← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 11

Sau buổi lễ trao giải tối thứ Bảy, Benny đưa cô đến một quán rượu trong thị trấn. Họ ngồi ở dãy bàn quây tròn phía sau. Beth nuốt ực hết li bia đầu tiên và gọi thêm một ly nữa. Cả hai ly đều ngon tuyệt. “Từ từ nào,” Benny can, “uống từ từ thôi.” Anh vẫn chưa xong ly đầu tiên.

“Anh nói đúng,” cô đồng ý và uống chậm lại, trong người cũng đã thấy đủ hưng phấn. Không một trận thua. Không một ván hòa. Hai đối thủ cuối cùng đã đề nghị hòa ở trung cuộc, nhưng cô từ chối.

“Điểm số hoàn hảo,” Benny tán thưởng.

“Thật tuyệt,” Beth đáp, ý chỉ việc chiến thắng, nhưng nói về bia cũng rất hợp. Cô nhìn anh kĩ hơn. “Tôi vui vì cách anh tiếp nhận chuyện này.”

“Vỏ bọc thôi,” anh nhún vai. “Tôi đang giận dữ trong lòng đấy.”

“Cũng kín đáo.”

“Đáng ra tôi không nên đi con tốt tượng chết dẫm đó.”

Cả hai ngồi im lặng một lúc. Anh nhấp thêm một ngụm bia, trầm ngâm. “Em tính sao về Borgov?”

“Ở Paris ư? Tôi thậm chí còn chưa có hộ chiếu.”

“Ồ không, khi em đến Moscow ấy.”

“Tôi không hiểu.”

“Họ không gửi thư ở Kentucky sao?”

“Tất nhiên là có.”

“Giải Khách Mời Moscow. Quán quân Mĩ sẽ được mời.”

“Tôi muốn thêm chai nữa,” cô cắt ngang.

“Em không biết à?” Benny sốc thấy rõ.

“Tôi đi gọi cho mình ly nữa đây.”

“Cứ tự nhiên.”

Beth đến quầy bar và gọi một chai. Cô đã từng nghe về Giải Khách mời Moscow nhưng không biết gì về nó. Sau khi người phục vụ mang bia ra, cô bảo anh ta lấy thêm chai nữa. Khi cô quay lại bàn, Benny lên tiếng ngay, “Hơi quá rồi đấy.”

“Có lẽ vậy.” Cô đợi cho bọt lắng xuống rồi uống một ngụm. “Nếu đi thì tôi sẽ đến Moscow bằng cách nào?”

“Hồi trước thì Liên Đoàn trả tiền vé cho tôi và một nhóm nhà thờ lo phần còn lại.”

“Anh có người đi cùng chứ?”

“Là Barnes.”

“Barnes á?” Cô nhìn anh chằm chằm.

“Đi Nga một mình vất vả lắm đó.” Anh cau mày. “Em không nên uống nhiều như vậy. Đến tuổi hai mươi mốt là rệu rã hết”.

Cô đặt ly xuống. “Còn ai khác chơi ở Moscow nữa?”

“Bốn kì thủ hàng đầu Liên Xô và bốn quốc gia khác.”

Nghĩa là sẽ có Luchenko và Borgov. Có thể cả Shapkin nữa. Cô không muốn nghĩ về nó chút nào. Cô lặng lẽ nhìn anh một lúc. “Tôi thích tóc anh, Benny ạ.”

Anh liếc sang cô ngờ vực. “Hẳn rồi,” anh tiếp tục. “Thế còn Nga thì sao?”

Beth uống thêm ngụm bia nữa. Quả thật cô có thích kiểu tóc lẫn đôi mắt xanh của Benny. Cô chưa từng nhìn anh theo kiểu hấp dẫn nam nữ như vậy, nhưng giờ thì có. “Bốn kì thủ Nga là rất nhiều tay chơi cờ người Nga đấy,” cô đáp.

“Đúng là tàn sát.” Anh nâng ly và uống cạn. Nãy giờ vẫn một ly đó. “Beth ạ,” anh nói, “em là người Mĩ duy nhất tôi biết có cơ may thắng cuộc.”

“Tôi thảm bại trước Borgov ở Mexico đó.”

“Khi nào em đến Paris?” Benny hỏi.

“Năm tuần nữa.”

“Vậy thì trước mắt hãy sắp xếp cuộc sống của mình với trọng tâm ấy và nghiên cứu thêm. Tìm một huấn luyện viên đi.”

“Anh được không?”

Benny suy nghĩ một giây. “Em đến New York được không?”

“Tôi không biết nữa.”

“Em có thể ngủ trong phòng khách của tôi, rồi từ đó đi Paris luôn.”

Cô hơi sốc. “Tôi có một ngôi nhà cần coi sóc ở Kentucky.”

“Cứ để cái nhà chết tiệt đó sụp đổ đi.”

“Tôi chưa sẵn sàng...”

“Vậy thì khi nào? Năm sau? Hay mười năm sau?”

“Tôi không biết.”

Anh nghiêng người về phía trước và chậm rãi nói: “Nếu không làm ngay, em sẽ nốc trôi tài năng của mình theo rượu mất. Trôi tuột xuống cống luôn.”

“Borgov khiến tôi trông như đồ ngốc.”

“Là vì lúc đó em chưa sẵn sàng.”

“Cũng chẳng rõ tôi có đủ giỏi không nữa.”

“Tôi hiểu,” anh nói, “nhưng hiện tại em là người giỏi nhất.”

Cô hít một hơi sâu. “Được rồi. Tôi sẽ đến New York.”

“Ta sẽ xuất phát từ đây,” anh cười hài lòng. “Tôi sẽ lái xe.”

“Khi nào?” Chuyện xảy ra quá nhanh. Cô không tránh khỏi sợ hãi.

“Chiều mai, khi mọi thứ ở đây kết thúc. Chúng ta sẽ đi ngay khi có thể.”

Anh đứng dậy. “Còn về tình dục...”

Cô ngước lên nhìn. “Thì quên đi,” anh nói.

⚝ ✽ ⚝

“Mùa Xuân là nhất,” Benny khẳng định, “hoàn toàn là hạng nhất.”

“Xuân chỗ nào đâu?” Beth hỏi. Họ đang lái xe dọc theo đoạn đường nhựa xám của Pennsylvania Turnpike, con đường lấp đầy sỏi đá với toàn xe bán tải và xe khách bám đầy bụi.

“Đâu đó ngoài kia. Tít trên những ngọn đồi. Ngay cả ở New York.”

“Ohio thật dễ chịu,” Beth nói, tuy chẳng thích thú lắm với cuộc thảo luận này. Thời tiết không làm Beth quan tâm. Cô chưa dàn xếp gì cho căn nhà ở Lexington, cũng không gọi điện được cho luật sư và càng không biết điều gì sắp xảy đến ở New York. Cô không thích sự thờ ơ của Benny trước sự rối bời của mình, nét vô lo đáng ghét luôn tỏa nắng trên mặt anh. Anh đã mang cái vẻ đó suốt buổi trao giải, cả lúc cô trả lời phỏng vấn, kí tên và cảm ơn các thể loại quan chức cùng Liên Đoàn Cờ Vua vì đã cất công xuống đây từ New York chỉ để thảo luận về tầm quan trọng của cờ vua. Lúc này vẻ mặt anh rỗng không như vậy. Cô nhìn ra đường.

Một lúc sau anh mới lên tiếng. “Nếu em đi Moscow, tôi muốn đi cùng.”

Thật bất ngờ làm sao. Từ khi lên xe đến giờ họ chưa nhắc lời nào về Nga hay cờ vua. “Như kiểu người hộ tống á?”

“Sao cũng được. Nhưng tôi không đủ khả năng trả phí đâu.”

“Anh muốn tôi trả hay gì?”

“Sẽ có vốn thôi. Trong lúc em phỏng vấn với tạp chí, tôi đã nói chuyện với Johanssen. Anh ta bảo Liên Đoàn sẽ không chi đồng nào cho người hộ tống cả.”

“Tôi chỉ mới nghĩ đến Paris thôi,” cô nói. “Còn chưa quyết định có đến Moscow hay không.”

“Em sẽ đi.”

“Tôi thậm chí còn chẳng biết mình sẽ ở cùng anh mấy ngày nữa là. Chưa kể tôi phải làm hộ chiếu.”

“Đến New York tôi sẽ dẫn em đi.”

Beth định nói thêm gì đó nhưng lại thôi, rồi quay sang nhìn Benny. Một khi sự lãnh đạm trên mặt anh dần biến mất, cô thấy cảm tình với anh hơn. Cô đã làm tình với hai người đàn ông trong đời mình, và cả hai lần chẳng thể gọi là làm tình đúng nghĩa, lên giường với Benny xem ra sẽ khá khẩm hơn. Cô nghĩ mình sẽ cảm nhận được nhiều thứ hơn. Họ sẽ ở cùng nhau trong căn hộ của anh vào nửa đêm, ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra. Có khi về đến nhà, anh sẽ nghĩ lại.

“Chơi cờ thôi,” Benny đề xuất. “Tôi sẽ đi trắng. Tốt lên ô vua bốn.”

Cô nhún vai. “Tốt đến ô tượng cánh hậu bốn.”

“M,” anh dùng chữ cái chỉ quân “mã”. “Đến K-B3.”

“Tốt đến ô hậu ba.” Cô không chắc mình thích như này. Cô chưa bao giờ chia sẻ bàn cờ trong đầu mình với ai, có một cảm giác bị xâm nhập khi cô mở nó ra để đón các nước đi của Benny.

“Tốt đến Q4,” Benny tiếp tục.

“Tốt bắt tốt.”

“Mã bắt quân.”

“Mã. Ô tượng cánh vua ba.” Thật ra việc này cũng dễ. Cô có thể vừa dán mắt vào con đường trải dài phía trước vừa nhìn thấy bàn cờ và các quân mà không gặp khó khăn gì.

“Mã đến Q-B3,” Benny tiếp.

“Tốt đến ô mã cánh vua ba.”

“Tốt tới B bốn.”

“Tốt đến B bốn.”

“Levenfish,” Benny nói cộc lốc. “Chưa từng ưa nó.”

“Đi quân mã của anh đi.”

Đột nhiên giọng anh lạnh băng, “Đừng có chỉ bảo tôi phải đi quân gì.” Beth giật lùi ra sau như thể vừa nhận một vết chích.

Họ lái xe trong im lặng được vài dặm. Beth nhìn những dải phân cách bằng thép màu xám đang dần tách họ ra khỏi làn đường. Một lúc sau, khi xe đến đường hầm, Benny lên tiếng, “Em nói đúng, mã nên đến B-3. Tôi sẽ đi như thế.”

Cô do dự một lúc trước khi đáp. “Được thôi. Tôi sẽ bắt mã.”

“Tốt bắt quân,” đến lượt Benny.

“Tốt đến ô vua thứ năm.”

“Tốt lại bắt quân. Em có biết Scharz nói gì về nước này ở phần chú thích không?” Benny hỏi.

“Tôi không đọc chú thích,” Beth trả lời.

“Đến lúc em nên đọc rồi đấy.”

“Tôi không ưa Scharz.”

“Tôi cũng không,” Benny đáp. “Nhưng tôi vẫn đọc đấy thôi. Em đi nước nào?”

“Hậu bắt hậu. Chiếu tướng.” Cô có thể nghe được sự ủ rũ trong giọng mình.

“Vua bắt quân,” lúc này Benny đã thả lỏng hơn sau tay lái. Xe lăn bánh qua vùng Pennsylvania. Beth buộc anh phải đầu hàng ở nước đi thứ hai mươi bảy và cảm thấy phấn chấn hơn đôi chút. Sicilian luôn là khai cuộc ưa thích của cô.

⚝ ✽ ⚝

Lối đi vào căn hộ của Benny chất đống những túi nhựa đầy rác, trên trần thì trơ trọi mỗi một bóng đèn bẩn. Hành lang được lát gạch trắng, và vào nửa đêm thế này thì trông buồn thảm không khác gì nhà vệ sinh ngoài bến xe buýt cả. Trước cửa phòng Benny có đến ba ổ khóa, được sơn đỏ và xịt sơn đen mấy chữ khó hiểu kiểu như “Bezbo”.

Phía sau cửa là một phòng khách nhỏ bừa bộn với sách xếp chồng khắp nơi. Nhưng ánh sáng khi anh bật đèn bàn lên lại khá dễ chịu. Một đầu là bếp, ngay cạnh là cửa phòng ngủ. Có một tấm thảm cỏ nhựa, không ghế cũng không sofa, chỉ có vài chiếc gối đen để ngồi và mấy cây đèn đặt bên cạnh.

Phòng tắm đúng kiểu điển hình, sàn nhà lát gạch đen trắng và vòi nước nóng bị hỏng. Có một bồn tắm và vòi sen với rèm che bằng nhựa. Sau khi rửa mặt và tay, cô trở ra phòng khách. Benny đã vào phòng ngủ để dỡ đồ. Túi của cô vẫn còn nằm trên sàn, cạnh một tủ sách. Cô đi qua, mệt mỏi nhìn đống sách ấy. Cả năm kệ đều là sách cờ vua. Có vài cuốn bằng tiếng Nga và Đức, nhưng đều về cờ vua cả. Cô bước qua tấm thảm cứng để sang phía kia phòng, nơi đặt một tủ sách khác làm từ những tấm ván xếp lên gạch. Cũng lại sách cờ vua. Có cả một kệ chỉ dành cho tuần san cờ vua Nga Shakhmatni Byulleten từ tận những năm một chín năm mươi.

“Tủ áo này vẫn còn chỗ,” giọng Benny vọng ra từ phòng ngủ. “Em có thể treo đồ lên nếu muốn.”

“Được thôi,” cô đáp, đầu óc đã tự động quay lại đường cao tốc, nơi ý nghĩ có thể làm tình khi về đến đây đã nảy ra. Giờ cô chỉ muốn đi ngủ. Nhưng ngủ ở đâu đây? “Tôi cứ tưởng mình sẽ ngủ trên sofa chứ,” cô nói.

Đứng ở ngưỡng cửa, anh đính chính, “Tôi bảo là ‘phòng khách’ mà.” Rồi quay vào phòng ngủ sau đó mang trở ra một thứ gì đó trông cồng kềnh và một thứ khác trông như máy bơm. Anh trải nó ra giữa phòng và bắt đầu dùng chân đạp máy bơm, một lát sau nó căng lên thành tấm đệm hơi. “Tôi sẽ lấy ga trải,” Benny nói đoạn lấy chúng ra từ phòng ngủ.

“Để tôi,” Beth nói và giành lấy chúng từ tay anh. Nhìn là cô đã không ưa tấm nệm này, nhưng cô biết mình để thuốc ở đâu. Nếu cần, Beth sẽ lấy ra vài viên sau khi anh đã ngủ. Chẳng có gì uống được trong căn hộ này cả. Không cần Benny nói, cô cũng tự biết điều đó.

Hẳn là Beth đã ngủ trước cả Benny, bởi cô đã quên bẵng luôn mấy viên thuốc trong hành lí. Cô bị đánh thức bởi tiếng còi xe bên ngoài, cứu thương hoặc cứu hỏa gì đấy. Ban đầu, cô không thể ngồi dậy được, không có mép giường để tì chân lên. Cuối cùng cô đẩy người đứng bật dậy, trên người là bộ pyjamas, nhìn quanh quất. Benny đang đứng chỗ quầy bếp, quay lưng về phía cô. Cô biết mình đang ở đâu, nhưng mọi thứ trông khác hẳn dưới ánh sáng ban ngày. Tiếng còi hụ xa dần và thay bằng thứ âm thanh giao thông trộn lẫn của New York. Một bên mành để mở và cô thấy được ghế tài của một chiếc xe tải lớn, sát cô đến độ gần như cả chỗ Benny đứng. Ở phía xa, taxi đang nối đuôi nhau.

Benny quay người và tiến đến chỗ Beth. Anh đưa cho cô một cốc giấy lớn.

Trên đó ghi “Chock Full O’ Nuts.” Chuyện này thật lạ lùng làm sao. Chưa có ai cho cô thứ gì vào buổi sáng cả, đặc biệt càng không phải bà Wheatley, người không bao giờ dậy nổi trước lúc Beth ăn sáng. Cô gỡ cái nắp nhựa và nếm thử cà phê. “Cảm ơn anh.”

“Thay đồ trong phòng ngủ nhé,” Benny dặn.

“Tôi cần tắm trước đã.”

“Cứ tự nhiên, của em cả đấy.”

⚝ ✽ ⚝

Benny đã chuẩn bị một bàn chơi bài dạng gấp, bên trên đặt sẵn bàn cờ xanh lá và be. Khi cô vào phòng khách thì anh đang sắp xếp các quân lại. “Rồi,” anh hài lòng, “chúng ta bắt đầu với mấy tập này.” Nói đoạn anh đưa cho cô một cuộn sách bìa mềm và tạp chí cột lại bằng dây thun. Ngoài cùng là một cuốn nhỏ với bìa bọc rẻ tiền, Đại hội Cờ vua Giáng sinh Hastings - Hội trường Falaise, Vườn Đá Trắng , và ngay bên dưới là Tuyển tập ván đấu . Các trang dày đặc chữ đánh máy với lớp mực in mờ nhòe. Một trang nọ có hai ván cờ cùng dòng chú thích in đậm: Luchenko - Uhlmann; Borgov - Penrose . Anh đưa cho cô một cuốn khác có tựa đơn giản Đại Kiện Tướng cờ vua . Trông cũng giống tập sách Hastings . Ba trong số đống tạp chí là từ Đức, và một của Nga.

“Mình sẽ chơi các ván của Hasting,” Benny đề xuất. Anh đi vào phòng ngủ và trở ra với hai chiếc ghế gỗ trơn, đặt hai bên chiếc bàn gấp cạnh cửa sổ. Xe tải vẫn đậu bên ngoài và đường phố đầy những dòng xe di chuyển như rùa bò. “Em chơi trắng còn tôi đi đen.”

“Tôi còn chưa ăn sáng...”

“Trứng trong tủ lạnh,” Benny chỉ. “Rồi ta chơi ván của Borgov trước.”

“Tất cả ư?”

“Ông ta sẽ ở Paris đấy.”

Cô nhìn vào cuốn tạp chí trên tay, rồi lại liếc qua chiếc bàn cạnh cửa sổ và dừng ở đồng hồ của mình. Đã tám giờ mười phút. “Tôi sẽ ăn trứng trước,” cô vẫn quả quyết.

Bữa trưa, họ mua bánh mì kẹp ngoài hàng và ăn ngay bên bàn cờ. Đến tối, họ gọi đồ ăn từ tiệm ăn Tàu trên Đại Lộ Số Một. Benny không để cô lướt nhanh qua khai cuộc, anh ngăn cô lại bất cứ khi nào có một nước đi mơ hồ và hỏi lí do. Anh bắt cô phân tích mọi thứ dù nó bình thường đến đâu. Thậm chí thỉnh thoảng anh còn giữ tay cô lại không cho đi quân và tuôn một tràng câu hỏi. “Tại sao không tiến mã lên?”, “Sao đối phương không phòng thủ trước quân xe?”, “Điều gì sẽ xảy ra với tốt chậm tiến?” Vô cùng khắt khe và dữ dội, anh không bao giờ bỏ qua cơ hội nào để đặt câu hỏi cả. Nhiều năm nay cô đã luôn nhận thức được những câu hỏi này, thế nhưng lại chưa bao giờ khắt khe ép mình phải trả lời cho bằng được cả. Tâm trí cô đang bận chạy đua theo những đòn tấn công phát triển từ thế trận trước mặt. Khi cô đang bận cho Luchenko, Mecking hoặc Czerniak tấn công chớp nhoáng vào Borgov, thì Benny lại chen ngang bằng một câu hỏi về phòng thủ, hay mở ô màu sáng hay tối, hoặc dùng xe để tranh cột. Nhiều lúc cô tức sôi cả máu, nhưng cũng ý thức được sự thích đáng trong câu hỏi anh đặt ra. Từ lúc phát hiện ra Bình luận cờ vua , Beth đã luôn chơi các ván của Đại Kiến Tướng trong đầu mình, nhưng đúng là cô chưa từng chơi một cách kỉ luật. Cô chơi để đắm mình vào chiến thắng, để cảm nhận cú hích đầy phấn khích trước một nước thí quân hoặc chiếu bí, đặc biệt là những ván được in trong sách vì chúng lúc nào cũng đầy những kịch tính kiểu vậy. Như sách của Fred Reinfeld chẳng hạn, không thiếu những nước thí hậu lẫn chất kịch nghệ đi kèm trong đó. Từ kinh nghiệm thi đấu của mình, Beth biết rằng cô không thể dựa vào việc đối thủ tự đưa mình vào thế thí hậu hoặc một nước chiếu hết bất ngờ với mã và xe. Tuy nhiên, Beth vẫn trân trọng sự phấn khích của những ván cờ như thế. Đó là lí do cô thích Morphi đến vậy, không phải những ván thường thường và dĩ nhiên không phải những trận thua, Morphi cũng có những trận thảm bại như bao người chứ. Thế nhưng cô luôn chán ghét kiểu cờ vua thông thường, ngay cả khi chúng được chơi bởi các Đại Kiện Tướng. Chán theo cái kiểu cô vẫn hay nản khi đọc bài phân tích tàn cuộc của Reuben Fine, hay các bài phân tích đối lập chỉ ra sai lầm của Reuben Fine trên tờ Bình luận cờ vua . Cô chưa bao giờ làm bất cứ điều gì giống như những việc Benny đang bắt cô làm bây giờ.

Các ván cờ cô phải chơi qua vô cùng nghiêm túc, đó là thứ cờ vua năng suất được chơi bởi các kì thủ đại tài của thế giới, và sự căng não trong mỗi nước đi thật đáng kinh sợ. Tuy vậy, kết quả lại thường rất buồn tẻ và chẳng mấy thuyết phục. Chỉ một nước đi tốt trắng cũng có thể nói lên cả một năng lượng suy nghĩ khổng lồ, như khi mở ra một mối đe dọa tầm xa cả nửa tá lượt di chuyển, thế nhưng quân đen sẽ luôn nhìn trước được mối đe dọa đó và hủy hoại nó ngay với một nước đi phù hợp. Thế là mọi sự đẹp đẽ đi tong. Thật khó chịu và đáng chán, tuy nhiên vì Benny buộc cô phải ngừng lại và nhìn kĩ mọi thứ, cô bắt đầu thấy được nó cũng khá thú vị. Cứ thế liên tục trong sáu ngày, họ chỉ rời khỏi căn hộ khi cần thiết và thêm một lần vào tối thứ Tư để đi xem phim. Benny chẳng có lấy nổi chiếc ti vi hay máy chiếu. Căn hộ của anh đúng nghĩa chỉ để ăn, ngủ và chơi cờ. Họ chơi qua hết tập sách Hastings và cả quyển của Nga, không bỏ sót ván nào ngoài các trận hòa cấp Đại Kiện Tướng.

Hôm thứ Ba, cô đã gọi điện được cho luật sư của mình ở Kentucky và nhờ ông ta kiểm tra mọi thứ ở nhà. Rồi cô đến một chi nhánh ngân hàng Chemical gần nhà Benny mở một tài khoản bằng tờ ngân phiếu thắng được ở Ohio. Sẽ mất độ năm ngày để quá trình chuyển tiền xong xuôi. Cô vẫn còn đủ ngân phiếu du lịch để chi trả cho đến lúc đó.

Suốt tuần đầu tiên, hai người cực kì ít nói chuyện. Cũng không có gì gợi tình xảy ra. Beth vẫn chưa quên được ý nghĩ đó, nhưng cô quá bận rộn với mấy ván cờ. Đôi lúc vào nửa đêm, sau khi kết thúc, cô thường ngồi một lát trên sàn hoặc đi đến quán ăn ở Đại lộ số Hai hay Ba gì đấy để mua kem hoặc một thỏi sô cô la Hershey. Cô chưa bước chân vào quán bar nào, cũng rất ít khi ra ngoài quá lâu. Đúng là New York trông có vẻ dữ dội và nguy hiểm vào ban đêm, nhưng đó không phải là nguyên do. Chỉ là cô quá mệt mỏi để làm gì khác ngoài việc quay lại căn hộ, bơm hơi vào nệm và đi ngủ.

Đôi khi, cảm giác ở bên Benny giống như đang ở một mình. Có những lúc, trong nhiều giờ liền anh ta cư xử hoàn toàn vô cảm. Thứ gì đó trong cô thích nghi với điều đó, cô cũng trở nên lãnh đạm và lạnh lùng không kém, không giao tiếp gì ngoài cờ vua.

Nhưng thỉnh thoảng cũng có ngoại lệ. Một lần khi cô đang nghiên cứu một thế trận đặc biệt phức tạp đã khiến trận đấu phải kết thúc hòa giữa hai đấu thủ Nga, đột nhiên cô nhìn ra thứ gì đó, rồi lần theo đến khi vỡ oà. “Benny ơi, nhìn này!” Cô bắt đầu di chuyển các quân. “Ông ta đã bỏ lỡ một nước. Đen có nước đi này với mã...” và cô chỉ ra cách để quân đen giành chiến thắng. Thế là Benny cười toác cả miệng, chạy đến chỗ Beth đang ngồi cạnh bàn cờ và ôm lấy vai cô.

Hầu hết thời gian, cờ vua là thứ ngôn ngữ duy nhất giữa họ. Một buổi chiều nọ khi đã dành ba hoặc bốn tiếng gì đó để phân tích tàn cuộc, cô nói một cách mệt mỏi, “Anh không thỉnh thoảng thấy chán hả?” Và anh nhìn cô trống rỗng,“Còn gì khác để làm sao?”

⚝ ✽ ⚝

Họ đang chơi tàn cuộc xe và tốt thì có tiếng gõ cửa. Benny đứng lên và ra mở cửa, bên ngoài có ba người. Một trong số đó là nữ. Beth nhận ra một người trong mẩu tin của tờ Bình luận cờ vua vài tháng trước, người còn lại trông quen quen nhưng cô không thể nhớ nổi. Cô gái đi cùng thì đẹp tuyệt, đoán chừng hai mươi lăm tuổi, tóc đen và làn da trắng nhợt. Cô ta mặc một chiếc váy xám ngắn cũn cùng áo sơ mi kiểu quân đội có cầu vai.

“Đây là Beth Harmon,” Benny giới thiệu.“Còn đây là Hilton Wexler, Đại Kiện Tướng Arthur Levertov, và Jenny Baynes.”

“Nhà vô địch mới đây mà,” Levertov cúi đầu chào nhẹ. Anh ta khoảng ba mươi tuổi và đã hơi hói.

“Xin chào,” Beth đứng dậy khỏi bàn.

“Chúc mừng nhé!” Wexler nhảy vào. “Benny đây cần bài học về sự khiêm tốn.”

“Tôi vốn đã đứng đầu bảng điểm khiêm tốn rồi,” Benny trả treo.

Cô gái chìa tay ra. “Rất vui được biết cậu.”

Cảm giác thật kì lạ khi đứng đây cùng tất cả những người này, trong phòng khách nhỏ xíu của Benny. Beth thấy như thể đã sống trong căn hộ này hết nửa đời mình với Benny, cùng nhau nghiên cứu cờ vua, và thật bực mình khi có người khác xen ngang. Mà đó là cô chỉ mới ở New York có chín ngày thôi. Không biết phải làm gì khác, cô lại ngồi xuống bàn cờ. Wexler đến đứng ở phía bên kia. “Em có chơi nan đề không?”

“Không.” Khi còn nhỏ cô đã thử qua vài lần nhưng chúng không khiến cô thích thú lắm. Các vị trí trông không tự nhiên chút nào. Trắng hai nước và chiếu tướng. Nghe thật vớ vẩn làm sao, như kiểu bà Wheatley thường nói.

“Để tôi cho em xem,” Wexler hào hứng. Giọng anh ta thân thiện và dễ chịu. “Xin phép xáo trộn ván cờ chút nhé?”

“Anh cứ tự nhiên.”

“Hilton à,” Jenny tiến lại gần họ, “cô ấy không phải một trong những đứa dở hơi chơi nan đề của anh đâu. Người ta là nhà Vô Địch Mĩ đấy.”

“Không sao đâu,” Beth cười nhẹ. Nhưng cô thấy vui vì câu nói của Jenny.

Wexler đặt lại các quân trên bàn cờ đến khi ra một thế trận lạ lùng với hai hậu ở góc và bốn xe trên cùng một cột. Hai ông vua gần như ngay chính giữa. Chẳng có thế trận nào như thế trong một trận đấu thật sự cả. Khi đã xong xuôi, anh khoác tay trước ngực. “Đây là nan đề tôi ưa thích,” anh bắt đầu. “Trắng thắng trong ba nước.”

Beth nhìn chúng bực bội. Thật ngớ ngẩn khi phải đối phó với một thứ thế này. Nó có bao giờ xuất hiện trong một trận đấu thật đâu cơ chứ. Tiến quân tốt lên, chiếu với mã, và vua di chuyển vào góc. Nhưng rồi khi tốt phong cấp hậu, thế trận sẽ rơi vào bế tắc. Có thể nếu tốt phong cấp mã sẽ giúp tạo nước chiếu tướng tiếp theo. Như thế nghe ổn hơn. Và nếu vua cứ yên vị sau lần chiếu đầu tiên... Cô quay ngược lại thế đó và liền nhận ra mình nên làm gì. Cũng giống một nan đề trong môn Đại Số, mà cô thì luôn nắm trùm môn đó. Cô ngước lên nhìn Wexler. “Tốt đến ô hậu bảy.”

Anh ta kinh ngạc. “Chúa ơi, nhanh thật đó.”

Jenny mỉm cười đắc chí. “Thấy chưa, Hilton.”

Sau một hồi im lặng theo dõi tất cả, Benny đột ngột lên tiếng. “Hãy chơi đồng thời đi. Em đấu cả bọn.”

“Không có tôi đâu nha,” Jenny nói ngay. “Luật chơi tôi còn chẳng biết.”

“Có đủ bàn và quân cờ chứ?” Beth hỏi.

“Trên kệ tủ quần áo.” Benny đi vào phòng ngủ và trở ra với một thùng các tông. “Chúng ta sẽ chơi luôn trên sàn nhà.”

“Giới hạn thời gian kiểu gì đây?” Levertov hỏi.

Beth nảy ra một ý tưởng. “Hãy chơi cờ nhanh đi.”

“Vậy bọn tôi sẽ có lợi đấy,” Benny cảnh báo. “Thừa thời gian suy nghĩ trong khi em đi nước.”

“Tôi muốn thử.”

“Chẳng để làm gì hết. Em đâu mạnh cờ nhanh. Nhớ chứ?” Giọng điệu của Benny rất nghiêm túc.

Một phần trong cô trỗi dậy và đáp trả quyết liệt với câu nói đầy ẩn ý đó của Benny. “Cá mười đô là tôi sẽ hạ anh.”

“Nhỡ đâu em dồn sức đọ tôi, mặc các ván khác?”

Muốn đá gã này một cái, thật sự. “Tôi cũng sẽ cá mỗi ván khác mười đô.” Cô tự ngạc nhiên với sự chắc nịch trong giọng nói của mình. Nghe hệt như bà cô Deardorff.

Benny nhún vai. “Được thôi. Tiền của em mà.”

“Đặt ba bàn cờ lên sàn đi. Tôi sẽ ngồi giữa.”

Họ chơi với ba đồng hồ đếm. Những ngày gần đây Beth đã trở nên vô cùng nhạy bén, cô chơi với sự chuẩn xác cao độ, tấn công tất cả gần như cùng lúc. Cô hạ cả ba người còn nhanh hơn dự đoán.

Khi trận đấu kết thúc, Benny chẳng nói chẳng rằng. Đi vào phòng ngủ, anh lấy ví tiền và rút ra ba tờ mười đô đưa cho Beth.

“Lại lần nữa đi,” Beth đề nghị. Giọng cô có chút cay đắng, khi nghe cái câu mà phải chi đang nói về tình dục: Lại lần nữa đi. Nếu đây đã là những gì Benny muốn, cô sẽ cho anh thỏa ý. Cô bắt đầu xếp lại các quân.

Họ ngồi vào vị trí trên sàn, và Beth lại chơi quân trắng đấu lại ba người. Những bàn cờ được đặt xòe ra trước mặt để cô không phải xoay người mỗi khi đến lượt. Nhưng cũng hiếm khi cô cần hội ý gì với họ, chỉ quay sang để di chuyển quân. Cô chơi từ bàn cờ trong đầu mình. Thậm chí những động tác đều như máy khi đi quân hay bấm đồng hồ cũng nhẹ nhàng làm sao. Thế trận của Benny trông thật vô vọng khi cờ đồng hồ rơi xuống mà phía cô vẫn còn dư thời gian. Anh chung thêm ba mươi đô nữa, và nói “Không” liền ngay khi được đề nghị chơi lại.

Có chút căng thẳng trong phòng và chẳng ai biết làm gì để xoa dịu nó cả. Jenny cố gắng cười giả lả: “Đúng là chủ nghĩa đàn ông thượng đẳng”, nhưng cũng không giúp tình hình khá hơn. Beth ghim Benny vô cùng, cô giận vì anh bị đánh bại quá dễ dàng như thế, lẫn cái cách anh đón nhận chuyện đó, cố gắng tỏ ra bình thản như thể chả có gì ảnh hưởng đến mình.

Thế rồi Benny làm một hành động bất ngờ. Từ dáng ngồi thẳng lưng nãy giờ, anh dựa vào tường phía sau, hai chân duỗi thẳng ra đầy thư giãn. “Chà, nhóc ạ,” anh nói, “Tôi nghĩ em ‘chín’ rồi đấy.” Và tất cả cùng phá lên cười. Beth nhìn sang Jenny, đang ngồi trên sàn cạnh Wexler. Jenny, cô gái xinh đẹp và thông minh kia, đang nhìn Beth đầy ngưỡng mộ.

⚝ ✽ ⚝

Beth và Benny dành vài ngày tiếp theo quay về những năm một chín năm mươi để nghiên cứu Shakhmatni Byulletens . Thỉnh thoảng họ sẽ chơi một ván và Beth luôn thắng. Cô thấy như mình đang vượt mặt Benny theo cách có thể nhìn được bằng mắt thường vậy. Và cả hai đều kinh ngạc trước điều đó. Một lần khi đang chơi, cô tìm được cách tấn công quân hậu của anh vào nước mười ba và buộc anh phải hạ vua ở nước mười sáu. “Chậc,” anh chỉ nhẹ nhàng nói, “mười lăm năm rồi chưa có ai làm được thế với tôi”.

“Thậm chí cả Borgov à?”

“Thậm chí là Borgov.”

Đôi khi cờ vua khiến Beth thức trắng hàng giờ liền. Giống như hồi ở Methuen vậy, trừ việc cô thấy thư giãn hơn và không còn sợ sự mất ngủ ấy nữa. Beth sẽ nằm trên tấm nệm phòng khách sau nửa đêm, chìm giữa âm thanh ồn ào của đường phố New York qua khung cửa sổ mở và nghiên cứu thế trận trong đầu mình. Chúng rõ ràng hơn bao giờ hết. Nhờ không uống thuốc an thần mà cô thấy minh mẫn hơn nhiều. Hiện lên trong đầu cô giờ không phải là ván cờ hoàn chỉnh nữa, mà tập trung vào tình huống cụ thể - những thế trận “quan trọng về mặt lí thuyết” và “cần nghiên cứu kĩ lưỡng”. Cô nằm đó, giữa tiếng hò hét của đám say xỉn ngoài phố, dần thuần thục những thế cờ khét tiếng về độ phức tạp. Ngoài kia, một cặp đôi đang cãi vã, đứa con gái hét lên, “Tôi hết chịu nổi rồi. Tôi muốn điên luôn rồi!” và thằng con trai thì cứ gào đáp lại, “Giống con em chết tiệt của cô thôi”. Trong này, Beth vẫn nằm trên nệm, chứng kiến một nước phong cấp tốt thành hậu mà cô chưa từng thấy bao giờ. Đẹp tuyệt. Có thể mang ra thực chiến được đây. Cô chắc chắn sẽ dùng nó. “Cút mẹ anh đi,” đứa con gái lại hét váng lên. Beth ngả người, vui sướng chìm vào giấc ngủ.

⚝ ✽ ⚝

Họ dành cả tuần thứ ba để chơi đi chơi lại các trận của Borgov, đến quá nửa đêm thứ Năm thì kết thúc ván cuối cùng. Khi Beth đã phân tích xong quyết định đầu hàng của Borgov, tìm ra cách để Borgov có thể né trận hòa, cô nhìn lên và thấy Benny đang ngáp dài. Đêm khá oi dù cửa sổ mở toang.

“Shapkin đi sai nước trung cuộc rồi,” Beth kết luận. “Đáng lẽ ông ta nên bảo vệ cánh hậu.”

Benny nhìn cô, giọng ngái ngủ. “Đến tôi thỉnh thoảng còn ngán cờ vua nữa là.”

Cô đứng lên khỏi bàn cờ. “Đến giờ đi ngủ rồi.”

“Không nhanh thế chứ,” Benny chặn lại. Anh nhìn cô rồi mỉm cười. “Em vẫn còn thích tóc tôi chứ?”

“Dạo gần đây tôi chỉ quan tâm đến việc đánh bại Vasili Borgov,” Beth hờ hững. “Tóc của anh không có cửa đâu.”

“Đi ngủ cùng tôi đi.”

Họ đã bên nhau được ba tuần và cô gần như quên bẵng chuyện tình dục này rồi. “Tôi mệt rồi”, cô đáp cụt ngủn, cảm thấy bực tức.

“Tôi cũng mệt vậy, nhưng tôi muốn em ngủ với tôi.”

Anh trông mới thư thái và dễ chịu làm sao chứ. Đột nhiên, cảm giác ấm áp trong cô dâng lên. “Được thôi,” cô đồng ý.

Beth giật mình thức dậy vào buổi sáng với một người nằm cạnh mình trên giường. Benny đã lăn qua phía bên kia giường, tất cả những gì cô thấy được chỉ có tấm lưng trần nhợt nhạt cùng vài sợi tóc lòa xòa của anh. Cô cẩn thận ngồi dậy, dựa vào tường, thật thận trọng để không làm anh thức giấc. Chung giường với đàn ông thật ra không tệ. Cả làm tình cũng thế, dù không thú vị như mong đợi. Benny chẳng nói gì nhiều. Anh dịu dàng và từ tốn, nhưng giữa họ vẫn có khoảng cách. Cô nhớ lại câu nói của gã đàn ông đầu tiên mình lên giường cùng: “Em quá lí trí.” Cô quay người sang Benny. Làn da anh khá đẹp dưới ánh nắng, gần như đang phát sáng vậy. Trong một khoảnh khắc Beth đã muốn vòng tay qua ôm anh với cơ thể trần trụi của mình, nhưng cô kiềm lại.

Cuối cùng Benny cũng dậy, lăn qua và chớp mắt nhìn cô. Beth đã kịp kéo chăn lên để che ngực lại. Sau một giây ngượng ngùng, cô nói, “Chào buổi sáng.”

Anh chớp mắt. “Em không nên dùng Khai cuộc Sicilian để đấu Borgov, ông ta quá siêu thế đó rồi.”

Sáng đó họ chơi qua hai trận của Luchenko. Benny lấy chiến thuật làm trọng tâm thay vì cách thức. Tâm trạng anh có vẻ phấn khởi, còn Beth thì vì lí do nào đó lại khá cay. Cô đã muốn một thứ gì đó sâu đậm hơn trong cách họ làm tình, hay ít nhất là trong sự thân mật, nhưng tất cả những gì Benny làm lúc này là giáo huấn cô. “Em là một chiến binh bẩm sinh,” anh khen ngợi, “nhưng chiến lược của em còn vội vàng và cẩu thả lắm.” Cô im lặng và tự dằn sự khó chịu của mình xuống càng nhiều càng tốt. Những gì anh nói không sai, nhưng cái cách anh đắc ý khi chỉ ra nó thật khó ưa.

Đến trưa thì Benny bảo, “Anh sẽ đi chơi xì phé một lát.”

Đang phân tích dở thế trận, cô nhìn lên. “Xì phé ư?”

“Anh cần trả tiền thuê nhà chứ.”

Beth hơi sốc. Cô chưa từng nghĩ về anh như một tay bài bạc. Khi hỏi rồi cô mới phát hiện ra rằng anh kiếm được nhiều tiền từ xì phé và cờ tào cáo còn hơn cả cờ vua. “Em phải học mấy trò đó mới được,” anh vừa cười vừa nói. “Em có tay chơi đấy.”

“Vậy đưa em đi cùng đi.”

“Chỉ toàn đàn ông thôi.”

Cô cau mày. “Em từng nghe câu đó khi chơi cờ vua rồi.”

“Chắc rồi. Em có thể đến và xem nếu muốn. Nhưng phải giữ im lặng.”

“Có lâu không?”

“Cả đêm, chắc thế”.

Beth dợm hỏi anh biết về trò này từ bao giờ, nhưng lại thôi. Rõ ràng anh đã biết nó từ trước đêm qua rồi. Cô lên chuyến xe buýt Đại lộ Số Năm cùng anh để đến Phố Bốn Mươi Bốn, sau đó đi bộ đến Khách sạn Algonquin. Benny dường như đang bận nghĩ về chuyện gì đó, một chuyện mà anh không có nhã hứng kể cô nghe. Cả hai cứ bước đi trong im lặng. Cơn giận trong lòng lại bắt đầu trỗi dậy, Beth không đến New York vì điều này, thật khó chịu với cái cách Benny không bao giờ giải thích hay thông báo gì trước. Cách hành xử này y hệt cách anh chơi cờ: Bề ngoài suôn sẻ và dễ chịu, nhưng ẩn dưới là sự tinh ranh và dễ chọc người ta điên tiết. Beth không thích lẽo đẽo theo anh thế này, nhưng cô cũng không muốn về lại căn hộ và học cờ một mình.

Cuộc chơi diễn ra trong một căn phòng nhỏ trên tầng sáu, và đúng như giới thiệu, chỉ toàn đàn ông. Bốn gã ngồi quanh bàn với mấy cốc cà phê, xèng và thẻ bài la liệt trước mặt. Tiếng máy lạnh kêu rền. Có hai người đàn ông khác nữa có vẻ cũng chỉ đứng xem. Khi Benny bước vào, cả đám người chơi nhìn lên và chào hỏi một cách cười cợt. Benny vẫn điềm tĩnh và vui vẻ giới thiệu, “Đây là Beth Harmon.” Đám đàn ông gật đầu chào lấy lệ. Benny lấy ví rút một xấp tiền và đặt vào chỗ còn trống trên bàn rồi ngồi xuống, không ngó ngàng gì đến Beth. Không biết phải làm gì khác, Beth đi vào phòng ngủ nơi cô đã tia được một bình cà phê. Cô rót một cốc rồi trở lại phòng bài. Tay Benny cầm bài, trước mặt anh là một chồng xèng. Gã đàn ông ngồi bên trái anh nói nhạt, “Tôi theo” rồi thảy miếng xèng xanh dương vào giữa bàn. Những người khác cũng theo, Benny là người cuối cùng.

Beth đứng từ xa quan sát, nhớ lại lúc ở dưới tầng hầm từng quan sát bác Shaibel như thế, niềm hứng thú dâng trào với những gì bác đang làm. Nhưng lúc này thì không. Cô chẳng quan tâm xì phé chơi thế nào dù biết mình sẽ chơi giỏi thôi. Cô vẫn đang tức Benny. Anh cứ chơi mà chẳng thèm nhìn cô lấy một lần, mải lo xử lí các quân bài khéo léo và lặng lẽ thảy xèng lên bàn, thỉnh thoảng nói vài câu như “Tôi không theo” hoặc “Về lại lượt của anh đấy”. Cuối cùng, trong lúc chia bài, Beth lại gần và vỗ vai anh, “Em về trước đây.” Anh gật đầu “O.K” và lại dành hết sự chú ý cho mấy lá bài. Trên đường xuống thang máy, cô chỉ ước mình có một thanh gỗ để phang vào đầu anh ta. Tên khốn luôn tỏ ra lạnh lùng ấy. Một đêm chóng vánh với cô rồi trở lại đàn đúm ngay với đám đàn ông. Hẳn anh ta đã lên kế hoạch cả tuần nay rồi. Chiến lược với cả cách thức. Thực sự muốn giết anh ta.

Cơn giận dịu lại sau khi Beth tản bộ dọc thành phố, và khi lên chuyến xe buýt Đại Lộ Số Ba để về lại căn hộ Phố Bảy Mươi Tám, cô đã hoàn toàn bình tĩnh. Thậm chí còn thấy vui khi lại được ở một mình. Cô dành thời gian đọc cuốn Người truyền tin cờ vua của Benny, một loạt sách mới từ Nam Tư và thử chơi trong đầu mình.

Benny về đâu đó khoảng giữa đêm. Beth giật mình thức dậy khi anh trèo vào giường, cô thấy vui vì anh đã về nhưng vẫn không muốn làm tình với anh. Cũng may là anh cũng không hứng thú. Cô hỏi thăm kết quả và anh hài lòng nói, “Gần sáu trăm.” Cô cuộn người trở lại phía giường mình và ngủ tiếp.

Sáng hôm sau họ lại làm tình, và cô không thấy quá thích thú nữa. Biết rằng mình vẫn còn đang căm anh vì trò xì phé, không phải vì bản thân trò chơi mà vì cái cách anh chìm vào nó ngay khi cả hai mới trở thành tình nhân. Khi đã xong, anh ngồi dậy trên giường và nhìn cô một lúc. “Em đang giận anh à?”

“Đúng thế.”

“Vì trò xì phé?”

“Vì anh không nói gì về nó cả.”

Anh gật gù. “Xin lỗi nhé. Đúng là anh có hơi giữ khoảng cách.”

Beth thấy nhẹ nhõm khi anh thừa nhận điều đó. “Em nghĩ mình cũng vậy.”

“Anh thấy mà.”

Sau bữa sáng, cô gợi ý chơi một ván và anh miễn cưỡng đồng ý. Họ đặt đồng hồ nửa tiếng cho mỗi người để chơi nhanh gọn, cô đánh bại anh một cách tàn nhẫn với Sicilian Levenfish, dễ dàng gạt mấy lời đe dọa của anh sang bên và không thương tiếc nhắm thẳng vào quân vua. Khi ván cờ kết thúc, anh lắc đầu mệt mỏi, “Vì anh cần sáu trăm đô đó.”

“Có lẽ,” cô nói, “nhưng thời điểm thì tệ.”

“Anh sẽ không phải trả giá cho việc chọc giận em chứ?”

“Chơi ván nữa không?”

Benny nhún vai và quay đi. “Để dành cho Borgov đi.” Nhưng cô biết thừa Benny sẽ đồng ý nếu biết anh có thể đánh bại cô. Nghĩ vậy, cô hoan hỉ hơn nhiều.

⚝ ✽ ⚝

Họ tiếp tục sống với nhau như một cặp tình nhân và không đụng đến ván cờ nào nữa, trừ những trận trong sách. Vài ngày sau, anh lại ra ngoài chơi xì phé và trở về với hai trăm đô, đêm đó họ đã trải qua những giây phút tuyệt nhất trên giường, cọc tiền đặt trên bàn bên cạnh. Cô thích anh, nhưng chỉ có thế. Đến tuần cuối trước khi bay đi Paris, cô bắt đầu nhận ra anh chẳng còn gì nhiều để dạy mình nữa.