CHƯƠNG 19
Chẳng khó khăn gì thì Bích Vy cũng hẹn gặp được Hưởng. Lâu nay hắn vẫn thỉnh thoảng ghé vào vũ trường “Biển Xanh” cùng đám bạn hoang đàng của mình, trong đó có nhiều thành viên đã thay đổi theo năm tháng. Bây giờ già đời hơn hắn tạo cho mình một diện mạo càng nổi cộm đáng gờm hơn nữa. Tóc cạo trọc chỉ để lại một cái bờm chính giữa như bờm ngựa, thêm vài hình xăm trên cổ, hai tai đeo một dãy khoen kim loại sáng lấp lánh, thậm chí có cả một khoen tròn nơi chân mày bên trái nữa.
Hai người gặp nhau tại quán nước cách vũ trường không xa. Gọi thức uống xong, Hưởng nhếch mép cười bắt đầu câu chuyện một cách rạch ròi:
-Sao, hôm nay tìm anh có chuyện à? Cần gì nào, em nói đi! Dù em không còn trong nhóm của anh nhưng nghĩ tình lúc xưa em là đàn em cũ, anh sẵn sàng giúp đỡ nếu được.
Bích Vy cười đầy ngụ ý:
-Không phải là cần giúp đỡ, mà là… em muốn trao đổi hợp tác với anh.
Hưởng cầm ly bia lên định uống, nghe nói thế bèn khựng lại, nhướng cao mày hỏi:
-Hợp tác? Về chuyện gì?
Nheo nheo mắt cười thật tinh quái, Bích Vy ỡm ờ:
-Anh còn nhớ con nhỏ lúc trước ở chung nhà với em không, anh đã từng “hỏi thăm” em thường xuyên về nó đó?
Hưởng gật gù mấy cái, miệng cong cong đáp cụt ngủn:
-Ừm, thì sao?
Bích Vy chồm mình lên ghé sát Hưởng hơn, thì thầm với nét mặt đầy gian tà:
-Em chỉ muốn hỏi… anh có còn hứng thú với nó nữa không? Nếu còn thì… em có thể giúp anh đó!
Nhếch mép lên cười khinh khỉnh, Hưởng thong thả hớp một ngụm bia rồi lạnh lùng hỏi:
-Thú vị nhỉ!… Tại sao tự dưng em lại muốn giúp anh?
Bích Vy nghiêng đầu, bình thản đáp:
-Chỗ anh em với nhau em cũng chẳng giấu gì anh, em bây giờ có con nhiều thứ tốn kém, em cần tiền. Anh đã chẳng hứa sẽ chơi đẹp với em nếu em giúp anh xơi được nó hay sao?
Hưởng xoa xoa cằm một cách nhàn nhã, đoạn bật cười hô hố rất sảng khoái, đưa ngón tay chỉ chỉ về người đối diện điềm tĩnh phán:
-Anh rất thích sự thẳng thắn của em đó Vy. Anh đang tự hỏi… không biết cô bé đó đắc tội gì mà em đồng ý bán đứng cô ta cho anh vậy? Trước đây anh hỏi em nhiều lần mà em đâu có đồng ý!
Bích Vy cười thầm trong bụng. Sở dĩ ngày ấy cô làm lơ lời đề nghị của Hưởng nào phải vì tốt lành gì với Kiều Nương, mà chỉ vì không muốn Hưởng qua lại với Kiều Nương rồi nhỡ say mê nàng luôn thì cô sẽ cay cú lắm. Bích Vy cười mũi rồi nhún vai đáp:
-Mọi thứ trên đời đều có thể thay đổi mà anh. Trước khác, bây giờ khác. Và em nói rồi, em cần tiền. Chúng ta hợp tác hai bên cùng có lợi, vậy thôi!
Hưởng ngã mình ra lưng ghế, mắt riu riu hồi tưởng về cô gái mà hắn vẫn còn đầy ấn tượng trong lần gặp tại nhà Bích Vy hồi đó. Cái ấn tượng này dĩ nhiên không phải tình cảm chân thật rồi, vì hắn chỉ nghĩ tới cảnh giường chiếu tục tằn với cô ấy chứ có quan tâm lo lắng hay thương yêu gì người ta đâu. Dù đã chung chạ với rất nhiều phụ nữ, chẳng hiểu sao Hưởng lại thấy hưng phấn bởi cô gái mộc mạc ít nói ấy vô cùng. Đối với hắn, cái cảm giác này cũng giống như một thứ gì mới lạ hấp dẫn tình cờ nhìn thấy khi đi dạo và muốn nếm thử, nhưng là đồ cấm không được động vào nên cứ ấm ức mãi, khao khát phải được thưởng thức một lần cho biết mới thôi. Mà với bản tính ngông nghênh muốn gì được nấy từ lâu đã quen thói của mình, khi chưa được toại nguyện hắn càng quyết phải đạt cho kỳ được.
Phẩy nhẹ tay ra vẻ bất cần, Hưởng lè phè nói:
-Nói vậy thôi chứ anh cóc quan tâm chuyện quan hệ của em với cô ta. Mà thôi được rồi, anh cũng đang muốn đổi món, anh rất có hứng thú… - nheo mắt nhìn người đối diện cười đểu đểu, Hưởng tiếp - … Nhưng mà này, cô bé đó có còn như xưa không, hay đã thành quỷ giống như em rồi hả Vy?
Bích Vy phá lên cười khanh khách:
-Anh mới là quỷ nè! Lâu ngày gặp lại, có cần phải hạ sát ván em út như vậy không? Yên tâm đi! Em sẽ tìm hiểu thêm rồi báo cáo lại với anh.
Ung dung đưa tay lên xoắn xoắn hàng ria mép, Hưởng dễ dãi:
-Nghe được đó!… Rồi, giờ em cần gì từ anh?
Bích Vy như đã chuẩn bị trước nên thẳng thắn vòi ngay:
-Anh cho em xin trước một cái phôn di động, để có gì liên lạc với anh cho nhanh chóng và tiện lợi.
Hưởng trố mắt ngạc nhiên hỏi gấp:
-Bộ em không có phôn sao?
Bích Vy xìu giọng:
-Em có một cái cũ nhưng đã hư rồi!
Hưởng mạnh dạn đưa ngón tay cái lên làm hiệu, gật đầu ưng thuận:
-Được, chuyện nhỏ không thành vấn đề! Mai em có đi làm ở “Biển Xanh” không?
-Có anh, chi vậy?
-Chừng tám giờ tối anh sẽ tạt sang đưa phôn cho em. Được chứ?
Bích Vy cười tít mắt:
-Được anh.
Hai bên đối đáp qua lại thêm vài câu giao du thường tình rồi chấm dứt tại đó, người nào cũng thấy phấn chấn với cuộc gặp gỡ này. Đối với Hưởng, số tiền chi cho Bích Vy chẳng là cái mùi gì so với những gì hắn có. Chẳng tốn kém bao nhiêu mà lại được thưởng thức cái điều hắn hằng thèm khát nên tất nhiên khoái chí lắm. Về phần Bích Vy, bước đầu kế hoạch của cô xem như đã hoàn thành tốt đẹp. Ngày mai sau khi nhận được chiếc phôn từ Hưởng, cô sẽ bắt tay ngay vào bước kế tiếp…
Một buổi sáng khi Kiều Nương đang tất bật với công việc của mình ở nhà hàng, thì một nhân viên bước vào nói khẽ với nàng:
-Có cô nào đến tìm em đó Nương!
Kiều Nương ngưng tay với công việc đang làm dỡ, ngẩng đầu lên thắc mắc:
-Ai vậy chị?
-Chị cũng không biết nữa! Cổ nói là người quen muốn gặp em. Chị biểu cổ ngồi đợi ở bàn số 18 rồi.
Bước lại mở vòi nước máy để rửa tay, Kiều Nương gật đầu:
-Dạ được rồi, để em ra. Cám ơn chị nhiều nha!
Bước vào khu vực dành cho khách bên ngoài mà Kiều Nương hoang mang trong dạ, chẳng rõ ai lại đường đột tìm mình trong giờ làm việc thế này. Lâu nay chỉ có Huy Diễn thỉnh thoảng đến đón những khi nàng tan ca. Kiều Nương biết công việc của mình giờ giấc bất thường, ngại phiền hà người yêu đi làm về rồi còn tốn công sức đến đón. Nàng đã vài lần khuyên anh:
-Anh đi làm cả ngày ra cũng mệt rồi, về nhà tắm rửa nghỉ ngơi cho khỏe. Bỏ công đến nhà hàng đón em chi cho cực, em ở gần chỗ làm đi chút xíu tới rồi!
Song Huy Diễn dứt khoát bảo:
-Anh về nhà sớm một chút cũng đâu làm gì, tạt sang đón em về cho nó vui… - rồi anh cười hiền, giọng thật mềm - … Hơn nữa, được thấy em là anh khỏe hơn rồi!
Nàng chúm chím cười duyên, ngúng nguẩy:
-Vậy hồi xưa lúc chưa gặp lại người ta, mỗi lần đi làm về bộ anh mệt lắm sao?
Huy Diễn cũng cười, trìu mến đáp:
-Mệt chứ, nên anh chỉ biết… ra ngồi ngoài quán “Lá Rơi” để nhớ thương người ta thôi!
Nghe anh nói Kiều Nương cảm thấy một niềm hạnh phúc lâng lâng trong dạ. Nàng cũng giống như anh vậy chứ có khác gì đâu. Đi làm ra vừa thấy bóng anh trước cổng nhà hàng là bao mệt nhọc căng thẳng như được trút bỏ hết, một niềm vui dào dạt ùa tới như ngọn gió lành làm dịu mát cả tâm hồn.
Biết nói mấy Huy Diễn cũng không nghe, thôi thì Kiều Nương đành phải chấp nhận cái tính khí bướng bỉnh dễ thương ấy của anh mà… vui sướng trong lòng. Tình yêu nó thật kỳ lạ mà cũng vô cùng kỳ diệu!
Tất nhiên vì yêu nên Kiều Nương hiểu rõ thói quen của người mình yêu. Huy Diễn không khi nào đến tìm khơi khơi lúc nàng đang giữa ca làm như thế này cả. Hơn nữa giờ này anh chưa tan sở. Vậy thì… người đó là ai?
Chỉ một chút sau Kiều Nương đã có câu trả lời cho sự thắc mắc của mình. Ngồi tại bàn số 18 không ai khác là Bích Vy, một người quen nhưng không thể gọi là thân, một người tuy đã từng sống chung nhà rất lâu nhưng chưa hề đối xử với nàng tử tế hoặc xem nàng như bạn. Sau hơn bảy năm dài gặp lại, Kiều Nương nhận thấy Bích Vy có nhiều thay đổi. Gương mặt già dặn nhiều so với tuổi, dù được trang điểm thật đậm cùng đôi môi trong màu son đỏ chói vẫn thiếu đi nét tươi tắn sáng rỡ. Với bộ đầm ngắn để lộ cặp đùi hơ hớ, phần trước áo trễ sâu lấp ló một vùng ngực khiêu gợi, và mái tóc cắt ngắn điểm vài đường nhuộm cho nổi bật bằng màu cỏ cháy, Bích Vy trông ra vẻ một cô gái ăn chơi sành điệu phong trần.
Nhìn thấy Kiều Nương, Bích Vy nở một nụ cười thật tươi, chủ động đưa tay ra nắm tay người đối diện, ra vẻ mừng rỡ nói:
-Nương ơi, lâu quá mới được gặp lại Nương, Vy mừng lắm!
Kiều Nương vô cùng bất ngờ vì sự xuất hiện không mong đợi của nhân vật này, và lại càng bất ngờ hơn nữa trước thái độ niềm nở khác thường ấy. Xưa nay chưa bao giờ Bích Vy đối xử với nàng được phân nửa thế này, hỏi sao nàng không kinh ngạc cho được! Chẳng lẽ sau mấy năm xa cách cô ta đã thay đổi một cách triệt để đến vậy sao? Thật là khó tin!
Vì quá bất ngờ Kiều Nương đứng đơ ra tròn mắt nhìn không kịp nói lời nào. Bích Vy làm như thân thiện lắc lắc tay nàng, nghiêng đầu cười hỏi:
-Nương không nhận ra mình sao? Bích Vy đây mà!
Đến bây giờ Kiều Nương mới lấy lại chút tự nhiên. Nàng mỉm cười đáp lễ, ấp úng:
-À… ờ… Nương có nhận ra! Vy… khỏe không?
Bích Vy khẽ chép miệng rồi làm như có gì khó nói, đoạn thủ thỉ một hơi:
-Vy cũng khỏe! Xin lỗi Nương Vy đến tìm hơi đường đột, tại vì mất liên lạc đã lâu giờ nghe nói Nương làm ở đây nên Vy mừng quá, ghé qua xem thử có đúng không. Chắc Nương đang bận làm việc hả?
Kiều Nương hơi khó khăn đáp:
-Ờ… thì Nương cũng có chút việc đang làm. Có gì hả Vy?
Bích Vy nhăn mặt, làm vẻ chân thành:
-Vy… Vy có nhiều chuyện muốn nói với Nương lắm, mà để trong lòng hoài ấm ức chịu không nổi. Lát nữa… làm ra Nương có chút thời gian không, cho Vy xin mười phút thôi! Được không Nương?
Nãy giờ những câu nói êm tai chưa từng có của Bích Vy khiến Kiều Nương gần như sốc, đâu thể ngờ cái con người đã đối xử tàn tệ với mình trước đây giờ lại ăn nói thân thiện đàng hoàng tới mức này. Đúng ra với những gì xảy ra giữa hai người trong quá khứ, Kiều Nương chẳng có gì để nói với Bích Vy cả. Song nhìn nét mặt cô đang khổ sở với ánh mắt thiết tha như van nài hết sức thành khẩn, Kiều Nương không khỏi xiêu lòng. Dù gì nàng vẫn là một cô gái chất phác nhân hậu nên dễ mềm lòng trước sự nài nỉ của kẻ khác, nhất là khi bản chất của lời yêu cầu nó đơn giản như thế.
Chỉ là một chút thời gian nói chuyện thôi mà, chắc là với tuổi đời cô ấy trưởng thành ra nên đã thay đổi biết điều biết chuyện hơn cũng không chừng. Nghĩ thế Kiều Nương gật đầu đáp:
-Được mà! Chiều năm giờ Nương xong. Vy muốn gặp ở đâu?
Bích Vy cả mừng, tíu tít nói:
-Mình sẽ gặp ở quán nước bên kia đường, quán Y đó, nha Nương?
Chiều tan ca, Kiều Nương vừa bước ra thì đã thấy Bích Vy đứng đợi trước cổng nhà hàng tự lúc nào. Cô ta chăm chú xem xét gì đó trên chiếc phôn của mình, nét mặt căng thẳng như đang suy nghĩ tính toán chuyện gì. Chiếc phôn này Hưởng ghé vũ trường đưa cho cô như đã thỏa thuận vài hôm trước.
Cách đó không xa về hướng khác, Kiều Nương cũng nhận ra Huy Diễn đang đứng đợi đưa nàng về. Anh lộ rõ nét mặt hớn hở đưa cao tay vẫy làm hiệu. Kiều Nương nhanh nhẹn cất bước đi về hướng ấy, mỉm cười khẽ bảo người yêu:
-Anh ơi, cô kia hẹn muốn nói chuyện với em một chút trong quán nước Y… - vừa nói nàng vừa nhìn về phía Bích Vy - … Anh đợi em chút nghen!
Vì Bích Vy đang cúi mặt vào màn hình điện thoại, lại xoay về hướng khác nên Huy Diễn chẳng thấy được rõ ràng. Anh băn khoăn hỏi nhỏ:
-Cô ta là ai vậy Nương?
-Là Bích Vy, con gái bà Đào ở chung em hồi trước đó anh - Kiều Nương thật thà đáp.
Trán hơi nhăn lại vì bất an, Huy Diễn ái ngại hỏi:
-Là cô ta à? Em kể hồi xưa cô ta có tử tế gì với em đâu, sao giờ bỗng dưng hẹn muốn nói chuyện?
Kiều Nương lắc nhẹ đầu, bày tỏ:
-Em cũng đâu rõ cô ta muốn nói gì! Có điều hồi sáng cô ta đến tìm em xin được gặp, thái độ rất thành khẩn và ăn nói đàng hoàng nhã nhặn lắm chẳng giống khi xưa tí nào. Em nghĩ… lâu quá rồi không gặp, chắc cô ta lớn lên tính tình trở nên điềm đạm hiểu chuyện hơn.
Gật đầu như ghi nhận nhưng chưa hoàn toàn yên tâm, Huy Diễn dặn dò người yêu dấu của lòng mình:
-Anh hiểu rồi! Vậy sẽ anh đợi em. Cẩn thận nghe Nương!
Kiều Nương “dạ” khẽ rồi thoăn thoắt đi về phía Bích Vy. Cô ta lúc này đã cất chiếc phôn vào giỏ đang đưa tay lên nhìn đồng hồ. Hai người chào nhau vài câu rồi cùng sánh bước về quán nước bên kia đường. Vừa đi Bích Vy vừa cười thầm trong bụng khi nghĩ đến cái thực tế mà cô cho là khôi hài. Cũng quán nước này mấy hôm trước cô vừa ngồi bàn tính kế hoạch với Hưởng, còn hôm nay cô đang sắp sửa uốn ba tấc lưỡi để dụ con mồi này vào bẫy.
Nơi góc bên kia, chàng trai đưa mắt nhìn sang quan sát cẩn thận cái nhân vật mà anh đã nghe kể nhiều mà bây giờ mới thấy mặt. Anh để ý sắc diện và từng cử chỉ của Bích Vy khi cô tiếp xúc với Kiều Nương. Dù đã nghe Kiều Nương kể lúc nãy, anh vẫn không thực sự an tâm khi để cho Bích Vy tiếp cận người con gái của mình. So với nét trong sáng hiền dịu của Kiều Nương thì cô ta có vẻ dữ dằn chợ búa hơn nhiều. Tự nhiên trong lòng Huy Diễn nao nao một cảm giác phấp phỏng bất an khó tả.
Vào quán sau khi an tọa, Bích Vy chủ động niềm nở mời:
-Nương uống gì, Vy gọi cho?
Kiều Nương thật sự không muốn ngồi lâu rề rà vì biết người yêu mình đang đợi ngoài kia, nhưng vào quán của người ta mà không dùng gì thì cũng kỳ, bèn miễn cưỡng đáp:
-Cho Nương ly chanh đá được rồi!
Bích Vy nhanh nhẹn gọi nước, rồi với gương mặt thật tươi, cô vui vẻ bộc bạch:
-Lâu lắm không nghe thấy gì về Nương, cứ tưởng mất liên lạc luôn rồi! Hôm nay gặp lại được Nương, Vy mừng lắm!
-Ừ, cũng mấy năm rồi mà!
Bích Vy nghiêng mặt ra vẻ chân thành, ân cần hỏi thăm:
-Nương bây giờ sống ra sao? Công việc ở nhà hàng có cực cho Nương lắm không?
Kiều Nương thấy người kia có ý quan tâm mình, chân thật đáp:
-Nương hiện giờ sống cũng ổn, còn công việc thì có khi này khi kia, nhưng được cái là việc Nương thích. Với lại mình quen rồi nên nói chung cũng được…
Bích Vy gật gù, nói không thật lòng mình:
-Vậy thì Vy mừng cho Nương… - rồi cô chợt hỏi - … Hồi đó sao tự dưng Nương đi đâu mất tiêu vậy?
Kiều Nương không muốn nhớ lại cái dĩ vãng đau buồn lúc ấy, chỉ cười nhẹ đáp vắn tắt:
-Nương… đi học xa nhà, rồi ở lại đó đi làm một thời gian.
Dĩ nhiên Bích Vy biết rõ cái âm mưu của mẹ mình muốn bán gả Kiều Nương ngày ấy, nên cũng đoán được sự biến mất của nàng là do đào tẩu. Tuy nhiên cô không rõ Kiều Nương đi đâu và làm gì. Mắt tròn lên tỏ vẻ bất ngờ một cách thú vị, Bích Vy hỏi dồn:
-Nương học đại học hả, vậy là Nương tốt nghiệp ra ngành ẩm thực sao?
Kiều Nương khiêm tốn đáp:
-Nhờ trời thương và chút may mắn Nương học xong được ngành mình yêu thích. Còn Vy thì sao, bây giờ Vy làm việc gì?
Ừ, mày giỏi rồi! Mày thì cái gì cũng tốt, được vào đại học ra trường ngon lành, giờ có việc làm mày thích. Còn tao chỉ gặp toàn chuyện chó má xúi quẩy nên phải lụi cụi chạy bàn hầu hạ cho thiên hạ mỗi đêm. Tao ghét cái việc đó lắm mày biết không?
Nghe Kiều Nương hỏi, Bích Vy nghĩ thầm rồi liền làm mặt chảy xệ ra thật thảm, lấy giọng trầm buồn than thở:
-Vy thì… không được may mắn như người ta. Vy lầm lỡ có con sớm nên phải bỏ học, đi làm kiếm tiền nuôi con, vất vả lắm! Nương cũng biết mà, Vy học dở lại chỉ mới xong Mười Hai, chưa có bằng cấp gì nên đâu dễ kiếm được việc như ý!
Thật ra Bích Vy từ nhỏ được bà Đào cưng chiều chỉ ăn với học riết hư, sau đó vì chuyện dính bầu với sẵn tính lười học mà bỏ luôn, chứ thật ra cô chưa từng nghĩ mình sẽ làm gì hoặc thích trở thành người như thế nào. Thấy Kiều Nương thành công thì cô đố kỵ ganh ghét thôi chứ ngay cả mình muốn gì cô còn chưa xác định, thì nói chi đến chuyện phấn đấu để đạt tới mục tiêu của mình.
Chuyện Bích Vy mang thai ngoài ý muốn thì ngày ấy Kiều Nương quả có nghe lóm được, nhưng từ khi nàng bỏ trốn để thoát thân thì đâu biết gì thêm về số phận của Bích Vy nữa. Giờ nghe cô ta kể với dáng điệu rất thê thảm thì cũng thấy tội nghiệp thương cảm. Chưa kịp nói gì thì đã nghe Bích Vy buồn buồn tiếp:
-Nhưng mà Nương hỏi thì Vy nói vậy thôi chứ Vy không có than thở gì đâu. Chắc đó là hậu quả của cách sống không tốt của Vy trước đây. Giờ nghĩ lại Vy thấy hối hận lắm!…
Bích Vy ngưng lại, đưa ly bia của mình lên hớp một ngụm nhỏ, dùng mu bàn tay quệt chút nước mắt cô mới nặn ra để gây mủi lòng cho người đối diện. Đã diễn thì phải diễn cho đạt mới thắng keo này, cô tự nhủ! Thấy Kiều Nương lặng im ngồi nghe mà nét thương tâm hiện trên khuôn mặt, Bích Vy biết con mồi đã sắp dính bẫy, bèn rầu rĩ thấp giọng tiếp một hơi dài:
-Lý do Vy xin gặp Nương hôm nay là để nói với Nương một lời xin lỗi. Hồi xưa Vy còn trẻ người non dạ, nông nổi thiếu hiểu biết đã đối xử với Nương không được đẹp. Giờ lớn hơn và có con rồi, Vy mới thấy mình quá tệ. Vy thật xấu hổ với chính mình… Đúng ra ngày đó hai đứa ở chung nhà lại cùng tuổi, Vy phải thân tình thương mến Nương như bạn bè chị em mới đúng. Đàng này… Nương thì siêng năng tốt bụng việc nhà việc học bận rộn suốt chẳng than van nề hà gì, còn Vy thì mê chơi làm biếng còn bươi móc hoạnh hoẹ với Nương đủ điều nữa… Giờ nhiều khi nghĩ lại Vy cũng chẳng hiểu nổi tại sao hồi đó mình xấu xa ti tiện đến vậy. Vy mong muốn được gặp lại Nương lâu rồi để nói ra những dằn vặt trong lòng… Vy thành thật xin lỗi!
Nói đoạn cô rũ người gục đầu xuống, cử chỉ nhìn vào vô cùng thiểu não đáng thương. Công nhận Bích Vy học thì yếu thật nhưng lại rất có khiếu diễn kịch và có cái lưỡi trơn tuột giống hệt bà Đào mẹ cô, khiến cho Kiều Nương không khỏi xúc động trước những lời lẽ hết sức thống thiết và bộ dạng thảm sầu ấy. Nàng nhẹ nhàng an ủi:
-Thôi chuyện cũ xa xưa, Nương quên rồi. Nương không giận Vy nữa đâu. Dù sao mình cũng đã sống với nhau một thời gian dài phải không. Vy cứ yên tâm bỏ qua đi cho nhẹ lòng!
Bích Vy ngẩng mặt, mắt sáng lên nói như reo:
-Nương nói thật hả? Nương không giận Vy chứ?
Nụ cười thật đôn hậu, Kiều Nương lập lại:
-Ừ, Nương không giận mà!
Bích Vy đắp hai bàn tay vào nhau đặt trước ngực, nói như tự sự:
-Ôi, má của Vy mà biết chắc sẽ mừng lắm! Má Vy giờ cũng nhìn ra những lỗi lầm của mình trong quá khứ và nhắc tới Nương luôn. Má muốn được xin lỗi Nương như mình vậy.
Kiều Nương vốn tâm tính chất phác nên không hồ nghi gì về sự phục thiện của kẻ khác. Nàng ôn tồn bày tỏ:
-Vy nhắn với dì giùm là Nương không nghĩ đến chuyện cũ nữa đâu! Nương thấy cuộc đời mình sống bao lâu, làm được gì tốt thì làm. Còn những chuyện đau khổ vướng víu trong tâm trí mình bỏ được thì bỏ cho nó khỏe.
Môi cười thật rạng rỡ, Bích Vy tỏ vẻ xúc động:
-Vy sẽ nói với má. Nương quả là bác ái độ lượng quá! Vy thật hổ thẹn và ngưỡng mộ Nương vô cùng!
Kiều Nương khoa khoa tay:
-Trời, Vy nói gì quá đáng vậy! Nương rất tầm thường thôi mà.
Im lặng ít giây, Bích Vy nhỏ nhẹ:
-À Nương này… Vy muốn mời Nương đến nhà Vy chơi một lần cho biết. Dù gì mình cũng đã từng sống chung, Vy không có anh chị em nào, mà Nương cũng vậy. Mình hãy xem nhau như chị em nha Nương! Má Vy được gặp lại Nương chắc chắn sẽ mừng lắm đó! Nương đừng từ chối nha?
Kiều Nương lưỡng lự chưa biết trả lời thế nào thì Bích Vy bồi tiếp:
-Đây là lòng chân thành của Vy, nên Vy mong Nương sẽ không nỡ từ chối. Nếu Nương không nhận lời thì có nghĩa Nương vẫn chưa thật sự tha thứ cho Vy. Vy sẽ… buồn lắm, và chẳng thể trút bỏ sự hối hận ăn năn đang giày vò lâu nay.
Nói đoạn cô nhìn xoáy sâu vào mắt người đối diện, khiến Kiều Nương thật khó từ chối lời mời riết róng ấy. Nàng đành gật đầu:
-Được, Nương nhận lời Vy!
Bích Vy vươn mình ra trước nắm lấy tay Kiều Nương, reo vui hớn hở:
-Cám ơn Nương thật nhiều, Vy vui quá!
Quả thật Bích Vy đang rất thật lòng khi nói lên như thế. Chỉ có điều… cô vui đâu phải vì được người ta tha thứ và nhận lời mời của mình, mà là vì con nai đã rơi vào tầm ngắm của cô. Chỉ cần mũi tên bay ra nữa thôi là cô sẽ ung dung thu về chiến lợi phẩm.
Tiếng Kiều Nương thanh thoát vang lên:
-Vậy Vy cho Nương địa chỉ đi! Chủ Nhật này Nương có ngày nghỉ, nếu Vy cũng rảnh thì Nương sẽ đến chơi.
Đôi mắt Bích Vy đảo một vòng thật nhanh suy tính. Chủ Nhật này cô có ca làm rồi, nhưng chuyện này quan trọng hơn, cô sẽ gọi vào chỗ làm cáo bệnh một ngày, nhằm nhò gì! Cô cũng chán ghét cái việc chạy bàn hầu rượu ở vũ trường lắm rồi. Biết đâu sau phi vụ này thành công, cô sẽ nhờ vả Hưởng hoặc Thúy Hồng hỏi han giúp đỡ cho một công việc khác nhàn hạ ngon lành hơn? Hai người đó nhà giàu quen biết nhiều nên cơ hội đó đâu phải là vô tưởng. Tính toán xong Bích Vy cười tươi vồn vã:
-Vy giờ ở hơi xa, tại vì… cuộc sống Vy cũng khó khăn nên thuê nhà bèo bèo vùng xa xa cho nó rẻ chút xíu. Để Vy đến rước Nương cho, chứ Vy không dám để Nương một mình đi xa vậy đâu.
Nói đoạn cô thoăn thoắt lấy bút và miếng giấy trong giỏ ra, với tư thế sẳn sàng viết, hăm hở thúc dục:
-Rồi, Nương đọc địa chỉ của Nương cho Vy đi!
Kiều Nương thoáng chút lưỡng lự. Dù dãy chung cư nàng đang cư ngụ có an ninh khá tốt, là thân con gái sống một mình nàng hiểu rõ không nên tùy tiện tiết lộ địa chỉ riêng. Từ lúc trở về đây, Huy Diễn là người duy nhất được nàng cho biết nơi sinh sống của mình mà thôi. Kiều Nương khéo léo điều đình:
-Nơi Nương ở cũng hơi khó tìm. Không ấy mình gặp ở quán sinh tố Z trên đường Q đi, Vy biết quán đó phải không?
Bích Vy phì cười thoải mái:
-Quán đó nổi danh ai lại không biết. Được rồi, mười giờ sáng Vy đến rước Nương nha! Ở chơi rồi ăn trưa với Vy và má Vy luôn!
Nụ cười thật xinh tươi hiền lành trên môi, Kiều Nương gật đầu:
-Rồi, Chủ Nhật gặp lại. Giờ Nương phải đi rồi nghen! Cám ơn Vy đã mời Nương.
-Ờ, Nương về trước đi! - Bích Vy vẫy vẫy tay chào.
Rời bàn Kiều Nương nhanh nhẹn bước về phía quầy thanh toán tiền nước, lòng nôn nao gặp lại người thương đang đứng ngoài kia, sợ anh phải chờ lâu sốt ruột. Nàng mỉm cười nghe một niềm vui trong dạ khi cảm nhận Bích Vy đã thay đổi theo hướng tích cực và rất ân cần tử tế với mình hôm nay. Kiều Nương làm sao biết được mình đang bước chân vào chiếc bẫy được giăng ra một cách tinh vi đầy thủ đoạn độc ác nhằm hủy hoại đời nàng, và từ đó đưa cuộc tình trong trắng tuyệt đẹp của nàng cùng người bạn thân ấy vào con đường đổ nát tức tưởi. Nàng cũng đâu thấy được phía sau lưng mình có một cặp mắt cay độc gườm gườm nhìn theo cùng một nụ cười nhạt thâm hiểm trên môi một người, mà trước đây chỉ vài phút còn dùng hai tiếng “chị em” dẻo kẹo cùng nàng!
☘︎