← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 6

Có một sự thật là dù Giải Mĩ Mở Rộng tổ chức tại Las Vegas, thì khách trú tại khách sạn Mariposa dường như chẳng biết gì về nó cả. Trong sảnh chính, những người đang tụ tập tại bàn craps, vòng xoay roulette và bàn xì dách đều mặc chung một kiểu áo dệt kim sáng màu cùng sơ mi, chơi bài trong im lặng. Ở phía đối diện sòng bạc là quán cà phê của khách sạn. Một ngày trước khi diễn ra giải đấu, Beth đã xuống đó, không ngại đi giữa hành lang toàn những tay bạc bịp, xung quanh chỉ có tiếng nhai khoai tây chiên rau ráu xen lẫn tiếng đổ xúc xắc liên tục. Beth luồn gọn vào ngồi ở hàng ghế ngay quầy cà phê, sau đó quét mắt một lượt quanh những khu bàn trống và bắt gặp một dáng hình trẻ trung đẹp trai, đang ngồi khom lưng bên tách cà phê. Chính là Townes, anh chàng từ Lexington.

Beth đứng ngay dậy và bước về phía anh. “Xin chào,” cô mở lời.

Anh ấy ngước lên và chớp mắt, lúc đầu không nhận ra cô. Nhưng chỉ trong giây lát, anh thốt lên, “Ôi Chúa ơi, chẳng phải Harmon đây sao!”

“Em ngồi đây được chứ?”

“Tất nhiên rồi,” anh niềm nở. “Đáng lẽ anh phải nhận ra em. Em có tên trong danh sách mà.”

“Danh sách ư?”

“Danh sách giải đấu. Anh không chơi, Bình luận cờ vua cử anh đến viết bài.” Anh nhìn cô, nói thêm. “Anh có thể viết về em và gửi cho tờ Herald-Leader.”

“Của Lexington?”

“Đúng rồi. Em đã trưởng thành hơn nhiều đấy, Harmon. Kể từ khi anh đọc về em trên tờ Life .” Anh nhìn cô không rời mắt. “Thậm chí còn xinh đẹp hơn nữa.”

Beth bối rối không biết phải nói gì. Mọi thứ về Las Vegas đều lạ lùng cả. Mỗi khu bàn đều có một cái đèn với chân đế làm bằng thủy tinh chứa thứ chất lỏng màu tím sủi bọt và xoay tròn dưới cái bóng ngả màu hồng sáng. Nữ phục vụ đưa thực đơn cho cô mặc chiếc váy đen ngắn cùng tất lưới, nhưng lại mang gương mặt của một giáo viên dạy hình học. Còn Townes, anh ấy thật đẹp trai, hay cười, đang mặc áo len sẫm màu với sơ mi sọc để hở cổ. Sau khi xem qua thực đơn, Beth chọn phần ăn Mariposa Đặc Biệt gồm: Bánh nóng, trứng bác với ớt chuông, cùng cà phê có thể châm thêm.

“Anh có thể viết nửa trang về em cho ấn bản ngày Chủ nhật,” Townes nói. Bánh và trứng cũng vừa được mang đến, Beth ăn hết và uống hai tách cà phê.

“Anh có máy ảnh trong phòng,” Townes hơi do dự, rồi tiếp. “Cũng có cả bàn cờ nữa. Em muốn chơi không?”

Beth nhún vai nhẹ tênh. “Được thôi. Mình đi nào.”

“Tuyệt vời!” Nụ cười của anh thật khiến người ta chói mắt.

Các tấm màn được kéo ra, nhìn xuống một bãi đậu xe. Giường ngủ to khủng khiếp nhưng chưa được dọn, gần như chiếm toàn bộ căn phòng. Trong phòng có ba bàn cờ đã được xếp sẵn: Một trên bàn chỗ cửa sổ, một trên bàn làm việc, và một trong phòng tắm, cạnh bồn rửa mặt. Townes dùng hết một cuộn phim để chụp Beth cạnh cửa sổ và giả bộ ngồi chơi cờ. Thật khó để không dán mắt vào khi anh cứ rảo quanh như thế. Thậm chí có một lúc, anh đã đến rất gần để đo sáng cho gương mặt cô, khiến Beth gần như không thở nổi trước hơi nóng tỏa ra từ cơ thể ấy. Tim cô đập nhanh, khi với tay đi một quân xe, cô thấy được những ngón tay của mình đang run rẩy.

Anh bấm tấm hình cuối và thu cuộn phim về. “Vậy đủ rồi, sẽ có một tấm dùng được thôi”, rồi anh đặt máy ảnh lên tủ đầu giường. “Giờ thì mình chơi cờ nào.”

Cô nhìn anh. “Em còn chưa biết tên anh.”

“Mọi người đều gọi anh là Townes,” anh đáp. “Chắc do vậy mà anh gọi em là Harmon, thay vì Elizabeth.”

Beth bắt đầu sắp các quân cờ lên bàn, đính chính. “Là Beth.”

“Anh vẫn thích gọi Harmon hơn.”

“Mình chơi cờ nhanh đi,” Beth đổi chủ đề. “Anh có thể chơi trắng.”

Cờ nhanh là một dạng chơi tốc độ và không đủ thời gian cho quá nhiều nước đi phức tạp. Townes lấy từ trong tủ ra chiếc đồng hồ bấm giờ, bấm năm phút cho mỗi người. “Đáng lẽ chỉ nên cho em ba phút thôi nhỉ,” anh hóm hỉnh.

“Anh cứ việc,” Beth hờ hững, thậm chí còn không ngẩng lên nhìn. Tất cả những gì cô có thể nghĩ đến lúc này là phải chi anh tiến đến và chạm vào cô, chạm lên tay chẳng hạn, hoặc đặt tay lên má cô. Anh ấy trông mới tinh tế làm sao, và nụ cười thì thật dễ mến. Chắc chắn anh đang không nghĩ về cô theo cái cách mà cô nghĩ về anh. Nhưng Jolene lúc trước lại nói khác, rằng “Tất cả bọn họ đều nghĩ về chuyện đó thôi, cưng ơi. Họ chỉ biết có thế.” Giờ thì cô và anh đang ngồi một mình trong phòng, chơi cờ vua trên chiếc giường cỡ đại. Tại Las Vegas.

Khi anh đặt đồng hồ bên cạnh bàn cờ, cô thấy anh đã chỉnh thời gian đều cho cả hai. Beth không muốn chơi ván cờ này chút nào. Cô chỉ muốn làm tình với anh. Một cách mạnh bạo, cô nhấn nút phía mình và thời gian bên kia bắt đầu đếm. Anh đi tốt đến ô vua thứ tư rồi bấm nút. Cô hít một hơi rồi bắt đầu lượt của mình.

⚝ ✽ ⚝

Khi Beth về lại phòng, bà Wheatley đang ngồi hút thuốc trên giường, trông có vẻ chán chường. “Con đã đi đâu vậy, cưng?” bà hỏi. Tông giọng trầm pha chút căng thẳng, giống như mỗi khi bà nhắc về ông Wheatley.

“Luyện cờ thôi ạ.” Beth đáp gọn.

Trên kệ ti vi có một ấn bản mới của Bình luận cờ vua . Beth cầm lên và giở trang tiêu đề. Không có tên anh ấy giữa rừng Biên tập viên, nhưng dưới mục Phóng viên có ba cái tên, và tên thứ ba là D. L. Townes. Đến giờ Beth vẫn không biết tên đầy đủ của anh là gì.

Sau một lúc im lặng, bà Wheatley hỏi, “Con lấy giúp mẹ một lon bia nhé? Trên đầu tủ ấy.”

Beth đứng dậy, đi đến chỗ năm lon Pabst đang đặt trên một cái khay phục vụ màu nâu, cạnh một túi khoai tây chiên ăn dở. “Con muốn một lon luôn không?” Bà đột ngột hỏi.

Beth lấy hai lon, cảm nhận cái lạnh từ lớp kim loại. “Vâng ạ.” Cô đưa chúng cho bà Wheatley rồi lấy cho mình một cái ly sạch trong phòng tắm.

Khi Beth đưa ly ra, bà Wheatley giễu cợt, “Mẹ đoán là con chưa uống bia bao giờ nhỉ.”

“Con mới mười sáu mà.”

“Chà chà...” Bà Wheatley nhíu mày. Rồi bà bật nắp lon và rót đầy vào ly của Beth một cách thành thạo, cho đến khi lớp sủi bọt trắng nổi đẹp đẽ trên vành ly. “Của con đây,” bà nói, cử chỉ như thể đang mời một thứ thuốc quí nào đấy.

Beth nhấp một ngụm bia. Dù chưa bao giờ uống thử, vị của nó lại đúng như cô dự đoán, như thể cô đã luôn rành rẽ vị của bia vậy. Cô cố gắng không nhăn mặt và uống cạn gần nửa ly. Bà Wheatley với lấy lon bia và rót cho cô nốt phần còn lại. Beth lại nốc thêm một ngụm đầy. Nó nhoi nhói ở cổ họng, nhưng khi xuống đến dạ dày thì lại ấm lạ thường. Mặt cô dần ửng lên như đang đỏ mặt. Beth uống cạn thì liền bị bà Wheatley nhắc nhở, “Chúa ơi, con không nên uống nhanh như thế đâu.”

“Con muốn uống thêm nữa,” Beth nói, vẫn đang nghĩ về Townes, về cái cách anh nhìn cô tỉnh bơ khi họ chơi hết cả ván cờ và cô đứng dậy rời đi. Anh đã nắm tay cô và mỉm cười, chỉ trong một khắc đó thôi mà hai má của cô đã đỏ rực hệt như bây giờ uống bia vậy. Beth siết tay, nghĩ đến việc cô đã thắng anh hết bảy ván cờ mà chỉ muốn ném cái ly xuống sàn cho vỡ tan tành. Nhưng thay vì làm thế, cô đi lại khay bia và không ngần ngại khui nắp một lon mới.

“Thực sự thì con không nên...”, bà Wheatley ban đầu hơi ái ngại, nhưng khi thấy Beth rót đầy ly, bà đổi ý. “Thôi được rồi, nếu con buộc phải uống thì mẹ cũng muốn một lon. Mẹ không muốn con đổ bệnh đâu...”

Như một lời tiên tri, sau đó thì Beth đã say đến mức đập đầu vào cạnh cửa toilet khi hối hả chạy vào đó để nôn. Mũi sưng lên, cô nôn thốc nôn tháo. Khi ra khỏi đó, cô tựa vào cạnh cửa và bắt đầu khóc ầm lên. Nhưng giữa cơn nức nở đó, Beth vẫn nhận ra mình đã khám phá được gì từ ba lon bia, một khám phá giống như hồi tám tuổi cô lần đầu tiên được biết đến tác dụng của việc gom mấy viên thuốc xanh lá và nốc trọn chúng vậy. Nhưng với thuốc, cô phải đợi lâu lắm “cơn say” mới đến được dạ dày để giúp cô thả lỏng. Trong khi bia thì hiệu quả y hệt mà chẳng cần phải đợi chờ.

“Không thêm một giọt nào nữa nhé cưng,” Bà Wheatley nói chắc nịch khi Beth trở lại phòng. “Ít nhất là đến khi con đủ mười tám tuổi.”

⚝ ✽ ⚝

Khán phòng đã được bài trí lại cho bảy mươi tay chơi cờ vua. Trận đầu tiên của Beth rơi vào Bàn Chín với đối thủ là một người đàn ông nhỏ thó đến từ Oklahoma. Chiến thắng đến với cô chỉ trong chừng hai mươi nước đi, dễ như mơ vậy. Cũng chiều hôm đó ở Bàn Bốn, cô đè bẹp phòng thủ của một thanh niên trẻ từ New York bằng thế Khai cuộc Gambit Vua, thí quân tượng như cách Paul Morphi đã làm.

Benny Watts độ chừng hai mấy, nhưng trông không lớn hơn Beth là bao. Cũng chẳng cao hơn nốt. Beth hay vô tình thấy anh ta trong suốt giải đấu. Anh ra trận ở Bàn Một và luôn giữ ở yên đó, mọi người kháo nhau rằng kể từ sau Paul Morphi, anh chàng này là kì thủ Mĩ xuất sắc nhất. Beth đã từng đứng gần anh một lần bên máy bán Coca tự động, nhưng chưa từng bắt chuyện. Khi đó anh đang nói chuyện và cười nói với một đấu thủ nam khác. Họ hăng say tranh luận về những ưu điểm của Phòng thủ Semi-Slav. Tình cờ là Beth đã nghiên cứu về nó vài ngày trước và hẳn nhiên có rất nhiều thứ để bày tỏ, nhưng cô chỉ giữ im lặng, lấy Coca rồi quay đi. Cuộc nói chuyện vừa rồi cho cô một thứ cảm giác khó chịu nhưng quen thuộc, rằng cờ vua là câu chuyện giữa cánh đàn ông với nhau còn cô là kẻ ngoài cuộc. Beth ghét cảm giác đó.

Watts mặc một chiếc áo sơ mi trắng hở cổ, tay áo xắn lên. Gương mặt vui vẻ pha chút ma mãnh. Với mái tóc màu rơm, anh ta mang cái vẻ rất Mĩ như kiểu Huckleberry Finn, tuy nhiên lại có gì đó rất không đáng tin trong đôi mắt. Ngoài là một quán quân, anh cũng từng là một thần đồng giống cô, điều đó khiến Beth không thoải mái cho lắm. Cô từng đọc một trong những quyển sách của Watts về trận hòa với Borstmann cùng dòng chú thích “Đan Mạch: 1948.” Có nghĩa lúc đó Benny chỉ mới tám tuổi, bằng tuổi Beth lúc cô tập tành chơi cùng bác Shaibel dưới tầng hầm. Ngay chính giữa cuốn sách đó là bức hình anh ta mười ba tuổi, đứng nghiêm trang ở dãy bàn dài, đối mặt với nhóm trung niên mặc đồ giống hệt nhau đang ngồi trước những bàn cờ vua, anh ta đã đấu với một đội hai-mươi-ba người đến từ Annapolis mà không thua một trận nào.

Khi Beth cầm chai Coca rỗng quay lại chỗ bán nước tự động, anh ta vẫn còn ở đó và nhìn cô thật nghiêm túc. “Chào đằng ấy, Beth Harmon, đúng chứ?”

“Phải.” Cô xác nhận khi bỏ chai vào thùng.

“Tôi đã đọc bài viết trên tờ Life ,” Anh nói, “Ván đó phải nói là hay.” Trận đấu mà cô thắng Beltik.

“Cảm ơn anh,” cô đáp nhanh.

“Tên tôi là Benny Watts.”

“Tôi biết.”

“Nhưng đáng ra em không nên nhập thành,” vẫn với nụ cười đó, anh ta tiếp lời.

Cô nhìn anh chằm chằm, “Tôi cần phải cứu xe khỏi thế đó.”

“Em có thể đã mất quân tốt vua.”

Beth không hiểu lắm điều anh ta nói. Cô nhớ như in ván đó và thậm chí đã chơi lại nhiều lần trong đầu, nhưng không thấy chỗ nào sai cả. Lẽ nào chỉ từ tờ Life , anh ta đã nhớ hết các nước đi và tìm ra điểm yếu? Hay anh ta chỉ đang muốn thể hiện? Beth lập tức mường tượng lại thế trận sau nước nhập thành đó, tốt vua rõ ràng vẫn ổn.

“Tôi không nghĩ vậy.”

“Nếu gã đi tượng lên B-5, em sẽ phải tìm cách phá vỡ thế ghim quân.”

“Chờ một chút,” Beth bối rối.

“Không được,” Benny nhún vai. “Đến giờ tôi phải đấu trận hoãn rồi. Hãy xếp mọi thứ lên bàn cờ và suy nghĩ đi. Em sẽ thấy rắc rối nằm ở con mã cánh hậu của gã kia.”

Beth bỗng nhiên phát cáu, “Tôi chẳng cần phải xếp bàn cờ ra mới suy nghĩ được.”

“Trời ạ!” Anh ta ngạc nhiên lùi lại rồi bỏ đi.

Beth đứng chôn chân đến vài phút cạnh máy bán nước để nhìn lại ván cờ lần nữa. Trông thấy cạnh mình có một bàn cờ trống, chỉ để chắc chắn hơn, cô dùng nó để bày lại thế trận sau nước nhập thành với Beltik, cảm thấy dạ dày mình như thắt lại. Beltik đã có thể tạo một đòn ghim và biến mã cánh hậu của anh ta thành mối đe dọa lớn. Cô buộc phải phá vỡ thế ghim quân và tránh bị bắt đôi bởi con mã chết tiệt ấy, chưa kể sau đó xe của cô cũng bị đe dọa và y như rằng, cô mất tốt. Một thế cờ đau đớn. Nhưng tệ hại hơn nữa là Beth đã không nhìn ra được. Trong khi đó, Benny chỉ cần lướt qua tờ Life đọc về một đấu thủ mình chưa hề biết đến, lại có thể nhận ra ngay. Cô nhìn chằm chằm vào bàn cờ, cắn môi, rồi cúi xuống đẩy ngã vua. Năm lớp Bảy, Beth đã từng rất tự hào khi tìm được lỗi trong một ván cờ của Morphi. Giờ đây khi trải qua tình cảnh y hệt, cô không thấy thích chút nào. Không một chút nào.

Tại Bàn Một, khi cô vừa vào ngồi phía quân trắng thì Watts đến. “Đi mã đến ô mã thứ năm, nhỉ?” Anh hạ giọng, hỏi khi họ bắt tay nhau.

“Anh nói đúng,” cô đáp qua kẽ răng. Đèn bật lên. Beth ngay lập tức đi tốt hậu đến ô hậu thứ tư.

Beth đã chọn Gambit Hậu cho lần đấu này, nhưng đến giữa trận cô dần nhận thấy rằng đó có thể là một sai lầm. Kiểu khai cuộc này có thể dẫn đến nhiều thế trận phức tạp, và lần này nó khó như bài toán Byzantine vậy. Có đến hàng tá mối nguy ở mỗi bên, điều khiến Beth lo lắng đó là vì cô không còn tin vào bản thân mình nữa, không biết bao lần cô giơ tay ra rồi rụt lại. Cô không tin mình có thể nhìn thấy hết mọi thứ mà Benny Watts đang thấy. Anh ta bình tĩnh và chơi với một sự chính xác cao độ, trông thật nhẹ nhàng và im ắng khi nhặt các quân cờ lẫn khi đặt chúng xuống, thỉnh thoảng lại mỉm cười như tự khen ngợi mình. Mỗi nước đi đều rất chắc chắn. Thế mạnh của Beth là tấn công nhanh, nhưng giờ cô chẳng nhìn ra đất dụng võ. Đến lượt thứ mười sáu, cô thấy phẫn nộ với chính mình vì đã khai cuộc sai lầm.

Có đến khoảng bốn mươi người tụ tập quanh chiếc bàn gỗ lớn đến lạ lùng này. Sau lưng họ là tấm màn nhung màu nâu đính chữ HARMON và WATTS. Tận sâu dưới sự tức giận và lo sợ của Beth là cảm giác tồi tệ khi nhận ra sự thật rằng cô là bên yếu thế, rằng Benny Watts biết nhiều về cờ vua đồng thời cũng chơi giỏi hơn Beth. Đây là một loại cảm giác mới mẻ, nó trói buộc và kiềm hãm cô, thứ mà cô chưa từng cảm thấy kể từ lần cuối ngồi trong văn phòng cô Deardorff. Đã có một lúc, cô nhìn quanh để tìm bà Wheatley, nhưng bà ấy không ở đó. Cô quay lại bàn và tập trung vào Benny. Anh ta cười nhẹ tênh, như thể đang mời cô một ly nước chứ không phải nước cờ đau đầu này. Beth tì khuỷu tay lên bàn, nắm tay lại rồi áp má lên đó, tập trung cao độ.

Thế rồi thật nhanh, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Beth. Mình đang không đấu với Benny Watts, mình chỉ đang chơi cờ vua. Cô ngước lên lần nữa. Anh ta đang chăm chú nghiên cứu bàn cờ. Mình không đi thì anh ta cũng không thể di chuyển. Mỗi lần di chuyển anh ta cũng chỉ dùng được một quân cờ thôi. Beth nhìn lại tình thế và bắt đầu nghĩ đến phương án trao đổi quân, hình dung tốt sẽ ra sao nếu những quân đang tắc ở khu vực trung tâm được đổi. Giả sử cô đi tượng ăn mã vua, thì sẽ bị anh ta dùng con tốt hậu để ăn lại... Không khả quan lắm. Hoặc cô có thể đẩy mã lên và buộc đổi quân. Nghe có vẻ tốt hơn. Cô chớp mắt và bắt đầu thư giãn, trong đầu không ngừng hình thành mối tương quan giữa những quân tốt, tìm mọi cách để ép tạo lợi thế. Trước mặt cô lúc này chẳng còn gì ngoài sáu mươi tư ô vuông và một kiến trúc quân tốt liên tục thay đổi, xếp mãi ra như một đường chân trời lởm chởm. Các quân tốt tưởng tượng, trắng và đen không ngừng hoán đổi khi cô thử qua lần lượt các phương thức, từng nhánh một của ván cờ mọc ra theo mỗi bộ nước đi. Nhánh sau đẹp hơn nhánh trước. Beth cứ thế men theo những nước áng chừng đó, đến mọi khả năng có thể phát sinh, và giữ tất cả chúng trong đầu, cho đến khi tìm ra được thứ mình cần tìm.

Cô thở mạnh rồi ngồi thẳng lưng. Khi thả tay ra, cô thấy đau bên má và vai thì cứng đờ. Cô nhìn đồng hồ phía mình. Bốn mươi phút đã trôi qua. Watts đang ngáp dài. Cô với tay thực hiện nước đi của mình, tạo lợi thế cho mã để buộc cuộc trao đổi đầu tiên diễn ra. Một nước đi thoạt trông rất vô thưởng vô phạt. Sau đó cô bấm đồng hồ.

Watts nhìn chừng nửa phút rồi làm ngay như những gì cô muốn. Đột nhiên cô thấy chột dạ: Chẳng lẽ anh ta nhìn ra ý đồ của mình? Nhanh như vậy sao? Cô cố rũ bỏ suy nghĩ đó và ăn quân vừa được dâng lên. Anh ta lấy tiếp một quân, như đã dự đoán. Cô lại ăn một quân ở lượt tiếp theo. Benny với tay để trả đũa, nhưng rồi do dự. Làm đi! Beth ra lệnh trong đầu mình. Nhưng Benny rụt tay lại. Nếu anh ta nhìn thấu kế hoạch này, Beth vẫn còn thời gian để tháo lui. Cô cắn môi. Benny chăm chú nghiền ngẫm bàn cờ. Anh ta sẽ nhận ra mất thôi. Tiếng tíc tắc của đồng hồ lớn dần bên tai. Tim Beth đập mạnh đến nỗi trong giây lát, cô đã sợ Watts sẽ nghe thấy rồi biết rằng cô đang hoảng loạn, và...

Nhưng anh ta không nghe thấy. Đồng thời đã đổi quân đúng như Beth dự định. Cô nhìn anh ta, sửng sốt. Giờ thì đã quá muộn. Benny nhấn nút dừng đồng hồ của mình, lượt của cô bắt đầu.

Beth đẩy tốt lên ô xe thứ năm. Ngay lập tức, Benny hơi nhổm người trên ghế, dù rất kín đáo nhưng không qua mắt được Beth. Anh ta càng tập trung tợn. Anh ta chắc hẳn đã thấy mình sắp bị kẹt với tốt chồng, nhưng sau hai hay ba phút gì đấy, vẫn nhún vai và thực hiện nước đi cần thiết cho Beth. Cô đi lượt tiếp theo của mình, ở nước tiếp nữa tốt đã được chồng đôi, cơn giận lẫn nỗi lo sợ của Beth cũng biến mất theo. Cô đã sẵn sàng để giành chiến thắng. Cô sẽ tấn công vào điểm yếu của anh ta. Beth mới yêu thích việc đó làm sao. Cái việc tấn công ấy.

Benny nhìn cô một cách thản nhiên. Sau đó, anh ta nhặt quân hậu của mình và làm một điều khiến tất cả kinh ngạc: Nhẹ nhàng bắt quân tốt ở khu trung tâm của Beth. Quân tốt đang được bảo vệ. Quân tốt đang giữ cho hậu an toàn ở góc bàn cờ trong cả trận đấu. Anh ta thí hậu. Beth không thể tin nổi việc đó.

Thế rồi dạ dày Beth quặn thắt khi hiểu được ý nghĩa của nước đi ấy. Sao cô có thể bỏ qua điểm này? Với quân tốt vừa mất, Beth đối mặt với nguy cơ bị chiếu hết bởi cặp xe-tượng, bởi tượng đang nằm trên một đường chéo mở. Cô có thể rút mã về và chuyển một trong hai con xe qua để bảo vệ, nhưng cũng không thể kéo dài bởi cô đã kinh hoàng nhận ra quân mã của anh ta đang chặn đường thoát của vua. Tình hình thật tồi tệ. Đây chính xác là điều mà cô đã luôn làm với người khác. Cũng giống như Paul Morphi vậy. Thế mà những gì cô nghĩ đến chỉ là chồng đôi tốt.

Beth không cần phải ăn quân hậu. Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô không làm vậy? Cô sẽ mất con tốt vừa bị lấy, còn quân hậu kia thì chễm chệ ở ngay giữa bàn cờ. Tệ hơn nữa, nó có thể đi qua cột dọc của xe vua và tạo sức ép lên quân vua nhập thành của Beth. Càng nhìn, thế trận càng bế tắc. Beth hụt hẫng hoàn toàn. Cô chống khuỷu tay lên bàn và nhìn chằm chằm vào bàn cờ. Cô cần một đòn nguy lật ngược thế cờ, một nước đi có thể ngăn Benny trên đường chiến thắng.

Nhưng chẳng hề có. Beth tốn đến nửa tiếng để quan sát và chỉ rút ra được một kết luận rằng nước cờ của Benny còn hoàn hảo hơn cô nghĩ.

May ra nếu anh ta tấn công nhanh, Beth có thể tìm ra cách thoát nạn. Ngay khi tìm được một đường đi cho xe, cô thực hiện ngay. Nếu bây giờ anh ta chuyển hậu qua thì sẽ có cách trao đổi.

Nhưng Benny không làm vậy. Anh ta dùng đến một quân tượng khác của mình. Beth đi xe lên hàng ngang thứ hai. Anh ta xoay hậu, dọa dẫm chiếu hết trong ba nước nữa. Cô buộc phải phản kháng bằng cách rút mã về lại góc. Benny liên tục tấn công, còn cô, trong sự bất lực đã nhận thấy phần thua đang ngày càng rõ hơn. Khi anh ta thí tượng để ăn con tốt tượng cánh vua của cô, hồi kết đã quá rõ. Beth thấy được chuyện đó. Không còn gì để cứu vãn. Beth muốn thét lên, nhưng thay vào đó chỉ biết đẩy vua của mình nằm xuống và đứng dậy khỏi bàn. Chân và lưng của cô đã cứng lại đau đớn, bụng thì quặn thắt. Tất cả những gì cô muốn là một trận hòa nhưng thậm chí cũng không được. Trong suốt giải đấu Benny đã hòa hai trận. Còn Beth lại bước vào trận đấu với một điểm số hoàn hảo, một trận hòa cũng đủ để cho cô danh hiệu gì đó. Nhưng Beth đến đây là để thắng.

“Một trận đấu khó nhằn,” Benny nói và chìa tay ra. Beth buộc mình phải nhận cái bắt tay này. Mọi người đồng loạt tán thưởng, nhưng họ không hoan nghênh cô mà là Benny Watts.

Đến tận buổi tối đó, Beth vẫn còn cảm giác căng cứng tuy đã bớt đi nhiều. Bà Wheatley cố gắng an ủi cô. Rằng tiền thưởng vẫn được chia đôi. Rằng cô và Benny là đồng vô địch nên mỗi người đều được nhận được cúp. “Chuyện thường tình ở huyện mà. Mẹ đã hỏi rồi, họ bảo Giải Vô Địch Mở Rộng hay được chia đôi lắm.”

“Con đã không lường trước được anh ta,” Beth cay đắng khi nghĩ lại lúc Benny dùng hậu để ăn tốt của mình. Cảm giác như đang ấn lưỡi vào một cái răng đang buốt vậy.

“Con không thể làm hoàn hảo được mọi thứ đâu, con yêu,” Bà Wheatley nói. “Không ai có thể cả.”

Beth nhìn bà ấy, vô cảm. “Mẹ chẳng biết gì về cờ vua cả.”

“Nhưng mẹ biết cảm giác thua cuộc.”

“Hẳn rồi,” Beth nói với giọng độc ác hết mức có thể. “Con dám cá là như vậy.”

Trong một lúc, bà Wheatley trầm ngâm nhìn cô. Rồi vẫn với giọng nhỏ nhẹ, bà nói, “Và bây giờ con cũng vậy.”

⚝ ✽ ⚝

Mùa Đông năm ấy trên đường phố ở Lexington, thỉnh thoảng mọi người lại ngoái đầu nhìn Beth. Cô đã tham dự chương trình Chào Buổi Sáng trên đài WLEX. Người phỏng vấn là một phụ nữ tóc nhuộm thật đậm và đeo kính xếch lên kiểu harlequin. Bà ta hỏi Beth có chơi bài Bridge không, cô nói không. Cô có thích trở thành nhà vô địch cờ vua Giải đấu Mĩ Mở Rộng không, Beth trả lời mình đang là đồng vô địch. Cô ngồi trên một cái ghế đạo diễn với đèn chiếu lóa cả gương mặt. Cô đã rất sẵn sàng để nói chuyện về cờ vua, nhưng người phụ nữ với thái độ cùng vẻ quan tâm giả tạo này khiến mọi thứ thật khó khăn. Cuối cùng, khi được hỏi cô nghĩ thế nào về ý kiến cho rằng cờ vua là bộ môn tốn thời gian, Beth đã nhìn thẳng bà ta và khẳng định, “Cũng chẳng thể tốn thời gian bằng bóng rổ được.” Nhưng ngay khi Beth chuẩn bị nổi sung hơn, chương trình đã hết giờ. Cô được lên sóng tổng cộng sáu phút.

Bài báo mà Townes viết về cô được đăng lên ấn bản Chủ nhật của tờ Herald-Leader, với một trong những bức ảnh mà anh chụp cô bên khung cửa sổ ở Las Vegas. Cô thích hình ảnh mình trong đó, tay phải đặt lên quân hậu trắng và gương mặt sáng, vừa nghiêm túc vừa thông minh. Bà Wheatley mua hẳn năm tờ báo để phục vụ cho quyển sổ lưu niệm của bà.

Beth giờ đã lên Trung học, nơi có một câu lạc bộ cờ vua mà cô chẳng tham gia. Mấy đứa con trai trong đó lúng ta lúng túng khi có một Kiện Tướng như vậy trong trường, tụi nó luôn nhìn Beth chằm chằm với vẻ ngượng ngùng mỗi khi cô đi qua hành lang. Có lần nọ, một anh lớp Mười Hai đã chặn Beth lại, ấp úng hỏi liệu cô có thể thỉnh thoảng chơi cờ đồng loạt cùng câu lạc bộ cờ vua không. Có nghĩa là Beth sẽ đấu lại ba mươi học sinh cùng một lúc. Nó làm Beth nhớ lại lần mình du đấu ở trường trung học gần Methuen và cái cách mấy người đó soi mói mình sau ván đấu. “Xin lỗi,” cô từ chối, “mình không có thời gian.” Cậu trai này không những không hấp dẫn mà trông còn đáng sợ, đến mức trò chuyện cùng cậu ta thôi cũng khiến Beth cảm thấy mình không hấp dẫn và đáng sợ luôn.

Beth dành ra khoảng một tiếng mỗi tối để làm bài tập và bài luận. Nhưng chúng chẳng có nghĩa lí gì cả. Năm đến sáu tiếng nghiên cứu cờ vua sau đó mới là tâm điểm trong cuộc đời cô. Beth được ghi danh sinh viên đặc biệt cho lớp tiếng Nga ở một trường Đại học, đi học mỗi tuần một buổi tối. Đó là thứ duy nhất thuộc về học hành mà Beth quan tâm.