← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 24

Chiều nay Huy Diễn lại ngồi ủ rủ trong xà lim, vừa buồn hiu hắt vừa lo lắng nóng lòng chẳng yên Vậy là đã hơn tháng trời không một người thân thích nào đến thăm anh, trong khi trước kia tuần nào cũng có. Đầu tiên là mẹ, rồi sau đó đến Kiều Nương lần lượt biến mất. Hai người ấy như rủ nhau từ bỏ anh khiến Huy Diễn bồn chồn hoang mang vô hạn.

Lẽ nào mình được “cưng” quá nên sinh “hư”, mới hơn tháng không thấy người thân đến tìm đã cuống lên rồi chăng? Chàng trai tự hỏi rồi phì cười một mình.

Rất nhiều câu hỏi và giả thuyết Huy Diễn tự đặt ra rồi loay hoay phân tích mổ xẻ để tìm câu trả lời, nhưng cuối cùng chẳng đáp án nào giúp anh nhẹ lòng hơn chút mảy may. Về phần mẹ, điều anh lo lắng nhất là tai nạn hay bệnh hoạn gì đó mới bặt tăm lâu như vậy. Một giả thuyết khác là ông bà ngoại anh đã có chuyện lớn xảy ra nên mẹ phải về quê xa thăm cấp tốc. Trường hợp thứ ba là sau thời gian đầu thăm viếng thường xuyên thấy anh tương đối yên ổn, mẹ cũng tạm an lòng nên đến thăm thưa thớt hơn. Nếu đúng vậy thì anh rất mừng và sẽ thôi không bứt rứt nữa.

Còn đối với người ấy, miệng thì nói cứng lắm chứ đâu ai biết lòng Huy Diễn buốt đau đến mức nào. Anh yêu Kiều Nương còn hơn chính bản thân mình thì làm sao nỡ khiến nàng buồn, nhưng việc cần và nên làm thì phải làm thôi! Anh lo cho sự an nhiên của nàng, không đành để nàng phải phí bỏ tuổi xuân chờ đợi mình nữa, một người tù chẳng có tương lai. Anh chấp nhận hy sinh một tình yêu mà mình hết sức nâng niu trân trọng để giải thoát cho nàng.

Huy Diễn biết tình cảm của Kiều Nương đối với mình rất sâu nặng và chân thành, nên sẽ không đời nào nàng chịu xa rời anh trừ khi anh hết yêu nàng. Phải bịa ra một lý do thật khốn nạn, thật tàn tệ thì mới mong nàng chán ghét anh, để hoàn toàn tuyệt vọng mà tìm cho mình một bến đỗ khác. Anh cam tâm đóng vai làm kẻ phụ tình, một tên đàn ông tráo trở bội bạc.

Ôi, tình yêu của anh thật là thánh thiện và cao cả! Nhưng phải chi anh biết cách ấy mang lại hạnh phúc cho Kiều Nương ở khía cạnh nào chưa thấy, chỉ thấy nó khiến nàng đau khổ đến vỡ cả tim. Đôi khi một hành động với chủ đích hết sức trong sáng và cao thượng lại đem đến một kết quả trái ngược hẳn với mong muốn. Kể cũng buồn!

Vậy là… nàng không còn đến nữa rồi! Nương ơi, anh nhớ em đến quay quắt, đến điên cuồng. Em có biết anh đau đến bầm tím cả ruột gan khi phải dối lòng nói với em những lời ấy không Nương?

Huy Diễn than thầm mà nghe buồn thật buồn. Bụng thì quyết tâm muốn Kiều Nương từ bỏ mình, vậy mà khi không thấy người ta đến nữa thì lại thất vọng ê chề, tim nhức buốt như muốn nhũn nát ra. Anh xụ mặt não nề, tự thấy cảm xúc của mình thật là mâu thuẫn kỳ quặc.

Đang mãi mê trong mạch suy tưởng thì có tiếng thông báo quen thuộc vang lên khiến anh nhảy nhổm vì mừng rỡ:

-Phạm Huy Diễn, có thân nhân đến thăm kìa!

Là ai, là ai đây? Mẹ hay là nàng? Bất cứ ai anh cũng sẽ rất mừng. Anh khao khát có được lại cái tâm trạng này lắm rồi!

Cánh cửa phòng thăm vừa hé mở, Huy Diễn nhận ra ngay bà Mơ mẹ mình. So với lần trước gặp, bà có phần già và bạc nhược hơn ra, khiến anh chợt quan ngại âu lo. Thật ra lúc này bà đã tiến bộ hơn nhiều rồi, chứ nếu như anh thấy dáng vóc bà hôm vừa xuất viện hẳn còn sững sờ đau xót hơn nữa.

Gặp được mẹ Huy Diễn mừng lắm, nhưng bên cạnh niềm vui ấy có một sự thất vọng mênh mông khi chẳng thấy cái người mà anh leo lẻo từ chối không cho gặp kia đâu cả.

-Mẹ dạo này có được khỏe không? - anh ân cần mở lời.

Hôm nay bà Mơ được tháp tùng bởi Kiều Nương theo đúng chương trình định sẵn, nhưng bà bảo nàng hãy để mình vào gặp con trai tìm hiểu trước. Thấy anh diện mạo vẫn bình thường, dù râu có để dài lởm chởm hơi bê bối, bà tạm an tâm, chỉ đáp vắn tắt rồi dò hỏi ngay:

-Mẹ cũng ổn. Còn con có vấn đề gì không Diễn?

Huy Diễn ngượng nghịu lắc đầu. Dù rất muốn biết lý do gì mà mẹ mình bặt tăm mấy tuần qua, anh không dám hỏi thẳng vì ngại như thế nghe có vẻ đòi hỏi quá đáng và lại tạo áp lực cho mẹ về chuyện thăm viếng trong tương lai. Anh bèn ý tứ nói:

-Con thấy mẹ có vẻ gầy yếu hơn lúc trước. Có gì vừa xảy ra với mẹ phải không?

Gật đầu, bà Mơ thẳng thắn tiết lộ:

-Ừ, mẹ vừa bệnh một trận suýt chết, nhưng đã khá hơn nhiều rồi. Nếu không nhờ con Nương thì mồ mẹ giờ xanh cỏ rồi.

Huy Diễn thảng thốt:

-Trời đất, dễ sợ vậy hả mẹ? Mẹ bệnh gì mà nặng vậy?

Bà Mơ phẩy tay ôn tồn đáp:

-Thì cũng tưởng cảm thường thôi, nhưng không biết sao lần này nó nặng quá gây suy hô hấp. Mà mẹ hồi phục lại rồi, con đừng lo nghĩ nhiều! Con ở trong này có thương mẹ cũng đâu làm được gì, lo lắng quá con sinh bệnh mẹ lại càng buồn lo! Bởi vậy mẹ mới biểu con Nương không cho con biết.

Huy Diễn bần thần gật đầu. Mẹ nói rất chí lý nên anh cũng chẳng có gì để tranh luận. Nghe nhắc đến người ấy, anh nghe trong dạ nôn nao lẫn phân vân ngập tràn. Từ hôm đó anh chẳng biết chút tin tức gì về Kiều Nương nữa. Sao nàng lại có liên hệ tới bệnh tình của mẹ? Không nén được thắc mắc anh hỏi:

-Mẹ bảo Nương và mẹ gặp nhau sao?

Bà Mơ lườm con, nhỏ nhẹ bảo:

-Từ ngày con đi, con Nương rất hay viếng thăm mẹ. Nó đã cứu sống mẹ lần này. Bao nhiêu tốn kém và công sức thời gian nó dành cho mẹ biết kể sao cho vừa. Coi như mẹ đã thọ ơn cứu mạng của nó.

Huy Diễn đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Cô gái ấy vẫn vậy, lúc nào cũng hết sức hiểu biết và nhân hậu. Thế mà anh lại phải đứt ruột nói dối khiến cho nàng buồn! Ôi, thương em quá Nương ơi! Xin lỗi em thật nhiều!

Lại nghe bà Mơ lên tiếng, giọng có phần nghiêm nghị:

-Con có bạn gái mới rồi đúng không Diễn? Phải nói thật với mẹ!

Bao nhiêu đau khổ day dứt đè nén trong lòng lâu nay phải chịu đựng một mình, giờ trước mặt mẹ Huy Diễn không ngăn nổi cảm xúc. Đôi mắt đỏ ngầu rướm lệ, anh bứt rứt bộc bạch:

-Dạ, không đâu mẹ à! Con làm gì có ai. Con chỉ thương có mình Nương thôi…

Bà Mơ nghiêm nét mặt cắt ngang:

-Thương nó sao còn dám bịa đặt ra cái chuyện động trời như vậy hả Diễn?

Nhăn mặt một cách khổ sở, Huy Diễn giải bày:

-Con… con không muốn hủy hoại tuổi thanh xuân của Nương. Để cô ấy chờ đợi lâu như vậy, con cảm thấy đó là một sự đòi hỏi ích kỷ quá đáng. Hơn nữa con giờ là một tù nhân, cả đời cũng mang cái ô danh đó, mai mốt ra tù chưa biết sẽ ra sao nữa. Con không nỡ cột cái viễn cảnh đen tối ấy vào đời Nương. Chi bằng nói dối một lần để cho Nương thất vọng mà đổi ý.

Nhìn con bằng đôi mắt xót xa hòa lẫn với một tia tự hào, bà Mơ gật khẽ đầu như ghi nhận nhưng lặng im không nói. Con của bà quả không làm cho bà thất vọng, cái tâm tính ấy vẫn tốt đẹp sáng ngời như ngày nào. Có điều nó nghĩ đơn giản quá, nó đâu biết rằng tình yêu của một người con gái đôi khi đem theo đến hết cả cuộc đời, chẳng có gì thay đổi được. Cho nên dù nó có lòng mà làm thế thì cũng sẽ chẳng khiến cô gái kia quên nó đi để hạnh phúc hơn. Cũng như chính bà đây, dù đã hai mươi mấy năm trôi qua, dù bị người ta phụ bạc rũ áo ra đi không một lời chia tay, bà vẫn không thể quên mối tình đầu ấy của mình.

Một lúc sau bà thở ra trầm giọng:

-Nghĩ như vậy rồi con từ chối không gặp mặt nó luôn à?

-Dạ, để cho Nương hết còn vương vấn luyến lưu gì với con nữa. Điều đó sẽ giúp cô ấy quên con nhanh hơn.

Lắc nhẹ đầu, bà Mơ nhỏ giọng giảng giải:

-Bộ con tưởng làm vậy là nó sẽ quên được con sao? Con sai rồi Diễn ạ! Mẹ hiểu động cơ việc làm của con rất cao cả đáng quý, nhưng nếu như con biết những gì con làm đã khiến cho Nương nó đau buồn thế nào, mẹ tin con sẽ rút lại những lời nói ấy…

Huy Diễn cúi đầu nghiền ngẫm. Bà Mơ ngừng một chút rồi tiếp:

-Có nhiều trường hợp được chờ đợi người ta lại thấy mãn nguyện hoặc hạnh phúc hơn là dứt bỏ. Con phải tôn trọng sự chọn lựa của bạn con chứ, đâu thể tự mình độc đoán tước đi cái quyền ấy của người ta. Đúng không hả con trai?

Những lời phân tích thấu đáo của bà Mơ như thức tỉnh Huy Diễn. Phải rồi, anh đã quá hồ đồ khi tin rằng giải thoát cho Kiều Nương là đem lại điều tốt lành cùng một tương lai đẹp đẽ hơn cho nàng, trong khi không đánh giá đúng mực mức độ tàn phá của hành động ấy. Nét mặt anh sáng bừng lên hoan hỉ nhưng rồi lập tức sụp xuống ngay, ủ rủ nói như than thở:

-Dạ con hiểu rồi! Nhưng bây giờ hiểu ra thì… cũng muộn mất rồi mẹ ơi! Nương chắc đã giận lắm không đến thăm con nữa. Cũng đáng cho lỗi lầm của con mà!

Tủm tỉm cười thật đắc ý, bà Mơ âu yếm bảo con:

-Nương nó có đến thăm con nhưng mẹ bảo đợi bên ngoài. Giờ mẹ ra gọi nó vào cho hai đứa nói chuyện. Con phải xin lỗi người ta đàng hoàng nghe chưa Diễn!

Huy Diễn “dạ” ngay mà lòng hân hoan y như trẻ con sắp được quà. Ôi, đã mấy tuần không thấy dáng hoa thương yêu ấy đâu, anh mong mỏi giây phút được nhìn ngắm lại dung nhan kia lắm rồi. Nhìn nét mặt rạng rỡ lí lắc của con trai mà bà Mơ phải bật cười. Có thế chứ! Con gái nuôi của mẹ ngoan hiền dễ thương thế này mà không chọn thì con ngốc nhất rồi, con trai ạ!

Một chút sau thì Kiều Nương vào. Bà Mơ ra ngoài liền lập tức tiết lộ ngắn gọn với nàng tất cả những gì bà vừa tìm hiểu được, khiến cho Kiều Nương vui mừng muốn phát khóc. Anh giỏi lắm nha Diễn, dám nói dối để gạt em! Thật là đáng giận mà! Chút nữa em sẽ tìm cách phạt anh mới được!

Chiều nay trong chiếc áo kiểu màu hồng nhạt cùng quần tây xanh, Kiều Nương trông thật xinh xắn, pha một chút mong manh. Sau vài tuần không gặp gỡ nói chuyện, tự dưng bây giờ đối mặt nhau hai đứa bỗng ngượng ngùng chẳng biết bắt đầu thế nào, dù trong lòng ai cũng cả một núi chuyện để kể lể và một biển nhớ thương để tỏ bày. Huy Diễn ấp úng mở lời trước, giọng thật mềm:

-Nương ơi, anh… anh xin lỗi đã làm em buồn! Lâu nay… em có mạnh giỏi không?

Nhìn dáng vẻ lấm lét rụt rè của kẻ phạm lỗi kia mà nàng thấy “ghét” gì đâu. Nhưng mà nói vậy thôi chứ ghét thì ghét, còn thương thì vẫn thương, nhất là khi nhớ đến những hy sinh to lớn của anh dành cho mình lại càng thương lắm. Có điều… lỗi này nặng quá, không tha bổng được, dù sao cũng phải cảnh cáo một lần cho biết. Nàng liếc anh một cái thật bén, giọng ngọt nhạt:

-Sao hôm trước có người nói không thèm gặp em nữa mà?

Đưa tay lên gãi đầu cho tóc rối tung lên, Huy Diễn cười khổ nài nỉ:

-Anh biết anh có lỗi rồi… Em đừng giận nữa nha Nương!

Kiều Nương không đáp chỉ hơi cúi đầu, nét mặt nửa phụng phịu nửa nũng nịu trông thật đáng yêu. Huy Diễn thèm được hôn lên gương mặt ấy một cái biết bao nhiêu! Nụ hôn say đắm ngọt ngào hơn tất cả mật thơm trên đời mà đã lâu hai đứa không còn được trao tặng cho nhau!

Biết nàng đã nguôi ngoai nhiều rồi, anh trầm trầm bày tỏ:

-Anh thật sự đã rất sai, nhưng… thật tình cũng vì anh yêu em, chỉ muốn tốt và lo cho em thôi. Em có hiểu cho anh không Nương?

Lời nói chân tình của anh khiến lòng Kiều Nương mềm đi, nhưng cũng hờn mát chút để làm nũng:

-Nói yêu, nói lo cho người ta mà làm cho người ta buồn muốn chết luôn!

Huy Diễn xót xa, xụ mặt xuống ỉu xìu:

-Anh cũng đã buồn muốn chết đây nè! Nương ơi, mình… bỏ qua chuyện đó đi nha em! Lúc nãy mẹ cũng rầy anh rồi! Giờ em nói đi, em muốn anh đền gì anh cũng chịu.

Đôi mắt dịu hẳn lại, Kiều Nương nhỏ nhẹ đáp:

-Nói vậy thôi chứ người ta thương anh không hết, ai bắt đền làm gì. Thấy anh bình an là em mừng lắm rồi.

Huy Diễn được dịp lập tức giở trò nhõng nhẽo:

-Ai nói anh bình an? Bị đau chỗ này lâu nay nè, đau ghê lắm!

Vừa nói chàng ta vừa vỗ vỗ tay vào ngực trái mình ngay chỗ tim, mặt làm bộ nhăn nhó như khỉ ăn ớt. Điệu bộ của anh khiến Kiều Nương phải phì cười mà thấy thương quá là thương. Nàng lườm anh trách yêu:

-Tự mình làm thì mình chịu, chứ có ai làm anh bị thương đâu mà than!… Giờ có em đây rồi, bớt đau chưa?

Mặt Huy Diễn lập tức giãn ra, cười toe toét:

-Hết, hết hẳn rồi!

Quả là người ta nói không ngoa, trong mỗi người đàn ông luôn có một chút gì đó trẻ con. Nhưng cái trẻ con này của anh thì lại… rất đáng yêu. Kiều Nương nhủ thầm mà nghe lòng vui phơi phới. Chợt nhớ lại chuyện cái thẻ nhớ, nàng lấy giọng nghiêm túc thì thầm hỏi anh:

-Anh Diễn, cái thẻ nhớ ấy có phải là của tên Hưởng quay lén lúc em mê man không?

Nghe hỏi Huy Diễn trầm mặt hẳn đi, gật đầu rầu rầu đáp:

-Em tìm thấy nó à?

Kiều Nương nhỏ giọng chậm rãi thổ lộ:

-Dạ, em giúp mẹ lau dọn phòng anh rồi tình cờ thấy nó thôi. Xin lỗi anh em không có ý tò mò, chỉ là sợ dữ liệu quan trọng gì của anh bị thất thoát nên lưu giữ lại cho anh. Mở ra xem thì mới biết. Em thật sự đã quá bàng hoàng…

Giọng nàng đến đây trở nên nghèn nghẹn. Huy Diễn thở ra một hơi dài, ủ rủ nói:

-Anh phải xin lỗi em mới đúng vì đã không kể đầy đủ chi tiết với em… Anh sợ sẽ chấn động tổn thương em quá nhiều…

Kiều Nương đưa tay lên cắt lời, đôi mắt đã đỏ hoe vì xúc động:

-Em hiểu, cũng vì lo cho em mà anh không đưa nó ra làm bằng chứng phải không Diễn? Anh thà nhận án chứ không đành làm tổn thương em!

Huy Diễn cúi đầu lặng thinh không đáp. Kiều Nương dùng mu bàn tay quệt nước mắt, giọng run run:

-Anh thật tốt với em quá Diễn ơi!

Rồi như day dứt quá dằn không nổi, nàng liếc anh trách nhẹ:

-Mà anh cũng thật là… ngốc và đáng ghét lắm! Cái gì cũng tự ý làm một mình. Nếu anh bàn với em thì mình đã cùng nhau tìm cách giải quyết rồi!

Huy Diễn khẽ nhăn mặt, giọng êm ái:

-Thôi mà, cho anh xin đi!… Nương, nín đi em, anh thương!

Nàng sụt sịt mũi không khóc nữa, chỉ đưa đôi mắt ươn ướt nhìn anh. Hai đôi mắt giao nhau, sâu lắng, dịu dàng, thay cho nụ hôn từ lâu thiếu vắng.

Hai người tâm tình một lúc nữa rồi phải chia tay vì hết giờ thăm viếng. Mọi u uẩn khổ sầu hôm nay đã được bày tỏ và xóa tan nên lòng ai cũng vui sướng tràn đầy. Dù hiện tại vẫn còn nhiều chông gai nhưng điều quan trọng nhất là tình yêu hai đứa đã vượt qua một thử thách nữa và càng thêm sâu sắc đượm nồng. Riêng với Kiều Nương, ý chí tiến hành kế hoạch cứu Huy Diễn ra khỏi nơi này càng nung nấu mãnh liệt hơn bao giờ hết, lòng thầm hẹn sẽ gặp lại anh với đầy đủ quyền công dân trong một ngày không xa.

Trở về sau chuyến thăm ấy Kiều Nương bắt tay vào việc ngay một cách kiên quyết, nhanh chóng và dứt khoát. Đầu tiên nàng liên hệ với một văn phòng luật uy tín, tìm một nữ luật sư tham vấn về trường hợp của mình. Mục tiêu chính của nàng là buộc đối phương bãi nại đơn kiện Huy Diễn, bản án được hủy bỏ, phục hồi tự do và danh dự cho anh. Sau khi nghe Kiều Nương trình bày vụ việc với bằng chứng tồn tại một cách rõ ràng, văn phòng luật tin rằng nàng sẽ thắng kiện trong một thời gian tương đối ngắn. Người chuyên viên tư vấn cho nàng bảo:

-Chúng ta có thể thương lượng với họ, đổi lại việc họ sẽ không bị cô truy tố vì tội âm mưu cưỡng hiếp có chủ đích từ trước, thâu hình nhạy cảm không được cho phép, âm mưu phát tán băng hình đồi trụy với mục đích tống tình, xâm phạm thân thể, gây tổn thương tinh thần và danh dự người khác. Những tội danh ấy không hề nhỏ. Đối tượng rất có thể vì sợ ngoài sự trừng phạt trực tiếp của pháp luật ra còn tổn hại đến danh dự cá nhân hay gia đình, không muốn chuyện này bung bét mà sẽ chấp nhận.

-Dạ trăm sự nhờ chị. Cám ơn chị nhiều lắm! - Kiều Nương mừng rỡ rối rít nói.

-Không sao, đây là trách nhiệm của chúng tôi với quý thân chủ. Chúng tôi sẽ cố gắng hết mình. Vì tính cách tế nhị của vụ án và để bảo vệ danh dự cho nạn nhân là cô, bước đầu chúng tôi sẽ chỉ sử dụng phần bằng chứng âm thanh ghi được. Tôi nghĩ nhiêu đó cũng đủ rồi. Phần hình ảnh chỉ được dùng tới trong trường hợp thật sự cần thiết. Chúng tôi sẽ tiếp xúc ngay với luật sư phía bên kia. Nếu cần phải ra tòa thì sẽ được xử kín, do có liên quan đến những thông tin nhạy cảm và danh dự của người bị hại. Xin cô cứ an tâm!

Kiều Nương nghe xong lòng tràn trề hy vọng. Tuy nhiên có một điều quan ngại lớn đối với nàng là chi phí thuê luật sư. Nếu vụ án kéo dài dầm dưa phải ra tòa trở lại sẽ tốn kém không ít. Sau khi dốc một phần lớn vốn liếng của mình mua quán “Bước Chân Em”, lại thêm phần chi phí thuê chăm sóc viên cho bà Mơ, cũng như giảm thu nhập từ việc cắt ngắn giờ hoạt động của quán nhằm có thời gian săn sóc bà, tình hình tài chánh của Kiều Nương hiện khá eo hẹp.

Những việc làm này nàng chưa bao giờ hé môi với mẹ, nhưng vốn tinh ý và thông minh bà Mơ đều suy đoán ra được. Giữa hai mẹ con ngoài cái tình cảm thương quý còn là sự biết ơn sâu sắc dành cho nhau, thành ra mối quan hệ của họ gần gũi thắm thiết cũng là điều rất tự nhiên.

Nếu tiến trình điều đình pháp lý nhanh chóng như dự đoán thì Kiều Nương tin mình có thể xoay xở được. Nhược bằng không nàng đã có kế hoạch dự phòng. Trong trường hợp cần thiết nàng sẽ bán lại “Bước Chân Em”, dùng ngân khoản ấy vào chi phí luật sư. Còn mình thì sẽ xin đi làm thuê trở lại như trước cho một nhà hàng nào đó. Với tay nghề điêu luyện và kinh nghiệm làm việc tương đối khá, mấy tấm huy chương từ những giải thi nấu ăn và nhiều giấy giới thiệu chói ngời đang sở hữu, Kiều Nương tự tin mình sẽ tìm được một việc làm tương đối dễ dàng.

Bích Vy trong vụ này có liên quan nhiều nên cũng bị văn phòng luật sư tiếp xúc. Cô ta bây giờ đã nhiễm bệnh liệt kháng từ Hưởng phải điều trị thường xuyên. Gần đây muốn kiếm chác một mối chót để có vốn làm lại cuộc đời nên cô lả lơi mồi chài cặp với một lão già giàu sụ thích gặm cỏ non. Chẳng may cô ả bị vợ con ông ta tìm đánh ghen cho một trận tơi bời hoa lá.

Đang gánh đủ thứ vận đen ập xuống như thế thì lại bị luật sư mời, Bích Vy chết điếng cả người. Cô sợ lãnh thêm một án tù thì tiêu tùng nên thất kinh hồn vía đồng ý khai ra tất cả, hòng đổi lại được Kiều Nương tha cho không truy cứu. Gặp lại ở văn phòng luật sư, cô ta quỳ sụp xuống chân Kiều Nương khóc lóc thảm thiết van xin:

-Nương ơi, Vy vì lòng tham nhất thời mà tối mắt bán rẻ lương tâm âm mưu hãm hại Nương. Xin Nương mở rộng lòng nghĩ chút tình xưa mà tha thứ, cho Vy một con đường sống. Nếu giờ Vy bị bắt vào tù thì con của Vy sẽ khổ lắm. Xin Nương rủ lòng thương xót!

Kiều Nương thấy cái thân hình bệ rạc và tình cảnh của Bích Vy quả thật thê thảm, nghĩ bụng ả đã nhận đủ quả báo rồi. Hơn nữa nàng thấy tội nghiệp đứa con nhỏ của ả đã không cha giờ sẽ vắng cả mẹ nếu ả vào tù, nên cũng thôi không buồn khởi kiện ả. Nàng nghĩ mục đích chính của mình là cứu Huy Diễn ra, còn bắt Bích Vy vào tù thì nàng cũng chẳng được gì. Lòng nàng lúc nào cũng hiền lành đầy nhân ái không nỡ đem lại đau thương cho kẻ khác. Nhưng luật trời có lưới giăng khắp nơi trừng trị ác nhân thay cho nàng rồi.

Điều tốt lành cuối cùng cũng đến với người ngay. Chẳng bao lâu sau hai bên luật sư trao đổi giàn xếp thế nào mà bên Hưởng và gia đình hắn ta đồng ý bãi nại toàn bộ hồ sơ kiện tụng Huy Diễn. Quả nhiên khi hiểu ra chân tướng hành vi tác tệ của Hưởng với bằng chứng không thể chối cãi và khẩu cung từ Bích Vy, họ rất sợ vụ này phanh phui lớn ra sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy tín làm ăn của hai gia tộc có máu mặt. Bắt giam Huy Diễn thật sự chẳng đem lại một lợi ích thực tế nào cho họ. Ngược lại nếu Kiều Nương khởi kiện, không chừng chính Hưởng phải ngồi tù và ngoài ra bao nhiêu thân nhân của hắn còn bị liên lụy.

Cũng như Bích Vy, tình trạng cá nhân của Hưởng lúc này thật vô cùng tồi tệ. Bệnh liệt kháng của hắn ở giai đoạn nặng hơn. Ngoài ra chứng bại liệt bán thân dưới khiến hắn bị teo hai chân, lở lói da thịt do phải ngồi một chỗ quá lâu, và thường xuyên nhiễm trùng đường tiểu vì phải dùng ống thông tiểu. Thế mới biết, hại người đâu chưa thấy đã bị trời hại. Khi lành lặn phá phách hoang đàng quá độ, giờ tấm thân tàn tạ cũng chỉ biết tự trách mình mà thôi.

Vụ việc kết thúc tại đó, khá nhanh chóng với một phí tổn luật sư tương đối phải chăng cho Kiều Nương. Một điều rất may mắn khác là những hình ảnh nhạy cảm đau lòng kia đã không buộc phải cần đến. Đối với cá nhân Kiều Nương, đó là một thành công phụ nhưng vô cùng quan trọng. Nàng hoàn toàn mãn nguyện với kết quả đạt được.

Hôm tiếp nhận lệnh thả, Huy Diễn còn tưởng mình đang ngủ mê khi ông Tư Cai bước vào xà lim của anh cười cười khề khà bảo:

-Thằng Diễn, chú mày được thả rồi. Chúc mừng mày! Mau dọn dẹp đồ của mày rồi cút khỏi đây cho tao. Ra ngoài ráng đừng chui vô đây nữa chán lắm mày ơi!

Bàng hoàng như ngỡ mình vừa nghe lầm, Huy Diễn ngơ ngẩn ấp úng hỏi lại:

-Chú bảo sao… chú Tư?… Cháu… cháu được thả à?

Ông Tư gật đầu cười, đoạn háy mắt với anh một cái đầy ý nhị. Niềm vui đến bất chợt quá sức tưởng tượng, Huy Diễn như muốn nhảy cẫng gào hét lên cho thật đã, đâu hay ngoài kia có hai người phụ nữ yêu quý nhất đời anh đang hân hoan đợi chờ sẵn để đón anh về. Anh cũng làm sao biết thành quả này là do bàn tay một mình cô gái ấy chạy vạy lo toan vất vả bao ngày qua. Nàng đã âm thầm thực hiện không cho anh hay, cố ý tạo cho người yêu một tin vui bất ngờ như lời cảm ơn chân thành nhất vì tất cả những gì anh đã làm cho mình.

Thu dọn lại ít đồ dùng cá nhân, Huy Diễn thấy nao nao bồi hồi khi nhìn mấy cuốn sách Kiều Nương mua tặng anh trong những chuyến đi thăm. Người bạn tù tên Cang vốn thường theo rủ chơi để học hỏi làm “đồ đệ” của Huy Diễn trong đây. Giờ đến lúc chia tay khi hắn xin cuốn kỳ phổ, anh cho hắn một cuốn làm kỷ niệm.

Bước ra ngoài Huy Diễn quay lại nhìn xà lim lần cuối, cái nơi anh chẳng bao giờ mong tái ngộ. Thời gian chưa tới sáu tháng mà sao quá dài, một chặng đường chứng kiến bao nhiêu tình cảm sâu nặng và những hy sinh ngút ngàn đôi bạn Huy Diễn và Kiều Nương dành cho nhau. Anh vì cứu nàng, vì bảo vệ danh tiết cho nàng mà cam chịu vào tù, một hình phạt khủng khiếp hiếm ai dám gánh nhận. Đáp lại, nàng vì anh lặn lội đường xa thăm viếng, thay anh trở thành người con hiếu thảo chăm sóc mẹ hiền đau ốm ngặt nghèo, chịu đựng sự xấu hổ tột cùng đối với người con gái khi chấp nhận phô bày những hình ảnh nhạy cảm ấy trước thiên hạ để làm bằng chứng, lặng lẽ xoay xở tìm cách cứu anh ra chẳng quản tốn kém nhọc nhằn. Dù chưa một ngày chung chăn chung gối, chưa một lần được gọi tiếng phu phụ trên môi, nhưng cái ân tình cao vời vợi họ dành cho nhau chẳng thua kém bất cứ đôi vợ chồng nào trên đời.

☘︎