← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 25

Trở về căn nhà thân yêu sau gần sáu tháng xa cách, Huy Diễn thấy nó thân thương quá đỗi như một người bạn gắn bó lâu ngày mới gặp lại. Bà Mơ trìu mến bảo con:

-Diễn đi tắm cho sạch sẽ đi con rồi vào chuẩn bị ăn! Chắc ai cũng đói bụng rồi.

Huy Diễn “dạ” một tiếng lớn rồi lật đật chạy ngay vào nhà tắm. Quả thật anh đang rất muốn tắm một cái cho thỏa thuê để gột bỏ hết những mồ hôi bụi bẩn trong xà lim và suốt mấy tiếng đồng hồ ngồi xe đò. Trong khoảng thời gian đi đường anh và Kiều Nương trò chuyện rù rì tíu tít vui như Tết. Bà Mơ lòng mừng cứ như đang mơ nên chẳng nói gì nhiều, thỉnh thoảng mới góp vào một hai câu với đôi trẻ. Chính bà cũng vô cùng bất ngờ, vì Kiều Nương chỉ vừa tiết lộ cho bà biết chuyện Huy Diễn được thả khi hai mẹ con trên đường đi đón anh sáng sớm nay.

Tắm xong khỏe khoắn Huy Diễn lơn tơn đi ngang phòng Kiều Nương. Cứ ngỡ là căn phòng trống như lúc xưa, nhưng khi ngoái đầu nhìn vào anh thật bất ngờ khi thấy có một số vật dụng bên trong cùng chiếc giường có trải tấm ra mới là lạ. Căn phòng rất gọn gàng tươm tất như còn mang hơi ấm của người sử dụng, không có dáng vẻ gì lạnh lẽo của một nơi bị bỏ trống lâu nay.

Huy Diễn cau mày nghĩ ngợi. Chẳng lẽ có bà con xa nào đến thăm? Nếu thế chắc họ đang đi ra ngoài chơi rồi nên mới chẳng thấy tăm hơi đâu cả. Hay mẹ lại cho ai đó thuê phòng trọ kiếm thêm thu nhập? Anh lúc lắc đầu hoang mang vô cùng, định bụng chút nữa sẽ hỏi mẹ cho ra lẽ.

Bữa cơm trưa đã được Kiều Nương cùng với sự phụ giúp của bà Mơ dọn bày ra tươm tất. Nàng cố tình chuẩn bị sẵn vài món ăn yêu thích của Huy Diễn để thết đãi anh, xem như một bàn tiệc nhỏ khao mừng anh về đoàn tụ với gia đình. Đã quá trưa khá lâu lại sau một chuyến đường xa nên ai cũng đói bụng. Ba người ngồi vào bàn cùng có một bữa ăn thật ngon miệng trong không khí vui vẻ đầm ấm vô cùng. Tiếng nói cười vang lên không ngớt như bắp nổ, cho đến lúc Huy Diễn chợt sững người tròn mắt vì quá kinh ngạc khi nghe Kiều Nương vui vẻ bảo mẹ mình:

-Mẹ và anh Diễn cứ ngồi ăn, con xuống bếp xem cái bánh nướng đã chín chưa. Con trở lại liền.

Nói đoạn nàng nhanh nhẹn quay gót vào bếp. Còn lại hai người Huy Diễn nghiêng đầu thì thầm hỏi mẹ:

-Con không vừa nghe nhầm chứ? Sao Nương lại gọi mẹ bằng… “mẹ”?

Bà Mơ tủm tỉm cười ý nhị. Huy Diễn vẫn chưa được ai cho biết bà và Kiều Nương đã nhận nhau làm mẹ con nuôi lâu nay. Bà nhìn con trai không trả lời mà tinh nghịch hỏi ngược lại:

-Chứ bộ con không muốn Nương trở thành con dâu của mẹ hay sao?

Huy Diễn lúng túng giải bày:

-Dạ tất nhiên là… con muốn lắm chứ. Nhưng chúng con… chưa kịp làm đám cưới kia mà, sao Nương đã gọi bằng “mẹ”?

Bà Mơ cười thật sảng khoái, tiếp tục nói kiểu nửa đùa nửa thật với con trai:

-Con muốn là tốt rồi. Còn về phần con Nương, trước sau gì nó cũng là con dâu mẹ, vậy nó gọi bằng mẹ sớm hay muộn một chút cũng có là vấn đề gì đâu. Đúng không con trai?

Miệng ấm ứ như ngậm kẹo, Huy Diễn gãi tai rồi ngẫm nghĩ. Chẳng lẽ mẹ đã nhận Kiều Nương làm dâu trước khi có một lễ hỏi hay lễ cưới hay sao, trước khi cho anh biết luôn sao? Tất nhiên là anh rất vui với quyết định này, chỉ có điều… nó hơi là lạ sao đó ngoài sự hình dung của anh.

Lúc đó thì Kiều Nương cũng vừa trở lại, trên tay là đĩa bánh nướng còn bốc khói thơm lừng. Bà Mơ nhìn nét mặt ngơ ngáo của con trai thì bật cười khanh khách, khiến Kiều Nương chẳng hiểu gì tròn đôi mắt đen láy nhìn hai người. Bà dịu lại tiếng cười, nét mặt hân hoan nói với cô gái:

-Nương ngồi xuống đi con! Diễn nó đang thắc mắc tại sao con gọi ta là “mẹ”. Mẹ bảo với nó rằng con trước sau gì cũng là dâu của ta, thì gọi ta bằng mẹ sớm một tí có sao đâu! Chỉ vậy thôi mà Diễn có vẻ ngạc nhiên đến ngẩn người ra như vậy đó.

Kiều Nương e lệ cúi đầu, đôi má ửng hồng trông xinh chi lạ. Bà Mơ đưa tay ra dấu như mời gọi, hồ hởi bảo:

-Ăn tiếp đi các con, ăn cho no nê ngon lành vào! Mình còn thiếu khối gì thời gian, từ từ nói chuyện. Ăn đi cho nóng!

-Dạ mẹ.

Kiều Nương lễ phép đáp rồi thoăn thoắt cắt bánh bày ra đĩa nhỏ mời mọi người. Họ vừa thưởng thức các món ăn vừa hỏi han và kể cho nhau nghe một số chuyện xảy ra trong thời gian qua. Huy Diễn cuộc sống trong tù tẻ nhạt chẳng có gì mới nên ít có thứ để kể. Kiều Nương tường thuật cho anh nghe sơ lượt về sự khai trương và hoạt động tại quán ăn mới của mình. Bà Mơ thì xuýt xoa không ngớt với con về trận bệnh vừa rồi cũng như quá trình trị liệu hồi phục ra sao, miệng không ngớt khen Kiều Nương vì những săn sóc của nàng, khiến cho cô gái phải ngại ngùng kêu lên:

-Mẹ ơi, mẹ cứ khen con hoài với anh Diễn như vậy, làm cho con mắc cỡ quá đi!

Bà Mơ cười thật nhân hậu:

-Mẹ phải nói cho Diễn biết công khó của con gái mẹ chứ, để nó hiểu con đã thay nó trả hiếu cho mẹ ra sao, rồi từ đó đối đãi với con cho phải đạo!

Huy Diễn nghe mẹ nói chỉ mỉm cười hiền, ánh mắt nhìn cô bạn gái thật âu yếm như thay cho lời cảm ơn chân thành nhất từ trái tim mình.

Sau bữa ăn xong xuôi đâu đó thì cũng ba giờ chiều. Đã lâu bị giam hãm giờ mới được tự do tung tăng, Huy Diễn thấy nhớ những phố xá thân quen, lòng rộn ràng phấn chấn muốn được đi dạo một chút. Hơn nữa, suốt thời gian đôi uyên ương bị chia cắt chẳng có một phút riêng tư nào cho nhau, đứa nào cũng nhớ cái khoảnh khắc ấy vô cùng. Huy Diễn rủ Kiều Nương:

-Còn sớm mình đi dạo phố một vòng đi nghen Nương!

-Dạ, để em xin phép mẹ chút!

Bà Mơ rất tinh ý chỉ khoát tay cười vui vẻ bảo:

-Ừ, hai đứa cứ đi chơi đi cho vui, còn sớm ở nhà cũng làm gì đâu! Mà nè, nếu các con không về ăn tối thì nhớ gọi điện cho mẹ biết nghe chưa?

Kiều Nương vội vàng đáp:

-Dạ, tụi con chắc chỉ đi chút thôi, nhưng nếu có gì thay đổi sẽ thưa với mẹ.

Huy Diễn dắt chiếc xe máy ra sân. Nửa năm trời hôm nay hai người mới lại được đi chơi chung nên ai cũng thấy nao nao sung sướng thật khó tả, cứ y như lần hẹn hò đầu tiên. Hạnh phúc tưởng đã xa vút khỏi tầm tay do ác tâm của kẻ xấu muốn hãm hại giờ đã trở về với đôi bạn, quả là sau cơn mưa trời lại sáng.

Kiều Nương ngồi sát vào lưng Huy Diễn, âu yếm quàng tay ôm ngang hông người yêu dấu của mình. Mái tóc dài đen mượt theo gió bay quấn quít vào má môi anh nhồn nhột với mùi hương thơm thoang thoảng sao mà ngây ngất. Anh đưa tay đặt lên bàn tay nàng nơi hông mình, cử chỉ nhẹ nhàng mà chuyển tải một sự trìu mến tràn đầy.

Hai người đi dạo một vòng khắp các con phố lớn, tạt ngang qua “Bước Chân Em” để Huy Diễn được tận mắt xem quán ăn mới của người yêu, rồi sau cùng ghé vào một quán nước quen mà trước đây hai đứa vẫn thỉnh thoảng đến. Chọn được một bàn kín đáo yên tĩnh bên những chậu cây và lẵng hoa to đùng xinh xắn, họ gọi nước rồi cùng ngồi trò chuyện.

Huy Diễn nêu lên thắc mắc của mình:

-Nương nè, lúc nãy ở nhà mẹ nói vậy là thật hả em? Ý anh là… mẹ bảo đã xem em là dâu. Chuyện này xảy ra lâu chưa Nương?

Kiều Nương che miệng rúc rích cười:

-Mẹ đùa với anh đó. Thật sự thì mẹ có ý nhận em làm con nuôi, vì lúc anh đi vắng em với mẹ cũng gần gũi thường nên sinh ra cảm tình mỗi lúc một nhiều. Em thì không có mẹ từ sơ sinh nên vốn rất thèm có mẹ, cho nên em rất sung sướng được làm con của mẹ. Em bằng lòng cái rụp.

Mặt nhăn lại với ánh mắt hoảng hốt, Huy Diễn kêu lên trong kinh hãi:

-Không được! Em là con nuôi mẹ rồi thì em là em gái anh, chúng ta… làm sao được?

Nhìn dáng điệu hơ hải của người kia, Kiều Nương không nén được cười ngặt nghẽo:

-Anh yêu thiệt là ngố quá đi! Em làm con nuôi của mẹ chứ làm em gái anh hồi nào. Người ta sức mấy chịu như vậy! Bộ con nuôi thì không thành con dâu được hay sao? Chưa cưới thì là con nuôi, cưới rồi thì con nuôi biến thành con dâu. Biết chưa?

Chàng trai ngớ người một giây, rồi như hiểu ra mừng rỡ quá ôm cô gái vào lòng hôn một cái thật nồng nàn vào má, cười tươi bảo:

-Vậy hả? Làm anh hết hồn!

Kiều Nương nằm thật ngoan trong vòng tay người bạn lòng, cười tinh nghịch bảo:

-Tại vì… có ai đó nói đã quen người khác trong ấy rồi. Mẹ bảo không đành để vuột mất đứa con dâu này, nên mẹ mới thương tình nhận người ta làm con nuôi đó.

Dụi dụi trán mình vào trán nàng, anh cười làm bộ làu bàu:

-Cái mặt này nhớ dai kinh khủng luôn! Người ta năn nỉ xin lỗi rồi mà cứ nhắc hoài… Mà cũng tại em hết chứ sao đổ cho anh!

-Sao tại em được? - nàng phùng má lên chất vấn.

Huy Diễn nhe răng cười tinh quái tưng tửng đáp:

-Chứ còn sao nữa! Tại vì em ngây thơ quá nên mới bị phỉnh. Trong tù nam nữ giam hai khu riêng biệt, anh có tiếp xúc với cô nào đâu mà đòi quen với biết. Lúc đó… anh bí quá nên chế đại. Ai biểu tin làm chi rồi trách người ta!

Đôi mắt tròn vo như hai hạt nhãn, Kiều Nương nhìn anh trân trối kinh ngạc. Rồi như ấm ức quá chịu không nổi nàng đấm vào ngực anh liên tục, vừa đấm vừa chót chét:

-Té ra anh đã lừa em! Ghét quá, ghét quá đi! Không chơi nữa, mau thả người ta ra! Đồ xấu xa!

Ức quá thì đấm như vậy chứ trong lòng cũng sợ người ta… đau, nên nàng đấm nhẹ hều như đuổi ruồi. Huy Diễn thương quá nắm ghì hai bàn tay nhỏ bé kia lại, giọng thật mềm:

-Anh xin lỗi, đừng hờn anh nữa mà em yêu!

Rúc mặt vào ngực anh, Kiều Nương nghe cơn tấm tức như đang dịu lại thật nhanh. Ôi cái mùi này của riêng anh sao mà nàng nhớ và thương đến thế. Từ hồi xửa hồi xưa khi còn là đôi bạn cùng lớp, ngồi sau lưng anh trên chiếc xe đạp ấy đi học mỗi ngày nghe cái mùi của cậu bạn đã quen. Ngờ đâu nó đã trở thành cái hương tình yêu thấm sâu vào tim đến cả đời chẳng quên được. Giọng nàng thủ thỉ:

-Lần sau mà còn lừa em như vậy nữa thì đừng có nhìn mặt người ta nữa đó!

Huy Diễn nhẹ nhàng cúi xuống đặt một nụ hôn nồng nàn vào làn môi hồng đang phụng phịu dỗi hờn kia, uống trọn những mật ngọt yêu thương trên đôi cánh hoa mềm sau bao ngày cách xa nhung nhớ. Hai đứa như rời khỏi cái bận bịu xô bồ của thực tế đời thường để cùng nhau chắp cánh bay đến một cõi xa xăm êm đềm đầy hương hoa thơm ngát. Rời khỏi môi nàng trong luyến tiếc, anh nhỏ nhẹ:

-Anh thì đời nào muốn lừa dối em đâu. Em cũng biết mà, phải không Nương?

Nàng lắc đầu ngúng nguẩy:

-Hổng biết!

Huy Diễn mỉm cười hiền hòa không nói, chỉ nắm bàn tay Kiều Nương nâng niu như vật báu. Cái cách nàng làm nũng thật dễ thương sao đâu, anh nhìn mà yêu lắm. Hai đứa lặng thinh trong lòng nhau như thế một lúc, rồi anh hỏi một câu lâu nay vẫn thắc mắc:

-Nương nè, sao hồi trước mỗi lần vào thăm anh, em đều chỉ khai trong đơn là “bạn” vậy?

Nghe hỏi Kiều Nương ngửa mặt lên, chớp mắt hỏi lại:

-Vậy chứ anh thích em phải khai như thế nào nè?

-Thì khai là “bạn gái”, “người yêu”, hay “vợ chưa cưới” gì đó chẳng hạn - anh nheo nheo mắt tinh nghịch đáp.

Kiều Nương tủm tỉm cười, tỉ tê bày tỏ:

-Em cũng có nghĩ qua rồi, nhưng cuối cùng thấy để “bạn” là hay nhất. Hồi xưa mình là bạn học, rồi thành bạn tri kỷ, giờ là bạn lòng, khi mình cưới nhau thì sẽ là bạn đời. Như vậy chữ “bạn” bao gồm tất cả những giai đoạn gắn bó và tình cảm giữa hai đứa mình, còn người khác hiểu sao thì hiểu. Đúng không anh?

Cách suy nghĩ hết sức độc đáo của nàng khiến Huy Diễn vô cùng thích thú. Anh lại hôn vào má nàng một cái thật tình tứ, khen vùi:

-Rất đúng luôn! Em thật là sâu sắc và giỏi lắm Nương ơi! Thưởng cho em một cái hôn đó.

Kiều Nương bĩu môi liếc anh cười bảo:

-Anh thưởng cho em, hay là em đang thưởng cho anh đó?

Huy Khiển cười xòa rồi ôm siết nàng vào lòng, chịu thua cô bạn này luôn!

Ngồi chơi một chút nữa thì trời cũng nhá nhem tối, thế là hai đứa cùng dắt nhau ra về để mẹ khỏi phải chờ cơm. Thức ăn Kiều Nương đã chuẩn bị từ hôm trước còn rất nhiều trong tủ lạnh nên cũng chẳng phải lo nghĩ gì về chuyện nấu nướng.

Hôm nay là một ngày rất vui nên nó trôi qua nhanh làm sao! Trong bữa ăn chiều mọi người nói chuyện râm ran một hồi, bà Mơ quay sang Huy Diễn bảo:

-Diễn, hồi nãy con đã xác nhận với mẹ con rất muốn Nương trở thành con dâu của mẹ. Đúng như vậy không con?

-Dạ đúng!

Huy Diễn chưa rõ dụng ý mẹ tại sao lại hỏi thế song vẫn gật đầu xác nhận. Bà Mơ quay sang Kiều Nương tiếp lời:

-Còn Nương, con có ước muốn làm con dâu của mẹ không?

Kiều Nương cũng hoang mang đưa mắt nhìn Huy Diễn, rồi khe khẽ gật đầu:

-Dạ có, thưa mẹ.

-Như vậy thì mẹ tuyên bố trước mặt hai con, từ ngày hôm nay Ngô Việt Kiều Nương trở thành con dâu chính thức và duy nhất của mẹ. Các con có ý kiến gì không?

Đôi trẻ đang yêu tới mức sẵn sàng vượt núi băng sông để đến với nhau nên mặc nhiên quá ư là vui sướng trong lòng. Tuy vậy họ cũng vô cùng bất ngờ trước quyết định chớp choáng của mẹ mình nên chỉ biết ngồi lặng im thay cho câu trả lời.

Thật ra từ trưa đến giờ làm thế bà Mơ đều có dụng ý cả rồi. Bà biết Kiều Nương cũng như mình hiện tại đang cảm thấy lấn cấn khó xử với việc cư ngụ của nàng trong thời gian trước mắt. Ở thì bất tiện mà đi lại khó khăn. Giờ Huy Diễn đã về nhà, Kiều Nương là con gái đương nhiên thấy không ổn nếu tiếp tục ở lại. Dù sao trên danh nghĩa nàng và Huy Diễn chưa chính thức thành hôn kia mà. Lúc trước chỉ hai người phụ nữ xem nhau như mẹ con sống chung thì không vấn đề gì, chứ bây giờ có sự hiện diện của Huy Diễn nữa thì tình hình thay đổi hẳn rồi.

Ngược lại nếu Kiều Nương dọn đi thì nảy sinh những phức tạp khác. Thứ nhất nàng đâu dễ gì tìm được nhà trọ như mong muốn một cách khẩn cấp thế này. Hơn nữa khi biết ra Kiều Nương phải thuê luật sư nhằm cứu Huy Diễn, đồng nghĩa với việc nàng đã hao tổn rất nhiều trong nguồn tài chánh của mình rồi, bà Mơ đâu nỡ để con gái nuôi phải tốn thêm chi phí nhà trọ cho việc dung thân. Do đó, tạm thời cách duy nhất và hợp lý nhất để cho Kiều Nương thấy yên lòng thoải mái tiếp tục sống trong căn nhà này là hợp thức hóa ngay lập tức vai trò làm vợ, làm dâu của nàng, cho nàng một danh phận rõ ràng chính đáng.

Không nghe các con nói gì, bà Mơ điềm đạm bảo cô gái:

-Nương con, vì con là dâu trong nhà, con cứ việc đường hoàng ở lại nơi đây. Con chẳng phải đi đâu mà cũng chẳng có gì phải e ngại cả. Các con cứ thong thả bàn tính với nhau về thời điểm thích hợp để tổ chức hôn lễ rồi báo với mẹ. Mẹ sẽ chọn ngày lành tháng tốt cho hai đứa cử hành lễ cưới rỡ ràng. Nương, con còn bà con thân quyến nào nữa không để mẹ tính?

Kiều Nương đang vui mừng hớn hở, nụ cười tươi thắm trên môi trước những câu nói của mẹ nuôi mà cũng là mẹ chồng, bỗng nghe hỏi tới chuyện bà con thì rũ mặt xuống. Nàng chỉ biết mẹ ruột mình là một cô gái mồ côi lớn lên từ cô nhi viện. Còn bên nội thì chưa từng gặp một ai, chỉ nghe nói cha rời bỏ quê đi xa lập nghiệp rồi gặp và kết hôn mẹ. Nàng đáp ỉu xìu:

-Dạ thưa mẹ, con chẳng biết một thân nhân nào khác.

Huy Diễn nghe câu nói của mẹ với người yêu “con cứ việc đường hoàng ở lại nơi đây” mới sực nhớ đến điều thắc mắc lúc trưa của mình, vội vàng hỏi:

-Ủa, như vậy là lâu nay Nương đã sống trong nhà mình rồi sao mẹ?

Cô gái chỉ tủm tỉm không nói gì, còn bà Mơ thì nhoẻn miệng cười hào hứng bảo:

-Ừ, chứ sao nữa! Mẹ bị bệnh Nương nó phải sớm hôm lui tới chăm sóc. Mẹ thấy nó vất vả quá nên bảo nó ở lại đây luôn.

Huy Diễn reo lên hớn hở:

-Thật hả mẹ? Ôi, vậy thì tốt quá rồi!

Bà Mơ lườm yêu con trai, giọng vừa nghiêm trang vừa tếu tếu:

-Ừ, lúc trước hai mẹ con tôi thôi thì được, chứ giờ có anh về rồi chưa cưới hỏi mà bắt con gái người ta ở chung nhà với anh được sao? Cho nên tôi mới hồ hởi nhận nó làm con dâu tôi ngay liền đó.

Đến bây giờ Huy Diễn mới hiểu ra dụng ý sâu xa của mẹ. Anh phục quá lăng xăng chạy qua ôm bà nịnh nọt:

-Ui chu choa, mẹ của con quả là tuyệt vời quá xá trời!

Gõ gõ ngón tay trỏ nhè nhẹ vào đầu con như nhắc nhở, bà Mơ ôn tồn:

-Bổn phận của anh bây giờ là nghỉ ngơi ít ngày cho thư thả đầu óc, rồi sau đó lo tìm việc làm lại đi. Có vợ rồi thì trách nhiệm nó khác nhiều đó.

Huy Diễn ngồi bật dậy ngay, mặt tươi rói đầy quyết tâm:

-Dạ, con sẽ bắt đầu ngay, thưa sếp!

Cả ba cùng cười xòa vui vẻ. Không khí trong căn phòng thật đầm ấm vô cùng.

Bà Mơ trở lại nghiêm túc, lặng lẽ tháo chiếc vòng bạc được chạm trổ hết sức tinh vi có đính những hạt ngọc quý giá lóng lánh tuyệt mỹ trên cổ tay mình ra. Chiếc vòng này là một kỷ vật hồi xưa bà đã trót tin vào lời thề nguyền ước hẹn của ai kia mà trao đi đời con gái, để rồi người ta mất tăm biền biệt chẳng mong gì có ngày gặp lại. Ông ấy cũng nào hay để lại cho bà một đứa con trai nay đã trưởng thành, một người con hiếu thảo giỏi giang giờ đang sắp cưới vợ. Bà rưng rưng cầm tay phải Kiều Nương chậm rãi đeo vào cho nàng, dịu dàng bảo:

-Nương, chiếc vòng này xưa nay mẹ quý vô cùng, giờ mẹ tặng lại cho con. Quà là vật ngoại thân dù có quý báu bao nhiêu cũng không bằng tấm lòng dành cho nhau. Hai con nhớ điều đó mà sống với nhau cho đến bạc đầu.

Kiều Nương xúc động, theo quán tính đưa bàn tay kia lên mân mê chiếc vòng, thấp giọng đáp:

-Dạ, con xin cám ơn mẹ!

Tối hôm ấy có đôi bạn trẻ lần đầu ở chung trong một căn nhà nhưng khác phòng, chưa làm đám cưới hẳn hoi nên chàng vẫn không dám léng phéng vào phòng nàng làm bậy. Thôi ngày cưới chẳng còn xa, đã nhịn được lâu nay nhịn thêm ít ngày nữa cũng có sao đâu! Cái gì của mình rồi sẽ là của mình thôi mà.

Thời gian kế tiếp Huy Diễn tất bật nghiên cứu tìm tòi và nạp đơn xin việc khắp nơi. Chỗ công ty cũ anh làm trước đây hiện giờ đã đủ lực lượng nhân sự chưa có nhu cầu tuyển thêm người, nhưng may mắn thay anh xin được vào một công ty khác với lương bỗng và phúc lợi rất tương đương với chỗ trước. Lớp học công nghệ thông tin sau một thời gian gián đoạn giờ cũng nằm trong kế hoạch của anh tiếp tục trở lại.

Ngày đầu tiên Huy Diễn đi làm, Kiều Nương cẩn thận ủi cho anh một bộ đồ tươm tất, giúp anh chỉnh tề ngoại hình, chuẩn bị chu đáo phần ăn trưa trong túi giữ nhiệt. Nàng ần cần nhắn nhủ:

-Anh đi làm cẩn thận nhé! Nếu ăn có thiếu còn đói thì ăn đỡ bánh em gói theo rồi về nói với em, ngày mai em sẽ làm nhiều hơn!

-Cám ơn em! Anh cũng biết tự lo cho mình mà. Em đừng quá lo!

Nàng liếc anh cười, tình tứ bảo:

-Người ta thích được lo kia.

Nhìn cử chỉ “nâng khăn sửa túi” của nàng chăm chút như người vợ hiền mà Huy Diễn vừa thương vừa cảm động. Quả thật đời anh được chung bước với cô gái đức hạnh này là một cái phước lớn. Anh đã bàn cùng nàng sau thời gian ba tháng thử việc hoàn thành và được vào vị trí chính thức lâu dài, tình hình ổn định hơn sẽ tiến hành hôn lễ, thỏa lòng mong ước của hai đứa.

Chiều nay trong quán nước Kiều Nương ngồi trò chuyện cùng Mai Phi. Hiện tại “Bước Chân Em” đang hoạt động rất khá nên Kiều Nương tương đối bận. Tiệm chỉ đóng cửa có nửa ngày vào chiều thứ Hai mỗi tuần. Dần dần ổn định hơn nàng dự tính sẽ nghỉ hẳn nguyên ngày, để mọi nhân viên trong quán có một ngày trọn vẹn với gia đình hay cho riêng mình. Hôm nọ Mai Phi bỗng tạt vào quán hẹn gặp nàng chiều nay có chuyện gì cần bàn. Kiều Nương chưa kịp chia sẻ với bạn tin vui của mình thì Mai Phi đã tất tả bỏ đi mất tiêu.

Mai Phi cười e ấp thổ lộ:

-Nương nè, anh Khiết mới ngỏ lời cầu hôn tao. Tao tính nhờ mày làm phù dâu. Nhỏ không được từ chối đâu đó nha!

Khiết là bạn trai của Mai Phi. Hai người quen nhau cũng đã mấy năm nên Kiều Nương không lấy làm lạ khi họ tiến đến chuyện thành hôn. Nàng rất mừng cho bạn nên gật đầu ngay đáp:

-Dễ òm, có gì mà không được. Chúc mừng mày sắp lên xe bông nha nhỏ. Chừng nào mày cưới để tao tính?

Nhấm nháp ly sinh tố của mình, Mai Phi nhàn nhạ trả lời:

-Thứ Bảy cuối tháng sau!

Kiều Nương tròn mắt kêu lên:

-Sao gấp dữ vậy? Bữa giờ nghe mày nói gì đâu. Bộ mày có…

Mai Phi cười hề hề, lườm bạn nói:

-Chưa có gì đâu, nghĩ bậy cho người ta không hà!… Tại vì anh Khiết nói thời gian đó công ty ảnh cho nghỉ dễ hơn, nếu hoãn lại thì vào giai đoạn công ty bận rộn có khi ảnh bị kẹt hơi lâu. Hơn nữa mùa này cưới đi trăng mật mới ấm áp, chụp hình đẹp.

Kiều Nương nheo mắt ngẫm nghĩ rồi tặc lưỡi:

-Hơi kẹt nhỏ ơi! Tuần trước đó tao cưới rồi, chưa kịp nói với mày thì mày xí phần nói trước mất tiêu!

Mai Phi phồng má trố mắt thốt lên:

-Thiệt luôn hả nhỏ? Nhanh vậy đó!… Mà ai là chú rễ?

Phì cười thật tự nhiên, Kiều Nương hào hứng nói:

-Thì với anh Diễn chứ còn ai vào đây nữa. Mày thiệt là hết nói! Nghĩ kỹ đi nhỏ! Mày và ông Khiết yêu nhau cùng lắm là hơn ba năm. Còn tao với anh Diễn người ta yêu nhau đã tám năm trời, thậm chí còn lâu hơn nếu tụi tao đã thực sự yêu từ hồi lớp Mười. Vậy thì ai cưới nhanh hơn ai mà dám nói là “nhanh vậy đó”?

Nói đến phần cuối Kiều Nương dài giọng đả đớt nhái lại giọng của bạn mình. Mai Phi ré lên cười rồi thò tay nhéo cho Kiều Nương một phát. Đoạn cô dẫu môi trêu:

-Sao mày không tính là yêu từ hồi tụi mày học chung lớp Một luôn cho nó lâu thiệt là lâu đi?

Hai cô gái cùng ôm miệng cười khúc khích thật sảng khoái vui vẻ. Quán nước lúc này đông đúc nhộn nhịp. Trên đầu tiếng lá cây rì rào khua gió, xung quanh là âm thanh của dòng nhạc không lời bay bổng véo von, khiến cho tiếng cười của đôi bạn gái tan nhanh trong không gian. Mai Phi hỏi tới tấp:

-Bộ ông Diễn được thả rồi sao, hồi nào? Sao… mày bảo ổng bị án tới bảy năm? Sao bữa giờ không nghe mày nói?

Kiều Nương lè lưỡi lắc đầu, nguýt một cái dài thượt:

-Mày hỏi một hơi dồn dập như vậy ai nói cho kịp mày đây!

Đoạn nàng thủng thẳng kể lại cho bạn nghe hết thảy sự việc. Nghe xong Mai Phi thở phào nói:

-Vậy thì tao rất mừng cho mày và Diễn. Hai đứa bây quả thực yêu sống yêu chết. Tao phải phục luôn đó!

Hếch mặt lên, Kiều Nương đáp bằng giọng têu tếu:

-Cám ơn bạn hiền nha! Mày biết tao rồi mà, hoặc là anh ấy, hoặc là chẳng ai hết. Cứ thẳng một con đường mà bước không ngó ngang ngó dọc, ngó qua ngó lại gì hết.

Làm mặt nhăn nhúm vờ như đau khổ, Mai Phi đưa tay ôm ngực rên rĩ pha trò:

-Ui trời, vậy là ông Phú nhà tao hết cơ hội thật rồi sao! Uổng công tao khô cả họng làm mai bấy lâu nay!

-Mày lại nữa rồi! - Kiều Nương lườm bạn.

Mai Phi không đùa nữa, làm mặt nghiêm túc phát nhẹ vào đầu gối bạn hỏi:

-Rồi sao, mày làm phù dâu cho tao nghen?

Kiều Nương nhăn mặt ái ngại:

-Thì được, nhưng… lúc đó tao đâu còn độc thân nữa. Vậy… có sao không?

Khoát tay ra vẻ chẳng màng, Mai Phi thẳng thắn đáp:

-Chuyện nhỏ, không thành vấn đề đối với tao!

Kiều Nương gục gặc đầu, nghĩ ngợi chút rồi mỉm cười thủ thỉ:

-Vậy mày cũng làm phù dâu cho tao nghen Phi? Bên tao mày cũng biết rồi, chẳng còn ai cả, nên tiệc cưới chắc cũng chỉ đơn giản ngắn gọn thôi!

Mai Phi nhìn Kiều Nương bằng đôi mắt tràn đầy thông cảm lẫn chút xót xa. Đời con gái chỉ một lần lên xe hoa, một lần thật sự rực rỡ trong cái ngày trọng đại nhất của mình. Mai Phi nôn nao vui sướng vì đám cưới mình sắp tới sẽ hết sức linh đình trọng thể do gia tộc hai bên đều giàu có đông đúc. Trong khi đó nhỏ bạn lại mồ côi neo đơn đến tội, mà bên nhà Huy Diễn cũng chỉ có hai mẹ con, làm sao đám cưới nó đông vui cho được. Cô chỉ nắm tay Kiều Nương bóp khẽ, gật đầu nhận lời mà nét mặt chùng xuống kém vui như đang ngầm chia sẻ với bạn.

Nhưng trái với sự quan ngại của Mai Phi, trong lòng Kiều Nương lúc này thật ra đang mừng vui rộn rã. Nàng đã quá quen và chấp nhận hoàn cảnh đơn chiếc của mình từ lâu lắm rồi, cho nên thay vì nhận định vấn đề từ góc cạnh bi thương như Mai Phi, nàng lại nhìn theo một hướng tích cực hơn. Lâu nay nàng sống thui thủi một mình, giờ có thêm được một người bạn đời để bầu bạn yêu thương và một người mẹ thì tuyệt vời quá đỗi! Bỗng dưng được ông trời ban tặng cho một ân huệ quá lớn như thế thì mừng không hết chứ tại sao lại buồn.

Niềm vui ấy khiến cho Kiều Nương thấy phấn khởi lạ thường, đến chỗ làm vào nhà bếp vừa nấu nướng nêm ướp vừa hát khe khẽ, còn nét mặt lúc nào cũng sáng ngời tươi tắn như ánh nắng ban mai. Chị Sáu thấy vậy cười cười dò hỏi:

-Gần đây sao chị thấy Nương có vẻ yêu đời quá nha, lại trông xinh đẹp hơn ra nữa. Chuyện gì đây, phải sắp có bạch mã hoàng tử nào tới rước rồi phải không?

Môi cười tươi như hoa, Kiều Nương đáp kiểu khôi hài:

-Hoàng tử thì có trong lòng em từ lâu lắm rồi chị, và chàng cũng đã rất sẵn sàng đem bạch mã đến rước em. Nhưng vì điều kiện chưa chín muồi nên đến giờ vẫn còn đợi thêm chút nữa chị ạ!

Chị Sáu cười hệnh hệch:

-Đợi chút mà được hoàng tử đến rước thì chị đây cũng muốn chờ gần chết. Có điều chị già mốc meo lại xấu xí nên vẫn đâu thấy hoàng tử nào, chỉ toàn mấy ông già dê xồm muốn bốc hốt không hà, thấy bắt chán!… Nhưng em thì khác nha Nương. Em vừa trẻ trung vừa xinh xắn, lại giỏi giang nấu ăn ngon thế này, hoàng tử nào không chọn mới là chúa dại.

Chị Sáu là mẹ đơn thân đã gần bốn mươi, rất xuề xòa vui tính lại nói năng thoải mái rổn rảng chẳng e dè gì. Chị ưa nói đùa với mọi người rồi cùng cười giòn tan khiến cho không khí nhà bếp vui vẻ sống động hẳn lên.

Một cô phụ bếp khác nghe chị Sáu nói thế thì cũng cười to nói hùa vào:

-Trùi ui, chị Sáu nói em mới nhớ. Có một ông già nào ngồi đồng ở tiệm mình nãy giờ cũng hơn hai tiếng đồng hồ rồi. Phải đó là một trong mấy lão già dê đang canh me chị không đó chị Sáu?

Chị Sáu vỗ đùi cái đét, cười khanh khách:

-Dám lắm chứ sao mày! Đâu, ông nào nói tao nghe cái coi!

-Thì cái ông mặc áo sơ mi xanh ngồi ở bàn số 3 đó. Quán chuẩn bị đóng cửa mà ổng vẫn còn ngồi ở ngoải. Kiểu này chắc trồng cây si chị thiệt rồi!… hi hi…

Mấy câu nói đùa của các cô nhân viên khiến Kiều Nương có một chút chú ý và hoang mang. Trong quán ăn này nàng là chủ nhưng hết sức hòa đồng với mọi người. Ngoài việc chính của mình là nêm ướp pha chế các món ăn và điều hành, khi quán quá đông nàng không hề câu nệ sẵn sàng làm bất cứ việc gì để phụ các nhân viên của mình. Đó có thể là thu ngân, trả lời điện thoại, thậm chí chạy bàn, nàng làm tuốt. Kiều Nương nghĩ bụng đây là quán của mình, khi công việc đang ứ đọng nếu mình không phụ làm cho mọi thứ vận hành nhanh chóng để phục vụ khách tốt thì còn trông đợi ai sẽ làm đây! Khi nãy lúc bưng món ăn ra cho khách ở bàn số 3, nàng thấy người đàn ông ấy cứ nhìn chằm chằm vào bàn tay phải của mình, khiến nàng theo phản xạ rụt tay lại vì e ngại sự sỗ sàng của ông ta. Đang khó chịu thì nghe ông ta nhẹ nhàng cất tiếng:

-Xin lỗi cô tôi hơi vô phép! Tôi chỉ có ý khen chiếc vòng của cô thôi. Nó thật sự rất đẹp và tinh xảo!

Kiều Nương cố nở một nụ cười tươi tắn xã giao, lễ phép nói:

-Dạ cám ơn bác! Mời bác dùng và xin chúc bác ngon miệng. Nếu cần gì thêm xin bác cứ vui lòng gọi!

Nói đoạn nàng tất tả quay gót trở vào trong làm việc tiếp. Người đàn ông lúc nãy quả là cũng mặc áo sơ mi xanh. Lẽ nào ông ta còn ngồi đây, sau hơn hai tiếng đồng hồ cho một bữa ăn? Giờ này quán đã đóng cửa chẳng còn ai, nếu ông ta cứ ngồi hoài như thế thì làm sao đây? Lạ quá!

Đang suy nghĩ miên man thì nghe chị Sáu oang oang lên tiếng cùng giọng cười lảnh lót:

-Ai da, thì ra ổng không phải canh me tao mà là cô chủ xinh đẹp của tụi mình bây ơi!

-Chuyện gì vậy chị Sáu? - Kiều Nương phân vân hỏi.

Chị Sáu hăm hở thông báo:

-Con Nhi bên ngoài mới vào, nói là ông đó xin gặp riêng cái cô phục vụ bàn cho ổng lúc chiều. Nghe nói ổng không có gì kêu ca phàn nàn nhưng cũng chẳng chịu cho ai khác giúp cả. Trên hóa đơn của bàn số 3 ký tên em đó Nương, nên Nhi nó nghĩ là em.

-Dạ, em biết rồi! Để em ra xem ông ta cần gì.

Kiều Nương đáp rồi thoăn thoắt bước lại bồn nhanh chóng rửa tay. Lòng nàng hoang mang vô cùng cho một cuộc gặp gỡ không mong đợi với người khách kỳ lạ vào thời điểm cuối ngày, khi ai cũng nao nức chuẩn bị được về nhà nghỉ ngơi. Chắc lại phải về trễ nữa rồi đây! Thiệt là khổ!…

☘︎