CHƯƠNG 22
Không lâu sau cái ngày định mệnh tại căn nhà ấy, thật bất ngờ Huy Diễn nhận trát ra hầu tòa rồi nhanh chóng bị xử án tù giam.
Cú đạp của Huy Diễn vào người Hưởng trong lúc tự vệ đã gây tác hại vượt xa mức tưởng tượng của anh. Hưởng bị gãy cột sống và chấn thương tủy sống do cú va đập quá mạnh với phần gỗ cứng của chiếc kệ gần đó nên trở thành phế nhân vĩnh viễn. Hắn bị bại liệt toàn phần bán thân dưới, giờ phải ngồi xe lăn suốt đời và không tự tiểu tiện hay đại tiện được. Cuộc đời hắn coi như đã tàn, kết thúc những chuỗi ngày ăn chơi hoang đàng hư hỏng cũng như mưu sâu kế độc hãm hại người khác.
Khi nhận được hung tin, đôi bạn Huy Diễn, Kiều Nương và mẹ anh đã vô cùng kinh hoàng, đâu thể ngờ việc anh đến cứu người bị mưu hại rồi tự vệ chính đáng cuối cùng lại dẫn đến cơ sự này. Kiều Nương khi ấy đang ở chỗ làm, nghe tin nhắn của người yêu liền xin nghỉ khẩn cấp rồi tức tốc đến nhà anh ngay. Hai người phụ nữ thân yêu nhất của anh quá đau lòng và uất ức đã bật khóc nức nở, khiến cho không khí trong căn phòng tràn ngập một màu tang thương ảm đạm. Bà Mơ gào lên:
-Ông trời ơi, kẻ ác bị quả báo xứng đáng đã đành. Tại sao người lương thiện lại lâm phải cảnh này!
Kiều Nương lòng đau như dao cứa, nước mắt lấm lem cả khuôn mặt, sụt sùi:
-Sao mà oan ức thế này hả anh? Mình có làm gì sai đâu mà phải ra tòa! Em không cam lòng chút nào!
Chẳng biết Hưởng và Bích Vy đã bí mật dàn xếp với nhau thế nào mà bọn chúng dựng ra một câu chuyện hoàn toàn khác với sự thật. Hưởng khai vì quen biết với Bích Vy từ lâu nên đồng ý cho cô ta mượn căn nhà ngoại ô xinh xắn yên tĩnh của mình để đón mời bạn cũ là Kiều Nương đến chơi. Hắn rất ít khi xử dụng căn nhà này nên điều đó không là trở ngại gì cả. Còn hắn hôm ấy ra vườn sau ngồi câu cá, một thú vui hắn vẫn thỉnh thoảng dành thời gian tiêu khiển, có nhiều người láng giềng làm chứng.
Tiếp đó Bích Vy khai Kiều Nương đang ngồi chơi thì ngất đi, mà cô chỉ nghĩ đơn giản rằng do trúng gió. Cô ta bèn nhắn tin cho Hưởng đến phụ giúp xem xét thế nào để nếu cần cùng nhau đưa Kiều Nương vào bệnh viện. Ngay lúc đó thì Huy Diễn xông vào. Theo lời khai của chúng, anh vì ghen tuông vô cớ mà nổi điên lên, hành hung xô Bích Vy té trật cổ chân và đánh Hưởng trọng thương, xong sau đó máu lạnh bỏ đi. Bọn chúng cố phác họa chân dung anh là con người tàn nhẫn mất hết nhân tính, đánh đập người dã man không thèm để ý gì đến sự sống còn của nạn nhân.
Sự thật thì tất nhiên hoàn toàn trái ngược. Huy Diễn chỉ tự vệ để Hưởng khỏi đâm chết mình. Khi chiếc taxi tới anh phải rời nhà ngay vì lo cho Kiều Nương chưa biết nàng nặng nhẹ ra sao. Anh đinh ninh Hưởng chỉ bị đau bề ngoài rồi làm bộ làm tịch khóc rống lên hòng giở trò gì đó nữa thôi. Con người ti tiện như hắn mưu mô xảo quyệt làm sao anh tin được, cũng phải thôi.
Hiện trường đã được dọn dẹp tẩy xóa một cách cẩn thận có chủ đích của ai đó chẳng còn dấu vết gì. Công ty taxi xác nhận Huy Diễn đúng là vị khách gọi xe đến nhà của Hưởng vào ngày xảy ra vụ án. Nhân chứng duy nhất đứng về phía Huy Diễn là Kiều Nương. Tiếc thay nàng khi ấy mê man đâu thể cung cấp bất cứ lời khai nào khả dụng để biện hộ cho Huy Diễn, nên anh hoàn toàn không đưa ra được chứng cớ nào để bào chữa cho hành động của mình.
Tất nhiên… không hẳn là như vậy…
Huy Diễn bị luật sư của phía bên Hưởng buộc tội xâm phạm gia cư bất hợp pháp, hành hung đánh người gây thương tích nghiêm trọng để lại hậu quả sức khỏe lâu dài cho nạn nhân, rồi bị tòa kết án bảy năm tù giam. Kiều Nương suýt ngất đi trước lời tuyên án tại tòa, còn bà Mơ thì có phần bình tĩnh hơn nhưng cũng gần như chết lịm, nước mắt tuôn rơi đầm đìa. Đứa con trai duy nhất bà thương yêu như máu thịt giờ vướng vào kiếp lao tù trong một tình cảnh quá oan nghiệt, biết kêu trời có thấu! Hai người phụ nữ ôm lấy nhau trong đau khổ tột cùng, nhìn chiếc còng chụp vào tay người con, người yêu của mình mà ruột như đứt lìa từng đoạn. Bóng anh lầm lũi khuất xa dần bên cạnh hai nhân viên chấp pháp, trong ánh mắt ấy mang nhiều u hoài sâu thẳm.
Thế là từ hôm đó nơi trại giam kia xuất hiện thêm một tù nhân mới, một chàng trai với hồ sơ tiền án hoàn toàn sạch sẽ không chút tì vết. Nằm trong xà lim Huy Diễn gác tay lên trán ngẫm nghĩ vu vơ rồi chợt nhếch môi cười buồn.
Cuộc đời đúng là một vở kịch hề cười ra nước mắt. Anh đang lưỡng lự suy tính để tìm cách cho cái tên dâm đãng mặt người dạ thú ấy vào tù, để cho hắn không bao giờ còn cơ hội manh nha hãm hại người con gái anh yêu nữa, thì hắn đã ra tay xử lý anh trước rồi. Kết cục giờ đây anh là người phải ngồi tù, chứ đâu phải bọn chúng. Nghe có nực cười không kia chứ!
Song ít ra Huy Diễn cũng có chút an ủi. Hưởng đã bị trừng trị đích đáng. Từ nay hắn chỉ là một phế nhân tàn tạ, cho nên anh cũng có thể an lòng phần nào Kiều Nương sẽ không còn nơm nớp lo sợ hắn giở trò lần nữa. Chính Huy Diễn cũng chẳng ngờ cú đạp của mình có sức sát thương mạnh đến vậy. Kể ra anh đánh đổi mấy năm tự do của đời mình để trừng phạt hắn như thế, dù anh chẳng chủ ý, là một cái giá liệu có được gọi là sòng phẳng chăng! Có lẽ đó là quả báo mà hắn phải gặt.
Còn con ả Bích Vy kia nữa! Tội ác của ả cũng ngập trời, thế mà hiện giờ ả đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Kiều Nương của anh hiền lành chân chất, chẳng thể nào địch lại con người gian giảo hiểm độc như ả. Cho nên tốt nhất là từ mặt ả hẳn không nên qua lại gì nữa. Anh tin sớm muộn gì ả cũng sẽ lãnh một cái kết cục chẳng tốt lành gì đâu.
Huy Diễn giờ đây chôn thân mình nơi này, để lại người mẹ hiền tần tảo suốt đời vì con thui thủi nơi căn nhà cũ. Bây giờ nó trở nên rộng rãi mênh mông hiu quạnh quá. Từ ngày anh đi rồi, bà Mơ sống lặng lẽ một mình như cái bóng. Bao nhiêu nước mắt đã tuôn rơi thương nhớ đứa con bà đem hết tuổi thanh xuân, tình thương và tâm huyết dạy dỗ nên người. Thế mà nỗi bất hạnh từ đâu giáng xuống đầu nó thật tàn nhẫn.
Theo phản ứng thường tình của người làm mẹ, lẽ tất nhiên một sự oán trách đối với Kiều Nương không khỏi vụt qua tâm tưởng bà, bởi nếu không vì liên can đến nàng thì con trai bà đâu phải tù tội. Nhưng rồi khi bình tâm và lý trí trở lại, bà Mơ nhận thức rõ sự việc chẳng khác chi một tai nạn đau lòng mà thôi. Mà đã là tai nạn thì có ai biết trước để tránh bây giờ! Nếu được như thế thì làm gì có tai nạn giao thông hay muôn vàn bi kịch khác trên đời nữa. Suy cho cùng Kiều Nương chỉ là một nạn nhân đáng thương. Hoặc chăng nếu trách nàng dại dột dễ tin người thì cũng thiếu công bằng, vì liệu có ai dám vỗ ngực tự hào mình chưa từng một lần trong đời dại dột chăng? Như chính bà đây, chẳng phải vì đã một lần trót “dại dột” tin vào lời ước hẹn của ai kia mà tạo ra sự hiện hữu của chàng trai mang tên Huy Diễn đến với thế gian. Song nếu bà được hỏi có bao giờ hối tiếc vì điều ấy không, thì câu trả lời hiển nhiên là tuyệt đối không, vì đứa con này bà xem như báu vật và là điều may mắn đẹp đẻ nhất trong đời mình. Do vậy việc có được anh sẽ bị xem là “dại dột” chăng, hay phải xem là một ân sủng bao la của trời cao mới đúng?
Tình cảnh hiện tại âu cũng vì vận xui và định mệnh oan trái đẩy đưa, có than trách cũng chẳng thay đổi được gì. Bà buồn vì cái nghiệt ngã của tình đời, cái éo le của số phận, nhưng cũng chẳng biết quy chụp vào đâu nữa.
Ngoài những lúc đi làm ra, về nhà là người mẹ đau khổ ấy lại sụt sùi hoen lệ, vì nơi đó gợi cho bà quá nhiều hình ảnh về đứa con tội nghiệp của mình. Những bữa ăn bây giờ không có con cùng ăn, bà chẳng còn thiết tha nấu nướng gì. Bà vui khi chuẩn bị những món con yêu thích. Bà hạnh phúc khi thấy nó hí hửng ăn thật ngon miệng. Dù tuổi nào, nó vẫn là một đứa con trong mắt bà.
Rồi bà xót xa lo lắng không biết giờ này trong ấy con có được bình yên không, có đủ cơm no áo ấm không, có bị đánh đập hiếp đáp gì không. Bao nhiêu mối âu lo, nỗi nhớ con và sự đau khổ ngập trời khiến bà Mơ ăn ngủ chẳng yên mà tiều tụy hốc hác hẳn ra. Cả đời bà chỉ có đứa con này, một người con ngoan hiếu thảo như thế, sao bà không thương hết lòng cho được!
Nhớ lại một lần cách đây hơn hai năm, bà đưa con trai về thăm quê ngoại. Nơi đó xa xôi cách trở nên đã lâu bà mới có dịp cùng con trai đi một chuyến như thế. Huy Diễn thích quê ngoại lắm. Anh mê cái vườn cây rợp bóng mát và những thảm cỏ xanh mượt hiền hòa, cái không khí trong lành và tiếng chim véo von trên cây thật vui tai. Khung cảnh nơi đây thanh bình êm đềm mà nơi thành phố khó tìm được. Lần đó anh nghe bà ngoại thủ thỉ với mẹ:
-Con có dự định gì không Mơ? Bây giờ thằng Diễn cũng lớn rồi, mai mốt nó cũng sẽ lấy vợ rồi tự lập. Bộ con định ở vậy một mình sao con, rồi lỡ lúc bệnh hoạn ốm đau thì sao?
Bà Mơ cười hiền đáp:
-Dạ thiếu gì người ở một mình mà mẹ. Giờ tuổi con cũng lớn rồi con chẳng nghĩ gì đến chuyện hôn nhân nữa. Mai mốt tụi nhỏ có con cái, con phụ giữ cháu rồi chơi với nó cũng vui rồi.
Huy Diễn nghe nói mà thương mẹ muốn khóc. Mẹ anh lúc nào cũng thế, nhân hậu vô cùng sống cho người hơn là cho mình. Cả đời tận tụy lo cho con giờ lại nghĩ đến chuyện lo cho cháu. Khi xưa lúc còn nhỏ anh rất sợ chuyện mẹ tái giá, có lẽ bị ám ảnh bởi câu ca dao:
“Trời mưa bong bóng phập phồng
Mẹ đi lấy chồng con ở với ai!”.
Nhưng rồi khi lớn khôn trưởng thành có nhận thức chín chắn hơn, Huy Diễn nhiều khi thấy xót xa cho tình cảnh của mẹ. Mẹ anh vẫn còn khá trẻ với một vẻ đẹp mặn mà chín chắn. Không thiếu đàn ông cùng trang lứa muốn tiếp cận làm quen mẹ, nhưng bà vẫn bỏ qua tất cả một lòng sống tốt để nuôi con. Tất nhiên Huy Diễn biết đâu phải vì thế mà mẹ không cảm nhận được sự cô đơn, và đôi khi anh bắt gặp một thoáng buồn vương trên mắt mẹ. Anh đã nghiêm túc nghĩ đến hạnh phúc riêng cho mẹ. Bà hy sinh vì anh quá nhiều rồi. Vài ba lần anh gợi ý khuyến khích mẹ tìm một người phù hợp cho có bạn có đôi, nhưng bà chỉ cười thật hiền hậu nói lảng ra:
-Mẹ già rồi, ai mà thèm cái thân già này chứ. Lấy về không hạp còn mệt và khổ hơn. Thôi duyên ai người đó hưởng. Nếu có duyên nợ thì người đó sẽ tới đúng lúc, còn không thì cũng chẳng sao! Con đừng lo cho mẹ!
-Dạ, con chỉ mong muốn mẹ được an nhiên hạnh phúc. Miễn điều gì khiến mẹ vui là con mãn nguyện rồi.
Chỉ mấy tiếng từ đứa con như thế thôi mà lòng bà vui lắm. Chẳng cần gì nhiều, chỉ là tấm lòng của nó nghĩ đến bà là đủ rồi. Bà chẳng màng quà cáp biếu xén gì, cái tâm cái tình là trên hết, mà con bà thì lúc nào cũng thương kính mẹ. Thế mà đứa con ấy giờ đang ở trong tù, lòng người mẹ làm sao yên ổn được!
Nơi này có một bà mẹ quay quắt nhớ con, thì bên kia có cô gái trẻ ngày đêm xót xa thương mong người bạn lòng yêu dấu tuy còn đó mà như đã cách xa vời vợi. Cánh cổng nhà tù và những song sắt oan nghiệt đã chia rẽ hai đứa thật tàn nhẫn, thật tức tưởi. Giấc mộng chung đôi trong ngày hôn lễ đang sắp trở thành hiện thực giờ bỗng xa vời hun hút. Nỗi kinh hoàng vì suýt bị bọn ác nhân kia hãm hại chưa kịp tan, thì giờ lại thêm niềm đau thương chồng chất khi người thân yêu nhất còn lại trên đời của nàng phải lâm vào con đường lao ngục, mặc dù trên thực tế anh chẳng có tội tình gì.
Ôi, cuộc đời sao tàn nhẫn và bất công quá đỗi! Kiều Nương muốn gào thét lên cho vỡ hết những uất ức tức nghẹn trong lồng ngực. Đã bao đêm rồi nàng trằn trọc mất ngủ vì day dứt nhớ thương anh. Đã bao lần nàng lặng lẽ khóc thầm, nghẹn ngào nuốt bao nhiêu nước mắt vào tim khi đứng nhìn ra con đường đông đúc trước nhà hàng, nghĩ bụng giờ này thiên hạ đang tự do bay nhảy và ăn chơi hẹn hò thỏa thích, thì anh phải chịu cô đơn tù túng trong ngục tù.
Có một cảm xúc ân hận và tội lỗi đè nặng trong tâm tưởng khiến Kiều Nương bứt rứt khôn nguôi. Nàng tự trách mình vì đã nhẹ dạ cả tin vào sự phục thiện của Bích Vy mà dẫn đến hậu quả này. Nếu anh không đến đó cứu nàng thì đã chẳng phải gánh nhận cái kết quả cay đắng ấy. Nàng đã gián tiếp hại anh rồi! Mỗi lần nghĩ như thế là Kiều Nương lại khóc rũ rượi không sao kềm hãm nổi. Nàng yêu thương anh biết bao nhiêu. Anh mệt mỏi, anh đau nhức một chút là nàng xót lắm rồi, thì làm sao nàng muốn làm gì để di hại đến anh kia chứ! Thế mà!…
Giờ anh đang làm gì, có đói khát lạnh lẽo lắm không, có vất vả nhọc nhằn lắm không? Anh vẫn thường thích những món ăn em nấu lắm, mà bây giờ em đâu còn được nấu cho anh ăn nữa! Em thèm những khoảnh khắc ấy biết bao, được nhìn cái dáng điệu hăm hở lí lắc của anh khi sắp thưởng thức một món ăn yêu thích em làm, được nghe những câu nói đùa nghịch ngợm tếu tếu của anh. Em thèm vòng tay ôm siết chặt nồng ấm của anh, cách quan tâm dịu dàng của anh, thèm nụ hôn quen ngọt ngào cháy bỏng, thèm cái tham lam vồ vập mà cũng rất nhẹ nhàng cưng nựng ấy. Em yêu tất cả những gì thuộc về anh, Diễn ơi!
Mỗi lần bây giờ rời chỗ làm là Kiều Nương buồn tái tê muốn phát khóc, khi nhận ra đã không còn cái bóng dáng quen thuộc dấu yêu kia đến đón nàng về. Còn đâu nữa bàn tay dơ cao vẫy gọi làm hiệu của anh, còn đâu nét mặt sáng ngời rạng rỡ cùng nụ cười tươi rói ấy! Tất cả đã xa, xa thật rồi!
Nhưng Huy Diễn anh ơi, bảy năm tuy lâu nhưng đâu phải là vĩnh cửu, phải không anh? Ước mộng kết duyên của đôi mình tạm gián đoạn nhưng sẽ có ngày trở thành hiện thật. Em sẽ đợi anh, em sẽ chờ anh về, chẳng có gì thay đổi được. Dù có lâu hơn thế nữa, dù có là cả đời, em vẫn đợi, bởi vì… em mãi hoài yêu anh.
“… Xin giữ hoài trong tim
hơi thắm nụ hôn đầu
với bao lời ước hẹn.
Mai dẫu đời ngăn cách
Thời gian dù bôi xóa
Em vẫn hoài уêu anh.”.
Tiếng nhạc trong nhà hàng tỉ tê réo rắt. Giọng người ca sĩ ngân nga mấy câu hát trong bản nhạc “Em Vẫn Hoài Yêu Anh” của Trịnh Lâm Ngân, chỉ một sự tình cờ mà Kiều Nương thấy sao quá giống lòng mình, khiến nàng bất chợt bâng khuâng rưng rưng sầu. Nàng cúi đầu bước nhanh, tay quệt vội giọt lệ buồn vừa trào lên khoé mắt.
Chắc hẳn nếu Huy Diễn chứng kiến cái tâm trạng héo úa và những thống khổ của hai người phụ nữ ấy trong lúc này thì anh sẽ đau lòng biết mấy. Họ đang có đầy đủ tự do và các quyền công dân của mình nhưng nào có sướng sung an nhiên gì. Họ cũng đang gánh chịu những đau thương tinh thần chẳng kém gì anh. Ngẫm nghĩ lại anh cũng có cái phước hơn rất nhiều người trên đời rồi, có được một người mẹ vĩ đại như thế và một hồng nhan trỉ kỷ dành cho anh trọn tấm chân tình. Quả là một niềm an ủi lớn lao vô cùng tận!…
Mới đó mà ba tháng đã trôi qua từ ngày Huy Diễn vào tù, cuộc sống bên ngoài vẫn bận rộn cuốn xô như chưa có gì từng thay đổi. Bà Mơ và Kiều Nương đến thăm anh hàng tuần, tuy mỗi người đến vào lúc khác nhau vì giờ giấc làm việc và rảnh rỗi của họ không đồng nhất. Bây giờ đó là niềm vui duy nhất còn lại của anh, được gặp những người thương yêu của đời mình.
Nhớ lại hình ảnh mẹ trong lần gặp gần đây mà Huy Diễn se sắt lòng. Mái tóc bà như bạc thêm nhiều ra, vầng trán như thêm nhiều nếp nhăn, đôi mắt hoen đỏ chắc hẳn đã tuôn rơi cơ man nào là lệ buồn. Làm con mới lớn lên chưa báo hiếu mẹ được ngày nào thì đã rơi vào kiếp tù đày, gây cho mẹ biết bao đau xót. Thật tội lỗi này biết đến kiếp nào mới trả được!
Lần nào thăm anh mẹ cũng khóc nhiều. Thế nhưng bà chẳng hề trách mắng gì ai hay oán than số phận. Trong từng câu nói với con đều chứa đựng sự âu lo và tình thương ngút ngàn.
-Con ở trong này có khỏe không, có bị người ta đánh đập tra khảo gì không con? - giọng bà Mơ đầy quan tâm.
Huy Diễn cố gượng một nụ cười trấn an mẹ:
-Dạ con vẫn bình thường. Mẹ xem con vẫn lành lặn từ đầu xuống chân nè có sứt mẻ chút nào đâu. Mẹ an tâm đi nghen!
Bà Mơ gật gật đầu, rồi sụt sùi nói qua màn lệ:
-Ráng mà giữ gìn sức khỏe nghe chưa con. Ở trong này đau ốm bệnh tật không có mẹ săn sóc cho đâu! Tránh đụng chạm đừng gây hấn với ai rồi chúng thù vặt đánh đập cho lại khổ!
-Dạ con biết mà mẹ!
Lần nào cũng lui tới những câu dặn dò thăm hỏi đại loại như thế, Huy Diễn nghe riết thuộc lòng luôn. Ấy vậy mà anh cứ muốn được nghe hoài, nghe giọng nói ấm áp hiền dịu đó của mẹ. Cái tình mẹ dành cho con nó bao la biết mấy khiến anh thấy lòng mình như ấm lại thật nhiều.
Còn đối với Kiều Nương, sau một thời gian trôi qua với tất cả những vui mừng và hạnh phúc tràn đầy trong mỗi lần nàng đến thăm, Huy Diễn chợt nhận ra mình đang trở thành một gánh nặng quá lớn cho nàng. Mới đây nàng có chia sẻ với anh:
-Em nghỉ làm ở chỗ nhà hàng “Mắt Giai Nhân” rồi Diễn ơi. Thay vào đó em mới mua lại một tiệm ăn nhỏ. Thật sự thì em chưa hoàn toàn sẵn sàng với kế hoạch này đâu, nhưng em muốn có sự tự do sắp xếp thời giờ làm việc của mình hơn để tiện thường xuyên đến thăm anh.
Huy Diễn ái ngại:
-Vậy… chuyện vốn liếng thế nào, em có đủ vốn không Nương? Nếu cần em cứ nói với mẹ. Anh có một số tiền để dành, dự định sẽ sau này dùng làm đám cưới và dư chút cho cuộc sống hai vợ chồng. Nhưng bây giờ chưa cần thì em cứ lấy mà dùng.
Lắc nhẹ đầu, Kiều Nương trấn an người yêu:
-Không sao đâu anh! Quán ăn này nhỏ thôi, với lại chủ cũ đang cần sang gấp vì lý do gia đình nên bán lại giá tương đối rẻ. Em xoay xở được.
-Vậy công việc ở đó bây giờ ra sao? Địa điểm thế nào? - Huy Diễn ân cần hỏi.
Kiều Nương tỉ tê kể:
-Cũng không tệ anh à! May là nó nằm gần khu thương mại cạnh rạp chiếu phim nên cũng đông đúc người, lại khá xa “Mắt Giai Nhân” nên không bị đụng chạm gì. Từ từ em sẽ chỉnh đốn phát triển hơn, còn bây giờ mới như vậy cũng được rồi.
Thật ra khi mua lại quán ăn này và khởi sự doanh nghiệp riêng cho mình, Kiều Nương đã hết sức đắn đo, một phần là vì chưa thoải mái về mặt tâm lý, và mặt khác là ngại với Hùng. Hùng đã rất tốt với nàng trong công việc những năm qua, nên việc nàng rút chân khỏi “Mắt Giai Nhân” mở quán ăn riêng có thể sẽ ảnh hưởng đến sự làm ăn của tiệm.
Kiều Nương đã gọi điện nói chuyện với Hùng để bày tỏ nguyện vọng của mình, không hẳn là xin phép mà để tìm sự thông cảm. Nàng chân thật bảo Hùng:
-Anh Hùng, em vô cùng biết ơn tất cả sự nâng đỡ và cất nhắc của anh đối với em trong suốt thời gian em làm việc ở công ty anh. Như anh đã biết em ấp ủ ước nguyện sẽ có một tiệm ăn nhỏ cho riêng mình từ lâu. Đúng ra bây giờ chưa phải là thời điểm tốt nhất cho em, nhưng do tình hình riêng thay đổi em cần phải thực hiện ngay. Có điều như vậy em không còn hợp tác với “Mắt Gian Nhân” được nữa. Mong anh thông cảm giùm cho em và đừng giận em nha?
May sao Hùng tỏ ra vô cùng hiểu biết, xuề xòa bảo:
-Ồ, không sao đâu Nương, em đừng ngại! Anh cũng là một thương gia, anh hiểu mà. Cơ hội tới thì em phải biết nắm bắt. Đó là chìa khóa của thành công. Anh sẽ bàn thảo với chị quản lý để điều chỉnh lại thành phần nhân sự ở “Mắt Giai Nhân”. Chúc em thành công với doanh nghiệp mới nhé Nương!
Kiều Nương thấy lòng nhẹ nhàng hơn hẳn, nói thêm cho Hùng an tâm bằng cách đùa vui:
-Tiệm ăn của em nhỏ xíu hà, lại xa “Mắt Giai Nhân” nữa nên chắc chắn không phải là đối thủ hay dành mất mối của “Mắt Giai Nhân” đâu nha anh!
Hùng bật cười ha hả:
-Ai biết được nè! “Mắt Giai Nhân” thành công một phần không nhỏ là nhờ em. Bây giờ nếu vì em mà nó sụm thì cũng công bằng thôi. Mà nè, mai mốt nếu cần gì cứ gọi anh nha! Và nên nhớ, “Mắt Giai Nhân” luôn đón chào em, nếu em đổi ý!
Cuộc đối thoại kết thúc tại đó. Hùng tư lự gác điện thoại, một thoáng buồn len vào tim. Đã từ lâu, anh biết mình dành nhiều cảm tình cho người con gái này, một cô gái trẻ phải trốn chạy “tổ ấm” để thoát khỏi nghịch cảnh cuộc đời, rất tài năng, chịu khó, tận tụy, nhân hậu, luôn cố gắng hết mình vươn lên trong khó khăn để tự khẳng định mình. Quả là một cô gái đầy nhân cách và hết sức mạnh mẽ, là một hình mẫu phụ nữ tuyệt vời khiến anh yêu và ao ước được chọn làm bạn đời.
Tiếc thay Hùng chưa bao giờ tìm được cơ hội thích hợp để bày tỏ lòng mình với Kiều Nương. Nàng hoạt bát, năng nổ, nói chuyện rất tự nhiên thoải mái, nhưng luôn tránh né những đề cập liên quan đến tình cảm. Dường như trong tim nàng đã có một bóng hình chế ngự, khiến Hùng đủ nhạy cảm mà tự thấy dù nói ra cũng chỉ nhận phải một lời từ chối thôi. Nàng cứ thế xa anh dần, trước tiên là rời thành phố B của anh, rồi bây giờ là rời hẳn công ty anh. Hùng thở dài não nề, mặt chùng xuống, thầm tiếc cho mình không có cái may mắn được bước vào trái tim cô gái ấy.
Tiếp nhận tiệm ăn mới của mình, Kiều Nương lập tức cho sửa sang sơn phết lại nhằm tạo một bộ mặt mới bắt mắt hơn, lấy một cái tên gợi cảm để dễ gây ấn tượng với khách. “Bước Chân Em” - cái tên này là do chính Huy Diễn gợi ý cho nàng, lấy cảm hứng từ lần hai đứa gặp lại nhau sau sáu năm xa cách trong quán “Lá Rơi”. Tiếng bước chân nàng tối hôm đó đã để lại cho anh một xúc cảm quá sâu đậm đến giờ vẫn chưa phai nhạt.
Tất nhiên yếu tố căn bản là cung cách phục vụ và phẩm chất thức ăn luôn được đặt lên hàng đầu. Bấy giờ Kiều Nương đã có chút tiếng tăm trong giới ẩm thực. Do sự tương hổ động viên nhau lúc trước, trong một năm qua Huy Diễn và Kiều Nương đều tham gia và gặt hái được vài giải thưởng quan trọng trong các kỳ thi đấu cờ và nấu ăn. Nhờ vậy tuy quán mới mở nhưng đã thu hút được một số lượng khách dùng đáng phấn khởi.
Biết Kiều Nương vất vả với công việc, lại bôn ba đường xa đi thăm mình đều đặn, Huy Diễn càng lúc càng khổ tâm trước sự nhọc nhằn của người yêu. Khiến nàng phải lãng phí mất những bảy năm tuổi thanh xuân đời con gái để chờ đợi mình, anh thấy nó ích kỷ và tàn nhẫn sao đâu. Chờ đợi một người đi du học về với tương lai rạng ngời chói lọi thì còn đáng nói, đàng này chờ một người tù với viễn cảnh đen điu, anh thật sự không đành.
Huy Diễn đã có nhiều ngày trăn trở, những đêm mất ngủ thao thức, để rồi đi đến quyết định sẽ tìm cách để Kiều Nương dứt bỏ cuộc tình đau khổ này mà tìm một bến đỗ bình yên khác. Anh đã cố ý từ chối không tiếp khi nàng đến thăm, thậm chí bịa ra mình đã có người yêu khác, cốt là để cho nàng nhụt chí oán hận mà buông bỏ.
Nhưng tất cả những cố gắng ấy của Huy Diễn dường như không hề có tác động gì đến ý chí của Kiều Nương. Nàng vẫn kiên trì đến mỗi tuần, có khi đến hai lần trong một tuần dù đầu tắt mặt tối với rất nhiều công việc, nhẫn nại một cách lạ kỳ. Nàng muốn chứng tỏ cho anh thấy sự xua đuổi cũng như những câu nói lạnh nhạt của anh chẳng thể xóa được tình yêu trong tim mình dành cho anh, một thứ tình yêu trong suốt như pha lê, sáng ngời như ánh dương, vững bền như núi đá. Dù anh có lánh mặt không tiếp mình thì Kiều Nương vẫn đến, vẫn nhờ quản ngục chuyển cho anh những gói quà đầy tình nghĩa và mẩu thư tay nho nhỏ viết vội, lắm khi lấm lem nhòe chữ vì nước mắt.
Diễn ơi, anh không bắt em xa anh được đâu! Ngày nào anh còn trong ấy, ngày nào trái tim em còn đập thì em vẫn sẽ đến, vì em là… “gạo” của anh kia mà, những hạt gạo mộc mạc thủy chung một đời.
Người viết đã rơi giọt sầu run run búp ngà khi thảo lên những nét chữ ấy. Trong kia người đọc cũng nhòe mắt run rẩy bàn tay nâng niu bức thư. Một mảnh giấy nhỏ thôi mà thấm châu lệ của cả hai con người, chuyên chở bao niềm tâm sự từ hai trái tim!
☘︎