← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 2

Họ đang xem phim chiều thứ Bảy thì chú Fergussen bước vào và đưa Beth sang phòng cô Deardorff. Đó là bộ phim dạy tác phong bàn ăn có tựa đề “Cách ứng xử trong giờ ăn tối”, Beth chả có gì tiếc nuối khi phải bỏ dở nó cả. Thế nhưng em vẫn sợ chết khiếp. Có phải họ đã phát hiện em chưa bao giờ đến nhà nguyện? Hay chuyện cất giữ thuốc? Đôi chân em run rẩy, đầu gối như có kiến bò. Chú Fergussen trong chiếc quần tây và áo thun trắng quen thuộc dẫn em đi dọc hành lang lót vải poli xanh lá với những vết nứt màu đen. Đôi giày nâu nặng trịch của em phát ra tiếng cót két khi dẫm lên sàn và mắt em nheo lại dưới ánh sáng chói lòa từ các ngọn đèn huỳnh quang. Hôm qua là sinh nhật Beth nhưng chẳng có ai đả động đến. Như thường lệ, chú Fergussen không nói gì. Chú ấy cứ bước thoăn thoắt phía trước Beth. Chú dừng lại trước cánh cửa có tấm biển bằng kiếng mờ để dòng chữ Helen Deardorff-Hiệu Trưởng . Beth đẩy cửa bước vào trong.

Cô thư kí mặc áo choàng trắng bảo em tiến thẳng đến văn phòng phía sau. Hiệu trưởng Deardorff đang chờ. Beth đẩy cánh cửa gỗ lớn. Ông Ganz đang an tọa trên chiếc ghế bành đỏ trong bộ âu phục nâu chỉnh tề. Còn cô Deardorff thì ngồi phía sau bàn của mình. Qua cặp kính màu đồi mồi, cô nhìn Beth thật kĩ. Ông Ganz mỉm cười và hơi nhổm dậy khi em bước vào, nhưng lại ngồi xuống với đôi chút ngượng ngùng.

“Elizabeth,” cô Deardorff nói.

Cánh cửa đã đóng lại, Beth đứng cách xa vài mét và đưa mắt nhìn cô Deardorff.

“Elizabeth, ông Ganz đây có nói với cô rằng con là một...” - cô Deardorff vừa chỉnh cặp kính trên mũi vừa nói tiếp, “đứa trẻ tài năng”. Cô ấy nhìn Beth một lúc như thể đợi em từ chối điều đó. Khi thấy Beth không nói gì, cô Deardorff lại tiếp tục, “Ông ấy có một thỉnh nguyện chưa từng có ở trường ta. Đó là đưa con đến trường trung học vào...” Cô quay sang nhìn ông Ganz.

“Thứ Năm này,” ông ấy tiếp lời.

“Vào thứ Năm này, buổi chiều. Ông Ganz khẳng định con là một hiện tượng cờ vua. Và ông ấy muốn con trổ tài tại câu lạc bộ cờ vua tại trường đó.”

Beth không nói gì. Em vẫn còn hoảng sợ.

Ông Ganz tằng hắng giọng. “Câu lạc bộ có mười hai thành viên, ta muốn cháu chơi cờ với họ.”

“Sao nào?” Cô Deardorff lên giọng. “Con có muốn đi không? Xem như một chuyến dã ngoại.” Cô ấy cười mà như không. “Chúng tôi luôn muốn dành cơ hội trải nghiệm bên ngoài cho các nữ sinh của mình.” Đây là lần đầu tiên Beth nghe được điều đó. Em thừa biết chẳng có ai được đi đâu cả.

“Dạ có,” Beth nhanh nhảu, “Con muốn đi.”

“Vậy là tốt rồi. Coi như xong. Ông Ganz và một trong số nữ sinh của trường trung học sẽ đón con sau giờ ăn trưa thứ Năm.”

Khi ông Ganz đứng dậy đi, Beth cũng định nối gót. Nhưng cô Deardorff gọi em lại.

Cô nói khi chỉ còn hai người họ với nhau, “Elizabeth, ông Ganz đã cho ta biết chuyện bữa giờ con chơi cờ với nhân viên lao công của viện ta.”

Beth không chắc lắm mình nên nói gì.

“Với bác Shaibel.”

“Dạ đúng, thưa cô.”

“Chuyện như vậy là rất bất thường, Elizabeth. Con chơi dưới tầng hầm?”

Trong phút chốc, em thoáng có ý định nói dối. Nhưng vậy quá dễ phát hiện. Em đành nhận, “Dạ, đúng vậy, thưa cô.”

Beth chờ đợi một cơn giận dữ, nhưng lạ thay cô lại khá bình tĩnh. “Elizabeth, chúng ta không thể chấp nhận chuyện đó. Dù Methuen luôn khuyến khích tài năng của các con, ta không thể để con chơi cờ dưới tầng hầm được.”

Beth thấy bao tử quặn thắt.

“Có mấy bộ cờ cất trong hộc tủ đựng trò chơi. Ta sẽ bảo chú Fergussen tìm nó cho con.”

Có tiếng chuông reo ở phía ngoài và đèn trên chiếc điện thoại phòng cô Deardorff cũng nhấp nháy. “Hôm nay vậy là xong rồi, Elizabeth. Nhớ chú ý đến tác phong của con lúc ở trường trung học và cắt móng tay sạch sẽ.”

⚝ ✽ ⚝

Trong mục hoạt hình “Major Hoople” trên báo, Major Hoople là thành viên của Câu lạc bộ Cú Đêm. Đó là nơi để các ông lớn tuổi ngồi trên mấy cái ghế bành cũ kĩ uống bia và bàn về tổng thống Eisenhower hay việc vợ của các ông ấy tiêu xài bao nhiêu vào mũ nón. Major Hoople cũng có bụng bự giống bác Shaibel, và khi nói chuyện với bia đen trong tay, lời ông nói ra thường đi chung với bọt bong bóng. Ông toàn nói những từ như “Tằng hắng” hay “Bình quân chủ nghĩa!” và chúng tuôn ra thành những bong bóng còn to hơn. Đó là một “câu lạc bộ”. Nó giống như phòng đọc thư viện ở Methuen. Có lẽ Elizabeth sẽ chơi cờ với mười hai người trong một căn phòng giống vậy.

Elizabeth không kể ai nghe về sự kiện này, thậm chí cả Jolene. Sau khi đèn tắt, em nằm trên giường và suy nghĩ về buổi chơi cờ trưa thứ Năm sắp tới với một sự run rẩy không còn mấy xa lạ trong bao tử. Liệu em có chơi được cùng lúc nhiều ván cờ như vậy? Em nằm ngửa ra, tay hồi hộp mân mê túi áo của bộ đồ ngủ. Còn sáu ngày nữa là đến thứ Năm. Có lẽ ý ông Ganz là em sẽ chơi cờ lần lượt với từng người, nếu đó là cách mà mọi người thường chơi.

Em tra từ “hiện tượng”. Từ điển cắt nghĩa rằng: “Lạ thường; nổi bật; đáng chú ý”. Em lẩm bẩm những từ này: “Lạ thường; nổi bật; đáng chú ý”. Chúng cứ nhịp nhàng du dương trong đầu em.

Beth cố mường tượng ra mười hai bàn cờ cùng lúc, trải chúng ra thành một hàng trên trần nhà. Chỉ bốn hoặc năm bàn cờ thật là rõ ràng. Em đi quân cờ đen và tự chia bên trắng cho “họ”, thế rồi khi họ đi tốt đến ô vua số bốn, em sẽ đáp trả bằng Phòng thủ Sicilian. Beth thấy mình có thể chơi cùng lúc năm ván nếu tập trung vào từng ván một, trong khi bốn ván kia chờ đợi.

Từ phía chiếc bàn cuối hành lang, em nghe vang vọng, “Giờ là mấy giờ rồi?” và một giọng khác đáp lại, “Hai giờ hai mươi.” Mẹ em lúc trước thường gọi những khung giờ này là “giờ sớm mai nhỏ xíu”. Tầm này chính là kiểu giờ ấy. Nhưng Beth vẫn cứ chơi cờ, giữ cho năm ván cờ liên tục trong trí tưởng tượng. Em quên béng mất những viên thuốc trong túi.

Sáng hôm sau, chú Fergussen đưa em chiếc li giấy nhỏ như thường lệ. Nhưng trong li chẳng có gì khác ngoài hai viên vitamin màu cam. Em ngước nhìn chú, xuyên qua ô cửa sổ nhỏ của quầy thuốc tây.

Chú Fergussen nói, “Chỉ có vậy thôi đó. Người kế tiếp!”

Em không di chuyển dù bị đứa con gái phía sau đẩy vào người. “Những viên màu xanh lá đâu rồi ạ?”

“Mấy đứa không được phát nữa đâu,” chú Fergussen trả lời.

Beth nhón chân nhìn qua quầy phát thuốc. Ở đó, ngay phía sau chú Fergussen, lọ thủy tinh lớn vẫn còn một phần ba đầy những viên xanh lá. Trong đó hẳn có đến hàng trăm viên, trông giống như những hạt thạch đậu bé xíu. Beth chỉ vào đó. “Chúng kia kìa.”

“Bỏ rồi, đó là luật mới. Trẻ em không được uống thuốc an thần nữa,” chú ấy trả lời.

“Đến phiên em.” Con bé Gladys phía sau nói chen vào.

Nhưng Beth đứng chết lặng. Em mở miệng muốn nói nhưng không thành lời.

Con bé Gladys tiếp tục la làng, “Đến phiên em nhận vitamin mà.”

⚝ ✽ ⚝

Có những đêm khi quá tập trung chơi cờ, Beth chìm vào giấc ngủ mà không cần dùng thuốc. Nhưng đêm nay không như vậy. Em không thể suy nghĩ về các ván cờ. Còn vỏn vẹn ba viên thuốc trong hộp bàn chải. Em đấu tranh tư tưởng hết lần này đến lần khác, cố gắng không phải lấy chúng ra.

⚝ ✽ ⚝

“Chị nghe nói em tính ‘tự triển lãm mình’ hả,” Jolene vừa nói vừa tự khúc khích cười. “Chơi cờ trước khán giả cơ đấy.”

“Ai nói chị vậy?” Beth hỏi. Hai đứa đang trong phòng thay đồ sau giờ học bóng chuyền. Ngực Jolene, thứ vừa mới xuất hiện năm nay, lúc lắc dưới lớp áo thể thao.

“Bé con à, chị biết mọi thứ. Cái trò giống như ca rô nhưng mấy con cờ lại nhảy loạn xạ chứ gì? Bác Hubert của chị từng chơi trò đó,” Jolene điềm tĩnh đáp.

“Cô Deardorff kể chị hả?”

“Chị không bao giờ đến gần bà cô đó.” Nói rồi Jolene mỉm cười bí ẩn. “Fergussen kể. Hắn nói là em sẽ đến trường trung học dưới phố. Vào ngày mốt.”

Beth nhìn Jolene với vẻ hoài nghi. Nhân viên của viện không được để lộ những thứ đó với bọn trẻ. “Chú Fergussen sao...?”

Jolene nghiêng người về phía Beth và nghiêm túc nói, “Gã đó với chị thỉnh thoảng có thân thiết với nhau. Cấm cưng nói với ai đấy, nghe chưa?”

Beth gật đầu.

Jolene thôi không nói nữa và tiếp tục lau khô tóc với chiếc khăn lông trắng. Sau khi tập bóng chuyền, bọn trẻ có thể câu giờ một chút, tắm rửa và thay đồ trước khi quay trở lại phòng học.

Beth nghĩ gì đó. Rồi em nói nhỏ, “Jolene này.”

“Hửm.”

“Chú Fergussen có cho chị thêm mấy viên thuốc xanh lá không?”

Jolene nhìn Beth chăm chú, rồi khuôn mặt nhẹ nhàng giãn ra. “Không, cưng ơi. Chị ước gì hắn làm như vậy. Nhưng nơi này đang bị tiểu bang để mắt ghê lắm, vì những gì bọn họ đã làm với mấy viên thuốc đó.”

“Mấy viên thuốc vẫn ở đó. Trong chiếc lọ lớn.”

“Vậy à? Chị không để ý lắm.” Chị ấy vẫn nhìn Beth. “Chị thấy cưng gần đây hơi căng đấy. Bị triệu chứng cai thuốc hả?”

Beth đã dùng viên thuốc cuối cùng vào đêm hôm trước. “Em không biết”.

“Để ý thử đi,” Jolene nói. “Mấy ngày tới sẽ có vài đứa bồn chồn quanh đây cho mà xem.” Jolene đã lau khô tóc và giờ đang đứng vươn vai. Với ánh sáng từ phía sau xuyên qua mái tóc xoăn cùng đôi mắt to tròn, Jolene trông thật đẹp. Ngồi trên băng ghế cạnh Jolene, Beth cảm thấy mình xấu làm sao. Xanh xao, nhỏ bé và xấu xí. Em còn thấy lo sợ phải đi ngủ tối nay mà không có thuốc. Hai đêm trước, em chỉ ngủ được cỡ hai, ba tiếng. Mắt em như có sạn lộm cộm còn phía sau cổ thì vẫn ướt đẫm mồ hôi thậm chí sau khi tắm xong. Em nghĩ mãi về chiếc lọ lớn phía sau chú Fergussen, đầy những viên thuốc xanh lá, lên cao đến một phần ba lọ, đủ để làm đầy cả trăm chiếc hộp đựng bàn chải.

⚝ ✽ ⚝

Chuyến đi đến trường trung học là lần đầu tiên Beth ngồi xe hơi từ khi đến Mái ấm Methuen. Đã mười bốn tháng trôi qua. Đúng hơn là gần mười lăm tháng. Mẹ em cũng chết trong chiếc xe hơi màu đen giống thế này, với một mảnh vỡ vô lăng sắc nhọn cắm trong mắt. Người phụ nữ cầm bìa kẹp hồ sơ đã kể như vậy trong khi Beth nhìn chằm chằm vào nốt ruồi trên gò má bà ta. Em chẳng nói gì. Cũng chẳng cảm thấy gì. Bà ta nói mẹ em đã qua đời. Đám tang diễn ra sau ba ngày. Rồi quan tài sẽ đóng lại. Beth biết quan tài, đó là chỗ Dracula ngủ. Một năm trước, bố em cũng đã qua đời, vì “lối sống xả láng của ông ta,” mẹ em đã nói như vậy đấy.

Beth ngồi phía sau xe cùng một đứa con gái to lớn e thẹn tên Shirley. Shirley là thành viên câu lạc bộ cờ vua. Ông Ganz lái xe. Bao tử Beth quặn lại như dây thừng được bện. Em khép chặt hai gối đồng thời nhìn thẳng phía trước, về phía chiếc cổ áo sọc của ông Ganz và mấy chiếc xe hơi, xe buýt đang di chuyển tới lui bên ngoài kính chắn gió.

Shirley cố bắt chuyện, “Bạn có chơi thế Gambit Vua không?”

Beth gật đầu, nhưng sợ phải lên tiếng. Cả đêm qua Beth không ngủ được, những đêm trước đó cũng ngủ được rất ít. Tối qua em nghe chú Fergussen nói chuyện và cười đùa với cô nhân viên quầy tiếp tân. Tiếng cười giòn giã của chú ấy vang vọng xuống hành lang và len lỏi vào phòng ngủ, nơi em nằm cứng đờ trên chiếc giường đơn sơ của mình.

Nhưng vừa nãy một chuyện bất ngờ đã xảy ra. Khi em chuẩn bị rời đi cùng ông Ganz thì Jolene chạy đến, lườm nhẹ ông Ganz và hỏi, “Bọn cháu nói chuyện một chút được không ạ?”. Ông Ganz đồng ý, thế là Jolene vội kéo Beth sang một bên, chuyền cho em ba viên thuốc xanh lá và thì thầm, “Nè, cưng. Chị biết em cần chúng.” Nói rồi Jolene cảm ơn ông Ganz, sau đó lủi thẳng vào lớp, bên dưới cánh tay mảnh khảnh kẹp quyển sách Địa Lí.

Nhưng không có lúc nào để uống thuốc cả. Beth giữ chúng ngay trong túi áo, tuy vậy em lại sợ, miệng khô khốc hết cả. Beth biết mình có thể nuốt đại, sẽ không ai thấy đâu. Nhưng em vẫn sợ hãi. Sắp đến nơi rồi. Đầu em quay cuồng.

Xe dừng lại ở cột đèn giao thông. Chỗ ngã tư giao nhau có một trạm xăng Pure Oil với chiếc bảng xanh to đùng. Beth tằng hắng, “Cháu cần đi vệ sinh một chút ạ.”

Ông Ganz liền đáp, “Còn mười phút nữa là đến nơi rồi.”

Nhưng Beth một mực lắc đầu. “Không chờ được ạ.”

Ông ấy nhún vai. Khi đèn đổi màu, ông lái xe băng qua ngã tư và chạy vào trạm xăng. Beth đi thẳng đến phòng có đề chữ Quí Cô và khóa cửa lại. Đó là một nơi thật bẩn thỉu, nền gạch trắng đầy vết hoen ố còn bồn rửa mặt thì nứt nẻ. Beth chạy đến vòi nước lạnh rồi cho thuốc vào miệng. Chụm tay hứng đầy nước, em uống ực chúng xuống. Chưa gì em đã thấy khỏe hơn.

⚝ ✽ ⚝

Đó là một căn phòng lớn với ba chiếc bảng đen trên tường xa xa. Ngay chính giữa bảng ghi dòng chữ in hoa lớn bằng phấn trắng CHÀO MỪNG BETH HARMON!, phía bên trên là ảnh chân dung màu của Tổng thống Eisenhower và Phó Tổng thống Nixon. Hầu hết bàn học đều được đem ra khỏi phòng và xếp thẳng tắp dọc lối đi bên ngoài, phần còn lại thì được đẩy ra xa cuối chân tường. Ba chiếc bàn gấp được xếp lại thành hình chữ U ở giữa phòng, trên mỗi bàn là bốn bàn cờ giấy màu xanh lá và màu be, cùng những quân cờ bằng nhựa. Những chiếc ghế sắt được xếp bên trong chữ U, phía quân đen, nhưng không có chiếc ghế nào bên quân trắng.

Từ lúc dừng lại ở trạm xăng Pure Oil đến giờ đã được hai mươi phút và Beth cũng đã ngưng run rẩy. Nhưng mắt em vẫn xót và các khớp xương vẫn đau nhức. Beth mặc chiếc váy xếp li màu xanh lính thủy cùng áo trắng có dòng chữ Methuen đỏ được thêu trên túi áo.

Không có ai trong phòng lúc họ bước vào. Ông Ganz đã mở cửa bằng chiếc chìa khóa trong túi áo. Một phút sau, chuông reo và tiếng bước chân cùng tiếng la hét ở hành lang vang lên. Học sinh bắt đầu kéo vào phòng. Đa số là nam sinh. Những đứa con trai to lớn, gần như bằng với đàn ông trưởng thành, vì đây là trường trung học phổ thông. Chúng mặc áo len, thõng vai và cho tay vào túi quần. Beth tự hỏi lát nữa mình sẽ ngồi đâu. Nhưng em không thể ngồi nếu chơi cờ với tất cả bọn họ cùng lúc, em sẽ phải di chuyển từ bàn cờ này đến bàn cờ khác. “Allan, coi chừng!” một đứa con trai nói lớn với một đứa khác, ngón tay quơ quơ về phía Beth. Em bỗng thấy mình là người nhỏ nhoi và không quan trọng - một đứa con gái mồ côi tóc nâu, mờ nhạt trong bộ đồng phục chán ngắt. Em chỉ thấp bé bằng một nửa đám con trai lớn họng mặc áo len sáng màu này. Em cảm thấy bất lực và ngớ ngẩn. Nhưng rồi khi nhìn lại những bàn cờ cùng quân cờ được xếp theo hàng lối quen thuộc, cảm giác khó chịu ấy giảm dần. Em có thể lạc lõng ở chốn trung học này, nhưng không hề lạc lõng giữa mười hai bàn cờ kia.

“Mời các em ngồi xuống và giữ im lặng.” Ông Ganz lên tiếng với tông giọng quyền lực đáng ngạc nhiên. “Charles Levy sẽ lấy Bàn Cờ Một vì bạn ấy là người chơi giỏi nhất của trường ta. Các bạn còn lại có thể ngồi đâu tùy thích. Không được nói chuyện trong suốt trận đấu.”

Bỗng nhiên bọn học sinh im thin thít, tất cả đều nhìn Beth. Em nhìn lại, không chớp mắt, cảm thấy nỗi căm phẫn dâng lên, đen thẫm như bóng đêm.

Em quay sang ông Ganz và hỏi, “Cháu bắt đầu được chưa?”

“Với Bàn Một.”

“Rồi cháu sẽ đi đến đến bàn cờ kế tiếp?”

“Đúng rồi,” ông Ganz nói. Em nhận ra rằng ông thậm chí còn không giới thiệu mình. Beth bước đến bàn cờ đầu tiên, nơi Charles Levy đang ngồi phía sau quân đen. Em với lấy quân tốt vua và chuyển nó đến hàng bốn.

Bọn nam sinh này chơi tệ đến ngạc nhiên. Từng đứa một. Beth học được từ những ván cờ đầu tiên của mình còn nhiều hơn bọn này bây giờ. Chúng để tốt yếu khắp bàn cờ và vị trí quân cờ trống hoác mời gọi tấn công kép. Vài đứa cố hấp tấp tấn công chiếu tướng. Beth phủi sạch chúng như phủi ruồi. Em thừa thắng xông lên hết bàn này đến bàn khác với chiếc bao tử dịu êm cùng đôi tay thoăn thoắt. Ở mỗi bàn cờ, em chỉ tốn một giây liếc qua là đọc được vị trí quân cờ và biết phải làm gì. Phản đòn của em nhanh, chắc chắn và chí mạng. Charles Levy được cho là người giỏi nhất trong bọn chúng, nhưng em chỉ mất khoảng mười hai nước đi để bao vây cả trận đồ của nó, thêm sáu bước tiếp theo để chiếu hết ở hàng cuối với tổ hợp xe - mã.

Trí óc Beth sáng ngời còn tâm hồn em ca vang cùng các nước cờ dịu ngọt. Lớp học thoang thoảng mùi bụi phấn và đôi giày kêu cót két theo nhịp bước chân em chinh phạt từng hàng đối thủ. Căn phòng im lặng như tờ, em cảm nhận rõ mồn một vị trí trung tâm của mình, nhỏ bé nhưng vững chắc và quyền lực. Bên ngoài chim hót líu lo, nhưng Beth không nghe gì cả. Trong phòng, vài đứa nam sinh nhìn em chằm chằm. Những đứa khác ùa vào phòng từ phía hành lang và đứng thành hàng dài ngay chỗ bức tường. Chúng chăm chú xem đứa con gái quê mùa từ trại trẻ mồ côi bên rìa thị trấn “xử đẹp” hết bàn này đến bàn khác, với nguồn năng lượng như Caesar trên trận chiến, một Pavlova dưới ánh đèn sân khấu. Có khoảng một tá khán giả đang dõi theo trận đấu ấy. Một số trong bọn chúng cười khẩy hay ngáp, nhưng số khác cảm nhận được nguồn năng lượng đó, sự hiện diện của thứ gì đó chưa từng có trong lịch sử dài đăng đẳng của khán phòng cũ kĩ chán chường này.

Những gì Beth làm thực sự hết sức bình thường, nhưng nguồn năng lượng từ trí não kiệt xuất của em âm vang trong căn phòng đối với những ai có thể nghe thấy nó. Các nước cờ của em lóe sáng. Sau đúng một tiếng rưỡi đồng hồ, em đã đánh bại tất cả bọn nam sinh mà chẳng có một nước đi sai lầm hay thừa thãi nào.

Beth dừng lại và nhìn quanh. Những quân cờ bị em bắt túm tụm lại bên cạnh mỗi bàn cờ. Vài đứa học sinh nhìn em chằm chằm, nhưng đa số đều tránh chạm mắt. Rải rác tiếng vỗ tay vang lên. Beth thấy má mình nóng ran, điều gì đó trong em cố vươn đến các bàn cờ bại trận. Trên đó chẳng còn lại gì. Beth quay về làm một đứa con gái bé nhỏ chẳng có chút quyền lực.

Ông Ganz tặng em hộp sôcôla Whitman có giá hai bảng và đưa em ra xe. Shirley lẳng lặng chui vào, cẩn thận không chạm Beth lúc hai đứa ngồi ở ghế sau. Họ hướng về Mái ấm Methuen trong im lặng.

Phòng học lúc năm giờ chiều thật khó chịu. Beth cố chơi cờ trong đầu mình, nhưng sau buổi chiều ở trường trung học, những ván cờ giờ đây nhợt nhạt và vô nghĩa. Em thử đọc bài Địa Lí vì hôm sau sẽ có kiểm tra, nhưng cuốn sách dày cui đó hầu như chỉ có hình, và chúng đều vô nghĩa với em. Jolene không có trong phòng, Beth tha thiết muốn gặp chị ấy, chủ yếu để xem còn viên thuốc nào không. Cứ một chốc, em lại sờ vào túi áo của mình với một niềm hi vọng mê tín rằng sẽ thấy lớp vỏ cứng của viên thuốc. Nhưng chẳng có gì cả.

Trong giờ ăn tối, Jolene đang nhai mì Ý thì Beth cầm khay bước vào. Em ghé qua bàn chị ấy trước khi lấy thức ăn. Một đứa con gái da đen khác đang ngồi ở đó. Là Samantha, trẻ mồ côi mới. Jolene và nó đang nói chuyện.

Beth đi thẳng đến phía họ và hỏi, “Chị còn chút nào không?”

Jolene cau mày và lắc đầu. Rồi chị ấy nói, “‘Triển lãm’ sao rồi? Em ổn không?”

“Ổn”, Beth đáp, “Một cũng không à?”

“Này, cưng. Chị không muốn nghe cưng nói chuyện đó nữa.” Jolene nói nhưng quay mặt sang chỗ khác.

⚝ ✽ ⚝

Bộ phim chiều thứ Bảy trong thư viện có tựa đề Chiếc áo choàng . Phim có Victor Mature đóng, nội dung nói về đạo Thiên Chúa. Tất cả nhân viên mái ấm đều ở đó, chăm chú ngồi xem ở hàng ghế đặc biệt phía sau, gần cái máy chiếu cứ rung bần bật. Beth nhắm nghiền hai mắt suốt nửa tiếng đầu, chúng đỏ tấy và đau rát. Suốt đêm thứ Năm em chẳng ngủ được chút nào, còn thứ Sáu thì chỉ lim dim được khoảng nửa tiếng. Bao tử em quặn đau và cổ họng chua chan chát. Beth tuột người vào sâu trong chiếc ghế xếp, tay đút túi váy, lần mò chiếc tua vít vừa trộm được. Sau buổi điểm tâm lúc sáng, em đã vào xưởng gỗ của nam sinh và cuỗm được nó ở chỗ băng ghế. Không ai thấy cả. Beth nắm chặt chiếc tuốc nơ vít trong tay đến khi các ngón tay đau điếng, rồi em hít thật sâu, đứng dậy và mon men đi đến cửa. Chú Fergussen đang ngồi đó canh chừng.

Beth thì thào, “Con vào nhà vệ sinh chút ạ.”

Chú Fergussen gật đầu, mắt vẫn dán vào Victor Mature đang ngực trần trên sàn đấu.

Beth bước một mạch dọc theo hành lang hẹp, giẫm lên các tấm lót sàn cong vênh cũ kĩ, băng qua dãy phòng nữ sinh và tiến thẳng về phòng Đa chức năng - nơi cất giữ những chồng tạp chí Con chiên Thiên Chúa và tuyển tập Cảm nhận độc giả . Rồi em rẽ về phía bức tường xa xa, nơi có cửa sổ đang bị khóa, bên trên có đề biển: Nhà Thuốc.

Trong phòng có vài chiếc ghế đẩu nhỏ bằng gỗ, em cầm một cái lên. Không có ai quanh đây cả. Beth nghe được tiếng la hét của đấu sĩ trong phim vang vọng từ thư viện và không còn gì khác ngoài tiếng bước chân em. Nghe rất lớn.

Em đặt chiếc ghế đẩu trước cửa sổ rồi leo lên. Mặt em giờ đã chạm đến bản lề và chiếc móc khóa trên cùng. Cánh cửa sổ làm bằng kính mờ được bao quanh bởi khung gỗ cùng tấm lưới mỏng bên trong. Khung cửa gỗ được phủ lớp sơn dầu trắng dày màu trắng. Beth xem xét kĩ những chiếc đinh vít đang cố định bản lề. Lớp sơn lấp hết các khe rãnh. Beth nhíu mày, tim em bắt đầu đập nhanh.

Trong những lần hiếm hoi ở nhà và không say xỉn, bố của Beth thường thích loanh quanh làm mấy việc vặt vãnh. Ngôi nhà cũ kĩ nấp trong khu nghèo nàn của thị trấn nên đồ gỗ thường được sơn phết rất dày. Beth, khi ấy khoảng năm hay sáu tuổi, hay giúp bố dùng cây tua vít lớn để tháo bảng công tắc và bảng ốp ổ điện ra khỏi tường. Em khá thạo việc nên được bố khen. “Con nắm bắt rất nhanh, bé cưng,” ông thường tấm tắc nói, thế là Beth thấy sướng rơn. Nhưng khi gặp lớp sơn lấp các khe rãnh thì bố sẽ bảo “Để đó bố sửa cho”, rồi ông sẽ làm gì đó với phần đầu đinh để sau đó Beth có thể đặt mũi vít vào và xoay. Nhưng bố đã làm gì để lớp sơn bong ra? Chưa hết, mình nên vặn cây tua vít theo chiều nào đây? Trong thoáng chốc, Beth dường như bị choáng ngợp trong sự lúng túng. Tiếng la hét từ đấu trường trong phim trở thành tiếng gầm rống và âm lượng nhạc phim cũng hùng hổ hợp tác với nó. Em nghĩ đến chuyện leo xuống rồi quay về chỗ ngồi trong thư viện.

Nhưng nếu làm vậy, em sẽ vẫn mãi có cảm giác như bây giờ. Tối tối sẽ phải nằm trên giường, mắt thấy vệt sáng dưới cánh cửa chiếu vào mặt, tai nghe âm thanh từ hành lang và miệng ngậm một thứ vị khó chịu. Sẽ không còn cảm giác nhẹ nhõm, cơ thể cũng không được xoa dịu. Nghĩ đoạn, Beth nắm lấy tay cầm tua vít và đập mạnh vào hai đầu đinh. Không có gì suy suyển. Em nghiến răng suy nghĩ thật kĩ. Rồi với một cái gật đầu quyết tâm, em thử cách khác, dùng cạnh lưỡi của tua vít nạy lớp sơn ra. Đó chính là cách bố đã làm. Em ấn thật mạnh bằng cả hai tay, chân bám chặt trên ghế, đẩy lưỡi tua vít dọc theo rãnh. Vài chỗ sơn tróc ra, để lộ lớp đồng thau của chiếc đinh. Em tiếp tục nạy với chiếc lưỡi nhọn ấy, thêm nhiều mảnh sơn bong ra. Sau cùng, một mảnh sơn lớn bị cạy tróc và khe rãnh lộ diện.

Em cầm chiếc tua vít bên tay phải, đẩy lưỡi tua vít cẩn thận vào khe và vặn qua trái như cách mà bố đã dạy. Giờ thì Beth nhớ rồi. Trí nhớ của em rất đỉnh. Em vặn mạnh hết sức. Chưa có gì xảy ra. Em cầm cây tua vít ra xa cái rãnh, kẹp chặt nó bằng cả hai tay và đưa lưỡi tua vít sâu trở lại. Rồi em khòm vai, lấy hết sức vặn cho đến khi tay đau như bị cắt. Đột nhiên, thứ gì đó kêu kin kít và chiếc đinh lơi ra. Beth tiếp tục ấn chặt cho đến khi đinh long ra hẳn và cất nó trong túi áo. Rồi em tiếp tục với chiếc còn lại. Phần bản lề mà em đang cố mở đáng lẽ phải được cố định với bốn chiếc đinh, một cái ở mỗi đầu, nhưng chỉ có hai chiếc được gắn ở đó. Em đã soi điểm này trong suốt mấy ngày qua, giống như cách em kiểm tra vào mỗi giờ uống vitamin xem mấy viên thuốc xanh còn trong lọ lớn không.

Beth bỏ chiếc đinh thứ hai vào túi, phía chân bản lề tự nới lỏng ra, ống khóa lớn treo lủng lẳng ở đó, đầu còn lại vẫn được giữ nhờ những chiếc đinh nối với khung gỗ. Beth không mất nhiều thời gian để nhận ra rằng chỉ cần mở phân nửa bản lề chứ không phải cả hai bên.

Em kéo cửa sổ ra, hơi ngả lưng về phía sau để nó tựa theo mình, rồi đưa đầu vào trong. Bóng đèn dây tóc đã tắt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được hình dáng của chiếc lọ lớn. Em thò cánh tay vào trong chỗ hở, hai chân nhón cao, duỗi người dài nhất có thể, bụng chạm ngưỡng cửa. Em bắt đầu luồn lách, đôi chân dần rời xa ghế đẩu. Có một cạnh hơi bén dọc ngưỡng cửa sổ, Beth thấy như nó đang cắt cứa vào mình. Em mặc kệ, tiếp tục luồn lách một cách điệu nghệ để nhích từng chút. Em cảm giác và thậm chí nghe thấy tiếng áo của mình bị xé toạc nhưng vẫn chẳng bận tâm, còn một chiếc áo khác trong tủ có thể thay.

Bàn tay Beth chạm phải bề mặt trơn mát lạnh của chiếc bàn kim loại. Đó là chiếc bàn màu trắng bản hẹp mà chú Fergussen hay đứng tựa vào mỗi khi phát thuốc cho bọn trẻ. Em nhích thêm một chút, trọng lượng cơ thể đè hẳn lên đôi tay. Có vài cái hộp ở đó. Em đẩy chúng sang một bên, dọn chỗ cho mình. Giờ thì đã dễ dàng di chuyển. Beth để trọng lượng cơ thể đổ dồn về phía trước, tựa vào ngưỡng cửa dưới hông cho đến khi nó chạm đùi để em có thể nhảy xuống bàn, vặn mình ở giây cuối để không té. Em đã vào trong! Beth hít sâu vài cái và bò xuống. Có đủ ánh sáng để trông thấy mọi thứ. Em đi qua bức tường bên kia của căn phòng nhỏ rồi dừng lại, đối mặt chiếc lọ mờ ảo. Nó có nắp đậy bằng kính. Em nhấc nắp, đặt nhẹ nhàng lên bàn, rồi chầm chậm thò tay vào trong. Đầu ngón tay em chạm đến bề mặt trơn nhẵn của hàng chục viên thuốc, rồi đến hàng trăm. Beth nhấn sâu hơn, chôn vùi cổ tay trong đó. Em hít thật sâu và giữ hơi thở thật lâu. Cuối cùng em thở thật dài, tay phải bốc ra một nắm thuốc. Beth không thèm đếm mà chỉ tống hết vào miệng, nuốt cho đến khi tất cả trôi xuống cổ họng.

Rồi em xới ba nắm tay đầy thuốc bỏ vào túi váy. Chỗ bức tường bên phải cửa sổ là nơi lấy ly giấy. Em cố với đến đó bằng cách nhón chân và duỗi người. Beth lấy cả thảy bốn ly, một con số đã được quyết định từ đêm hôm trước. Em chồng mấy cái ly lại rồi mang chúng qua bàn để thuốc, gọn gàng chất đầy từng cái một. Em đứng lùi ra sau và nhìn chiếc lọ. Mực thuốc đã vơi đi gần một nửa. Vấn đề này dường như nan giải. Em sẽ phải chờ xem chuyện gì xảy ra.

Để lại ly, Beth tiến đến cánh cửa mà chú Fergussen dùng để đi vào mỗi khi trực quầy thuốc. Em dự định sẽ rời đi bằng lối đó, mở khóa từ bên trong, và chia làm hai lượt để mang thuốc về giường ngủ. Em có một chiếc hộp khăn giấy Kleenex gần rỗng có thể bỏ thuốc vào, chỉ cần trải vài tờ khăn giấy lên trên rồi đặt chiếc hộp ở đáy tủ đầu giường, phía dưới đống đồ lót và vớ sạch.

Nhưng cánh cửa không mở ra được. Nó được khóa rất kĩ càng. Beth quan sát nắm đấm cửa và chốt cửa, cảm nhận từng chút với bàn tay mình. Có một cảm giác đặc quánh và nặng trĩu nơi cuống họng khi em làm việc đó, cánh tay em tê cóng như tay người chết. Những gì vốn nghi ngờ đã thành hiện thực: Thậm chí mở cửa từ bên trong cũng phải có chìa khóa. Đồng thời em cũng không thể trèo ra cánh cửa sổ nhỏ trong khi đang cầm bốn ly giấy đầy thuốc được.

Beth trở nên hoảng loạn. Họ sẽ nhận thấy sự vắng mặt của em tại phòng chiếu phim. Chú Fergussen sẽ đi tìm. Chiếc máy chiếu ngưng hoạt động và bọn trẻ bị đưa vào phòng Đa chức năng có chú Fergussen giám sát, thế rồi họ sẽ phát hiện ra Beth đang ở đây. Nhưng trong sâu thẳm, Beth thấy như mình bị mắc kẹt, cái cảm giác quặn thắt đã từng trải qua khi em bị bắt khỏi nhà và đưa đến đây, phải ngủ chung phòng với hai mươi con người xa lạ và nghe ồn ào suốt đêm không thua kém tiếng bố mẹ cãi nhau lúc còn ở nhà, trong căn bếp sáng đèn bên cạnh phòng ăn nơi Beth ngủ trên giường xếp. Lúc đó, Beth cũng cảm thấy bị mắc kẹt, cánh tay cũng tê cóng. Dưới cánh cửa ngăn phòng ăn và nhà bếp có một khe hở, ánh sáng từ đó cũng hắt vào chỗ Beth ngủ, đem theo cùng nó những tiếng la hét bất tận.

Em giữ chặt nắm cửa, bất động hồi lâu và thở khe khẽ. Tim em dần trở lại nhịp bình thường còn tay thì đã có cảm giác. Em biết mình vẫn có thể leo ra ngoài theo lối cửa sổ. Thuốc đã đầy túi. Cứ để mấy ly giấy lại trên bàn trắng cạnh cửa sổ, khi đã đáp xuống ghế đẩu, em có thể với vào trong và lấy ra từng ly một. Beth hình dung tất cả các nước đi, như vị trí của một bàn cờ vậy.

Beth đem mấy cái li để lên bàn. Em bắt đầu cảm thấy vô cùng bình tĩnh, giống như khi chơi cờ ở trường trung học vậy, em biết mình không thể thất bại. Khi để cái ly thứ tư xuống, em quay lại nhìn lọ thủy tinh. Chú Fergussen thế nào cũng biết thuốc bị mất. Điều đó không thể giấu được. Như câu bố thường nói, “Đã phóng lao phải theo lao.”

Em nhấc cả chiếc lọ đặt lên bàn và đổ hết số thuốc trong mấy ly giấy trở vào trong, rồi bước lùi ra sau kiểm tra. Sẽ đơn giản hơn nếu chồm vào từ bên ngoài và nhấc cả lọ ra. Beth cũng biết một nơi có thể giấu nó, trên kệ tủ quần áo bỏ không của bác lao công trong nhà vệ sinh nữ. Ở đấy có một cái xô mạ kẽm cũ không bao giờ dùng đến, chiếc lọ sẽ thật vừa vặn trong đó. Còn có một cái thang ngắn trong tủ, em sẽ an tâm dùng nó vì cửa phòng vệ sinh nữ có thể khóa từ bên trong. Vậy là, nếu có diễn ra một cuộc tìm kiếm số thuốc bị mất, thậm chí nếu tìm ra chúng thì họ cũng không thể truy dấu vết về Beth. Em sẽ chỉ lấy vài viên mỗi lần và sẽ không nói ai nghe, kể cả Jolene.

Những viên thuốc mà em nuốt ừng ực trước đó bắt đầu có tác dụng. Mọi cảm giác hồi hộp lo sợ biến mất. Với mục tiêu rõ ràng, Beth leo lên chiếc bàn trắng của chú Fergussen, thò đầu ra ngoài cửa sổ và nhìn quanh căn phòng vắng lặng. Lọ thuốc chỉ cách đầu gối trái có vài centimet. Em luồn mình qua cánh cửa sổ và bước lên ghế đẩu. Đứng trên ấy, Beth thấy bình tĩnh, uy lực, toàn quyền điều khiển cuộc đời mình.

Em mơ màng tựa người về phía trước và nhấc phần cổ lọ lên bằng cả hai tay. Cảm giác thư giãn tuyệt diệu lan khắp cơ thể. Em để mình buông lỏng, ngắm nhìn những viên thuốc màu xanh sâu thẳm. Nhạc nền trang trọng của bộ phim đang chiếu ở thư viện vẫn vang vọng đến. Ngón chân em vẫn chạm mặt ghế và cơ thể vắt ngang cạnh cửa sổ, Beth không còn cảm thấy chiếc cạnh bén ngót kia nữa. Em như thể một con búp bê vải mềm nhũn. Mắt em nhòe đi, và ánh xanh của những viên thuốc hòa thành một tấm màn mờ ảo màu nê-ông.

“Elizabeth!” Giọng nói nghe như đến từ bên trong đầu Beth. “Elizabeth!” Em chớp mắt. Giọng của một phụ nữ, gay gắt như giọng của mẹ lúc xưa. Em không buồn nhìn quanh. Ngón tay và đầu ngón tay còn vương trên thành lọ giờ đã buông thõng. Em siết chặt chúng lại, cố nhấc chiếc lọ lên. Beth thấy mình di chuyển mới ì ạch làm sao, giống như trong mấy bộ phim chiếu chậm lúc ai đó rơi khỏi ngựa và trôi nhẹ nhàng, chạm đất như thể chẳng đau đớn chút nào. Em nhấc chiếc lọ bằng cả hai tay và xoay người. Đáy lọ chạm phải cạnh cửa sổ đánh keng một tiếng, cổ tay em bị trật và chiếc lọ vụt khỏi tay, vỡ tung tóe dưới chân ghế. Những mảnh vỡ hòa cùng hàng trăm viên thuốc xanh trút xuống tấm lót sàn. Vụn kính bắt ánh sáng như thạch anh, nằm run run trong khi những viên thuốc xanh lăn ra ngoài như dòng thác sáng lấp lánh trôi về phía cô Deardorff. Cô ấy đang đứng cách Beth vài mét, kêu tên em liên hồi, “Elizabeth! Elizabeth.” Sau một lúc có vẻ như rất lâu, dòng suối thuốc dừng lại.

Phía sau cô Deardorff là chú Fergussen trong bộ đồ trắng quen thuộc. Cạnh chú là ông Schell, và đứng ngay sau họ, xúm xít vây quanh xem chuyện gì xảy ra là những đứa trẻ khác, vài đứa vẫn còn đang chớp chớp mắt vì mới vừa xem phim xong. Từng người trong căn phòng ấy đều nhìn Beth trân trối chết, em đang “bay cao” trên sân khấu bằng ghế gỗ, hai tay giang ra như thể vẫn còn đang ôm lấy lọ thuốc thủy tinh.

Chú Fergussen đưa Beth đến bệnh viện bằng chiếc xe nhân viên màu nâu, bế em vào căn phòng nhỏ sáng choang, nơi họ bắt em nuốt một ống cao su xám. Thật dễ dàng. Chẳng có gì ghê gớm cả. Beth vẫn còn nhìn thấy đống thuốc xanh trong lọ. Một thứ kì lạ gì đó nhộn nhạo bên trong cơ thể em, nhưng cũng chẳng sao. Em thiếp đi và chỉ tỉnh dậy khi có ai đó chọc mũi kim vào cánh tay. Beth không biết mình đã ở đó bao lâu, nhưng chắc chắn không phải cả đêm. Chú Fergussen chở em về ngay tối đó. Giờ thì em ngồi ở hàng ghế trước, tỉnh queo và không lo lắng. Bệnh viện nằm trong khuôn viên của trường đại học nơi chú Fergussen tốt nghiệp. Chú ấy chỉ vào tòa nhà Khoa Tâm lí học khi họ đi ngang và nói “Chú đã học ở đó.”

Beth gật đầu lấy lệ. Em mường tượng ra một chú Fergussen thời sinh viên, cũng làm bài kiểm tra và cũng giơ tay khi muốn rời khỏi lớp. Trước đó, em không hề thích chú vì nghĩ chú cũng giống mọi người khác ở cái mái ấm đó.

“Lạy Chúa, nhóc ạ. Chú nghĩ cô Deardorff sẽ nổ tung lên mất.”

Beth bình thản nhìn đám cây lướt qua ngoài cửa kính xe hơi.

“Con đã uống bao nhiêu viên thuốc? Hai mươi không?”

“Con không có đếm.”

Chú cười lớn. “Con cứ tận hưởng cho đã hôm nay đi. Ngày mai là bắt đầu cai sống đấy.”

⚝ ✽ ⚝

Về đến Methuen, đi thẳng vào giường và ngủ một mạch mười hai tiếng. Sáng ra, sau buổi điểm tâm, chú Fergussen trở lại là một người lạnh lùng giữ khoảng cách như thường khi, bảo Beth đến văn phòng cô Deardorff. Ngạc nhiên là lần này Beth chẳng sợ gì cả. Mấy viên thuốc đã tan hết, nhưng em vẫn cảm thấy thư giãn và bình tĩnh. Đó là vì trong lúc thay quần áo, em đã phát hiện một chuyện tuyệt vời: Sâu trong túi của chiếc váy vải thô, hai mươi ba viên thuốc an thần đã “sống sót” qua vụ trộm bị bắt quả tang, xuyên suốt chuyến đi đến bệnh viện và cả chục lần Beth thay quần áo. Em phải lấy bàn chải đánh răng ra mới có thể nhét hết chừng ấy thuốc vào hộp.

Cô Deardorff cho Beth chờ gần một tiếng đồng hồ. Nhưng em chẳng quan tâm. Em ngồi đọc quyển National Geographic về một bộ tộc Ấn Độ sống trong những cái lỗ ở mỏm đá. Da họ nâu, tóc đen và răng xấu. Trong những bức ảnh ấy, con nít ở khắp mọi nơi, và chúng thường được người lớn ấp vào lòng. Beth thấy thật lạ lẫm. Em chưa từng được chạm vào người lớn như vậy, ngoại trừ khi bị đánh phạt. Em ngăn mình nghĩ về sợi dây da dùng để mài dao của cô Deardorff. Nếu cô định dùng nó, em sẽ vẫn chịu đựng. Bằng cách nào đó, em cảm nhận được một hình phạt rất nặng đang chờ mình, hơn nhiều so với mức bình thường. Sâu xa hơn, Beth cũng hiểu mái ấm này mang tội đồng lõa khi họ cố tình cho Beth cũng như những đứa trẻ khác uống thuốc an thần để khiến chúng ngồi yên và dễ bảo.

⚝ ✽ ⚝

Cô Deardorff không mời em ngồi. Thầy Schell đã an tọa trên chiếc sofa nhỏ bọc vải hoa xanh, còn cô Lonsdale thì an tọa trên chiếc ghế bành màu đỏ. Cô Lonsdale phụ trách nhà nguyện. Trước khi trốn đi chơi cờ vào các ngày Chủ nhật, Beth đã dự vài bài giảng của cô ấy. Chúng nói về công tác phục vụ Thiên Chúa và sự xấu xa của việc khiêu vũ, cũng như một số thứ xấu xa khác mà cô Lonsdale không nói rõ là thứ gì.

“Các thầy cô đã bàn bạc về trường hợp của con trong một tiếng vừa qua rồi, Elizabeth ạ,” cô Deardorff nói. Đôi mắt cô dán chặt vào Beth, thật lạnh lùng và ghê rợn.

Beth nhìn cô, chẳng nói gì. Em thấy tình cảnh đang xảy ra thật giống một ván cờ. Trên bàn cờ, không được để lộ nước đi kế tiếp của mình.

“Cách hành xử của con làm tất cả chúng ta rất sốc. Không thứ gì,” - cơ hàm của cô Deardorff nổi lên như sợi cáp thép - “Không một thứ gì tày đình như vậy từng xảy ra trong lịch sử Methuen. Điều này không được xảy ra thêm lần nào nữa.”

Thầy Schell lên tiếng, “Các thầy cô thật sự thất vọng...”

“Con không ngủ được nếu không có thuốc.” Beth chen vào.

Một sự im lặng chiếm lấy căn phòng. Như thể không ai nghĩ Beth sẽ lên tiếng. Rồi cô Deardorff mở lời, “Càng thêm lí do vì sao con không được uống.” Nhưng có gì đó là lạ ở giọng nói của cô Deardorff, như thể cô ấy đang sợ hãi.

“Lẽ ra ban đầu cô không nên cho tụi con uống thuốc đó,” Beth đáp trả.

“Ta sẽ không nghe trẻ con cãi lời,” cô Deardorff chặn họng Beth. Cô đứng dậy và tựa vào bàn, nghiêng người về phía Beth. “Nếu còn nói với ta như vậy lần nữa, con sẽ hối tiếc đó.”

Hơi thở bị nghẹn lại nơi cổ họng Beth. Cô Deardorff lúc này trông thật đồ sộ. Beth rụt người lại như chạm trúng thứ gì nóng lắm.

Cô Deardorff ngồi xuống và chỉnh lại kính. “Con tạm thời không được quyền vào thư viện và sân chơi nữa. Con cũng không được tham dự các buổi xem phim thứ Bảy và sẽ lên giường vào đúng tám giờ mỗi tối. Con hiểu không?”

Beth gật đầu.

“Hãy trả lời ta.”

“Dạ.”

“Con sẽ đến nhà nguyện trước ba mươi phút và sẽ chịu trách nhiệm sắp xếp ghế. Nếu con tắc trách bất cứ nhiệm vụ nào, cô Lonsdale sẽ báo cáo cho ta. Nếu con bị bắt gặp xì xào với đứa trẻ khác trong nhà nguyện hay bất cứ lớp nào, con sẽ tự động bị trừ 10 điểm hạnh kiểm.” Cô Deardorff dừng lại. “Con hiểu 10 điểm hạnh kiểm có nghĩa là gì chứ, Elizabeth?”

Beth lại gật đầu.

“Trả lời.”

“Dạ có.”

“Elizabeth, cô Lonsdale cho ta biết là con thường rời nhà nguyện rất lâu. Việc đó chấm dứt tại đây. Con sẽ ở nhà nguyện đủ chín mươi phút mỗi Chủ nhật, viết bản tóm tắt bài giảng và để trên bàn ta vào sáng thứ Hai.” Cô Deardorff tựa người ra sau bộ bàn ghế gỗ và xếp tay lên đùi. “Còn nữa Elizabeth...”

Beth nhìn cô cẩn thận. “Dạ, thưa cô.”

Cô Deardorff mỉm cười độc ác. “Con không được chơi cờ nữa.”

⚝ ✽ ⚝

Sáng hôm sau, Beth đến hàng phát vitamin sau bữa điểm tâm. Em có thể thấy bản lề móc khóa trên cửa sổ đã được thay, lần này có đinh vít ở cả bốn lỗ mỗi bên của ổ khóa.

Khi Beth tiến đến cánh cửa sổ, chú Fergussen nhìn em và cười toe toét. “Muốn tự phục vụ không?”, chú ấy cà khịa.

Beth lắc đầu và chìa tay ra xin vitamin. Chú Fergussen đặt thuốc vào tay em và nói, “Con cứ thoải mái đi, Harmon.” Giọng chú khá dễ chịu. Beth chưa bao giờ nghe giọng điệu đó từ chú vào giờ phát thuốc.

⚝ ✽ ⚝

Cô Lonsdale cũng không đến nỗi tệ lắm. Cô khá bối rối khi điểm danh Beth vào chín giờ rưỡi sáng, hồi hộp hướng dẫn em cách mở và sắp xếp ghế. Cô làm mẫu cho em hai hàng đầu tiên. Beth hoàn thành nhiệm vụ đó một cách dễ dàng, nhưng phải ngồi nghe cô Lonsdale giảng về chính trị thì thật chán. Beth vừa buồn ngủ vừa đói bụng vì không kịp ăn sáng. Nhưng em phải tập trung để có thể viết báo cáo. Em lắng nghe cô Lonsdale nói với giọng điệu rất nghiêm trọng, rằng chúng ta phải cẩn thận, và rằng một chế độ chính trị nào đó giống như cơn dịch bệnh, nó có thể lây. Beth chả hiểu đó là gì. Thứ gì đó xấu xa giống như Chủ nghĩa Quốc xã đã tra tấn hàng triệu người Do Thái vậy.

Nếu cô Deardorff không nói với bác Shaibel việc đã xảy ra thì giờ này chắc bác đang mong chờ Beth. Em muốn đến chỗ bác ấy để được chơi cờ, thử dùng lối Gambit Vua với bác ấy. Có thể ông Ganz sẽ quay lại với ai đó từ câu lạc bộ cờ vua để em được chơi cùng. Beth tự cho mình mơ về chuyện đó trong một phút chốc và con tim tràn ngập niềm vui. Em muốn bỏ chạy. Mắt em lại bắt đầu khô rát.

Em chớp mắt và lắc đầu để tiếp tục nghe cô Lonsdale giờ đang nói về nước Nga, một đất nước kinh khủng.

⚝ ✽ ⚝

“Em đã nên thấy 1 em vào lúc đó. Leo lên cái ghế. Bay lượn đã đời trong lúc Deardorff la hét dưới này,” Jolene nói.

“Lúc đó em cũng thấy buồn cười.”

“Khỉ thật, chắc rồi. Chị dám chắc lúc đó sướng lắm.” Jolene nghiêng người gần hơn. “Mà em đã tọng mấy viên vậy?”

“Ba mươi.”

Jolene nhìn Beth tròn mắt. “Khỉ thật!” chị ấy nói.

⚝ ✽ ⚝

Ngủ mà không có thuốc rất khó, nhưng không hẳn là không thể. Beth đã để dành những viên còn lại trong trường hợp khẩn cấp và quyết định rằng nếu phải thức vài giờ mỗi đêm, em sẽ dành thời gian để nghiên cứu Phòng thủ Sicilian. Có năm mươi bảy trang in về Sicilian trong quyển Khai cuộc cờ vua hiện đại , gồm một trăm bảy mươi bước đi khác nhau xuất phát từ P-QB4. Em thuộc lòng chúng và chơi tất cả trong đầu. Khi đã rành rẽ hết, em sẽ chuyển qua Piré, Nimzovitch và Ruy Lopez. Khai cuộc cờ vua hiện đại là một quyển sách dày cui. Em sẽ ổn thôi.

Một ngày nọ, trong lúc rời lớp Địa Lí, Beth thấy bác Shaibel ở cuối sảnh. Bác có cái xô kim loại với bánh xe đẩy bên cạnh mình và đang lau dọn. Tất cả học sinh đều đi hướng khác, về phía cánh cửa dẫn ra sân chơi. Beth đi xuống chỗ bác, dừng lại nơi sàn ướt. Em đứng đó khoảng một phút cho đến khi bác nhìn lên.

“Cháu xin lỗi ạ,” Beth nói. “Họ không cho cháu chơi cờ nữa.”

Bác ấy cau mày và gật gù nhưng chẳng nói gì.

“Cháu đang bị phạt. Cháu...” Beth nhìn bác Shaibel. Gương mặt bác không biểu hiện gì. “Cháu ước gì có thể chơi cờ với bác nhiều hơn.”

Bác nhìn Beth một lúc như thể muốn nói điều gì. Nhưng thay vào đó, ánh mắt bác chuyển qua sàn nhà, cúi thân hình phốp pháp xuống và tiếp tục lau sàn. Vị chua chát quay trở lại trong miệng, em quay đi và bước ngược xuống sảnh.

⚝ ✽ ⚝

Jolene nói khoảng Noel luôn có đợt nhận con nuôi. Vào đầu tháng Mười Hai của cái năm sau khi họ cấm Beth chơi cờ thì có hai đứa trẻ mới được nhận. Cả hai đứa đều xinh đẹp. Jolene cố tình nói lớn, “Cả hai đứa đều da trắng nhé.”

Giường của hai đứa ấy bị để trống một khoảng thời gian. Rồi một sáng nọ trước bữa điểm tâm, chú Fergussen đến khu nữ sinh. Vài đứa cười khúc khích khi thấy chú ấy với chùm chìa khóa lủng lẳng ở dây nịt. Chú tiến tới chỗ Beth đang ngồi mang vớ. Lúc đó là gần sinh nhật lần thứ mười của Beth. Em mang nốt chiếc vớ thứ hai và nhìn lên chú.

Chú nhíu mày. “Chúng ta có chỗ mới cho con, Harmon. Đi theo chú.”

Em đi theo chú ấy qua cả khu, về phía bức tường đằng xa. Một trong những chiếc giường trống nằm ở đó, dưới cửa sổ. Nó rộng hơn những giường khác một chút và có nhiều không gian xung quanh.

“Con có thể để đồ đạc trong tủ đầu giường,” chú Fergussen nói. Rồi chú ấy nhìn em một lúc. “Ở đây tốt hơn.”

Beth đứng đó, sững sờ. Đây là chiếc giường tốt nhất trong khu nữ. Chú Fergussen ghi chú gì đó trên chiếc bìa kẹp của mình. Em vươn tay ra, dùng đầu ngón tay chạm vào cánh tay của chú ấy, nơi có những sợi lông đen mọc phía trên chiếc đồng hồ. “Cảm ơn chú,” Beth nói.