CHƯƠNG 4
Một chiếc bàn được đặt tại cửa vào phòng tập thể hình, có hai người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đang ngồi đó. Phía sau họ là những dãy bàn dài được chuẩn bị sẵn các bộ bàn cờ trắng - xanh lá. Căn phòng chật kín người đang nói chuyện, một số khác thì chơi cờ. Đa số họ đều là thanh niên hoặc là mấy đứa con trai. Beth chỉ thấy một phụ nữ, và cũng không có người da màu nào. Một tấm biển đính trên bàn phía anh chàng bên trái ghi dòng chữ NƠI NỘP PHÍ VÀO CỬA. Beth tiến đến với năm đô la trong tay.
“Em có đồng hồ không?” anh ta hỏi.
“Không ạ.”
“Bọn anh có hệ thống chia sẻ đồng hồ. Nếu đối thủ của em không có, hãy quay lại bàn này. Hai mươi phút nữa sẽ bắt đầu thi đấu. Điểm xếp hạng của em?”
“Em không có.”
“Từng chơi ở giải đấu nào chưa?”
“Chưa từng.”
Anh ta chỉ vào số tiền của Beth. “Em chắc là muốn thi chứ?”
“Chắc mà.”
Anh ta tiếp tục, “Ở đây không có bảng đấu cho nữ đâu.”
Beth nhìn anh ta chằm chằm.
Đoạn, anh ta nhún vai, “Anh sẽ đăng kí cho em ở bảng Người Mới Bắt Đầu nhé.”
“Không,” Beth đáp. “Em không phải là người mới biết chơi.”
Anh chàng bên cạnh quan sát hai người họ từ nãy giờ, bất ngờ lên tiếng. “Nếu là kì thủ không thứ hạng, em phải chơi bảng Người Mới Bắt Đầu cùng với những người chơi dưới 1600.”
Beth ít khi nào chú ý bảng xếp hạng trong Bình luận cờ vua , nhưng em biết Kiện Tướng phải đạt ít nhất 2200 điểm. Em hỏi, “Giải thưởng cho bảng Người Mới Bắt Đầu là bao nhiêu?”
“Hai mươi.”
“Còn ở bảng kia?”
“Nhất ở Giải Mở Rộng là 100.”
“Nếu em tham gia Giải Mở Rộng thì có phạm luật không?”
Anh ta lắc đầu. “Chính xác thì không, nhưng...”
Beth chìa tiền ra và nói, “Vậy thì cho em đăng kí.”
Người đàn ông lại nhún vai và đưa Beth một chiếc thẻ để điền vào. “Bảng đó có ba người với điểm xếp hạng trên 1800. Beltik có thể xuất hiện, gã đó là vô địch của bang. Họ sẽ ăn tươi nuốt sống em đó.”
Beth cầm lấy cây viết bi và bắt đầu điền tên cùng địa chỉ của mình. Tại chỗ trống để điền “Xếp hạng”, em ghi một con số 0 to tướng rồi gửi lại thẻ.
Họ bắt đầu trễ hai mươi phút. Mất một lúc để đăng các cặp đấu lên bảng. Trong lúc những chiếc thẻ tên đang được dán lên bảng, Beth hỏi anh chàng bên cạnh rằng việc sắp xếp có phải ngẫu nhiên hay không. “Không hề”, anh ta đáp. “Ở vòng đầu, họ xếp theo thứ hạng. Sau đó người thắng sẽ đấu với người thắng, kẻ thua đấu với kẻ thua.”
Cuối cùng thẻ tên em cũng được dán lên. “Harmon - Không thứ hạng - Đen” đặt dưới một chiếc thẻ tên “Packer - Không thứ hạng - Trắng.” Hai thẻ tên được đánh số hai mươi bảy. Hai người chơi cuối cùng.
Beth bước đến bàn cờ số hai mươi bảy và ngồi vào vị trí quân đen. Đó là bàn cờ cuối cùng của dãy bàn xa nhất.
Ngồi cạnh em là một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi. Sau vài phút, thêm hai người phụ nữ bước đến cạnh. Một người khoảng hai mươi tuổi, còn người kia là đối thủ của Beth, một nữ sinh trung học cao to, nặng kí. Beth phóng mắt nhìn dãy bàn, những người chơi đang vào vị trí, chuẩn bị bắt đầu, vài người thì đã vô cuộc. Tất cả bọn họ là nam và hầu hết đều trẻ tuổi. Chỉ có bốn người chơi nữ ở giải đấu này, tất cả đều bị túm lại cuối đằng xa để thi đấu với nhau.
Đối thủ của Beth ngồi xuống có chút lúng túng, đặt chiếc đồng hồ hai mặt ở một bên bàn cờ và chìa tay ra, “Tôi là Annette Packer”.
Bàn tay ấy to lớn và ươn ướt. Beth chào lại, “Em là Beth Harmon. Em không hiểu về mấy chiếc đồng hồ cờ vua lắm.”
Annette dường như nhẹ nhõm vì có gì đó để giải thích. “Mặt đồng hồ gần em đo thời gian em chơi. Mỗi đấu thủ có chín mươi phút. Sau mỗi nước đi, em nhấn nút ở trên thì đồng hồ bên em dừng lại và đồng hồ của đối thủ sẽ bắt đầu. Có những lá cờ đỏ bên trên số mười hai ở mỗi mặt đồng hồ. Lá cờ bên em sẽ rơi xuống khi hết chín mươi phút. Và nếu vậy thì em sẽ thua.” Beth gật đầu. Chừng ấy thời gian có vẻ rất dài. Beth chưa bao giờ phải tốn hơn hai mươi phút cho một ván cờ. Có một tờ giấy cắt thẳng thớm bên cạnh mỗi đấu thủ để ghi lại các nước đi.
“Giờ em bật đồng hồ được rồi đấy.” Annette nói.
“Vì sao họ lại xếp những người nữ đấu cùng nhau vậy?” Beth hỏi.
Annette nhướng mày. “Đáng lẽ họ không được làm vậy đâu. Nhưng nếu em thắng, họ sẽ chuyển em lên.”
Beth với tay nhấn nút và đồng hồ của Annette bắt đầu chạy. Annette hồi hộp cầm con tốt vua di chuyển đến ô vua số bốn. “Chết,” Annette nói, “Chạm là phải đi đấy nhé.”
“Gì cơ ạ?”
“Đừng chạm vào quân cờ nếu em không định đi quân đó. Nếu chạm cờ thì em phải đi.”
“Vâng. Chị không bấm nút sao?” Beth trả lời.
“Xin lỗi,” Annette lúng túng bấm nút. Đồng hồ của Beth bắt đầu tính. Em với tay cẩn trọng và di chuyển quân tốt tượng cánh hậu đến ô số bốn. Phòng thủ Sicilian. Beth bấm nút và chống cùi chỏ cạnh mỗi bên bàn cờ, giống những người Nga em đã thấy trong hình.
Em bắt đầu tấn công ở nước thứ tám. Ở nước thứ mười em đã ăn một con tượng của Annette, đến nước thứ mười bảy thì ăn hậu. Thậm chí Annette còn chưa nhập thành. Annette đặt vua nằm xuống sau khi Beth ăn hậu. “Nhanh thật”, chị ấy nói, có vẻ nhẹ nhõm khi bị thua. Beth nhìn hai mặt đồng hồ. Annette đã mất ba mươi phút và Beth chỉ bảy phút. Chờ đợi Annette ra nước cờ mới là phần mệt nhất của trận đấu.
Phải đến mười một giờ mới có vòng tiếp theo. Beth ghi lại thế cờ với Annette trong tờ ghi chú của mình và khoanh tròn tên mình là người chiến thắng. Em tiến đến quầy tiếp tân, đặt tờ ghi điểm vào rổ có chữ NGƯỜI THẮNG CUỘC. Đó là tờ điểm đầu tiên trong rổ. Một thanh niên trông như sinh viên đại học bước đến khi Beth đang rời đi và bỏ bảng ghi điểm của anh ta vào rổ. Beth để ý đa số người ở đây không được đẹp mã lắm. Rất nhiều trong số họ có tóc bết dầu cùng làn da xỉn màu. Vài người thì béo và trông lúc nào cũng hồi hộp. Nhưng anh chàng này thì cao ráo, gầy và thư thái, gương mặt anh ấy cởi mở và đẹp trai. Anh gật đầu thân thiện với Beth, ghi nhận em là một đấu thủ tốc độ cũng như anh. Beth gật đầu chào lại.
Em bắt đầu đi quanh phòng, lặng lẽ nhìn vài ván cờ đang diễn ra. Một cặp vừa xong ván cờ, người chiến thắng bước thẳng một mạch lên nộp bảng điểm. Beth chẳng thấy thế cờ thú vị nào. Ở Bàn Bảy phía trước phòng, quân đen có cơ hội thắng xe với hai bước kết hợp, Beth đứng chờ đấu thủ này di chuyển con tượng cần thiết. Nhưng khi thời cơ đến, anh ta chỉ đổi tốt ở trung tâm. Anh ta không nhìn ra nước đi kết hợp đó.
Dãy bàn được đánh số ba đầu tiên thay vì một. Beth nhìn một vòng, sang các dãy có đám đông túm tụm, và Khu Vực Mới Bắt Đầu ở tít tận cuối phòng. Các đấu thủ bắt đầu rời ghế. Ở phía xa có một lối đi mà trước đó em không để ý đến. Bên trên, một tấm bảng bìa cứng chễm chệ: “Bảng Đấu Dẫn Đầu”. Beth bước đến đó.
Đó là một căn phòng nhỏ, không lớn hơn phòng khách của Bà Wheatley là bao. Có hai bàn tách biệt và một trận đấu đang diễn ra ở mỗi bên. Các bàn được xếp ở trung tâm căn phòng. Một sợi dây nhung đen treo trên các trụ gỗ để ngăn người xem đến quá gần các đấu thủ. Có bốn, năm người đang im lặng dõi theo trận đấu, đa số những người này tụm lại xung quanh Bàn Một, bên trái Beth. Anh chàng đấu thủ cao ráo, xinh trai lúc nãy là một trong số đó.
Ở Bàn Một, hai người đàn ông đang ngồi với vẻ tập trung cao độ. Đồng hồ giữa hai đấu thủ này khác với những chiếc mà Beth từng thấy. Nó lớn hơn và chắc chắn hơn. Một người mập mạp, đầu hói và có dáng vẻ đen tối như những người Nga trong hình tạp chí, ông ta cũng mặc bộ com-plê y hệt họ luôn. Người kia thì trẻ hơn nhiều, mặc áo len xám tay dài bên ngoài sơ mi trắng. Anh ta bắt đầu cởi nút tay áo và xắn chúng lên tận cùi chỏ, từng cánh tay một, mắt không rời khỏi bàn cờ. Có thứ gì đó làm bao tử Beth căng lên. Đây mới là “hàng xịn”. Em nín thở nghiên cứu bàn cờ ấy. Phải mất vài phút mới ngấm được thế cờ. Nó thật cân bằng và phức tạp, tựa như vài ván cờ vô địch trong Bình luận cờ vua . Em biết đang đến lượt đen vì đồng hồ bên ấy đang di chuyển, khi em vừa nhận ra cần đi mã đến tượng năm, người đàn ông lớn tuổi hơn đã với tay di chuyển y như vậy.
Anh chàng xinh trai giờ đang đứng tựa vào tường. Beth nghiêng sang và hỏi nho nhỏ, “Họ là ai vậy?”.
“Beltik và Cullen. Beltik là Vô địch Bang.”
“Người nào là người nào cơ?” Beth hỏi tiếp.
Anh ấy đặt tay lên môi ra hiệu, rồi nói nhỏ, “Beltik là cậu trẻ.”
Thật ngạc nhiên. Vô địch Bang Kentucky trông cỡ tuổi chú Fergussen. “Là Đại Kiện Tướng à?”
“Anh ta đang cố. Đã là Kiện Tướng nhiều năm rồi.”
“Ồ, vậy à.” Beth hờ hững.
“Mất thời gian mà. Phải đấu với Đại Kiện Tướng.”
“Mất bao lâu?” Beth tiếp tục hỏi. Gã kì thủ đang ngồi trước họ, ngay chỗ sợi dây nhung quay lại nhìn Beth với ánh mắt giận dữ. Anh chàng đẹp trai lắc đầu nhẹ, mím môi ra dấu im lặng. Beth quay lại chỗ dây ngăn cách và xem tiếp ván cờ. Nhiều người khác bước vào và căn phòng sớm trở nên chật kín. Beth giữ chỗ của mình ở phía trước.
Không khí trên bàn cờ cực kì căng thẳng. Beth phải mất nhiều phút nghiên cứu mới có thể đưa ra quyết định đi nước cờ nào, nhưng em vẫn không chắc lắm. Đang đến lượt Cullen. Beth chờ mãi, nhưng Cullen vẫn ngồi đó, tay chống lên trán, hai gối chụm lại dưới bàn. Beltik ngả lưng ra sau ghế và ngáp dài trong lúc ngạo nghễ nhìn cái đầu hói của Cullen trước mặt mình. Beth có thể thấy hàm răng xấu xí của anh ta, chúng ố đen và hở lỗ chỗ, râu ở cổ cũng chẳng được cạo sạch.
Cuối cùng, Cullen đã chịu đi. Ông ta đổi mã giữa bàn cờ. Vài bước chớp nhoáng diễn ra và bàn cờ bắt đầu hạ nhiệt, với mỗi bên hi sinh một mã và tượng trong các nước trao đổi. Khi lại đến lượt mình, Cullen nhìn lên Beltik và hỏi, “Hòa chứ?”
“Không đời nào.” Beltik đáp ngay. Anh ta nôn nóng nghiền ngẫm bàn cờ, mặt nhăn nhúm trông đến buồn cười, đấm bốp một phát vào lòng bàn tay rồi khẳng khái di chuyển xe xuống hàng thứ bảy. Beth thích nước cờ này, em cũng thích cách Beltik nhặt quân cờ một cách chắc chắn rồi nhẹ nhàng đặt nó xuống.
Chỉ trong năm nước tiếp theo, Cullen đã đầu hàng. Ông ấy đã mất hai tốt, với quân tượng còn lại bị kẹt ở hàng cuối, thời gian trên đồng hồ đã điểm. Ông ta lật ngã vua của mình với một vẻ khinh khỉnh khá lịch thiệp, với đến bắt hờ tay Beltik, đứng lên bước qua sợi dây thừng, phớt nhẹ qua Beth và rời khỏi phòng. Beltik đứng dậy duỗi người. Beth nhìn anh ta đứng bên bàn cờ với quân vua phủ phục bên dưới, có gì đó trong em căng tràn vì phấn khích. Tay chân em sởn hết cả da gà.
Ván chơi kế của Beth là với một anh nhỏ người có mái tóc rễ tre tên Cooke, thứ hạng 1520. Em viết chữ in thứ hạng đó lên đầu bảng ghi điểm tại Bàn Mười Ba: “Harmon-Không thứ hạng: Cooke-1520”. Đến lượt Beth chơi quân trắng. Em đi tốt đến vị trí ô hậu bốn và bấm đồng hồ của Cooke, anh ta lập tức ra quân y hệt. Nhìn anh ta như đang bị lên dây cót với đôi mắt cứ đảo quanh phòng và không thể ngồi yên trên ghế.
Beth đáp theo lối chơi chớp nhoáng ấy, có lẽ cũng bị lây sự mất bình tĩnh của anh ta. Trong năm phút, cả hai bên đều đã ra hết các quân, Cooke bắt đầu tấn công cánh hậu của em. Beth quyết định bỏ qua và tiến mã. Anh ta vội vã đẩy tốt lên, và em khá ngạc nhiên khi nhận ra mình không thể ăn tốt mà không dính một đòn tấn công kép khá nặng. Beth hơi do dự. Cooke khá giỏi. Thì ra hạng 1500 cũng có ý nghĩa gì đó. Anh ta giỏi hơn bác Shaibel hay ông Ganz, và trông hơi đáng sợ với cái vẻ mất kiên nhẫn của mình. Beth trượt xe đến ô nhà của tượng, đặt nó phía sau con tốt đang tiến lên.
Cooke làm em kinh ngạc. Anh ta dùng quân tượng cánh hậu để một trong những quân tốt gần phe vua của Beth, chiếu em và thí quân đó. Beth nhìn bàn cờ không chớp mắt, đột nhiên em không chắc lắm mình nên làm gì. Anh ta định làm gì đây? Nhưng rồi em đã nhìn ra. Nếu em chiếm, anh ta sẽ chiếu lần nữa với mã và diệt một quân tượng. Nước đó sẽ mang về cho Cooke con tốt và đá văng quân vua của em. Bao tử Beth thắt lại trong giây lát, em không thích bị bất ngờ như thế này. Beth mất một phút để trấn tĩnh. Rồi em di chuyển quân vua nhưng không chiếm tượng.
Cooke vẫn quyết định ăn con mã. Beth đổi tốt qua phía bên kia và mở đường cho xe. Cooke tiếp tục uy hiếp quân vua của em với đủ mọi nước phức tạp.
Giờ thì Beth đã thấy được tình hình không thật sự nguy hiểm lắm, chỉ cần em không để nó đánh lừa mình. Em mang xe ra, rồi chồng thêm hậu vào. Em thích thế trận này, trông nó như hai khẩu súng thần công đã lên nòng và sẵn sàng khai pháo.
Chỉ trong ba nước đi nữa là Beth có thể nổ súng. Cooke có vẻ đã mê đắm trong trận đồ mà anh ta đang sắp xếp để chống lại quân vua của Beth mà hoàn toàn không thấy được em chuẩn bị làm gì. Các nước cờ của anh ta khá thú vị, nhưng thiếu chắc chắn vì anh ta không có cái nhìn toàn diện. Nếu Beth chỉ chăm tránh chiếu tướng từ Cooke, đúng là anh ta đã có thể ăn từ nước thứ tư sau khi chiếu tượng lần đầu tiên. Thế nhưng Beth đã chặn được anh ta ở nước thứ ba. Em thấy mặt mình nóng bừng khi nhìn ra được hướng khai phá con xe. Em lấy hậu và mang nó đến tận hàng ngang cuối cùng, mời gọi con xe đen đang án binh bất động ở đó. Cooke ngưng nhấp nhổm, anh ta nhìn Beth chăm chú. Em đáp lại ánh mắt ấy. Rồi anh ta nghiền ngẫm, và nghiền ngẫm, cuối cùng quyết định ăn hậu bằng xe của mình.
Beth như muốn nhảy cẫng và hét lên. Nhưng em cố nén lại, nhẹ nhàng đẩy con tượng lên một ô và khẽ nói, “Chiếu.” Cooke định đẩy vua đi nhưng lập tức dừng lại. Anh ta đã nhìn thấy chuyện sắp xảy ra: Anh ta sẽ mất hậu và cả con xe vừa ăn. Cooke lại nhìn Beth. Em ngồi đó bình thản. Cooke dồn hết sự tập trung vào bàn cờ và ngẫm nghĩ hàng chục phút liền, nhấp nhỏm cau có trên ghế. Rồi anh nhìn sang Beth và hỏi, “Hòa chứ?”
Beth lắc đầu.
Cooke lại cau có. “Em thắng rồi. Tôi đầu hàng.” Anh ta đứng dậy đưa tay ra, “Anh thật không ngờ được nước đó của em.” Nụ cười anh ta, ngạc nhiên thay, lại rất ấm áp.
“Cảm ơn anh”. Beth bắt tay Cooke và nói.
Họ nghỉ ăn trưa và Beth mua cho mình bánh kẹp cùng sữa ở tiệm tạp hóa cách trường trung học một dãy nhà. Em ăn một mình rồi nhanh chóng rời đi.
Ván cờ thứ ba của Beth là với một ông chú lớn tuổi mặc áo len không tay. Ông ta tên Kaplan và xếp hạng 1694. Lần này em chơi đen, sử dụng Phòng thủ Nimzo-Ấn Độ và đánh bại ông ta sau ba mươi bốn nước đi. Lẽ ra đã nhanh hơn, nhưng ông này rất khéo phòng vệ, dù những người chơi trắng thường nên ở vị trí tấn công. Trước khi đầu hàng, ông ta đã bị Beth cho phơi vua ra và chuẩn bị ăn gọn quân tượng, còn Beth vẫn giữ được hai tốt thông. Kaplan gần như choáng váng. Vài đấu thủ khác vây quanh theo dõi họ.
Ván cờ kết thúc lúc ba giờ ba mươi. Kaplan chơi chậm đến phát điên, Beth đã phải đứng dậy mấy lần để xả stress. Lúc em mang được bảng ghi điểm với tên mình khoanh tròn lên quầy tiếp tân, hầu hết các ván đấu khác đã kết thúc và mọi người được nghỉ giải lao để ăn tối. Khoảng tám giờ sẽ đấu thêm một vòng, rồi ba vòng nữa vào thứ Bảy. Chung kết sẽ diễn ra vào mười một giờ sáng Chủ nhật.
Beth đến phòng vệ sinh rửa mặt và tay, mặt em bẩn lạ lùng sau ba trận đấu. Em nhìn vào gương dưới ánh đèn chói chang và thấy những gì vẫn luôn thấy: Một khuôn mặt tròn vo tẻ nhạt cùng mái tóc bạc thếch. Nhưng hôm nay có gì đó hơi khác. Đôi má em giờ ửng màu còn đôi mắt cũng có sức sống hơn bao giờ hết. Đây là lần đầu trong đời, Beth thấy thích hình ảnh mình nhìn thấy trong gương.
Bên ngoài trước bàn ghi danh, hai anh chàng lúc nãy đang dán thông báo trên bảng tin. Vài đấu thủ tụ tập xung quanh, anh đẹp trai cũng ở đó. Em bước đến. Dòng chữ trên cùng ghi bằng bút dạ Magic Marker: “BẤT BẠI”. Có bốn cái tên trên đó. Ở cuối danh sách là HARMON. Beth ngưng thở một chốc khi thấy tên mình. Đầu danh sách là cái tên BELTIK.
“Em là Harmon phải không?” Giọng anh đẹp trai vang lên bên cạnh.
“Vâng.”
“Giữ phong độ nha, bé,” anh cười.
Ngay khi đó, anh chàng ghi danh lúc đầu định xếp em vào bảng mới biết chơi la lên, “Harmon!”
Em quay lại.
Và anh ta hồ hởi, “Có vẻ như em nói đúng, Harmon.”
⚝ ✽ ⚝
Bà Wheatley đang ăn món thịt bò hầm sẵn với khoai tây nghiền trước ti vi thì Beth bước vào. Chương trình Bat Masterson đang chiếu với âm lượng cỡ đại. “Phần của con ở trong lò đấy,” bà Wheatley nói. Bà ấy lọt thỏm trong chiếc ghế hoa văn sặc sỡ cùng cái đĩa giấy bạc trong khay đặt trên đùi. Tất da thì kéo xuống tận cổ đôi giày gót đen.
Trong lúc ti vi phát quảng cáo và Beth đang ăn cà rốt trong món đồ đóng hộp, bà Wheatley hỏi với sang, “Con thi thố sao, cưng?”
“Con thắng ba bàn.” Beth trả lời.
“Hay nhỉ,” bà Wheatley hờ hững đáp lời Beth, vẫn không rời mắt khỏi người đàn ông lớn tuổi đang thao thao về sự nhẹ nhõm mà thuốc tiêu hóa Haley’s M.O mang đến cho ông ta.
⚝ ✽ ⚝
Tối đó, Beth được xếp ở Bàn Sáu, đối đầu một anh xấu trai tên Klein. Anh ta xếp hạng 1794. Có một vài trận được in trong Bình luận cờ vua là từ những đấu thủ có xếp hạng còn thấp hơn như vậy.
Lần này, Beth chơi quân trắng, và em đi tốt đến ô vua bốn, hi vọng dùng thế Phòng thủ Sicilian. Em rành Sicilian hơn bất cứ nước nào khác. Nhưng Klien cũng đi tốt đến ô vua bốn và triển khai tượng cánh vua lên đường chéo chính, dàn nó ở góc bàn cờ, ngay bên trên quân vua đã nhập thành. Em không chắc lắm về loại khai cuộc này, nhưng em nghĩ đó là loại thường được gọi là “Không chính thống”.
Đến trung cuộc, mọi thứ trở nên phức tạp. Beth không chắc phải làm gì và quyết định lui tượng. Em để ngón tay trỏ lên quân cờ và lập tức nhận ra sẽ tốt hơn nếu đi tốt đến ô hậu bốn. Em đưa tay qua tốt hậu.
“Xin lỗi em,” Klein nói, “nhưng chạm cờ rồi.”
Beth nhìn anh ta.
“Em phải đi tượng,” Anh ta tiếp tục.
Em có thể thấy nét vui mừng khi nói điều đó trên gương mặt anh ta. Có lẽ anh ta đã thấy những gì em sẽ làm được nếu đi quân tốt.
Beth nhún vai và cố xử sự như không quan tâm, nhưng tự bên trong, em cảm thấy thứ gì đó mà trước đây chưa hề thấy khi chơi cờ. Em hoảng thật. Beth đi quân tượng qua ô tượng bốn, ngồi ngã ra sau và xếp tay lên đùi. Bao tử em thắt lại. Lẽ ra em nên đi quân tốt.
Beth nhìn chăm chú khuôn mặt Klein khi anh ta đang nghiền ngẫm bàn cờ. Sau một lúc, em thấy một cái nhếch mép ma mãnh. Anh ta đẩy tốt cánh hậu đến ô thứ năm, nhấn mạnh đồng hồ và khoanh tay trước ngực.
Anh ta sắp ăn quân tượng của Beth. Ngay lập tức, nỗi sợ hãi của em biến thành một cơn tức giận. Em chồm mạnh về trước và chống lòng bàn tay lên má, nghiền ngẫm.
Phải mất đến mười phút, nhưng cuối cùng Beth đã tìm ra. Em đi quân và ngồi dựa ra sau.
Klein không nhận ra. Anh ta ăn quân tượng đúng như ý Beth. Em lập tức tiến tốt xe cánh hậu qua phía bên kia bàn cờ, Klein làu bàu gì đó rồi nhanh chóng đẩy tốt cánh hậu tiến lên trước lần nữa. Beth đem mã qua, chặn bước tiến tiếp theo của con tốt ấy, và quan trọng hơn, tấn công xe của Klein. Anh ta chạy xe. Bao tử đang thắt chặt của Beth bắt đầu gỡ ra. Thị lực của em đột nhiên trở nên cực kì sắc bén, như thể em dễ dàng đọc được cả dòng chữ in nhỏ nhất tận bên kia dãy phòng. Em đi mã rồi lại tấn công xe.
Klein nhìn em khó chịu. Anh ta nghiên cứu bàn cờ và di chuyển quân xe đến chính xác ô cờ mà Beth đã rõ từ cách đó hai nước. Em đem hậu ra ô tượng năm, ngay bên trên con vua nhập thành của Klein.
Vẫn quạu quọ nhưng đầy tự tin, Klein đem mã qua bảo vệ vua. Beth nóng bừng mặt, em nhấc hậu lên, ăn tốt phía trước vua, thí hậu.
Anh ta nhìn chằm chằm rồi ăn hậu. Không còn cách nào khác để thoát chiếu.
Beth đem tượng ra để chiếu nữa. Klein đỡ bằng tốt xen giữa, Beth biết chắc anh ta sẽ làm vậy. “Hai nước chiếu hết.” Beth nói nhẹ nhàng.
Với gương mặt giận dữ, Klein nhìn Beth trân trối. “Ý em là sao?”
Giọng Beth vẫn nho nhỏ. “Xe sẽ đi tới để bị chiếu, mã cũng vậy.”
Anh ta nhăn nhó. “Khỉ thật, hậu của tôi...”
“Hậu của anh sẽ bị ghim quân sau khi vua đi,” Beth tiếp lời.
Klein nhìn lại bàn cờ, dán mắt vào thế trận. Rồi anh ta nói lớn, “Chết tiệt!”. Không đặt vua nằm xuống, cũng không bắt tay Beth, anh ta đứng dậy khỏi bàn cờ và bỏ đi, tay dán chặt vào túi quần.
Beth cầm bút chì và khoanh HARMON vào giấy ghi điểm.
Khi em rời đi lúc mười giờ, chỉ còn ba cái tên trên danh sách BẤT BẠI. HARMON vẫn nằm cuối. BELTIK vẫn ở đầu.
Đêm đó, trong phòng mình, Beth không tài nào ngủ được vì các ván cờ cứ chơi đi chơi lại trong đầu ngay cả khi em đã chán chê chúng rồi.
Sau nhiều giờ như vậy, Beth bước ra khỏi giường, tiến đến cánh cửa sổ của căn phòng áp mái trong bộ đồ ngủ màu xanh. Em kéo rèm gió lên và nhìn ra ngoài những tán cây vừa được tỉa dưới ánh đèn đường, cùng những căn nhà tối đèn ở phía xa xa. Con đường lặng thinh và vắng vẻ. Ánh trăng le lói xuyên qua những đám mây dày. Không khí thật lạnh lẽo.
Beth học được chuyện không tin vào Chúa trong suốt thời gian ở nhà nguyện của Methuen, em không bao giờ cầu nguyện. Nhưng giờ đây, trong tiếng thì thầm, em tha thiết nói, “Cầu xin Chúa cho con được đấu với Beltik và chiếu anh ta.”
Sâu trong ngăn kéo của chiếc bàn, trong hộp bàn chải là mười bảy viên thuốc xanh, những viên khác thì được đựng vào chiếc hộp nhỏ trên kệ quần áo của Beth. Em đã định uống hai viên để dễ ngủ. Nhưng rồi Beth không uống mà quay lại giường, cảm thấy mệt mỏi, đầu óc trống rỗng, và em ngủ ngon lành.
⚝ ✽ ⚝
Vào sáng thứ Bảy, Beth hi vọng sẽ được chơi với ai đó có thứ hạng cao hơn 1800. Anh chàng ở quầy ghi danh nói chỉ có ba người ở vị trí cao như vậy. Nhưng khi xếp cặp, Beth lại chơi đen với một anh nào đó tên Townes xếp hạng 1724. Thấp hơn cả người em đấu ở trận đêm qua. Beth đến quầy ghi danh và hạch hỏi.
“Số phận là vậy đó, Harmon. Em là may mắn lắm rồi đấy,” anh chàng mặc sơ mi trắng trả lời.
“Tôi muốn chơi với người giỏi nhất,” Beth tức tối.
“Để được thế, em phải có thứ hạng,” anh ta trả lời.
“Làm sao để có thứ hạng?”
“Em chơi ba mươi bàn ở giải USCF và chờ bốn tháng. Đó là cách để em được xếp hạng.”
“Quá lâu.”
Anh chàng chồm về phía Beth, “Em mấy tuổi vậy, Harmon?”
“Mười ba.”
“Em là người nhỏ tuổi nhất trong phòng này. Em có thể chờ.”
Beth giận dữ, “Tôi muốn đấu với Beltik.”
Anh chàng còn lại lên tiếng, “Bé cưng, nếu vậy thì em cần thắng ba ván tới. Đồng thời Beltik cũng thắng ba ván tới.”
“Tôi sẽ thắng,” Beth chắc nịch.
“Không đâu, Harmon,” anh chàng đầu tiên đáp. “Em sẽ phải đấu Sizemore và Goldmann trước, em không thể đánh bại cả hai đâu.”
“Nói gì đến Sizemore và Goldmann,” anh kia chen ngang, “Người em sắp đấu cừ khôi lắm. Chơi bảng đầu của đội trường đại học, tháng vừa rồi anh chàng xếp thứ năm ở Las Vegas đấy. Đừng để thứ hạng đánh lừa em.”
“Giải ở Las Vegas là gì vậy?” Beth hỏi.
“Giải Mĩ Mở Rộng.”
⚝ ✽ ⚝
Beth đến Bàn Bốn. Người đàn ông ngồi phía sau những quân trắng mỉm cười khi em tiến đến. Chính là cái anh cao cao xinh trai. Beth khá bối rối khi phải nhìn anh ấy. Trông anh như ngôi sao điện ảnh.
“Chào Harmon,” anh vừa nói vừa bắt tay Beth. “Chúng ta như đang theo đuôi nhau ấy nhỉ.”
Em ngượng nghịu bắt lấy bàn tay to lớn của anh và ngồi xuống. Có một khoảng lặng dài trước khi anh lên tiếng, “Muốn bấm đồng hồ chứ?”
“A, vâng.” Beth sực tỉnh. Em với tới để bấm đồng hồ, xém làm nó ngã ngửa nhưng kịp chụp lại. “Xin lỗi anh”, Beth lúng ta lúng túng nói với âm lượng gần bằng không. Em nhấn nút và đồng hồ bắt đầu tính giờ. Beth nhìn xuống bàn cờ, má em nóng bừng.
Anh khai cuộc nước tốt đến ô vua bốn và em phản pháo với Sicilian. Anh tiếp tục với những nước cờ đậm tính sách vở và em đáp lại bằng Phương án Rồng. Cả hai đổi tốt ở trung tâm. Những nước cờ máy móc dần giúp Beth lấy được phong thái bình tĩnh, em đã có thể ngẩng lên nhìn anh ấy. Anh cau mày, chăm chú vào các quân cờ. Nhưng dù mặt có nhăn nhó và mái tóc có hơi rối bù, anh vẫn đẹp trai ngời ngời. Bao tử Beth có cảm giác nhộn nhộn mỗi khi nhìn anh, người có bờ vai rộng, nước da khỏe khoắn và chân mày nhíu lại khi suy ngẫm.
Anh làm Beth ngạc nhiên khi dùng đến hậu. Đó là bước đi táo bạo, Beth suy ngẫm một lúc và thấy nó thật sự không bị hổng chỗ nào cả. Em cũng đem hậu ra. Anh đi mã đến hàng ngang thứ năm, Beth cũng vậy. Anh chiếu tượng và cô phòng thủ với tốt. Anh lui tượng. Beth thấy người nhẹ như mây, những ngón tay di chuyển quân cờ khéo léo hơn bao giờ hết. Cả hai bắt đầu di chuyển nhanh nhẹn và dễ dàng. Em cho anh một quả chiếu tướng nhưng không đe dọa đến vua, còn anh thì tinh tế chuyển vua đi và bắt đầu tiến tốt. Em chặn nước đi ấy một cách gọn gàng với một nước ghim rồi nghi binh cánh hậu với một quân xe. Không bị lừa bởi nước nghi binh ấy, anh mỉm cười, gỡ ghim đồng thời tiếp tục tiến tốt. Beth rút lui, giấu vua với nước nhập thành xa. Em thấy thoải mái và thích thú, nhưng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị. Cả hai cứ thế tiếp tục điệu nhảy của mình.
Beth thoáng buồn khi cuối cùng đã nhìn thấy được cách để đánh bại anh. Đó là sau nước thứ mười chín, em thấy như mình đang chống cự nước đi ấy khi nó mở ra trong đầu. Em ghét phải buông bỏ màn ba-lê dịu dàng mà họ đang sánh bước cùng nhau. Nhưng sự thật sờ sờ trước mặt: Bốn nước nữa thôi anh sẽ phải mất xe hoặc thua đậm hơn nữa. Beth do dự nhưng cũng đành đi bước đầu của trình tự ấy.
Anh không thấy điều gì đang xảy đến cho tới hai nước tiếp theo, khi anh đột nhiên chau mày và nói, “Chúa ơi, Harmon, anh mất xe rồi!” Beth yêu giọng nói ấy, yêu cách anh kêu lên như vậy. Anh lắc đầu với cái vẻ bối rối giả vờ, Beth yêu cả điều đó.
Các đấu thủ đã hoàn thành ván đấu đang tụ tập quanh bàn cờ của hai người, vài người thì thầm về màn trình diễn vừa rồi của Beth.
Townes tiếp tục được năm nước nữa và Beth cảm thấy thật sự tội khi anh đầu hàng, lật nằm quân vua rồi nói “Chết thật chứ!” Nhưng rồi anh đứng lên, duỗi người và mỉm cười nhìn Beth. “Em là một tay đáng gờm đấy, Harmon,” anh nói. “Em bao nhiêu tuổi rồi?”
“Em mười ba.”
“Em học trường nào?” Anh khẽ hỏi.
“Trung học Fairfield.”
“Ồ, anh biết trường đó ở đâu rồi.”
Anh ấy đẹp ngời ngời hơn cả ngôi sao điện ảnh.
Một tiếng sau, Beth gặp Goldmann ở Bàn Ba. Em bước đến phòng đấu chính xác mười một giờ, những người đang đứng ở đó ngừng nói chuyện khi em bước vào. Tất cả đều nhìn em. Beth nghe ai đó thì thầm, “mười ba tuổi đấy,” ngay lập tức một ý nghĩ thì thầm trong đầu em cùng với cảm giác hớn hở: Như này thì tôi làm được từ hồi tám tuổi rồi.
Goldmann khó chịu, trầm ngâm và chậm chạp. Anh ta thấp, nặng kí, và chơi quân đen như một chiến tướng cộc cằn được đào tạo để phòng vệ. Trong một tiếng đầu, mọi thế mà Beth cố gắng tạo lập, Goldmann đều thoát. Mỗi quân cờ anh ta đi đều được bảo vệ, giống như có gấp đôi hàng rào tốt xung quanh chúng vậy.
Beth khá bồn chồn trong những khoảng dài đợi anh ta đi cờ. Một lần sau khi tiến tượng, em đứng lên và đi vào nhà vệ sinh. Có gì đó làm bụng em thấy đau, cảm giác hơi lả người. Em vốc nước lạnh vào mặt sau đó lau khô bằng khăn giấy. Khi Beth chuẩn bị rời đi, chị gái đấu với em ở ván đầu bước vào. Là Packer. Chị ấy có vẻ vui khi thấy Beth. “Em cứ băng băng lên đầu bảng nhỉ?” Chị ấy hồ hởi.
“Đến giờ là vậy ạ,” Beth trả lời, thấy một cơn đau khác quặn lên.
“Chị nghe nói em đang gặp Goldmann.”
“Vâng,” Beth đáp. “Em phải quay lại đây.”
“Ừ,” Packer nói. “Em đi đi. Đánh bại hắn ta nhé? Đánh cho hắn chỏng vó luôn.”
Beth bỗng cười toe toét. Em nói “Được ạ.”
Khi quay lại, em thấy Goldmann đã đi quân, và đồng hồ của em đang kêu tích tắc. Anh ta ngồi đó, buồn chán trong bộ com-plê tối màu. Beth lại thấy tươi tỉnh và sẵn sàng. Em ngồi xuống, bỏ hết mọi thứ trong đầu mình ngoại trừ sáu mươi bốn ô cờ trước mặt. Sau một phút, em nhìn ra rằng nếu tấn công đồng thời hai sườn giống với lối chơi mà Morphi thỉnh thoảng hay dùng, thì Goldmann sẽ khó mà chơi an toàn. Em đi tốt đến ô xe cánh hậu bốn.
Có hiệu quả. Sau năm nước đi, em đã mở thoáng đường đến vua của anh ta, và sau ba nước nữa, em gần như đã kề dao ngay cổ vị vua ấy. Beth không còn chú ý đến Goldmann, đám đông, cơn đau ở bụng hay giọt mồ hôi đang chảy ra từ chân mày nữa. Giờ chỉ còn em với bàn cờ, với những đường đi quyền lực khắc đậm trên bề mặt: Những khoảng không nhỏ nhưng cứng đầu của tốt, sân chơi đồ sộ của hậu, cùng những cấp bậc khác ở giữa. Ngay trước giây phút đồng hồ của Goldmann báo hết giờ, em chiếu bí anh ta.
Khi khoanh tròn tên mình trên bảng ghi điểm, em liếc nhìn số xếp hạng của Goldmann. 1997. Mọi người xung quanh đang vỗ tay tán thưởng.
Beth đi một mạch vào phòng vệ sinh và phát hiện em đã đến kì kinh nguyệt. Trong một thoáng, khi nhìn nước bồn toilet đỏ ngầu em tưởng như thảm kịch gì đó mới diễn ra. Em có bị dây máu trên ghế ở Bàn Ba không? Mọi người ở đó có thấy vết máu không? Nhưng rồi em thở phào vì quần lót chỉ dính lốm đốm đỏ. Em chợt nghĩ đến Jolene. Nếu không nhờ Jolene, Beth đã không biết chuyện gì đang xảy ra. Không ai từng nói một lời với em về điều này, chắc chắn không phải bà Wheatley. Đột nhiên em thấy một tình thương ấm áp dành cho Jolene và nhớ ra chị ấy đã dặn nên làm gì “trong tình huống khẩn cấp.” Beth bắt đầu kéo một miếng giấy dài từ cuộn giấy vệ sinh và gấp nó thành hình chữ nhật gọn gàng. Cơn đau ở bụng đã dịu đi. Em vừa có kì kinh nguyệt lần đầu tiên trong đời, và em vừa đánh bại Goldmann: Thứ hạng 1997. Em đặt miếng giấy vừa gấp vào quần, kéo nó lên thật cao, vuốt thẳng áo sơ mi và tự tin quay lại khu vực thi đấu.
⚝ ✽ ⚝
Beth đã thấy Sizemore trước đó, một anh chàng nhỏ người, xấu trai, mặt xương xẩu và hút thuốc liên tục. Ai đó đã bảo em rằng anh ta từng là Vô địch Bang trước Beltik. Beth sẽ thi đấu với anh ta ở Bàn Hai trong căn phòng có ghi chữ “Bảng Đấu Dẫn Đầu”.
Sizemore chưa có mặt, nhưng bên cạnh Beth, ở Bàn Một, Beltik đang ngồi phía đối diện nhìn sang em. Beth nhìn anh ta và lảng mắt đi chỗ khác. Còn vài phút nữa là ba giờ. Những ngọn đèn trong căn phòng nhỏ này, bóng đèn trần trong chiếc lồng kim loại, dường như sáng hơn trong phòng lớn, sáng hơn cả lúc sáng, có lúc lớp sàn được đánh vẹc-ni và kẻ vạch đỏ loé sáng đến chóa cả mắt.
Sizemore bước vào, chải tóc một cách hấp tấp và hồi hộp. Điếu thuốc lửng lơ trên đôi môi mỏng. Khi anh ta kéo ghế ra sau, Beth thấy mình bắt đầu căng như dây đàn.
“Sẵn sàng chưa?” Bỏ tọt chiếc lược vào túi áo sơ mi, Sizemore hỏi cộc lốc.
“Rồi”, Beth trả lời, tay bấm đồng hồ.
Anh ta đi tốt đến ô vua bốn rồi lại lấy lược ra khỏi túi và bắt đầu cắn nó như kiểu người ta hay cắn cục gôm trên cây bút chì. Beth đi tốt đến ô tượng cánh hậu bốn.
Vào trung cuộc là lúc Sizemore bắt đầu chải tóc sau từng nước đi. Anh ta hiếm khi nhìn Beth, chỉ tập trung vào bàn cờ, thỉnh thoảng vặn vẹo trên ghế khi chải tóc, cứ thế chia đi chia lại đường ngôi. Thế trận đồng đều, không có thế yếu nào ở cả hai bên. Beth không thể làm gì khác ngoài việc tìm ô cờ tốt nhất cho mã và tượng của mình, rồi chờ đợi. Em cứ đi, viết lại nước đi rồi ngồi dựa ra sau ghế. Sau một lúc, đám đông bắt đầu tụ tập lại chỗ sợi dây ngăn cách. Thỉnh thoảng em liếc nhìn họ. Có nhiều người nhìn em chơi cờ hơn là nhìn Beltik. Em cứ chăm chú theo dõi bàn cờ, chờ đợi cơ hội mở đường. Một lần khi nhìn lên, em thấy Annette Packer đứng phía sau. Packer mỉm cười và Beth gật đầu với chị ấy.
Quay lại bàn cờ, Sizemore đem mã qua hậu năm, trấn giữ vị trí tốt nhất mà một con mã có thể. Beth nhíu mày, em không thể đánh bật nó. Những quân cờ tụm dày đặc ở trung tâm và trong một thoáng, em còn không quan sát tách rời chúng ra được. Thỉnh thoảng bụng lại nhói lên, em cảm nhận rõ miếng khăn giấy dày cui giữa hai đùi. Em điều chỉnh dáng ngồi, mắt vẫn dán vào bàn cờ. Không hay rồi. Sizemore đang rón rén tấn công. Beth quan sát anh ta: Đã cất cây lược và đang ngắm nhìn những quân cờ trước mặt với sự thỏa mãn. Beth chồm qua bàn, nắm tay lún sâu vào má, cố gắng chọc thủng thế trận. Đám đông xì xào. Beth dồn mọi nỗ lực rũ bỏ hết những thứ sao nhãng ra khỏi đầu. Đã đến lúc chiến đấu. Nếu em di chuyển mã qua trái... Không. Nếu em mở đường chéo dài cho tượng trắng... Đúng nó rồi. Em đẩy tốt lên, thế là sức mạnh của tượng đã tăng gấp ba. Bức tranh bắt đầu rõ ràng. Em tựa ra sau ghế và hít sâu.
Suốt năm nước tiếp theo, Sizemore tập trung tiến quân, nhưng Beth đã thấy rõ giới hạn tấn công của anh ta nên vẫn chú ý vào góc trái phía xa bàn cờ, bên cánh hậu của Sizemore. Khi thời cơ đến, em đem tượng xuống giữa tường thành đang dày đặc ở đó, đặt nó trên ô mã hai của anh ta. Từ vị trí đó của tượng, hai quân cờ của anh ta có thể ăn nó, nhưng nếu làm vậy, anh ta sẽ gặp rắc rối.
Em nhìn anh ta: Lại lấy lược ra và chải liên hồi. Đồng hồ phía ấy cứ kêu tích tắc.
Mất mười lăm phút để anh ta quyết định nước cờ, và nước đi ấy là một cú sốc. Sizemore ăn tượng với xe của mình. Chẳng lẽ anh ta không biết dời xe khỏi hàng ngang phía sau là một nước đi ngu ngốc? Anh ta không thấy điều đó sao? Beth nhìn lại bàn cờ, kiểm tra thế cờ và đem hậu ra.
Đúng là Sizemore không thấy, mãi cho đến nước cờ thứ hai khi ván cờ của anh ta rụng rời hết cả. Anh ta vẫn nắm chặt cây lược trong suốt sáu bước sau đó, khi Beth chuyển tốt cánh hậu qua hàng ngang thứ sáu. Sizemore đem xe xuống bên dưới tốt. Em tấn công nó bằng tượng. Sizemore đứng dậy, bỏ lược vào túi, với tay xuống bàn cờ và đặt vua nằm xuống. “Em thắng rồi”, anh ta bực tức nói. Tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Sau khi nộp xong bảng điểm, Beth đứng chờ đợi trong khi anh chàng ghi danh kiểm tra, đánh dấu lên danh sách trước mặt, rồi đứng dậy đi đến bảng tin. Anh gỡ ghim trên thẻ có tên SIZEMORE và ném nó vào chiếc thùng rác kim loại màu xanh lá bên cạnh. Rồi anh rút ghim ở thẻ cuối và đưa nó lên chỗ Sizemore vừa đứng. Danh sách BẤT BẠI giờ đề hai cái tên cuối cùng: BELTIK, HARMON.
Khi Beth đang đi về phía phòng nữ, em nhìn thấy Beltik bước nhanh ra khỏi phòng “Bảng Đấu Dẫn Đầu”, trông rất hài lòng. Anh ta cầm bảng ghi điểm đến chỗ chiếc rổ của người chiến thắng. Có vẻ như anh ta không trông thấy Beth.
Em đi qua ô cửa của phòng “Bảng Đấu Dẫn Đầu” và thấy Townes đang đứng ở đó. Gương mặt anh hằn vài lằn mệt mỏi, trông thật giống Rock Hudson. “Làm tốt lắm, Harmon,” anh nói.
“Xin lỗi vì đã đánh bại anh,” Beth nói.
“Ừ,” anh nói. “Anh quay lại bảng hòa rồi.” Rồi anh hất đầu về phía Beltik đang đứng ở bàn ghi danh với đám đông quây quanh. “Anh ta là một sát thủ đó, Harmon. Một sát thủ thứ thiệt.”
“Anh cần nghỉ ngơi đấy.” Beth nhìn khuôn mặt anh và nói.
Anh nhìn xuống và mỉm cười. “Điều anh cần là một ít tài năng của em đó, Harmon.”
Khi đi ngang qua bàn ghi danh, Beltik bước tới phía Beth và thả nhẹ một câu, “Hẹn ngày mai.”
⚝ ✽ ⚝
Khi Beth bước vào phòng khách trước giờ ăn tối nhẹ, bà Wheatley trông xanh xao và lạ lạ. Bà đang ngồi trên ghế bành hoa văn sặc sỡ với gương mặt sưng húp, một tấm bưu thiếp sáng màu đặt trên đùi.
“Con bắt đầu có kinh nguyệt.” Beth nói.
Bà Wheatley chớp mắt. “Vậy à,” bà ấy nói, như thể đang ở nơi đâu xa lắm.
“Con sẽ cần một vài miếng băng hay gì đó”. Beth nói.
Bà Wheatley lúng túng vài giây. Rồi bà ấy tươi tỉnh hơn một chút. “Đây hẳn là một cột mốc trong đời. Lên phòng mẹ và tìm nhé, trong ngăn kéo đầu của tủ đựng đồ. Cần bao nhiêu cứ lấy nhé.”
“Cảm ơn mẹ.” Beth nói, đi về hướng cầu thang.
“À bé cưng,” bà Wheatley nói thêm, “đem xuống giúp mẹ lọ thuốc có mấy viên màu xanh lá cạnh giường nhé.”
Beth quay lại với hộp thuốc. Còn nửa ly bia đặt bên cạnh, bà Wheatley lấy ra hai viên thuốc và nuốt ực chúng xuống cùng với bia. Bà nói, “Mẹ cần phải lấy lại sự yên bình.”
“Có gì không đúng ạ?” Beth hỏi.
“Mẹ không phải là Aristotle,” bà ấy đáp, “nhưng điều này cũng có thể được xem là không đúng. Mẹ nhận được tin nhắn từ bố Wheatley.”
“Ông ấy nói gì ạ?”
“Bố Wheatley đã bị giữ lại vô thời hạn ở phía Tây Nam. Tây Nam của nước Mĩ.”
“Vậy ạ,” Beth ngập ngừng.
“Nơi nào đó giữa Denver và Butte.”
Beth ngồi xuống ghế bành.
“Aristotle là một nhà triết lí đạo đức,” bà Wheatley tiếp tục, “còn mẹ chỉ là một bà vợ nội trợ. Hoặc đã từng là.”
“Nếu mẹ không còn chồng, họ có gửi con lại mái ấm không?”
“Con nói chính xác rồi đấy.” Bà ấy nhấp miếng bia. “Nhưng họ sẽ không làm thế nếu ta nói dối.”
“Vậy dễ rồi,” Beth trả lời ngắn gọn.
“Con có một tâm hồn đẹp, Beth,” bà ấy nốc cạn bia, “Hâm nóng hai con gà trong tủ đông cho bữa tối nhé? Chỉnh lò ở bốn trăm độ.”
Beth đang cầm hai miếng băng vệ sinh. “Con không biết cách dùng thứ này.”
Bà Wheatley chỉnh người thẳng thớm lại từ dáng ngồi rầu rĩ vừa nãy. “Ta không còn là một người vợ nữa,” bà nói, “ngoại trừ trên pháp luật hư cấu. Nhưng ta tin ta có thể học cách làm mẹ. Mẹ sẽ chỉ con cách dùng, nếu con hứa không bao giờ đến gần Denver.”
⚝ ✽ ⚝
Đêm đó, Beth chợt tỉnh giấc vì tiếng mưa rơi trên mái và tiếng tí tách từng đợt trên ô kính của cánh cửa sổ. Trước đó em mơ thấy nước, thấy mình đang bơi tung tăng trong một đại dương tĩnh lặng. Em đặt gối lên mặt và cuộn người sang một bên, cố tìm lại giấc ngủ. Nhưng không thể. Mưa cứ to dần, bầu không khí trầm mặc trong giấc mơ giờ được thay thế bởi hình ảnh bàn cờ đầy những quân cờ đang đòi hỏi sự chú ý của em, đòi hỏi sự tỉnh táo và trí tuệ của em.
Lúc đó là hai giờ sáng, Beth không ngủ lại được suốt cả đêm. Trời vẫn còn mưa khi em bước xuống lầu lúc bảy giờ sáng. Mảnh sân sau bên ngoài cửa sổ bếp trông giống như một khoảng đầm lầy, với những ngọn đồi nhỏ làm từ cỏ úa, đụn lại như mấy hòn đảo. Beth không biết cách chiên trứng, nhưng em nghĩ mình có thể luộc vài quả. Em lấy hai trứng từ tủ lạnh, đổ đầy nước vào xoong rồi đặt lên bếp. Em sẽ khai cuộc nước tốt đến ô vua bốn và hi vọng sẽ được sử dụng Sicilian. Trứng được luộc năm phút rồi bỏ vào nước lạnh. Em có thể nhìn thấy khuôn mặt của Beltik, trẻ, kiêu ngạo và thông minh. Đôi mắt anh ta nhỏ nhưng đen thẳm. Khi anh ta sượt qua em hôm qua, Beth thấy như anh ta sắp đánh mình vậy.
Trứng chín hoàn hảo. Beth lấy con dao mở nắp nồi, đặt trứng vào tách, rồi ăn với muối và bơ. Em cảm thấy cộm cộm dưới mi mắt. Trận chung kết sẽ bắt đầu lúc mười một giờ, bây giờ là bảy giờ hai mươi. Em ước gì có sách Khai cuộc cờ vua hiện đại trong tay để xem qua tất cả biến thể của Phòng vệ Sicilian. Tại giải đấu, Beth đã thấy vài người kẹp quyển sách sờn cũ của họ dưới cánh tay.
Trời chỉ còn mưa lâm râm khi em rời khỏi nhà lúc mười giờ, bà Wheatley vẫn còn ngủ trên lầu. Trước khi rời đi, Beth xuống nhà tắm và kiểm tra lại chiếc đai đeo băng mà bà Wheatley đã cho em, cùng với miếng băng màu trắng dày. Tất cả đều ổn. Em xỏ đôi giày đi mưa và khoác áo mưa màu xanh dương, cầm theo cây dù của bà Wheatley từ trong tủ quần áo rồi rời đi.
⚝ ✽ ⚝
Trước đó, em đã để ý về các quân cờ khác lạ ở Bàn Một. Chúng được làm bằng gỗ đặc giống bộ cờ của ông Ganz chứ không phải là loại cờ nhựa rỗng ở những bàn còn lại. Mười giờ ba mươi, em bước đến bàn thi đấu trong căn phòng lúc này vẫn còn trống trải, nhấc quân vua trắng lên. Nó nặng một cách thật sướng tay, đặc quánh như chì, với lớp nỉ màu xanh lá dưới đáy. Em đặt quân cờ về ô nhà, trèo qua sợi dây nhung và bước vào nhà vệ sinh nữ. Em rửa mặt lần thứ ba trong ngày, thắt chặt sợi đai, chải tóc mái phẳng phiu rồi quay lại phòng thi. Nhiều đấu thủ bắt đầu bước vào. Beth cho hai tay vào túi váy để không ai thấy chúng đang run.
Khi đồng hồ điểm mười một, Beth đã sẵn sàng phía sau quân trắng ở Bàn Một. Bàn Hai và Ba đã khai cuộc. Sizemore ở Bàn Hai. Còn lại không có ai quen mặt.
Mười phút đã trôi qua, Beltik vẫn chưa xuất hiện. Giám đốc giải đấu trong chiếc áo sơ mi trắng trèo qua dây và đến cạnh Beth. “Vẫn chưa đến hả?” ông hỏi nhỏ nhẹ.
Beth lắc đầu.
“Hãy bắt đầu và nhấn đồng hồ đi chứ.” Vị giám đốc đó vẫn thì thầm. “Lẽ ra em nên làm điều đó lúc mười một giờ rồi.”
Điều đó làm Beth khó chịu. Có ai nói với em chuyện ấy đâu. Em đi tốt đến ô vua bốn và nhấn đồng hồ của Beltik.
Hơn mười phút nữa Beltik mới ló mặt. Bao tử Beth đau và mắt thì rát dữ dội. Beltik thì trông thoải mái thư giãn trong chiếc áo sơ mi đỏ chói cùng quần tây vải nhung màu nâu đất. “Xin lỗi,” anh ta nói bằng một tông giọng dửng dưng. “Thêm một tách cà phê cho tôi nữa.” Các đấu thủ khác nhìn anh ta khó chịu. Beth không nói gì.
Beltik vẫn đứng đó, nới lỏng một nút áo và chìa tay ra. “Harry Beltik,” anh ta nói. “Em tên gì?”
Beltik ắt phải biết tên Beth. “Tôi là Beth Harmon.” Em nói và bắt tay anh ta, nhưng tránh nhìn vào mắt.
Anh ta ngồi xuống sau quân đen, chà hai tay vào nhau và di chuyển tốt cánh vua đến ô thứ ba. Đoạn anh ta nhấn mạnh đồng hồ của Beth.
Khai cuộc Phòng thủ Pháp. Beth chưa bao giờ chơi nước cờ ấy. Em không thích kiểu cách của nó. Nếu đúng cách, sẽ phải đi tốt đến ô hậu bốn. Nhưng Beth sẽ đáp trả thế nào nếu anh ta chơi giống vậy? Em có nên trao đổi tốt, đẩy một trong số chúng lên trước không, hay đem mã ra? Em nheo mắt và lắc đầu, thật khó hình dung bàn cờ sẽ thế nào sau những nước đi đó. Beth dụi mắt và đi tốt đến ô hậu bốn. Khi với tới bấm đồng hồ, Beth hơi do dự. Em có phạm sai lầm không? Nhưng đã quá trễ cho câu hỏi ấy. Em bấm nút vội vã và khi đồng hồ bên kia bắt đầu tính giờ, Beltik lập tức cầm tốt phe hậu của anh ta lên, đặt nó vào ô hậu bốn và đập nút đồng hồ.
Dù khó để nhìn thế trận với sự tinh anh thường khi, Beth vẫn không quên những yêu cầu của một nước khai cuộc. Em đem mã ra và đấu tranh một lúc lâu để có thể tiến vào được khu vực trung tâm. Nhưng Beltik di chuyển nhanh nhẹn đã chặt gọn một trong những quân tốt của em và Beth thấy mình chẳng thể làm được gì để ăn lại con tốt mà anh ta dùng để làm chuyện đó. Em cố gắng thu hẹp lợi thế đã trao cho anh ta và tiếp tục chơi. Em lấy những quân cờ của mình ra khỏi hàng phía sau rồi nhập thành. Nhìn xuyên qua bàn cờ, Beth thấy Beltik: Một phong thái hoàn toàn ung dung, anh ta đang nhòm sang ván cờ bên cạnh. Bao tử em quặn thắt, không thể ngồi trên ghế một cách thoải mái. Đội quân dày đặc ở trung tâm bàn cờ lúc này dường như không hề có trật tự hay nghĩa lí nào.
Đồng hồ của Beth cứ liên tục tích tắc. Em nghiêng đầu nhìn vào mặt đồng hồ, hai mươi lăm phút đã trôi qua và em vẫn còn hụt một quân tốt. Beltik chỉ mới sử dụng tổng cộng hai mươi hai phút, bao gồm cả thời gian mà anh ta lãng phí vì đến trễ. Tai Beth ong lên, ánh sáng chói lòa trong căn phòng làm mắt em đau. Beltik dựa ra sau cùng cánh tay duỗi ra, ngáp dài, để lộ những chỗ đen thui dưới răng của anh ta.
Beth tia được một ô tốt cho quân mã của mình, đưa tay ra định cầm nó nhưng sững lại. Nước đi này tệ, phải làm thứ gì đó để xử lí con hậu của anh ta, trước khi anh ta đưa nó đến cột xe và sẵn sàng đe dọa. Em phải cùng lúc bảo vệ và tấn công, nhưng em không thể thấy được cách nào. Những quân cờ trước mặt vẫn ngồi yên đó. Tối qua lẽ ra Beth nên uống viên thuốc xanh lá để có thể ngủ một chút.
Rồi em thấy một nước đi trông hợp lí và nhanh chóng hành động. Em đem mã ra sau gần vua, bảo vệ em chống lại hậu của Beltik.
Anh ta nhướn mày hết sức kín đáo, lập tức ăn tốt bên cánh kia của bàn cờ. Đột nhiên, một đường chéo mở ra cho tượng của anh ta. Quân tượng đó nhắm vào con mã mà Beth đã cất công đem xuống, thế là em hụt thêm một con tốt nữa. Khóe miệng Beltik nở một nụ cười tinh vi. Em hoảng sợ, vội nhìn lảng ra chỗ khác, tránh khỏi khuôn mặt ấy.
Beth buộc phải làm gì đó. Anh ta sẽ về được vua của em trong bốn hoặc năm bước nữa thôi. Em cần tập trung, cần thấy rõ. Nhưng khi nhìn vào bàn cờ, mọi thứ đều dày đặc, mắc xích, phức tạp, và nguy hiểm. Beth nghĩ ra một thứ để làm. Đồng hồ vẫn đang chạy, em đứng lên, bước qua sợi dây nhung, xuyên qua đám đông khán giả đang im lặng, đến phòng thi chính và băng thẳng qua nó để đến phòng vệ sinh nữ. Không có ai ở đó. Beth đi đến bồn vốc nước lạnh lên mặt, nhúng ướt một nắm giấy vệ sinh áp chúng vào phía sau cổ. Sau khi vứt đám giấy, em đi vào một trong những buồng vệ sinh nhỏ, ngồi xuống, kiểm tra băng vệ sinh. Nó vẫn ổn. Em ngồi đó thả lỏng, để tâm trí mình trống rỗng. Cùi chỏ chống trên gối, đầu thõng xuống.
Bằng một nỗ lực của ý chí, Beth làm cho ván cờ ở Bàn Một xuất hiện trước mặt mình. Nó kia rồi. Em có thể thấy tức thì rằng nó khó, nhưng không khó bằng một số trận trong quyển sách ở tiệm Morris. Những quân cờ trước mặt, trong trí tưởng tượng của em, thật mạnh mẽ và rõ nét.
Beth cứ ngồi lại đấy, không mảy may lo lắng về thời gian, mãi cho đến khi thấu suốt và tường tận. Rồi em đứng dậy, rửa mặt lần nữa và trở lại phòng thi. Trong đầu đã tìm ra nước đi.
Đám đông tụ tập tại “Bảng Đấu Dẫn Đầu” nay còn đông hơn trước. Khi các ván cờ dần kết thúc, họ đều sang đây xem chung kết. Beth đẩy họ, bước qua sợi dây thừng và ngồi xuống. Đôi tay em đã vững vàng hoàn hảo trở lại, bụng và mắt đều ổn. Em chồm người tới đi quân, nhấn mạnh đồng hồ.
Beltik ngẫm nghĩ trong vài phút và ăn mã của em bằng tượng, như cách em đã đoán được. Em không ăn lại mà đem tượng qua tấn công một trong những quân xe của anh ta.
Anh ta chạy xe, nhấn nút trên đồng hồ, rồi dựa ra sau ghế hít một hơi thật sâu.
“Không có tác dụng đâu,” Beth nói. “Em đâu cần ăn hậu.”
“Đi đi,” Beltik đáp cộc lốc.
“Em sẽ chiếu quân tượng của anh trước...”
“Đi!”
Em gật đầu và chiếu với tượng. Beltik, với chiếc đồng hồ đang kêu tích tắc, nhanh chóng chạy vua và nhấn nút. Rồi Beth làm theo mưu kế đã ủ bấy lâu. Em đem hậu phóng xuống cạnh vua, thí nó. Beltik nhìn em sững sờ. Em nhìn lại. Anh ta nhún vai, tóm hậu và dùng đáy của nó đánh bốp vào nút đồng hồ.
Beth đẩy con tượng còn lại từ hàng phía sau lên giữa bàn cờ và nói, “Chiếu. Bước kế tiếp sẽ là chiếu bí.” Beltik nhìn bàn cờ trân trối, thốt lên “Mẹ kiếp!” và đứng phắt dậy.
“Xe chiếu hết,” Beth tiếp tục.
“Mẹ kiếp!” Beltik cũng tiếp tục.
Đám đông đang lấp kín phòng bắt đầu vỗ tay. Vẫn còn cau có, Beltik đưa tay ra và Beth bắt lấy nó.