← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 23

Có lâm vào kiếp nạn mới biết ai chân tình, ai hời hợt. Trong khi Kiều Nương một lòng một dạ với Huy Diễn như thế thì có một người con gái khác đã từng rất say mê anh nhưng bây giờ không buồn lui tới nữa. Tất nhiên trước cả khi hay tin Huy Diễn bị tuyên án, Thúy Hồng đã tìm gặp Bích Vy để hỏi thăm tin tức cái “phi vụ” kia tới đâu rồi. Gặp lại lần này, Bích Vy chẳng còn xoắn xít nồng nhiệt như lần trước nữa, chỉ cáu kỉnh đáp gọn:

-Chuyện đó hỏng rồi, chị không giúp em được nữa đâu. Xin lỗi em!

Thúy Hồng há mồm tròn mắt ngỡ ngàng trước sự thay đổi kỳ quặc của Bích Vy. Hôm trước ả nói cười niềm nở lắm, còn nhận tiền ứng trước của cô nữa, thế mà hôm nay giở quẻ rồi.

Tuy nhiên, Thúy Hồng sẽ thấu cảm mà chẳng ngạc nhiên chút nào nếu như cô rơi vào tình trạng tồi tệ của Bích Vy bây giờ.

Lần đó sau khi gặp lại Kiều Nương và chắc mẩm sẽ giăng bẫy mưu hại được nàng để ẳm những món tiền thưởng lớn, Bích Vy về nhà khoái chí lắm, không kềm nổi lòng huênh hoang khoe ngay với bà Đào:

-Nè má, biết gì không, hôm nay con vừa gặp lại con Nương đó.

Bà Đào đang chơi với thằng bé con của Bích Vy, nghe vậy dừng tay hỏi:

-Thật à? Gặp nó ở đâu?

-Ở gần nơi con làm luôn. Nó học ra đại học rồi, bây giờ làm trong nhà hàng “Mắt Giai Nhân” kế vũ trường chỗ con đó. Coi bộ nó cũng có thớ trong đó lắm. Thấy mà ghét!

Sầm mặt lại, bà Đào đanh giọng:

-Mày thấy chưa, nó như vậy mà học xong đại học, có công ăn việc làm hẳn hòi. Còn mày thì bây giờ chẳng ra gì, bắt chán!

Bích Vy cũng không vừa:

-Sao má cứ lôi cái chuyện đó ra hành xách tui hoài vậy? Nói cho má biết, tui sắp trúng một mối lớn rồi đó. Má chửi tui lúc đó đừng có xin tui tiền chơi đề nghe chưa!

Nghe vậy bà Đào mở cờ trong bụng ngay, nhưng vẫn làm mặt lạnh liếc con bảo:

-Mày làm gì mà trúng mối? Hay mày cặp với thằng cha già dê nào trong vũ trường rồi? Ê, coi chừng vợ con nó tới đánh ghen cho phù mỏ rồi lúc đó kêu trời nghen con!

Bích Vy cười thâm hiểm, hất mặt lên:

-Không, tui chưa cần tới cách đó đâu. Lần này tui sẽ dùng con Nương làm mồi câu, tui sẽ ăn được tiền của cả hai đứa khác.

Nói đoạn cô lôi xấp tiền mà Thúy Hồng đã ứng trước cho mình hôm trước ra vỗ vỗ thật kêu trước mặt bà Đào, vênh váo khoe:

-Nè, má coi đi! Đây chỉ là tiền ứng trước của một đứa thôi nghen. Xong việc tui sẽ lãnh thêm gấp mấy lần như vầy nữa.

Lúc này bà Đào mới tin thật, mắt sáng lên hỏi ngay:

-Đâu mày nói tao nghe rõ rõ cái coi! Mày làm sao với con Nương mà tụi kia chung nhiều tiền cho mày dữ vậy?

Bích Vy nhỏ giọng kể lại “chiến thuật” thâm sâu của mình với giọng điệu rất đắc ý. Nghe xong bà Đào vỗ chân khen vùi:

-Mày coi vậy mà hay quá! Con nhỏ đó cho bị một cú như vậy mới đáng đời.

Hai mẹ con cười ha hả khoái trá lắm. Kể cũng lạ, có những kẻ chuyên mưu toan hại người mà lại lấy đó làm thích chí! Thế nhưng thiên bất dung gian, âm mưu hiểm độc của Bích Vy bị Huy Diễn phá hỏng bét, khiến cho ả tức điên người.

Vì vậy, khi có cơ hội để trả thù Huy Diễn thì Bích Vy làm sao bỏ qua cho được. Sau vụ đó thật ra Bích Vy và Hưởng coi như cạch mặt nhau luôn. Đến khi Hưởng chạy chữa khắp nơi bất thành, biết mình bị tàn phế cả đời hắn ức quá bèn quay sang thưa Huy Diễn ra tòa để trả thù cho bỏ ghét. Lúc đó hắn mới tìm cách cấu kết lại nhất thời với Bích Vy để hạ bằng được chàng trai kia.

Bích Vy tự cho rằng mình đã bị “thiệt hại” rất nhiều, mà cô quy tất cả là tại Huy Diễn. Chính anh đã phá bĩnh âm mưu và làm trặc cái chân của cô ta. Hơn thế nữa, thay vì mưu mô biến Kiều Nương làm con mồi cho Hưởng thưởng thức thì chính Bích Vy lại bị hắn xơi tái tại chỗ như vật thế thân mới đau! Trận vùi dập trong cơn kích tình cuồng bạo do tác dụng từ thuốc của Hưởng khiến thân thể Bích Vy tả tơi sau trận hoan lạc ấy, phần dưới đau buốt mấy ngày sau đi lại vẫn chưa được bình thường. Bích Vy phải dùng thuốc ngừa thai khẩn cấp hòng tránh sinh ra thêm một đứa con cô không hề mong đợi.

Cẩn thận là thế nhưng Bích Vy cũng đâu tránh được hậu quả. Thói chơi bời đồi trụy ăn tạp lâu nay của Hưởng đã để lại cho hắn căn bệnh liệt kháng khủng khiếp, mà chỉ được khám phá ra khi người ta xét nghiệm hắn trong quá trình chữa trị thương tổn cột sống. Bích Vy nghe tin rụng rời tay chân, vội vàng đi xét nghiệm mới hay mình đã bị lây nhiễm từ Hưởng trong lần quan hệ ấy. Vô hình trung cô muốn ám hại Kiều Nương mà kết cục lại tự hại chính mình. Quả là ác giả ác báo, lưới trời lồng lộng chạy đâu cho thoát!

Trong tâm trạng lo sợ, chán chường và uất hận ấy, Bích Vy còn bụng dạ nào để nói chuyện với Thúy Hồng về những thứ linh tinh chẳng quan trọng gì với mình nữa. Cô đúng ra muốn quát vào mặt Thúy Hồng hãy cút xéo đi cho rảnh nhưng phải cố ghìm lắm mới đáp được một câu tương đối tử tế như vậy.

Chẳng bao lâu sau thì Thúy Hồng cũng hay tin Huy Diễn bị Hưởng kiện cáo rồi bắt giam. Dù có thích chàng trai ấy, Thúy Hồng tự biết chẳng dại gì dính líu thêm với một người tù kẻo liên lụy mà họa lây. Cô lẳng lặng rút lui không gặp gỡ qua lại với anh nữa!

Từ ngày Huy Diễn vào tù, biết mẹ anh giờ sống một mình rất cô độc buồn tẻ, Kiều Nương không quản tốn kém thời gian và công sức thường xuyên ghé sang thăm viếng trò chuyện cùng bà. Cử chỉ tinh tế ân cần với những lời thăm hỏi đầy chân tình dịu dàng của Kiều Nương khiến cho bà Mơ ngày càng thương quý nàng. Hơn lúc nào hết, sự quan tâm hỏi han và tình bầu bạn ấy có ý nghĩa vô cùng to lớn. Bà xúc động cầm tay Kiều Nương bảo:

-Bác thật biết ơn con, đã bận rộn mà còn dành thời gian đến thăm bác đều đặn thế này. Quanh đi quẩn lại giờ chỉ còn con lui tới thăm thằng Diễn và bác. Con quả là một cô gái có lòng và rất tốt. Thằng Diễn phước phần lắm mới có được một người bạn như con.

Kiều Nương xúc động đến trào nước mắt, vội nói:

-Thưa bác, xin bác đừng nói vậy! Tấm lòng của bác đối đãi với con từ xưa đến giờ và ơn nghĩa của anh Diễn dành cho con cao dày biết bao nhiêu, không biết đến chừng nào con mới trả nổi. Giờ anh Diễn vì cứu con mà mang thân tù tội, con thay ảnh săn sóc bác có chút như vầy thì đáng gì đâu.

Bà Mơ nhìn cô gái hiền hậu kia, miệng mỉm cười mà mắt cũng hoen lệ. Lòng bà thầm ước ao phải chi có được một đứa con gái ngoan ngoãn hiếu hạnh thế này thì còn gì bằng. Hai người phụ nữ với một mối sầu, một tâm sự tương đồng nên hết sức dễ thông cảm và gắn bó để cùng chia sẻ, an ủi hổ trợ tinh thần cho nhau.

Không may cho người mẹ tội nghiệp ấy, chỉ độ bốn tháng sau ngày Huy Diễn lâm nạn, bà Mơ do những buồn đau giày vò, tâm bệnh suy sụp và sức khỏe giảm sút đã ngã bệnh một trận vô cùng nguy kịch. Chứng nhiễm trùng đường hô hấp thông thường ngỡ đâu xoàng xoàng lại phát nặng rất nhanh. Mấy hôm nay nghe bà ho khùng khục và sắc diện không tốt, Kiều Nương đã thấy lo rồi nên cố ý đến thăm thường xuyên hơn. Hôm ấy nàng ghé thăm vào chập tối, gọi mãi mà không thấy bà ra mở cửa. Linh cảm có chuyện gì chẳng lành, nàng chạy sang nhà hàng xóm kế bên dò hỏi:

-Thưa cô cho cháu hỏi! Bác Mơ của cháu nhà kế bên, chiều nay cô có thấy bác cháu đi làm về không vậy cô?

Bà hàng xóm vốn đã biết mặt Kiều Nương do thấy nàng đến đây nhiều lần rồi nên không mấy gì ngạc nhiên, lắc đầu bảo:

-Lúc sáng cô có gặp chị ấy trước sân, nghe chỉ nói xin nghỉ làm một ngày vì bị cảm không khỏe, rồi không thấy chị ấy nữa. Bộ chỉ không có trong nhà sao?

Nét mặt đầy lo lắng, Kiều Nương đáp:

-Dạ cháu gọi cửa nãy giờ mà chẳng thấy động tĩnh gì. Cháu sợ bác của cháu có gì không ổn rồi cô ơi!

Người hàng xóm ái ngại bảo:

-Nếu vậy thì nguy à! Không ấy cháu gọi thợ khóa nhờ mở cửa vào xem chị ấy sao rồi.

Trong tình thế bất đắc dĩ mạng người trên hết nên Kiều Nương buộc phải dựa vào giải pháp cuối cùng đó. Khi vào được nhà, nàng phát hiện bà Mơ nằm hôn mê bất động trên giường, thân người nóng sốt bừng bừng, mặt đỏ ửng và hai bờ môi khô nứt. Thật khó mà ngờ bệnh tình của bà lại trở nên xấu đi một cách nhanh chóng đến vậy. Kiều Nương hốt hoảng gọi ngay xe cấp cứu đưa bà vào bệnh viện.

Sau tiến trình xét nghiệm người ta tức tốc cho bà Mơ nhập viện vào khu chăm sóc đặc biệt, đồng thời chỉ định bà cần dùng máy trợ thở do tình trạng hô hấp đã đến hồi trầm trọng. Nhìn bà nằm liệt bất động trên giường mà Kiều Nương xót xa, lòng ngậm ngùi thương cảm vô cùng. Một người phụ nữ cao cả nhân ái thế này, một người mẹ tuyệt vời thế này mà lúc đau yếu chẳng có thân nhân nào bên cạnh. Được đứa con trai duy nhất lại mang kiếp tù đày, hoàn cảnh xem ra thật là quá tội.

Kiều Nương xao xuyến nhớ lại những ký ức về bà Mơ. Nó như một khúc phim quay chậm đưa nàng đi qua bao cung bậc cảm xúc bồi hồi khó tả. Từ cái lần đầu tiên xa xưa ấy khi nàng còn là đứa bé con gầy gò đứng khép nép chơ vơ nơi góc tường lớp Một, bà đã dịu dàng quan tâm hỏi han ra sao. Đến cái buổi sáng năm lớp Mười đầy hổ thẹn ấy khi bà dạy dỗ bảo ban cho nàng cái chuyện tế nhị của con gái, cử chỉ lời nói nhẹ nhàng êm ái như mẹ hiền. Rồi mỗi lần đến nhà, bà đều tiếp đón nàng hết sức niềm nở thân ái, khi nào cũng cho nàng cái cảm giác ấm cúng như chính nhà của mình, như gia đình mình. Dòng hồi tưởng cứ thế trôi qua từng hình ảnh, từng đường nét mà Kiều Nương không hay nước mắt mình đã lăn dài tự lúc nào.

Kiều Nương chưa bao giờ được gặp mẹ ruột của mình, cũng chưa từng được một lần gọi tiếng “mẹ”. Vì thế cái tình cảm mẹ con thiêng liêng ấy luôn là niềm khát khao cháy bỏng trong tim nàng. Nếu được chọn lựa hay có một đặc ân trong kiếp sống này, thì Kiều Nương sẽ ước ao được làm con của người phụ nữ ấy. Bà mở lòng thương yêu đối đãi với nàng như con, thì nàng cũng yêu kính xem bà như mẹ. Âu cũng là điều hết sức công bằng và dễ hiểu.

Sau hơn cả tháng vật lộn với tử thần, bà Mơ cuối cùng mới được xuất viện với một thân thể hốc hác và sức lực giảm hẳn. Suốt thời gian bà nằm bệnh viện, Kiều Nương dù rất bận vẫn dành thời gian đến thăm chu đáo mỗi ngày, đến nỗi khi bà tỉnh lại trong giai đoạn thuyên giảm bắt đầu nói chuyện được, mấy cô y tá chăm sóc phải trầm trồ với bà:

-Con gái của bác thật là có hiếu quá! Cháu ước mai mốt con của cháu cũng có hiếu được như vậy ghê.

Bà Mơ nhướng mày tỏ vẻ ngạc nhiên, giọng yếu ớt:

-Con gái tôi? Ý cô nói…

Cô ý tá cười, nhanh nhẩu:

-Thì cái cô ngày nào cũng đến thăm bác chứ ai. Tại lâu nay bác nằm mê nên không biết đó thôi, chứ chiều hoặc tối nào cổ chẳng đến. Có khi cháu thấy cổ còn khóc nữa. Bác sĩ nói nếu cổ không đưa bác vào kịp thời thì rất khó cứu rồi.

Bà Mơ nghe đến đây cũng lờ mờ đoán được ra ai rồi. Hiện giờ người duy nhất thường xuyên thăm viếng trông nom bà chỉ là cô gái ấy. Lòng bà cuộn lên một thứ xúc cảm vô cùng khó tả không gọi tên được, chỉ biết là nó dễ chịu lắm, cứ như một liều thuốc bổ nhiệm mầu. Con trai ruột vì hoàn cảnh oan nghiệt không thăm bà được, thì trời ban cho bà một người con gái hết lòng như thế. Còn niềm an ủi nào cho bằng!

Chiều hôm đó Kiều Nương đến thăm như thường lệ. Thấy bà Mơ đã được tháo ống trợ thở và tỉnh táo nói năng trở lại, dù còn rất yếu, nàng mừng quá nói cười tíu ta tíu tít. Cái tình cảm chân thật tự trong lòng nó phát ra không cách nào giấu được. Nàng cười tươi hồ hởi bộc bạch nho nhỏ:

-Nhìn bác tỉnh lại mà con mừng quá là mừng. Mấy lâu nay con lo cho bác lắm. Bác ráng ăn uống tập luyện từ từ cho hồi phục lại nha bác!

Bà Mơ cầm tay Kiều Nương run giọng hỏi:

-Bác nghe cô y tá nói ngày nào con cũng vào thăm, vất vả cho con quá. Bác cám ơn con nhiều nghe Nương!

Kiều Nương lắc đầu đáp nhanh:

-Dạ ơn nghĩa gì đâu bác. Đó là bổn phận mà cũng là niềm vui của con được chăm sóc bác. Xin bác đừng nói vậy con ngại lắm!

Hai đôi bàn tay nắm chặt nhau, xúc động nghẹn ngào xen lẫn trong niềm vui sướng bao la. Họ là hai con người xa lạ không cùng huyết thống máu mủ gì, nhưng khi tấm lòng mở rộng dành cho nhau yêu thương và sự chân thành, thì kỳ diệu thay trở nên thắm thiết chan hòa chẳng khác chi tình thâm ruột rà.

Đến giai đoạn xuất viện về nhà dưỡng sức trị liệu để hồi phục, bà Mơ được Kiều Nương đến chăm sóc mỗi ngày. Đến khi tối hẳn bà đã an giấc rồi nàng mới dám ra về mà trong bụng vẫn nơm nớp không yên, sợ đêm hôm bà có chuyện gì xảy ra lại chẳng có ai bên cạnh. Nàng sắm cho bà một chiếc điện thoại di động để có cần thì gọi mình ngay, còn ban ngày lúc phải đi làm nàng thuê một chị giúp việc ở nhà chăm sóc cho bà.

Giai đoạn này Kiều Nương thật sự vô cùng vất vả, chạy ngược chạy xuôi tất tả suốt ngày thức khuya dậy sớm, khiến nàng ốm o héo gầy hẳn đi. Ai đã từng chăm sóc người bệnh mới biết cái nhọc nhằn của nó. Phải có một tình thương mênh mông và sự kiên nhẫn thật nhiều mới làm tốt được cái việc tưởng như đơn giản này. Kiều Nương vừa đảm đương công việc kiếm sống, vừa tận tụy chăm sóc người bệnh, lại còn canh cánh lòng về người thương đang trong ngục tù.

Thể chất thì mệt mỏi như thế, còn tinh thần thì đau khổ với trái tim tứa máu, khi cái người đáng ghét kia tự dưng nổi chứng không thèm gặp khi nàng đến thăm nữa chứ, lại còn nói những lời lạnh nhạt hững hờ. Bao nhiêu gánh nặng đè trĩu trên đôi vai gầy của người con gái bé nhỏ thật đáng thương.

Sự héo hon của Kiều Nương khiến cho cô bạn thân của nàng phải xót xa giùm. Dạo gần đây thấy rủ hoài mà Kiều Nương cứ từ chối đi dạo với mình, Mai Phi cằn nhằn:

-Mày đó nghe Nương, bộ bây giờ mày quên luôn con nhỏ bạn cũ này rồi sao mà trốn miết vậy! Mà nhìn cái tướng mày kìa, gầy rộc như ma đói thấy kinh quá đi!

Kiều Nương cười giả lả:

-Làm sao tao quên mày được, nhất là cái miệng chót chét của mày! Chỉ là tao bận thật mà.

Lườm bạn một cái thật bén, Mai Phi ngọt nhạt:

-Bận cho ai đó thì có! Mày làm gì mà bận suốt ngày vậy, nói nghe coi?

Lưỡng lự một chút rồi Kiều Nương cũng buồn buồn thành thật kể hết cho bạn nghe mọi chuyện. Nói gì thì nói giờ nàng chỉ còn nhỏ bạn thân này, có nó để chia sẻ tâm sự cũng thoải mái bớt trong lòng. Nghe xong Mai Phi tỏ ra ái ngại bảo:

-Mày làm vậy… có ổn không Nương? Mày bỏ công bỏ của, toàn tâm toàn sức lo cho người ta như vậy. Giờ ông Diễn nói quen người khác muốn xa lánh mày rồi. Bao nhiêu tâm huyết của mày coi như đổ sông biển. Tao… tao thấy không được tí nào!

Kiều Nương chép miệng ôn tồn thủ thỉ với bạn:

-Bác Mơ tốt với tao lắm, lo cho bác chút xíu vậy để đáp lại thì có đáng gì. Còn Huy Diễn thì tao nghĩ có gì uẩn khúc, chứ tao không tin con người của anh ấy như vậy đâu. Hồi xưa chỉ là bạn bè mà ảnh không ngại công khó đưa đón tao đi học tới ba năm trời, tụi mày cũng biết mà. Diễn đối với tao ơn nặng nghĩa dày, vì cứu đời con gái của tao mà phải ngồi tù đó. Tao thăm ảnh như vậy cũng chẳng xứng với những gì ảnh đã làm cho tao đâu!

Mai Phi nghe bạn thổ lộ chỉ thở dài. Cô biết nhỏ bạn mình rất bướng, nó đã quyết định làm gì thì khó mà đổi ý. Ngẫm nghĩ một chút cô nhỏ giọng:

-Thôi mày thấy gì đúng thì cứ làm theo ý mày, nhưng cũng nhớ mà giữ gìn sức khỏe! Mày bây giờ trơ trọi chẳng còn bà con thân thích gì. Thấy mày nhọc nhằn tao xót và thương mày quá!

Kiều Nương gật đầu cười đáp:

-Được rồi, yên tâm đi mà.

Mai Phi không quên xướng lên bài ca muôn thuở mỗi khi gặp Kiều Nương, lúng liếng cười chu môi bảo bạn:

-Và đừng quên, tao luôn sẵn sàng gọi mày bằng chị dâu đó!

Nhìn nét mặt lém lỉnh của Mai Phi mà Kiều Nương phải bụm miệng cười. Nhỏ bạn này chẳng bao giờ chịu bỏ cuộc mai mối nàng cho anh của nó. Nghĩ lại Kiều Nương cũng thấy chút áy náy với Phú. Anh vẫn mang mối tình đơn phương dành cho nàng từ hồi trung học đến giờ. Khi biết Kiều Nương trở lại thành phố này và đang làm cho “Mắt Giai Nhân”, Phú đã náo nức tìm đến gặp ngay.

Hôm đó Phú vẫn chỉn chu lịch thiệp, vẫn nồng nàn say đắm như ngày nào. Nhìn cách săn đón của anh dành cho mình mà Kiều Nương thấy nao nao khó tả, một sự xúc động xen lẫn tội nghiệp nữa. Dù khi ấy nàng chưa gặp lại Huy Diễn và đang mang con tim tan vỡ vì hiểu lầm anh đã có Thúy Hồng, dù nàng chính thức vẫn là người tự do chưa hẹn hò ai thì Kiều Nương cũng tự thấy không thể đáp lại tình cảm của Phú được. Làm như thế là bất công và có lỗi với anh, mà cũng không yên ổn với chính mình khi trái tim nàng chỉ mãi chứa đựng bóng hình ấy. Lần đó nàng đã khẽ khàng bảo anh:

-Anh Phú ạ, tấm chân tình của anh thật đáng quý. Tiếc rằng em chỉ có thể mến và kính anh như một người anh giống nhỏ Mai Phi mà thôi. Em xin lỗi!

Phú cúi xuống cười buồn đáp:

-Em đâu có lỗi gì mà phải xin lỗi hả Nương! Em rất thẳng thắn và kiên định với lòng mình. Chỉ tiếc là anh kém may mắn! Anh thành thật chúc em được nhiều niềm vui và hạnh phúc!

Rồi câu chuyện cũng qua đi, Kiều Nương thực tâm mong cho Phú quên đi mình mà tìm được tình yêu mới. Anh xứng đáng có một cô gái tử tế yêu thương. Còn Mai Phi hay cằn nhằn vậy thôi chứ nàng biết nó chỉ lo và nghĩ cho nàng, sợ nàng vì yêu quá đâm ra mù quáng hy sinh cả tuổi thanh xuân rồi cuối cùng ôm khổ một mình mà thôi.

Vốn là một người ý tứ hiểu biết, bà Mơ làm sao không thấy hết tất cả những chân tình và tấm lòng tận tâm săn sóc của Kiều Nương. Biết nàng tốn kém nhiều thời gian, công sức cũng như tiền bạc cho mình mà trên môi lúc nào cũng điểm nụ cười nồng ấm, thái độ ôn nhu dịu dàng, bà xúc động đến thấu tâm can. Đâu khoảng hơn hai tuần từ lúc xuất viện và thấy đã đỡ nhiều, bà nhỏ nhẹ bảo nàng:

-Nương ơi, bác bây giờ cũng khá hơn, cũng làm được chút đỉnh rồi. Thôi con đừng thuê chị giúp việc nữa tốn kém lắm. Lâu nay một tay con chăm lo cho bác lúc ốm đau như vầy, vừa của vừa công, bác mang ơn con nhiều lắm rồi. Bác không muốn con phải nặng nhọc vất vả như vậy nữa đâu! Bác ngại lắm, nghen con!

Nụ cười thật hiền, Kiều Nương chân thành bộc bạch:

-Thưa bác đừng nói vậy mà con buồn! Bác thương mà đối xử với con như con gái thì con cũng thương và kính bác như mẹ. Những tình cảm bác dành cho con trước giờ con cả đời không quên. Xin cho con được săn sóc chăm lo cho bác trong những lúc khó khăn này. Đó chỉ là một chút gọi là để đáp lại ân tình của bác đối với con.

Bà Mơ ngồi lặng im, hai mắt hoen đỏ vì xúc động, chốc sau mới run run thốt lên:

-Ước gì… bác có được một đứa con gái như con thì phước phần cho bác quá!

Lâu nay bà Mơ biết con trai mình và Kiều Nương có quan hệ yêu đương và hay hẹn hò đi chơi cùng nhau. Tuy nhiên Huy Diễn chưa kịp bàn thảo với bà việc hai đứa sắp tính đến chuyện thành hôn, thì cái tai ương kia đã ập xuống đầu chia rẽ đôi lứa. Bà Mơ cũng không rõ chuyện hai người tới đâu rồi. Mỗi lần đi thăm tù hỏi riêng Huy Diễn thì anh có vẻ lẩn tránh chẳng muốn nói đến. Do đó dù có thương và muốn cưới Kiều Nương về làm dâu đến mấy, bà cũng hết sức ái ngại không dám mở lời hỏi nàng. Bắt con gái người ta chờ đợi một tù nhân những mấy năm trời tự bà cũng thấy là một đòi hỏi quá đáng.

Nghe bà Mơ thổ lộ như thế, Kiều Nương sung sướng mở to đôi mắt, lắp bắp hỏi lại:

-Bác… bác nói thật hả bác?

Bà Mơ gật đầu cười hiền từ:

-Con tốt bụng hiền lành thế này, ai có được con làm con mà không tự hào sung sướng chứ!

Câu nói như một lời khen tặng ấy vô tình khiến cho Kiều Nương xốn xang tủi thân vô hạn. Ngày xưa cha nàng chỉ xem nàng là một gánh nặng, một thứ thừa thải không nên tồn tại, chứ đâu bao giờ tự hào vui sướng khi có nàng đâu. Chỉ đến khi bệnh nặng gần lìa đời ông mới thấy hối hận và nhìn ra lỗi lầm của mình. Khi ấy muốn được còn thời gian để thương yêu con thì cũng đã quá muộn.

Tự nhiên Kiều Nương trở nên bối rối ngượng nghịu không biết đáp sao nữa. Bà Mơ tinh ý nhận thấy nên nói qua đề tài khác:

-Lâu nay bác đau yếu không đi thăm thằng Diễn được, chẳng biết bây giờ nó ra sao nữa. Gần đây con có còn gặp nó không Nương, nó có nói gì với con không?

Nghe hỏi cô gái cúi mặt ráng che giấu sự bối rối mà se sắt buồn. Chẳng lẽ kể với bà Huy Diễn cự tuyệt không gặp nàng nữa nên làm gì có chuyện mà nói đây! Như thế sẽ khiến cho người mẹ đáng thương này càng thêm lo nghĩ phiền não mà thôi. Hơn nữa đúng là ba tuần nay vì quá bận với bà Mơ bị trọng bệnh nên nàng tạm hoãn các chuyến thăm Huy Diễn. Nàng định bụng cuối tuần này sẽ đi thăm anh trở lại, vì lúc này bà Mơ cũng đã phục hồi nhiều. Kiều Nương đành phải lựa lời nói:

-Dạ mấy tuần rồi con cũng chưa có dịp nói chuyện với ảnh, nhưng con tính vài bữa nữa sẽ vào thăm ảnh đây. Con sẽ gởi lời thăm của bác đến ảnh.

Bà Mơ đăm chiêu nghĩ ngợi rồi cầm tay Kiều Nương dặn dò:

-Bác cám ơn con thay mặt bác vào thăm nó. Mà Nương này, khi con gặp thằng Diễn, nếu nó có hỏi thì con đừng cho nó biết bác bị bệnh nghen! Nó biết rồi sẽ buồn lo, mà giờ kẹt trong đó cũng chẳng làm được gì! Đợi khi nào bác bình phục hẳn vào thăm bác sẽ tự kể cho nó biết.

-Dạ, con hiểu rồi! - Kiều Nương gật đầu lễ phép.

Sau một chút im lặng, như nhớ ra điều gì, bà Mơ mở lời:

-Nương, bác có đề nghị này, không biết con thấy thế nào!

-Dạ, xin bác cứ nói!

Bà Mơ ngập ngừng một chút như để thu xếp ý tứ, rồi trầm giọng từ tốn bày tỏ:

-Bác giờ sống một mình buồn lắm! Từ ngày thẳng Diễn đi xa, bác rất sợ mỗi khi phải về nhà, nó trống trải cô quạnh quá. Còn con thân gái ở một mình cũng neo đơn, tốn kém thuê nhà trọ làm gì trong khi ở đây nhà bác còn quá dư phòng. Hay là… con lại đây ở với bác luôn đi nghen, được không Nương? Bác cháu mình sẽ cùng nương tựa nhau mà sống. Có cháu chuyện trò thủ thỉ bác rất vui và thấy bình yên hơn…

…Thật tình thì… bác đã có ý nguyện này lâu rồi, trước cả khi bác bệnh nữa nhưng mà không dám nói. Con… con thấy thế nào hở Nương? Bác hứa sẽ thương con như con gái bác vậy, và nếu con không chê, bác xin được xem con như con gái của mình.

Mồ côi mẹ từ lúc chào đời, Kiều Nương vui sướng như lịm cả người khi niềm ao ước lâu nay đã trở thành hiện thực. Cái ước mơ có được người phụ nữ nhân hậu mà nàng luôn ngưỡng mộ và yêu kính này làm mẹ. Nàng tròn vo đôi mắt đã hoen nước vì xúc động, lúng búng hỏi lại như không tin vào tai mình:

-Bác nói… sao ạ? Bác… xem con như con gái bác ạ?

Bà Mơ gật đầu mỉm cười thật hiền. Kiều Nương ôm miệng kêu lên thảng thốt trong hạnh phúc vỡ òa:

-Thật nghen bác? Trời ơi, con có mẹ rồi, con có mẹ rồi, con sung sướng quá!

Bà Mơ lại mỉm cười độ lượng ôm lấy Kiều Nương vào lòng, còn nàng dụi đầu vào ngực bà mà nước mắt đầm đìa. Tình thương trong tim mỗi người họ thật vô cùng chứa chan, và nó biểu lộ một cách hết sức tự nhiên chân thành qua cái ôm nồng ấm ấy của người trong vai mẹ, qua cử chỉ đeo bám nhõng nhẽo của kẻ trong vai con. Giọng bà trầm ấm như tiếng ru:

-Từ nay con gọi ta thế nào cũng được, còn ta đã hứa thì sẽ xem con như con của mình. Mẹ sẽ thương con thật nhiều, con gái ạ! Mẹ cám ơn con đã chấp nhận mẹ, đã cho mẹ cơ hội được gọi con là con, một tiếng “con” đúng nghĩa nhất. Cám ơn con đã dành cho mẹ những tình cảm thật trong sáng đẹp đẽ. Cám ơn cơn đã tận tình săn sóc cho mẹ và tấm lòng của con đối với mẹ. Mẹ rất hạnh phúc ngày hôm nay, có con trong vòng tay mẹ!

Quá xúc động trước những lời tâm tình chân thật của bà Mơ, Kiều Nương chỉ biết khóc ròng. Có nằm chiêm bao nàng cũng không tưởng tượng được cái niềm vui quá lớn này. Từ nay nàng đã có mẹ, được đặt trên môi tiếng gọi thiêng liêng ấy. Trời cao thật đã nhủ lòng thương khi ban cho nàng một người nghĩa mẫu tuyệt vời như thế để bù đắp cái bất hạnh mồ côi của nàng. Kiều Nương thổn thức:

-Con vui sướng lắm mẹ ơi! Con biết ơn mẹ vô cùng. Con cám ơn mẹ thật nhiều đã cho con cái phước được làm con của mẹ, được mẹ yêu thương như thế! Con hứa sẽ hiếu thảo với mẹ suốt đời.

Vỗ vỗ nhẹ vào lưng Kiều Nương, bà Mơ trìu mến bảo:

-Mẹ biết rồi. Con ngoan lắm! Sao nè, con nghĩ thế nào về đề nghị của mẹ đến đây ở với mẹ?

Đang tràn ngập niềm vui, nghe vậy Kiều Nương chợt thấy một chút trăn trở. Dù lòng nàng vô cùng trong sáng, biết đâu có kẻ xấu bụng lại chẳng nghĩ nàng mon men tìm cách tiếp cận để lợi dụng người phụ nữ vừa bệnh nặng này điều gì đó. Nàng bèn ái ngại bày tỏ:

-Mẹ ơi, con rất sung sướng được sống chung với mẹ, nhưng con e… người ngoài không hiểu nhìn vào sẽ có lời dị nghị này nọ!

Bà Mơ nhìn Kiều Nương bật cười thật đôn hậu, từ tốn bảo:

-Ai nói gì mặc họ, chỉ cần mẹ đây hiểu lòng con là được rồi. Hơn nữa, con là con của mẹ thì về nhà ở với mẹ là việc quá hợp đạo lý rồi, có gì bất ổn đâu, phải không con?

Mọi lấn cấn còn sót lại trong lòng đã được dẹp yên, Kiều Nương gật đầu thật ngoan:

-Dạ con hiểu rồi! Con xin nghe lời mẹ dạy.

Bà Mơ bụng vui mừng như trẩy hội. Quả thật nhận được một cô gái hiền thục đạo hạnh như thế này làm con bà còn mong gì hơn. Vốn đã thương Kiều Nương từ lâu lắm rồi, qua thời gian đau bệnh thấy được cái tâm cái tình của nàng bà lại càng yêu quý hơn, trong đó bao gồm cả sự biết ơn nữa. Quả là duyên lành trời đưa đẩy cho bà có đứa con gái này, tuy không rứt ruột đẻ ra mà giờ bà với nó thương nhau chẳng khác nào ruột rà. Bà lắc nhẹ đầu tiếc thầm phải chi Huy Diễn không gặp kiếp nạn, hai đứa lấy nhau cùng sống một nhà vui vầy thương yêu hòa thuận, người làm mẹ như bà còn niềm vui sướng nào trên đời hơn nữa.

Lòng chợt man mác buồn, bà Mơ nhỏ giọng:

-Nương ơi, mẹ muốn hỏi con một chuyện riêng được không con?

Kiều Nương lấy làm phân vân nhưng liền gật đầu đáp:

-Dạ, xin mẹ cứ hỏi!

-Chuyện tình cảm của con và thằng Diễn… ra sao rồi?

Nghe hỏi bất chợt Kiều Nương rũ mặt đượm sầu. Nàng yêu anh tha thiết, yêu bằng tất cả tim gan mình. Vậy mà anh có chịu cho nàng gặp mặt đâu, còn xua đuổi nữa. Kiều Nương lặng thinh một lúc, rồi như ấm ức quá chịu không nổi rân rấn nước mắt bày tỏ:

-Dạ con thì… lúc nào cũng thương anh Diễn hết mẹ à, thương nhiều lắm!…

Nói đến đó nàng như nghẹn lại không nói thêm được nữa. Giọt nước mắt của Kiều Nương khiến bà Mơ hoang mang. Bà suy đoán theo một cách khác, nên trầm giọng buồn bã nói:

-Con thương nó, nhưng buồn vì nó ở tù, hai đứa bị chia cắt dỡ dang đến bảy năm, phải không Nương? Mẹ rất hiểu nỗi khổ tâm của con. Đời con gái có thì, mẹ thật không dám bắt con phải chờ. Mẹ nói rất thật lòng!

Thấy mẹ hiểu sai ý mình, Kiều Nương lắc đầu nhanh phân trần:

-Con chờ anh Diễn bao lâu cũng được, vì đời con chỉ thương có ảnh thôi. Trước giờ con cũng thấy ảnh yêu thương con chân thật, nhưng mà… mấy lần gần đây con vào thăm, ảnh rất khác…

-Nó khác ra sao? - bà Mơ nóng lòng cắt ngang.

Kiều Nương do dự ngồi lặng thinh, chỉ đưa tay quệt nước mắt. Bà Mơ nghiêm giọng:

-Có chuyện gì con phải nói rõ để mẹ biết mà giúp con! Con không nên e ngại hay che giấu!

Giọng sụt sịt, Kiều Nương thổ lộ:

-Dạ ảnh… từ chối không tiếp con nữa, lại còn nói đã quen người khác trong ấy rồi!…

Rồi như quá xúc động và thương tâm nàng bật ra khóc thành tiếng thật não nề. Ban đầu quả thực Kiều Nương không có ý định kể ra những chuyện tình cảm riêng tư, nhưng bà Mơ gặng hỏi như thế này thật là khó thoái thác. Hơn nữa bây giờ đã xem bà như mẹ, nàng thấy sự gần gũi thân thiết quá nên không thể kềm chế những tâm sự buồn mà bộc bạch ra hết.

Bà Mơ nghe xong chỉ lặng im, đôi mắt lim dim lại nhìn xa xăm như đang nghĩ ngợi điều gì lung lắm. Một lúc sau bà nhìn Kiều Nương hỏi:

-Gần đây hai đứa con có giận hờn gì nhau không? Hay con có làm gì có lỗi với nó không?

Kiều Nương ngẫm nghĩ một chút rồi lắc đầu cương quyết đáp:

-Dạ hoàn toàn không có đâu mẹ.

Suy tư thêm một chút, bà Mơ điềm đạm bảo:

-Vậy thì lạ thật đó, vì trước khi mẹ bị bệnh, mỗi lần vào thăm nó đều hỏi về con rất nhiều. Nói chung là sau khi hỏi han sức khỏe mẹ vài câu là nó toàn hỏi về con thôi. Mẹ thấy nó rất quan tâm và thương con đó Nương à! Còn cái chuyện nó bảo con nó quen người khác trong ấy, mẹ… cũng không biết thực hư ra sao!…

Kiều Nương nghe vậy thì thật sự rối bời, chỉ ngồi thừ ra không biết nói sao nữa. Anh để tâm đến nàng, anh hỏi han đủ thứ về nàng mà lại nhất định không chịu gặp. Anh vẫn lo nghĩ về nàng vì còn yêu, hay vì thương hại nàng, hay vì còn xốn xang với tình bạn cũ hai đứa đã có với nhau từ rất lâu?

Lại nghe tiếng bà Mơ nghiêm nghị cất lên:

-Cuối tuần này con đi thăm nó, để mẹ đi với con! Mẹ sẽ tìm cách hỏi nó xem ra sao.

Kiều Nương hốt hoảng:

-Ý không được đâu mẹ ơi! Mẹ mới bệnh dậy đi đường xa, con sợ mẹ mệt rồi tái bệnh lại thì nguy lắm.

Bà Mơ lắc đầu, rạch ròi bảo:

-Mẹ khỏe nhiều rồi! Mẹ cũng muốn thăm thằng Diễn coi nó ra sao mà. Mấy tuần rồi hai mẹ con mình không vào thăm, mẹ nghĩ nó cũng lo sốt vó trong trỏng rồi. Con cho mẹ đi nghen Nương! Nếu mẹ không đi với con, nó không chịu gặp con nữa có phải uổng phí công con đi không? Mẹ tuyệt đối không cho phép nó đối xử với con như vậy. Nhất định mẹ phải hỏi cho ra lẽ.

Kiều Nương thấy mẹ nói cũng có lý và tỏ thái độ quá kiên quyết thì đâu dám từ chối thẳng thừng, sợ bà giận. Nhưng để bà đi lúc này thì nàng chẳng an tâm cho sức khỏe bà tí nào. Còn về chuyện Huy Diễn lo sốt vó hả? Anh đáng ghét lắm Diễn ơi! Mấy tuần nay em chưa lên thăm anh được là vì phải săn sóc mẹ bệnh, chứ không phải vì nhụt lòng hay từ bỏ vì những lời cay đắng lạnh lùng của anh đâu. Anh có lo, có buồn khi chẳng thấy mẹ hoặc em đến thăm không? Em rất tiếc đã không đến sớm hơn được, mặc dù… anh xứng đáng bị phạt như vậy lắm!

Đắn đo ít giây nàng tìm cách nhỏ nhẹ thương lượng với mẹ:

-Dạ mẹ dạy cũng phải. Thôi con tính như vầy mẹ nha! Tuần này mình hãy khoan đi cái đã, đợi thêm một tuần con theo dõi xem sức khỏe mẹ cho thật ổn định, rồi tuần sau hai mẹ con mình cùng đi. Được không mẹ?

Thấy cách giải bày của con gái thật nhũn nhặn, lại thấu tình đạt lý, bà Mơ dù sốt ruột cũng phải gật đầu bằng lòng. Nỗi băn khoăn vướng mắc trong lòng này quả là khó chịu. Rõ ràng thằng Diễn hết sức thương yêu con bé, vậy thì tại sao lại còn có chuyện quen người khác? Chẳng lẽ đứa con trai đường hoàng ngay thẳng mà bà khổ công nuôi dạy và hết sức tự hào lại đổ đốn tới mức này sao?

Nhưng… nếu quả thật đúng như vậy thì bà sẽ làm gì? Nếu con trai bà đã thật sự yêu một người khác và dứt tình với Kiều Nương, bà sẽ xử trí như thế nào? Chấp nhận một đứa con dâu với tiền án ở tù ư? Nghe khó nuốt quá! Nhưng con trai bà hiện giờ cũng là một tù nhân đó thôi, có gì hơn người ta mà làm cao! Và sau rốt, tình yêu là thứ mà bà dù là mẹ cũng chẳng thể ép buộc con mình được. Một khi Huy Diễn hướng trái tim mình về một cô gái khác thì bà đành phải chấp nhận mà thôi.

Tất nhiên nếu để hụt đứa con dâu mà bà thương hết mực và đã xem như con gái của mình thì bà sẽ tiếc biết bao nhiêu.

Rồi sau đó thì sao, tương lai sẽ ra sao khi bà phải đối diện với hai đứa con gái trong một gia đình như thế? Một đứa là dâu, một đứa là con gái nuôi. Đứa là dâu thì thế nào bà chưa biết, chứ đứa con gái nuôi thì bà đã quen biết nó từ hồi còn nhỏ xíu, tâm tính nó thế nào bà rõ quá rồi. Hai đứa chúng nó sẽ xem nhau như thế nào khi đều yêu một người đàn ông mà lại gọi nhau là chị em? Làm sao Kiều Nương chịu đựng nổi khi chàng trai nó yêu hết dạ mà bây giờ phải gọi là anh trai? Gặp nhau trong nhà chào hỏi ngượng nghịu khó chịu xiết bao! Chắc chắn nó sẽ không sống với bà nữa mà sẽ rời đi thôi, và đó là điều bà hoàn toàn thông cảm.

Rồi nhỡ như bà thương con gái nuôi nhiều hơn con dâu thì lại càng phiền phức. Chúng sẽ đố kỵ nhau không, có lườm liếc xéo sắc với nhau không? Con trai bà sẽ cảm giác thế nào, xử trí ra sao khi mẹ mình lại thân mật thương yêu người yêu cũ, mà bây giờ lại là em gái nuôi hơn vợ của mình? Ôi, bao nhiêu là hệ lụy phức tạp sẽ nảy sinh, mới nghĩ tới thôi mà đã nhức đầu rồi!

Hít vào một hơi sâu, bà Mơ ôm con gái vào lòng vỗ về thật chân tình:

-Mẹ hứa sẽ làm sáng tỏ chuyện này cho con! Mẹ mong tình hình sẽ không tệ như mình nghĩ. Tuy nhiên mẹ muốn nói với con điều này. Nếu như… vì bất cứ lý do tệ hại nào mà con với thằng Diễn không thành, mẹ không có được con là dâu, thì con mãi mãi vẫn là con gái mẹ. Thằng Diễn nó vô phước mới không chọn con làm bạn đời…

Rồi bà chợt háy mắt thật lém lỉnh, nói tiếp bằng giọng khôi hài hơn:

-Còn mẹ, mẹ khôn hơn nó, mẹ xí trước con rồi. Cho nên nếu thằng Diễn nó có làm vuột mất con trở thành con dâu của mẹ, thì mẹ vẫn có con là con gái.

Kiều Nương nghe cách nói chuyện ngộ nghĩnh của mẹ thì bật cười mà nước mắt tuôn rơi. Không biết duyên mình mai sau sẽ thế nào, chứ lúc này chỉ nghe mấy lời êm đềm mẹ nói nàng đã mãn nguyện và ấm lòng lắm rồi.

Bắt đầu từ hôm ấy, hai người sống chung hòa hợp thương yêu không khác gì hai mẹ con ruột. Nhờ sự chăm sóc và bầu bạn chuyện trò của Kiều Nương, bà Mơ tìm được niềm vui và an ủi lớn lao nên chứng trầm cảm dần dần thuyên giảm đi rất nhiều. Đây đó bắt đầu vang lên những tiếng cười thay cho cái không khí lúc nào cũng ảm đạm nặng nề trước đây.

Còn ba hôm nữa là ngày hai mẹ con sẽ đi thăm Huy Diễn, ai cũng nôn nao được gặp lại người yêu quý của mình, mẹ được thấy con, và tình nương được gặp lại tình quân. Quà cáp đã chuẩn bị xong xuôi đâu vào đó. Tối nay còn ít thời gian rảnh rỗi Kiều Nương sang quét dọn phòng Huy Diễn. Anh đã rời nhà mấy tháng nay, mọi thứ trong phòng vẫn còn nguyên chẳng đổi thay gì nhưng vắng bóng người ấy e bụi bám hoang liêu.

Cẩn thận đưa chổi quét chiếc bàn làm việc cùng kệ sách nhỏ bên cạnh, thu xếp lại những thứ linh tinh Huy Diễn bày đây đó, Kiều Nương chợt thấy một vật nhỏ lạ lạ nằm trong lọ đựng bút bằng thủy tinh trong suốt. Cầm lên xem thì nhận ra đó là chiếc thẻ nhớ, bên ngoài không một nét chữ ghi chú nào, Kiều Nương toan đặt về chỗ cũ nhưng chợt khựng lại nghĩ ngợi. Không biết trong này chứa dữ liệu gì quan trọng hay không, chứ để nó lăn lóc như vầy nhiều khi hư hỏng hay thất lạc thì mệt. Huy Diễn không có nhà đến gần bảy năm nữa, biết đâu đến đó công nghệ thay đổi anh không còn truy cập được thì lại rất phiền. Thôi hãy xem thử rồi có gì lưu trữ vào tài khoản mạng của mình giùm cho anh.

Nghĩ thế Kiều Nương mang chiếc thẻ nhớ về phòng mình. Khi những hình ảnh được hiển thị bởi chiếc máy điện toán, nàng giật mình kinh hoàng như vừa gặp ác quỷ. Chỉ được một chút nàng không chịu nổi ôm mặt khóc nức nở vì quá uất hận và đau đớn, khi thấy thân thể nằm bất động của mình bị tên đàn ông đốn mạt bẩn thỉu kia lột bày từng chút, từng chút trong cái trò chơi dâm ô bệnh hoạn của hắn. Rồi những âm thanh giận dữ tra hỏi của Huy Diễn, tiếng hốt hoảng sợ sệt phân trần của Hưởng và những lời tru tréo chửi rủa buộc tội nhau giữa hắn và Bích Vy vang lên rõ mồn một không sót một từ.

Kiều Nương chợt hiểu ra tất cả. Nàng khóc rủ rượi rất lâu trong sự tức tưởi và oán giận đến tột cùng. Khi Huy Diễn kể lại sự việc, anh đã tế nhị nói nhẹ đi rất nhiều để tránh cho người yêu phải quá đau lòng. Lúc đó Kiều Nương đã thấy căm ghét hai con người xấu xa ấy lắm rồi. Vậy mà bây giờ chính mắt xem, chính tai nghe cơn oán hận trong nàng tăng lên có đến mười lần.

Đêm nay Kiều Nương tấm tức khóc gần như thâu đêm chẳng sao dỗ lòng đi vào giấc ngủ được, đến độ đôi mắt sưng húp mọng đỏ. Sau cơn chấn động mãnh liệt vì bị tổn thương quá nặng, Kiều Nương bấy giờ mới xót xa vô vàn khi hiểu ra sự hy sinh thật sự của Huy Diễn nó cao cả đến nhường nào.

Anh ơi, anh vì bảo vệ danh dự một đời con gái cho em mà thầm lặng chịu đựng một mình, thà chấp nhận án ngục tù chứ cam lòng không đưa ra bằng chứng tội ác của bọn chúng. Tình anh dành cho em mênh mông quá, cao cả quá Diễn ơi! Em mang ơn anh ngàn đời không hết. Không, em không thể để cho anh chịu thiệt thòi nhục nhằn thế được, không thể để anh mang bản án bất công như thế được! Em phải cứu anh và trả lại tự do cho anh,… dù phải đánh đổi tất cả!

☘︎