như thế. Đôi khi cô bực mình tự trách sao lại phải lòng chi cái anh chàng này, trong khi thiếu khối gì con trai xúm xít chung quanh cô, vì yêu thật hay vì cái gia tài kếch sù của gia đình cô thì chưa dám quả quyết.
Bực thì bực mà yêu thì cứ vẫn yêu, thế là Thúy Hồng tiếp tục theo đuổi cuộc tình chẳng có tương lai của mình. Cô cứ yêu cuồng nhiệt, còn anh cứ lạnh lùng băng giá, không hẳn là ngông nghênh kém lịch sự nhưng cũng chẳng mặn mà gì. Nói chung cách anh cư xử với cô là một sự tương tác văn minh lịch sự giữa hai con người, chỉ vậy thôi.
Rồi khoảng một năm trước, Thúy Hồng chợt thấy Huy Diễn xuất hiện ở câu lạc bộ cờ với dáng điệu hớn hở vui vẻ hẳn ra, y như một người đang sống triền miên dưới đám mây mù nay bước ra vùng mặt trời nắng ấm hồng tươi. Cô lấy làm lạ lắm, hỏi thì chỉ nghe nói:
-Anh mới gặp lại bạn cũ lâu năm, cho nên anh rất vui!
Bạn cũ thôi thì có gì mà vui đến thế! Đúng là cái anh chàng này lạ lùng thật! Thúy Hồng nghĩ bụng. Như cô gặp bạn cũ chỉ chào hỏi vài câu, cùng lắm là kéo nhau vào quán ăn một chầu là cùng. Lúc ấy sao cô lại không liên tưởng đến cái cô gái mà anh ta thú nhận đã yêu nhỉ! Cô thật là ngu ngốc mà!
Nói là rất vui nhưng rõ ràng anh tránh né cô còn nhiều hơn hồi trước nữa. Mặc dù xưa nay anh chưa từng đậm đà gì với cô nhưng cũng đâu đến nỗi trốn tránh như thế. Thông thường khi người ta vui vẻ thì dễ mở lòng ra hơn, còn chàng trai này thì lại càng khép lòng với cô. Chán dễ sợ luôn!
Thì ra lúc đó Huy Diễn đã tìm lại được cô gái anh yêu nên vui vẻ yêu đời là phải rồi. Hai người còn động viên nhau sẽ cùng ghi danh tham gia các giải nấu ăn và đánh cờ, xem ai thắng được nhiều giải hơn. Đây chẳng phải là ganh đua đố kỵ gì mà là một hình thức họ khuyến khích và nâng đỡ nhau để cùng tiến bộ trong lãnh vực mình yêu thích mà thôi.
Về phần Huy Diễn, khi có người yêu bên cạnh rồi và là chàng trai với nhân cách tốt, anh dĩ nhiên muốn giới hạn tối đa sự tiếp cận của một cô gái khác, nhất là khi biết cô ta đang có tư tình với mình. Anh đâu muốn gây ra những trường hợp hiểu nhầm này nọ rồi vô tình gây tổn thương cho người mình yêu, cho nên mới có sự tránh né mà Thúy Hồng nhận thấy.
Nhưng trái đất hình như rất nhỏ. Cách đây không lâu trong lúc vào vũ trường “Biển Xanh” vui chơi khiêu vũ với đám bạn, Thúy Hồng tình cờ bắt gặp một cảnh tượng mà cô không bao giờ muốn nhìn. Người đàn ông cô ráng chinh phục lâu nay trong vô vọng đang đi cùng một cô gái. Họ ríu rít tay trong tay, nói cười hết sức thân mật nồng ấm, ánh mắt trao nhau ai nhìn vào cũng thấy bao nhiêu yêu thương đong đầy. Họ đang đi ra từ nhà hàng “Mắt Giai Nhân” nằm sát ngay bên vũ trường. Hai bên nhận ra nhau nên dù muốn hay không cũng bước lại chào cho phải phép.
Huy Diễn nắm tay người yêu, hân hoan giới thiệu:
-Chào Hồng, đây là bạn gái anh.
Rồi anh quay sang đưa tay về phía Thúy Hồng nói:
-Nương, đây là Thúy Hồng lúc trước học chung trường đại học với anh, sau anh hai khóa nhưng mà là một cây cờ có hạng đó.
Kiều Nương nhanh nhẹn gật đầu chào người đối diện:
-Chào em, chị tên Nương. Hân hạnh được biết em.
Thúy Hồng đưa mắt quan sát nhân vật xa lạ kia một cái thật nhanh từ đầu đến chân, thấy đó là một cô gái ăn mặc khá đơn giản, mặt mày tuy không đẹp rực rỡ nhưng cân đối khá thu hút, trang điểm rất nhẹ trông duyên dáng. Nói chung nhìn qua thì cô thấy chẳng có gì gọi là nổi bật. Tự dưng một sự bực dọc vô cớ từ đâu tràn lên làm ứ nghẹn nơi lồng ngực, Thúy Hồng bối rối tìm cách rút lui nhanh chóng:
-Dạ… em chào chị. Em… có cái hẹn nên đang gấp, xin phép anh chị! Để khi khác gặp lại anh chị nói chuyện lâu hơn!
Bước chân đi một đoạn rồi mà Thúy Hồng còn nghe tim mình đập bồm bộp, chẳng phải vì hồi hộp, cũng đâu phải do xúc động, mà là vì ghen tức. Thì ra anh ta đã có người yêu thật. Thế mà cô vẫn tự dối lòng mà gạt qua những lời khuyên của anh, vẫn huyễn hoặc tự ru ngủ mình rằng với nhan sắc và điều kiện kinh tế hùng mạnh của gia đình, một thứ mà bây giờ nhiều người còn đặt nặng hơn cả tình yêu chân chính, sẽ dần dần lôi cuốn được anh. Thật là một sự lầm tưởng dại dột!
Lâu nay dù chưa chinh phục được Huy Diễn nhưng thấy anh vẫn chưa hẳn thuộc về ai, Thúy Hồng có phần nào an tâm mà nuôi hy vọng. Bây giờ tận mắt thấy lại còn nghe anh chính thức giới thiệu nữa, cô như rơi vào một trạng thái chơi vơi trong nhiều cảm xúc lẫn lộn: buồn chán vì thất tình, ghen ghét đối thủ từ đâu nhảy ra giành lấy người đàn ông ấy, tự ái vì mình trẻ đẹp lại giàu mà chẳng được chọn, tức tối vì công lao đầu tư tình cảm lâu nay đã trở thành bọt biển. Những cảm xúc nặng nề ấy chẳng khắc nào một thứ độc dược cho tâm hồn khiến cho cô ăn không ngon ngủ chẳng yên, và chúng biểu hiện cả trên gương mặt vốn dĩ xinh tươi rạng rỡ nay trở nên ưu tư sầu úa, thỉnh thoảng điểm bởi một cái nghiến răng hay một ánh mắt long lên uất ức.
Xưa nay Thúy Hồng vốn được cưng chiều trong gia đình vô cùng. Nói chung hễ cô muốn gì là được nấy, nên bây giờ thất bại trong vấn đề tình cảm nó khó chịu gấp bội, nhất là trước một đối thủ mà theo cách nhìn của cô trông chẳng có gì xuất sắc hơn mình, nếu không muốn nói là có phần thua kém.
Nhưng nếu suy xét kỹ càng hơn, Thúy Hồng sẽ chóng nhận ra sự phi lý của mình. Tình cảm của cô lâu này chỉ hoàn toàn là một phía, một tình yêu đơn phương đúng nghĩa. Chàng trai kia đã rất rành mạch với cô rồi, và cũng chưa từng làm gì để cho cô mộng tưởng. Tất cả là do tính cố chấp, sự ảo tưởng và cách đeo bám mù quáng từ cô mà thôi.
Còn nói về người con gái kia, Thúy Hồng cũng chẳng có cơ sở nào để mà ghen tị. Người ta đến với anh trước cô rất xa. Người ta là bạn bè thân thiết từ thuở nào, đã có với nhau biết bao kỷ niệm. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là người ta được anh chọn để trao gửi trái tim mình, chứ đâu phải là cô. Đó là cái sự thật tuy có phần cay đắng nhưng chẳng chút nào dị thường mà cô phải chấp nhận!
Để rồi… tối nay Thúy Hồng tìm đến “Biển Xanh” hòng tìm quên trong men rượu. Thật ra cô không uống nhiều đến say bí tỉ. Cô biết cái tai hại khi mất tự chủ vì rượu lắm chứ. Cô chỉ muốn ngồi một mình để gặm nhấm cơn sầu. Cô thực sự chưa biết phải làm gì trong tương lai sắp tới: cứ để cho thời gian trôi qua như chưa có gì xảy ra, hay đi thật xa đến một thành phố khác làm việc, hay làm mọi cách để giành giật lấy tình yêu cho mình. Tất cả đều nằm trong sự chọn lựa mà cô đang cân nhắc.
Thúy Hồng biết mình còn rất trẻ, tương lai còn dài nhiều hứa hẹn. Ra trường đi làm được hơn năm trong một công ty tốt, cô chẳng có gì để phàn nàn, nhưng nếu cần thiết cô vẫn có thể dọn tới một nơi xa bắt đầu lại. Với sự quen biết rộng rãi của gia đình, tìm được một việc làm tốt khác là điều tương đối dễ dàng đối với cô. Chỉ có điều xa những người thân sống đơn chiếc chỉ để trốn chạy một tình yêu thì cô chưa sẵn sàng. Cô yêu thích thành phố này và muốn được gần gũi với gia đình mình.
Còn nếu như ở lại, Thúy Hồng thật khó mà quên đi người đó, khi mà biết chỉ cần đến nhà hàng “Mắt Giai Nhân” sát bên “Biển Xanh” là thỉnh thoảng sẽ gặp anh ngay. Chỉ cần để ý vài lần là Thúy Hồng có thể dễ dàng đoán ra ngay anh đến để đón cô bạn gái ấy. Không biết cô ta làm gì trong cái nhà hàng này nhỉ? Thúy Hồng tuy có tò mò nhưng chưa vội dốc tâm tìm hiểu. Cô đang muốn có thời gian yên tĩnh để suy gẫm mọi chuyện rồi mới quyết định sau.
Quả là thời gian này Huy Diễn thường xuyên đến đón Kiều Nương ở “Mắt Giai Nhân”. Từ sau lần gặp lại hơn một năm trước, hai người đã hiểu lòng nhau nên càng gắn bó thân thiết như đôi chim uyên ương, tình yêu chan chứa mặn nồng không sao kể xiết. Anh đã mua một chiếc xe máy mới để tiện việc đi lại đưa đón người yêu cho nhanh chóng dễ dàng hơn, tuy vẫn giữ chiếc xe đạp để dùng khi chỉ đi đâu một mình gần gần hoặc đi làm. Lần đó Kiều Nương vui vẻ bảo Huy Diễn:
-Khi nào em mời anh đến “Mắt Giai Nhân” dùng một bữa cho biết. Sẵn dịp em muốn giới thiệu anh với các nhân viên làm chung để họ biết hoàng tử của lòng em luôn!
Nghe nói Huy Diễn vui lắm, đôi mắt sáng rỡ nhưng vẫn làm bộ nhăn mặt vòi vĩnh:
-Ừ, ý kiến rất hay, nhưng mà Nương này,… đi như vậy hai đứa mình sẽ là khách của nhà hàng, món ăn sẽ do các đầu bếp khác nấu, mà anh thì thích được ăn món do chính tay em nấu hơn!
Kiều Nương cười khúc khích, xoa dịu anh:
-Thì mình cứ xem như đến đó để anh biết nơi làm việc của em, và để em giới thiệu anh với mọi người. Còn muốn ăn món em nấu thì cứ ghé nhà em chơi, em sẽ hân hạnh nấu cho anh dùng, bao nhiêu cũng được. Chịu không anh?
Có người yêu nết na chăm sóc cho như thế thì chàng trai nào lại không mê tít. Huy Diễn cũng đâu phải ngoại lệ. Anh sung sướng ôm Kiều Nương vào lòng, hôn một cái thật kêu lên má âu yếm bảo:
-Anh chịu liền. Nghe em nói chắc anh phải tính chuyện cưới em về nhanh nhanh, để được vợ nấu đồ ăn ngon cho ăn mỗi ngày quá!
Lòng vui sướng vô ngần, Kiều Nương cười duyên dáng ngả đầu vào vai anh. Đoạn nàng đưa một ngón tay lên chận nơi môi anh lại, nhỏ giọng thủ thỉ:
-Anh, em rất vui được nấu cho anh dùng, nhưng mà anh đừng nên nói vậy trước mặt mẹ nha anh, kẻo có thể mẹ buồn vì nghĩ anh chê thức ăn mẹ nấu đó!
Huy Diễn nắm lấy bàn tay người yêu mà thương quá, nàng quả nhiên hết sức tinh ý và tế nhị. Người con gái này đúng là một mảnh ghép hoàn hảo của đời mình mà anh may mắn tìm được. Mẹ anh cũng rất hài lòng về cô bạn gái của con trai, người mà bà đã biết từ lúc nàng còn là đứa bé con chứ chẳng đâu xa lạ gì. Huy Diễn xúc động nói:
-Anh biết rồi. Mẹ và em là hai người phụ nữ tuyệt vời mà anh có được. Ông Trời thật là quá ưu ái với anh!
Đến hôm ấy, Kiều Nương đưa Huy Diễn tới nhà hàng “Mắt Giai Nhân” một cách ngẫu nhiên không báo trước, khiến toàn thể nhân viên được một phen bất ngờ đầy thú vị khi cô bếp trưởng tài năng duyên dáng hôm nay xuất hiện như thực khách để nhà hàng phục vụ, bên cạnh một chàng trai cao ráo sáng sủa. Bình thường đi làm Kiều Nương ăn mặc hết sức giản dị gọn gàng, để mặt mộc tự nhiên, tóc bới cao, vào nhiệm vụ với đồng phục áo và mũ trắng. Mọi người đã rất quen thấy nàng trong hình ảnh ấy rồi. Hôm nay với chiếc đầm dài quá gối màu hồng, chút trang điểm thật nhẹ đúng cách cùng mái tóc óng mượt xõa dài, trông nàng thật xinh đẹp mỹ miều, khiến ai cũng ngẩn ngơ trầm trồ.
Khâu tiếp tân bên ngoài mặc nhiên nhận ra và tiếp xúc với đôi bạn đầu tiên. Họ liền truyền miệng đến tốp nhân viên nhà bếp:
-Bếp trưởng của tụi mình hôm nay đến ăn bây ơi, có đi thêm với anh chàng nào nữa!
-Mới nghe cô Hảo chạy bàn nói chị ấy giới thiệu là bạn trai của chỉ đó!
Trong bếp nhao nhao lên tiếng:
-Đâu đâu, cho tao coi với!
-Chị ấy ngồi ở bàn số 14 kìa!
-Úi trời, không ngờ hôm nay diện lên nhìn chỉ đẹp quá tụi mày ơi, suýt nữa tao nhìn không ra luôn đó chứ.
Thế là hết người này đến người khác, nhất là mấy nữ nhân viên nhà bếp thân thiết với Kiều Nương thay phiên nhau lấp ló nơi cửa để dòm ngó rồi bàn tán um sùm, khiến cho không khí trong bếp nhộn nhịp hẳn ra.
Sau khi dùng bữa xong, Kiều Nương cầm tay Huy Diễn đưa vào phía sau bếp gặp bạn bè, các đồng nghiệp và nhân viên của mình. Nàng tươi cười nói vui vui:
-Xin chào tất cả mọi người, các anh chị em cô dì chú bác! Đây là anh Huy Diễn, “bạn đặc biệt” của tôi, hôm nay hân hạnh được ra mắt. Xin mọi người thương tình nương tay, đừng làm thịt anh ấy trong bếp giùm cái nghen!
Tiếng cười lập tức vang lên rộn rã. Mọi người đều thân thiện gật đầu đưa tay lên chào. Vài cô gái trẻ trẻ phụ bếp nghịch ngợi nói bông đùa:
-Anh Diễn ơi, anh hên lắm mới cua được chị Nương của tụi em đó nha! Ở đây nhiều người đang để ý chỉ lắm đó!
-Nể lời chị Nương không làm thịt anh Diễn… hôm nay thôi! Đợi bữa khác làm thịt cũng được tụi bây ơi!
-Chị Nương là sếp số một của tụi em đó. Anh mà ăn hiếp chỉ là bếp tụi em sẽ hân hạnh dùng anh làm thực đơn ngay đó nha!
Mấy cô bé thật là quá ư vui tính nghịch ngợm. Huy Diễn bị chọc tứ phía chỉ đứng cười cười mà ngọng nghịu chẳng đáp trả nổi một câu. Kiều Nương lườm đám con gái phụ bếp, cười vui bảo:
-Chị biết mà, đưa anh Diễn vào đây tụi bây làm gì tha cho ảnh. Tụi bây nghịch như quỷ, chị còn sợ huống gì hiền như ảnh.
Một cô bé chắc chưa tới hai mươi tuổi chạy tới ôm bụng Kiều Nương rất thân mật, nhõng nhẽo:
-Chị Nương có anh Diễn rồi chắc không còn thương em út tụi em nữa đâu phải không, buồn ghê luôn!
Đám còn lại thấy thế phá lên cười ngặt nghẽo.
Lần đầu bước vào bếp của một nhà hàng lớn, Huy Diễn thật sự sốc trước quy mô bề thế quá cỡ của nó. Bếp rộng hơn cả một căn nhà bình thường, với hơn mười đầu bếp dàn thành hai hàng cùng khoảng vài chục phụ bếp nữa đang tất bật làm việc. Tiếng xèo xèo lách tách vang lên đây đó, lửa cháy bập bùng bốc lên cao từ những chiếc chảo theo thao tác điêu luyện như nghệ sĩ biểu diễn của một số đầu bếp. Tiếng rinh reng của chuông báo hiệu thức ăn đã xong sẵn sàng cho bồi bàn đem lên phục vụ khách. Mỗi người mỗi việc thoăn thoắt nhịp nhàng y như một nhà máy sản xuất hàng hóa vậy.
Ngồi ăn ở hàng quán cũng nhiều nhưng đây là lần đầu Huy Diễn mới được dịp chứng kiến và có chút khái niệm công việc ẩm thực bếp núc nó nhiêu khê đến độ nào. Anh thầm phục cô người yêu nhỏ bé như thế mà làm bếp trưởng chỉ đạo và quản lý một đội ngũ ê kíp cả mấy chục người cùng làm việc một cách trôi chảy hiệu quả. Lúc ra ngoài rồi, anh nhướng mắt nhìn Kiều Nương hỏi:
-Em điều hành nguyên một nhà bếp với bao nhiêu người như vậy đó hả Nương?
Nàng gật đầu cười hiền đáp:
-Dạ, đó là nhiệm vụ của bếp trưởng mà anh. Bây giờ em không trực tiếp đứng bếp nhiều nữa nhưng phải quản lý toàn bộ nhà bếp, trách nhiệm rất nhiều như anh thấy đó. Có thêm một người bếp trưởng khác giống như em nữa, khi nào em nghỉ không ở nhà hàng thì chú ấy cai quản.
Huy Diễn ngẫm nghĩ mà thấy khâm phục năng lực làm việc và sự tháo vát của Kiều Nương vô cùng. Thật vậy, chỉ mới khai trương hơn một năm mà “Mắt Giai Nhân” đã có một chỗ đứng trong thị trường ăn uống nơi đây, mà trong đó sự đóng góp của Kiều Nương không hề nhỏ. Ở công ty nàng đã chứng minh được bản lĩnh và uy tín của mình. Với tác phong làm việc nghiêm chỉnh tận tụy, bản tính hòa đồng thân thiện, lại hay nhiệt thành trợ giúp mọi người, tôn trọng nhũn nhặn với các nhân viên lớn tuổi thâm niên, nâng đỡ chỉ bảo tận tình những kẻ non nớt mới vào nghề, nàng được các đồng sự vô cùng nể vì quý mến. Huy Diễn không khó khăn gì nhận ra sự thân mật gần gũi và trân trọng của họ đối với nàng, khiến anh cảm thấy vui lây và khá an tâm với môi trường làm việc của cô gái anh yêu.
Tất nhiên chẳng có cái gì là hoàn hảo, và công việc của Kiều Nương cũng đâu nằm ngoài quy luật ấy. Điểm trừ lớn nhất là khối lượng công việc nặng nề, giờ giấc thật dài và khó khăn khi cần nghỉ phép. Quả là khi lên cao trên nấc thang nghề nghiệp sẽ đi kèm với trách nhiệm tương xứng lớn hơn.
Kiều Nương đã suy nghĩ về vấn đề ấy và có kế hoạch điều chỉnh thích hợp khi hai người đề cập về vấn đề hôn nhân sau này. Những lúc ngồi bên nhau hai đứa trò chuyện, kể cho nhau nghe bao vui buồn nơi chỗ làm, trong cuộc sống, rồi cùng vạch ra những ý định cũng như ước muốn cho tương lai.
Dạo gần đây Huy Diễn thỉnh thoảng ghé chỗ Kiều Nương theo lời nàng mời để thưởng thức các món ăn do nàng chế biến. Kiều Nương nấu ăn rất ngon nên Huy Diễn thích lắm. Trong những lúc như vậy, với một không gian đầm ấm yên bình như thêm đồng lõa, cơn sóng tình yêu dâng cao vời vợi bên những vòng tay quấn quít đắm say và nụ hôn thơm tho ngọt ngào, những cảm xúc rung động cuộn trào khiến cho đôi tim yêu tha thiết ấy không tránh khỏi sự đam mê muốn được gần gũi quyện hòa, để là của nhau hoàn toàn và vĩnh viễn. Tuyệt đối không có sự gượng ép, cũng chẳng chút cưỡng cầu nào. Nó hoàn toàn xuất phát từ tình yêu thăng hoa muốn dành cho và thuộc về người mình yêu trọn vẹn nhất. Họ phải dùng toàn bộ lý trí để dừng lại trước cái giới hạn mong manh ấy. Huy Diễn ôm ghì Kiều Nương vào lòng, hơi thở hào hển sau một trận mưa hôn lên môi lên mặt nàng, thổn thức:
-Nương ơi, kiểu này anh hết dám đến nhà em nữa quá!… Anh sợ không giữ được lòng mình…
Đôi má Kiều Nương đỏ bừng, cơ thể nóng ran như bị thiêu đốt bởi ngọn lửa hồng yêu thương từ những nụ hôn kia. Nàng bá vào cổ anh thủ thỉ:
-Diễn anh yêu ơi,… em thật lòng chẳng tiếc gì với anh cả! Em nguyện cả đời này chỉ yêu anh, trái tim và tấm thân em là của anh, trinh tiết của em là để dành cho riêng anh. Chỉ là em ước được trao về anh điều thiêng liêng đó trong ngày mình nên duyên, để cho nó thật ý nghĩa… Đừng buồn nha anh!
Ôm gương mặt ửng hồng của nàng vào trong đôi tay mình, Huy Diễn trìu mến đáp:
-Anh hiểu lòng em mà Nương… Anh đồng ý với em. Mình sẽ cùng chờ nhau!
Kiều Nương nghiêng mặt hôn vào má anh một cái, tình tứ dỗ dành:
-Ráng đợi khi mình thành hôn, em sẽ đền cho anh thật nhiều, nha anh!
Huy Diễn xúc động lặng im một lúc. Anh yêu cô gái này chân thành và trân trọng tình cảm của nàng đối với mình xiết bao. Giữ gìn cho nhau để cho tình yêu trong sáng có cái hay cái đẹp riêng của nó, và khi hai đứa đã đồng lòng với nhau rồi thì có gì mà làm không được.
Sau khi cơn bão đam mê dịu lại, anh bàn bạc cùng nàng:
-Nương ơi, nói thật ra mình bây giờ cũng có thể tiến đến hôn nhân rồi. Có điều em về làm ở chỗ mới này chưa được bao lâu. Anh nghĩ mình cùng làm thêm một hai năm cho cứng cáp và có một số vốn để dành trước khi đám cưới. Em thấy vậy có nên không?
Kiều Nương nghĩ ngợi một chút rồi gật đầu tán thành:
-Anh nói rất đúng đó Diễn! Mình cũng còn khá trẻ, cố gắng làm thêm ít năm để vững vàng hơn về mặt tài chính trước khi kết hôn cũng là một ý tưởng hay.
Mấy năm qua Kiều Nương thật sự làm việc rất nhiều và đã gom góp được một số vốn nhỏ. Nàng dự định khi cơ hội đến sẽ mở một quán ăn nhỏ hoặc mua một tiệm ăn rẻ rẻ của ai đó đang cần sang lại. Khi có doanh nghiệp riêng của mình rồi nàng dần dần sẽ điều chỉnh cung cách hoạt động thế nào để đạt được một sự cân bằng nhất định giữa cuộc sống gia đình và công việc.
Đôi bạn đã đồng thuận như thế để cùng hướng tầm mắt chung về con đường phía trước. Họ hạnh phúc và mãn nguyện với những gì mình đang có, với tình yêu ngọt ngào hai đứa luôn dành cho nhau. Mọi việc có lẽ sẽ diễn ra thật êm ấm trôi chảy theo đúng kế hoạch, nếu như không có cái ngày oan nghiệt ấy!…
☘︎