CHƯƠNG 8
Độ một giờ sau khi máy bay qua không phận biên giới, lúc Beth đang nghiền ngẫm bài phân tích về cấu trúc dàn trận tốt thì bà Wheatley lên tiếng sau khi đã uống đến chai Cerveza Corona thứ ba, “Beth này, mẹ có chuyện muốn thú nhận.”
Beth đặt sách xuống đầy miễn cưỡng.
Bà Wheatley có vẻ căng thẳng, “Con biết bạn qua thư nghĩa là gì không?”
“Một người mình trao đổi thư từ.”
“Chính xác! Trong lớp tiếng Tây Ban Nha hồi trung học, bọn mẹ được cho một danh sách các nam sinh Mexico cũng đang học tiếng Anh. Mẹ đã chọn một người trong đó để gửi thư giới thiệu bản thân.” Bà cười khúc khích. “Tên anh ấy là Manuel. Cả hai đã trao đổi thư từ trong một thời gian dài, thậm chí cả khi mẹ đã cưới Allston rồi. Còn trao đổi cả ảnh nữa.” Nói đoạn bà mở ví, lục ra một tấm hình đã bị cong vênh và đưa cho Beth. Trong đó chụp một người đàn ông gầy gò với hàng ria mép mỏng như bút chì, trông nhợt nhạt đến không ngờ. Bà ngập ngừng thông báo, “Manuel sẽ đón mẹ con mình ở sân bay.”
Beth không thấy có lí do gì để phản đối chuyện này cả, thậm chí có một người Mexico bản địa đi cùng thì càng tốt. Thế nhưng thái độ của bà Wheatley lại làm cô hơi chột dạ, “Mẹ từng gặp ông ấy chưa vậy?”
“Chưa bao giờ.” Bà rướn người qua ghế và siết lấy cánh tay Beth. “Mẹ hồi hộp thật đấy, con yêu ạ.”
Beth có thể thấy bà đang hơi say. “Có phải vậy nên mẹ muốn bay sớm không?”
Bà Wheatley lùi về chỗ ngồi của mình, kéo phẳng phiu tay áo cardigan và thừa nhận, “Ừ, mẹ nghĩ vậy.”
⚝ ✽ ⚝
“Sao lại không?” Bà Wheatley mơ màng bằng tiếng Tây Ban Nha. “Ông ấy ăn vận thật khéo, luôn mở cửa cho mẹ và chọn món mới chuẩn làm sao.” Vừa nói, bà vừa cật lực kéo tất quần qua vòng hông rộng của mình.
Beth ngăn bản thân hình dung ra cảnh tượng đó, nhưng cô dám chắc bà Wheatley và ông Manuel Córdoba y Serano đã ngủ với nhau. Bà Wheatley về nhà khoảng ba giờ sáng hôm đó, còn hôm trước thì là hai giờ rưỡi. Beth giả vờ ngủ, nhưng vẫn ngửi được thứ mùi hỗn hợp giữa nước hoa và rượu Gin khi bà Wheatley lần mò quanh phòng, cởi quần áo và thở dài.
“Ban đầu mẹ nghĩ đó là do độ cao,” bà Wheatley nhẩm tính. “Hơn hai ki lô mét so với mực nước biển.” Đoạn ngồi xuống băng ghế dài bằng đồng trước bàn trang điểm, bà dựa một khuỷu tay lên trước, bắt đầu đánh phấn má và nói. “Chúa ơi, đủ để khiến người ta lờ đờ choáng váng. Nhưng giờ thì mẹ nghĩ là do văn hóa ở đây.” Bà dừng lại và quay sang Beth. “Ở Mexico không có chút gì của đạo Tin Lành cả. Họ đều là người Công Giáo Latin, và họ đều sống hết mình trong thực tại.” Bữa giờ bà Wheatley đang đọc sách của Alan Watts. “Mẹ nghĩ mình sẽ làm một ly Margarita trước khi ra ngoài. Cưng à, con gọi giúp mẹ nhé?”
Lúc ở Lexington, thỉnh thoảng giọng bà Wheatley vẫn có khoảng cách nào đó, như kiểu đang vang vọng từ một tuổi thơ đầy cô độc vậy.
Còn ở đây, tại thành phố Mexico này, tuy vẫn xa cách nhưng giọng bà lại vui như đang diễn kịch, như thể cái bà Alma Wheatley này đang ôm ấp một niềm hân hoan riêng tư nào đó không thể nói ra được. Điều này khiến Beth khó chịu. Trong một lúc, cô đã muốn càu nhàu về sự đắt đỏ của dịch vụ phòng, dù là tính theo peso, nhưng cô đã không làm vậy. Cô nhấc điện thoại và bấm số sáu. Đầu dây là giọng nam trả lời bằng tiếng Anh. Beth bảo họ mang đến phòng 713 một ly Margarita và lon Coca lớn.
“Con nên đi xem Folklórico. Theo như mẹ biết thì chỉ trang phục của họ thôi đã đáng tiền vé rồi.” Bà Wheatley nói.
“Giải đấu sẽ bắt đầu vào ngày mai. Con cần phải học thêm về cờ tàn.”
Ngồi ở mép giường, bà Wheatley mân mê nhìn đôi chân mình. “Beth ơi,” bà nói với giọng mơ màng, “thứ con cần phải học thêm là bản thân đấy. Cờ vua không phải là tất cả đâu.”
“Nó là tất cả những gì con biết.”
Bà Wheatley trút một tiếng thở dài. “Kinh nghiệm đã dạy mẹ rằng, những thứ mình biết không phải khi nào cũng quan trọng.”
“Vậy thì thứ gì mới quan trọng?”
“Sống và trưởng thành,” bà Wheatley nói với vẻ quả quyết. “Sống theo cách của con.”
Sống với một nhân viên bán hàng nhếch nhác người Mexico chăng? Beth dợm nói, nhưng cuối cùng lại thôi. Cô không thích cảm giác ghen tị mình đang có lúc này.
“Beth ơi,” bà Wheatley tiếp tục với giọng đầy triết lí. “Con không hề đến thăm thú Bellas Artes hay thậm chí là Công viên Chapultepec. Sở thú ở đó rất đẹp đấy. Con ăn mọi bữa ở phòng này và chúi mũi vào mấy quyển sách cờ vua. Con không nghĩ mình nên thư giãn trước khi bước vào giải đấu và nghĩ về điều gì đó khác ngoài cờ vua sao?”
Beth chỉ muốn bộp cho bà ấy một phát. Nếu đến những nơi đó, cô sẽ phải đi chung với Manuel và nghe những câu chuyện đời bất tận của ông ta. Phải nhìn cảnh đụng chạm khi ông ta vuốt ve vai và lưng bà Wheatley, đứng gần sát và cười quá vui vẻ. “Mẹ à,” cô kềm giọng, “mười giờ sáng mai con sẽ gặp Octavio Marenco, nhà vô địch Brazil. Và con sẽ chơi đen, điều đó có nghĩa là anh ta sẽ đi trước. Một Đại Kiện Tướng Quốc Tế ba mươi tư tuổi. Nếu con thua, chúng ta sẽ phải trả tiền cho chuyến đi này bằng vốn liếng đang có, nó sẽ thành một chuyến du ngoạn. Còn nếu thắng, buổi chiều con sẽ phải đấu với một người thậm chí còn giỏi hơn. Con cần phải học về cờ tàn.”
“Con yêu, con là kiểu người chơi ‘trực quan’, phải không?” Bà Wheatley chưa từng thảo luận với cô về vấn đề cờ vua bao giờ.
“Mọi người hay gọi như vậy. Thỉnh thoảng các nước cờ tự động đến với con.”
“Mẹ nhận thấy những tràng pháo tay to nhất là khi con đi lượt mình thật nhanh. Cùng với vẻ dứt khoát trên mặt.”
Beth hơi giật mình ngạc nhiên. “Mẹ nói cũng đúng.”
“Mà trực giác đâu có trong sách. Mẹ nghĩ đó là vì con không ưa Manuel thôi.”
“Chẳng có vấn đề gì với Manuel cả,” Beth phủ nhận, “mà ông ta còn chẳng đến chào con.”
“Chuyện đó đâu liên quan gì,” bà Wheatley lắc đầu. “Con cần thư giãn. Thế giới đâu có kì thủ nào tài năng như con. Đúng là mẹ không hề biết một chút gì về những kĩ năng mà một kì thủ giỏi phải có, nhưng mẹ tin rằng thư giãn sẽ giúp họ chơi tốt hơn.”
Beth không nói gì. Những ngày gần đây cô đã rất bực bội. Cô ghét cái thành phố Mexico với khách sạn bê tông khổng lồ đầy vết nứt và vòi nước bị rò rỉ. Cô ghét đồ ăn ở đây, nhưng cũng không muốn ăn một mình ở nhà hàng. Bà Wheatley ngày nào cũng đi ăn cả trưa lẫn tối với ông Manuel, người đàn ông chạy chiếc Dodge xanh lá cây và luôn có mặt khi bà yêu cầu.
“Sao con không ăn cùng chúng ta nhỉ?” Bà Wheatley gợi ý. “Sau đó bọn mẹ sẽ chở con về để tiếp tục luyện cờ.”
Beth vừa định trả lời thì có tiếng gõ cửa. Là dịch vụ phòng đến cùng với ly Margarita. Beth kí nhận trong khi bà nhấp vài ngụm, trầm ngâm nhìn ra cửa sổ đầy nắng. “Gần đây mẹ thấy không khỏe lắm,” bà nheo mắt.
Beth xem xét bà một cách bình tĩnh. Bà Wheatley trông xanh xao và rõ là đang thừa cân. Một tay bà cầm mép ly rượu, tay kia xoa xoa vòng eo to dày của mình. Có gì đó ở bà thật khiến người khác thấy thương hại, Beth đột nhiên mủi lòng. “Con không muốn ăn trưa,” cuối cùng Beth nhượng bộ, “nhưng mẹ có thể cho con đi nhờ đến vườn thú. Con sẽ tự bắt taxi về.”
Bà Wheatley gần như không nghe thấy, phải đến một lúc sau bà mới quay sang Beth, tay vẫn cầm ly rượu và nở một nụ cười mơ hồ. “Vậy thì tuyệt quá, con yêu.”
⚝ ✽ ⚝
Beth đã quan sát rùa Galapagos rất lâu. Những sinh vật to lớn, ì ạch như một cuốn phim chiếu chậm bất tận. Một nhân viên vườn thú đổ cả thau to ụ đầy rau diếp sũng nước và cà chua chín rục vào chuồng, cả năm con rùa tụm lại càn quét đống rác ấy, gặm nhấm và giẫm đạp với những bàn chân to bè, gớm ghiếc như chân voi cùng vẻ mặt ngờ nghệch như đang nghĩ về điều gì đó ngoài đống thức ăn này.
Khi Beth đang đứng bên hàng rào thì một người bán hàng đẩy xe bia ướp lạnh đi ngang. Chẳng mất thời gian suy nghĩ, cô gọi lớn, “Cerveza Corona, por favor,” rồi chìa ra tờ năm peso. Người đàn ông khui nắp và đổ hết bia vào một cốc in logo Aztec Eagle. “Muchisimas gracias,” cô nói. Đây là cốc bia đầu tiên của cô kể từ thời trung học, dưới mặt trời Mexico nóng ran, hương vị của nó thật đỉnh. Chẳng mấy chốc mà đã hết. Vài phút sau, cô trông thấy một xe đẩy cạnh bồn hoa đỏ, lại gọi thêm một cốc khác dù biết mình không nên làm vậy. Ngày mai đã là giải đấu. Thứ cô cần lúc này không phải cồn, cũng chẳng phải thuốc an thần. Mấy tháng nay Beth đã không đụng đến viên thuốc xanh lá nào. Nhưng cô vẫn quyết định uống bia. Lúc này là ba giờ chiều, nắng gay gắt. Khách tham quan trong sở thú hầu hết là phụ nữ, quấn khăn rebozo tối màu và dắt theo mấy đứa con với đôi mắt đen láy. Chẳng có mấy đàn ông, và tất cả họ đều dành cho Beth ánh nhìn lạ lẫm, không có vẻ gì là muốn bắt chuyện với cô, Beth cũng phớt lờ. Mặc dù Mexico trước giờ nổi danh với thói ăn chơi và lối sống bất cần, đám đông ở đây lại khá tĩnh lặng, có vẻ giống một đoàn khách tham quan viện bảo tàng hơn. Khắp nơi toàn hoa là hoa.
Beth uống nốt cốc bia, mua thêm rồi bắt đầu tản bộ. Cô thấy bay bay và tiếp tục rảo bước qua những tán cây, bồn hoa, mấy cái lồng nhốt những con tinh tinh đang ngủ khò. Lúc vòng qua góc cua, Beth được tận mắt nhìn thấy nguyên cả gia đình khỉ đột. Trong lồng, con đực to lớn cùng mấy đứa con tựa đầu nhau ngủ ngon lành, ngả thân hình đen xì vào song sắt đằng trước. Chính giữa lồng, con cái dựa mình thanh tao trên chiếc lốp xe tải khổng lồ, gặm ngón tay với vẻ cau có. Đứng quan sát bên ngoài cũng là một gia đình khác, cũng đầy đủ mẹ, cha. Họ không phải người Mexico. Người đàn ông đã khiến Beth chú ý. Cô nhận ra gương mặt này.
Đó là một người đàn ông thấp bé, nặng nề, trông cũng khá giống con khỉ đột trong chuồng, với đường chân mày nhô lên và lông mày rậm, tóc đen thô ráp khiến dáng vẻ thêm bất cần. Cầm chặt cốc bia bằng giấy trên tay, Beth gần như đông cứng. Cô cảm nhận được hai má mình nóng bừng lên. Đó chính là Vasili Borgov, nhà vô địch cờ vua thế giới. Gương mặt sắc lạnh đặc sệt Nga và cái nhíu mày quyền lực ấy không lẫn vào đâu được. Cô đã thấy ông ta nhiều lần trên trang bìa Bình luận cờ vua , lần nào cũng với cùng một bộ vest đen và cà vạt sọc xanh lá xen lẫn vàng đồng trông thật khoe mẽ.
Beth nhìn ông ta chằm chằm đến cả phút. Cô không hề biết Borgov sẽ tham dự giải đấu này. Trong thông tin phân nhóm đấu nhận qua thư điện tử thì cô thuộc Bàn Chín. Còn Borgov có lẽ thuộc Bàn Một. Cô nhìn xuống cốc bia trên tay, đột nhiên thấy lạnh gáy. Khi đưa lên miệng uống nốt chỗ còn lại, Beth tự răn đe mình rằng cho đến khi giải đấu kết thúc, cô sẽ không uống thêm giọt nào nữa. Quay nhìn lại nhà vô địch, bỗng nhiên cô hơi hoảng. Liệu ông ta có nhận ra mình không? Không được để ông ta thấy cô đang uống bia. Nhưng ông ta có vẻ chỉ đang tập trung vào nàng khỉ trong chuồng, như thể đang đợi nó đi quân tốt nào vậy. Còn con khỉ thì như đang lạc trong thế giới suy nghĩ của riêng nó, mặc kệ cả thế giới. Và Beth ghen tị với điều đó.
Đến tối, Beth không uống bia nữa mà đi ngủ sớm, nhưng rốt cuộc lại bị đánh thức khi bà Wheatley về lúc nửa đêm. Trong bóng tối của căn phòng, bà vừa thay quần áo vừa ho sặc sụa. “Mẹ cứ bật đèn lên đi,” Beth nói. “Con còn thức.”
“Mẹ xin lỗi,” bà Wheatley nói khó nhọc giữa những cơn ho. “Hình như mẹ bị cúm rồi.” Bà bật đèn phòng tắm và đóng hờ cửa. Beth nhìn chiếc đồng hồ nhỏ kiểu Nhật trên tủ đầu giường, đã bốn giờ mười phút. Những âm thanh tạo ra khi bà cởi quần áo, tiếng sột soạt cùng với những cơn ho cố kìm nén khiến Beth thật điên tiết. Chỉ còn sáu tiếng nữa sẽ đến trận đấu đầu tiên. Vậy mà giờ đây cô phải nằm trên giường, căng thẳng và phẫn nộ, chờ đợi bà Wheatley im lặng.
⚝ ✽ ⚝
Marenco là một người đàn ông da ngăm đen, dáng người nhỏ bé trong chiếc áo sơ mi chói màu chim hoàng yến. Ông ta gần như không nói được tiếng Anh, còn Beth cũng chẳng biết chữ Bồ Đào Nha nào, thế nên họ bỏ qua màn chào hỏi. Dù sao thì Beth cũng không muốn nói chuyện lắm. Mắt cô cứ giần giật suốt và toàn thân cực kì khó chịu. Công bằng mà nói, Beth đã luôn trong trạng thái này kể từ lúc máy bay đáp xuống Mexico rồi, cứ như nhiễm phải một loại bệnh nào đó chưa từng bị trước đây vậy, chưa kể đêm trước cô cũng không ngủ lại được. Bởi trong khi Beth cố ép bản thân thư giãn và bỏ ngoài tai mọi sao nhãng, thì bà Wheatley càng ho dữ dội trong giấc ngủ, thở dốc lẫn nói mớ. Beth lại không mang theo viên thuốc xanh lá nào. Còn ba viên, nhưng cô đã để chúng lại Kentucky. Cô nằm ngửa, tay duỗi sang hai bên như đứa nhóc tám tuổi khi xưa cố ngủ trên chiếc giường cạnh cửa hành lang ở Methuen. Lúc này, trên chiếc ghế gỗ cứng đờ trong khán phòng của khách sạn Mexico, trước mặt là bàn dài trải đầy cờ vua, cô thấy khó ở và chóng mặt làm sao. Marenco khai cuộc với tốt lên ô vua thứ tư. Đồng hồ phía cô kêu tíc tắc. Cô nhún vai và chơi tốt đến ô tượng hậu thứ tư, tin tưởng vào Khai cuộc Sicilia để giữ mình ổn định cho đến khi trấn tĩnh lại. Marenco xuất quân mã cánh vua ra ngoài đúng kiểu chính thống văn minh. Beth đi tốt cánh hậu đến hàng ngang thứ tư, và ông ta trao đổi tốt. Cô bắt đầu thấy thư giãn khi tâm trí có thể tách khỏi cơ thể và hướng hoàn toàn vào những thế lực đang hiện diện trên bàn cờ trước mặt.
Đến mười một giờ rưỡi, cô đã hạ bàn cờ của đối thủ xuống chỉ còn hai tốt, và ngay khi vừa qua giờ trưa, ông ta đầu hàng. Thậm chí chẳng cần đến tàn cuộc, bởi khi Marenco đứng dậy và bắt tay Beth thì trên bàn cờ gần như vẫn còn nguyên số quân.
Ba bàn dẫn đầu nằm chung một phòng riêng biệt phía bên kia hành lang của hội trường chính. Sáng hôm đó trong lúc vội vã đến bàn đấu, Beth đã liếc qua nó nhưng không có thời gian dừng lại để nhìn kĩ vì cô đã trễ năm phút. Bây giờ, Beth đang tiến về chỗ đó, băng qua căn phòng trải thảm với từng hàng người đang cúi gằm mặt vào bàn cờ, họ đến từ khắp các nơi, Philippines và Tây Đức, Iceland, Na Uy và Chile, hầu hết đều còn trẻ, và hầu hết là nam giới. Beth đếm được hai phụ nữ khác ngoài mình: Một người là cháu gái của một quan chức Mexico, Bàn Hai Mươi Hai, và một chị nội trợ trẻ tuổi mặt mũi nghiêm túc đến từ Buenos Aires - Bàn Bảy. Beth chẳng buồn dừng lại để nhìn thế cờ của họ.
Trên hành lang bên ngoài phòng đấu nhỏ có rất nhiều người tụ tập. Cô chen qua họ để bước qua cửa, y như rằng, phía bên kia phòng tại Bàn Một, trong bộ đồ sẫm màu và vẻ mặt cau có quen thuộc chính là Vasili Borgov, ông ta đang vô cảm quan sát ván cờ trước mặt. Đám đông khán giả chìm trong một sự im lặng đầy tôn kính. Chỗ ngồi của các kì thủ trong phòng này là một bục gỗ cao hơn sàn nhà cả mét, vậy nên Beth thấy ông ta rõ mồn một. Trên bức tường phía sau ông là một bàn cờ mô phỏng với các quân cờ làm từ bìa cứng. Khi Beth đến, một người Mexico đứng đó vừa di chuyển vị trí một quân mã. Cô đã nghiên cứu thế trận một lúc lâu. Mọi thứ trông khá sít sao, nhưng lợi thế dường như thuộc về Borgov.
Cô liếc nhìn Borgov một cái rồi nhanh chóng quay đi. Một gương mặt tập trung đến đáng sợ. Cô rời khỏi phòng, chậm rãi đi dọc theo đại sảnh.
Nằm trên giường, bà Wheatley vẫn còn tỉnh. Bà vừa chớp mắt nhìn Beth vừa kéo chăn lên đến tận cằm, “Chào bé yêu.”
“Hôm nay con nghĩ mình có thể cùng ăn trưa đấy,” Beth nói. “Ngày mai con mới tiếp tục đấu.”
“Ôi trời, đã trưa rồi ư.” Bà Wheatley yếu ớt nói, rồi chợt nhớ ra, “Con chơi thế nào?”
“Người đó đã đầu hàng sau ba mươi nước.”
“Con thật tuyệt vời hết sức,” Bà khen ngợi, cẩn thận gượng dậy đến khi ngồi được hẳn trên giường. “Mẹ thấy trong người hơi ngồ ngộ, nhưng có lẽ vẫn cần gì đó cho vào bụng. Tối qua Manuel dẫn mẹ đi ăn dê nướng cabrito. Chắc món đó sẽ hành mẹ chết không chừng.” Trông bà Wheatley cực kì xanh xao. Bà chậm chạp rời giường để đến phòng tắm. “Mẹ nghĩ mình sẽ ăn một chiếc bánh sandwich, hoặc một loại tacos nào đó ít cháy khét.”
⚝ ✽ ⚝
Mức độ cạnh tranh ở giải đấu này dày đặc, khốc liệt và chuyên nghiệp hơn bất cứ giải nào Beth từng thấy, thế nhưng áp lực của nó lên cô lại không đáng ngại lắm, nhất là khi cô đã vượt qua được trận đầu tiên mặc cho đêm trước mất ngủ trầm trọng. Mọi thứ trong khuôn khổ giải đấu đều được vận hành suôn sẻ, các thông báo được viết bằng tiếng Anh lẫn Tây Ban Nha. Tất cả diễn ra rất êm xuôi. Trong trận đấu ngày tiếp theo, Beth chơi Gambit Hậu từ chối với một đấu thủ người Áo tên là Diedrich, một thanh niên xanh xao, trông khá chải chuốt trong chiếc áo len cộc tay. Beth đã buộc anh ta phải đầu hàng vào giữa trận với một áp lực tàn nhẫn lên khu trung tâm. Và Beth làm việc đó hoàn toàn chỉ với tốt, cô tự ngạc nhiên với chính mình khi những thế cờ phức tạp cứ tuôn ra từ đầu ngón tay vào khoảnh khắc cô chiếm được khu trung tâm rồi bắt đầu nghiền nát trận địa của đối phương, dễ dàng như nghiền một quả trứng. Anh ta chơi khá tốt, không hề phạm lỗi nghiêm trọng hay nước đi nào có thể cho là sai lầm. Nhưng Beth đã chơi với sự chuẩn xác chết người, và thế cờ của anh ta lâm vào tuyệt vọng khi đến lượt thứ hai mươi ba.
⚝ ✽ ⚝
Bà Wheatley mời Beth dùng bữa tối cùng mình và Manuel. Beth từ chối. Mặc dù bữa tối ở Mexico thường bắt đầu sau mười giờ, Beth vẫn ngạc nhiên khi thấy bà Wheatley trong phòng khi cô đi mua sắm về lúc bảy giờ tối.
Bà nằm trên giường với y nguyên quần áo, đầu tựa lên gối. Trên tủ đầu giường, ly rượu đã vơi đi phân nửa. Bà Wheatley chỉ mới ngoài bốn mươi, nhưng vẻ mặt xanh xao cùng những nếp nhăn nơi trán vì lo lắng khiến bà trông già hơn nhiều. “Chào con yêu,” bà nói một cách yếu ớt.
“Mẹ đang bệnh ạ?”
“Hơi mệt chút thôi.”
“Con gọi bác sĩ nhé.”
Một khoảng lặng giữa họ khi từ “bác sĩ” được nhắc đến, rồi bà Wheatley từ chối, “Không đến nỗi đâu. Mẹ chỉ cần nghỉ ngơi thôi.”
Beth gật đầu và đi vào phòng tắm. Vẻ ngoài lẫn cử chỉ của bà Wheatley thật đáng lo ngại. Nhưng khi cô trở lại, bà đã ra khỏi giường, trông tươi tỉnh đôi chút, đang vuốt lại chăn. Bà cười nhạt. “Manuel sẽ không đến.”
Beth nhìn bà, ánh mắt như muốn hỏi có chuyện gì đã xảy ra.
“Ông ấy phải đi công tác ở Oaxaca.”
Beth do dự một lúc. “Vậy ông ấy sẽ đi bao lâu?”
Bà Wheatley thở dài. “Ít nhất là cho đến khi chúng ta rời đi.”
“Con rất tiếc.”
“Ừ,” bà Wheatley tặc lưỡi. “Dù chưa bao giờ đến Oaxaca, nhưng mẹ ngờ rằng nó cũng giống Denver thôi.”
Beth hơi sững lại, nhưng rồi cười phá lên khi hiểu ra. “Mẹ con mình ăn tối cùng nhau đi,” cô đề nghị. “Mẹ có thể đưa con đến một trong những chỗ mẹ biết.”
“Tất nhiên rồi,” bà Wheatley nói, miệng cười buồn bã. “Đúng là niềm vui ngắn ngủi. Ông ấy nói chuyện rất duyên.”
“Thế thì tốt mà,” Beth nhún vai. “Ông Wheatley thì nhạt nhẽo bao nhiêu.”
“Lạy Chúa,” bà Wheatley thốt lên, “Allston chưa từng thấy điều gì đáng cười cả, Eleanor Roosevelt chắc là ngoại lệ duy nhất.”
⚝ ✽ ⚝
Trong giải đấu này, người tham gia sẽ chơi mỗi ngày một trận. Liên tục trong sáu ngày. Hai trận đầu tiên đối với Beth mà nói khá đơn giản, nhưng trận thứ ba lại là một cú sốc.
Cô đến sớm năm phút và đã ngồi chờ sẵn trước bàn cờ khi đối thủ của cô lúng túng bước đến. Một cậu nhóc chừng mười hai tuổi. Beth đã thấy cậu trong khán phòng và có vài lần đi ngang qua khi cậu đang chơi, nhưng những lúc ấy lại quá phân tâm để có thể chú ý tuổi tác. Cậu nhóc có mái tóc xoăn đen và mặc một chiếc sơ mi thể thao cũ màu trắng, được ủi gọn gàng đến độ những nếp gấp hiếm hoi còn nổi bật hơn cả cánh tay gầy gò của cậu. Thật kì lạ, Beth thấy rất không thoải mái. Đáng lẽ cô mới là thần đồng ở đây. Và cậu bé trước mặt trông nghiêm túc đến đáng sợ.
Cô chìa tay ra. “Chị là Beth Harmon.”
Cậu đứng thẳng, hơi cúi chào và bắt chặt lấy tay cô. “Em là Georgi Petrovitch Girev,” nói rồi cậu cười ngượng ngùng, có chút ranh mãnh. “Rất vinh dự.”
Beth đáp một cách bối rối, “Cảm ơn.” Cả hai cùng ngồi xuống, và cậu nhấn nút đồng hồ phía cô. Cô đi tốt đến ô hậu thứ tư, vui mừng khi được đi nước đầu tiên trước đứa trẻ đáng sợ này.
Như thường lệ, trận đấu mở màn với Gambit Hậu chấp nhận, cậu nhóc ăn quân tốt cánh tượng được dâng, rồi cả hai cùng phát triển cờ trận về trung tâm. Thế nhưng đến giữa hiệp, chuyện trở nên phức tạp hơn, Beth nhận ra rằng cậu ta đang đi một lối phòng thủ vô cùng phức tạp. Cậu ta di chuyển cực nhanh, chớp nhoáng như biết chính xác mình cần phải làm gì. Cô đã thử đe dọa một vài lần, nhưng tất cả đều vô dụng. Số nước đi đã tăng lên ba mươi, và người xem quanh bàn cũng càng lúc càng đông. Cô nhìn chăm chăm khi cậu ta di chuyển quân cờ, nơi cánh tay khẳng khiu thò ra khỏi chiếc áo sơ mi ngớ ngẩn kia và thấy thật khó ưa. Y hệt một cỗ máy. Thằng nhóc đáng ghét, cô thầm nghĩ, rồi chợt nhận ra rằng tất cả những người lớn cô từng đấu lúc nhỏ chắc cũng nghĩ về mình như vậy.
Bây giờ đã là chiều, hầu hết các trận đã kết thúc. Họ đã đến nước thứ ba mươi bốn. Beth chỉ muốn nhanh chóng kết thúc để về với bà Wheatley. Cô thấy lo cho bà. Cũng như cô thấy mình đang mỏi mòn và già cỗi dần khi cứ đấu mãi với thằng nhóc không biết mệt này, cùng với đôi mắt đen láy và những nước cờ nhanh như chớp của nó. Cô biết chắc nếu mình phạm phải dù chỉ một lỗi nhỏ, thằng nhóc sẽ kết liễu cô ngay. Cô nhìn đồng hồ. Còn lại hai mươi lăm phút. Cô cần phải tăng tốc và chạm mốc bốn mươi trước khi cờ rơi xuống. Nếu không cẩn thận dè chừng, thằng nhóc sẽ dễ dàng đưa Beth vào áp lực thời gian. Đó cũng là thói quen Beth hay dùng để dồn người khác, và giờ thì nó đang quay lại làm cô điêu đứng. Cô chưa từng đi sau về mặt thời gian bao giờ.
Trong những nước đi cuối cùng, cô đã xem xét qua một loạt nước tráo quân ở khu trung tâm. Mã đổi tượng và ngược lại, sau vài nước thì tráo quân xe. Đáng lẽ nó sẽ là một món béo bở nếu nó không tạo ra tàn cuộc, mà cô thì luôn cố tránh tàn cuộc. Đồng hồ cho thấy Beth đã chậm hơn cậu nhóc bốn mươi lăm phút, điều này khiến cô khó chịu kinh khủng. Cô cần phải thoát khỏi thế kẹt này. Cô cầm mã của mình lên và ăn quân tượng cánh vua của nhóc. Và nhóc đáp trả ngay lập tức bằng cách ăn lại con tượng cánh hậu của cô, thậm chí còn không thèm ngẩng lên nhìn đối thủ của mình. Cả hai cứ tiếp tục ăn miếng trả miếng, liên tục như thể đã dàn xếp từ trước, để đến cuối ván đấu, bàn cờ gần như đã trống rỗng. Mỗi bên đều có một xe, một mã, bốn tốt và một vua. Cô mang vua ra khỏi hàng ngang cuối, và cậu cũng làm y hệt. Đến nước này, quân vua với quyền tấn công được khuếch trương rõ ràng chẳng cần che giấu. Vấn đề giờ đây chỉ là dâng tốt lên hàng thứ tám và thăng cấp nó. Họ đang ở trong phút tàn cuộc.
Beth hít thở, lắc đầu để tỉnh táo lại và bắt đầu tập trung vào thế trận. Quan trọng nhất là phải có kế hoạch.
“Có lẽ chúng ta nên hoãn lại thôi.” Giọng của Girev vang lên như lời thì thầm. Cô nhìn khuôn mặt tái nhợt và nghiêm túc của cậu nhóc, rồi quay lại nhìn đồng hồ. Cả hai lá cờ đều đã hạ xuống. Một chuyện chưa từng xảy ra với Beth trước đây. Cô ngồi thẫn thờ trên ghế lúc lâu.
“Chị phải niêm phong nước đi,” Girev nói. Đột nhiên cậu ta có vẻ hơi không thoải mái và giơ tay ra hiệu cho nhóm chủ trì giải đấu.
Một trong số họ đi tới, một người đàn ông trung niên với cặp kính cận dày cộp, bước thật nhẹ nhàng. “Cô Harmon cần niêm phong nước đi của mình,” Girev nhắc lại.
Người đàn ông nhìn đồng hồ rồi đáp. “Tôi sẽ đi lấy phong bì.”
Cô nhìn lên bảng lớn. Mọi thứ có vẻ đủ rõ ràng. Cô nên tiến quân tốt xe như đã định, đẩy nó lên hàng bốn. Người chủ trì quay lại và đưa cho cô phong bì, sau đó ý tứ lùi lại. Girev cũng đứng dậy và lịch sự quay đi. Beth viết “P-QR4” lên bảng điểm của mình, gấp lại, bỏ vào phong bì và đưa cho vị chủ trì.
Cô đứng dậy nhìn quanh. Không còn trận nào diễn ra nữa, tuy nhiên một số người chơi vẫn ở lại, người ngồi kẻ đứng, lặng lẽ quan sát thế trận trên các bàn cờ. Một số khác thì túm tụm xung quanh các bàn để phân tích những trận đã kết thúc.
Girev đã quay trở lại bàn. Vẻ mặt nom rất nghiêm túc. “Em có thể hỏi chị vài điều được không?”
“Được thôi.”
“Ở Mĩ, em nghe nói người ta xem phim trong ô tô. Có thật vậy không?”
“Bãi xe?” cô hỏi lại. “Ý em là rạp phim bãi xe phải không?”
“Chính nó. Ngồi trong xe hơi và xem phim Elvis Presley. Hoặc Debbie Reynolds và Elizabeth Taylor. Chuyện đó có thật hả chị?”
“Thật chứ.”
Cậu nhóc nhìn cô, khuôn mặt nghiêm túc đột nhiên nở nụ cười thật tươi. “Em mê kiểu đó lắm, chắc chắn em sẽ thử,” cậu nhóc hào hứng.
⚝ ✽ ⚝
Suốt đêm bà Wheatley ngủ rất ngon và vẫn còn yên giấc khi Beth thức dậy. Beth thấy sảng khoái và tỉnh táo. Cô đã đi ngủ trong sự lo lắng về trận đấu bị hoãn với Girev, nhưng sáng nay cô thấy hoàn toàn ổn. Nước đi tốt đã đủ mạnh. Cô đi chân trần từ ghế sofa đêm qua mình ngủ đến giường và sờ trán bà Wheatley. Không còn nóng nữa. Beth hôn nhẹ lên má bà rồi vào phòng để tắm rửa. Khi cô đi ăn sáng, bà Wheatley vẫn còn ngủ.
Trận đấu sáng nay của cô là với một thanh niên Mexico chừng đôi mươi. Beth đi quân đen, chơi Phòng thủ Sicilian và bắt được khoảnh khắc sơ sẩy của anh ta ở nước đi thứ mười chín, sau đó bắt đầu khiến anh ta kiệt quệ. Đầu óc Beth rõ mồn một, cô khiến anh ta quay cuồng với mấy nước đe dọa để rồi đến lúc gần cuối, cô đổi hai tốt để lấy tượng và đẩy vua của đối phương vào thế hiểm bị chiếu bởi mã. Đến khi cô đưa hậu ra, thanh niên Mexico đứng dậy, cười lạnh lẽo và nói, “Đủ rồi, đủ rồi.” Anh ta lắc đầu đầy tức giận. “Tôi đầu hàng.”
Trong một khắc, cô cũng thấy giận dữ y hệt, cô muốn kết thúc trận đấu, muốn chiếu tướng quân vua của anh ta. “Bạn đã chơi một trận... tuyệt hay,” người Mexico thừa nhận. “Khiến cả một người đàn ông cũng thấy thật vô vọng.” Anh khẽ cúi đầu, sau đó xoay người rời khỏi bàn.
⚝ ✽ ⚝
Trong ván đấu với Girev vào chiều hôm đó, cô thấy mình di chuyển với uy lực và tốc độ đáng kinh ngạc. Lần này, Girev mặc áo sơ mi màu xanh nhạt, nó nhô ra khỏi khuỷu tay nhỏ xíu của cậu như viền cánh diều, loại diều dành cho trẻ em. Cô sốt ruột ngồi chờ người chủ trì giải đấu mở phong bì và thực hiện nước đi tốt đã niêm phong hôm trước. Cô đứng dậy và bước quanh trong khi chờ Girev đi, hội trường chẳng có mấy người ngoài hai trận hoãn đang tái diễn. Từ phía kia căn phòng, cô quay lại nhìn cậu nhóc nhiều lần, cong người sát bàn cờ, hai nắm đấm ấn vào vòm má nhợt nhạt, chiếc sơ mi xanh như rực sáng dưới ánh đèn. Cô vẫn ghét thằng nhóc ấy, ghét cái sự nghiêm túc lẫn số tuổi còn quá trẻ của nó. Ghét đến mức chỉ muốn nghiền nát nó ra.
Cô có thể nghe được tiếng tíc tắc của đồng hồ từ nửa kia căn phòng và rảo bước về. Thay vì ngồi xuống, cô đứng nhìn thế trận. Hệt như cô đã lường trước, cậu ta di chuyển quân xe lên cột tượng cánh hậu. Vì đã chuẩn bị từ trước, Beth ngay lập tức đẩy tốt lên, sau đó lại quay đi và bước về phía kia của căn phòng nơi đặt một bình nước cùng mấy cái cốc giấy. Cô rót cho mình một ly, ngạc nhiên khi thấy bàn tay hơi run run. Khi Beth trở về bàn, Girev đã di chuyển xong. Ngay lập tức, cô cũng thực hiện lượt của mình. Thay vì mang xe lên phòng thủ, cô bỏ tốt và tiến vua lên. Cô nhẹ nhàng nhặt quân cờ bằng đầu ngón tay giống cái cách mà gã kì thủ cướp biển đã từng làm nhiều năm trước ở Cincinnati, thả nó xuống ô vuông hậu thứ tư rồi lại quay người đi.
Cứ đi rồi về như thế, chỉ đứng chứ tuyệt nhiên không ngồi. Trong khoảng bốn mươi lăm phút, Beth đã nắm thóp được nhóc ta. Thực sự đơn giản, nếu không muốn nói là quá dễ dàng. Vấn đề chỉ nằm ở việc tráo xe vào đúng thời điểm. Động thái trao đổi này đã kéo quân vua của nhóc về lại ô vuông gỡ lại quân, vừa đủ cho cô dâng tốt lên để thăng cấp thành hậu. Thế nhưng, không chờ đến lúc chuyện đó xảy ra, Girev đã đầu hàng ngay khi bị xe chiếu lẫn nước tráo quân theo sau nó. Cậu bước về phía Beth như có điều gì muốn nói, nhưng liền im bặt khi thấy mặt cô. Trong giây lát, cô dịu đi khi nhớ lại mới vài năm trước mình cũng là đứa trẻ như thế, và cảm giác thua trận kinh khủng thế nào.
Beth chìa tay ra, khi cậu nhóc bắt lấy, cô gượng cười và nói, “Chị cũng chưa đến rạp phim bãi xe bao giờ.”
Cậu nhóc lắc đầu. “Em không nên để chị đi nước đó. Với quân xe.”
“Đúng rồi đấy,” cô đồng tình, sau đó hỏi tiếp. “Em bắt đầu chơi lúc mấy tuổi?”
“Bốn ạ. Lên bảy thì em vô địch cấp quận. Em hi vọng ngày nào đó trở thành nhà Vô địch Thế giới.”
“Em nghĩ là khi nào?”
“Trong vòng ba năm.”
“Ba năm nữa em sẽ tròn mười sáu tuổi.”
Nhóc gật đầu một cách dứt khoát.
“Nếu thắng thì em sẽ làm gì?”
Cậu có vẻ không hiểu câu hỏi. “Em không hiểu.”
“Nếu thành nhà Vô địch Thế giới ở tuổi mười sáu, em sẽ làm gì trong suốt phần đời còn lại của mình?”
Nhóc vẫn rối bời. “Thật sự là em không hiểu.”
⚝ ✽ ⚝
Bà Wheatley đi ngủ sớm và có vẻ khỏe khoắn hơn vào sáng hôm sau. Bà thức dậy trước cả Beth. Khi họ cùng ăn sáng ở Cámara de Toreros, bà ấy đã gọi món trứng tráng kiểu Tây Ban Nha cùng hai cốc cà phê và ăn hết sạch. Beth thấy nhẹ cả người.
⚝ ✽ ⚝
Trên bảng thông báo gần bàn đăng kí là danh sách các kì thủ, Beth đã không nhìn nó trong nhiều ngày nay. Chỉ bây giờ khi vào phòng thi đấu sớm mười phút, Beth mới dừng lại để kiểm tra điểm số. Họ được sắp theo xếp hạng quốc tế và Borgov đứng đầu với 2715 điểm. Harmon đứng thứ mười bảy với 2370. Sau tên mỗi người chơi là dãy các ô điểm của họ qua từng vòng đấu. “0” là thua, “1/2” là hòa, và “1” là thắng. Có rất nhiều ô “1/2”. Chỉ duy nhất ba cái tên với chuỗi ô “1” liền mạch phía sau, Borgov và Harmon là hai trong số đó.
Danh sách cặp đấu nằm cách khoảng một mét về phía bên phải. Đứng đầu danh sách là BORGOV - RAND, và HARMON - SOLOMON ngay bên dưới. Nếu cô và Borgov cùng thắng trận hôm nay, không nhất thiết là họ sẽ gặp nhau vào ngày mai. Beth cũng không chắc liệu mình có muốn đấu với ông ta không. Trận với Girev khiến cô khá lo lắng. Thêm nữa cô cũng không an tâm về bà Wheatley, dù gần đây bà có vẻ đã hồi phục nhưng hình ảnh làn da nhợt nhạt, đôi gò má đánh phấn hồng và nụ cười gượng khiến Beth không khỏi bất an. Tiếng ồn bắt đầu nổ ra khi người chơi trong phòng tìm bàn đấu và vặn đồng hồ để chuẩn bị thi. Beth lắc đầu thật mạnh để rơi hết những cảm xúc kia ra và tìm đến Bàn Bốn, chiếc bàn được kê ở đầu phòng lớn. Cô ngồi chờ Solomon.
Solomon không dễ xơi chút nào, ván cờ kéo dài suốt bốn tiếng đến khi ông ta buộc phải đầu hàng. Thế nhưng trong bốn tiếng đó, Beth chưa từng để mất lợi thế, cái lợi thế nhỏ nhoi dành cho người mở màn quân trắng. Solomon không nói gì cả, nhưng cô có thể thấy được sự phẫn nộ trong bước đi hậm hực của ông ta khi bị một phụ nữ đánh bại. Cô đã nhìn thấy dáng vẻ này đủ nhiều trước đây để nhận ra nó. Thường thì Beth sẽ tức giận, nhưng lúc này cô chẳng quan tâm mấy. Đầu cô đang bận nghĩ thứ khác rồi.
Khi ông ta rời đi, Beth tìm đến căn phòng nhỏ hơn để xem trận của Borgov, nhưng chẳng có ai cả. Chỉ có tên người chiến thắng - Borgov - được giương lên bảng lớn trên tường, trông cũng khốc liệt như chiến thắng của cô trước Solomon.
Trong khán phòng, cô lặng lẽ quan sát bảng thông báo. Một vài cặp đấu ngày mai đã được sắp xếp. Thật bất ngờ, tim Beth như ngừng đập và cổ họng thì nghẹn lại, cô bước lại gần hơn để nhìn cho rõ, hàng đầu tiên trong danh sách được in đen: BORGOV - HARMON. Cô nín thở, chớp mắt đọc lại.
Lần này đi Mexico, Beth đã mang theo ba quyển sách. Sau khi hai mẹ con ăn tối trong phòng, Beth lấy ra quyển Ván đấu Đại Kiện Tướng , trong đó có năm trận của Borgov. Cô giở đến trận đầu tiên và bắt đầu chơi phỏng theo, sử dụng bàn cờ của mình. Beth hiếm khi làm kiểu này mà chỉ thường dùng trí tưởng tượng, nhưng bây giờ cô muốn hình dung Borgov trước mặt rõ rệt nhất có thể. Bà Wheatley nằm đọc sách trên giường trong khi Beth chơi hết trận này đến trận khác, cố tìm ra điểm yếu. Nhưng chẳng có gì cả. Cô chơi lại tất cả lần nữa, dừng ở một vài thế trận với vô vàn khả năng phát sinh, và thử qua từng nhánh một. Beth ngồi đó nhìn chằm chằm vào bàn cờ, mọi khái niệm về hiện tại đều dần mờ đi, chỉ còn lại những tổ hợp cứ tự di chuyển trong đầu. Thỉnh thoảng, âm thanh phát ra từ bà Wheatley hoặc một sự căng thẳng nào đó trong không khí kéo cô ra khỏi trạng thái kia trong giây lát, và cô thừ người nhìn quanh, cảm thấy cơ bắp mình thắt lại đầy đau đớn lẫn một nỗi sợ hãi bắt đầu len lỏi nơi dạ dày.
Trong một năm trở lại đây, đã vài lần cô trải qua cảm giác này, khi đầu óc không chỉ choáng váng mà gần như kinh sợ vì sự vô tận của bàn cờ. Đến nửa đêm, bà Wheatley đã chìm vào giấc ngủ bên quyển sách gấp gọn. Còn Beth vẫn ngồi hàng giờ trên chiếc ghế bành màu xanh, không nghe thấy tiếng ngáy nhè nhẹ của bà Wheatley, cũng không còn cảm nhận được thứ mùi khác lạ của khách sạn Mexico này nữa. Bằng cách nào đó, cô thấy như mình có thể ngã xuống từ vách đá cao khi đang ngồi trên chính bàn cờ cô đã mua tại tiệm Purcell ở Kentucky. Thực ra cô đã nhận thức được cái vực thẳm đó từ lâu mà cứ ở lì trên đó mãi, thăng bằng chính mình bằng thứ tinh thần thép đã đưa cô vào cái trò chơi tao nhã mà nguy hiểm chết người này. Trên bàn cờ luôn đầy rẫy những nguy hiểm. Không một ai có thể lơ là nghỉ ngơi.
Beth đi ngủ lúc hơn bốn giờ sáng, trong lúc ngủ, cô mơ thấy mình đang chết đuối.
⚝ ✽ ⚝
Có vài người đã tụ tập trong khán phòng. Cô nhận ra Marenco trong bộ vest, thắt cà vạt chỉn chu. Ông ta vẫy tay khi cô bước vào, và cô buộc phải cười gượng để đáp lại. Thật đáng sợ ngay cả khi chỉ nhìn thấy người đàn ông này, dù là một người chơi từng bị cô đánh bại. Beth cứ nơm nớp đứng ngồi không yên, dù biết mình đang như vậy nhưng cô lại không biết làm sao để dừng lại.
Beth đã tắm lúc bảy giờ sáng, nhưng việc đó chẳng giúp đẩy lùi sự căng thẳng đã có mặt từ lúc cô thức dậy. Cô cũng không nuốt nổi cốc cà phê sáng tại quán quen vắng khách như thường lệ, sau đó cố rửa mặt thật sạch để tập trung. Và bây giờ, Beth lại đang băng qua thảm đỏ khán phòng để đến nhà vệ sinh nữ, rửa mặt thêm lần nữa. Cô dùng giấy lau thật khô rồi chải lại tóc, ngắm mình trong gương. Từng cử chỉ của cô thật gượng gạo còn cơ thể thì trông yếu ớt đến khó tả. Chiếc áo sơ mi đắt tiền lẫn chân váy này nhìn không ổn chút nào. Còn khuôn mặt thì giống như thể cô đang bị một cơn đau răng hành hạ vậy.
Trên đường đi xuống cầu thang, cô đã thấy Marenco đang đứng đó cùng hai người đàn ông khác mà cô không biết mặt. Tất cả đều mặc vest tối màu. Họ đứng sát nhau và lặng lẽ trò chuyện, trao đổi gì đó có vẻ bí mật. Cô cụp mắt xuống khi đi ngang qua họ vào phòng nhỏ. Ở đó, vài người đang cầm máy ảnh đợi sẵn. Các phóng viên. Cô vào chỗ của mình ở Bàn Một, ngồi sau những quân đen. Cô nhìn chằm chằm vào bảng trong vài giây, rồi ngước lên khi nghe giọng người chủ trì: “Trận đấu sẽ bắt đầu trong ba phút nữa.”
Borgov đang đi ngang qua phòng về phía cô. Hôm nay ông mặc một bộ vest khá hợp, với ống quần thẳng, xếp gọn gàng ngay trên đôi giày đen sáng bóng. Cô bối rối vội quay đi, bỗng thấy mình thật vụng về. Borgov đã ngồi chỉnh tề. Giọng nói của vị chủ trì như thể vang đến từ nơi xa xăm, “Cô có thể bấm đồng hồ của đối thủ được rồi,” thế là cô vươn tay ra, nhấn nút rồi ngẩng lên. Ông ta đang ngồi đó với vẻ u ám, nặng nề, gần như không thể lay chuyển nổi, và nhìn kĩ bàn cờ trước mặt. Trong khi cô còn đang chưa biết đây là mơ hay thực thì ông ta đã lặng lẽ dùng bàn tay mập mạp đi tốt đến ô vua thứ tư.
Beth nhìn chằm chằm vào quân cờ một lúc lâu. Cô luôn chơi Phòng thủ Sicilian cho kiểu khai cuộc này, đó là kiểu khai cuộc phổ biến nhất cho quân trắng. Nhưng giờ cô hơi chột dạ. Borgov từng được tờ tạp chí nào đó tôn là “Bậc Thầy Sicilia”. Trong một phút bốc đồng, cô cũng đi tốt đến ô vua thứ tư y hệt, thầm mong sẽ tạo nên một thế trận hoàn toàn mới mẻ cho cả hai, không cho ông ta lợi thế kinh nghiệm. Borgov đi mã cánh vua đến ô tượng ba, và cô cho hậu đến ô tượng ba để bảo vệ quân tốt. Chẳng hề đắn đo, ông ta đưa tượng đến ô mã năm và tim cô hụt một nhịp. Ruy Lopez. Beth đã chơi thế này đủ nhiều, nhưng lần này nó khiến cô sợ hãi. Một nước đi phức tạp và được phân tích kĩ lưỡng tương đương Sicilia, bao gồm hàng tá những dòng mà cô đọc không hiểu gì, đành phải học thuộc lòng.
Ai đó lại nháy bóng đèn để chụp ảnh, theo sau là tiếng vị chủ trì thì thầm đầy giận dữ bảo họ không được làm phiền đấu thủ. Cô đẩy tốt lên ô xe thứ ba, tấn công tượng. Borgov rút xe về ô bốn. Cố giữ bản thân tập trung, cô mang mã ra, và Borgov nhập thành. Mặc dù kịch bản này rất quen thuộc, nhưng Beth chẳng nhẹ nhõm nổi. Giờ cô buộc phải lựa chọn giữa việc chơi phương án mở rộng hay đóng. Cô lén nhìn Borgov rồi quay lại bàn cờ. Cô dùng mã của mình ăn tốt của bên kia, quyết định chơi kiểu mở. Ông ta đi tốt đến ở hậu thứ tư như dự đoán, và cô buộc phải đi tốt đến ô mã thứ tư cánh hậu để chuẩn bị cho nước di chuyển xe sắp tới của ông ta. Đèn chùm lủng lẳng trên đầu sáng lóa cả mắt. Beth dần thấy mất tinh thần, như thể phần còn lại của trò chơi là điều không thể tránh khỏi, như thể cô bị nhốt vào một quĩ đạo của tấn công và phản công, dẫn đến điều duy nhất chắc chắn là sự thua cuộc của cô. Giống như kiểu trận đấu người ta hay đọc được trong sách vậy, vốn đã biết kết quả nhưng vẫn cứ chơi xem nó diễn ra như thế nào.
Cô lắc đầu để giải tỏa áp lực. Vẫn chưa bi kịch đến mức đó. Họ vẫn đang chơi lại những nước đi cũ kĩ và lợi thế duy nhất mà quân trắng có được vẫn giống hệt từ xưa đến nay - nước đi đầu tiên. Có người từng nói rằng khi máy tính học được cách chơi cờ vua, trắng sẽ luôn thắng nhờ nước đi đầu tiên. Giống như cờ caro vậy. Nhưng chuyện đó còn lâu mới xảy ra. Thứ mà cô đang đối đầu xét cho cùng không phải là một cỗ máy hoàn hảo.
Borgov lùi lại, mang tượng về lại ô mã thứ ba. Cô đi tốt đến ô hậu bốn, và khi bị ăn mất, cô tiếp tục đi tượng đến ô vua ba. Đây là những kiến thức Beth đã học được ở Methuen, từ quyển Khai cuộc cờ vua hiện đại đọc lén trong giờ học. Thế nhưng ván cờ giờ đang chuẩn bị bước vào một giai đoạn rộng hoác, không điều gì có thể đoán trước được. Cô nhìn Borgov, tỉnh bơ và hoàn toàn thản nhiên khi ông ta nhặt quân hậu đặt ngay trước mặt vua, tiến lên ô vua hai. Beth chớp mắt. Ông ta đang làm gì thế kia? Muốn ăn mã trên ô vua thứ năm của cô sao? Ông ta có thể dễ dàng làm chuyện đó nếu giằng lấy tốt đang bảo vệ mã, chỉ với một quân xe. Nước đi này thật đáng ngờ. Beth lại thấy dạ dày mình thắt lại, cảm giác choáng váng xuất hiện.
Cô khoanh tay trước ngực và nghiên cứu thế trận. Qua khóe mắt, Beth có thể thấy người đàn ông trẻ đang chuyển những quân cờ trên bảng hiển thị, đẩy tấm bìa quân hậu trắng lớn lên ô vua hai. Cô nhìn quanh phòng. Khoảng độ chục người đang đứng xem. Rồi cô quay lại bàn cờ. Cần phải thoát khỏi quân tượng phiền toái của ông ta. Mã đến ô xe thứ tư có vẻ là một nước đi khả quan. Cũng có thể cho mã đến ô tượng thứ tư hoặc tượng đến ô vua thứ hai, nhưng sẽ rất phức tạp. Beth nghiền ngẫm các khả năng một lúc rồi lại bác bỏ chúng. Cô không tin tưởng bản thân đủ để đấu với Borgov bằng những nước phức tạp đến thế. Đi mã đến cột xe sẽ làm giảm mất phân nửa tầm di chuyển của nó, nhưng cô chấp nhận. Cô buộc phải giải thoát khỏi tượng. Nó chứa đầy cạm bẫy.
Không chút do dự, Borgov với xuống mã và chuyển nó đến ô hậu thứ tư. Beth tròn mắt, cô đã mong đợi ông ta di chuyển xe. Nhưng nước đi này trông cũng vô hại. Đi tốt cánh tượng hậu đến ô vuông thứ tư có vẻ là một nước đi tốt với cô. Làm vậy sẽ buộc Borgov phải dùng mã để ăn tượng của cô, sau đó cô sẽ lấy tượng của ông bằng mã của mình và kết thúc được thứ áp lực khó chịu đang đè lên con mã còn lại của cô, quân cờ ấy đang nằm trên ô vua thứ năm ở góc đằng xa và có quá ít không gian để vẫy vùng. Đấu với Borgov mà mất mã thì thật chết người. Cô đi tốt cánh tượng hậu như đã định, nấn ná một chút trước khi thả nó khỏi những ngón tay. Rồi cô thả người ra sau ghế, hít một hơi thật sâu. Thế trận có vẻ tốt.
Borgov không ngần ngại mà lấy mã ăn tượng của cô. Beth dùng tốt của mình để ăn lại nó. Sau đó, ông ta cho tốt tượng cánh hậu tiến đến hàng ba, tạo một nơi ẩn náu cho quân tượng chết tiệt đó, hệt như cô đã nghĩ. Beth ăn quân tượng kia và thở phào nhẹ nhõm, không chỉ vì thoát được khỏi nó, mà còn vì cô đưa được mã ra khỏi cột xe đáng xấu hổ kia. Borgov trông vẫn rất thản nhiên khi lấy tốt ăn mã. Ánh mắt ông ta hắt nhẹ vào Beth rồi quay trở lại bàn cờ.
Cô lo lắng nhìn xuống. Mọi thứ có vẻ tốt cho đến vài nước đi trước đó, nhưng lúc này thì không. Rắc rối nằm ở quân mã trên ô vua thứ năm. Ông ta có thể đi hậu đến ô mã bốn, dọa chiếu để ăn mất tốt vua, và khi cô bảo vệ để tránh điều này, ông ta có thể tấn công mã với quân tốt tượng cánh vua, lúc đó thì chẳng còn đâu để mà tránh nữa. Quân hậu của Borgov ở đó sẽ lấy tất. Vẫn còn một chuyện đau đầu nữa bên cánh hậu: Ông ta có thể dùng xe ăn tốt, để cô ăn con xe đó, rồi dễ dàng lấy lại với nước chiếu hậu, kết thúc với thế trận nhỉnh hơn và có hơn một con tốt. Không. Chính xác là có hơn hai tốt. Rồi cô sẽ buộc phải đi hậu đến ô mã thứ ba. Bởi vì con tượng chết tiệt của ông ta cứ lăm le cướp mã, mà cô chẳng thể đưa hậu đến ô hậu thứ hai được. Beth không thích kiểu phòng thủ này chút nào. Cô nghiên cứu bàn cờ cả thế kỉ trước khi di chuyển, cố gắng tìm chỗ nào đó để phản công. Nhưng chẳng có gì. Cô phải chuyển hậu để bảo vệ mã. Cô thấy má mình nóng bừng, và lại lần nữa nghiên cứu thế trận. Vẫn chẳng có gì. Cô mang hậu đến ô mã ba mà không hề nhìn Borgov lấy một lần.
Rất nhanh chóng, Borgov đẩy tượng lên ô vua thứ ba để bảo vệ vua. Sao Beth có thể bỏ qua điều này cơ chứ? Đã nhìn lâu như vậy cơ mà? Giờ nếu cô vẫn để tốt tiến như đã định thì sẽ mất hậu. Sao cô lại để lỡ điều này được? Cô đã định sẽ đe dọa chiếu mở nhờ vị thế mới của quân hậu, nhưng ý định đó đã bị ông ta dập tắt hoàn toàn bởi một nước đi hiển nhiên đến rùng mình. Cô liếc nhìn ông ta, khuôn mặt đặc sệt chất Nga được cạo râu nhẵn nhụi, điềm tĩnh với chiếc cà vạt thắt nút đẹp đẽ ngay dưới quai hàm nặng nề, nỗi sợ hãi mà Beth đang cảm nhận lúc này đủ làm đông cứng hết mớ cơ trong người cô.
Cô ngẫm nghĩ với sự tập trung cao độ, ngồi bất động đến hai mươi phút liền chỉ để quan sát thế cờ đang bày ra. Dạ dày càng lúc càng chùng xuống sau mỗi lần thử và bác bỏ một khả năng, hàng tá lần như thế. Cô không thể cứu nổi quân mã của mình. Cuối cùng, cô đi tượng đến ô vua hai, và Borgov quả nhiên đưa hậu đến ô mã bốn, một lần nữa đe dọa bắt mã bằng cách đẩy quân tốt tượng cánh vua lên. Lựa chọn mà cô có bây giờ là đưa vua lên ô hậu hai hoặc nhập thành. Cách nào thì cũng mất mã. Beth chọn nhập thành.
Như đã đợi sẵn, Borgov lập tức di chuyển tốt cánh tượng tấn công mã. Beth muốn thét lên. Bởi tất cả những nước đi của ông ta thật hiển nhiên, không hề sáng tạo và hoàn toàn cứng nhắc. Cả người cứng đờ, Beth đi tốt đến ô hậu thứ năm, tấn công quân tượng của Borgov, để rồi nhìn đối thủ thực hiện một nước di chuyển không thể tránh khỏi: Tượng đến ô xe thứ sáu, đe dọa chiếu tướng. Cô phải mang xe lên bảo vệ vua và buộc để con mã của mình bị hậu ăn, tiếp theo dù cô có lấy tượng để trả miếng đi nữa thì ngay sau đó, xe trong góc cũng bị hậu của đối phương chiếu tướng, mọi thứ sẽ tan tành. Beth phải mang xe đến để cứu, trong lúc đã mất một mã. Cô đã đại bại trước nhà Vô địch Thế giới, người đàn ông với chiếc sơ mi trắng không tì vết, cà vạt được thắt hoàn hảo, một người đàn ông với vẻ mặt giễu cợt ác ý đậm chất Nga không mảy may để lộ dù một chút điểm yếu hay nỗi ngờ vực.
Beth vươn tay ra nắm lấy đầu vua đen rồi lật ngã nó trên bàn cờ.
Cô ngồi thừ người nghe tràng pháo tay nổ ra, rồi đứng lên rời khỏi phòng, không nhìn một ai.