← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 18

Tối nay Bích Vy lại tất bật với xuất làm việc của mình tại vũ trường “Biển Xanh”. Cuộc sống của cô bây giờ là đây, là nơi của âm thanh và ánh đèn màu, của những bước nhảy lả lơi và men rượu. Từ sau lần lầm lỡ với gã tình nhân đểu cáng của chính mẹ ruột mình với hậu quả là một đứa con ngoài ý muốn ở cái tuổi mười tám ấy, Bích Vy nhìn đời bằng con mắt u tối hằn học lạ thường.

Vốn không được thành công cho lắm trên con đường sách vở lại sẵn tính mê chơi, Bích Vy chẳng thiết theo đuổi chuyện bút nghiên nữa. Cô được người quen trong đám bạn bè giới thiệu cho một chân chạy bàn phục vụ tại quán rượu trong vũ trường. Sau khi sinh con rồi kế tiếp là sự đổ vỡ của cuộc hôn nhân giữa bà Đào và ông Bá, mẹ con Bích Vy cùng đứa con nhỏ ba người dọn ra thuê một căn nhà trọ trong khu chung cư lao động nghèo cho đỡ tốn kém.

Ra đời đi làm rồi, Bích Vy mới thấy cuộc sống nó phức tạp hơn những gì cô tưởng. Thân phận bây giờ là một nhân viên nó khác xa với lúc xưa khi còn là một khách chơi. Làm khách cô được mời mọc chiều chuộng đủ thứ, lời ngon tiếng ngọt họ xoen xoét dành cho cô không tiếc lời. Còn bây giờ vai trò đổi ngược, cô phải đi phục dịch o bế người khác. Nhóm bạn xưa kia dù vẫn thường xuyên lui tới vũ trường giờ hững hờ với cô, họ đâu còn xem cô ngang tầm với họ nữa. Về phần mình, Bích Vy cũng chẳng muốn gặp gỡ họ làm gì trong môi trường này, khi thấy họ nghênh ngang vào hưởng thụ vung tiền thẳng tay mà cô thì phải chạy tới chạy lui làm việc nhọc nhằn, nó cay làm sao ấy!

Bích Vy hận đám bạn bạc bẽo đó, hận Đạm gã đàn ông đã biến cô thành một bà mẹ trẻ và cắt đứt chuỗi ngày bay nhảy sôi động của cô, hận bà Đào đã qua lại với tên khốn ấy khiến cô vạ lây, hận ông Bá và cuộc hôn nhân chết tiệt với mẹ mình, vì những chuyến đi trường kỳ của ông ta mà mẹ cô sa ngã, hận con nhỏ Kiều Nương dám bỏ trốn khiến cho tình trạng trong nhà càng thêm rối rắm thảm hại.

Tiếp đó Bích Vy hận sang những tên khách giàu có thừa tiền lắm bạc phè phỡn ăn chơi nhưng lại trùm sò khi chi tiền boa, đám đàn ông dê xồm cứ liếc vào cổ áo hoặc nhìn chằm chằm bầu ngực phập phồng của cô, những bàn tay nhơ nhớp của chúng cứ rờ rẫm sờ mó, luôn chực để vuốt ve cặp mông tròn lẳn gợi tình của cô. Cô hận cuộc đời, hận tất cả. Cô muốn gào hét to lên, muốn đập phá mọi thứ, rồi trả thù tất cả.

Nhưng nghĩ là nghĩ thế thôi chứ Bích Vy vẫn phải làm việc để sống qua ngày. Tiền bây giờ là thứ cô rất cần khi phải vật lộn với cuộc sống để nuôi ba miệng ăn. Lương chính quy của cô nơi đây kể ra khá bèo nhèo nên chỉ mong đợi vào số tiền boa là chính. Vì vậy dù thích hay không cô vẫn phải đeo vào một cái mặt nạ thật tươi tỉnh lịch thiệp để vừa lòng khách.

Chợt để ý thấy một cô gái đang ngồi lẻ loi trong góc vũ trường, theo thói quen nghề nghiệp Bích Vy thoăn thoắt bước tới, với chủ ý là để hỏi thăm xem khách có cần phục vụ hay gọi thêm rượu bia gì chăng, mà mục đích cuối cùng tất nhiên là được khách boa cho nhiều tiền.

Vừa thấy người đó, Bích Vy làm ra vẻ ngạc nhiên thăm hỏi:

-Ủa, là em hả? Sao hôm nay ngồi đây một mình vậy em?

Cô gái ấy ngước lên nhìn người đối diện, nhận ra chị nhân viên quen thuộc ưa thích của mình. Trong thời gian lui tới vui chơi nhảy nhót ở vũ trường này, Thúy Hồng thường được Bích Vy phục vụ nên riết quen. Vốn có chút kinh nghiệm ăn chơi thời còn “huy hoàng”, Bích Vy hoạt bát biết cách góp chuyện lại dẻo miệng khéo bợ đỡ, khiến Thúy Hồng hài lòng và boa cho cô khá hậu hĩnh. Điều đó tất nhiên biến cô thành một thượng khách trong mắt Bích Vy, và đổi lại, Bích Vy càng ngọt ngào nhiệt tình với Thúy Hồng hơn nữa.

Nghe hỏi Thúy Hồng cười lợt lạt đáp cho qua:

-Là em đây! Hôm nay em thích ngồi một mình thôi chị.

Bích Vy nhỏ nhẹ thăm hỏi:

-Em có cần dùng gì không? Chị lấy cho em nhé?

Lắc đầu một cách vô cảm, Thúy Hồng từ chối:

-Thôi không cần đâu, cám ơn chị!

Nét buồn hiu hắt trên gương mặt Thúy Hồng chẳng giấu được ai. Ra vẻ đầy quan tâm, Bích Vy kéo ghế ngồi xuống, lấy giọng ân cần bảo:

-Chị chắc chắn là em có tâm sự gì rồi, mà ở lứa tuổi tụi mình thường là vấn đề tình cảm mới ngồi buồn một mình thôi. Nếu em muốn giải bày, chị sẵn sàng lắng nghe để chia sẻ với em.

Thúy Hồng cười buồn đáp:

-Cám ơn chị, nhưng chuyện của em chị chẳng thể giúp được gì đâu!

Nghiêng mặt với dáng vẻ chân tình, Bích Vy nói thật ngọt:

-Đời ai đoán trước được chuyện gì, biết đâu chị lại giúp được em thì sao? Mà đôi khi nói ra nó sẽ nhẹ người bớt hơn là giữ trong lòng đó em ạ! Tin chị đi!

Thúy Hồng đang chán đời vì thất tình chỉ muốn ngồi một mình, nhưng thấy người phục vụ kia có vẻ nhiệt thành với mình nên cũng chẳng nỡ nói sẵng hay đuổi đi. Cô không nói gì, chỉ hờ hững thò tay vào túi xách hàng hiệu đắt tiền lấy chiếc điện thoại di động đời mới nhất hiện đại của mình ra. Bàn tay lướt lướt trên những tấm hình như chẳng chú ý gì đến sự tồn tại của người ngồi trước mặt.

Ngón tay Thúy Hồng chợt dừng lại ở một bức ảnh. Đây là tấm hình cô chụp lén từ ban công vũ trường về hướng nhà hàng “Mắt Giai Nhân” cạnh bên, khi đứng rình thấy Huy Diễn vào một lần anh đến đón Kiều Nương. Trong ảnh đôi nam nữ đang âu yếm đi sát bên nhau, tay trong tay, gương mặt họ sáng ngời với nụ cười rạng rỡ.

Anh đang hạnh phúc bên người ta, anh có biết tôi đang cô đơn một mình nơi đây không hả Huy Diễn? Bao nhiêu công sức, thời gian và tâm tình tôi dành cho anh giờ đều uổng phí cả! Tôi ghét anh, ghét anh lắm!

Bụng nghĩ vậy mà lồng ngực đau tức, đôi mắt Thúy Hồng chợt hoen đỏ chực khóc vì uất ức và giận dữ. Sự bực dọc ấy xuất phát từ tình yêu về phía cô, nếu có, thì chỉ là một phần, mà cái lớn hơn chính là sự độc đoán muốn chiếm hữu và hiếu thắng dành cho được cái gì mình thích, bất kể đó là một vật dụng hay một tình cảm, một con người.

Bích Vy ngồi gần bên quan sát hết những chuyển biến trên gương mặt Thúy Hồng, nhạy bén nhận ra cô gái này đang bị kích động dữ dội trong tâm tưởng. Cô cũng lanh mắt liếc vào màn ảnh rõ nét trên chiếc điện thoại của Thúy Hồng và kịp nhận ra con nhỏ Kiều Nương ở chung nhà thuở xưa đáng ghét ấy bên cạnh một chàng trai trẻ tuấn tú. Bích Vy chỉ vào chiếc phôn, trợn mắt ngạc nhiên hỏi:

-Em quen con nhỏ đó hả?

Thúy Hồng lắc đầu buồn bã đáp:

-Không, em có quen biết gì cô ta đâu!

Câu trả lời này gián tiếp xác nhận chàng trai kia mới chính là người Thúy Hồng đang quan tâm. Bích Vy đã lờ mờ đoán ra chuyện gì rồi. Cô liếc Thúy Hồng rồi nhếch môi cười một cách kín đáo, nhỏ giọng bảo:

-Vậy chị đoán chàng trai đó là người em quen, phải không nào? Trái đất coi vậy mà nhỏ xíu à. Chị biết họ đó em!

Câu nói này lập tức thu hút sự chú ý của Thúy Hồng. Cô nhíu mày hỏi ngay:

-Chị biết họ?

Bích Vy khoanh tay trước ngực ngồi tựa ra thành ghế, mặt hất lên làm ra vẻ quan trọng nói:

-Biết chứ! Con nhỏ này tên là Kiều Nương. Hồi xưa nó là con ở của nhà chị chứ ai!

Cặp chân mày Thúy Hồng càng cau lại hơn nữa, đôi mắt chiếu vào Bích Vy với một tia nhìn rất lạ như đang suy xét liệu người kia nói đùa hay thật. Trong lúc bốc lên nhất thời và muốn hạ nhục Kiều Nương cho bỏ ghét, Bích Vy đã nổ ra như thế, nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy mình hơi quá lố. Nếu nhà cô có khả năng dư giả để thuê con sen hầu hạ, thì tội gì cô phải nai lưng ra làm phục dịch ở vũ trường? Nghe có gì không ổn lắm!

Nghĩ vậy Bích Vy vội vàng đính chính:

-À… đó là lúc gia đình chị còn khá kia!

Chỉ là một đứa ở mà có thể chiếm giữ được trái tim của anh ấy ư? Trong khi mình đường đường là một tiểu thư quyền quý mà lại thua cô ta à! Thật là cay đắng nhục nhã quá! Thúy Hồng tự nhủ rồi chợt nghe một niềm căm phẫn dậy lên trong tim óc, khiến cô bất giác mím chặt môi nghiến hai hàm răng lại.

Những biểu hiện này đều không thoát khỏi sự quan sát chăm chú của Bích Vy. Một ý tưởng đen tối chợt lướt qua đầu khiến khóe môi cô cong lên một cách bí ẩn. Đây là cơ hội để cô kiếm chác một món tiền, đồng thời hạ cho con nhỏ quê mùa ấy một vố. Hồi xưa mày lúc nào cũng học giỏi hơn tao, được nhận vào trường tốt hơn tao. Ra đường hàng xóm ai cũng tỏ ta thân thiện cười nói ngọt xớt với mày, còn gặp tao thì họ ngó lơ làm như chẳng quen biết, thấy mà ghét! Tao vì lỡ có con mà cực nhọc bao nhiêu năm nay rồi. Mày cũng đừng hòng mà sung sướng nhé!

Sắp xếp ý tứ xong xuôi, Bích Vy bắt đầu thăm dò:

-Anh chàng này trông sáng trai quá nhỉ! Em… thích anh ấy à?

Thúy Hồng không đáp, chỉ nhìn lướt qua mặt Bích Vy rồi lảng ánh mắt sang hướng khác, kèm theo một tiếng thở ra nhẹ. Dáng điệu này chẳng khác gì sự thừa nhận. Bích Vy biết mình đã đoán trúng, bèn ngon ngọt thầm thì:

-Xem ra… em thích chàng trai ấy, và… có phải con nhỏ này chen chân vào chuyện tình cảm của em không? Xin lỗi em chị hơi tò mò, nhưng thấy em ngồi buồn như vầy, chị thương lắm! Nếu đúng như chị nghĩ, em hãy tâm sự với chị, nhất định chị sẽ có cách giúp em.

Thúy Hồng nửa ngạc nhiên nửa mừng rỡ, vội hỏi lại:

-Chị giúp được em sao? Nhưng… tại sao chị lại giúp em?

Lấy giọng trịnh trọng, Bích Vy bảo:

-Tất nhiên là chị giúp em được. Còn tại sao hả, vì… mình là chị em với nhau. Em gặp chuyện nếu nằm trong khả năng của chị, thì chị làm sao không giúp em chứ! Hơn nữa giúp đỡ người là việc nên làm mà, phải không em?

Thấy Thúy Hồng ngồi im lưỡng lự, Bích Vy đoán biết đối tượng đã phần lớn xiêu lòng rồi. Cô bèn dời chỗ bước lại ngồi sát bên Thúy Hồng, ra chiều thân mật nhẹ giọng bảo:

-Đâu, em kể đầu đuôi cho chị nghe xem! Nói đi em!

Bao nhiêu bực dọc uất ức lâu nay chất chứa trong lòng, nay có người quan tâm như gãi đúng chỗ ngứa nên Thúy Hồng không giữ lại nữa mà xổ ra hết. Kể lể dông dài một hồi, cô tấm tức kết luận mà rân rấn nước mắt:

-Chị nghĩ xem có tức không? Em thích ảnh lâu lắm rồi, bao nhiêu tâm huyết thời gian em bỏ ra chinh phục ảnh, tự dưng cô ta từ đâu xuất hiện khiến ảnh mê mệt. Mà tưởng ảnh mê ai, ai nhè là một con ở ngày xưa của nhà chị. Em chán nản và buồn lắm!

Nãy giờ Bích Vy làm bộ chú ý lắng nghe nhưng thật ra cảm thấy chán ngắt với câu chuyện yêu đương lùng nhùng của thiên hạ. Điều cô quan tâm là đánh giá xem có thể moi được bao nhiêu tiền từ cô bé này, và kế hoạch sắp tới như thế nào để thực hiện điều đó. Nghe xong câu chuyện cô gật gù làm như thấu cảm, thêm vào một chút xu nịnh tâng bốc và nói khích:

-Ừ, quả là đáng tức thật! Chị rất thông cảm và thương em. Chị cũng không hiểu anh chàng đó nghĩ gì mà từ chối một cô gái xinh đẹp sang trọng như em mà lại chọn con nhỏ nhà quê đó.

Được gợi đúng vào chỗ đang bức bối, Thúy Hồng hăm hở phụ họa ngay:

-Đúng đó chị. Cô ta trông đơn giản bình thường lắm, chẳng có gì ấn tượng lắm đâu!

Bích Vô tìm cách khích động đối phương thêm:

-Vậy giờ em tính để yên cho nó như vậy sao?

Mặt xụ xuống ủ dột, Thúy Hồng nói bằng giọng ỉu xìu:

-Em cũng chưa biết làm sao nữa! Người ta không thích em, đã chọn người khác rồi thì em làm gì được bây giờ!

Bích Vy làm mặt nghiêm trọng, ôn tồn thuyết giảng:

-Sao lại không làm gì được? Em dại lắm cưng ơi! Em phải đấu tranh để giành lại tình yêu cho mình chứ, đâu để đứa khác cướp ngang như thế được! Tình trường cũng như chiến trường nghe chưa cưng. Em mà hiền quá thì rất khó được thành công!

-Vậy… theo ý chị em phải làm sao? - Thúy Hồng ngước lên hỏi.

Ghé sát vào Thúy Hồng, Bích Vy to nhỏ:

-Em phải tìm cách tách họ ra em gái ạ. Sở dĩ chàng trai của em si mê con nhỏ đó là bởi nó có điều gì đó lôi cuốn anh ta. Chỉ cần em làm cho điều đó mất đi thì anh ta sẽ chán nó thôi. Nói cách khác, nếu em làm cho hình ảnh con nhỏ đó xấu đi trong mắt chàng trai này, thì cái hình tượng anh ta say đắm mơ mộng sẽ sụp đổ. Như thế em mới có cơ hội để lấp vào khoảng trống tình cảm đó!

Thúy Hồng tròn mắt nhìn cô nhân viên phục vụ, lòng hoang mang vô cùng trước ý tưởng này. Cô ấp úng đáp:

-Nhưng mà… em không quen biết gì chị ta cả, nên em cũng… chẳng biết cách nào làm điều đó được!

Đưa tay vỗ vỗ nhè nhẹ vào đùi Thúy Hồng như để trấn an, Bích Vy nở một nụ cười tự tin như cố tình để cho người kia thấy bản lĩnh của mình, ồn tồn nói:

-Thì đã có chị đây, chị sẽ tìm cách giúp em chia rẽ hai người họ, bảo đảm sẽ thành công. Em cứ yên tâm!

Thúy Hồng nghe vậy thì kêu lên mừng rỡ:

-Thật hả chị? Em cám ơn chị nhiều!

Gật đầu dễ dãi, Bích Vy lặng im một giây rồi chặc lưỡi:

-Không có gì mà em, chỉ có điều…

Bích Vy chủ đích để lửng câu nói nhằm gây tò mò cho cô gái bên cạnh. Quả nhiên Thúy Hồng nóng lòng hỏi ngay:

-Sao hả chị?

Làm bộ như có điều khó nói, Bích Vy ỡm ờ:

-Chỉ có điều là… công việc ấy tốn không ít thời gian và công sức, mà em cũng thấy đó chị bận rộn với rất nhiều công việc. Ngoài thời gian làm ở đây về nhà còn lo cho đứa con nhỏ, nên cũng có nhiều ảnh hưởng cho chị…

Nghe đến đây Thúy Hồng đã hiểu ngụ ý của người kia. Cô cười xòa mở bóp lấy một số tiền đưa cho Bích Vy rồi bảo:

-Em hiểu rồi! Em không đem theo tiền mặt nhiều, ở đây gửi trước chị một ít. Em sẽ gửi thêm cho chị sau. Khi công việc thành công em sẽ tặng chị một món lớn khác hậu tạ.

Nhận lấy xấp tiền, Bích Vy cười tít mắt:

-Cám ơn em, em thật biết chơi đẹp! Chị nhất định sẽ không để cho em thất vọng. Cứ yên tâm chờ tin tốt của chị nghen!

Hai cô gái đến đó cũng chấm dứt câu chuyện. Bích Vy quày quả bước đi nhanh để trở lại với công việc của mình, trên môi nở một nụ cười nhạt khó hiểu. Nơi này bàn Thúy Hồng tư lự nhìn theo, đoạn liếc vào ly rượu vẫn nằm im trên mặt bàn nãy giờ. Cô chậm rãi đưa tay cầm lấy hớp một ngụm nhỏ rồi khẽ thờ dài.

Vài ngày trôi qua với bao nhiêu âm mưu tính toán trong đầu cho kế hoạch thâm hiểm của mình, Bích Vy bắt đầu lặng lẽ tiến hành ngay. Việc đầu tiên là tiếp xúc với Hưởng, tên con trai điếm đàng trong nhóm ăn chơi của cô lúc trước. Sau một lúc lâu rà soát cân nhắc tất cả các đối tượng có thể sử dụng được, Bích Vy đi đến kết luận Hưởng chính là công cụ bén nhọn để thực thi công việc bẩn thỉu cho mình.

Nói đến Hưởng thì nhóm của Bích Vy ngày đó ai mà không xuýt xoa trầm trồ, chẳng phải vì hắn ta có nhân cách tuyệt vời chói lọi gì mà chính vì cái lý lịch yêng hùng nổi cộm của hắn. Sinh ra trong một gia đình có máu mặt cả hai bên nội ngoại, lại là con một, Hưởng thể hiện lối sống ngông nghênh ngang tàng coi trời bằng vung ngay từ nhỏ. Trong khi dòng họ bên nội hắn có nhiều tay to mặt lớn trong bộ máy công quyền, thì bên ngoại lại là những tài phiệt kinh tế hùng mạnh. Cha mẹ hắn cưng chiều hắn như trứng mỏng, muốn gì được nấy, cái kiểu dưỡng tử bất giáo nên hắn sinh ra hư hỏng, tự coi mình như vua chúa, ăn chơi phá phách và tiêu tiền như lá rụng mùa thu.

Vì chỉ ham chơi chẳng chú ý gì đến chuyện học hành, hắn lưu ban tới hai lần chỉ trong cấp hai, rồi lên cấp ba vừa vào lớp Mười lại lưu ban thêm một lần nữa. Cho nên vào năm cuối phổ thông, hắn lớn tồng ngồng hơn tuổi hẳn so với bạn bè cùng lớp. Hắn chẳng màng hay xấu hổ gì về chuyện đó, ngược lại còn vỗ ngực cười cợt tự hào:

-Tiền nhà tao tao ăn mấy đời còn chưa hết, làm mọi cho sách vở như tụi bây làm chi cho phí đời!

-Tụi bây học cho cố rồi cũng chỉ để kiếm tiền kiếm cơm, mà tiền thì tao có rất rất nhiều, cần quái gì phải học cho lắm!

Với cái lý luận đó Hưởng đã tính bỏ học mấy lần rồi chứ chẳng phải không. Có lần hắn chơi ngông nghỉ học ngang đi tới một thành phố biển xa cả tháng trời du hý hưởng lạc, tới khi chán chê mới mò về. Cha mẹ hắn cũng oải với việc học của hắn vì bị nhà trường mời tới nói chuyện mấy lần rồi. Đúng ra họ đã đuổi học hắn, nhưng phần nể thế lực gia đình hắn, phần lại nhận tiền tài trợ rất dồi dào từ cha mẹ hắn nên phải buộc bụng mà tiếp tục dung nạp tên học trò ngỗ ngáo khó dạy. Cha mẹ hắn cũng rất khôn lanh. Biết thằng con mình thuộc hàng cá biệt trước sau gì cũng vào danh sách đen của trường, họ đã dọn đường trước bằng cách xung phong làm mạnh thường quân phóng khoáng, luôn sẵn lòng đóng góp hiến tặng những khoản tiền nặng ký cho trường.

Do tuổi tác già dặn hơn lại được yểm trợ bởi túi tiền dày cộm, Hưởng mặc nhiên được nhóm bạn loi choi tôn sùng làm đàn anh, là bậc thủ lĩnh chịu chơi hào phóng. Bích Vy gia nhập nhóm của hắn ngày đó cũng vì thói ham vui mê chơi hơn học. Thỉnh thoảng có khi cả đám bỏ học rủ nhau đi chơi, lang thang ở những quán karaoke, vũ trường, hộp đêm, mà tất nhiên chi phí tốn kém phần lớn do Hưởng đảm nhận không câu nệ.

Hắn làm gì biết xót tiền, vì có bao giờ đổ giọt mồ hôi nào để kiếm ra đâu, và khi thứ gì có quá thừa mứa ê hề thì nó dễ dàng phát sinh cái thói ấy. Hưởng vung tay tối đa, mặt vênh váo cười khà khà đắc ý lắm. Mạnh vì gạo, bạo vì tiền mà lại! Hắn sớm nhận ra sức mạnh kinh khủng của đồng tiền. Có nó, hắn được tung hô, đám đàn em nể phục sát đất, đi đến đâu chỉ xỉa tiền ra là sẽ được tiền hô hậu ủng. Hắn khoái cái cảm giác được ca tụng tâng bốc ấy. Hắn mê được đàn em phục tùng vâng dạ. Hắn hợm hĩnh tự cho mình là trung tâm của vũ trụ.

Càng lớn thì thói hư tật xấu của hắn lại càng tăng lên theo tỉ lệ đáng sợ. Chỉ cần vòi một tiếng, hắn có ngay chiếc mô-tô phân khối lớn đắt tiền, một chiếc xe hơi thể thao hàng độc cáu cạnh. Tài khoản thẻ tín dụng của hắn thì khỏi phải nói, y như cái bát thần của Thạch Sanh ăn mãi không vơi. Hắn chơi đua xe cá độ như thú vui tiêu khiển, vào casino kéo máy thâu đêm suốt sáng, hút cần sa để tìm cảm giác mạnh, còn rượu chè bia bọt là chuyện nhỏ khỏi cần bàn.

Tất nhiên con người như hắn làm gì thiếu cái khoản sinh lý kia. Ban đầu hắn cũng la cà mua vui với gái bán hoa, nhưng sau đó có “kinh nghiệm” chiến đấu hơn hắn bắt đầu chuyển sang cặp bồ với ai đó để có nơi sạch sẽ giải quyết sinh lý mà khỏi sợ bệnh hoạn. Với cái mã ngang tàng bất cần đời, cưỡi xe xịn, chút ga-lăng và những món quà đắt tiền hợp thị hiếu, hắn dễ dàng đưa nhiều cô gái trẻ ngây ngô, đua đòi hám của, hoặc thiếu chiều sâu tâm hồn rơi vào cái bẫy tình ái của mình, mà mục đích cuối cùng của hắn hiển nhiên là đưa cô ta lên giường. Hắn đã thành công trong việc hại đời bao nhiêu cô gái rồi luôn huênh hoang xem đó là chiến tích của mình với đám bạn bè hư hỏng.

Càng lún sâu vào thú vui khoái lạc Hưởng lại càng có nhu cầu đổi món hơn. Hắn thay tình nhân như thay áo, chơi chán chê rồi ruồng bỏ người ta như miếng giẻ chùi chân. Hắn săn lùng các đối tác tình một đêm. Hắn qua lại cả với những phụ nữ lớn tuổi hơn hẳn, những bà mẹ đơn thân, gái nạ dòng, những phụ nữ kém đức hạnh xa chồng lâu ngày không kiềm chế được nỗi khát khao xác thịt, hắn đớp sạch sẽ. Hắn trở thành một thứ heo nọc ăn tạp bệnh hoạn không chừa thứ gì.

Hưởng đặc biệt hứng thú với nhóm hoa đồng cỏ nội, những cô gái ngoan ngoãn e ấp hiền thục con nhà lành. Đối tượng càng khó tiếp cận, càng khó chinh phục hắn lại càng thấy quyến rũ. Hắn xem đó là một thử thách thú vị, mà khi đạt được mục đích lại càng thỏa thuê.

Khi xưa trong những lần cùng nhóm bạn đến nhà rủ rê Bích Vy đi chơi bời, hắn đã đặc biệt chú ý đến cô gái hay lúi húi làm việc trong bếp ấy. Cô ta có nét đẹp tự nhiên thật ngây thơ trong sáng, nhìn rất đơn sơ trong bộ đồ giản dị mà lại có sức lôi cuốn lạ thường. Lần ấy hắn đã không ngần ngại gì mà lộ rõ sự thèm muốn trân tráo hết sức khiếm nhã, khiến cô ta bất bình bỏ đi. Từ đó hắn ít khi thấy cô ta nữa, nhưng trong lòng vẫn thỉnh thoảng gợi qua một sự thèm khát dung tục tội lỗi, và do đó hắn lắm khi cười cười nửa đùa nửa thật hỏi thăm Bích Vy:

-Vy nè, cái cô bé chung nhà với em coi bộ được đó nghe, anh chịu nó đó! Em mà giúp anh quen được cô bé đó anh sẽ hậu tạ em thật đẹp.

Hắn nhấn mạnh chữ “quen” cùng một cái nháy mắt và nụ cười thật đểu để cho người đối diện hiểu rõ ý mình đang muốn nói gì. Bích Vy nghe đàn anh khen “con nhỏ nhà quê”, theo cách nói của cô, liền nổi lòng đố kỵ tự ái rồi lại càng thêm ghét Kiều Nương hơn nữa. Cô bĩu môi dài thườn thượt:

-Không dám giúp anh đâu! Thứ nhà quê đó mà anh cũng để mắt đến sao? Chắc mắt anh có vấn đề rồi đó anh Hưởng!

Hưởng cười hề hề chẳng chút gì phật ý, nhăn nhở đáp:

-Ăn sơn hào hải vị hoài cũng chán, đổi món dù là rau củ bình dân có khi lại ngon miệng sao em!

Bích Vy nguýt Hưởng một cái dài rồi bỏ đi không đáp mà trong bụng bực lắm. Hưởng là con chim đầu đàn nhóm ăn chơi của cô mà đi chú ý đến con nhỏ quê mùa đó là điều không chấp nhận được đối với cô. Như cô đây ăn mặc bốc lửa chịu chơi là thế mà đại ca chẳng hứng thú, lại đi để mắt đến con nhỏ đó! Đúng là mấy tên con trai ngu ngốc thật! Những lần sau Hưởng có hỏi thì Bích Vy đều nói lảng ra, cho đến khi Kiều Nương rời xa nhà mất tin tức thì Bích Vy cũng chẳng còn biết gì về nàng mà nói nữa.

Cho nên bây giờ khi tình hình thay đổi và nhu cầu kiếm tiền nảy sinh, Bích Vy thấy Hưởng chính là một nhân vật lý tưởng để thực hiện cái kế hoạch độc ác của mình. Hưởng có tiền, có quyền, ngang ngược liều lĩnh cái gì cũng dám làm, có tính bốc đồng dễ bị kích động, dục vọng luôn đi trước bộ óc, và điều quan trọng nhất là hắn đã thèm muốn Kiều Nương lâu rồi.

Bích Vy suy tính rất kỹ. Nếu cô lập mưu kế cho Hưởng chiếm đoạt Kiều Nương, cô sẽ nhận được một món tiền công lớn từ Hưởng, lại còn giúp cho Thúy Hồng loại trừ được tình địch trong công cuộc chinh phục tình yêu của Huy Diễn. Bích Vy tin chắc rằng một khi Kiều Nương đã bị làm ô nhục, với những hình ảnh lưu lại rõ ràng làm bằng chứng, Huy Diễn sẽ chẳng thể nào tiếp tục mối tình với nàng nữa. Suy cho cùng chẳng tên đàn ông có tự trọng nào lại chịu nổi tình huống đó. Hơn nữa, khi những tấm hình lõa lồ ấy phát tán ra rộng rãi, Kiều Nương sẽ mang mối nhục nhã tận cùng mà chẳng còn đường nào gột rửa, chỉ còn nước bỏ xứ mà đi. Hai người họ tan rã thì Thúy Hồng sẽ có cơ hội hơn để nhảy vào.

Khi mọi chuyện đã an bài, Bích Vy sẽ hưởng lợi cả hai đầu từ Hưởng và Thúy Hồng, vừa bỏ túi hai khoản tiền béo bở, vừa trở thành người ơn của hai người ấy. Người nào cũng là cậu ấm cô chiêu con nhà giàu đầy thế lực. Sau này nếu cần cô có thể mở miệng nhờ vả họ được. Đó là thắng lợi về chuyện “công”. Còn về chuyện tư, cô sẽ mượn tay tên Hưởng để phá nát cuộc đời Kiều Nương cho bỏ tức, làm tan vỡ mối tình của nàng, rửa được mối hiềm khích đố kỵ lâu nay.

Đó tất nhiên là theo cách nhìn méo mó kỳ dị của Bích Vy. Còn với người đánh giá từ góc độ khách quan, họ sẽ dễ dàng nhận thấy Kiều Nương chưa từng làm gì đắc tội với Bích Vy cả, nếu không muốn nói chính cô ta đã góp phần không nhỏ đày đọa cuộc đời cô gái đáng thương ấy lúc xưa kia. Thế mới biết, có những kẻ tội lỗi đầy đầu chuyên gieo đau thương cho người khác mà lại tự cho mình là nạn nhân rồi đem lòng thù hận một cách phi lý!

☘︎