← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 7

Beth nhấp một hơi, hít vào và giữ khói trong lồng ngực. Nhưng chẳng cảm nhận được gì cả. Cô chuyền điếu cần sang cho thanh niên cạnh mình. “Cảm ơn,” anh ta gật đầu, vẫn đang say sưa nói chuyện với Eileen về vịt Donald. Họ đang ở chỗ của Barbara và Eileen, một căn hộ nằm cách Đường Chính một dãy nhà. Beth được Eileen mời tới bữa tiệc này sau khi lớp học đêm kết thúc.

“Chắc chắn là Mel Blanc,” Eileen khăng khăng. “Tất cả đều do Mel Blanc lồng tiếng.” Beth vẫn chưa nhả khói ra, tiếp tục nín thở với hi vọng nó sẽ giúp mình thả lỏng đôi chút. Đã nửa tiếng kể từ lúc cô ngồi cùng với những sinh viên đại học này, và cô vẫn chưa lên tiếng lần nào.

“Đúng là Blanc lồng tiếng Sylvester, nhưng vịt Donald thì không,” thanh niên ban nãy khẳng định, sau đó quay sang Beth. “Anh là Tim”, anh ta tự giới thiệu, “em là kì thủ cờ vua, phải không?”

“Vâng,” Beth đáp qua làn khói nhả ra.

“Quán quân nữ của Giải Mĩ Mở Rộng, nhỉ?”

“Đồng quán quân.” Beth đính chính.

“À nhỉ, xin lỗi. Hẳn là một trải nghiệm ra trò nhỉ.” Người thanh niên với mái tóc đỏ và dáng cao gầy này hay ngồi ở giữa lớp, Beth nhớ chất giọng nhẹ nhàng của anh ta khi cả lớp đồng thanh đọc mấy cụm từ tiếng Nga.

“Anh có chơi không?” Beth không ưa sự căng thẳng trong giọng nói của mình chút nào. Cô thấy lạc lõng. Cô nghĩ mình nên về hoặc gọi cho bà Wheatley.

“Trò đấy hại não lắm,” anh ta lắc đầu. “Em muốn uống bia không?”

Cô đã không đụng tới giọt bia nào kể từ cái lần ở Las Vegas một năm trước. “Được thôi,” cô nói và đứng lên khỏi sàn.

“Để anh lấy cho.” Anh ta nhanh nhẹn bật dậy khỏi thảm, chẳng mấy chốc đã quay lại với hai lon bia và đưa cho Beth. Cô uống một hơi dài. Trong một tiếng đầu, nhạc bật lớn đến mức chẳng ai trò chuyện gì được, nhưng khi bài cuối cùng chạy hết, chẳng ai có ý định đổi cả. Trên dàn máy phát đặt sát tường, đĩa vẫn đang quay, Beth nhìn chấm đỏ nhấp nháy trên loa. Cô thầm hi vọng không ai để ý và bước đến mở một đĩa khác.

Tim thả mình xuống cạnh cô, thở dài. “Anh từng chơi cờ tỉ phú rất cừ.”

“Em chưa thử trò đó bao giờ.”

“Nó sẽ biến em thành nô lệ của chủ nghĩa tư bản đấy. Đến giờ anh vẫn mơ mình có thật nhiều tiền.”

Beth bật cười. Điếu cần đã được chuyển về, cô giữ nó giữa những đầu ngón tay, hút ráng một hơi rồi đưa sang cho Tim. “Nếu là nô lệ của tư bản thì sao anh lại học tiếng Nga?” cô hỏi, uống thêm ngụm bia nữa.

“Ngực em đẹp đấy,” anh ta khen, sau đó rít hơi dài và lớn tiếng thông báo, “Tụi mình cần thêm một điếu nữa đấy.” Rồi quay lại câu hỏi của Beth, “Anh muốn đọc văn gốc của Dostoevsky.”

Beth đã uống hết bia. Ai đó trong phòng quấn một điếu cần mới, nửa tá người bắt đầu chuyền tay nhau. Họ vừa hoàn thành bài kiểm tra đầu khóa vào tối nay và Beth được mời đến bữa tiệc sau đó. Cùng uống bia, hút cỏ và trò chuyện với một anh chàng dễ chịu như Tim khiến cô thấy tốt hơn. Khi điếu cỏ lần nữa đến tay mình, Beth kéo một hơi thật dài, rồi thêm hơi nữa. Ai đó đã mở đĩa hát. Nhưng lần này nghe đỡ khó chịu hơn, ít nhất thì tiếng ồn đó cũng không còn phiền cô nữa.

Beth đứng dậy. “Em phải gọi điện về nhà.”

“Trong phòng ngủ thông với nhà bếp ấy.”

Vào bếp, cô mở một lon bia khác. Uống một hơi dài rồi đẩy cửa phòng ngủ, mò mẫm tìm công tắc đèn nhưng bên trong quá tối. Beth với lấy hộp diêm gỗ đặt cạnh chảo rán trên bếp và mang vào phòng ngủ. Cô vẫn không thấy cái công tắc nào, thay vào đó là bộ sưu tập nến đủ loại hình thù trên đầu tủ quần áo. Cô thắp sáng một cây và vẫy tắt diêm, để rồi không thể ngừng nhìn chằm chằm vào ngọn nến đang cầm trên tay.

Nó làm từ sáp oải hương và mang hình một cái dương vật, thẳng đứng với cặp tinh hoàn bóng loáng. Tim đèn nằm ngay ở bao qui đầu đã chảy sáp gần hết. Một phần trong Beth đã vô cùng hốt hoảng khi thấy cảnh tượng này.

Điện thoại được đặt trên bàn nhỏ cạnh chiếc giường bừa bộn. Cô mang theo cây nến đến ngồi chỗ mép giường và bấm số.

Giọng bà Wheatley nghe hơi chếnh choáng lúc bắt máy, không biết là do bia hay ti vi. “Mẹ cứ ngủ trước,” Beth dặn, “Con có chìa khóa rồi.”

“Con đi tiệc tùng với sinh viên sao?” bà Wheatley hỏi lại, “Từ trường đại học?”

“Vâng ạ.”

“Thôi thì, cẩn thận với những thứ con hút đấy, con yêu.”

Một cảm giác ấm áp thật khó tả dâng lên, bao trùm vai và gáy của Beth.

Trong một chốc, cô chỉ muốn lao ngay về nhà và ôm bà Wheatley thật chặt. Nhưng thay vào đó, cô chỉ nói vỏn vẹn, “Con biết rồi.”

“Hẹn gặp con sáng mai,” bà Wheatley nói thêm trước khi gác máy.

Bên mép giường, Beth ngồi nghe nhạc vọng lại từ phòng khách và uống nốt lon bia. Cô hầu như chẳng bao giờ nghe nhạc, càng chưa từng tham gia vũ hội ở trường. Nếu không tính buổi tối ở cùng hội Táo Pi, thì đây là bữa tiệc đầu tiên của cô. Bài hát phòng khách vừa kết thúc không lâu thì Tim đã ngồi cạnh cô trên giường. Hoàn toàn tự nhiên, như đáp lại một đề nghị từ Beth vậy. “Thêm bia nhé,” anh ta đưa cho cô một lon nữa.

Cô nhận lấy và uống thẳng. Từng cử động cơ thể thật chậm rãi và chắc chắn làm sao. “Chúa ơi!” Tim thì thầm, giả vờ hoảng hốt. “Thứ gì màu tím đang cháy đằng đó thế?”

“Anh nói em nghe xem,” Beth nhún vai.

⚝ ✽ ⚝

Cô đã hoảng sợ trong chốc lát khi anh ta bắt đầu đi vào. Thứ đó to một cách đáng sợ và cô thấy thật vô phương, như lúc đang ngồi trên ghế nha sĩ vậy. Nhưng cảm giác đó không kéo dài lâu. Anh ta rất cẩn trọng để cô không thấy đau. Beth vòng tay qua lưng Tim, cảm nhận sự thô ráp từ vải chiếc áo khoác khi anh bắt đầu di chuyển. Anh luồn tay xuống dưới lớp áo sơ mi và bóp ngực cô. “Đừng làm vậy,” Beth ra lệnh. “Em muốn sao cũng được,” anh ta tuân theo, rồi tiếp tục đẩy. Lúc này Beth gần như không cảm nhận được cái đó của anh ta nữa, nhưng cũng chẳng sao. Cô đã mười bảy tuổi và đã đến lúc rồi. Anh ta cũng đã dùng bao. Đó chắc là phần thú vị nhất, xem cách anh ta đeo bao vào và đùa giỡn về nó. Beth thấy điều cả hai đang làm là hoàn toàn ổn và không có gì giống trong sách hay phim ảnh cả. Hóa ra làm tình là thế. Chỉ có điều, giá như người này là Townes.

Sau khi xong chuyện, Beth ngủ thiếp đi trên giường. Không phải trong vòng tay người tình, hay thậm chí là vuốt ve chàng trai mà cô vừa ân ái, mà chỉ nằm dài trên giường với bộ quần áo mặc nguyên. Cô nghe thấy Tim thổi tắt nến, lẫn tiếng cửa đóng lại khi anh đi ra.

Lúc Beth tỉnh dậy, đồng hồ điện tử đã điểm gần mười giờ sáng. Nắng len vào phòng qua mép rèm cửa sổ, không khí có mùi ngai ngái. Chiếc váy dạ khiến chân Beth châm chích còn cổ áo len gần như dính rịt vào da vì sũng mồ hôi. Beth đói lả. Cô ngồi ở mép giường một lát, chớp mắt, sau đó đứng dậy và đẩy cửa đi qua nhà bếp. Khắp nơi đầy vỏ chai và lon bia rỗng. Không khí sặc sụa mùi khét. Trên cánh cửa tủ lạnh, một tờ ghi chú được đính bằng nam châm hình đầu chuột Mickey: “Mọi người đến Cincinnati để xem phim. Em cứ ở lại bao lâu cũng được.”

Phòng tắm nằm riêng biệt với phòng khách. Tắm rửa xong xuôi, Beth lau khô người, quấn khăn lông quanh tóc và trở vào bếp. Trong tủ lạnh có một hộp trứng, hai lon Budweiser và ít dưa muối. Một túi nilon nhỏ được nhét trên kệ cửa. Beth lấy nó xuống, bên trong là một điếu cần quấn sẵn. Không ngần ngại, cô lấy ra và ngậm lên môi, xoẹt lửa bằng que diêm gỗ. Cô hút một hơi thật dài trước khi lấy bốn quả trứng đem luộc. Chưa bao giờ trong đời Beth thấy đói đến vậy. Cô từ tốn dọn dẹp căn hộ thật ngăn nắp, như thể đang chơi cờ vua vậy. Lấy bốn túi lớn để bỏ tất cả những chai rỗng và mấy thứ linh tinh vào, xếp chúng ở hiên sau. Trong lúc dọn dẹp, phát hiện ra bốn lon bia còn nguyên cùng nửa chai Ripple, cô khui một lon rồi bắt đầu hút bụi thảm phòng khách.

Trên ghế phòng ngủ có máng một cái quần jeans, không biết của ai nhưng nó vừa với Beth một cách hoàn hảo. Cô đã thay nó khi dọn dẹp xong, cùng với áo phông trắng tìm được trong ngăn kéo tủ. Beth nốc nốt chỗ bia còn lại và khui một lon mới. Sau đó vào phòng tắm, ngắm mình trong gương, tô môi thật đỏ bằng thỏi son mà ai đã để quên sau bồn vệ sinh. Beth chưa tô son bao giờ. Và lúc này đây cô đang thấy rất tuyệt.

⚝ ✽ ⚝

Giọng bà Wheatley nghe thật yếu ớt, gần như sắp ngất đi vì lo lắng. “Đáng lẽ con nên gọi về chứ.”

“Con xin lỗi ạ,” Beth cúi gằm. “Con không muốn làm mẹ thức giấc.”

“Mẹ đâu có phiền chuyện đó...”

“Nhưng không sao đâu, con vẫn ổn mà. Với lại tối nay con cũng không về nhà, con sẽ đi Cincinnati để xem phim.”

Có một khoảng lặng ở đầu dây bên kia.

“Con sẽ về sau giờ học ngày thứ Hai.”

Cuối cùng, bà Wheatley dợm hỏi. “Con đang ở cùng cậu trai nào à?”

“Đêm qua.”

“Ồ,” Bỗng nhiên giọng bà Wheatley trở nên vắng vắng. “Beth này...”

“Thôi nào mẹ,” Beth bật cười. “Con vẫn ổn mà.”

“Ừ thì...” Giọng bà Wheatley vẫn lấy làm nghiêm trọng, nhưng rồi cũng thả lỏng. “Mẹ tin là vậy. Chỉ là...”

Beth mỉm cười, cắt ngang. “Con sẽ không có thai đâu.”

Đến trưa, Beth cho phần trứng còn lại vào nồi đun sôi và bật đĩa nhạc. Đúng là trước đây cô chưa từng nghe nhạc, nhưng giờ thì khác rồi. Thậm chí cô còn nhảy khắp phòng khách trong lúc chờ trứng nữa. Cô nhất định sẽ không để mình đổ bệnh, sẽ ăn đầy đủ và mỗi giờ sẽ uống một cốc bia, hoặc một ly rượu vang. Đêm trước cô đã làm tình, hôm nay cô muốn biết cảm giác say rượu là thế nào. Beth hoàn toàn một mình, cô yêu thích cảm giác ấy biết bao. Một mình luôn là lúc mà Beth học được những thứ quan trọng trong cuộc đời mình.

Khoảng bốn giờ chiều, Beth đến cửa hàng bán sỉ Larry, cách căn hộ một dãy nhà và mua năm chai Ripple. Khi nhân viên bán hàng đang xếp chúng vào túi, cô hỏi, “Có loại vang nào vị giống Ripple mà không quá ngọt không?”

“Mấy loại sủi bọt này na ná nhau cả thôi,” người đàn ông phủi tay.

“Thế còn vang đỏ thì sao?” Thỉnh thoảng bà Wheatley chọn loại đó khi họ đi ăn ngoài.

“Ở đây có Gallo, Italian Swiss Colony, Paul Masson...

“Paul Masson,” Beth nói ngay. “Hai chai.”

Đến mười một giờ tối, cô vẫn đủ tỉnh táo để cởi đồ một cách đàng hoàng. Cố gắng mặc lên người bộ pijama vừa tìm được, kịp chất mớ quần áo của mình lên ghế trước khi lăn ra bất tỉnh trên giường.

Sáng hôm sau vẫn chưa có ai về cả. Beth làm món trứng khuấy và ăn với hai miếng bánh mì nướng, rồi uống ly rượu vang đầu tiên. Hôm nay lại là một ngày nắng đẹp khác. Trong phòng khách, cô tìm thấy “Bốn mùa” của Vivaldi và bật nó lên. Sau đó, Beth bắt đầu thưởng thức đống rượu của mình.

⚝ ✽ ⚝

Sáng thứ Hai, Beth bắt taxi đến trường Trung học Henry Clay, có mặt sớm mười phút trước giờ học đầu tiên. Cô đã dọn dẹp gọn gàng căn hộ trong khi chủ nhân của nó vẫn còn mải miết chơi ở Cincinnati. Váy và áo nỉ của cô toàn vết nhăn, còn đôi tất họa tiết quả trám đã được giặt sạch. Beth đã có một trận say ra trò đêm Chủ nhật khi uống đến chai vang đỏ thứ hai rồi ngủ một mạch mười tiếng đồng hồ. Để rồi bây giờ ngồi trên taxi, nửa sau đầu của cô nhức như búa bổ và tay thì hơi run, nhưng dù sao thì thời tiết tháng Năm thật tuyệt. Bên ngoài cửa xe, màu xanh của lá non trông thật tươi mới và mỏng manh làm sao. Lúc bước xuống, Beth thấy cả người nhẹ bẫng, tràn đầy sức sống và cực kì sẵn sàng để đi hết quãng đời trung học trước mắt, đồng thời dồn hết sức lực cho cờ vua. Beth đang có ba nghìn đô la trong tài khoản tiết kiệm, đã không còn là trinh nữ, và biết uống cả rượu.

Tuy nhiên, có một sự im lặng đầy xấu hổ khi Beth về đến nhà sau giờ học. Trong bộ váy xanh lam, bà Wheatley đang lau sàn bếp. Beth ngồi xuống sofa và cầm ngay cuốn của Reuben Fine viết về chiến thuật cờ tàn, một cuốn sách mà cô rất ghét. Mắt cô tia được một lon bia Pabst đặt cạnh bồn rửa, nhưng lúc này cô không thèm lắm. Sẽ tốt hơn nếu ngừng uống một thời gian. Cô đã uống đủ rồi.

Dọn dẹp xong, bà Wheatley treo cây lau cạnh tủ lạnh và đi vào phòng khách. “Con về rồi đấy à,” giọng bà nghe thật trung dung.

Beth ngước nhìn bà một cách kín đáo: “Buổi tiệc vui lắm ạ.”

Bà Wheatley dường như đang cân nhắc mình nên tỏ thái độ thế nào. Cuối cùng, bà nhẹ nhàng mỉm cười, sượng sùng như một thiếu nữ vậy. “Chà,” bà tặc lưỡi. “Cờ vua đâu phải là thứ duy nhất trên đời, nhỉ.”

⚝ ✽ ⚝

Beth tốt nghiệp trung học vào tháng Sáu, nhân dịp đó bà Wheatley đã tặng cô một chiếc đồng hồ hiệu Bulova với mặt sau hộp ghi “Gửi tình yêu, từ Mẹ”. Cô rất thích món quà đó, nhưng điều khiến cô vui sướng hơn là thứ hạng mới được thông báo qua thư điện tử: 2243. Tại buổi tiệc tốt nghiệp ở trường, Beth đã từ chối nhiều thứ nước mờ ám từ đám bạn, chỉ nhấp chút rượu trái cây rồi về nhà sớm. Cô cần phải tập luyện cho giải đấu quốc tế đầu tiên của mình tại thành phố Mexico, trong hai tuần nữa, sau đó là Giải Vô Địch Mĩ. Và đến cuối Hè thì là lời mời đến Remy-Vallon ở Paris. Mọi thứ đang bắt đầu mở ra với Beth.