CHƯƠNG 21
Đang miên man suy tưởng thì một tiếng “Rầm…” vang lên kéo Huy Diễn về với thực tại. Thì ra đó là tiếng của cánh cửa phòng ngủ vừa bị đóng sầm.
Sau khi hăng máu chửi rủa hành tội với Bích Vy quên cả đất trời, Hưởng bắt đầu thấy bừng bừng rạo rực trong cơ thể khi thứ thuốc quái ác lúc nãy hắn uống vào phát huy tác dụng. Cảm xúc ham muốn nhục dục trào lên như ngọn sóng dữ khiến cho hắn bức bối điên dại, chẳng còn đầu óc đâu mà chú ý đến chuyện cãi vã nữa. Hưởng lừ đừ nhìn Bích Vy với ánh mắt ngây dại thèm thuồng. Cô ta bây giờ bất thình lình không còn là một đối tượng để hắn sừng cổ lên đấu khẩu nữa, mà là một sinh vật giống cái đầy gợi tình để cho hắn giải quyết cái nhu cầu xác thịt đang cháy bỏng trong huyết quản.
Thế là nhanh như gió Hưởng túm lấy Bích Vy kéo ngã vào chiếc giường trống trãi mà lúc nãy Kiều Nương nằm, tiện chân hắn đạp mạnh cánh cửa đóng sập lại rồi nhanh chóng thực hiện cái hành động đầy bản năng nguyên thủy của mình. Bích Vy lúc đầu vùng vẫy kháng cự, nhưng rồi chính cô ta cũng bị kích động bởi thứ độc dược kia nên nhiệt tình hưởng ứng theo sự đòi hỏi của thể xác. Hai người quấn vào nhau như hai con thú hoang trong cơn mê đắm của nhục cảm và những tiếng rên la điên cuồng.
Bên phòng ngoài Huy Diễn hơi lấy làm lạ chẳng hiểu sao hai người họ bỗng dưng ngừng khẩu chiến rồi đóng cửa lại, nhưng anh chẳng để tâm đến những con người bệnh hoạn ấy làm gì. Việc anh quan tâm lúc này là làm sao đưa Kiều Nương rời khỏi đây càng nhanh càng tốt, vì thực sự anh chưa rõ tình trạng của nàng ra sao nữa. Nhưng bế một cô gái ra ngoài trong tình trạng hôn mê thế này thì quả thật vô cùng khó khăn và không khỏi gây nhiều nghi ngờ chất vấn từ những người qua lại, mà việc giải thích sẽ hết sức phiền hà rắc rối.
Huy Diễn bặm môi suy tính. Với tình hình hiện giờ Kiều Nương đâu thể tự ngồi xe máy, nên anh không cách nào đưa nàng về bằng lối ấy được. Còn nếu như ngồi đợi cho nàng hồi tỉnh thì chẳng biết đến bao giờ. Suy tới tính lui, Huy Diễn quyết định gọi một chiếc taxi để đưa Kiều Nương về, còn anh sẽ theo sát bên bằng xe máy của mình.
Tiếc thay mọi chuyện không xảy ra êm xuôi như dự tính. Trong lúc Huy Diễn ngồi nóng ruột chờ taxi thì hai con người trong kia đã hoàn tất cơn điên loạn của họ. Sau trận kích tình tan đi và trí khôn trở lại, Hưởng bàng hoàng run sợ khi nhận ra tình trạng nguy hiểm của mình nếu để Huy Diễn và Kiều Nương tẩu thoát mà không có một sự dàn xếp hay thương lượng cụ thể. Hắn vùng dậy mặc vội chiếc quần vào, chẳng kịp khoác cả áo phóng nhanh ra phòng khách, rồi thở phào khi thấy hai người kia vẫn còn đó. Cô gái chưa tỉnh dậy đang nằm thiếp thiếp trong vòng tay chàng trai. Hưởng vuốt đầu tóc bù xù hắng giọng nói:
-Anh nghĩ thế nào về đề nghị của tôi lúc nãy? Nếu anh đồng ý giữ kín chuyện này cho chúng tôi, tôi xin hậu tạ anh thỏa đáng. Với số tiền đó anh có thể sống một cuộc đời thoải mái nhiều năm.
Huy Diễn cười buồn, cúi xuống nhìn vào gương mặt xinh xắn dịu hiền của Kiều Nương. Hàng mi cong như một bức rèm nhung che kín đôi mắt đang khép kín, nàng vẫn chìm trong giấc mộng chẳng hay biết gì thế sự chung quanh. Anh nghe lòng ngậm ngùi chua xót mà thương nàng vô hạn. Hắn đang mua chuộc anh để làm ngơ trước tội ác của hắn kìa, em có nghe không Nương? Hắn định làm nhục em rồi muốn đem tiền ra để bịt miệng anh kìa. Hắn nghĩ đồng tiền của hắn có thể làm được tất cả, nhưng hắn sẽ không bao giờ biết được chẳng có đồng tiền nào mua nổi tình yêu anh dành cho em.
Ném một cái nhìn khinh bỉ về phía Hưởng, Huy Diễn lạnh lùng:
-Hãy cứ giữ tiền của mày, và tao nghĩ mày sẽ chẳng có gì cần để xài đâu khi ở trong tù.
Hưởng cắn chặt hai hàm răng để nén tiếng chửi thề, cố tiếp tục thuyết phục:
-Anh muốn thấy chúng tôi bị vào tù thì anh cũng đâu có lợi gì, phải không nào? Dù sao tôi vẫn chưa đụng vào cô ấy, anh hãy đem cô ta về, xem như là một sự hiểu lầm đáng tiếc đi rồi lãnh một số tiền lớn mà anh phải làm rất lâu mới có. Như vậy không tốt hơn cho anh sao? Tôi… mong anh suy nghĩ lại!
Đôi mắt Huy Diễn long lên giận dữ, anh đanh tiếng:
-Vậy mày có suy nghĩ lại khi mày lập kế hoạch hãm hại cô ấy không? Mày có suy nghĩ lại khi biết sẽ có ngày hôm nay không? Đừng nên tốn thời gian lằng nhằng với tao nữa! Mày xứng đáng nhận lãnh hình phạt thảm khốc nhất.
Thấy thuyết phục mãi mà đối phương vẫn một mực cự tuyệt, Hưởng không còn kiên nhẫn nữa, cùng với mối lo sợ tù tội lởn vởn trên đầu khiến hắn mất hẳn bình tĩnh. Hưởng rít lên:
-Tao đã nhịn mày nhiều rồi, đã nhân nhượng tốn nước bọt thỏa hiệp với mày nãy giờ. Đàng nào tao cũng ở tù thì mày đừng hòng ra khỏi nơi đây! Chết đi nè…
Nói đoạn Hưởng lao vào vung tay vung chân loạn xà ngầu hòng tẩn cho Huy Diễn một trận. Do đã có đề phòng nên Huy Diễn phản xạ thật nhanh chóng. Anh đặt Kiều Nương xuống sofa rồi lập tức xô mạnh hắn ra. Hai bên như cặp gà cồ đang hăng tiết, xô đẩy giằng co đấm qua đá lại kịch liệt. Hưởng vừa đánh vừa chửi sa sả đủ loại ngôn từ tục tằn thô lỗ, không ngờ những lời nặng nề của mình là mồi xăng đốt cháy thêm lòng căm hận của đối thủ. Bao nhiều oán hờn trong tim Huy Diễn đều dồn hết vào những cú đấm chính xác như búa bổ, nên chẳng mấy chốc Hưởng đã no đòn.
Đến lúc này vừa bị đánh đau vừa tuyệt vọng, Hưởng nổi khùng lên như kẻ mất trí chụp chiếc kéo nhọn lao vào Huy Diễn quyết ăn thua đủ. Anh không ngờ tên này lại dám dùng cả vũ khí nguy hiểm tấn công nhằm đả thương người khác, rõ ràng hắn đang mất cả tự chủ rồi. Nếu anh không quyết liệt tự vệ chưa chừng bị thương nghiêm trọng tại đây luôn, thì lấy ai che chở cho Kiều Nương.
Nghĩ thế Huy Diễn nhanh như gió ngả ra phía sau một chút lấy thế, co chân lên dùng hết sức bình sinh tung người phóng một cú đạp cực mạnh vào ngực Hưởng. Lực va chạm quá khủng khiếp khiến Hưởng bật ngược ra đàng sau, sống lưng đập mạnh vào cạnh gỗ cứng của chiếc kệ lớn kê sát tường. Hưởng rú lên một tiếng rồi đổ gục xuống như thân chuối bị chặt ngang, ôm lưng gào thét trong đau đớn tột cùng, khiến Bích Vy nãy giờ vẫn còn nằm trong phòng liu riu ngủ sau cơn lạc thú cũng phải thức dậy.
Lúc này thì xe taxi cũng vừa đến. Huy Diễn không muốn nán lại ngôi nhà này thêm một giây phút nào nữa nên vội bồng Kiều Nương bước nhanh ra cửa. Bên trong Bích Vy nghe tiếng rú của Hưởng, choàng vội chiếc áo ngủ của hắn máng gần đó bước cà nhắc ra xem, vì tò mò hơn là vì quan tâm đến hắn. Cô liếc nhìn cái tướng đang lăn lộn của Hưởng dưới sàn đất, nghĩ bụng hắn là công tử bột nên chắc mới bị đánh mấy cái đã làm màu mè vậy thôi. Cô khì mũi giễu cợt rồi thản nhiên đi vào trong lấy áo quần mặc vào. Xong Bích Vy bước ra nhìn Hưởng lạnh lùng hỏi:
-Hình anh chụp nó đâu?
Hưởng nằm xẹp dưới sàn nhà đau muốn ngất đi, lại còn nghe cô ả trước mặt hỏi chuyện chẳng liên quan đến mình thì nổi cáu:
-Tao đau gần chết đứng dậy không nổi, mày còn hỏi mấy chuyện đó hay sao?
-Dĩ nhiên, vì nó quan trọng mà. Anh có chụp hình nó chưa?
Hưởng nhăn mặt rên hừ hừ không đáp. Bích Vy vẫn hy vọng nếu sở hữu được những tấm ảnh nhạy cảm của Kiều Nương thì có thể moi tiền từ Thúy Hồng, vừa dùng chúng để gây sức ép thỏa hiệp với Kiều Nương và Huy Diễn hòng bịt miệng đối phương. Nghĩ vậy cô ráng kiên nhẫn tiếp tục tra hỏi thêm, trong khi Hưởng chỉ nằng nặc đòi cô ta giúp đỡ mình dậy. Một bên chỉ muốn mấy bức hình, còn bên kia kêu gào vì đau chẳng màng chi đến việc ấy. Sau một lúc đôi co mà vẫn chẳng đi đến đâu, Bích Vy bực dọc bỏ ra về, để mặc Hưởng vẫn còn nằm quằn quại vì đau.
Bên ngoài sau khi rời nhà, Huy Diễn hít một hơi sâu nổ máy cho xe chuyển bánh, không quên bảo người điều khiển taxi đưa Kiều Nương về nhà mình. Anh thầm nghĩ nàng thân con gái sống một mình, hiện giờ vẫn còn chưa tỉnh nên hiển nhiên cần được săn sóc. Nếu có vấn đề gì nảy sinh liên quan đến chuyện tế nhị của phụ nữ, anh có thể nhờ mẹ mình giúp đỡ hộ, anh là đàn ông hơi bất tiện. Dù hai đứa yêu nhau hết sức mặn nồng tha thiết nhưng vẫn giữ cho nhau trong sáng chưa làm điều gì vượt quá giới hạn chuẩn mực.
Bà Mơ thấy Huy Diễn trở về cùng Kiều Nương bồng trên tay với đôi mắt khép kín bất động thì biến sắc. Bà hốt hoảng lo lắng bèn hỏi han con đủ điều. Huy Diễn chỉ kịp đáp vắn tắt:
-Chuyện hơi dài mẹ à! Đợi chút con sẽ kể mẹ nghe.
Dứt lời anh lặng lẽ mang Kiều Nương vào trong đặt nằm nghỉ trên giường mình, quan sát cẩn thận nghe ngóng thấy hơi thở nàng đều hòa, sắc diện hồng hào bình thường thì tạm an lòng. Anh định bụng đợi một lát xem nàng có tỉnh lại không, nếu không sẽ đưa vào bệnh viện. Xong anh trở ra phòng ngoài, từ tốn tường thuật sơ lượt cho mẹ nghe những gì xảy ra bên trong căn nhà ấy.
Bà Mơ nghe kể mà trợn mắt kinh sợ như không tin vào tai mình, đưa tay ôm miệng kêu:
-Trời ơi, khổ thân con bé! Sao lại có bọn bất lương mất hết cả tính người như vậy trời! Cũng may là con đến cứu nó kịp lúc!… - ngưng một chút bà tiếp - … Mà con xông vào một mình khi đó cũng rất nguy hiểm. Lỡ chúng có nhiều đồng bọn rồi đánh thương hay thủ tiêu con luôn, thì vừa mất mạng lại chẳng cứu được con Nương. Sao con không gọi cảnh sát?
Thở dài ra một hơi, Huy Diễn gãi gãi sống mũi nhận định:
-Lúc đó mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ. Con chỉ nghĩ ả Bích Vy kia có ghét Nương thế nào thì cùng lắm chửi mắng hay tát tai vài cái gì đó thôi, chứ đâu ngờ chúng đã dàn xếp âm mưu kỹ càng để hại Nương như vậy. Khi biết ra thì tình huống thay đổi quá nhanh nên con chỉ phản ứng theo cảm xúc thôi. Con vì phần lo cho Nương, phần vì tức giận bọn ác ôn đó nên đâu kịp suy tính gì nhiều… Nếu gọi cảnh sát thì phải một lúc sau may ra họ mới tới nên con nghĩ cũng chẳng ích lợi gì.
Huy Diễn cố tình không kể chi tiết đoạn Hưởng cầm kéo muốn hành hung mình để mẹ khỏi thêm lo. Bà Mơ lắc đầu, nhăn mặt:
-Mẹ sợ không biết bọn chúng có bày trò khác để hại con bé nữa không! Người hiền lành mà sao bị bọn xấu rắp tâm hãm hại!… Còn con nữa, không chừng chúng sẽ tìm con mà trả thù thì lại khổ.
Đây cũng là điều Huy Diễn đã nghĩ qua. Với chiếc thẻ nhớ ghi lại phần lớn diễn biến sự việc đang giữ trong tay, anh có đủ bằng chứng để đưa hai tên mặt người dạ thú kia ra tòa bóc lịch. Khi đã ngồi sau song sắt chúng sẽ chẳng còn phá rối Kiều Nương được nữa, và đó là điều anh muốn xảy ra.
Tuy nhiên có một vấn đề Huy Diễn vô cùng khó nghĩ, và nó khiến anh chùn tay không muốn thực hiện cách đó chút nào. Nếu đưa chiếc thẻ nhớ ấy ra làm bằng chứng, những hình ảnh nhạy cảm của Kiều Nương phải bị phô bày. Dù tên Hưởng chưa xâm phạm nàng, đối với một người con gái nết na truyền thống như Kiều Nương những khúc phim đó thật sự quá kinh khủng. Làm sao nàng chịu nổi khi thấy thân thể mình bị bóc trần một cách tàn nhẫn như thế trước cặp mắt dâm dục của gã đàn ông xa lạ khốn kiếp kia! Đó là danh dự, là nhân phẩm cả một đời người con gái. Làm sao anh nỡ phơi bày chúng ra để gây thêm tổn thương cho nàng! Không, anh đâu lòng nào mà làm vậy!
Hơn nữa, đó là người con gái anh yêu thương. Tấm thân ấy anh nâng niu trân quý như một bảo vật vô giá. Anh muốn chỉ riêng mình được nàng ban cho cái quyền được chiêm ngưỡng nó mà thôi. Anh cũng là người, một người đàn ông bình thường. Có người đàn ông nào cam tâm để cho thân thể người phụ nữ của mình bày biện lộ liễu trước mắt kẻ khác kia chứ!
Mãi đắm chìm trong dòng suy tưởng, Huy Diễn không nhớ mình đã rời bước khỏi phòng khách tự lúc nào và lững thững trở về phòng mình. Anh ngồi xuống chiếc ghế kê sát vách tường, đưa mắt nhìn lơ đãng qua khung cửa sổ. Tay xếp vòng trước ngực, mình ngả nhẹ vào lưng ghế, anh hồi tưởng lại thời gian qua, chỉ vài tiếng đồng hồ mà biết bao sự kiện quá sức tưởng tượng.
Nếu như anh không tìm đến căn nhà đó theo linh cảm và suy đoán của mình, thì ngay lúc này tình hình đã như thế nào nhỉ? Anh sẽ có cảm giác ra sao, phản ứng ra sao khi biết kết cục? Còn Kiều Nương, nàng sẽ nghĩ gì, làm gì khi ý thức phục hồi lại trong căn nhà ấy? Rồi họ sẽ xử sự thế nào, nói ra những gì khi đối diện nhau? Sẽ có những cảm xúc nào, thông điệp nào được truyền đạt khi hai đứa nhìn vào mắt nhau? Những giọt lệ, đắng cay, đau khổ, nhục nhã, hay hận thù? Chỉ hình dung tới đó thôi Huy Diễn chợt nhắm chặt mắt lại như một phản xạ trong vô thức, lắc mạnh đầu không dám nghĩ tiếp nữa.
Thời gian chậm chạp trôi qua, không lâu sau thì Kiều Nương dần dần tỉnh lại, đầu óc còn chếnh choáng mơ màng như vừa qua một giấc ngủ lạ thường. Đôi mắt lim dim từ từ mở ra một cách khó nhọc, nhắm lại rồi lại mở ra, vài lần như thế. Kiều Nương thấy trần nhà màu xám, khác với cái màu trắng mà nàng đã quen trong phòng ngủ của mình.
Như vậy… đây đâu phải nhà mình! Kiều Nương mở to mắt hơn, khẽ quay đầu trái phải, rồi chợt nhận ra phiến lưng rộng trong chiếc áo thun màu xanh dương đang ngồi tựa ghế xoay về hướng cửa sổ ngoài kia. Phiến lưng này, dáng ngồi này nàng làm sao quên cho được, vì người ấy đang nắm giữ trái tim nàng kia mà! Nhưng sao anh lại ở đây, và mình đang ở đâu thế này?
Kiều Nương toan chống tay ngồi dậy thì người kia nghe tiếng động liền quay phắt lại. Thấy nàng đã tỉnh với đôi mắt mở to đang nhìn mình hoang mang, anh hớt hải bước nhanh tới đưa tay ôm lấy vai nàng, dịu dàng bảo:
-Em tỉnh rồi à? Anh mừng quá!… Khoan ngồi dậy chi vội, cứ nằm yên nghỉ thêm một chút cho thật tỉnh rồi hẳn hay!
Kiều Nương ngoan ngoãn nằm im, tia mắt vẫn nhìn anh đau đáu như đang trông đợi một lời giải thích. Huy Diễn ngồi xuống nệm giường bên cạnh nàng. Anh đắn đo chưa biết có nên tiết lộ ngay cho nàng biết câu chuyện lúc này hay không, cái điều mà anh biết chắc nàng sẽ rất kinh hãi. Có lẽ chờ đợi một chút đến khi nàng hoàn toàn tỉnh táo thì hay hơn.
Nghĩ vậy Huy Diễn bắt đầu bằng một cách khác. Giữ lấy bàn tay Kiều Nương trong tay mình, anh điềm đạm nói:
-Em mới bị bất tỉnh. Em còn nhớ gì trước đó không hở Nương?
Câu hỏi có tác dụng tức thì kéo Kiều Nương khỏi những băn khoăn của hiện tại để đi về một chút xa hơn trong quá khứ. Nàng nhíu mày, đôi mắt rời khỏi Huy Diễn rồi lãng đãng hướng lên trần nhà như đang cố gợi lại những thông tin lưu trữ trong bộ nhớ. Giọng nàng hơi yếu ớt:
-Em nhớ là… hôm nay Bích Vy chở em về nhà nó chơi. Đang ngồi nói chuyện với nó thì… sao em không nhớ gì nữa!
Mỉm cười hiền lành, Huy Diễn gật đầu bảo:
-Em bị bất tỉnh nên không nhớ là phải thôi! Nhưng em đừng lo, mọi chuyện ổn rồi! Có anh ở đây với em.
Kiều Nương tỏ vẻ lo lắng hỏi ngay:
-Em bất tỉnh à? Tại sao vậy anh?
Huy Diễn không trả lời mà vươn người cầm lấy ly nước trên bàn cạnh đó, nhỏ nhẹ hỏi:
-Em chắc khát nước rồi, uống một chút nhé?
Kiều Nương gật khẽ đầu. Huy Diễn giúp nàng ngồi dậy rồi chu đáo đưa ly nước lên đôi môi kia giờ đã hơi khô khan. Sau khi uống xong, Kiều Nương ngước mắt nhìn lên bức tường đối diện, thấy tấm bằng đại học của Huy Diễn lồng trong khung kiếng và vài bằng khen, bằng chứng nhận thành tích trong các giải đấu cờ treo trên đó. Nàng quay sang anh hỏi gấp:
-Đây là phòng của anh hở Diễn? Em đang ở nhà Bích Vy kia mà, sao tự dưng em lại ở đây?
Sợ người yêu hiểu lầm bản chất sự việc, Huy Diễn vội vàng trấn an:
-Nương, em hãy an tâm! Anh không làm gì em cả. Đây đúng là phòng của anh. Anh đưa em đến đây chỉ để chăm sóc cho em thôi.
Kiều Nương nhìn nét mặt và cách nói của Huy Diễn, biết người yêu đang ngại bị hiểu lầm, bèn ngả đầu vào ngực anh nhỏ giọng:
-Anh Diễn, em đâu có nghi ngờ gì anh đâu! Em hiểu con người và tấm lòng của anh đối với em mà. Em chỉ đang rất phân vân không biết chuyện gì xảy ra thôi.
Nhẹ nhàng xoa mái tóc nàng thật trìu mến, Huy Diễn hỏi:
-Em thấy tỉnh lại hoàn toàn chưa? Thấy khỏe hơn chưa?
-Dạ rồi! - nàng gật mạnh đầu.
-Em muốn ngồi đây nói chuyện luôn, hay ra phòng ngoài?
Đang nóng lòng muốn biết vô cùng nên Kiều Nương đáp ngay:
-Đây cũng được anh.
Đoán trước Kiều Nương sẽ sốc và có thể bị kích động mạnh, Huy Diễn ôm chặt nàng trong vòng tay như biểu lộ sự che chở trấn an, rồi từ tốn thuật lại diễn biến sự việc. Anh cố tình nói nhẹ đi một số chi tiết đau lòng để giảm thiểu sự chấn động và tổn thương cho người yêu. Nghe chỉ mới được một đoạn Kiều Nương đã bật khóc nức nở, khiến Huy Diễn phải ngưng đây đó để vỗ về xoa dịu nàng. Khi câu chuyện kết thúc thì toàn bộ ngực áo Huy Diễn đã ướt đẫm nước mắt của người thương. Anh biết trong nhất thời thật khó cho nàng nguôi ngoai nên cứ để nàng khóc. Đôi khi khóc cũng là một phương thuốc hữu hiệu giúp giảm nhẹ những nỗi đau.
Kiều Nương ngước nhìn Huy Diễn bằng đôi mắt nhòe nhoẹt lệ, nói trong tiếng nấc nghẹn:
-Anh Diễn ơi, sao con Vy nó có thể độc ác với em vậy hả anh? Trời ơi, nếu anh không tới cứu kịp thì đời em tan nát rồi! Vậy mà em tin tưởng nó thành tâm sửa đổi! Trời ơi!…
Nghe giọng nói và quan sát cử chỉ của Kiều Nương mà Huy Diễn nhăn mặt xót xa cùng cực. Đó là anh đã kể qua loa sơ lượt lắm rồi, chứ nếu Kiều Nương biết được sự thật chi tiết, không biết khi ấy nàng sẽ hoảng loạn đến mức nào. Anh vỗ vỗ nhẹ vào lưng nàng nhẹ nhàng an ủi:
-Thôi dù sao cũng có cái may là chúng chưa kịp xâm hại em, mình cứ xem đó như là một điều tốt đi! Trong cái rủi còn có cái may. Em hãy quên đi mà sống vui vẻ Nương nhé! Nhớ từ đây hãy tránh xa cái ả Bích Vy bất nhân ấy ra!
Kiều Nương thổn thức nói trong tiếng nấc:
-Lòng người thật sâu hiểm chẳng biết đâu mà lường! Mấy năm trời gặp lại thấy con Vy nói năng đàng hoàng tử tế, em tưởng nó biết điều hiểu chuyện hơn rồi. Ai nhè đâu nó âm mưu hãm hại quá tàn khốc như vậy!… Em thật ngốc nghếch phải không anh?
Huy Diễn lắc nhẹ đầu, chép miệng trầm giọng phân tích:
-Con người em chất phác thật thà nên tin vào lòng nhân của kẻ khác, còn cô ả lại đóng kịch quá giỏi nên cũng khó đề phòng. Thôi mình hãy xem đây là một bài học kinh nghiệm để cẩn thận hơn sau này!
Kiều Nương gật đầu không nói, chỉ áp mặt thật sát vào ngực Huy Diễn như tìm kiếm sự ẩn náu chở che. Biết nàng đang bị chấn động và tâm trạng không được tốt nên Huy Diễn ngồi lặng yên để cho nàng được lắng đọng lòng mình, vòng tay vẫn ôm quanh tấm thân kia thật vững vàng như thông điệp cho nàng hiểu anh luôn bên cạnh sẻ chia. Một lúc sau Kiều Nương mới thủ thỉ:
-Em… em cám ơn anh thật nhiều Diễn ơi! Anh đã là người ơn của em trong quá khứ, giờ một lần nữa lại là người ơn cứu cả cuộc đời em hôm nay… Em suốt đời mang ơn anh, suốt đời!
Nói đến đó như quá xúc động Kiều Nương lại thút thít khóc nữa. Bàn tay nàng vân vê trên cánh tay trái của anh rồi khẽ khàng chạm vào vết thẹo trên đó. Nó là di tích còn lại của cái lần anh ẩu đả tên con trai hung hăng kia để che chở nàng vào năm lớp Ba thuở ấy. Bây giờ với ngày tháng nó đã to hơn xưa nhiều. Ôi vết thẹo đầy ân tình, đầy kỷ niệm, mỗi lần nhìn là lòng nàng xuyến xao thương quá! Nó có thể bị xem là một thứ xấu xí không hoàn thiện của bề mặt làn da, nhưng đối với nàng lại đẹp đẽ vạn phần, đẹp hơn mọi lưu ly châu ngọc trên đời, đẹp như tình bạn của hai đứa nhiều năm gắn bó, đẹp như mối tình học trò trong trắng ngây thơ được gìn giữ đến tận bây giờ. Quả thật ân tình sâu nặng của người bạn này đối với nàng biết nói sao cho vừa! Kiều Nương nghe tình yêu trong tim dành cho anh dâng tràn lênh láng như mặt biển rộng, cao vời vợi như núi non, mà nàng biết dù có nói yêu anh đến ngàn lần, đến vạn lần vẫn chưa đủ.
Từ hôm ấy, Kiều Nương chú ý cẩn thận hơn hẳn trong những mối quan hệ xã hội. Dù Huy Diễn thường xuyên đến thăm an ủi và đón về, nàng vẫn chưa hoàn toàn dứt được mối lo lắng phập phồng trong tâm. Cả hai đều biết cần kiên nhẫn và thời gian để trạng thái này được cân bằng.
Chính vì nỗi bất an về sự khó lường của tương lai, về cái mong manh dễ vỡ của hạnh phúc đang có trong tay mà Kiều Nương đôi khi hình thành ý tưởng vượt qua những chuẩn mực của riêng mình để sống tất cả cho tình yêu và người mình yêu. Nàng sợ sẽ bị hại lần nữa, sợ nếu thân thể bị hoen ố rồi thì làm sao còn xứng với tình anh, sợ sẽ mất đi người thương ấy, mất đi tình yêu tha thiết của mình.
Đã có lần khi hai đứa ngồi trong vòng tay nhau âu yếm, Kiều Nương không ngăn được lòng mình ôm hôn Huy Diễn mà lòng xót xa, chẳng biết sẽ còn được yêu anh như thế này bao lâu nữa. Trong cơn bão tình ngọt ngào mãnh liệt cuốn xô hai đứa chơi vơi, nàng vòng đôi tay qua cổ anh thỏ thẻ:
-Diễn ơi, em yêu anh, yêu anh biết bao nhiêu! Em muốn… được là của anh, em muốn mình là của nhau, dù chỉ một lần mà cũng sẽ là mãi mãi, nhé anh yêu?
Nghe cách nói khác thường của người bạn lòng, Huy Diễn chợt thấy băn khoăn lo lắng. Kiều Nương của anh xưa nay hết sức lề lối giữ gìn, sao hôm nay lại có ý tưởng không giống với tính cách của nàng tí nào. Dù đang hừng hực trong lửa tình yêu thương, Huy Diễn còn đủ tỉnh táo để nhận định tình hình. Anh không muốn trong một phút bốc đồng mà cả hai làm điều gì đáng tiếc, để rồi sau này sẽ phải ngượng ngùng hổ thẹn khi nhìn nhau. Huy Diễn cúi xuống hôn lên cánh môi hồng ngọt lịm ấy, nhỏ nhẹ hỏi:
-Em có vẻ… khác chút so với ngày thường. Chuyện gì vậy Nương?
Đôi mắt ướt át long lanh, Kiều Nương nũng nịu:
-Em có gì đâu mà khác thường. Em muốn được trở thành người con gái của riêng anh, muốn mình thuộc về nhau mãi mãi.
Cọ mũi mình vào chóp mũi nàng đầy trìu mến, Huy Diễn cười, ánh mắt lém lỉnh:
-Như vậy mà còn bảo không khác thường sao?… Em đang có cảm nghĩ gì, hãy bày tỏ cho anh biết đi Nương?
Nàng ngập ngừng một chút, suy nghĩ sao rồi chỉ mỉm cười đáp:
-Thì em nói rồi đó. Anh thông minh thừa hiểu lòng em mà!
Chính vì hiểu lòng Kiều Nương nên Huy Diễn đoán biết nàng có điều gì chôn giấu chưa nói ra. Anh dịu dàng đỡ lấy chiếc cằm nàng trong tay, nhỏ nhẹ kiên nhẫn dỗ dành:
-Nói đi Nương, anh biết em đang có tâm sự gì đó! Nói nhé em yêu!
Kiều Nương nhìn vào mắt anh, ánh mắt vừa nồng nàn cháy bỏng vừa lo sợ u uất. Nàng khó nhọc bày tỏ:
-Em muốn… thuộc về anh, hoàn toàn và trọn vẹn, để sau này… lỡ có gì em không bao giờ phải hối tiếc!
Huy Diễn nhướng mày hoang mang, giọng thảng thốt:
-Sao lại “lỡ có gì”? Em đang nói gì vậy Nương?
Nghe hỏi Kiều Nương càng ôm chặt anh hơn, giọt lệ buồn đã lóng lánh hoen ướt rèm mi. Nàng nức nở thổn thức:
-Em… em sợ lắm Diễn ơi! Lỡ như bọn chúng hại em lần nữa, cái trinh trắng của em vì thế mà bị chúng cướp đi, em sẽ ân hận ngàn đời vì đã không sớm trao tặng cho anh, người em yêu thương nhất. Giờ vẫn còn kịp, em muốn thuộc về anh, trao cho anh tất cả! Mai này… nếu chúng rắp tâm xâm hại em, em sẽ đau buồn mà chết được!… Cũng chưa biết em sẽ sống ra sao nữa, nhưng ít ra em cũng còn một niềm an ủi là đã trao cho anh cái quý nhất của đời mình, đã được một lần trọn vẹn là của anh!
Lời nàng tâm tình bằng tất cả sự day dứt chân thật từ tận đáy tim khiến cho chàng trai xốn xang đau đớn, chút tự hào trân trọng xen lẫn với ngậm ngùi thương cảm. Anh cũng là một người đàn ông với xuân tình nam giới đang tới hồi cực thịnh, cũng có những khao khát ái ân bình thường như mọi người. Trước sự mời gọi dâng hiến của người con gái mơn mởn hương xuân thật không dễ gì vượt qua. Chỉ có điều… ở hoàn cảnh này, tự dưng Huy Diễn cảm thấy sự đón nhận của anh chẳng khác nào một hình thức chiếm đoạt đầy cơ hội trong lúc người bạn mình chưa thật sự ổn định trong tâm tưởng. Nó có cái gì đó lấn cấn trong lương tâm anh không được thoải mái yên ổn chút nào. Huy Diễn yêu nàng thật lòng, yêu tha thiết. Vậy thì anh nỡ nào lợi dụng lúc yếu đuối này của nàng mà làm cái điều trước giờ nàng luôn gìn giữ! Đúng như anh đã tiên đoán, sự việc vừa rồi chấn động Kiều Nương vô cùng khủng khiếp, chưa biết đến khi nào mới hoàn toàn trở lại bình thường. Tuy nhiên từ chối là việc không hề đơn giản, vì chỉ cần một chút kém tế nhị khéo léo sẽ khiến cho nàng tự ái và tổn thương thêm ghê gớm.
Sau khi cân nhắc xong, Huy Diễn trầm giọng bảo:
-Nương, nếu bây giờ mình thuộc về nhau rồi, và lỡ như điều khủng khiếp ấy xảy ra như em đang sợ, chẳng lẽ em nghĩ khi ấy anh, hoặc là em, đau khổ ít hơn hay sao?
Kiều Nương trân trối nhìn Huy Diễn, chưa kịp đáp lời thì đã nghe anh nói tiếp:
-Câu trả lời dĩ nhiên là không rồi, phải không em?… Anh rất xúc động và trân trọng những gì em dành cho anh, và do đó anh muốn được ở bên cạnh cùng san sẻ với em. Vì… em là người anh yêu, nỗi đau của em là nỗi đau của anh, bất hạnh của em là bất hạnh của anh. Khi em bị tổn thương thì anh cũng bị tổn thương như thế! Em hiểu không Nương?
Kiều Nương khe khẽ gật đầu, cảm nhận anh nói thật chí lý. Nếu đã xem nhau là một nửa của đời mình, thì những kiếp nạn hay hệ lụy của một người làm sao không ảnh hưởng sâu sắc đến người còn lại. Nàng lo lắng và hoảng sợ vì bị hại bao nhiêu thì anh cũng bị tác động một cách tương tự bấy nhiêu. Thôi vậy, đời vốn nhiều biến đổi khôn lường, ta chỉ có thể cố gắng hết mình chứ đâu thể lo mãi cho những gì chưa biết trong trương lai mà ảnh hưởng không tốt đến cuộc sống hiện tại.
Hai đứa chợt rơi vào im lặng, vẫn ngồi gần kề âu yếm trong lòng nhau mà theo đuổi những suy tư của riêng mình. Một ý tưởng chợt nảy sinh trong trí Huy Diễn. Nếu đã thật lòng yêu nhau đến vậy, nếu đã khao khát được trọn vẹn là của nhau, tại sao không bàn tính chuyện trăm năm luôn, vừa làm đẹp lòng người yêu, vừa tránh đêm dài lắm mộng? Hai đứa đều đã lớn ra trường đi làm cả rồi, yêu nhau bảy tám năm, tình yêu đã được thử thách và chín muồi, hơn một năm qua ngoài công việc ra đều dành nhiều thời gian cho nhau, có thể gọi là vô cùng hòa hợp mặn nồng. Nghĩ vậy Huy Diễn cầm tay Kiều Nương đề nghị:
-Nương ơi, không ấy… mình hãy cưới nhau đi em nhé? Như thế mình sẽ là của nhau vĩnh viễn rồi, đúng không em?
Lúc trước hai người đã bàn bạc và đồng lòng sẽ làm việc thêm một hai năm nữa để tích lũy vốn liếng, ổn định sự nghiệp hơn trước khi bước vào cuộc sống lứa đôi. Nhưng với biến cố quá kinh khủng vừa xảy ra, Kiều Nương nhận thấy lời đề nghị của Huy Diễn là vô cùng hợp lý và vẹn cả đôi đường. Đôi mắt sáng ngời lên sung sướng, nàng tỉ tê đáp:
-Thật nghen anh? Em rất vui nếu mình cưới nhau. Hồi trước mình tính sẽ đợi thêm chút nữa, anh nhớ không? Nhưng bây em muốn được làm vợ anh ngay thôi, càng sớm càng tốt.
Huy Diễn đưa ngón tay trỏ khều khều vào má Kiều Nương, cười trêu:
-Coi bộ… có người muốn chồng lắm rồi kìa!
Cong đôi môi lên, nàng nguýt anh bảo:
-Người ta chỉ muốn ai đó làm chồng thôi, chứ đâu phải bạ ai cũng muốn đâu à! Nếu không phải ai đó thì cho không người ta cũng chẳng thèm!
Huy Diễn phì cười, gật đầu trêu chọc:
-Biết rồi, biết rồi! Đàng này thật là quá hân hạnh được người ta chọn mặt gửi vàng. À không, phải nói là chọn mặt gửi… bao gạo!
Lại kêu người ta là bao gạo! Cái anh này thiệt tình mà! Người ta dáng người gọn gàng, ba vòng vòng nào ra vòng đó hẳn hoi, nhìn cũng xinh lắm chứ bộ, vậy mà cứ ví người ta là bao gạo. Ghét gì đâu!
Nghĩ vậy mà đôi môi chúm chím cười, Kiều Nương làm bộ dỗi:
-Vậy ai kia thích bao gạo hay thích vàng? Nếu thích vàng thì xem cô nào có vàng mà kêu họ gửi. Còn người ta chỉ có gạo để gửi thôi.
Huy Diễn cũng cười cười, tình tứ đáp lại:
-Vàng để làm nữ trang cho đẹp bên ngoài thôi chứ không làm cho no đâu. Anh muốn được no lòng nên tất nhiên sẽ chọn bao gạo. Nhớ gửi gạo cho anh nha!
Liếc yêu anh một cái, nàng cười lúng liếng:
-Gửi gạo cho anh hả? Được thôi! Anh nghe câu ca dao này chưa? “Muốn no thì phải chăm làm, một hạt lúa vàng chín hạt mồ hôi.” Bao gạo này có bao nhiêu hạt, anh cứ đếm rồi nhân lên với chín. Sau đó anh làm sao cho toát ra bấy nhiêu giọt mồ hôi, thì bao gạo này sẽ về với anh ngay.
Ôi trời cái cô bạn này thật là đáo để quá đi thôi! Đến đây thì Huy Diễn buông tay chịu thua hết lý sự lại nổi thật rồi. Nhìn cái mặt vênh lên lém lỉnh với đôi môi hồng cong cong nghịch ngợm mà anh cưng gì đâu, muốn cắn vào đó mấy miếng cho “bỏ ghét”.
Huy Diễn vội ôm ghì lấy Kiều Nương vào lòng, tham lam hôn ngấu nghiến vào môi má và chiếc cổ thon thon xinh xắn, khiến cho ai kia nhột mà ré lên cười khúc khích. Nàng rùn cổ, ráng đẩy anh ra trong tiếng cười đứt quãng:
-Anh, nói không lại người ta rồi tính dùng cách này ăn hiếp người ta đó hả?
Huy Diễn vẫn lì lợm rúc mặt vào chiếc cổ trắng ngần mềm mại ấy, vừa cười hề hề vừa đùa:
-Ai biểu em ăn gian, đem cả ca dao ra làm khó anh chi. Bị phạt chút xíu như này là khoan hồng lắm rồi còn gì!
Những tiếng cười lảnh lót trong veo lại vang lên. Trong không gian ấm cúng này đang có một đôi tim chan chứa tình yêu chân thành nồng thắm, ấp ủ niềm hy vọng tràn đầy sẽ được nên duyên chồng vợ, cùng ăn đời ở kiếp bên nhau trong một ngày thật gần. Cái mong ước bình dị đáng yêu và chính đáng ấy phải chăng là quá nhiều, khi bão tố phong ba của cuộc đời bất chợt lại phủ xuống hai mái đầu xanh! Quả là như cụ Nguyễn Du đã viết:
“…Trải qua một cuộc bể dâu
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng…”
☘︎