CHƯƠNG 20
Ngồi sau chiếc xe máy của Bích Vy, Kiều Nương đưa tay ôm mái tóc mình đang bay lờn vờn trước mặt theo từng cơn gió phần phật bên tai. Con đường lớn dẫn ra phía ngoại ô thành phố thưa thớt xe nên Bích Vy chạy tốc độ khá nhanh, khiến những cơn gió ấy như ùa đến càng dồn dập thêm. Hôm nay sáng Chủ Nhật trời trong xanh nắng đẹp, đúng ra là một ngày tuyệt vời để đôi bạn Kiều Nương và Huy Diễn cùng nhau đi chơi rồi. Nghe tin Kiều Nương có hẹn đến nhà Bích Vy, Huy Diễn nhăn mặt một cách tếu táo than thở:
-Trời ơi uổng quá đi! Như vậy là mất toi một buổi mình đi chơi rồi Nương ơi!
Kiều Nương nhìn gương mặt phụng phịu của ai kia mà cưng sao đâu. Nàng bật cười ôm hôn má Huy Diễn, đưa bàn tay vuốt nhẹ vào ngực anh âu yếm dỗ dành:
-Mấy năm rồi mới gặp, cô ấy có lòng mời như vậy sao em từ chối cho được hở anh yêu? Thôi mà, đừng buồn anh nhé! Mình còn nhiều thời gian đi chơi với nhau, đâu chỉ có một lần này phải không anh?
Biết người yêu nói có lý nhưng Huy Diễn vẫn chu môi lên lý sự:
-Ờ thì đành là vậy, nhưng cho cô ta mượn em một ngày anh vẫn thấy tiếc lắm. Cho mượn gì cũng được chứ cho mượn cục cưng của anh thì… khó chịu lắm!
Nghe cách nói của anh mà nàng mát cả dạ. Ôm miệng cười khúc khích Kiều Nương liếc anh bảo:
-Chỉ đến ngồi chơi vài tiếng đồng hồ là cùng chứ có nặng nhọc gì đâu mà anh nói nghe nghiêm trọng vậy!
Đáng thương thay Kiều Nương đâu thể lường trước chuyện gì đang chờ đợi mình nơi đó nên mới vô tư bảo vậy. Vòng tay ôm nàng thật chặt vào lòng như sợ cô gái ấy sẽ bay mất khỏi đời mình, Huy Diễn trầm giọng nhắn nhủ:
-Nói vậy thôi chứ anh hiểu mà. Em thấy điều gì đúng nên làm thì cứ yên tâm mà làm. Anh sẽ luôn đứng bên cạnh ủng hộ chia sẻ cùng em. Dù gì cũng nên cẩn thận nghe Nương!
Nàng gật đầu “dạ” thật ngoan, rồi hai người nâng niu trao cho nhau một nụ hôn thật dài, thật nồng nàn. Mỗi nụ hôn như có hương vị riêng đặc biệt của nó, đã nếm qua nhiều lần mà vẫn thơm ngon ngây ngất vô cùng.
Kiều Nương nhớ lại lần hẹn hò ấy với Huy Diễn mà mỉm môi cười vu vơ, thấy trong lòng hạnh phúc quá. Chàng trai ấy là tất cả đối với nàng lúc này. Anh là người bạn từ ấu thơ, người tri kỷ, người ơn, người yêu dấu nhất của lòng. Nàng trân quý mỗi giờ phút được ở bên anh và vui sướng biết bao khi đón nhận tình yêu của anh, một tình yêu sâu nặng mà hai đứa cùng nhau nâng niu gìn giữ.
Phía đàng trước, Bích Vy vừa điều khiển xe vừa huyên thuyên nói cười không ngớt. Cô kể đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, mục đích để đánh lạc hướng khiến đối phương xao lãng không chú ý đến đoạn đường và thời gian đi. Xe dừng lại trước một căn nhà nhỏ nhưng khá khang trang nơi ngoại biên thành phố, xung quanh bao bọc bởi những vườn cây rộng rãi um tùm, tạo cho cái không gian của căn nhà thêm biệt lập và tĩnh mịch. Kiều Nương băn khoăn hỏi:
-Ủa, Vy ở đây à?
-Đúng rồi đó Nương… - Bích Vy gật mạnh đầu xác nhận, đoạn cười tươi niềm nở đưa tay mời - … Mình cùng vào đi Nương!
Bước vào rồi Kiều Nương nhận ra bên trong căn nhà nội thất rất sang trọng, không có vẻ gì giống như một nơi ở bình dân khiêm tốn mà Bích Vy đã nói. Một bộ sofa nhỏ nhưng rất xinh kê ngay phòng khách cùng chiếc bàn gỗ nâu bóng, những vật trang trí mỹ thuật đó đây, còn trên tường là chiếc TiVi màn ảnh mỏng to đùng, tất cả đều là những thứ cao cấp đắt tiền. Căn nhà hoàn toàn vắng lặng và yên ắng, trông rất lý tưởng để nghỉ ngơi thư giãn sau những ngày làm việc bận rộn trong phố xá ồn ào. Kiều Nương nhìn Bích Vy thắc mắc:
-Dì không có nhà sao Vy?
Bích Vy cười tươi rói xuề xòa đáp:
-À, chắc má dẫn con của Vy đi loanh quanh đâu đó chơi. Má hay vậy lắm, về liền à!
Nghe vậy Kiều Nương không hỏi thêm nữa, nhưng trong lòng vẫn phân vân chẳng hiểu sao Bích Vy lại sở hữu một nơi cư ngụ khá giả thế này, trong khi cô ta bảo đang khó khăn phải thuê nhà xa cho rẻ. Tuy thắc mắc nhưng nàng thấy chưa tiện hỏi nên chỉ gật đầu cười nhẹ lặng im.
Kiều Nương lấy làm lạ cũng phải thôi, vì đây đâu phải nhà của Bích Vy. Nó thật ra là của Hưởng. Hắn tậu căn nhà này ở vùng xa xa trung tâm thành phố để khi nào cao hứng thì đến câu cá chơi và tiêu khiển với những thú vui đồng quê, hoặc thỉnh thoảng dắt đám bạn trong nhóm tới nhậu nhẹt xem đá banh cá độ, hoặc đưa một cô tình nhân mới dụ được đến để bày trò lạc thú. Nói chung, hắn hưởng đủ trò ăn chơi chán chê ở thành thị rồi, sẵn có quá nhiều tiền nên sắm thêm căn nhà nhỏ này ở chốn yên tĩnh như một nhà nghỉ riêng cao cấp vậy thôi.
Sau khi bàn bạc với Bích Vy, Hưởng thấy đây là nơi lý tưởng để giăng bẫy chiếm đoạt Kiều Nương, và vì thế mới dặn Bích Vy đưa nàng đến theo kịch bản. Hôm trước Bích Vy thông báo với hắn Kiều Nương đã nhận lời đến nhà mình chơi và tin chắc cá đã mắc câu. Hưởng khoái chí lắm, móc ngay một cọc tiền đưa cho Bích Vy khề khà bảo:
-Em giỏi lắm! Cái này anh ứng trước thưởng công cho em. Sau khi xong chuyện anh sẽ giao trọn gói.
Nghe nói Bích Vy mừng rơn nhưng không quên dặn dò Hưởng:
-Anh nhớ chụp lại chừng chục tấm hình cảnh anh đang “vui vẻ” với nó giùm em nghen!
Hưởng ngạc nhiên nhăn trán hỏi ngay:
-Để chi vậy?
Bích Vy cười nhàn nhạt:
-Em có lý do riêng. Anh làm giùm em nhé? Yên tâm đi, em sẽ cho làm mờ hình mặt anh không ai nhận diện được đâu, còn nếu anh không thấy tin tưởng thì lấy cái gì che mặt anh lại cũng được.
Lời yêu cầu của Bích Vy chợt gợi lên trong trí Hưởng một ý tưởng tồi bại độc ác. Nếu đã chụp hình, sao hắn không quay phim luôn nhỉ? Đoạn video này để dành khi xem lại sẽ thật nóng bỏng và giúp cho hắn hứng tình rất nhanh đây. Ngoài ra nếu thèm hắn có thể dùng nó để tống tình cô gái khốn khổ kia, bắt cô ta phải phục vụ mình thỏa thích miễn phí nữa. Ha ha, quả là một kế hoạch tuyệt vời!
Hưởng thích thú cười vang rồi nháy mắt thật đểu với Bích Vy:
-Hình sẽ có cho em, còn phim thì anh sẽ giữ lại để xài riêng.
Tội nghiệp cô gái ngây thơ chân chất bị kẻ xấu chọn làm con mồi, bước vào hiểm địa rồi mà vẫn chẳng chút mảy may ngờ vực.
Bích Vy ôm vai Kiều Nương rất thân mật kéo xuống ghế sofa ngồi, rồi cười vui vẻ bảo:
-Nương ngồi chơi chút nghen, để Vy vào lấy nước rồi gọi má Vy về ngay.
Nói xong Bích Vy lẹ làng đi vào phòng trong mở tủ lạnh lấy nước. Liếc nhìn xung quanh một cái thật nhanh, cô ta bí mật cho vào ly của Kiều Nương một chất thuốc gì đó rồi hòa tan nhanh chóng. Xong xuôi, Bích Vy tươi tỉnh bưng khay nước trở lại phòng khách, đặt xuống bàn niềm nở mời:
-Nương uống nước đi cho mát!
-Ờ, cám ơn Vy!
Bích Vy ngồi xuống sofa bên cạnh Kiều Nương, vừa làm bộ cười thân thiện vừa liến thoắng:
-Vy đã gọi má Vy rồi! Chút nữa về tới, sẵn dịp Vy khoe với Nương thằng cu nhóc con Vy luôn. Thằng bé kháu khỉnh đáng yêu lắm nha, hàng xóm ai nhìn cũng khen đó! Vy rất hãnh diện về nó!
Bích Vy miệng lưỡi nói vậy thôi chứ thật ra trong bụng xem đứa con là một dấu ấn đáng buồn cho cái lần sa ngã tệ hại ấy, để rồi phải có con với một tên đàn ông đáng nguyền rủa. Tuy nhiên lỡ sinh nó ra rồi vì trách nhiệm nên cô phải nuôi thôi, chứ nói chuyện thương con đến sống chết thì cô không có rồi.
Kiều Nương nghe cô gái kia nói về con trẻ của mình một cách trìu mến tự hào như thế thì có một cảm giác vương vương nhẹ nhàng khó tả. Nàng hình dung một tương lai hạnh phúc khi nên duyên với Huy Diễn rồi sẽ cùng nhau sinh ra những đứa con thật đáng yêu cho riêng mình. Chúng sẽ là bảo chứng tình yêu tha thiết của hai người, là cái cầu nối vĩnh viễn tuyệt vời nhất không gì chia cắt được. Đôi mắt long lanh thật dễ thương, nàng bồi hồi nói:
-Ôi, thật là hạnh phúc khi có được một thiên thần nhỏ đáng yêu như vậy phải không Vy? Nương cũng mong sau này sẽ có những đứa con xinh xắn kháu khỉnh với người mình yêu thương!
Bích Vy cười cười xun xoe đáp:
-Ồ tất nhiên vậy rồi! Nương xinh đẹp dịu dàng thế này, Vy tin chắc các con của Nương sẽ dễ thương lắm!
Miệng nói vậy mà Bích Vy ngầm liếc xéo Kiều Nương một cái đầy ác ý, bụng nghĩ thầm:
“Ở đó mà mơ đi con! Mày thích con cái lắm phải không? Đợi lát nữa thằng Hưởng xơi mày xong, tao cầu sao nó tặng mày một cái bầu là mày sẽ có con ngay thôi, để giống như tao cho mày biết mùi đau khổ. Còn chuyện với thằng bồ mày hả, đợi kiếp sau đi nghen con! Sau hôm nay thôi khi những tấm hình lõa lồ của mày được tao phát tán ra trên mạng, thằng bồ của mày sẽ vứt bỏ mày như miếng giẻ rách chứ ở đó mà mơ với mộng! Ha ha ha…”
Quả là ác tâm của con người nhiều khi còn hơn quỷ dữ. Bích Vy ngoài mặt đon đả thân thiện với Kiều Nương bao nhiêu thì trong bụng toàn mưu sâu kế hiểm rắn rít để hại nàng bấy nhiêu. Ngồi nói chuyện một chút, Kiều Nương cầm ly nước lên hớp một ngụm mà chẳng chút nghi hoặc, đâu biết rằng Bích Vy len lén quan sát rất kỹ rồi cười thầm khoái trá.
Và đúng như cô ta mong đợi, chỉ một chút sau Kiều Nương đã thấy đầu óc váng vất mơ hồ, hai mắt lờ đờ không mở lên nổi. Nàng bóp trán rồi lắc lắc đầu mấy cái để cố xua đi cảm giác khó chịu ấy, nhưng bất lực. Bích Vy biết con mồi đã trúng thuốc thì mừng vui khấp khởi, nhưng giả bộ lo âu lắc lắc vai Kiều Nương hỏi:
-Nương, Nương sao rồi vậy? Bộ trúng gió hả?
Kiều Nương thấy xây xẩm mặt mày, nhăn mặt thều thào:
-Không biết sao tự dưng Nương chóng mặt quá!
Bích Vy đỡ đầu Kiều Nương ngửa ra sau cho tựa vào chiếc lưng ghế, tỏ vẻ quan ngại bảo:
-Nương dựa vào đây nghỉ một chút xem có bớt không nha!
Nhưng Kiều Nương chỉ còn nghe được loáng thoáng chữ được chữ mất rồi mê man chẳng còn biết gì nữa. Bích Vy lay lay thân thể mềm nhũn của Kiều Nương, kêu nhỏ:
-Nương, Nương có đỡ hơn chưa?
Đáp lại chỉ là sự im lặng. Gọi vậy thôi chứ chủ ý của Bích Vy là kiểm tra xem Kiều Nương hoàn toàn mất ý thức thôi chưa, chứ cô ta quan tâm mảy may gì đến an nguy của nàng. Sau khi xác định đối tượng đã mất hết khả năng tự bảo vệ mình, Bích Vy cười thâm hiểm rồi rút phôn nhắn tin cho ai đó. Dòng chữ chỉ vỏn vẹn có mấy chữ:
“Vào đây đi!”
Chỉ vài ba phút sau đã thấy Hưởng bước vào, nét mặt hăm hở vì sắp được tận hưởng giây phút mê ly mà hắn ta hằng khao khát. Nãy giờ hắn ngồi nhởn nhơ an nhàn giấu mặt ở khu vườn gần con kênh nhỏ chạy ngang không xa phía sau nhà, đợi tin nhắn của Bích Vy là sẽ đi vào thôi.
Đang hau háu chuẩn bị làm thịt con mồi, Hưởng bỗng khựng lại cụt hứng khi thấy dáng vẻ mềm oặt chẳng chút sinh khí gì của Kiều Nương trên sofa. Xưa nay hắn chưa từng trải qua lần quan hệ nào mà bạn tình lại bất động như một xác chết thế này. Sự hợp tác nồng nhiệt, lối nhún nhảy uốn éo, tiếng la hét rên rĩ của đối tác mới chính là yếu tố kích tình nhất khiến hắn phấn khích điên cuồng mà hưởng lạc. Hoặc ít ra cũng phải có chút hưởng ứng tối thiểu, còn như này thì… nhìn chán bỏ xừ chẳng lên nổi. Hưởng bực dọc trách:
-Sao em không bỏ thuốc kích thích để cho nó phát điên lên vì thèm, rồi quằn quại van xin được thỏa mãn? Vậy anh mới khoái. Em đánh thuốc mê thế này nhìn nó như cái thây ma anh chẳng ham muốn tí nào!
Bích Vy nghiêm giọng:
-Cách đó không được, vì em cần những tấm ảnh. Dùng thuốc kích thích thì nó có thể động cỡn mà cho anh chơi, nhưng nó sẽ không đồng ý cho chụp hình đâu.
Không thèm nghe lý luận của Bích Vy, Hưởng nhăn nhó cáu kỉnh:
-Nhưng như này thì chán quá! Em nhìn nó bây giờ xem, chẳng khác gì một thây ma. Anh không có hứng nổi!
Bích Vy moi trong xách một gói giấy nhỏ khác đẩy về phía Hưởng, êm giọng tìm cách xoa dịu hắn:
-Không có hứng thì anh tự xài chút thuốc kích thích này đi, rồi trong lúc đợi nó phát tác dụng anh có thể chụp giùm em hình… - đoạn cô đánh đòn tâm lý - … Nhanh đi anh! Nếu anh bỏ lỡ dịp này thì sẽ không bao giờ có cơ hội khác đâu đó! Em chỉ có thể lừa được nó giúp anh lần này thôi!
Hưởng ngẫm nghĩ ít giây rồi thấy Bích Vy nói có lý. Thôi đành vậy, tuy không hoàn toàn như ý nhưng con mồi đã trong tay rồi, để nó tẩu thoát thì đừng hòng có lần khác. Trong lúc chờ cho thuốc phát huy công lực hắn sẽ tranh thủ quay video luôn. Nghĩ vậy Hưởng chẳng nói gì, tự bỏ gói thuốc vào chiếc ly nước của Bích Vy còn nguyên si chưa dùng trên bàn, lắc lắc mấy cái cho tan rồi nốc hết hơn phân nửa.
Cười khan một tiếng, Hưởng khom lưng bế xốc Kiều Nương lên đi vào căn phòng ngủ phía trong. Thân thể nàng mềm rũ, đầu nghẹo sang một bên, mái tóc dài phủ lùi xùi che gần hết khuôn mặt, hai cánh tay buông thỏng khiến Hưởng nhìn mà tặc lưỡi tiếc rẻ vì cái hình ảnh quá kém gợi tình ấy. Hắn còn kịp thấy Bích Vy nháy mắt cười:
-Chúc anh thưởng thức món thịt tươi ngon lành nha!
Vào phòng sau khi đặt Kiều Nương nằm ngay ngắn trên giường, Hưởng bắt đầu lấy máy quay phim ra. Hắn cũng không quên bước lại dàn máy hát mở nhạc lãng mạn lên để giúp tăng cảm xúc. Nếu như đối tác tỉnh táo năng động như bình thường, hắn tất nhiên thích thâu lại những âm thanh rên rỉ đầy nhục dục ấy hơn. Nhưng bây giờ cô ta nằm mê man thế này thì… thôi chút nhạc nghe làm nền tàm tạm vậy.
Thật ung dung chậm rãi như con sói dữ mài nanh vuốt trước khi ăn thịt thỏ, Hưởng đưa tay cởi hàng cúc áo sơ mi trên thân hình người con gái đang nằm bất động, phơi bày chiếc áo lót bên trong cùng phần thân trên với làn da trắng phau mịn màng thơm hương con gái ấy. Hưởng bật lên cười khà khà đầy thú tính rồi bắt đầu cầm máy quay video đi tới đi lui, lượn qua trái, dạt qua phải, quay nhiều góc độ khác nhau cho đến khi thật vừa ý.
Kết thúc phần phim ấy, Hưởng kéo luôn chiếc quần tây màu xanh rêu thẫm ra khỏi đôi chân cô gái nạn nhân. Xong cũng giống như vừa rồi, hắn đi vòng vòng với chiếc máy quay trong tay thu hình đủ góc cạnh, vừa thu vừa cười cười gật gù tỏ vẻ ưng ý lắm. Hắn thầm tự khen mình với cái “sáng kiến” này, nghĩ bụng những đoạn phim thu được mai mốt xem lại sẽ hết sức nóng bỏng mà đắc chí vô cùng.
Sau khi xong xuôi với phần mở màn, Hưởng thong thả ngồi xuống mở máy kiểm tra lại một vài cảnh vừa quay để chắc ăn không có sự cố kỹ thuật đáng tiếc nào xảy ra. Thấy mọi thứ hoàn chỉnh như ý, hắn nhếch mép cười hài lòng. Đoạn hắn đặt máy quay lên chiếc bàn ngủ nhỏ kế bên để rảnh tay trút bỏ toàn bộ phần nội y còn lại che đậy những nơi riêng tư nhất trên thân thể nạn nhân, hòng tiếp tục phần còn lại của những khúc phim bẩn thỉu đồi bại của hắn. Bàn tay Hưởng đang chuẩn bị lần mò vào chiếc khóa áo ngực, thì chợt có tiếng đấm cửa ầm ầm rất gấp và mạnh. Chưa kịp dứt điểm con mồi thì đã bị phá rối, Hưởng bực mình gắt lớn:
-Này Vy, anh đang làm việc em cũng phải biết điều chút chứ! Chuyện gì mà phải quấy rầy anh đây?…
Không có tiếng trả lời. Thay vào đó là tiếng dộng cửa rầm rầm, khiến cánh cửa rung rinh như muốn bật tung trước sức mạnh của nó. Hưởng tức tối dừng tay bước lại mở cửa, mặt sừng lên tính gây sự. Nhưng trái với điều hắn đang nghĩ, xuất hiện trước cửa là một chàng trai cao lớn đứng sừng sững và cặp mắt sáng quắc đỏ rực căm phẫn đang chiếu thẳng vào hắn. Hưởng ngơ ngác chưa kịp hiểu gì thì đã bị một cú đấm như trời giáng đến bật ngửa ra sau…
Chàng trai ấy không ai khác hơn là Huy Diễn. Hôm nọ sau khi chuyện trò với Kiều Nương, lúc gần chia tay anh bỏ một thiết bị định vị nhỏ xíu vào ví tay của nàng. Vốn là kỹ sư điện tử anh quá am tường về những thứ đồ chơi này. Anh không dùng ứng dụng định vị từ phôn của Kiều Nương vì e ngại trong trường hợp bất trắc, kẻ xấu sẽ tước đoạt hoặc phá hủy phôn của nàng ngay, hòng cắt đứt khả năng nàng gọi kêu cứu. Không hiểu sao Huy Diễn có linh cảm không tốt về con người của Bích Vy và lời mời của cô ả. Với những gì ả đã đối xử với Kiều Nương trong quá khứ, anh lo sợ ả sẽ lại giở trò với nàng. Giao cô gái mình yêu cho một kẻ như thế sau mấy năm trời không rõ hành tung, anh thật chẳng yên tâm chút nào.
Tuy nhiên Huy Diễn thấy không tiện can thiệp thô bạo vào ý nguyện của người yêu, nhất là khi anh không phải là người trực tiếp trao đổi với Bích Vy hay có bằng chứng gì cụ thể. Anh cười cười nửa đùa nửa thật dặn dò Kiều Nương:
-Em cứ đem theo thứ này, để nếu cái cô Bích Vy đó có ăn gian bắt cóc em luôn thì anh còn biết em ở đâu mà tìm. Vậy nhé!
Kiều Nương bật cười vui vẻ đùa lại:
-Em sẽ đi bằng hai tay không. Ai bắt cóc em thì tốn gạo nuôi cơm chứ có ích gì đâu mà ham.
Sáng Chủ Nhật khi Bích Vy chở Kiều Nương tới căn nhà của Hưởng, Huy Diễn vì sự bất an lởn vởn trong đầu nên đã nhanh chóng theo dõi vị trí của Kiều Nương qua thiết bị định vị, và lòng anh càng hoang mang lo lắng khi thấy nàng đi mỗi lúc một xa khỏi thành phố. Sự nghi ngờ của anh bây giờ đã tăng cao, Huy Diễn lấy xe máy tức tốc lần theo đến căn nhà ở vùng ngoại ô ấy. Anh thoáng rùng mình khi nhận ra vẻ kín đáo u tịch của nó, than thầm nếu Kiều Nương bị tấn công hay hãm hại gì cũng khó ai ở ngoài biết được.
Huy Diễn tấp xe vào một bụi cây kín đáo cách mục tiêu chừng vài chục thước rồi căng mắt quan sát động tĩnh nơi căn nhà ấy. Có một chiếc xe bò lắc lư đi ngang qua, anh bước ra lễ phép dò hỏi:
-Chào chú, cháu đi tìm nhà một người quen ở đây. Chú cho cháu hỏi căn nhà đó có phải là nhà cô Bích Vy không ạ?
Vừa nói anh vừa chỉ tay về hướng ngôi nhà. Người đánh xe bò cỡ trung niên, dáng vẻ khắc khổ, đầu đội chiếc nón rơm, nhăn trán ra vẻ ngạc nhiên bảo:
-Cô Bích Vy nào? Tui sống ở vùng này cả đời có nghe ai như vậy đâu. Căn nhà đó lúc trước là của ông kia tui cũng khá rành, nhưng hơn năm trước ổng bán nhà đi xa rồi. Chủ nhà mới là cái cậu thanh niên trẻ trẻ ưa dắt bạn bè tới chơi, có khi cả đám hò hét ngoài vườn um sùm. Nhưng mà coi bộ cậu ta ít khi ở nhà lắm.
Bụng càng bất an gấp bội song Huy Diễn cố mỉm cười lè phè đáp:
-Ồ vậy hả chú! Dạ cám ơn chú nhiều nghen!
Đợi cho chiếc xe bò đi xa, Huy Diễn ngẫm nghĩ rồi quyết định đi bộ lại gần căn nhà xem xét thế nào. Ngay lúc đó anh thấy thấp thoáng bóng một người đàn ông bước vội vã sau lưng nhà rồi khuất dạng, rõ ràng như đã vào nhà từ cửa sau. Huy Diễn nhíu mày, đầu óc căng ra phân tích thật nhanh. Theo như người đánh xe bò thì đây không phải nhà Bích Vy, vậy cô ả đem Kiều Nương đến đây làm gì? Còn gã đàn ông kia là ai, là chủ nhà, chồng hay bạn bè nào khác của của Bích Vy sao?
Tâm trạng vô cùng khó chịu, Huy Diễn sải bước tiếp cận ngôi nhà, đứng trước cánh cửa áp tai nghe ngóng song chẳng khám phá được gì thêm. Tần ngần ít giây, anh mím môi đưa tay gõ cửa.
Khi ấy Bích Vy đang ngồi lướt phôn nơi phòng khách. Cố nhiên cô chẳng hứng thú gì chuyện người ta hành lạc trong kia, chẳng qua cô muốn chờ lấy phần tiền công của mình từ Hưởng và mấy tấm hình mà thôi. Nghe tiếng gõ cửa tuy không lớn nhưng khẩn trương, Bích Vy khẽ chau mày phân vân, lưỡng lự một chút rồi bước ra mở cửa.
Cánh cửa ngoài vừa mở ra, Bích Vy thấy ngay Huy Diễn đứng trước mặt án luôn cả lối ra vào. Anh đảo mắt quan sát quanh phòng thật nhanh, chỉ thấy chiếc giỏ xách của Kiều Nương nằm trên ghế sofa, còn nàng và gã đàn ông khi nãy chẳng thấy đâu cả. Anh hoang mang đến cùng cực, quắc mắt hỏi:
-Kiều Nương đâu rồi?
Dù Bích Vy đã từng thấy hình của Huy Diễn qua phôn của Thúy Hồng, nhưng tấm hình ấy chụp ở một góc nghiêng không trọn mặt. Thêm nữa lúc này mặt mày Huy Diễn đang trong cơn lo lắng bực bội, tóc tai lại bờm xờm do bị gió thổi tung nhìn rất khác, cô không nhận ra. Thấy người lạ tự dưng xuất hiện hỏi về Kiều Nương, Bích Vy chột dạ, ánh mắt thoáng qua một chút suy tư rất nhanh rồi làm mặt tỉnh đáp:
-Anh… anh nói gì tôi chẳng hiểu!… Anh là ai?
Ánh mắt ấy của Bích Vy dù rất ngắn ngủi nhưng cũng đủ cho Huy Diễn nắm bắt được và càng tin chắc đang có gì khuất tất xảy ra trong căn nhà này. Không dằn nổi kiên nhẫn, Huy Diễn đanh giọng:
-Cô đưa Kiều Nương đến đây mà bảo không hiểu gì à? Chẳng phải hôm nay cô rủ rê cô ấy đến nhà cô sao?
Đoạn anh đưa tay chỉ về chiếc giỏ của Kiều Nương trên sofa, trừng mắt chất vấn:
-Cái xách tay đó rõ là của Nương. Tôi hỏi lần nữa, cô ấy đâu?
Bích Vy nhận ra người đối diện biết rất rõ về Kiều Nương và hành vi của mình đã bại lộ, liền tái mặt ấp úng:
-Tôi… tôi…
Một ý tưởng khủng khiếp chợt lướt qua óc khiến Huy Diễn long mắt lên kinh hãi. Anh chụp mạnh vào cổ tay Bích Vy, giọng gằn gằn run run:
-Có phải… mày và tên kia đã thủ tiêu cô ấy rồi không? Tao nói cho mày biết, nếu đúng như thế… mày đừng hòng trở về nhà lành lặn ngày hôm nay.
Bình thường Huy Diễn là chàng trai hết sức hiền hòa lành tính, nhưng lúc này trước nỗi lo sợ và căm phẫn vì người thương bị giết hại, anh như hóa điên và biến thành một con người hoàn toàn khác. Đôi mắt đỏ ngầu hằn lên những tia máu trừng trừng nhìn Bích Vy thật hung hãn, khiến cho cô ta hoảng sợ thiếu điều muốn té đái ra quần. Bích Vy kinh hoàng lắp bắp thanh minh:
-Không phải… tôi không có giết con Nương! Tôi chỉ… cho ít thuốc mê vào nước của nó thôi!
Huy Diễn gườm sát vào mặt con đàn bà ác ôn, rít lên qua kẽ răng:
-Thế cô ấy đâu rồi? Nói mau!
Bích Vy run rẩy chỉ tay về phía phòng ngủ, tìm cách chạy tội:
-Ở trong kia… với thằng Hưởng. Chính hắn mua chuộc tôi bỏ thuốc mê để… ngủ với nhỏ Nương đó.
Huy Diễn trợn mắt lên, liếc nhanh xuống mặt bàn thấy quả thật có hai ly nước. Một ly còn gần như đầy, trong khi ly kia đã hết hơn nửa. Theo suy luận thường tình, anh đinh ninh ly cạn nhiều chính là ly mà Kiều Nương đã uống. Anh liền bước nhanh tới tóm chiếc ly ấy, tay kia bóp chặt hai bên má Bích Vy cho há to ra, nghiến răng bảo:
-Lời mày có đáng tin không? Ai biết mày bỏ thuốc gì, thuốc mê hay thuốc chuột! Vậy thì mày hãy uống đi, uống đi cái thứ mà mày đã cho cô ấy uống!
Hành động của Huy Diễn hết sức mạnh bạo và hung tợn, khiến Bích Vy khiếp vía đến vỡ tim, tin chắc nếu không y lời cô sẽ bị sẽ mất xác ngay hôm nay. Hai bên hàm cô bị bàn tay to lớn kia bóp chặt đau quá, cô gật đầu như bổ củi:
-Được, được!… tôi uống, tôi uống!
Ly nước được trút cạn nhanh chóng. Bích Vy nốc hết phần nước còn lại của Hưởng lúc nãy mà Huy Diễn vô tình lầm tưởng là của Kiều Nương. Nhìn cô ta một cách chán ghét căm hờn, anh xô mạnh một cái khiến Bích Vy té ngã kềnh ra sàn nhà gỗ bóng loáng. Đôi dày khá cao trật nghiêng làm cho cô bị trẹo cổ chân bên phải đau đến tứa nước mắt, đứng dậy không muốn nổi nữa. Đoạn Huy Diễn hầm hầm chạy nhanh tới trước cửa căn phòng ngủ. Khám phá ra nó đã bị khóa từ bên trong, anh vung tay đập bình bình dồn dập, cắt đứt thời điểm Hưởng đang chuẩn bị hãm hại Kiều Nương.
Khi cửa mở ra, nhìn người con gái yêu thương của mình nằm bất động gần như lõa lồ trên mặt nệm, chỉ còn được che đậy bởi bộ đồ lót mong manh, Huy Diễn điên cuồng như mất trí tống ngay cho tên đàn ông khốn kiếp trước mặt một cú đấm thôi sơn, đoạn lao nhanh tới thộp mạnh vào cổ áo hắn, gầm lên như tiếng sấm:
-Thằng chó chết, mày đang định cưỡng hiếp cô ấy phải không?
Hưởng đưa tay quệt dòng máu đang rỉ ra từ mũi, kinh ngạc không rõ chàng trai này là ai, sao lại biết mà xuất hiện ngay tại nhà riêng của hắn nơi hoang vắng thế này để phá bĩnh cái kế hoạch chu đáo của mình. Chuyện này mà bể ra thì phiền lớn chứ chẳng chơi!
Hưởng trở nên lúng túng thụ động, nên dù vừa bị đánh đau cũng chẳng dám động thủ gì. Tuy còn trẻ nhưng do lâu ngày ăn chơi trác táng lại lạm dụng rượu chè ma túy đủ cả, thể lực của Hưởng không được khá cho lắm. So với vóc dáng của Huy Diễn thì hắn nhỏ thó hơn hẳn, nên dù có muốn cũng tự biết mình đánh không lại. Trông bộ dạng dữ dằn của người kia như đang muốn ăn tươi nuốt sống mình, hắn không khỏi lo sợ nhưng vẫn cố nói cứng:
-Cô ấy là… người yêu của tao. Chúng tao ăn nằm với nhau thì can hệ gì đến mày?
Huy Diễn lẳng lặng buông cổ áo hắn ra, kéo tâm ga giường quấn quanh tấm thân Kiều Nương để che nàng lại, đoạn cười gằn bảo:
-Người yêu của mày à?… Người yêu mà bị phục thuốc nằm mê man thế này à? Con nhỏ ngoài kia đã khai hết rồi. Mày chuẩn bị bóc lịch đi thằng ma cô!
Căn phòng ngủ này lúc vừa mua nhà xong Hưởng cho sửa lại cách âm khá tốt, với lại đang mở nhạc nên hắn không hay biết gì chuyện xảy ra bên ngoài phòng khách nãy giờ. Nghe nói Hưởng sầm mặt lại tức giận rủa thầm Bích Vy:
“Con chó cái dám bán đứng ta! Mày sẽ chết với ông!”
Trong bụng thì hận lắm nhưng trước mặt Huy Diễn lúc này hắn phải tìm cách thương lượng thôi. Thằng này là ai không cần biết, nhưng điều chắc chắn là nó không chê tiền! Đút cho hắn một món tiền béo bở là xong ngay! Hưởng nghĩ thầm, vói tay tắt chiếc máy hát rồi xuống giọng:
-Thật ra… tôi chưa làm gì cô ấy cả. Tôi nông nổi nhất thời, mong anh thông cảm bỏ qua! Tôi nhất định sẽ bồi dưỡng anh thật xứng đáng. Anh muốn bao nhiêu xin cứ nói!
Huy Diễn nhếch môi cười khinh bỉ trước sự chào mời của tên kia. Mặt lạnh như tiền, anh gằn gằn:
-Tại sao mày muốn hại cô ấy?
Hưởng vẫn ngồi bệt dưới sàn nhà, khó nhọc giải thích:
-Tôi… tôi thích cô ấy lâu rồi!… Nhưng… anh tin tôi đi, tôi không tự nhiên dám làm như vậy đâu. Chính con quỷ ngoài kia xúi tôi đó. Nó nói quen với cô này, chỉ cần tôi cho nó tiền nó sẽ lừa cô ấy đến đây cho tôi!
Dĩ nhiên chữ “thích” kia Hưởng đã cố tình dùng cho nó nhẹ nhàng để bớt bị ăn đòn thêm, chứ hắn đâu thích Kiều Nương theo nghĩa yêu đương chân chính, mà là sự ham muốn nhục thể thấp hèn bệnh hoạn của hắn mà thôi.
Cằm bạnh ra đầy phẫn nộ, Huy Diễn quát:
-Mày thích con người ta mà dùng cái thủ đoạn hèn hạ bẩn thỉu này sao? Mày đã làm trò này với bao nhiêu người rồi?
Hưởng lắp bắp to tiếng phân trần hòng chạy tội:
-Đâu… đâu mà có! Chỉ với cô này, nhưng… tại con nhỏ ngoài kia xúi tôi thôi. Nó chủ động tìm tôi trước để bày trò dụ tôi đó. Cũng chính nó bỏ thuốc mê vào nước cho cô này uống.
Cánh cửa phòng ngủ lúc bấy giờ mở toang nên Bích Vy dù đang ngồi ngoài phòng khách vẫn nghe tiếng Hưởng buộc tội mình rõ mồn một. Chân phải bị trật khớp đã bắt đầu sưng lên nhưng cô vẫn ráng nhịn đau đi cà nhắc đến trước cửa phòng, chõ mồm vào chửi đông đổng bằng những lời thô tục chói tai:
-Nè thằng kia, mày nói gì hả? Nếu mày không thèm con Nương nhỏ dãi thì bộ tao dụ được mày sao? Mày chỉ đội cái của nợ của mày lên đầu còn biết cái đếch gì nữa, rồi bây giờ đổ bể tính chụp hết tội lên đầu tao hả thằng chó?
Hưởng cũng không vừa trợn mắt nạt lại:
-Tao có thèm nó cỡ nào mà nếu mày không tìm đến tao trước, bộ tự dưng tao dám động vào nó à? Vậy không là mày đầu têu thì là ai?
Bích Vy dẫu mồm lên cong cớn:
-Nè Hưởng, cái mặt mày thì chuyện khốn nạn nào lại chẳng dám làm. Tao rành mày sáu câu còn lạ gì nữa sao!
Hai người họ bắt đầu lộn máu chửi rủa nhau không tiếc lời, hết còn kiêng dè gì nữa. Họ còn lôi cả chuyện âm mưu chụp hình, quay phim để dành sau này tống tình Kiều Nương ra hành tội nhau. Mặt mày cả hai đỏ tía gân cổ nổi hằn lên. Ai cũng muốn dành phần phải về mình, khiến Huy Diễn vô hình trung trở thành kẻ đứng ngoài nghe hai bên đấu khẩu. Anh cúi xuống toan bế Kiều Nương lên, rồi chợt thấy chiếc máy quay video với ngọn đèn đỏ nho nhỏ đang nằm nơi góc phòng. Anh nhón tay tắt máy, lấy chiếc thẻ nhớ trong đó ra nhét vào túi áo gió của mình. Tiện tay vì quá căm tức hành vi đê tiện của bọn này, anh vung tay ném luôn chiếc máy quay xuống đất vỡ tan. Đoạn anh bồng Kiều Nương đi ra phòng ngoài, lòng chông chênh với bao cảm xúc phẫn nộ, căm hận, xót xa và đau đớn.
Huy Diễn không muốn nghe thêm những lời mắng chửi bỉ ổi tục tằn của hai con quỷ đội lốt người kia nữa. Anh không thể ngờ có những kẻ tán tận lương tâm mặt người dạ thú, tâm địa hiểm độc như lang sói, dám đang tâm đem thân thể, danh dự và nhân phẩm của người khác ra làm trò chơi cho chúng để thỏa mãn những dục vọng ti tiện thấp hèn. Nếu chẳng may anh không đến đây rồi phát giác ra sự việc này, thì tấm thân trong trắng của cô gái anh yêu đã bị bọn người ác ôn kia vùi dập giày vò. Cuộc đời nàng sẽ tan nát chỉ còn sống trong bóng đêm của ô nhục và nước mắt mà thôi!
Mặc quần áo vào cho Kiều Nương ngay ngắn xong xuôi, Huy Diễn ôm chặt nàng vào lòng mà mắt rưng rưng lệ xót thương cho người con gái ấy. Ôi Kiều Nương, tội nghiệp cho em quá! Em có làm gì nên tội mà sao quá ư lận đận truân chuyên! Em hiền lành đôn hậu, nào có lỗi gì với chúng đâu mà bọn bất lương này muốn đem em ra như món hàng mặc tình đổi chác! Sao chúng lại có thể làm cái chuyện phi nhân thất đức đến thế? Chúng có quyền gì kia chứ? Ngày xưa em cũng suýt bị bán gả một lần rồi. Em đã can đảm và kiên quyết trốn chạy để cứu lấy đời mình. Bây giờ bọn cầm thú này lại tính giở trò bẩn thỉu mua bán trên thân xác em. Anh cứu được em lần này nhưng liệu có cứu được em lần sau không? Bọn chúng sẽ còn tiếp tục bàn mưu tính kế khác thâm độc hơn, tinh vi hơn để hãm hại em nữa chăng? Bọn chúng thật đáng bị trừng phạt mà!
☘︎