← Quay lại trang sách

Chương 22 NGHI THỨC CHÜD
1

Trong hang ổ của Nó/ 1958

Bill là người giữ cho cả bọn không tan đàn xẻ nghé khi con Nhện khổng lồ thoăn thoắt bò xuống mạng nhện, khuấy động làn gió độc làm tóc tai ai nấy đều rối bù, Stan ré lên như trẻ nhỏ, đôi mắt nâu lồi ra khỏi hốc mắt, tay cào lên má. Ben từ từ lùi lại cho đến khi bộ mông vĩ đại đập vào bức tường phía bên trái cánh cửa. Cảm thấy lửa lạnh thiêu đốt qua lớp quần, cậu vội vàng lùi lại, nhưng đầu óc cứ mơ màng chới với. Cảnh tượng này không thể nào là thật: đây đích thị là cơn ác mộng khủng khiếp nhất thế giới. Cậu nhận ra cậu còn chẳng nhấc nổi tay. Tựa hồ có những quả tạ đang cột chặt quanh họ.

Đôi mắt của Richie như bị thôi miên nhìn về phía mạng nhện. Rải rác trên đó, quấn trong những dải tơ ngúc ngoắc như thể có tri giác là những thi thể thối rữa đã bị gặm nham nhở. Hình như cậu trông thấy xác của Eddie Corcoran gần trần nhà, dù cả hai chân và một cánh tay đã bị ăn mất.

Beverly và Mike bấu vào người nhau như Hansel và Gretel trong rừng sâu, tê liệt nhìn con Nhện xuống sàn và tiến về phía bọn họ, cái bóng méo mó nhịp chạy trên tường.

Bill đưa mắt nhìn các bạn, cậu bé dong dỏng cao, gầy gò trong chiếc áo thun từng là màu trắng giờ dính đầy bùn, chất thải, quần jean vén gấu với đôi giày Keds đóng đầy bùn. Tóc cậu bết vào trán, mắt phừng phừng như lửa. Sau khi nhìn từng người, dường như chẳng màng đến họ, cậu quay đầu lại nhìn con Nhện. Choáng váng làm sao, cậu cất bước băng qua gian phòng tiến lại chỗ Nó, không chạy mà đi thật nhanh, khuỷu tay khuỳnh lại, gồng lên thành nắm đấm.

“M-Mày dám gi-gi-giết e-em trai tao!”

“Đừng, Bill!” Beverly gào to, vùng khỏi vòng tay Mike và chạy thẳng về phía Bill, mái tóc đỏ của cô phất phơ bay ra sau. “Cút khỏi cậu ấy!” Cô hét lên với con Nhện. “Tao cấm mày chạm vào cậu ấy!”

Chết thật! Beverly! Ben nghĩ rồi bất giác vùng lên, bụng cậu đung đưa sang hai bên, chân nện thình thịch. Cậu lờ mờ để ý thấy Eddie Kaspbrak cũng đang chạy bên trái mình, bàn tay còn lành lặn nắm lấy ống thở như khẩu súng.

Đoạn Nó sừng sững đứng ngay trên Bill; khỏa lấp cậu bé không một tấc sắt trong tay dưới cái bóng khổng lồ, cẳng chân loe ngoe trong không trung. Ben toan chộp lấy vai của Beverly. Tay cậu đập vào vai cô rồi sượt qua. Cô quay sang nhìn cậu, đôi mắt hoảng loạn, môi bạnh ra để lộ hàm răng.

“Mình phải giúp cậu ấy!” Cô hét lên.

“Bằng cách nào?” Ben gào to. Cậu chạy đến chỗ con Nhện, nghe tiếng Nó rít lên hung hãn, nhìn thẳng vào những con mắt ma quỷ đỏ quạch, trường tồn với thời gian… Và rồi cậu nhìn thấy hình dáng thật sự đằng sau vẻ ngoài ấy; một thứ tệ hại hơn nhện gấp bội phần. Một thứ cấu thành hoàn toàn từ ánh sáng. Cậu nao núng… nhưng người yêu cầu cậu là Bev. Bev, cô gái cậu dành trọn tình cảm.

“Quân súc sinh, tạo cấm mày làm hại Bill!” Cậu gầm vang.

Giây sau, một cánh tay đập vào lưng đau đến độ cậu suýt ngã vật ra. Là Richie, và dù nước mắt lã chã rơi trên má, Richie cười như điên như dại. Khóe miệng cậu thiếu điều chạm đến dái tai. Nước bọt rỉ ra từ kẽ răng. “Triệt hạ ả thôi, Haystack!” Richie thét lên. “Chüd! Chüd!”

Ả? Ben ngu muội nghĩ. Cậu ấy nói ả sao?

Đoạn cậu cất lời: “Được, nhưng làm sao? Chüd là thế nào?”

“Tớ mà biết thì tớ đi đầu xuống đất!” Richie hét rồi chạy đến chỗ Bill, vào cái bóng của Nó đổ xuống.

Nó ngồi xổm trên mấy cái chân sau. Chân trước lơ lửng trong không trung, ngay trên đầu Bill. Không muốn nhưng buộc phải tiến lại, chẳng còn đường thối lui dù mọi bản năng trong đầu và cơ thể thét gào điều ngược lại, Stan Uris nhìn cảnh Bill ngước lên, nhìn chằm chằm vào Nó, đôi mắt xanh dán chặt vào những con mắt màu cam vô nhân tính của kẻ thù, những con mắt tỏa ra thứ ánh sáng của xác chết. Stan khựng lại, chợt vỡ lẽ: bất kể là gì, Nghi thức Chüd đã bắt đầu.

2

Bill trong khoảng không/ Tiền

… ngươi là ai và tại sao ngươi lại đến với Ta?

Ta là Bill Denbrough. Nhà người biết ta là ai và tại sao ta đến đây. Người đã giết em trai ta, nợ máu phải trả bằng máu. Người chọn lầm nạn nhân rồi, quân súc sinh.

… Ta là vĩnh hằng. Ta là Kẻ Ngấu nghiến Thế giới.

Ồ? Thế cơ à? Vậy thì nhà người vừa xực bữa cuối cùng rồi đấy, đại tỷ.

…ngươi làm gì có sức mạnh, sức mạnh là thế này đây; cảm nhận đi, thằng oắt con, rồi tự vấn xem ngươi ăn gan hùm hay sao mà giết được đấng Vĩnh hằng. Người nghĩ ngươi nhìn thấy Ta ư? Ngươi chỉ thấy hình ảnh tâm trí người cho phép mà thôi. Sức người mà thấy được Ta à? Giỏi thì đến xem! Đến đây xem nào, thằng oắt con! Đến đây!

Bị quăng đi…

(cậu).

Không, không phải bị quăng đi mà là bị phóng đi , phóng đi như viên đạn sống, như màn trình diễn người phóng ra từ súng thần công trong rạp xiếc Đền thờ hay đến Derry vào tháng Năm. Cậu bị tóm cổ rồi ném vụt qua gian phòng của con Nhện. Tất cả chỉ diễn ra trong đầu mình mà thôi! Cậu thét lên với bản thân. Cơ thể mình vẫn đang đứng ngay đó, mắt dán chặt vào Nó, can đảm lên, chỉ là một trò lừa tâm trí thôi, can đảm lên, vững vàng lên, đứng vững vào, hiên ngang đứng vững…

(đấm)

Ào ào lao về phía trước, đập thẳng vào một đường hầm đen đúa, tong tỏng nước với gạch ngói rữa nát, vụn vỡ có khi đã năm mươi năm, một trăm năm, một nghìn hay thậm chí triệu tỉ năm, vùn vụt phóng đi trong tĩnh lặng chí tử, qua những nút giao, có chỗ thắp sáng bằng ánh lửa vàng xanh bập bùng, có chỗ thắp sáng bằng những quả bóng bay tỏa ra thứ ánh sáng trắng như đầu lâu, có chỗ lại tối đen như mực, cậu bị quăng đi với tốc độ hơn một nghìn ki-lô-mét một giờ, băng qua cơ man nào là xương, xương người có, xương thứ khác cũng có, vun vút như ngọn lao gắn tên lửa trong đường hầm gió chếch lên trên, nhưng không hướng về phía ánh sáng mà hướng về bóng tối, thứ bóng tối khôn cùng

(tay)

nổ tung vào màn đêm tuyệt đối, thứ màn đêm là tất cả, là không gian này, là vũ trụ này, và cái nền của màn đêm ấy sao mà cứng đến thế, cứng chẳng khác nào đá ebonite được đánh bóng, cậu trượt sõng soài trên ngực, bụng và đùi như quả bóng khúc côn cầu bị hất văng. Cậu đang nằm trên sàn khiêu vũ của vĩnh hằng, và vĩnh hằng này tối đen như mực.

(vào cột nhà)

… dừng ngay, tại sao ngươi cứ lải nhải điều đó vậy? Vô ích thôi, ngữ ngu xuẩn mà cứ la oai oái rằng mình gặp ma!

… dừng ngay.

anh đấm tay vào cột nhà, la oai oái rằng mình gặp ma!

… dừng ngay! Dừng ngay! Ta yêu cầu, ta ra lệnh cho ngươi dừng ngay! Nói nhẹ không nghe à?

Và nghĩ: Nếu mình có thể nói câu này thành lời, nói mà không lắp bắp thì mình có thể phá vỡ ảo ảnh này…

… đây chẳng phải ảo ảnh đâu, thằng oắt con ngu xuẩn kia … đây là vĩnh hằng, là vĩnh hằng của Ta, và người lạc ở đâu, lạc mãi mãi, đừng hòng tìm được đường ra, ngươi cũng biến thành vĩnh hằng rồi, và ngươi muôn đời phải lạc lối trong bóng đêm… đó là kết cục ngươi chuốc lấy sau khi đối mặt với Ta

Nhưng ở đây vẫn còn thứ gì đó khác. Bill cảm nhận được nó, và bằng cách điên rồ nào đó, cậu còn ngửi được nó: có một thế lực to lớn tồn tại trong màn đêm. Một Dáng hình. Cậu không sợ nhưng kính cẩn nghiêng mình; sức mạnh này lớn lao đến độ sức mạnh của Nó chẳng khác nào châu chấu đá xe, Bill chỉ kịp bấn loạn nghĩ: Làm ơn, làm ơn, dù Người là ai, xin hãy nhớ rằng tôi nhỏ nhoi vô cùng…

Cậu chạy về phía dáng hình ấy và nhận ra nó là một con Rùa khổng lồ, lớp mai có muôn vàn màu sắc lấp lánh. Cái đầu cổ xưa của nó ló ra khỏi mai, và Bill mơ hồ cảm thấy thứ vừa quăng cậu vào nơi này vừa thoáng tỏ vẻ ngạc nhiên xen lẫn khinh thường. Đôi mắt của con Rùa dịu hiền vô cùng. Bill thầm nhủ con Rùa này hẳn là thứ già nua nhất mà ta có thể hình dung, già gấp vạn lần Nó, thứ vừa ngạo mạn tự xưng mình là vĩnh hằng.

Người là gì?…

Ta là con Rùa, cậu bé ạ. Ta tạo ra vũ trụ, nhưng đừng trách cứ ta vì làm thế; Ta bị đau bụng.

Cứu tôi! Xin hãy cứu tôi!

… Ta không can hệ vào những thứ này. Em trai ta…

… có chốn riêng trong cự đại vũ trụ; năng lượng là vĩnh hằng, và một đứa trẻ như cậu cũng phải hiểu…

Giờ thì cậu đang bay ngang qua con Rùa, và dù tốc đồ trượt của cậu rất lớn, phần mai lấp lánh của con Rùa dường như kéo dài vô tận. Cậu loáng thoáng nghĩ về việc đi tàu hỏa ngang qua một con tàu chuyển động theo hướng ngược lại, con tàu ấy dài đến độ dường như nó đang đứng yên hoặc thậm chí chạy lùi. Cậu vẫn nghe thấy tiếng Nó lải nhải xì xào, giọng của Nó the thé, tức tối, chẳng chút tính người, tràn ngập căm ghét. Nhưng khi con Rùa cất tiếng, giọng của Nó hoàn toàn bị át đi. Con Rùa nói trong đầu Bill, và Bill lờ mờ hiểu vẫn còn một Thế Lực Khác, một Thế lực Tối hậu ngự trị khoảng không ngoài khoảng không này. Có lẽ Thế lực Tối hậu ấy đã tạo ra con Rùa, thứ chỉ bàng quan nhìn, và Nó, thứ chỉ ngấu nghiến ăn. Thế Lực Khác ấy là thế lực vươn ngoài tầm vũ trụ, sức mạnh trên vạn sức mạnh, đấng tạo hóa của vạn vật.

Chợt cậu vỡ lẽ: Nó toan tống cậu qua bức tường nơi tận cùng của vũ trụ để đẩy cậu vào một không gian khác

(nơi con Rùa già kia gọi là cự đại vũ trụ)

nơi Nó thực sự sống, nơi Nó tồn tại trong hình dáng một thứ khổng lồ, phát sáng nhưng chỉ là hạt bụi nhỏ nhoi trong tâm trí của Thế Lực Khác ấy, cậu có thể thấy bản thể của Nó, thứ ánh sáng tàn phá vô hình tướng, và nếu Nó nương tay, cậu sẽ được giải thoát bằng cái chết, hoặc cậu sẽ sống đến vĩnh hằng, phát điên nhưng vẫn ý thức được trọn vẹn bên trong thân thể đói ngấu, không hình thù, vô cùng tận, đầy sát ý của Nó.

Xin hãy cứu tôi! Vì những người khác nữa…

… cậu phải tự cứu lấy mình, cậu bé

Nhưng bằng cách nào? Xin hãy chỉ cho tôi! Bằng cách nào? Bằng cách nào? BẰNG CÁCH NÀO?

Giờ thì cậu đã băng băng phi đến đôi chân sau nặng trình trịch của con Rùa, cậu còn có thời gian để quan sát phần thịt khổng lồ cổ xưa của nó, có thời gian để choáng ngợp trước những cái móng vĩ đại của nó – chúng có màu vàng ngả xanh dương kỳ cục, và trong mỗi móng, cậu trông thấy ngân hà trôi bên trong.

Xin Người, tôi biết Người là thể lực tốt, tôi cảm nhận được điều đó và tôi tin Người rất nhân từ, tôi xin Người… xin Người hãy giúp tôi?

… cậu biết câu trả lời rồi mà, Chüd là chìa khóa duy nhất. Và các bạn của cậu.

Ôi, tôi xin Người…

cậu bé, cậu phải đấm tay vào cột nhà, la oai oái rằng mình gặp ma… ta chỉ có thể nói chừng đó mà thôi. Khi cậu bước chân vào không gian vũ trụ kì khôi thế này, cậu phải vứt bỏ sổ hướng dẫn đi

Cậu nhận ra tiếng nói của con Rùa phai dần. Cậu đã để nó lại phía sau, tiếp tục lao như tên bắn vào màn đêm sâu hun hút. Giọng của con Rùa bị lấn át, bị gạt đi bởi giọng nói lải nhải, vui tươi của Thứ đã quăng cậu vào không gian trống rỗng tối đen này - giọng nói của con Nhện, của Nó.

… ngươi thấy ở đây thế nào, Bạn Nhỏ? thích không? ưng không? có cho 98 điểm vì giai điệu nghe rất bắt tay và khiến mình nhún nhảy theo không? có đớp được nó vào trong miệng rồi hất từ trái sang phải không? có thích gặp lão bạn con Rùa của ta không? Ta cứ tưởng cái thứ khốn kiếp già đầu dốt nát ấy đã chết từ lâu rồi chứ, mà có lẽ hắn đã làm cho ngươi tất cả những gì tốt đẹp nhất mà hắn có thể làm được, ngươi nghĩ rằng hắn giúp được ngươi chắc?

Nó đang nhái câu nói quen thuộc trong chương trình Bục trình diễn Mỹ. Trong chương trình này có phần các khán giả cho điểm bài hát, 98 là điểm cao nhất.

không không không không anh đấm tay không anh đ-đ-đ-đ-đấm tay không

… thôi lải nhải đi! thời gian vốn ít, chúng ta còn trao đổi được thì tranh thủ mà nói đi. kể chuyện của người cho ta nghe xem nào, Bạn Nhỏ… kể ta nghe xem, ngươi có thích màn đêm lạnh lẽo ở đây không? ngươi có thích chuyến du lịch hoành tráng trong hư không ở Ngoại Biên không? đợi đến lúc ngươi vượt đến đây đi, Bạn Nhỏ! đợi tới lúc ngươi đến chỗ Ta đây này! đợi mà xem! đợi mà xem tử quang! cứ việc nhìn đi rồi phát điên… nhưng người sẽ sống… sống mãi… sống muôn đời… bên trong chúng… bên trong Ta…

Nó ré lên những tiếng cười độc ác, và Bill nhận ra giọng của Nó bắt đầu nhạt nhòa dần nhưng oang oang hẳn lên, tựa hồ cậu vừa bị kéo ra khỏi phạm vi của Nó… vừa bị ném thẳng vào phạm vi ấy. Lẽ nào là thế? Đúng. Cậu nghĩ là đúng. Vì dù giọng nói hoàn toàn ăn khớp, tiếng nói cậu đang hướng đến hoàn toàn xa lạ, nó phát ra những âm tiết mà lưỡi và họng con người không thể phát ra. Cậu thầm nhủ hẳn đó là giọng nói của tử quang.

… thời gian vốn ít, chúng ta còn trao đổi được thì tranh thủ mà nói đi.

Giọng nói mang hơi hướm con người nhạt nhòa dần, giống như tiếng đài phát thanh Bangor nhòe đi khi ta ngồi trong chiếc xe và bon bon chạy về phía Nam. Nỗi kinh hoàng sáng rực, chói lòa, tràn ngập tâm trí cậu. Chẳng mấy chốc, cậu sẽ không còn giao tiếp một cách bình thường với Nó nữa… và một phần trong cậu hiểu rằng ẩn sau nụ cười, thái độ vui tươi lạ lẫm kia, đó là điều Nó muốn. Một khi cầu nối giao tiếp bị phá vỡ, cậu sẽ hoàn toàn bị hủy hoại. Vượt ra khỏi giao tiếp nghĩa là vượt ra khỏi mọi cứu cánh; cậu rút ra điều đó từ cách bố mẹ cư xử với cậu sau khi George qua đời. Đó là bài học duy nhất mà thái độ lạnh như băng của họ đã dạy cậu.

Rời xa Nó… và đến gần Nó. Nhưng dường như hành động rời xa mang tầm quan trọng hơn. Nếu Nó muốn ăn thịt trẻ con ở đây hay hút chúng vào đây hoặc làm bất cứ trò gì khác, sao Nó không đưa tất cả mọi đứa trẻ đến chốn này? Tại sao chỉ có cậu?

Lý do là vì Nó phải vứt bỏ bản thể con Nhện của Nó. Bản thể con Nhện ấy và bản thể gốc mang tên tử quang của Nó kết nối với nhau. Khi Nó ở đây và không ở bất cứ nơi nào khác. Nó có thể bất khả chiến bại… nhưng Nó cũng ở trên Trái Đất, dưới lòng Derry, trong hình hài vật chất. Bất kể Nó kinh khủng đến nhường nào, ở Derry, nó bằng xương bằng thịt … và thứ nào bằng xương bằng thịt đều có thể bị kết liễu.

Bill cứ thế trượt trong màn đêm, càng lúc càng tăng tốc. Tại sao mình cảm thấy những lời Nó nói toàn là cợt nhả, là trò đùa nhảm nhí? Tại sao lại thế? Sao lại như vậy nhỉ?

Cậu chợt vỡ lẽ… Có khi nào… có khi nào…

Chüd là chìa khóa duy nhất, con Rùa đã nói như thế. Nếu thật vậy thì sao? Giả sử cậu và Nó cắn lưỡi vào nhau, không phải trong thế giới vật chất mà trong tâm trí, bằng tinh thần thì sao? Nếu như Nó có thể quăng cậu vào khoảng không trống rỗng, đủ xa vào bản thể vĩnh hằng, vô hình tướng của Nó, phải chăng nghi thức sẽ kết thúc? Nó sẽ xé toạc cậu, giết chết cậu, đoạt lấy mọi thứ

… giỏi lắm, cậu bé, nhưng chút nữa sẽ quá muộn. Nó rất sợ! Sợ ta! Sợ tất cả chúng ta!

… trượt, cậu vẫn đang trượt, và đằng trước có một bức tường, cậu cảm nhận được nó sừng sững trong bóng tối, bức tường ở rìa của chuỗi vô tận này, và đằng sau nó, chính là thể hình khác, là tử quang…

… đừng trò chuyện với ta, cậu bé ạ, và đừng trò chuyện với bản thân… nó đang khiến cậu buông lơi đấy, cắn chặt vào, nếu quan tâm, nếu dám, nếu còn can đảm, nếu còn kiên cường… cắn chặt vào, cậu bé!

Bill cắn thật chặt – không phải cắn bằng hàm răng thật sự mà là răng trong tâm trí.

Hạ giọng trầm đi một tông, khiến tiếng nói không còn là của bản thân mình (hay nói đúng hơn là biến nó thành giọng của bố cậu, dù đến lúc nhắm mắt xuôi tay, Bill cũng chẳng biết điều này, có những bí mật mãi bị chôn giấu, mà tốt hơn hết là thế), hít vào một hơi thật sâu, cậu thét lên: ANH ĐẤM TAY VÀO CỘT NHÀ LA OAI OÁI RẰNG MÌNH GẶP MA GIỜ THÌ THẢ TA RA!”

Cậu cảm nhận được Nó gào rống trong tâm trí mình, tiếng gào đầy cuồng nộ, cáu tiết, bực bội… nhưng đồng thời, đó là tiếng gào của sợ hãi và đau đớn. Nó không quen với chuyện mọi thứ trật khỏi đường ray mà mong muốn của Nó; điều đó chưa bao giờ xảy ra với Nó, và từ lúc tồn tại cho đến giờ, Nó cũng không mảy may nghĩ đến cho tới khoảnh khắc vừa rồi.

Bill cảm thấy Nó đang rít lên với mình, không kéo mà đẩy cậu – cố đẩy cậu ra xa.

“TA BẢO ĐẤM TAY VÀO CỘT NHÀ!”

“THÔI NGAY!”

“ĐƯA TA TRỞ LẠI! MAU LÊN! TA RA LỆNH CHO NGƯƠI! TA YÊU CẦU NGƯƠI!”

Nó lại hét vang, càng lúc cơn đau càng khủng khiếp - có lẽ phần vì suốt quá trình tồn tại dài đằng đẵng, Nó chỉ giỏi gây đau đớn cho kẻ khác, ngấu nghiến trên nỗi đau ấy, chứ chưa bao giờ cảm thấy đau đớn trong bản thể của mình.

Nó quằn quại tìm cách đẩy cậu, loại bỏ cậu, cố đấm ăn xôi, nhất nhất phải thắng cho bằng được, như trước nay vẫn thế. Nó không ngừng đẩy… nhưng Bill cảm thấy tốc độ tiến tới của cậu đã giảm dần, và một hình ảnh gớm ghiếc hiện lên trong tâm trí cậu: cái lưỡi của Nó, nhoe nhoét thứ nước bọt ngoe nguẩy chẳng khác nào sinh vật kia, dài như một sợi dây thun dày cui, đang nứt toác, chảy máu. Cấu hình dung thấy mình cắn chặt vào đầu lưỡi ấy, phá hủy nó từng chút, từng chút một, khuôn mặt cậu đẫm thứ dịch xối xả túa ra – máu của Nó, sặc sụa trong hơi thở tanh hôi chết người, nhưng vẫn kiên quyết bám trụ, làm mọi cách để bám trụ, mặc kệ Nó quằn quại trong cơn đau cuồng dại và phẫn nộ trào dâng, không để Nó cuốn lưỡi lại…

(Chüd, Chüd là thế này đây, vững vàng lên, can trường lên, chân phương lên, chiến đấu vì em trai mình, vì bạn bè mình, hãy giữ trọn niềm tin, tin vào tất cả những gì cậu từng tin, tin rằng nếu cậu nói với cảnh sát mình bị lạc, chú ấy sẽ đưa cậu về nhà an toàn, tin có một Nàng tiên Răng sống trong tòa lâu đài tráng men nguy nga, Ông già Noel sống ở Bắc Cực, làm đồ chơi với những chú lùn, rằng Đội trưởng Nửa đêm có thật, dù Carlton – anh cả của hai anh em sinh đôi Calvin và Cissy Clark bảo đó chỉ là chuyện lòe con nít, tin rằng rồi đây, bố mẹ sẽ yêu thương mình như xưa, rằng cậu có sẵn can đảm, và khi nào cậu cất tiếng, ngôn từ sẽ phát ra trơn tru; cậu không còn là đồ cùi bắp nữa, không còn phải trốn chui trốn nhủi trong một cái lỗ dưới đất và gọi nó là phòng sinh hoạt nhóm nữa, không khóc trong phòng George vì ân hận mình đã không thể cứu em và không biết tai ương sẽ xảy ra nữa, hãy tin vào bản thân mình, tin vào khát khao cháy bỏng)

Bất thình lình, cậu phá lên cười nắc nẻ trong bóng tối, không phải cười một cách cuồng dại mà là thích thú vô cùng.

“ÔI CHÀ, TA TIN VÀO TẤT CẢ NHỮNG THỨ ĐÓ!” Cậu thét vang, và thật là thế ngay cả ở độ tuổi mười một này, vô số lần cậu đã chứng kiến rất nhiều thứ hóa ra là đúng. Ánh sáng lóe lên xung quanh. Giơ tay lên trên đầu, cậu ngẩng mặt và cảm thấy nguồn sức mạnh dồi dào trào dâng.

Cậu lại nghe thấy tiếng Nó gào rống… và bỗng dưng, cậu bị kéo ngược trở lại con đường cậu vừa đi, trong đầu vẫn còn hình ảnh hàm răng cậu cắm sâu vào thứ thịt kỳ lạ của lưỡi Nó, chắc chắn như gọng kìm của tử thần. Cậu bay qua bóng tối, chân vùn vụt đằng sau, đầu dây giày đóng đầy bùn phấp phới như cờ đuôi nheo, gió của không gian trống rỗng này phần phật trong tai.

Cậu bị kéo ngang qua con Rùa, và thấy nó rúc đầu vào mai; giọng nói của Nó khô khốc, méo mó, tựa hồ bên trong cái mai là giếng sâu thăm thẳm ngút ngàn:

… không tệ, cậu bé ạ, nhưng liệu mà kết thúc luôn đi, đừng để Nó trốn thoát, năng lượng là thứ tiêu tán; điều cậu có thể làm được năm mười một tuổi thường không bao giờ thực hiện được nữa đâu

Giọng nói của con Rùa phai dần, phai dần, phai dần. Chỉ có bóng tối ào ào trôi… và rồi cậu trông thấy miệng đường hầm khổng lồ… mùi của thời gian và thối rữa… mạng nhện quật thẳng vào mặt cậu như lụa hư thối trong nhà ma… gạch ngói vụn nát mờ mờ trôi qua… những nút giao giờ đã tối thui, bóng bay trên Mặt Trăng đều đã biến mất, và Nó cứ gào thét, gào thét ỏm tỏi:

…thả ta ra thả ta ra ta sẽ đi và không bao giờ trở lại thả ta ra ĐAU QUÁ ĐAU QUÁ ĐAU QUÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ

“Đấm tay!” Bill gào lên, gần như mất trí. Cậu có thể trông thấy ánh sáng trước mắt nhưng nó đang mờ dần, lập lòe như đèn cầy khổng lồ đã cháy gần hết… và trong phút chốc, cậu trông thấy mình và các bạn nắm tay nhau thành hàng, Eddie ở một bên, Richie phía còn lại. Cậu trông thấy cơ thể của mình, rũ rượi, đầu ngoẹo trên cổ, ngước nhìn con Nhện lúc này quằn quại, vật vã như lên đồng, những cái chân xương xẩu thô ráp đập xuống sàn, độc từ vòi chảy ra.

Nó thét gào đau đớn như cận cáo chung.

Vậy nên Bill cứ tưởng là vậy thật.

Sau đó, cậu tông rầm trở lại cơ thể mình, va chạm mạnh chẳng kém gì cú bóng thẳng đập vào găng bóng chày, chấn động đến độ tay cậu tuột khỏi tay Richie và Eddie, khiến cậu khuỵu gối, trượt dài trên sàn, đến tận mép mạng nhện. Trong vvô thức, cậu đưa tay ra chạm lấy một sợi tơ, tay cậu ngay lập tức tê dại như thể vừa bị tiêm một liều thuốc novocaine. Sợi tơ dày y như dây cáp điện thoại.

“Đừng chạm vào, Bill!” Ben hét to và Bill vội vàng giật tay ra, để lại vết cắt lộ thịt ngang lòng bàn tay, ngay dưới các ngón tay. Vết thương tứa máu, cậu loạng choạng đứng dậy, mắt chằm chằm chĩa vào con Nhện.

Nó đang bò khỏi bọn họ, chạy về phía không gian tranh tối tranh sáng ở cuối gian phòng khi ánh sáng mất đi. Nó để lại những vùng máu đen đúa trên đường đi, bằng cách nào đó, cuộc chạm trán đã khiến Nó bị thương ở chục chỗ, thậm chí cả trăm chỗ là ít.

“Bill, mạng nhện!” Mike thét vang. “Cẩn thận!”

Cậu lùi lại, nghển cổ nhìn tơ nhện lao thẳng xuống mặt sàn lát đá xung quanh như những con rắn trắng cục mịch. Chúng liền mất đi hình thù rồi chảy xuống khe nứt giữa các tảng đá. Mạng nhện đang vỡ vụn, càng lúc càng lỏng lẻo khỏi đầu nối. Một trong những cái xác thối rữa, bị bọc kín mít như ruồi, rơi xuống đất, đập lên sàn đánh thịch nghe đến rợn người.

“Con Nhện!” Bill gào lên. “Nó đâu rồi?”

Trong đầu vẫn văng vẳng giọng của Nó, rít ré, thét gào vì đau đớn, cậu mơ hồ cảm nhận Nó đã đi vào đường hầm mà ban nãy Nó ném cậu vào… nhưng Nó vào trong đó để trở lại nơi ban đầu mà Nó muốn tống cổ Bill… hay Nó toan ẩn nấp cho đến khi họ đi khỏi? Hoặc chết? Hoặc thoát ra?

“Chúa ơi, ánh sáng!” Richie hét lên. “Ánh sáng sắp tắt rồi! Chuyện gì vừa xảy ra vậy Bill? Cậu đi đâu thế? Bọn tớ cứ tưởng cậu mất mạng rồi!”

Một phần tâm trí bấn loạn trong Bill biết điều đó không đúng: nếu họ thật sự cho rằng cậu đã chết, họ sẽ bỏ chạy, tứ tán, và Nó sẽ tấn công từng người một dễ như trở bàn tay. Hoặc có thể họ tưởng cậu đã chết, nhưng vẫn tin cậu còn sống.

Phải đảm bảo chắc chắn! Nếu Nó hấp hối hoặc trở lại hang ổ ban đầu của Nó, nơi bản thể sót lại trú ngụ, thì cũng không sao. Nhưng nếu Nó chỉ bị thương thì sao? Nếu mình có thể làm nhiều hơn thế thì sao? Nếu…

Tiếng thét của Stan cắt đứt luồng suy nghĩ của cậu như thủy tinh bể. Trong ánh sáng mờ mờ đang nhạt dần, Bill trông thấy một sợi tơ đã rơi xuống vai Stan. Trước khi Bill kịp chạy lại, Mike đã lao vào cậu bé nhỏ con hơn. Cậu hất Stan ra xa, và sợi tơ nhện bật ngược trở lại, mang theo một mảnh áo thun của Stan.

“Lùi lại!” Ben cảnh báo các bạn. “Lùi khỏi nó, nó đang rơi xuống đấy!” Cậu nắm tay Beverly, kéo cô ngược trở lại cánh cửa trẻ em, còn Stan chật vật đứng dậy, choáng váng nhìn quanh rồi chộp lấy Eddie. Hai cậu bé vừa đỡ nhau vừa chạy về phía Ben và Beverly, trông chẳng khác nào bóng ma trong ánh sáng nhạt dần.

Trên đầu bọn họ, mạng nhện sa xuống, tan nát, vẻ đối xứng đáng sợ ban đầu vụn vỡ. Thi thể co quắp trong không trung như những hòn chì dây dọi gớm ghiếc. Tơ chằng chịt giao nhau rơi xuống như những bậc thang thối rữa của một kết cấu phức tạp lạ lùng. Sợi tơ nào đập xuống đá đều rít lên như mèo kêu, mất đi hình dạng rồi toán loạn chạy trốn.

Mike Hanlon cúi đầu, tránh né một cách tài tình, điêu luyện như cách cậu sẽ thoăn thoắt lọt qua hàng phòng thủ của hơn chục đội bóng bầu dục trung học sau này. Richie chạy bên cạnh. Lạ lùng chưa, Richie đang cười ha hả, dù tóc tai dựng thẳng đứng trên đầu, lỉa chỉa như lông nhím. Không gian càng lúc càng tối, ánh lân quang trên tường dần lụi tàn.

“Bill!” Mike hét lên. “Đi thôi! Đi khỏi đây mau!”

“Lỡ Nó chưa chết thì sao?” Bill hét đáp trả. “Bọn mình phải đuổi theo Nó, Mike! Bọn mình phải xác định chắc chắn!”

Một mảng mạng nhện sa xuống như dù lượn, rơi xuống đất với một âm thanh rách toạc như thể lột da. Mike chộp lấy cánh tay Bill và kéo để bạn mình không bị nó rơi trúng.

“Nó chết rồi!” Eddie ré lên. Mắt cậu sáng như ngọn đèn nóng rẫy, hơi thở khò khè lạnh như băng trong cổ họng. Những sợi tơ nhện để lại những đường rạch chi chít trên lớp thạch cao trên tay cậu. “Tớ nghe thấy Nó, Nó hấp hối rồi, không kẻ nào phát ra âm thanh như vậy lúc vui vẻ, khỏe mạnh đi nhảy đầm đâu. Nó hấp hối rồi, tớ đảm bảo đấy!”

Hai tay Richie mò mẫm trong bóng tối, nắm lấy tay Bill, kéo cậu thật mạnh vào lòng. Cậu vỗ lưng Bill thùm thụp. “Tớ cũng nghe thấy Nó – Nó hấp hối rồi, Bill To Bự! Nó hấp hối rồi… mà này, cậu không nói lắp kìa! Không nói lắp chút nào! l Cậu làm thế nào mà hay thế? Sao có thể…”

Đầu óc Bill quay cuồng. Cảm giác mệt bã người giằng cậu qua lại bằng những bàn tay to bè và vụng về. Cậu chẳng nhớ nổi mình từng mệt như thế này hay chưa… nhưng trong tâm trí, cậu nghe thấy giọng nói lê thê, gần như mệt mỏi của con Rùa: liệu mà kết thúc luôn đi, đừng để Nó trốn thoát… điều cậu có thể làm năm mười một tuổi thường không bao giờ thực hiện được nữa đâu.

“Nhưng bọn mình phải đảm bảo…”

Những cái bóng nắm chặt tay nhau, và rồi bóng đêm hoàn toàn choáng ngợp. Nhưng trước khi ánh sáng tắt hẳn, dường như cậu đã thấy vẻ ngờ vực đáng sợ hiện lên trên khuôn mặt Beverly… và trong mắt Ben. Dẫu vậy, khi tia sáng cuối cùng tắt hẳn, họ có thể nghe thấy tiếng thì thầm, rung lắc và thình thịch của mạng nhện câm lặng kia vỡ nát thành từng mảnh.

3

Bill trong khoảng không/ Hậu

… chà, ngươi lại xuất hiện đấy à, Bạn Nhỏ! nhưng tóc tai ngươi sao thế kia? sao mà hói trơ hói trụi thế kia? buồn chưa! cuộc đời của con người mới buồn thảm và ngắn ngủi làm sao! đời như xấp giấy nhỏ xíu do thằng ngốc viết nên! chậc chậc, chỉ có thế mà thôi

Ta vẫn là Bill Denbrough đây. Người đã giết em trai ta, giết Stan Quân Tử và còn tìm cách hạ sát Mike. Để ta nói với người điều này: lần này ta sẽ không dừng cho đến khi tất cả ngã ngũ

… Con Rùa ngu si, quá ngu si nên chẳng biết dối trá. hắn nói sự thật với ngươi, Bạn Nhỏ… đúng là vô tiền khoáng hậu, ngươi mới đủ sức làm ta bị thương… khiến ta bất ngờ ra phết, nhưng đừng hòng có lần hai. ta là kẻ đã gọi ngươi trở lại. chính là ta

Đúng là người đã gọi ta trở lại, nhưng Ngươi không phải kẻ duy nhất

… lão con Rùa bạn ngươi… hắn đã chết cách đây vài năm rồi. kẻ ngu độn già khú đế ấy nôn mửa bên trong mai và chết ngạt vì một, hai thiên hà, ngươi có thấy quả là tấn bi kịch không? nhưng cũng khá kì khôi, xứng đáng xuất hiện trong Chuyện khó tin của Ripley ấy chứ nhỉ, xảy ra vào khoảng thời gian ngươi bí ý tưởng khi viết lách đấy, ắt hẳn ngươi cũng cảm nhận được hắn qua đời nhỉ, Bạn Nhỏ

Đừng hòng ta tin vào điều đó

… ồ rồi người sẽ tin thôi… ngươi sẽ thấy. Bạn Nhỏ, lần này ta sẽ cho ngươi thấy tất cả, kể cả tử quang

Anh cảm nhận giọng nói của Nó càng lúc càng rít ré, the thé và inh tai – rồi anh cảm nhận trọn vẹn cơn cuồng nộ của kẻ thù. Anh sợ hãi tột bậc. Anh vươn đến cái lưỡi trong tâm trí Nó, tập trung hết sức, chật vật tái hiện niềm tin ban sơ thuở bé, nhưng đồng thời anh hiểu sự thật chí tử trong lời Nó nói: lần trước, Nó không hề phòng bị. Lần này… chà, ngay cả khi Nó không phải kẻ duy nhất gọi họ trở về, chắc chắn Nó vẫn đợi sẵn.

Dẫu vậy…

Anh cảm thấy lửa giận bừng lên, thanh khiết, ngân nga, khi hai mắt anh dán chặt vào mắt Nó. Anh cảm nhận được những vết sẹo cũ của Nó, cảm nhận được ngày ấy Nó bị thương rất nặng, đến giờ vết thương vẫn hành hạ Nó.

Và khi Nó quăng anh đi, khi anh cảm nhận tâm trí bật ra khỏi cơ thể, anh tập trung hết sức để chộp lấy lưỡi của Nó… nhưng bị trượt.

4 RICHIE

Bốn người còn lại ngây ra như phỗng, trân trối đứng nhìn. Mọi thứ tái hiện chính xác những gì đã xảy ra – ban đầu là vậy. Tưởng chừng con Nhện sắp sửa chộp lấy Bill và ăn tươi nuốt sống anh thì bỗng nhiên, Nó lại đứng yên. Mắt của Bill và những con mắt hồng ngọc của Nó chằm chằm dán vào nhau. Dường như vừa khởi phát một tương tác… một tương tác nằm ngoài tầm thấu suốt của họ. Nhưng họ cảm thấy hai luồng ý chí đang giằng co, đối đầu với nhau.

Rồi Richie ngước lên nhìn mạng nhện mới, nhận thấy điểm khác biệt đầu tiên.

Trên đó cũng có thi thể, một số bị gặm nham nhở và thối rữa, giống với trước kia… nhưng cao hơn, ở một góc là xác người mà Richie thấy còn rất mới, có khi nạn nhân vẫn còn sống. Beverly chưa nhìn lên nên không để ý – cô mải quan sát Bill và con Nhện – nhưng dù kinh hãi, Richie vẫn nhận thấy xác người phụ nữ trên mạng nhện và Beverly giống nhau đến mức nào. Cô ấy cũng có mái tóc dài, đỏ rực. Mắt cô mở to nhưng mờ đục, không lấp lánh. Nước bọt chảy từ khóe miệng bên trái xuống cằm. Cô bị treo vào một trong những dây tơ chính bằng bộ giáp bọc quanh hông và dưới hai cánh tay, khiến cả người nghiêng về phía trước trước như đang hững hờ cúi xuống, tay chân lủng lẳng trong không trung. Cô để chân trần.

Richie trông thấy một cái xác khác rúm ró ngay dưới chân cô, gã đàn ông anh chưa thấy bao giờ… nhưng trong vvô thức, tâm trí anh nhận ra nó hao hao kẻ chết đi chẳng ai than khóc – Henry Bowers. Máu túa ra từ hai con mắt gã đàn ông nọ, sùi thành lớp dày quanh miệng và cằm của hắn. Hắn…

Đúng lúc ấy, Beverly thét lên: “Không ổn rồi! Có chuyện không ổn rồi, phải làm gì đó, vì Chúa, ai đó LÀM gì đi…”

Ánh nhìn của Richie quay trở lại phía Bill và con Nhện… anh cảm thấy/ nghe thấy tiếng cười độc địa. Khuôn mặt của Bill như bị kéo căng một cách mơ hồ. Da mặt anh trắng bệch như miếng da khô khốc, bóng như da của cụ ông già khọm. Mắt anh trợn trừng, trắng dã.

Ôi Bill ơi, cậu đâu rồi?

Bỗng nhiên Richie trông thấy máu sùi ra từ mũi Bill. Miệng anh méo mó, toan thét gào… Con Nhện lấn tới chỗ anh. Nó xoay người, chuẩn bị ngòi châm.

Nó chuẩn bị giết chết cậu ấy… giết chết thân xác của Bill… trong khi tâm trí cậu ấy còn đang phiêu du chỗ khác. Nó muốn giam cầm cậu ấy ngoài kia mãi mãi. Nó đang chiếm thế thượng phong… Bill, cậu đâu rồi? Vì Chúa, cậu đâu rồi?

Và rồi đâu đó, rất khẽ, cách đó xa đến không tưởng, anh nghe thấy tiếng Bill hét lên… lời nói dù vô nghĩa nhưng rõ ràng và đầy

(Con Rùa chết rồi ôi Chúa ơi con Rùa chết thật rồi)

tuyệt vọng.

Bev lại ré lên, đưa hai tay lên bịt tai như thể muốn chặn tiếng nói đang nhạt phai dần ấy. Thấy ngòi châm của con Nhện giơ lên, Richie vội lao tới, nụ cười ngoác tận mang tai, anh hô vang phiên bản giọng Tay cảnh sát Ireland hay nhất của mình:

“Này, này, con ả kia! Ngươi nghĩ mình đang làm gì đấy hả? Bỏ cái thứ ấy xuống ngay kẻo ta gô cổ nhà ngươi và giật váy ngươi bây giờ!”

Con Nhện ngưng cười, và Richie cảm nhận được sự phẫn nộ, đau đớn đang dâng trào trong đầu Nó. Làm Nó bị thương! Anh đắc thắng nghĩ. Sao hả, làm Nó bị thương, và đoán xem? MÌNH ĐÃ CHỘP ĐƯỢC LƯỠI CỦA NÓ RỒI! HÌNH NHƯ BILL BỊ TRƯỢT NHƯNG TRONG LÚC NÓ PHÂN TÂM MÌNH ĐÃ…

Đoạn Nó gào thét với anh, tiếng thét như cả tổ ong đang nổi giận trong đầu, Richie bị hất văng ra khỏi cơ thể, xuyên vào màn đêm, lờ mờ ý thức Nó đang tìm cách để anh buông lơi. Nó làm tốt ra phết. Nỗi sợ hãi ào ào qua anh, sau đó bị thay thế bởi một cảm giác kì khôi mênh mông vô tận. Anh nhớ lại hình ảnh Beverly cầm yo-yo Duncan của anh trên tay, chỉ cho anh cách thả sao cho nó quay vòng vòng ở cuối dây, làm động tác dắt chó đi dạo và đi vòng quanh thế giới. Giờ thì anh ở đây, Richie Yo-Yo Trong Hình Người, còn lưỡi của Nó là sợi dây. Anh đang ở đây, và động tác này không phải dắt chó đi dạo, phải đặt tên là dắt Nhện đi dạo mới đúng, đến điều này mà còn không buồn cười thì chẳng biết có gì buồn cười đây?

Richie phá lên cười ha hả. Tất nhiên, cười khi miệng đang ngồn ngộn không phải là hành vi lịch thiệp gì cho lắm, nhưng anh dám cá chẳng ai trong số những người ở đây đọc sách dạy lễ nghĩa phép tắc đâu.

Nghĩ đến đấy, anh lại càng buồn cười và cắn chặt hơn.

Con Nhện gào thét, cuống cuồng rũ bỏ anh, lồng lộn gầm lên tức tối khi bị chơi thêm một màn bất ngờ – Nó cứ tưởng chỉ có thằng nhà văn mới dám đối đầu với Nó, thế mà giờ đây, gã đàn ông cười như điên như dại này đã thừa nước đục thả câu.

Richie cảm thấy mình đang dần tuột.

… giữ thêm tí đi, cô nương, nếu chúng ta không đi cùng nhau, đừng hòng tôi bán cho quý cô tấm vé xổ số nào, mà vé số này ai cũng thắng độc đắc, tôi lấy danh nghĩa mẹ tôi ra thề đấy

Anh cảm thấy răng mình một lần nữa chộp lấy lưỡi Nó, lần này chắc chắn hơn. Bản thân anh cũng có một cảm giác nhoi nhói rất khẽ khi Nó cắn răng nanh vào lưỡi anh. Trời ạ, thế mà anh vẫn cảm thấy buồn cười quá sức. Ngay cả khi anh bị quăng vào trong bóng tối, tiếp bước Bill, với cái lưỡi của con quái vật không cất tiếng này là cầu nối duy nhất nối anh với thế giới thực, ngay cả khi cơn đau do nọc độc từ răng nanh của Nó lan khắp đầu anh như sương mù đỏ rực, anh vẫn thấy chuyện này khôi hài. Chống mắt lên mà nhìn đi bà con cô bác. Phát thanh viên biết bay đấy nhé.

Đúng thật, anh đang bay.

Richie chìm trong bóng tối đen đặc hơn tất cả những gì anh từng biết hay ngờ rằng có thể tồn tại, lao vun vút ngang ngửa tốc độ âm thanh, bị lắc lấy lắc để như con chó săn quăng quật con chuột. Anh cảm nhận có thứ gì đó ở đằng trước, một thi thể khổng lồ. Con Rùa mà anh nghe thấy Bill than van ban nãy sao? Hẳn vậy. Nó chỉ còn là một cái mai, một cái vỏ chết. Đoạn anh chạy ngang qua nó, ào ào vào màn đêm.

Phóng gì mà bạt mạng, anh nghĩ và cơn buồn cười lại dâng lên.

bill! bill, cậu có nghe thấy tớ không?

… hắn biến mất rồi, hắn đang chìm trong tử quang, thả ta ra! THẢ TA RA!

(richie?)

Tiếng nói khẽ cất lên từ xa xăm, xa tít tắp trong tăm tối.

bill! bill! tớ đây! chụp lấy tay tớ! vì Chúa chụp lấy tớ

… hắn chết rồi, các ngươi chết cả rồi, các ngươi quá già, ngươi không hiểu sao? Giờ thì thả ta ra!

này con ả khốn khiếp, không bao giờ là quá già để rock and roll đâu

… THẢ TA RA!

đưa ta đến chỗ cậu ấy thì hên xui

richie

… gần hơn rồi, cậu ấy gần hơn rồi, tạ ơn Chúa…

tớ đến đây, Bill To Bự! Richie giang tay nghĩa hiệp! Tớ cứu nhân độ thể đây! Vẫn nợ cậu một mạng cái ngày trên đường Neibolt, nhớ không?

… THẢ TA RA!

Nó càng lúc càng quằn quại, và Richie ngộ ra anh đã bắt thóp được Nó ngay lúc không ngờ nhất – Nó đinh ninh Bill là kẻ duy nhất đối địch với mình. Chà, tốt thôi. Cái tội chủ quan. Richie không màng đến việc kết liễu Nó; anh còn chẳng dám chắc liệu Nó có thể bị tiêu diệt hay không. Nhưng Bill có thể mất mạng, và Richie cảm thấy thời gian của Bill còn rất ít ỏi. Bill càng lúc càng tiến gần đến thứ bất ngờ to lớn, khủng khiếp ngoài kia, một thứ tốt nhất anh không nên nghĩ tới.

Richie, đừng! Quay lại đi! Nơi này là rìa của vạn vật! Là tử quang!

nghe như bật đèn pha khi lái xe vào nửa đêm nhỉ, thưa quý ông… mà cậu đang ở đâu đấy, bạn thân yêu? Cười lên để tớ còn biết cậu ở chốn nào!

Bỗng dưng, Bill hiện ra, trượt băng băng bên

(trái? phải? ở đây chẳng có phương hướng gì cả)

cạnh anh. Đằng xa, vun vút càng lúc càng gần, Richie có thể trông thấy cảm nhận thứ khiến tràng cười của anh tắt ngóm. Đó là một ranh giới có hình thù kỳ lạ, phi hình học nên tâm trí anh không tài nào lý giải nổi. Thay vào đó, giống với việc biến thể dạng của Nó thành hình hài con Nhện, đầu óc anh chuyển hình ảnh của ranh giới ấy thành bức tượng xám xịt, sừng sững, làm bằng những cọc gỗ hóa thạch. Cọc gỗ chạy dài đến vô tận, như chấn song của buồng giam. Giữa những cọc gỗ lóe lên thứ ánh sáng rực rỡ. Nó chói chang, cử động, mỉm cười và gầm gừ. Ánh sáng ấy là thể sống.

(tử quang)

Không chỉ sống, nó còn sở hữu vô vàn sức mạnh – lực hút, trọng lực, thậm chí một thứ lực gì đó khác. Richie cảm thấy mình bị nâng lên, quăng xuống, bị cuốn đi nhưng rồi bị kéo giật lại, tựa hồ anh đang bắn những dòng nước siết trong một đường ống hình tròn. Anh cảm thấy ánh sáng vội vã di chuyển trên mặt anh… và ánh sáng ấy có suy nghĩ.

Đây là Nó, đây là Nó, là phần còn lại của Nó

… thả ta ra, nếu ngươi hứa thả ta ra

bạn thân yêu, ta biết thỉnh thoảng ta nói dối – mẹ ta cho ta trận nhớ đời nhưng bố ta thì từ bỏ luôn rồi

Anh cảm thấy Bill ngã nhào, lảo đảo ngã vào một trong những khoảng trống trên bức tường, cảm nhận những ngón tay ma quỷ của tử quang đang vươn lấy anh, và còn bao sức tàn, anh vươn tay về phía bạn mình.

Bill! Tay! Đưa tay cho tớ! ĐƯA TAY CHO TỚ, MẸ KIẾP! TAY CỦA CẬU!

Bàn tay của Bill vươn ra, những ngón tay hết đóng lại mở, ngọn lửa sống kia trườn bò, len lỏi qua nhẫn cưới của Audra thành những họa tiết vằn vện – nào là bánh xe, lưỡi liềm, ngôi sao, hình chữ Vạn, những vòng tròn nối vào nhau thành xích con lăn. Khuôn mặt của Bill cũng hằn lên thứ ánh sáng ấy, trông chẳng khác nào hình xăm. Vừa vươn tay ra hết cỡ, Richie vừa nghe thấy tiếng Nó thét gào và lảm nhảm.

(Mình bắt trượt rồi, ôi lạy Chúa, mình bắt trượt rồi cậu ấy sẽ phóng qua mất)

Đoạn ngón tay của Bill sượt qua tay Richie, và Richie nắm tay lại thành nắm đấm. Chân Bill lao qua khoảng hở trên bức tường gỗ hóa thạch, và trong một khoảnh khắc điên cuồng, Richie bàng hoàng nhận ra anh có thể thấy tất tần tật xương, mạch máu và mao mạch bên trong, như thể Bill đã lọt nửa người vào hàm của cỗ máy X-quang mạnh nhất thế giới. Richie cảm nhận bao cơ bắp trong cánh tay anh giãn ra như kẹo bơ, cảm thấy khớp nối trên vai kèn kẹt rên lên phản đối khi áp lực càng lúc càng tăng.

Anh vận hết sức bình sinh và hét vang: “Kéo bọn ta lại! Kéo bọn ta lại nếu không ta sẽ giết chết ngươi! Ta… Ta sẽ dùng Giọng nói cho ngươi chết mới thôi!”

Con Nhện lại rít lên, và đột nhiên Richie cảm thấy chấn động tanh tách như roi vút xuống qua cơ thể mình. Tay anh chẳng khác nào một thanh đau đớn trắng bệch, nóng hổi. Tay anh bắt đầu tuột khỏi tay Bill.

“Giữ chắc vào, Bill To Bự!”

“Tớ giữ được cậu rồi! Richie, tớ giữ được rồi!”

Liệu mà giữ đi, Richie âu sầu nghĩ, vì tớ thấy cậu có cuốc bộ mười tỷ cây số ngoài kia thì cũng chẳng tìm được cái nhà xí trả phí nào đâu.

Họ vun vút bật ngược trở lại, ánh sáng điên rồ kia mờ dần, trở thành chuỗi những đầu ghim loang loáng và hồi sau thì tắt hẳn. Họ ào ào lao qua bóng tối như quả ngư lôi. Richie cắn chặt răng vào lưỡi Nó, giữ rịt cổ tay của Bill bằng cánh tay đau như hoạn của mình. Con Rùa hiện ra; rồi mất dạng trong chớp mắt.

Richie cảm nhận được họ đã tiến gần đến nơi mà anh cho rằng đó là thế giới thật (dù anh nghĩ từ nay về sau, anh sẽ chẳng xem nó là “thật” nữa, anh sẽ xem nó như khung cảnh trên tấm vải canvas, được nâng đỡ bên dưới bằng mạng lưới cáp trợ lực chằng chịt… những sợi cáp trông như tơ nhện). Nhưng bọn mình sẽ ổn thôi, anh nghĩ. Bọn mình sẽ quay về. Bọn mình…

Đúng lúc ấy, màn quăng quật lại bắt đầu – những cú giằng từ bên này sang bên kia, rung lắc, giật tới giật lui khi Nó cố gắng thêm cú chót để rũ bỏ hai người, để mặc bọn họ trong Ngoại Giới. Và Richie cảm thấy lực của mình dần lơi đi. Anh nghe thấy tiếng Nó cười hăng hắc đầy đắc thắng và chỉ tập trung giữ thật chặt… nhưng càng lúc càng tuột. Anh cuống cuồng cắn răng, song chẳng hiểu sao lưỡi Nó không còn hình dạng, xa rời thực tế; tựa hồ dần biến thành tơ.

“Cứu!” Richie hét lên. “Tớ sắp tuột rồi! Cứu! Ai đó cứu với!”

5 EDDIE

Eddie lờ mờ ý thức được chuyện đang xảy ra; anh mơ hồ cảm nhận, mơ hồ trông thấy, như thể qua một tấm màn mờ đục. Bill và Richie đang khốn đốn tìm cách quay trở lại từ một nơi nào đó. Thân xác họ ở đây, nhưng phần còn lại – bản thể thực sự của họ - đang xa xôi vô cùng.

Ban nãy, anh đã nhìn thấy con Nhện quay sang toan chích vòi vào người Bill, sau đó Richie chạy đến, xa xả hét lên với Nó bằng giọng Tay cảnh sát Ireland rõ nực cười mà ngày xưa cậu ấy hay dùng… chỉ khác là trình độ của Richie đã đạt đến mức thượng thừa qua bao năm, vì Giọng nói ấy nghe giống giọng của ông Nell khủng khiếp.

Con Nhện quay sang nhìn Richie, và Eddie trông thấy những con mắt đỏ lừ câm lặng của Nó lồi ra trong hốc mắt. Richie lại thét lên, lần này bằng giọng Pancho Vanilla, và Eddie cảm thấy con Nhện rít gào đau đớn. Ben khô khốc la lên khi vết nứt xuất hiện trên người Nó, dọc theo vết sẹo cũ từ cuộc chiến trước đây. Máu phọt ra, đen như dầu thô. Richie lại toan nói gì đó… bỗng giọng bạn anh tiêu biến , như hiệu ứng âm thanh tắt dần ở cuối bài hát. Anh ngẩng lên, mắt dán chặt vào mắt Nó. Con Nhện lại đứng im như tượng.

Thời gian trôi qua – Eddie không rõ bao lâu. Richie và con Nhện cứ thế nhìn nhau chằm chằm; Eddie cảm nhận được mối liên kết giữa bạn anh và Nó, cảm nhận cuồn cuộn những lời trao đổi, cảm xúc từ xa dạt đến. Anh không bắt được chi tiết nào rõ nghĩa, chỉ cảm nhận được sắc thái của chúng qua màu sắc và những khoảng sáng tối.

Bill nằm gục trên sàn, mũi và tai chảy máu, ngón tay khẽ co giật, mặt trắng nhợt, mắt nhắm nghiền.

Lúc này, con Nhện chảy máu bốn, năm chỗ, một lần nữa, Nó bị thương nặng, dẫu vậy chưa đến mức chí tử, và Eddie thầm hỏi: Tại sao bọn mình cứ đứng đực ra đây nhỉ? Mình có thể khiến Nó bị thương trong lúc Nó mải chiến đấu với Richie! Tại sao không ai cử động, vì Chúa?

Anh cảm nhận chiến thắng dâng trào – và cảm giác ấy thân thương, sắc bén. Càng lúc càng gần. Họ đang trở về! Anh muốn hét lên nhưng miệng quá đỗi khô khốc, họng quá đỗi thít chặt. Họ đang trở về!

Rồi đầu của Richie chậm rãi lắc từ bên này sang bên kia. Cơ thể anh dường như đang gợn sóng bên dưới lớp quần áo. Cặp kính chơi vơi trên đầu mũi… sau đó rơi xuống, vỡ vụn trên nền đá.

Con Nhện cử động, những cái chân khẳng khiu canh cách gõ lên sàn. Eddie nghe thấy Nó thét lên đầy khoái chí, và giây sau, giọng nói của Richie vỡ òa trong đầu anh:

“Cứu! Tớ sắp tuột rồi! Cứu! Ai đó cứu với!”

Eddie chạy về phía bọn họ, dùng cánh tay lành lặn của mình lôi ống thở ra khỏi túi, môi mím lại nhăn nhó, hơi thở khò khè phát đau ra vào cổ họng tưởng chừng chỉ bằng lỗ kim. Thật điên rồ làm sao khi khuôn mặt của mẹ anh nhảy múa trước mặt, khóc lóc: Đừng đến gần Thứ Đó, Eddie! Đừng đến gần Nó kẻo bị ung thư bây giờ!

“Mẹ im đi!” Eddie rít lên, giọng cao chót vót – chút giọng nói còn lại của anh. Con Nhện quay đầu sang âm thanh vừa phát ra, mắt Nó tạm rời khỏi Richie.

“Đây!” Eddie gào bằng giọng nói đang dần tắt. “Lãnh thứ này đi!”

Anh nhảy bổ vào Nó, kéo cò ống thở, và trong khoảnh khắc, niềm tin thuở bé vào thứ thuốc này trỗi dậy trong anh, thứ thuốc thần có thể trị bách bệnh, có thể xoa dịu lòng cậu bé Eddie khi bị đám du côn trong trường đánh đập, khi cậu bị xô ngã nhào trong dòng học sinh ồ ạt lao ra cửa hôm kết thúc năm học, khi phải ngồi ngoài rìa khu đất trống sau Trạm Xe tải của Anh em Tracker, không tham gia chơi bóng chày vì mẹ không cho. Thứ thuốc ấy tốt lắm, công hiệu cực kỳ, và khi anh nhảy vào mặt con Nhện, ngửi thứ xú khí vàng vọt của Nó, cảm thấy mình bị áp đảo bởi phẫn nộ, bởi quyết tâm xóa sổ mọi người của Nó, anh xịt ống thở vào một con mắt hồng ngọc của con quái vật.

Anh cảm thấy – nghe thấy Nó hét lên – lần này, tiếng hét không âm vang tức giận mà chỉ có đau đớn, đau thống thiết. Anh nhìn thấy hơi sương đáp lên cầu mắt lồi, đỏ như máu, và khi đáp lên mắt, những giọt nước li ti trở nên trắng xóa, anh thấy chúng xói vào như phenol ăn mòn; anh nhìn thấy con mắt khổng lồ của Nó bắt đầu xẹp xuống như lòng đỏ trứng, chảy bê bết thành một dòng máu tự chuyển động cùng dịch nhờn, mủ nhung nhúc giòi.

“Về nhà đi, Bill!” Anh vắt chút hơi tàn hét lên rồi tông đánh sầm vào Nó, cảm nhận hơi nóng xú uế của Nó phả vào người mình, anh cảm thấy sự ấm áp, ươn ướt gớm ghiếc rồi phát hiện cánh tay lành lặn của mình đã thọc vào miệng con Nhện.

Kéo cò ống thở lần nữa, lần này, anh xịt thẳng xuống họng Nó, ngay cái thực quản nồng nặc, thối rữa, rồi đột nhiên, anh thấy con đau choáng ngợp cơ thể, bén ngọt như dao chém xuống khi hàm của Nó đóng phập xuống và cắn đứt lìa cánh tay anh khỏi vai.

Eddie ngã vật xuống sàn, phần tay nham nhở phun đầy máu, lờ mờ nhận ra Bill đang run rẩy đứng dậy, còn Richie cuống cuồng vung hai tay, loạng choạng lao tới chỗ anh như gã xỉn sau một đêm nốc như hũ chìm.

”…eds…”

Xa quá. Mà cũng chẳng quan trọng. Anh cảm thấy mọi thứ đang trôi khỏi người cùng máu của sinh mệnh anh… bao phẫn uất, bao đau đớn, bao sợ hãi, bao bối rối và tổn thương. Anh đoán chắc mình sắp chết nhưng anh lại cảm thấy… ôi, Chúa ơi, anh thấy tỉnh táo, thanh khiết làm sao, như khung cửa sổ vừa được lau sạch, cho phép thứ ánh sáng bình minh rợn ngợp, huy hoàng, lọt vào trọn vẹn; thứ ánh sáng ấy, ôi Chúa ơi, thứ ánh sáng vừa vặn, hoàn hảo, mỗi giây lại lóe lên nơi chân trời nào đó trên thế giới.

”…eds ôi chúa ơi bill ben ai cũng được cậu ấy đứt mất cánh tay rồi cậu ấy…”

Ngước nhìn Beverly, anh thấy cô đang khóc, nước mắt giàn giụa trên hai gò má bẩn thỉu khi cô lót một tay dưới người anh, anh lờ mờ nhận ra cô đã cởi áo ngoài của mình để cầm máu ồ ạt tuôn cho anh, và cô đang hét lên cầu cứu. Đoạn anh nhìn Richie, liếm môi. Mờ dần, nhạt nhòa dần. Càng lúc càng tinh sạch, bao nhơ bẩn trào ra khỏi anh, để anh có thể sạch hẳn, để thứ ánh sáng kia có thể tràn qua, và nếu có đủ thời gian, khéo có khi anh sẽ tuôn ra một tràng về điều này ấy chứ, anh sẽ rao giảng: Không tệ đâu. Chuyện này không tệ chút nào. Nhưng có một điều anh phải nói trước.

“Richie,” anh thì thầm.

”Gì thế?” Richie quỳ gối, nhìn anh bất lực.

“Đừng gọi tớ là Eds,” anh nói rồi mỉm cười. Chậm rãi đưa tay lên, anh chạm vào má Richie. Cậu bạn của anh đang khóc. “Cậu biết tớ… tớ…” Rồi Eddie nhắm mắt, suy nghĩ làm sao để nói nốt, và trong lúc chưa nghĩ ra, anh đã lìa đời.

6

Derry/ 7 – 9 giờ sáng

Đến 7 giờ sáng, tốc độ gió ở Derry đã đạt 60 ki-lô-mét trên giờ, gió giật lên đến 70 ki-lô-mét một giờ. Harry Brooks, phát thanh viên dự báo thời tiết của Dịch vụ Thời tiết Quốc gia ở Sân bay Quốc tế Bangor, gọi điện cảnh báo cho trụ sở chính ở Augusta. Anh cho biết gió thổi từ phía Tây và di chuyển theo hình thái bán nguyệt kỳ lạ mà anh chưa từng chứng kiến trước đây… nhưng càng lúc, anh càng thấy nó giống một cơn bão nhỏ với tính chất khác thường, loại bão mà chỉ Derry mới có. 7 giờ 10 phút, các đài phát thanh lớn của Bangor phát cảnh báo thời tiết nguy hiểm. Vụ nổ máy biến áp Trạm Xe tải Anh em Tracker đã khiến toàn bộ khu vực phía đường Kansas của Vùng Đất Cằn bị mất điện. 7 giờ 17 phút, một cây phong cổ thụ ở phía Mũi Đất Cũ của Vùng Đất Cằn bị đổ, phát ra tiếng đổ kinh thiên động địa, san phẳng cửa tiệm Cú Đêm ở góc đường Merit và Đại lộ Mũi Đất. Cụ già mang tên Raymond Fogarty đến mua hàng và không may thiệt mạng khi tủ lạnh đựng bia đổ nhào. Ông cụ này ngày trước từng là mục sư của Giáo hội Giám lý đầu tiên của Derry và đã chủ trì lễ tang của George Denbrough vào tháng 10 năm 1957. Cây phong còn kéo đứt đường dây điện, gây mất điện ở Mũi Đất Cũ và khu dân cư Sherburn Woods hiện đại hơn ở đằng sau. Vào thời điểm 6 giờ và 7 giờ, chiếc đồng hồ trên tháp Nhà thờ Baptist Ân Điển cũng không ngân lên. 7 giờ 20 phút, ba phút sau khi cây phong bị đổ ở Mũi Đất Cũ và khoảng một tiếng mười lăm phút sau khi bồn cầu và đường cống dân dụng khu này bất thình lình trào ngược, đồng hồ trên tòa tháp đột ngột gióng lên mười ba hồi chuông. Một phút sau, tia chớp trắng xanh đánh thẳng xuống ngọn tháp. Lúc đó, Heather Libby, vợ của mục sư, tình cờ nhìn ra ngoài cửa sổ nhà bếp, bà kể lại tòa tháp “nổ tung như thể có người cài cả đống thuốc nổ dưới đó”. Những tấm gỗ quét vôi trắng, những khối xà rầm cùng chiếc đồng hồ từ Thụy Sỹ rơi như mưa xuống đường. Phần tháp nham nhở cháy một lúc rồi bị dập tắt trong cơn mưa đang ầm ầm trút xuống. Những con phố dẫn xuống đồi vào khu vực mua sắm trung tâm sủi bọt trắng xóa và chảy siết. Độ hung hãn của Kênh Đào bên dưới đường Chính ầm ì như sấm sét, khiến cư dân ai nấy đều sốt ruột nhìn nhau. Đến 7 giờ 25 phút, khi dư âm của tòa tháp Nhà thờ Baptist Ân Điển sụp đổ vẫn còn vang vọng khắp Derry, tay lao công sáng nào cũng đến lau dọn quán rượu Wally’s Spa trừ Chủ nhật trong thấy cảnh tượng khiến anh ta co giò chạy ra đường, vừa chạy vừa gào thét. Nghiện rượu ngay từ học kỳ đầu tiên khi mới vào đại học Maine cho đến tận mười một năm trước, tay này được trả đồng lương mạt rệp để dọn dẹp – song ai nấy đều hiểu thù lao thật sự nằm ở việc được tự do uống sạch sành sanh những gì còn sót lại trong bom bia để dưới quầy bar từ đêm trư