CHƯƠNG 10
Khi bước vào phòng, cô thấy một thanh niên mảnh khảnh mặc jeans xanh bạc màu cùng áo sơ mi denim xuyệt tông đang ngồi yên vị tại bàn. Mái tóc vàng dài gần chấm vai. Chỉ khi anh ta đứng dậy lên tiếng, cô mới nhận ra đó là Benny Watts. “Chào Beth.” Cô đã thấy ảnh anh vài tháng trước trên tờ Bình luận cờ vua , tóc anh lúc đó cũng dài nhưng không đến độ này. Anh trông xanh xao và gầy nhẳng, khá điềm đạm. Nhưng Benny lúc nào chẳng điềm đạm như vậy.
“Chào anh,” cô đáp lại.
“Tôi đã đọc về trận với Borgov.” Benny cười nhẹ. “Cảm giác hẳn tệ lắm.”
Cô nhìn anh ta dò xét, nhưng gương mặt Benny toát ra vẻ cởi mở và cảm thông chân thật. Mặc dù từng bị đánh bại, cô không còn thấy anh ta đáng ghét nữa. Lúc này chỉ có duy nhất một kì thủ khiến cô ghét cay ghét đắng, là cái tên người Nga ấy.
“Tôi thấy mình như đứa ngớ ngẩn vậy,” cô thật lòng.
“Tôi hiểu.” Anh lắc đầu. “Thật bất lực. Đi tong hết, và từ đó chỉ như đẩy mấy khúc gỗ vô dụng trên bàn cờ.”
Cô nhìn anh chăm chú. Các kì thủ thường không dễ gì nói thẳng về việc thua cuộc nhục nhã, lại càng không hay thừa nhận điểm yếu. Khi cô định đáp lời thì ban giám đốc thông báo. “Năm phút nữa bắt đầu thi đấu.” Cô gật đầu với Benny, cố nở một nụ cười và tìm đến bàn của mình.
Không có ai xa lạ ở đây cả, toàn những gương mặt quen thuộc từ các giải đấu ở hội trường khách sạn hay trên tờ Bình luận cờ vua . Chính Beth cũng đã từng xuất hiện trên trang bìa, sáu tháng sau cái lần Townes chụp hình cô ở Las Vegas. Khoảng nửa số người chơi trong cái khuôn viên Đại học Ohio bé nhỏ này đã lên trang bìa ít nhất một lần. Người đàn ông đang là đối thủ của cô trong trận đầu là Phillip Resnais, một Kiện Tướng trung niên vừa xuất hiện trên số gần nhất. Có tổng cộng mười bốn kì thủ, trong đó khá nhiều Đại Kiện Tướng. Và cô là người phụ nữ duy nhất.
Chỗ họ chơi có vẻ như là một giảng đường, với một bên phòng xếp rất nhiều bảng phấn màu xanh đậm trải dọc gờ tường và bóng đèn huỳnh quang gắn âm trần nhà. Men theo bức tường xanh là một dãy cửa sổ lớn, nhìn ra được bụi rậm, cây cối và một phần khuôn viên trường. Đầu kia của phòng là năm dãy ghế xếp, và ngoài hành lang gắn biển thông báo về mức phí bốn đô la cho một buổi dự khán. Trong trận đầu tiên của cô, có hai mươi ba người xem cả thảy. Một bảng cờ mô phỏng được treo phía trên cả bảy bàn đấu, và hai người điều hướng lặng lẽ qua lại giữa các bàn, liên tục thay đổi vị trí các quân dựa theo diễn biến trên bàn cờ thật. Hàng ghế khán giả được đặt trên bệ gỗ cao, có tầm nhìn bao quát các mặt bàn cờ.
Nhưng mọi thứ đều mang cảm giác thứ cấp, cả cái trường đại học họ đang ngồi chơi cũng thế. Vốn là hội kì thủ có thứ hạng cao nhất nước tập hợp lại trong một căn phòng, nhưng nhìn quanh chẳng khác đang thi đấu giải trung học. Nếu đây mà là gôn hoặc quần vợt, Benny Watts và cô sẽ được bao quanh bởi các phóng viên, sẽ được chơi dưới thứ ánh sáng hào nhoáng nào đó chứ không phải ánh đèn huỳnh quang, trên bàn cờ mô phỏng cũng sẽ không dùng những miếng nhựa rẻ tiền thế này, và người xem cũng chẳng phải mấy ông chú trung niên lịch sự nhưng rỗi việc.
Mặc cho tất cả, Phillip Resnais vẫn rất nghiêm túc, còn cô thì chỉ muốn đứng lên và bỏ ra ngoài. Nhưng dĩ nhiên là cô không làm vậy. Khi ông ta đi tốt đến ô vua bốn, cô đẩy tốt tượng cánh hậu lên và bắt đầu Phòng thủ Sicilian. Giờ thì cô đang ở giữa thế Tấn công Rossolimo - Nimzovitch, giành thế bình đẳng ở nước đi thứ mười một với tốt đi ô hậu ba. Đây là nước đi mà cô đã luyện cùng với Beltik, rõ ràng là nó hiệu quả hệt như những gì anh khẳng định.
Đến nước đi thứ mười bốn, đối phương đã bắt đầu tháo chạy và đến nước thứ hai mươi, mọi chuyện đã xong. Ông ta đầu hàng ở nước hai mươi sáu. Beth nhìn các bàn đấu xung quanh mình, vẫn chưa có trận nào kết thúc, cô cảm thấy khá hơn đôi chút. Sẽ thật tuyệt nếu cô đánh bại Benny Watts và trở thành Vô Địch Mĩ.
⚝ ✽ ⚝
Beth được chỉ định một phòng riêng nhỏ trong kí túc xá với phòng tắm chung ở cuối hành lang. Nội thất trong phòng nghèo nàn, nhưng dường như chưa từng có ai ở phòng đó cả, và cô thích thế. Những ngày đầu, cô dùng bữa một mình trong quán cà phê và dành cả buổi tối để nghiên cứu ở bàn làm việc hoặc trên giường. Beth xách theo một va li đầy sách cờ vua, xếp chúng gọn gàng thành một hàng dài trên bàn. Để phòng hờ, cô cũng đem thuốc an thần, nhưng suốt tuần đầu tiên không đụng đến hay thậm chí mở lọ ra. Một trận đấu mỗi ngày trôi qua nhẹ nhàng, dù có vài trận kéo dài tới ba hay bốn tiếng mỏi mệt thì Beth cũng chưa bao giờ rơi vào nguy cơ. Mỗi ngày trôi qua, ánh mắt của những người chơi khác dành cho cô lại càng ánh lên sự tôn trọng. Cô thấy mình đầy năng suất, nghiêm túc và chuyên nghiệp.
Benny Watts cũng thuận buồm xuôi gió y hệt. Các trận đấu được in ra mỗi tối từ cái máy Xerox trong thư viện, bản sao được phát cho cả người chơi lẫn khán giả. Beth đọc chúng đều đặn mỗi buổi chiều và sáng, thử chơi trên bàn cờ thật vài trận, còn lại thì dùng bàn cờ trong đầu. Cô luôn chịu khó thử thiết lập lại toàn bộ trận đấu của Benny và thực sự di chuyển các quân cờ, để ý từng li từng tí cách chơi của anh ta. Khi chơi theo vòng tròn như vậy, mỗi người sẽ đối đầu với nhau một lần, cô sẽ gặp Benny vào trận thứ mười một.
Vì có đến mười ba trận tổng cộng và giải đấu kéo dài hai tuần, họ được cho phép một ngày nghỉ đó là Chủ nhật của tuần đầu tiên. Sáng đó Beth ngủ nướng, tắm rõ lâu và sau đó đi dạo một vòng quanh khuôn viên. Không gian ngôi trường rất yên tĩnh, bãi cỏ được cắt tỉa cẩn thận, những cây du và bụi hoa đây đó, thật là một buổi sáng Chủ nhật miền Trung Tây bình yên, nhưng lại khiến cô thấy hơi nhớ cảm giác thi thố hằng ngày. Beth thoáng nghĩ đến việc vào thị trấn, nghe nói là có cả tá quán bia trong đó, nhưng rồi lại thôi vì không muốn bào mòn tế bào não của mình thêm chút nào nữa. Cô cúi xuống nhìn đồng hồ, đã mười giờ đúng. Cô đi thẳng đến nhà ăn của Hội Sinh Viên, định bụng uống chút cà phê.
Phòng khách ở tầng chính được lát gỗ nhìn khá dễ chịu. Khi Beth bước vào, Benny Watts đang ngồi trên chiếc ghế sofa bọc nhung màu be ở đằng xa, trước mặt anh là bàn cờ và đồng hồ. Anh mỉm cười với hai người chơi khác đang đứng gần đó, có vẻ như đang giải thích cho họ về ván cờ đang diễn ra.
Khi đang định đi xuống nhà ăn ở tầng dưới, cô nghe tiếng Benny gọi mình. “Qua đây nào.” Cô lưỡng lự một chút, nhưng rồi cũng quay người bước lại. Cô nhận ra ngay hai người chơi kia, một trong số đó đã bị cô dùng Gambit Hậu đánh bại hai ngày trước.
“Nhìn này, Beth,” Benny chỉ lên bảng. “Đến lượt trắng rồi. Em sẽ làm gì?”
Cô nhìn thoáng qua. “Thế biến Lopez à?”
“Chính nó.”
Cô hơi cáu. Những gì cô cần lúc này là một tách cà phê. Thế trận rất tinh vi và yêu cầu sự tập trung cao độ. Hai người kia vẫn im lìm. Rồi cô cũng nhìn ra. Không nói lời nào, cô cúi nhặt quân mã trên ô vua ba và thả nó xuống ô hậu năm.
“Thấy chưa!” Benny cười lớn, nói với hai người kia.
“Có vẻ như cậu đúng,” một người lên tiếng.
“Tôi biết mình đúng. Và Beth đây cũng biết điều đó. Nước đi tốt quá yếu.”
“Tốt chỉ có ích nếu chơi quân tượng.” Beth tiếp lời, trong người đã thấy khá hơn đôi chút.
“Chính xác!” Benny chốt hạ. Hôm nay anh ta mặc quần jeans cùng sơ mi vải rủ màu trắng. “Làm vài ván cờ nhanh chứ Beth?”
“Tôi đang đi mua cà phê,” cô từ chối.
“Barnes sẽ mua giúp em. Phải không Barnes?” Một thanh niên to lớn với vẻ ngoài dễ chịu gật đầu đồng ý, anh ta cũng là một Kiện Tướng. “Đường và kem chứ?”
“Vâng.”
Benny rút ra một tờ đô la từ túi quần jeans của mình rồi đưa cho Barnes. “Mua giúp tôi ít nước táo nhé. Nhưng đừng mua loại đựng trong ly nhựa. Lấy ly thủy tinh ấy.”
Nói rồi Benny đặt đồng hồ kế bàn cờ. Anh chìa ra hai nắm tay với hai con tốt giấu trong ấy, và Beth gõ vào tay có màu trắng. Sau khi đã xếp quân, Benny đề nghị, “Em muốn cược không?”
“Cược ư?”
“Tụi mình có thể chơi năm đô mỗi trận.”
“Tôi còn chưa nạp cà phê.”
“Đang đến kìa.” Beth thấy Barnes đang vội vã băng qua phòng, trên tay là ly nước trái cây và một cốc xốp trắng.
“Được thôi. Năm đô la.” Cô đồng ý.
“Uống cà phê đi, rồi tôi sẽ bấm đồng hồ.” Benny nói.
Beth nhận cà phê từ Barnes, uống một hơi dài và đặt chiếc cốc đã vơi phân nửa lên bàn. “Bắt đầu thôi,” cô ra hiệu cho Benny và thấy thật tuyệt vời làm sao. Không khí buổi sáng mùa Xuân ngoài kia cũng dễ chịu đấy, nhưng đây mới là thứ cô thích.
Benny đánh bại Beth chỉ với ba phút trên đồng hồ. Cô chơi khá còn anh ta thì chơi xuất sắc, lượt nào cũng đi cờ gần như ngay lập tức, cứ như nhìn thấu mọi ý đồ trong đầu cô. Cô rút túi ra tờ năm đô la đưa cho anh và sắp lại bàn cờ, lần này chọn đi đen. Bốn người khác tụm lại quanh bàn xem họ chơi.
Beth đã thử Phòng thủ Sicilian chống lại nước đi tốt đến ô vua bốn của Benny, nhưng liền bị gạt phăng đi khi anh dùng Gambit Tốt đưa cô vào một thế khai cuộc bất thường. Anh ta nhanh khủng khiếp. Ở trung cuộc, cô khiến anh ta gặp rắc rối đôi chút bằng tốt chồng trên một cột mở, nhưng Benny phát lờ chúng và tấn công vào trung tâm, để yên cho Beth chiếu mình hai lần với xe và để vua trống hoác. Thế nhưng khi cô cố mang mã vào để chiếu hết thì anh ta lao như vũ bão đến tấn công hết hậu rồi đến vua, đưa cô vào một trận đồ chiếu hết. Beth đầu hàng trước cả khi anh kịp đi nước chốt hạ. Lần này cô chung một tờ mười và anh ta thối lại năm.
Cô có sáu mươi đô trong túi, và nhiều hơn ở trong phòng.
Đến trưa thì số người xem đã lên bốn mươi hoặc hơn. Hầu hết các kì thủ trong giải đấu đều có mặt cùng một số khán giả quen mặt, vài sinh viên đại học và một nhóm trông có vẻ là giáo sư. Beth và Benny vẫn tiếp tục chơi, thậm chí không nói chuyện giữa các trận đấu. Beth thắng ván thứ ba với một pha cứu nguy đẹp mắt ngay trước khi cờ rơi, nhưng lại thua một lèo bốn ván và cuối cùng hòa ván thứ năm. Một số thế trận phức tạp đến tuyệt diệu, nhưng không đủ thời gian để phân tích. Cảm giác vừa li kì vừa cáu điên lên. Cô chưa bao giờ thua trận triền miên như vậy, mặc dù đây chỉ là cờ nhanh năm phút chẳng có gì nghiêm trọng nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác im lặng chìm dần vào trong nhục nhã. Lối chơi của Beth vẫn đẹp đẽ, cô vẫn theo sát trận đấu với sự chuẩn xác và phản ứng quyết đoán trước từng mối nguy, đồng thời tạo ra hàng tá nước đe dọa của riêng mình. Nhưng vẫn chẳng nghĩa lí gì. Có một thần lực gì đó ở Benny vượt ngoài tầm hiểu biết của Beth, anh ta đã thắng hết trận này đến trận khác. Cô thấy bất lực, và sâu thẳm bên trong tuy lặng lẽ nhưng dần trỗi lên một cơn phẫn nộ.
Beth đưa anh tờ năm đô la cuối cùng. Đã năm giờ rưỡi chiều. Một hàng cốc rỗng xếp cạnh bàn cờ. Khi cô đứng lên để rời đi, một tràng pháo tay nổ ra và Benny bắt tay cô. Dù chỉ muốn đấm anh ta một phát, cô vẫn nuốt hận mà im lặng. Đám đông trong phòng vẫn lác đác vài tiếng vỗ tay.
Khi Beth rời đi, Phillip Resnais, đối thủ tuần đầu tiên ngăn cô lại. “Nếu là tôi, tôi sẽ không quá lo lắng đâu,” ông nói. “Benny chơi cờ nhanh giỏi hơn bất kì ai trên thế giới. Nhưng như thế chẳng nói lên điều gì cả.”
Beth gật đầu cộc lốc và nói cảm ơn. Khi bước ra ngoài và đắm mình trong ánh nắng chiều muộn, cô thấy mình như một đứa ngốc.
Đêm đến, cô ở lì trong phòng và nốc thuốc an thần. Bốn viên.
Sáng ra cô thấy thư giãn hơn, nhưng lại trì độn. Bà Wheatley trước đây thường hay mô tả rằng mọi thứ như đang quay cuồng, đó cũng là thứ mà Beth cảm thấy khi thức dậy từ giấc ngủ sâu bị đánh thuốc đêm qua. Thế nhưng nỗi xấu hổ vì bị Benny đánh bại đã không còn nữa. Cô lấy lọ thuốc trong ngăn kéo đầu giường ra và siết chặt nắp. Không ích lợi gì để uống thêm thứ này nữa. Ít nhất là cho đến khi giải đấu kết thúc. Đột nhiên Beth nghĩ đến thứ Năm, cái ngày mình trở lại đấu với Benny, và thấy căng thẳng. Cô cất lại lọ thuốc vào tủ, thay đồ đi ăn sáng sớm và uống ba ly cà phê thật đậm. Rồi cô đi bộ nhanh một vòng quanh khuôn viên chính, vừa đi vừa nhẩm chơi một trận của Benny Watts trong sách. Anh ta xuất sắc thật đấy, nhưng không phải là bất bại. Beth tự nhủ mình như thế. Dù sao thì cô vẫn còn ba ngày.
Các trận đấu bắt đầu từ một giờ và kéo dài đến bốn hoặc năm giờ chiều. Các trận hoãn thì được xếp vào buổi tối hoặc sáng hôm sau. Đến trưa đầu óc cô đã tỉnh táo, và khi trận đấu lúc một giờ bắt đầu, cô đã sẵn sàng gặp đối thủ - một thanh niên cao ráo mặc áo phông Black Power đến từ California. Mặc dù để kiểu tóc giống người châu Phi, anh ta lại là da trắng. Tất cả người chơi cờ đều vậy. Cô đáp trả màn Khai cuộc kiểu Anh của anh ta với cả hai quân mã, biến trận đấu thành một cuộc chơi bốn-mã, và quyết định đi ngược lại thông lệ của chính mình bằng cách đổi quân để đưa ván cờ vào tàn cuộc. Mọi thứ vô cùng suôn sẻ và cô cực kì hài lòng với cách mình dùng tốt: Một quân đang ở trên cột sáu còn quân kia đang trên cột bảy khi đối phương đầu hàng. Trận này dễ dàng hơn cô nghĩ, khoảng thời gian nghiên cứu tàn cuộc cùng Beltik thật xứng đáng.
Tối đó tại căn tin, khi cô đang ăn món tráng miệng thì Benny Watts đến ngồi cùng. “Beth à”, anh ta thủ thỉ, “sẽ là em hoặc tôi thôi.”
Cô ngước mắt lên khỏi miếng pudding gạo. “Định làm tôi hoảng à?”
Anh ta bật cười. “Không. Tôi đâu cần làm thế để thắng em.”
Beth tiếp tục ăn và không nói gì.
“Nghe này,” anh ta nói, “Xin lỗi về hôm qua nhé. Không phải tôi muốn thúc em.”
Cô nhấp một ngụm cà phê. “Không phải ư?”
“Tôi chỉ thấy mình cần chút hành động thôi.”
“Và tiền,” Beth thêm vào. Tuy đó không phải là điểm chính.
“Em là kì thủ xuất sắc nhất ở đây,” anh ta tiếp tục. “Tôi đã xem các ván đấu của em. Em tấn công như Alekhine vậy.”
“Hôm qua anh đã cản tôi khá tốt đấy chứ.”
“Đó đâu tính. Tôi giỏi cờ chớp hơn em vì đã chơi nhiều ở New York thôi.”
“Anh đã hạ tôi ở Las Vegas.”
“Lâu rồi mà. Lúc đó em bị ám ảnh việc phải chồng đôi tốt của tôi. Tôi đâu thể dùng lại chiêu đó.”
Beth uống nốt cốc cà phê của mình trong im lặng khi anh ta ăn bữa tối và uống sữa bên cạnh. Khi xong xuôi, cô hỏi, “Anh có chơi trong đầu lúc một mình không? Ý tôi là chơi lại cả trận ấy?”
Anh ta mỉm cười. “Ai mà chả vậy?”
⚝ ✽ ⚝
Tối đó, cô tự cho phép mình xem ti vi trong phòng khách của tòa nhà Hội Sinh Viên. Benny không ở đó, dù vẫn có vài người khác. Cô quay về phòng mình, bỗng dưng thấy thật cô đơn. Đây là giải đấu đầu tiên của Beth kể từ khi bà Wheatley chết, cô nhớ bà vô cùng. Cô rút quyển sách về tàn cuộc từ bộ sưu tập trên bàn và lại nghiên cứu. Kể ra Benny cũng tốt bụng khi nói với cô như thế. Giờ thì Beth cũng thấy quen với mái tóc dài của anh ta rồi, cô thích nó dài như vậy. Tính ra thì anh ta có mái tóc đẹp đấy chứ.
Cô thắng cả hai trận thứ Ba và thứ Tư. Benny vẫn đang đấu khi cô kết thúc ván của mình hôm thứ Tư và đi ngang qua bàn của anh, trong một khắc, cô thấy anh gần như đã nắm chắc phần thắng trong tay. Anh ngước lên và mỉm cười với cô, thì thầm bằng khẩu hình. “Ngày mai nhé.”
Có một sân chơi cho trẻ em ở rìa khuôn viên đại học. Cô lần tìm đến đó nhờ ánh trăng và ngồi chơi xích đu. Tất cả những gì cô muốn lúc này là một ly rượu, nhưng làm sao được. Chà, phải mà có một chai vang đỏ kèm với ít pho mát. Rồi thì thêm vài viên thuốc và đánh một giấc ngon lành. Nhưng cô không thể làm vậy. Cô cần phải tỉnh táo cho buổi sáng mai, cần sẵn sàng để đối đầu Benny Watts vào đúng một giờ. Có lẽ cô sẽ uống một viên rồi đi ngủ. Hoặc hai. Chắc là cô sẽ uống hai. Cô đu đưa tới lui vài lần, lắng nghe tiếng cót két của sợi xích trước khi trở về kí túc xá. Tuy uống hai viên thuốc nhưng phải đến hơn một tiếng sau cô mới ngủ được.
⚝ ✽ ⚝
Có gì đó rất trang trọng trong phong thái của các vị giám đốc giải đấu, cùng với cách những người chơi khác nhìn mình cho Beth biết rằng tất cả sự chú ý trong mùa giải đều đổ dồn vào trận cờ này. Benny và cô là hai người duy nhất tiến xa đến vậy mà chưa hòa một trận nào. Chơi theo vòng tròn thế này thì các bàn không xếp theo thứ hạng, Beth và Benny sẽ chơi ở Bàn Ba tính từ cửa phòng. Nhưng như đã nói, mọi sự chú ý đều chỉ tập trung vào bàn đấu ấy. Khán giả vốn đã ngồi kín hết ghế, nay lại thêm độ chục người đang đứng, tất cả đều yên lặng khi Beth ngồi xuống. Benny có mặt ngay sau, có vài tiếng thì thầm khi anh đi vào chỗ ngồi. Cô nhìn lên đám đông, ngay lập tức, một ý nghĩ nảy lên trong đầu thật rõ ràng và chắc chắn: Họ là hai kì thủ xuất sắc nhất nước Mĩ.
Benny mặc chiếc áo sơ mi jeans phai màu cùng sợi dây chuyền dạng xích, lủng lẳng chiếc mặt huy chương bạc. Tay áo thì xắn lên cao như dân lao động. Khi không cười, trông anh ta lớn hơn nhiều so với tuổi hai mươi bốn. Anh liếc nhìn đám đông, gật đầu thật nhẹ với Beth rồi nhìn chằm chằm vào bàn cờ ngay khi giám đốc ra hiệu bắt đầu. Benny chơi quân trắng. Beth bấm đồng hồ của anh.
Anh đi tốt đến ô vua bốn. Không do dự, cô đáp trả với tốt đến ô tượng bốn cánh hậu: Sicilian. Anh mang quân mã cánh vua ra, cô liền đi tốt đến ô vua ba. Chẳng có ích gì nếu khai cuộc phức tạp với Benny. Anh ta rành khai cuộc hơn cô nhiều. Muốn tóm được anh thì phải vào trung cuộc, và cô phải tấn công trước. Nhưng trước hết, cần tạo thế cân bằng.
Một cảm giác chỉ mới xuất hiện một lần trước đây, nay lại trỗi dậy trong Beth: Cảm giác khi đấu với Borgov tại Mexico - như một đứa trẻ đang cố vượt mặt người lớn. Đến lượt đi thứ hai, cô lén nhìn Benny qua bàn cờ và thấy vẻ tĩnh lặng nghiêm túc trên gương mặt anh, đột nhiên thấy mình chưa sẵn sàng cho trận đấu này. Nhưng điều đó không đúng. Một phần trong cô biết rõ là vậy. Cô đã áp đảo hàng loạt kì thủ chuyên nghiệp ở Mexico trước khi bị hạ bởi Borgov, còn ở mùa giải này, cô đã đánh bại hết Kiện Tướng này đến Kiện Tướng khác. Beth biết rõ rằng thậm chí kể từ hồi tám tuổi khi còn đang chơi cờ với bác lao công ở Methuen, cô cũng đã chơi đầy vững chắc, đầy chuyên nghiệp. Vậy mà giờ đây, vô lí thay, cô lại như một đứa chân ướt chân ráo.
Benny suy nghĩ một lúc lâu và đi một nước bất thường. Thay vì đi tốt hậu, anh ta lại đi tốt tượng cánh hậu đến hàng bốn. Để nó ở đó, đối mặt với tốt tượng cánh hậu của cô, hoàn toàn không được bảo vệ. Beth nhìn trong một phút liền, tự hỏi anh ta nghĩ gì trong đầu. Có thể đây là Maróczy Bind, nhưng không theo trình tự thông thường. Nước đi này hoàn toàn mới, một thứ gì đó có thể đã được lên kế hoạch riêng cho trận đấu này. Bỗng nhiên cô thấy thật xấu hổ khi nhận ra rằng dù đã đọc làu làu quyển sách của Benny, chính mình lại chẳng chuẩn bị gì đặc biệt cho hôm nay cả. Beth chỉ chơi theo cách trước giờ vẫn luôn chơi, trực giác và tấn công.
Nhưng rồi Beth bắt đầu thấy chẳng có gì nham hiểm trong nước đi của Benny cả, chẳng có gì mà cô không xử lí được. Rõ ràng là Beth có thể tránh được việc rơi vào ý đồ của anh ta. Cô hoàn toàn có quyền từ chối “lời mời” đó. Nếu cô đi mã đến ô tượng cánh hậu thứ ba thì nước đi này của anh sẽ thành vô nghĩa. Có lẽ Benny chỉ đang muốn nhanh chóng sở hữu lợi thế như lần chơi cờ nhanh vậy. Thế là cô đem mã ra. Chẳng có chuyện quái gì phải lo, như bà Alma Wheatley vẫn hay nói.
Benny tiếp tục đi tốt đến ô hậu bốn, cô ăn nó, rồi bị anh ăn lại bằng mã. Cô đưa quân mã còn lại ra và chờ anh ta làm điều tương tự. Ngay khi anh làm vậy, cô sẽ ghim và ăn nó ngay. Thế là có tốt chồng. Nước đi tốt tượng cánh hậu đang khiến anh phải trả giá. Lợi thế cô tạo được tuy không nhiều nhưng chắc chắn.
Nhưng anh không đem mã ra mà thay vào đó, lấy quân của cô. Rõ ràng anh ta không muốn tốt chồng. Cô ngẫm nghĩ trong giây lát trước khi ăn lại. Và thật đáng kinh ngạc làm sao, Benny đã ở thế thủ từ bao giờ. Chỉ vài phút trước cô còn thấy mình như một đứa nghiệp dư, vậy mà giờ đây với nước đi thứ ba, Benny Watts lại đang cố gắng làm cô rối trí và tự đưa mình vào tròng.
Hiển nhiên là cô nên lấy tốt mã để ăn quân mã của anh, tiến thẳng đến khu trung tâm. Nếu ăn kiểu ngược lại với tốt hậu, anh ta sẽ đổi hậu ngay. Điều đó ngăn cô nhập thành và vô hiệu hóa quân hậu mà cô ưa dùng cho những đòn tấn công nhanh. Cô vươn tay định lấy tốt mã để ăn mã, nhưng lại rụt tay về. Theo cách nào đó thì cái ý nghĩ về việc mở cột hậu tuy gây sốc nhưng lại hấp dẫn đến lạ. Cô bắt đầu nghiên cứu nó. Dần dần mọi thứ trở nên hợp lí hơn. Nếu quân hậu được đổi sớm thì nhập thành sẽ không còn thích đáng nữa. Cô có thể đem mã ra như mọi người hay làm trong tàn cuộc. Beth lại nhìn Benny và thấy được rằng anh đang băn khoăn vì sao cô lại mất thời gian đến thế cho lối gỡ quân thường lệ này. Anh ta giờ đây trông đã nhỏ nhắn hơn trong mắt cô. Chẳng có cái quái gì phải lo, cô lại nghĩ như vậy, và dứt khoát dùng tốt hậu bắt quân, phơi trần quân hậu của mình.
Không hề do dự, Benny ngay lập tức ăn hậu và bấm đồng hồ. Anh ta còn không thèm nói “Chiếu”. Cô dùng vua để ăn quân theo lẽ thường, và anh đẩy tốt tượng lên để bảo vệ tốt vua. Một nước phòng thủ đơn giản nhưng cô lại thấy phấn khích. Beth thấy thật trần trụi khi mất hậu sớm thế này, nhưng đồng thời lại thấy mạnh mẽ hơn khi không còn nó. Cô biết mình đã chiếm ưu thế và liền đi tốt đến ô vua thứ tư. Động cơ của nước đi ở giai đoạn này vẫn chưa lộ liễu, điều đó mới ấm lòng làm sao. Nó không chỉ mở ra đường chéo cho tượng cánh hậu mà còn giúp giữ chân tốt vua của anh ta ở hàng bốn. Cô ngước lên khỏi bàn cờ và nhìn xung quanh. Tất cả những trận khác đều đang diễn ra, khán giả lặng thinh theo dõi. Có nhiều người đứng xem hơn, họ đứng ở mọi chỗ có thể quan sát được trận giữa cô và Benny. Giám đốc giải đến và đổi quân trên bàn cờ mô phỏng, đưa tốt vua đến ô vua bốn. Khán giả chầm chậm nghiền ngẫm thế cờ. Beth phóng tầm mắt về phía bên kia phòng, ra ngoài ô cửa sổ. Một ngày đẹp đẽ, lá non đâm chồi trên cây và bầu trời thì trong xanh hoàn hảo. Cô thấy bản thân như được mở rộng, thư thái và cởi mở. Cô sắp đánh bại anh. Sắp đánh bại anh một cách ngon lành.
Nước tiếp theo mà cô tìm ra ở lượt đi thứ mười chín thật tinh vi, đẹp tuyệt vời như một kì quan. Nó nổ ra trong đầu cô một cách toàn mĩ, với nửa tá nước đi hiện lên rõ ràng như đang được chiếu lên màn hình lớn trước mặt: Xe, tượng và mã hòa trong một điệu nhảy quanh góc vua trên bàn cờ. Không hề có chiếu tướng hay thậm chí là lợi thế nào trong đó cho Benny cả. Sau khi cô đem mã đến ô hậu năm vào nước đi hai mươi lăm, Benny buộc phải đẩy tốt vì không thể làm gì khác để bảo vệ, cô đã đổi xe-mã lấy xe-mã, đồng thời mang vua đến ô hậu ba. Mặc cho số lượng các quân cờ và tốt đều bằng nhau, nhưng giờ chỉ còn là vấn đề đếm số. Benny sẽ mất đến mười hai nước để đưa tốt đến hàng ngang thứ tám để phong hậu, trong khi cô chỉ cần mười.
Benny đi thêm vài nước nữa, nỗ lực đưa vua ra trong vô vọng để ăn tốt của Beth trước khi bị cô ăn mất, nhưng ngay cả cánh tay anh ta lúc di chuyển vua trông cũng yếu ớt làm sao. Vào khoảnh khắc bị cô bắt đi tốt tượng cánh hậu, anh vươn tay và lật đổ quân vua của mình. Sau một khắc im lặng là tràng pháo tay nhè nhẹ. Beth đã thắng với ba mươi nước cờ.
Khi họ rời phòng, Benny quay sang cô và nói, “Tôi không thể ngờ được em lại để tôi tráo hậu.”
“Tôi cũng không,” cô đáp.