← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 12

Bà Wheatley luôn mang theo giấy nhận nuôi và khai sinh của Beth đến mọi nơi họ đi, giờ đến lượt Beth tiếp tục thói quen này dù vẫn chưa lần nào cần đến. Nhưng tuần đầu tiên ở New York, Benny dẫn Beth đến Trung tâm Rockfeller và cô đã có dịp dùng chúng để làm hộ chiếu. Chuyến đi Mexico lúc trước chỉ cần thẻ du lịch và bà Wheatley đã tự lo liệu. Sau hai tuần, một cuốn sổ nhỏ bìa ngoài xanh lá với tấm hình cô mím môi đã đến. Dù không chắc có đi hay không, cô vẫn đã gửi thư chấp nhận Giải đấu Paris vài ngày trước khi rời Kentucky đến Ohio.

Đến đúng ngày, Benny đưa Beth đến sân bay Kennedy và thả cô xuống cổng sân ga đi Pháp. Anh dặn dò, “Ông ta không bất bại đâu. Em có thể thắng.”

“Để xem,” cô đáp. “Cảm ơn anh vì đã giúp đỡ.” Cô đã dỡ xong hành lí và nán lại một chút bên cạnh cửa sổ ghế tài. Chỗ họ đang dừng không cho đỗ nên Benny không thể xuống tiễn.

“Tuần sau gặp lại em.” Benny nói ngắn gọn.

Trong phút chốc cô đã muốn rướn người vào trong ô cửa sổ và hôn anh, nhưng rồi tự kiềm chế. “Gặp anh sau.” Nói rồi cô nhấc hành lí và đi vào sân ga.

⚝ ✽ ⚝

Beth đã lường trước không khí thù địch sẽ dâng lên khi nhìn thấy ông ta từ phía bên kia phòng. Nhưng dù đã chuẩn bị thế nào, cô vẫn không khỏi thở dốc. Ông ta đang đứng trả lời phỏng vấn, quay lưng về phía cô. Cô sợ hãi quay đi, hệt như cái lần đầu tiên ở Sở thú Mexico vậy. Ông ta cũng chỉ là một người đàn ông trong bộ vest tối màu, một kì thủ cờ vua khác đến từ Nga mà thôi, cô tự nhủ. Một trong số phóng viên tập trung chụp ảnh ông ta, người còn lại thì đặt câu hỏi. Beth quan sát bộ ba đó một lúc, và sự căng thẳng trong cô dần dịu xuống. Cô có thể đánh bại ông ta. Cô quay bước đến bàn đăng kí. Trận đấu sẽ bắt đầu sau hai mươi phút nữa.

Diễn ra trong một tòa nhà cổ kính trang nhã cạnh Trường Quân sự, đây là giải đấu có qui mô nhỏ nhất cô từng thấy. Có tất cả sáu người chơi và năm vòng đấu, mỗi ngày một trận kéo dài trong năm ngày. Nếu cô hay Borgov thua một trận trước đó, cuộc đụng độ giữa họ sẽ không xảy ra, lần này cạnh tranh khá khốc liệt. Dù vậy, cô vẫn không nghĩ rằng một trong hai người sẽ bị hạ bởi bất kì ai khác. Cô đường hoàng bước qua ngưỡng cửa vào phòng đấu, tuyệt nhiên không lo lắng gì về trận đấu trước mắt hay cả vài ngày tới. Cô sẽ không gặp Borgov cho đến những vòng gần cuối. Mười phút nữa cô đụng độ một Đại Kiện Tướng người Hà Lan và sẽ phải chơi quân đen. Nhưng cô không hề thấy sợ hãi.

Pháp vốn không nổi danh về cờ vua, nhưng căn phòng thi đấu này mới tuyệt mĩ làm sao. Hai chùm đèn pha lê treo thật cao trên trần sơn màu xanh lam, tấm thảm họa tiết hoa xanh trên sàn thì dày và trông rõ đắt tiền. Có ba chiếc bàn làm từ gỗ hồ đào được đánh bóng với một lọ hoa cẩm chướng hồng cỡ nhỏ đặt bên cạnh. Mấy cái ghế cổ cũng được bọc nhung xanh tông xuyệt tông với trần và sàn nhà. Chỗ này trông như thể một nhà hàng đắt tiền, còn những vị chỉ đạo giải đấu là nhân viên phục vụ xịn xò trong bộ vest phẳng phiu. Mọi thứ thật trơn tru và yên lặng. Cô bay từ New York đêm hôm trước, hầu như vẫn chưa thấy gì của Paris, nhưng lại thấy dễ chịu vô cùng khi ở đây. Beth ngủ ngon suốt chuyến bay và còn ngủ thêm ở khách sạn. Trước đó cô đã có năm tuần tập luyện thật vững vàng. Cô chưa bao giờ cảm thấy sẵn sàng đến vậy.

Kì thủ Hà Lan chơi Khai cuộc Réti, Beth đáp lại theo đúng cách từng đáp trả Benny, tạo thế cân bằng ở nước đi thứ chín. Cô bắt đầu tấn công trước khi ông ta kịp nhập thành, trước tiên là hi sinh tượng và sau là ép ông ta bỏ mã cùng hai tốt để bảo vệ vua. Đến nước đi thứ mười sáu, cô đã có những tổ hợp đe dọa phủ khắp bàn cờ mà thậm chí không cần dùng đến chúng. Sự đe dọa đó đã quá đủ. Ông ta bị cô dồn từng chút một và đầu hàng khi vào đường cùng không thể cứu vãn. Đến trưa hôm đó, Beth đã khoan khoái rảo bước dọc đường Rivoli, tận hưởng ánh mặt trời. Cô ngắm áo sơ mi và giày trong các cửa hiệu, dù chẳng mua gì cả vẫn thấy vui vẻ lạ thường. Paris cũng gần giống New York nhưng văn minh hơn. Đường phố sạch sẽ, các cửa hiệu sáng sủa, mấy quán cà phê vỉa hè thì thật đúng chuẩn và mọi người ngồi đó đều đắm mình vào việc tận hưởng cuộc sống, trò chuyện với nhau bằng thứ tiếng Pháp sang trọng. Cô đã bị cuốn vào cờ vua đến mức giờ mới nhận ra: Mình đang thật sự ở Paris! Đại lộ mà cô đang đi chính là Paris. Những quí cô ăn mặc đẹp đẽ đang lượn trước mặt chính là phụ nữ Pháp, những người Paris, còn Beth thì là một cô gái mười tám tuổi kiêm Vô địch cờ vua Mĩ. Trong một thoáng, cô cảm nhận được niềm vui đè nặng lồng ngực, đến mức phải đi chậm lại. Có hai người đàn ông đi ngang qua, đầu chúi vào nhau mải mê nói chuyện, và cô nghe một người nói, “... Avec deux parties seulement.” Đàn ông Pháp đấy, và Beth hiểu những gì họ đang nói! Cô ngừng lại và đứng im một lúc, thu vào đáy mắt những tòa nhà xám lịch lãm bên kia đại lộ, ánh sáng hắt lên những tán cây, cả cái mùi lạ lẫm nơi thành phố văn minh này. Có lẽ ngày nào đó Beth sẽ mua một căn hộ ở đây cũng nên, trên Đại lộ Raspail hoặc đường Capucines. Đến những năm hai mươi tuổi, có thể Beth sẽ trở thành Vô địch Thế giới và được sống ở bất kì đâu cô muốn. Có khi cô sẽ có một căn hộ nhỏ xinh ở Paris, được đi xem nhạc và kịch, mỗi ngày ăn trưa ở một quán cà phê khác nhau, ăn mặc giống như những quí cô vừa đi qua lúc nãy, trông thật tự tin và thông minh trong lụa là đẹp đẽ, ngẩng cao đầu với mái tóc cắt chải và tạo kiểu hoàn hảo. Beth có một thứ mà chẳng ai trong số họ có cả, và thứ đó có thể cho cô một cuộc sống nhiều người phải ghen tị. Benny có lí khi đã bắt cô phải thi đấu đây đó ở Moscow vào mùa Hè sắp tới. Chẳng có gì níu giữ cô ở Kentucky, trong căn nhà cũ kĩ đó cả. Cơ hội phía trước là vô tận.

Cô lang thang khắp các đại lộ hàng giờ liền, không dừng lại để mua gì mà chỉ ngắm nhìn dòng người, các tòa nhà, cửa hiệu, nhà hàng và mấy hàng cây hay bụi hoa. Có lúc khi băng qua đường Paix, cô va phải một phụ nữ lớn tuổi và buột miệng nói, “Xin lỗi, thưa bà”, trơn tru như thể đã nói tiếng Pháp cả đời mình vậy.

Tầm bốn giờ rưỡi chiều, ở tòa nhà thi đấu sẽ tổ chức một buổi tiệc chiêu đãi nhỏ. Vì mãi mới tìm được đường quay lại, cô phải chạy hụt hơi và cuối cùng muộn chừng mười phút. Tất cả bàn thi đấu được đẩy hết về một bên phòng và ghế được dựng sát tường. Cô được dẫn đến một ghế ngồi gần cửa và phát cho cốc cà phê phễu lọc. Sau đó là một xe bánh ngọt đẩy qua trước mặt với những chiếc bánh đẹp đẽ nhất cô từng được thấy. Đột nhiên Beth thấy một nỗi buồn dâng lên, và ước rằng bà Alma Wheatley có thể ở đây lúc này. Vừa lúc đang lấy một cái bánh Napoleon từ xe đẩy, bên kia phòng bỗng phát ra tiếng cười lớn đến mức cô phải ngẩng lên nhìn. Là Borgov Vasili, tay cầm cốc cà phê. Những người xung quanh cúi về phía ông ta đầy chờ đợi như muốn nuốt lấy từng câu đùa. Gương mặt ông như muốn biến dạng với nụ cười gượng gạo. Beth thấy dạ dày mình lạnh ngắt.

Buổi chiều, sau khi đi bộ về khách sạn, cô lo lắng chơi lại cả tá trận đấu của Borgov, những trận mà cô đã biết rõ qua khóa huấn luyện với Benny, rồi đi ngủ lúc mười một giờ. Cô ngủ ngon lành mà không cần viên thuốc nào. Đúng, Borgov đã là Đại Kiện Tướng Quốc Tế suốt mười một năm nay, đồng thời là Vô địch Thế giới suốt năm năm, nhưng lần này cô sẽ không thụ động trước ông ta nữa. Và cô còn có một lợi thế đáng gờm: Ông ta không hề chuẩn bị để đấu với cô, trong khi cô thì có.

⚝ ✽ ⚝

Cô tiếp tục giành chiến thắng khi đánh bại một đấu thủ Pháp vào ngày tiếp theo và một người Anh vào ngày sau nữa. Borgov cũng trên đà thắng thế. Đến ngày kế cuối, khi đang đấu với một người Hà Lan khác, lớn tuổi và giàu kinh nghiệm hơn, cô nhận ra bàn đấu của mình đặt ngay cạnh Borgov. Việc nhìn ông ta ở cự li gần như vậy làm cô phân tâm một lúc, nhưng cũng gạt đi được. Đối thủ Hà Lan lần này rất mạnh, Beth hoàn toàn tập trung vào trận đấu. Sau gần bốn tiếng, cô cũng kết thúc được bằng cách ép đối phương đầu hàng. Để rồi khi ngước lên, cô thấy các quân cờ bàn bên cạnh đã được dọn hết, còn Borgov đã đi từ lúc nào.

Lúc về, cô dừng lại bàn và hỏi xem mình sẽ đấu với ai vào sáng mai. Vị chỉ đạo giải đấu xốc lại đống giấy tờ rồi cười nhẹ. “Đại Kiện Tướng Borgov, thưa cô.”

Dù đã đoán trước được, cô vẫn hụt mất vài hơi thở.

Đêm đó cô uống ba viên thuốc an thần và đi ngủ sớm, không chắc liệu mình có thả lỏng được để ngủ hay không. Nhưng cô ngủ ngon và thức dậy thật tươi tỉnh vào tám giờ sáng, thấy mình đầy tự tin, thông thái và vô cùng sẵn sàng.

⚝ ✽ ⚝

Khi Beth tiến vào thì thấy Borgov đã ngồi sẵn ở bàn, trông chẳng đáng sợ mấy. Bộ âu phục tối màu quen thuộc, mái tóc đen thô ráp được chải gọn gàng ra sau. Còn gương mặt lạnh băng như thường lệ nhưng lại không có vẻ đe dọa. Ông ta lịch sự đứng dậy và đáp lại cái bắt tay của Beth, nhưng tuyệt nhiên không cười. Cô sẽ chơi quân trắng. Cả hai ngồi xuống và Borgov bấm đồng hồ phía cô.

Cô đã quyết định được mình phải làm gì. Mặc kệ lời khuyên của Benny, cô vẫn sẽ đi tốt đến ô vua thứ tư và đặt hi vọng vào Khai cuộc Sicilian. Cô đã chơi qua hết các trận Khai cuộc Sicilian của Borgov. Cứ thế, cô nhặt quân tốt và đặt nó lên hàng ngang thứ tư, để rồi khi Borgov đi tốt tượng cánh hậu, cô thấy ngay một sự sung sướng dâng lên trong mình. Beth đã sẵn sàng đối đầu ông ta. Cô đi mã đến ô tượng cánh vua ba, tương tự, ông cũng đi mã đến ô tượng cánh hậu ba. Đến lượt đi thứ sáu thì họ đã vào thế trận Boleslavski. Beth biết rõ từng nước một trong tám trận mà Borgov đã chơi biến thể này. Cô đã chơi qua từng trận một với Benny, phân tích kĩ lưỡng từng chút không hề khoan nhượng. Ông ta bắt đầu biến thể lần này với tốt đến ô vua thứ tư ở lượt đi thứ sáu, Beth đi mã đến ô mã thứ ba một cách chắc chắn vì biết rằng mình đã đúng, rồi cô nhìn lên phía bên kia bàn. Ông ta đang chống tay lên cằm mà nghiên cứu, cũng nhìn chằm chằm vào bàn cờ như bất kì người chơi nào khác. Borgov rất mạnh, vừa điềm tĩnh vừa mưu mô, nhưng thật ra chẳng có ma thuật gì trong cách chơi cả. Ông ta đặt tượng lên ô vua thứ hai, không nhìn cô lấy một lần. Cô nhập thành. Ông ta nối gót. Cô nhìn xung quanh, ngắm căn phòng sáng sủa với nội thất lộng lẫy nơi mình đang ngồi cùng hai trận cờ khác diễn ra trong yên lặng.

Đến lượt đi thứ mười lăm Beth bắt đầu thấy các đòn phối hợp mở ra ở cả hai phía, và đến lượt hai mươi, cô giật mình bởi sự rõ ràng trong tâm trí mình. Đầu cô chuyển động thật nhẹ, tinh vi tìm những lối đi giữa muôn vàn nước đi phối hợp. Cô bắt đầu tạo áp lực lên cột tượng cánh hậu của ông ta, đe dọa một đòn tấn công đôi. Borgov đã né được, rồi Beth dồn lực lên mấy quân tốt ở khu trung tâm, càng lúc càng mở rộng thế trận đồng thời gia tăng khả năng tấn công, mặc dù lần nào Borgov cũng kịp tránh. Cô đã đoán được việc này, nó chẳng khiến cô mất tinh thần chút nào. Thay vì kiệt sức, Beth chỉ thấy bản thân đang miệt mài tìm kiếm những nước đi mạnh bạo và đầy đe dọa. Cô chưa từng chơi xuất sắc như vậy. Cô sẽ dồn ông ta bằng một loạt đe dọa nhằm đưa thế trận vào thỏa hiệp, rồi chất chồng thêm nhiều nước đe dọa nữa, gấp đôi, thậm chí là gấp ba, để ông ta hết đường né tránh. Chưa gì cô đã khóa được quân tượng cánh hậu của ông ta, còn hậu thì đang buộc phải đứng im để bảo vệ xe. Các quân của cô tung hoành tự do hơn với mỗi nước đi. Khả năng tìm ra các hướng đe dọa dường như vô hạn.

Beth lại nhìn xung quanh. Ngạc nhiên thay, các trận khác đều đã kết thúc. Cô nhìn đồng hồ. Đã hơn một giờ chiều. Họ đã chơi hơn ba tiếng. Cô đưa sự tập trung trở lại bàn cờ, nghiên cứu vài phút rồi mang hậu đến trung tâm. Đã đến lúc tạo nhiều áp lực hơn. Cô ngẩng lên nhìn Borgov phía bên kia bàn.

Như thường lệ, ông ta chẳng hề lung lay. Mắt Borgov dán lên bàn cờ thay vì nhìn cô. Rồi ông ta nhún vai nhẹ tênh và lấy xe tấn công hậu. Cô phần nào đoán được chuyện này xảy ra và đã thủ sẵn màn hồi đáp, liền đặt mã vào giữa, đe dọa một nước chiếu ăn xe. Giờ thì ông ta buộc phải dời vua còn cô mang hậu qua cột xe. Cô đã có thể nhìn ra hàng tá cách để đe dọa Borgov từ vị trí đó, cấp bách hơn cả mấy nước dọa trước.

Borgov đi quân gần như ngay lập tức, nhưng không hề động đến vua. Ông ta chỉ nhấp tiến một quân tốt xe. Beth đã phải nghiên cứu đến năm phút mới nhận ra được ông ta đang tính toán điều gì. Nếu cô chiếu, ông sẽ thả để cô ăn xe và rồi đóng quân tượng ở ngay trước quân tốt cô vừa mới đẩy lên, cô sẽ phải di chuyển hậu của mình đi chỗ khác. Beth nín thở đầy cảnh giác. Xe của cô ở hàng ngang cuối sẽ ngã, kéo theo hai quân tốt khác. Sẽ là thảm họa. Cô đành lui quân hậu về một ô nào đó nó có thể thoát được. Cô nghiến răng và chuyển hậu.

Đằng nào cũng vậy, Borgov vẫn mang tượng ra, vị trí được bảo vệ bởi tốt. Cô nhìn nó chằm chằm trước khi nhận ra ẩn ý sâu xa phía sau: Dù chọn bất kì cách nào trong hằng hà sa số nước đi để đánh bật nó, cô cũng sẽ trả giá. Còn nếu chọn để im nó ở đấy, thế trận của Borgov sẽ ngày càng được siết chặt. Beth nhìn lên vẻ mặt ông ta lúc này, và Borgov đáp lại với ý cười thật nhẹ. Cô cụp mắt xuống bàn cờ ngay tắp lự.

Beth cố đáp trả bằng những quân tượng của mình, nhưng ông ta nhanh chóng trung hòa nó bằng tốt chặn trên đường chéo. Đúng là cô đã và đang chơi rất hay, nhưng ông ta vẫn trên cơ. Beth phải chống trả mạnh hơn nữa.

Rồi cô cũng chống trả, cũng tìm được vài nước đi tuyệt đẹp, hay như bất kì nước nào cô đã tìm ra trước đó, nhưng vẫn không đủ. Đến lượt thứ ba mươi lăm, cổ họng Beth đã khô ran, những gì bày ra trước mắt là một bàn cờ với thế trận bừa bộn của cô và tiềm lực đang dần lớn mạnh của Borgov. Không thể tin nổi. Cô đã chơi ván cờ vua hay nhất của mình, và ông ta vẫn đánh bại cô.

Đến lượt đi thứ ba mươi tám, ông mang tượng xuống hàng ngang thứ hai của Beth một cách sắc lẹm, lần đầu đe dọa chiếu. Cô nhìn ra được cách chặn nó, nhưng đằng sau vẫn còn nhiều lời đe dọa khác, chiếu, ăn hậu, hoặc cả cơ hội để ông ta có quân hậu thứ hai. Beth thấy như đổ bệnh. Trong một lúc, cô thấy choáng váng khi nhìn vào bàn cờ, nhìn vào sự vô lực yếu ớt của chính mình đang sờ sờ trước mắt.

Cô không đẩy ngã quân vua. Thay vào đó cô đứng dậy, nhìn vào khuôn mặt vô cảm của đối phương và buông ba chữ, “Tôi bỏ cuộc.” Borgov gật đầu. Cô quay phắt người và ra khỏi phòng, toàn thân mệt mỏi.

⚝ ✽ ⚝

Chuyến bay trở về New York gò bó như một cái bẫy. Cô ngồi đó, trên ghế cạnh cửa sổ và không tài nào thoát khỏi kí ức về trận đấu, cũng như không ngừng chơi đi chơi lại nó. Tiếp viên đến và hỏi mời nước mấy lần, nhưng cô ép mình phải từ chối dù muốn uống một li đến phát điên. Cô đã uống vài viên thuốc, nhưng dạ dày vẫn thắt lại. Cô không hề phạm sai lầm nào, đã chơi thật phi thường. Nhưng đến cuối, thế trận của cô lại hóa một mớ hỗn độn, còn nhìn Borgov thì như thể chẳng có gì nghiêm trọng vừa xảy ra.

Cô không muốn gặp Benny. Đáng lẽ cô phải gọi anh đến đón, nhưng cô không muốn quay lại căn hộ đó chút nào. Đã tám tuần từ lúc cô đi và để lại căn nhà trơ trọi ở Lexington. Có lẽ cô sẽ về đó và liếm láp vết thương này một thời gian. Tiền thưởng Paris dành cho hạng ba bất ngờ thay lại rất khá, cô có thể chi trả cho một chuyến khứ hồi đến Lexington. Vẫn còn vài giấy tờ cần kí với luật sư. Cô sẽ ở một tuần rồi đến gặp Benny để tiếp tục luyện cờ. Nhưng còn gì nữa để học từ anh? Nhớ lại tất cả những gì mình đã dày công chuẩn bị trước khi đến Paris, cô lại muốn bệnh. Phải cố lắm Beth mới tạm rũ bỏ được cảm giác ấy. Quan trọng nhất bây giờ vẫn là chuẩn bị cho Moscow. Cô vẫn còn thời gian.

Cô gọi cho Benny từ sân bay Kennedy và thông báo mình đã thua trận cuối, rằng Borgov đã đánh bại cô không thương tiếc. Benny đồng cảm nhưng vẫn giữ khoảng cách, và khi cô nói mình sẽ về Kentucky một thời gian, anh có vẻ khó chịu.

Anh nói, “Đừng bỏ cuộc. Một trận thua chẳng chứng minh được gì cả.”

“Em đâu có bỏ cuộc,” cô đáp.

⚝ ✽ ⚝

Trong chồng thư đang chờ cô ở nhà có rất nhiều lá gửi từ Michael Chennault, vị luật sư đảm trách sắp xếp chứng thư của căn nhà. Dường như đang có chút rắc rối gì đó, cô không có quyền sở hữu rõ ràng hay gì đó kiểu thế. Chính Allston Wheatley là ngọn nguồn của vấn đề. Không buồn đụng vào đống thư còn lại, cô đi thẳng đến điện thoại và gọi ngay văn phòng của Chennault.

Câu đầu tiên khi ông ta bắt máy là “Tôi đã gọi cho cô ba lần hôm qua đấy. Rốt cuộc cô đã ở đâu vậy?”

“Ở Paris, đấu cờ,” Beth đáp.

“Hẳn là tuyệt lắm.” Ông ta ngập ngừng. “Chuyện là ông Wheatley không muốn kí.”

“Kí gì cơ?”

“Chuyển nhượng ngôi nhà,” Chennault giải thích. “Cô qua đây được không? Rồi ta cùng xử lí.”

“Tôi không hiểu sao ông lại cần tôi. Ông là luật sư mà. Bố đã nói sẽ kí bất cứ thứ gì cần thiết.” Beth chất vấn.

“Xem chừng Wheatley đã đổi ý. Biết đâu cô có thể nói chuyện với ông ấy.”

“Bố tôi đang ở đó à?”

“Không. Nhưng đang ở trong thị trấn. Tôi nghĩ nếu có thể thì cô hãy nhìn thẳng vào mắt ông ta và nhắc rằng theo pháp lí, cô là con gái của ổng...”

“Sao ông ta lại không chịu kí?”

“Tiền thôi,” vị luật sư đáp. “Ông ta muốn bán ngôi nhà.”

“Hai người có thể đến đây ngày mai được không?”

“Tôi sẽ xem xem mình làm được gì,” luật sư nói.

Beth nhìn quanh phòng sau khi gác máy. Căn nhà vẫn thuộc về Wheatley. Quả là một cú sốc. Cô chả bao giờ thấy ông ta ở đây, ấy vậy mà căn nhà vẫn là của ông ta cơ đấy. Cô không hề muốn ông ta sở hữu nó.

Dù đang là một chiều tháng Bảy nóng đổ lửa, Allston Wheatley vẫn mặc âu phục, bộ vest xám tối màu may bằng vải dạ họa tiết lốm đốm như muối tiêu. Nó làm bật lên bắp chân trắng phếu, gầy nhẳng bên trên cặp tất cao màu đỏ sậm lúc ông ta ngồi trên sofa kéo kéo mấy vết gấp của ống quần. Tuy đã sống trong căn nhà này mười tám năm, ông ta trông chẳng hứng thú với bất cứ thứ gì ở đây. Bước vào như người dưng, với một gương mặt chẳng rõ là đang tức giận hay tội lỗi, kéo ống quần lên một chút, ngồi xuống mép sofa, rồi im lặng.

Có gì đó ở ông ta khiến Beth phát bệnh. Trông ông ta y hệt như lần đầu tiên khi cùng bà Wheatley đến văn phòng cô Deardorff để tìm hiểu về Beth.

“Ông Wheatley có đề nghị thế này, Beth,” vị luật sư bắt đầu. Cô nhìn thẳng vào mặt của Wheatley, người đang cố tình quay mặt đi. “Cô vẫn có thể sống ở đây trong khi tìm một nơi cố định hẳn.” Sao Wheatley không tự đi nói điều này với cô?

Vẻ lúng túng của Wheatley khiến cô gần như thấy xấu hổ thay cho ông ta, như thể cô đang tự xấu hổ cho mình vậy. “Tôi tưởng mình sẽ được giữ ngôi nhà nếu trả tiền,” cô thắc mắc.

“Ông Wheatley nói cô đã hiểu nhầm ý ông ta.”

Tại sao luật sư của cô lại lên tiếng thay cho ông ta? Vì Chúa, sao ông ta không tự kiếm cho mình gã luật sư nào đó đi? Cô nhìn qua và thấy Wheatley đang đốt điếu thuốc, hiển nhiên vẫn tránh né cô, đến nét mặt trông cũng đau đớn. “Ông ấy nói chỉ cho phép cô ở lại ngôi nhà đến khi tự ổn định.”

“Không đúng,” Beth lắc đầu. “Ông ta nói tôi có thể sở hữu nó...” Đột nhiên có thứ gì đó dâng lên và thúc cô phải quay sang Wheatley. “Tôi là con gái ông đấy,” cô gằn giọng. “Ông nhận nuôi tôi. Sao ông không thể nói chuyện đàng hoàng với tôi?”

Ông nhìn cô như một chú thỏ đang giật mình và nói. “Là Alma. Alma mới là người muốn có con...”

“Nhưng ông là người đặt bút kí,” Beth nhắc lại. “Ông chấp nhận trách nhiệm. Và giờ thì ông thậm chí còn không thể nhìn mặt tôi sao?”

Allston Wheatley đứng lên và đi về cửa sổ phía bên kia phòng. Khi quay người lại, có vẻ ông ta đã tự trấn an được và giờ thì lại tỏ ra vô cùng phẫn nộ. “Alma muốn nhận cô. Không phải tôi. Cô đâu được phép có tài sản của tôi chỉ vì tôi đã kí vài tờ giấy chết tiệt để khiến Alma ngậm mồm lại.” Ông ta quay lại cửa sổ. “Mà cô ta cũng có im đi đâu.”

“Ông đã nhận nuôi tôi,” Beth lặp lại. “Tôi đâu có đòi ông phải làm thế.” Cô thấy cổ họng mình nghẹn lại. “Ông là người cha hợp pháp của tôi.”

Khi ông ta quay lại nhìn, cô cảm thấy sốc trước một gương mặt có thể nhăn nhó đến mức này. “Tiền ở nhà này là của tôi, và không đứa mồ côi khôn lỏi nào được cướp.”

“Tôi không phải trẻ mồ côi. Tôi là con ông.” Beth đáp.

“Với tôi thì không đâu. Tôi chả quan tâm tên luật sư chết tiệt này của cô nói gì. Hay Alma đã nói gì. Mụ đàn bà đó không bao giờ chịu im miệng.”

Tất cả cùng im lặng một lúc lâu. Cuối cùng Chennault đành lên tiếng, “Ông muốn gì ở Beth, ông Wheatley?”

“Tôi muốn nó ra khỏi đây. Tôi sẽ bán căn nhà.”

Beth nhìn ông một lúc rồi bình thản nói, “Vậy bán cho tôi.”

“Cô đang nói cái quái gì vậy?” Wheatley ngạc nhiên.

“Tôi sẽ mua nó. Tôi sẽ trả ông theo giá vốn.”

“Giờ nó có giá hơn rồi.”

“Hơn chừng nào?”

“Tôi cần bảy nghìn đô.”

Beth thừa biết giá vốn của ông ta dưới năm nghìn, nhưng cô vẫn nhún vai, “Được thôi.”

“Cô có ngần ấy tiền à?”

“Đúng thế,” cô đáp. “Nhưng sẽ trừ đi khoản tôi đã trả để chôn cất mẹ mình. Có biên lai đầy đủ.”

Allston Wheatley buông tiếng thở dài như thể mình đang thiệt thòi lắm. “Được rồi. Các người hãy chuẩn bị giấy tờ đi. Tôi về khách sạn đây.” Nói rồi ông ta bước ra cửa, vừa đi vừa càu nhàu, “Trong này nóng như cái lò vậy.”

“Ai bảo ông không cởi áo khoác ra,” Beth nhún vai.

⚝ ✽ ⚝

Sau chuyện đó cô chỉ còn lại hai nghìn trong tài khoản. Cô không thích việc còn ít tiền như vậy chút nào, nhưng cô vẫn ổn. Trong hòm thư đang có hai lời mời đấu giải lớn và tiền thưởng rất khá. Một giải mười lăm nghìn và giải còn lại hai nghìn. Quan trọng hơn cả là một phong thư rất nặng gửi từ Nga, mời cô đến giải Moscow vào tháng Bảy.

Khi quay lại với bản sao y của giấy tờ đã kí, cô cứ đi qua đi lại phòng khách mãi, tay lướt hết đồ này đến thứ nọ. Wheatley chẳng nói gì vụ nội thất, nhưng chúng là của cô. Cô đã hỏi luật sư rồi. Wheatley thậm chí còn không thèm xuất hiện. Chennault đã phải mang giấy tờ đến tận Khách sạn Phoenix để ông ta kí, trong khi cô ngồi đợi ở văn phòng và đọc tờ National Geographic . Cảm giác ngôi nhà có hơi khác, vì bây giờ nó đã thuộc về cô. Cô sẽ sắm vài thứ mới, một bộ sofa thấp và chắc chắn, cùng hai cái ghế bành nhỏ hiện đại nữa. Cô có thể mường tượng ra chúng trong vải bọc linen màu xanh nhạt pha với ít xanh đậm. Không phải sắc xanh của bà Wheatley, mà là của cô. Màu xanh của Beth. Cô muốn mọi thứ trong phòng khách phải sáng sủa và vui vẻ hơn. Cô muốn xóa đi sự hiện diện nửa thật nửa giả của bà Wheatley ở nơi này. Cô sẽ mua một tấm thảm sáng màu trải lên sàn nhà và lau chùi cửa sổ. Cả máy phát và đĩa, thêm ga giường và áo gối mới cho phòng ngủ trên lầu nữa. Mua ở Thương xá Purcell. Bà Wheatley vẫn luôn là một người mẹ tốt, dù sao thì bà đâu có ý định chết sớm và để lại cô một mình thế này.

⚝ ✽ ⚝

Beth ngủ thẳng giấc và thức dậy với cơn giận dữ. Cô khoác cái áo choàng dệt sợi và bước xuống cầu thang mà chân vẫn còn xỏ dép - đôi dép lê của bà Wheatley - phẫn nộ tột cùng khi nghĩ tới bảy nghìn đô mình đã trả cho Allston Wheatley. Cô yêu những đồng tiền mình kiếm ra. Bà Wheatley và cô đã từng vô cùng vui mừng biết bao khi tích lũy chúng từ giải đấu này qua giải đấu khác, nhìn khoản tiền lãi tăng lên. Họ luôn cùng nhau mở bản sao kê hàng tháng của Beth và sung sướng kiểm tra xem tài khoản đã được cộng thêm bao nhiêu lãi. Sau cái chết của bà Wheatley, cô phần nào được an ủi khi nghĩ rằng từ nay mình vẫn được sống trong căn nhà này, đi mua đồ ở tiệm tạp hóa và xem phim bất cứ khi nào cô muốn mà không phải căng thẳng về chuyện tiền bạc hay nghĩ về việc đi làm, học cao đẳng, tìm giải đấu để thắng.

Beth đã mang ba tập sách cờ vua của Benny từ New York về, trong lúc chờ trứng luộc, cô thiết lập bàn cờ trên bàn bếp và lấy tập sách in các trận đấu từ Giải Đấu Moscow lần trước ra. Tập sách tiếng Nga được in trên một thứ giấy đắt tiền với phông chữ rõ ràng, đẹp mắt. Những buổi học đêm ở trường Đại học vẫn chưa giúp cô sõi tiếng Nga, nhưng vẫn đủ để dễ dàng đọc được tên và chú thích. Thế nhưng cô vẫn khó chịu với chữ Kirin. Cô giận dữ khi nghĩ đến đống tiền của mà chính phủ Xô Viết đầu tư vào cờ vua, cũng như thứ bảng chữ cái đáng ghét khác người của họ. Khi trứng đã luộc xong, cô bóc vỏ và thả chúng vào một cái tô có sẵn bơ rồi bắt đầu chơi lại trận giữa Petrosian và Tal. Phòng thủ Grunfeld. Biến thể nửa Slav. Beth thành công đưa được mã đen cánh vua đến ô hậu thứ hai vào lượt đi thứ tám, nhưng rồi lại thấy chán. Cô đã di chuyển quân quá nhanh để phân tích mà không tự dừng mình lại như cách Benny dặn - luôn lần theo dấu mọi thứ đang diễn ra trên bàn cờ. Cô ăn nốt một muỗng đầy trứng rồi đi ra vườn.

Một buổi sáng nóng nực. Cỏ trên sân mọc dày đến độ gần như che khuất cả đường mòn lát gạch dẫn ra chỗ bụi hồng trà um tùm. Beth trở vào nhà và đi quân xe đến ô hậu thứ nhất, rồi cứ ngồi thừ ra nhìn nó. Cô không muốn luyện cờ nữa. Nhưng cảm giác này thật kinh hoàng, bởi trước mắt còn một núi những thứ cần nghiên cứu nếu không muốn lại nhục mặt ở Moscow. Cô dìm nỗi sợ xuống và đi lên lầu tắm. Khi lau khô đầu, cô thấy khá nhẹ nhõm khi nhận ra mình cần phải cắt tóc. Vậy là hôm nay sẽ có gì đó để làm. Sau đó còn phải đến Purcell và tìm một bộ sofa cho phòng khách. Nhưng giờ mà mua thì không khôn ngoan lắm, phải chờ cho đến khi cô có thêm tiền đã. Và làm thế nào để cắt xén hết đám cỏ đây? Trước đây bà Wheatley thường nhờ một cậu bé nọ, nhưng Beth chẳng biết số điện thoại hay địa chỉ của cậu ta.

Beth cần phải dọn dẹp sạch sẽ chỗ này. Quá nhiều mạng nhện, khăn trải giường nhàu nhĩ và vỏ gối khắp nơi. Cô có thể dùng vài thứ mới. Cả quần áo mới nữa. Harry Beltik còn để quên dao cạo trong phòng tắm, cô có nên gửi trả lại không nhỉ? Sữa đã chua cả và bơ cũng cũ rồi. Tủ đông đóng đầy tuyết cùng một chồng cao món gà nấu sẵn mắc kẹt ở phía sau. Thảm phòng ngủ bụi mù mịt, mặt kính cửa sổ thì in đầy dấu vân tay, còn bệ cửa thì bị nhấn chìm trong vụn cát.

Beth lúc lắc đầu cho rơi hết mớ hỗn độn đang choán tâm trí mình, rồi đặt lịch hẹn cắt tóc với Roberta vào hai giờ chiều. Đến đó cô sẽ hỏi tìm một người giúp việc cho vài tuần, sau đó thì đến Morris để đặt mua sách cờ vua, rồi ăn trưa ở Toby.

Nhân viên phục vụ quen mặt hôm nay lại không có ở Morris. Người phụ nữ làm thay cho anh ta chẳng biết gì về đặt mua sách cờ vua cả. Beth phải nhờ cô ta tìm một quyển catalogue rồi đặt mua ba cuốn về Phòng thủ Sicilian trong đó. Cô cần những cuốn có in trận đấu của Đại Kiện Tướng và vài tờ Người đưa tin cờ vua . Nhưng cô không biết Người đưa tin cờ vua đến từ nhà xuất bản nào của Nam Tư, và tất nhiên nhân viên mới lại càng không. Thật bực mình! Cô cần một thư viện xịn như của Benny. Hay thậm chí phải đầy đủ hơn thế. Nghĩ đến đây, Beth mới nhận ra sự thật đáng giận là cô có thể trở lại New York và quên hết mớ lộn xộn này đi, tiếp tục những thứ còn dở dang với Benny. Nhưng giờ anh ấy có thể dạy gì cho cô đây? Còn bất kì người Mĩ nào có thể dạy cô chứ? Cô đã vượt xa họ rồi. Cô đã tự đứng một mình. Giờ thì cô phải tự tay xóa mờ khoảng cách cờ vua Mĩ - Nga.

Trưởng nhân viên phục vụ ở Toby biết Beth, anh giúp cô chọn một bàn đẹp gần phía trước. Cô gọi măng tây sốt dầu giấm cho khai vị và nói với anh rằng mình sẽ chọn món chính sau. “Cô có muốn gọi cocktail không?” anh ta dễ chịu hỏi. Cô nhìn xung quanh nhà hàng, nhìn không gian tĩnh lặng với vài người đang ăn trưa và bàn ăn đang đặt món tráng miệng gần sợi thừng nhung ở lối ra vào khu vực ăn tối. “Một ly Gibson,” cô nói. “Uống đá.”

Đồ uống lên ngay tắp lự. Trông thật tuyệt làm sao. Chiếc ly trong suốt và sạch sẽ. Rượu gin bên trong sáng như pha lê. Hai củ hành tây trắng thì trông như viên ngọc trai vậy. Khi nếm thử, môi trên của cô thấy châm chích, rồi xuống đến cổ họng, mang theo một vị ngọt cứ thấm dần. Cảm giác khi nó xuống đến dạ dày đang căng cứng thật tuyệt, mọi thứ trong món đồ uống này đều như một phần thưởng ngọt ngào. Cô chậm rãi uống hết, và sâu thẳm bên trong, sự phẫn nộ cũng dần lắng xuống. Cô gọi thêm một li nữa. Trong bóng tối của đầu bên kia nhà hàng, có ai đó đang chơi piano. Beth nhìn đồng hồ. Mười hai giờ kém mười lăm. Sống thế này thật tuyệt.

Cuối cùng Beth chẳng gọi đến món chính. Cô ra khỏi Toby lúc hai giờ, nheo mắt dưới ánh nắng chói chang và băng nhanh qua đường Main để đến tiệm rượu vang của David Manli. Dùng hai tờ ngân phiếu du lịch từ Ohio, cô mua một lốc vang đỏ Paul Masson, bốn chai gin Gordon cùng một chai vang nồng của Martini và Rossi, sau đó nhờ ông Mandi gọi giúp mình một chiếc taxi. Cô nói năng sắc bén và rõ ràng, dáng đi cũng vững. Cô đã ăn sáu cây măng tây và uống bốn ly Gibson. Cô đưa đẩy với rượu chè nhiều năm rồi. Giờ là lúc để hâm nóng “mối quan hệ” ấy.

Điện thoại reng ngay lúc Beth về, nhưng cô không trả lời. Người tài xế giúp mang rượu vang vào, cô boa cho ông ta một đô la. Khi ông ta đi rồi, cô lấy ra từng chai một, xếp gọn gàng vào tủ trên máy nướng, đặt ngay trước những lon spaghetti và ớt hầm thịt của bà Wheatley. Rồi cô mở một chai gin và vặn nắp chai vang nồng. Beth chưa từng thử làm cocktail bao giờ. Cô đổ gin vào bình lắc và pha thêm một ít vang nồng, dùng muỗng của bà Wheatley để khuấy lên, rồi cẩn thận mang ly rượu vào phòng khách, ngồi xuống và nuốt một ngụm dài.

⚝ ✽ ⚝

Những buổi sáng thật tệ nhưng Beth vẫn cố gắng xoay sở. Vào ngày thứ Ba, cô đến Kroger và mua ba tá trứng cùng một mớ đồ ăn nấu sẵn. Kể từ đó trở đi cô luôn ăn hai quả trứng trước khi uống ly vang đầu tiên. Khoảng chừng đến trưa là cô đã lăn ra bất tỉnh, để rồi sau đó thức dậy trên sofa hoặc trên ghế với tứ chi tế cứng, sau gáy mướt mồ hôi. Thỉnh thoảng, đầu óc cô quay cuồng và tận sâu trong dạ dày cuộn lên một cơn giận dữ mãnh liệt như cơn đau bị áp xe ở hàm vậy - một cơn đau răng nặng đến mức không gì khác ngoài rượu có thể làm dịu. Đôi khi Beth ép mình uống dù cơ thể rõ là đang phản đối, nhưng cô buộc phải làm thế. Cô uống và chờ đợi cho đến cuối cùng cảm giác sẽ lắng xuống. Gần giống như vặn nhỏ âm lượng vậy.

Vào sáng thứ Bảy, cô làm đổ rượu lên bàn cờ ở nhà bếp, đến thứ Hai thì vô tình đá phải cạnh bàn và làm rớt vài quân cờ xuống sàn. Cô cứ để mặc chúng ở đó và chỉ chịu nhặt lên vào ngày thứ Năm, khi cậu trai rốt cuộc cũng đến để cắt cỏ. Cô nằm trên sofa uống đến chai vang cuối cùng, lắng nghe tiếng máy cắt rền và ngửi mùi cỏ. Sau khi trả tiền cho cậu ta, cô ra ngoài trong mùi cỏ nồng, nhìn ngắm khu vườn mới được cắt và cảm động nhẹ trước sự thay đổi này. Rồi cô trở vào trong, lấy túi xách và gọi taxi. Theo luật, rượu vang và rượu nặng không được phép giao hàng. Thế nên cô phải tự mình đi mua một thùng khác. Hai thùng luôn cho chắc. Lần này cô sẽ thử loại Almadén. Ai đó từng nói vang đỏ của Almadén ngon hơn Paul Masson nhiều. Cô sẽ uống thử. Có lẽ cũng nên thêm vài chai vang trắng. Và cô cần thức ăn nữa.

Những bữa trưa đều là đồ đóng hộp. Món ớt hầm thịt cũng khá ngon nếu bỏ thêm tiêu ăn kèm với một ly vang đỏ. Almadén đúng là ngon hơn Paul Masson, ít vị đắng trên lưỡi hơn. Nhưng Gibson mới là thứ đòn giáng ghê gớm nhất, mạnh như dùng một cây côn vậy. Thế nên cô thận trọng hơn mỗi khi uống thứ này, để dành nó đến khi sắp mệt lả mới uống, hoặc thỉnh thoảng uống vào đầu ngày. Đến tuần thứ ba, cô đã mang hẳn một ly Gibson tới phòng ngủ vào những đêm còn đủ sức để lết lên lầu. Cô đặt nó ở tủ đầu giường, đặt tờ Người đưa tin cờ vua phía trên để tránh bay hơi và uống khi giật mình thức giấc lúc nửa đêm. Hoặc nếu không thì uống vào buổi sáng, trước khi xuống lầu.

Đôi lúc điện thoại reo, nhưng Beth chỉ trả lời khi đầu óc và giọng của mình đủ rõ ràng. Cô luôn nói lớn thành tiếng để kiểm tra độ tỉnh táo trước khi cầm ống nghe lên. “Peter Piper bốc một bịch ớt chua.” Nếu Beth có thể nói từng chữ của câu này một cách rõ ràng, cô sẽ trả lời điện thoại. Có một phụ nữ gọi từ New York để mời Beth lên chương trình Tonight Show . Nhưng cô từ chối.

Khi gần đến tuần thứ ba chìm trong rượu chè, cô mới có dịp xem qua chồng tạp chí được giao đến trong thời gian còn ở New York và tình cờ thấy ảnh mình trên tờ Newsweek . Họ dành cho cô cả một trang dưới mục Thể thao. Trong hình, Beth đang đấu với Benny, cô vẫn nhớ lúc bức ảnh này được chụp, đâu đó trong khoảng khai cuộc của trận đấu. Thế trận của bàn cờ mô phỏng hiện ra rất rõ trong hình, và cô thấy mình đã nhớ đúng, lúc này cô vừa hoàn thành nước đi thứ tư. Như thường lệ, Benny trong thận trọng và xa cách. Bài báo nói rằng Beth là nữ nhân tài năng nhất kể từ thời Vera Menchik. Cô đọc trong cơn nửa say nửa tỉnh, thấy bực mình bởi đoạn nói về Menchik, đào sâu vào cái chết năm 1944 trong vụ nổ bom ở Luân Đôn của bà, rồi mới dẫn đến việc Beth là người chơi hay hơn. Là phụ nữ thì có liên quan gì chứ? Beth còn chơi giỏi hơn bất kì gã đàn ông nào ở Mĩ kìa. Cô vẫn còn nhớ bà phóng viên từ tờ Life cùng những câu hỏi nhảm nhí về việc cô thấy thế nào khi là một phụ nữ trong thế giới của đàn ông. Biến giùm! Thế giới này sẽ không còn là của đàn ông nữa một khi Beth xong việc của mình. Đã đến giờ trưa, cô bỏ một lon mì Ý đóng hộp vào chảo để hâm nóng trước khi đọc nốt bài báo. Đoạn cuối là hay ho nhất.

Ở tuổi mười tám, Beth Harmon đã khẳng định cương vị nữ hoàng cờ vua của Mĩ. Có lẽ cô là người chơi giỏi nhất kể từ Morphi hay thậm chí Capablanca. Không ai biết được cô tài năng nhường nào. Thứ tiềm năng tuyệt mĩ cỡ nào đang ở bên trong cơ thể của một cô gái trẻ với bộ não rực rỡ đến mê hoặc. Để giải đáp được câu hỏi đó, để cả thế giới thấy được liệu Mĩ có thể vươn khỏi vị thế thấp bé của mình trong môn cờ vua hay không, cô sẽ phải đến thăm vùng đất của những ông trùm - Liên Xô.

Beth gấp tờ tạp chí và rót một ly Almadén Mountain Chablis để uống cùng mì. Đã ba giờ chiều mà trời vẫn nóng đến điên người. Rượu đã dần cạn, chỉ còn hai chai đặt ở kệ trên máy nướng.

⚝ ✽ ⚝

Sáng thứ Năm, độ một tuần sau khi đọc bài báo trên tờ Newsweek , Beth trở bệnh đến mức không thể lết nổi ra khỏi giường. Đến ngồi dậy cũng không xong. Cả đầu lẫn dạ dày đều đau nhói. Bộ quần jeans và áo thun còn nguyên trên người từ đêm hôm trước làm cô thấy khó thở nhưng lại không đủ sức để cởi chúng ra. Áo dính chặt vào thân trên mà cô thì quá yếu để kéo nó qua khỏi đầu. Trên tủ đầu giường có ly Gibson. Khó khăn lắm Beth mới lăn qua và cầm được bằng cả hai tay, nhưng uống được nửa ly thì đã bắt đầu buồn nôn. Đã có một khắc cô tưởng mình sắp nghẹn đến nơi, nhưng cuối cùng cũng thở được và uống nốt nửa ly còn lại.

Beth thấy kinh hãi. Cô chỉ có một mình trong cái phòng nóng như lò nung này và đang sợ điếng người khi nghĩ rằng mình sắp chết. Dạ dày thật đau đớn, hay nói đúng hơn là hết thảy cơ quan nội tạng đều đau. Chẳng lẽ cô đã tự đầu độc mình bằng rượu vang và gin? Beth cố ngồi dậy lần nữa, và với gin còn đang chảy trong cơ thể, lần này cô làm được. Cô ngồi bất động vài phút để tự làm dịu mình trước khi lảo đảo đi vào phòng tắm và nôn thốc nôn tháo. Cảm giác như được gột rửa vậy. Mãi thì Beth cũng cởi đồ được, nhưng lại sợ rằng mình sẽ trượt chân dưới vòi sen và tự làm vỡ hông như mấy bà già hay bị. Cô xả một bồn đầy nước ấm và trầm mình vào đó, nghĩ bụng nên gọi cho bác sĩ McAndrews, bác sĩ cũ của bà Wheatley, và đặt lịch hẹn khoảng buổi trưa. Đó là nếu cô có thể lết được đến phòng khám. Thế này còn tệ hơn là cơn chếnh choáng sau say nữa, cô đã chính thức đổ bệnh.

Nhưng sau khi tắm xong và xuống dưới lầu, Beth đã ổn hơn và ăn gọn hai quả trứng mà không vấn đề gì. Ý nghĩ cầm điện thoại lên và gọi cho một ai đó giờ trở nên xa xăm. Có một rào chắn vô hình nào đó giữa Beth và cái thế giới mà điện thoại liên kết tới, cô không thể phá vỡ nó được. Cô sẽ ổn thôi. Uống ít lại và giảm dần liều lượng. Có thể sau khi uống vào cô lại đổi ý muốn gọi bác sĩ McAndrews cũng nên. Cô rót cho mình một ly vang Chablis và bắt đầu uống. Thần kì thay, nó ngay lập tức chữa lành, đúng với bản chất “thuốc tiên” của nó.

⚝ ✽ ⚝

Hôm sau khi cô đang ăn sáng thì điện thoại reo. Lần này cô bắt máy mà không suy nghĩ. Đầu dây bên kia là ai đó tên Ed Spencer, phải mất một lúc cô mới nhớ rằng anh ta là giám đốc chỉ đạo giải đấu địa phương. “Tôi gọi để nói về ngày mai,” anh nói.

“Ngày mai ư?”

“Là giải đấu. Chúng tôi đang tự hỏi không biết cô có thể đến sớm trước một tiếng đồng hồ không. Tờ Louisville sẽ cử một thợ ảnh xuống và chắc WLEX cũng sẽ có ai đó. Cô có thể đến lúc chín giờ không?”

Tim Beth đè nặng. Anh ta đang nói về Giải Vô Địch Bang Kentucky mà cô đã quên bẵng. Giải đấu này là để Beth bảo vệ danh hiệu. Cô cần phải đến Trường trung học Henry Clay sáng mai và tham dự một giải đấu hai ngày để bảo vệ chức vô địch. Đầu cô bỗng nhói lên và tay đang cầm cốc cà phê thì run rẩy. “Tôi không chắc. Anh gọi lại sau một tiếng nữa được không?”

“Chắc chắn rồi, cô Harmon.”

“Cảm ơn. Tôi sẽ báo lại trong vòng một giờ.”

Beth thấy hoảng sợ và không muốn chơi cờ vua chút nào. Cô đã không thèm đọc sách hay đụng vào mấy quân cờ kể từ khi mua lại căn nhà từ Allston Wheatley. Cô thậm chí không muốn nghĩ về nó. Chai rượu đêm qua vẫn còn trên quầy cạnh máy nướng. Beth rót ra nửa ly, nhưng lúc uống chỉ thấy miệng châm chích và vị thì khó chịu. Cô bỏ ly vào bồn rửa và lôi nước cam trong tủ lạnh ra. Nếu không dọn sạch và tỉnh táo để dự giải, thì ngày mai cô sẽ chỉ lầy lội và bệnh hoạn hơn. Cô uống hết ly nước cam và đi lên lầu, nghĩ về đống rượu mình đã nốc, cảm nhận chúng hiện diện rõ rệt trong cái bụng chộn rộn. Mọi giác quan bên trong đều thấy khó chịu và bị lạm dụng. Cô cần tắm nước ấm và thay đồ sạch.

Thật đáng tiếc làm sao. Beltik không tham gia, chẳng còn ai giỏi như vậy ở đây cả. Kentucky chẳng có mấy tiếng tăm trong giới. Đứng trần trụi dưới vòi sen, Beth bắt đầu nghĩ về Biến thể Levenfish của Khai cuộc Sicilian, nhắm hờ mắt và mường tượng ra các quân cờ trên bàn cờ. Cô đi hơn chục lượt đầu mà không mắc lỗi nào, dù các quân cờ không còn hiện ra rõ ràng như một năm trước. Sau lượt đi thứ mười tám, cô bắt đầu chần chừ khi quân đen đi tốt đến ô mã thứ tư và khiến thế trận bình đẳng. Trận Smyslov - Botvinnik năm 1958. Beth gắng chơi cho bằng hết, nhưng đầu đau như búa bổ, và sau khi tạm ngừng để uống hai viên giảm đau aspirin, cô không còn nhớ rõ mấy quân tốt nằm đâu nữa. Nhưng dù sao thì mười tám lượt đầu Beth đã làm tốt. Hôm nay cô sẽ giữ mình tỉnh táo để tập trung cho ngày mai. Khi cô giành chiến thắng lần thứ hai trong giải vô địch bang hai năm trước, chuyện cũng đơn giản thôi. Ngoài cô và Harry ra, Kentucky không thực sự có người chơi nào mạnh cả. Goldman và Sizemore cũng thường thôi.

Khi điện thoại lại reo, cô bảo Ed Spencer rằng mình sẽ đến vào lúc chín giờ rưỡi. Nửa tiếng là quá đủ để chụp hình rồi.

⚝ ✽ ⚝

Trong lòng mình, Beth vẫn mong Townes sẽ xuất hiện cùng với chiếc máy ảnh của anh ấy. Nhưng chẳng có vẻ gì là thế cả. Người đàn ông từ tờ Louisville cũng chẳng thấy đâu. Beth tạo dáng chụp ảnh ở Bàn Một cho nữ phóng viên đến từ tờ Herald-Leader , trả lời một cuộc phỏng vấn dài ba phút với người đàn ông từ đài truyền hình địa phương, rồi cáo lui để tranh thủ đi dạo trước giải đấu. Cô đã cố gắng qua được ngày hôm trước mà không đụng đến ngụm rượu nào, ngủ ngon lành nhờ sự trợ giúp của ba viên xanh lá, thế nhưng dạ dày vẫn thấy buồn nôn. Mới là buổi sáng mà trời đã nắng chói. Người cô đẫm mồ hôi dù chỉ vừa đi qua một khu nhà. Chân cũng đau nữa. Mười tám tuổi mà Beth thấy như mình đã bốn mươi vậy. Phải ngừng uống rượu thôi. Đối thủ đầu tiên là một người tên Foster với xếp hạng đâu đó quanh 1800. Dù chơi quân đen, nhưng Beth áng chừng cũng dễ thôi, nhất là nếu anh ta đi tốt đến ô vua thứ tư và cho cô vào Khai cuộc Sicilian.

Foster trông khá bình tĩnh dù đang đụng độ với Đương kim Vô Địch Mĩ. Anh khá khôn ngoan khi không dùng tốt vua để đấu với cô. Khi anh chọn đi tốt đến ô hậu thứ tư, Beth cũng quyết tránh Gambit Hậu và cố đưa anh ta vào một phạm trù xa lạ của Phòng thủ Hà Lan: Tốt đến ô tượng cánh vua thứ tư. Họ dùng qua hết những nước đi trong sách cho đến khi Beth bằng cách nào đó nhận ra được mình đã vào Thế trận Stonewall, kiểu thế trận mà cô không thích lắm. Sau khi đã cân nhắc toàn diện thế trận trên bàn cờ lúc này, Beth thấy khó chịu với chính mình. Cách tối ưu bây giờ là phá vỡ nó và tìm cách tấn công vào điểm yếu của Foster. Nãy giờ vờn anh ta đủ rồi, cô muốn kết thúc chuyện này thật nhanh. Đầu vẫn còn đau dữ dội, và dù cái ghế xoay đang ngồi đây có tốt cỡ nào thì toàn thân cô vẫn thấy khó chịu. Có quá nhiều khán giả trong phòng. Foster là một thanh niên tóc vàng nhợt nhạt trong độ tuổi hai mươi, anh luôn đi lượt của mình với một sự cẩn trọng quá mức đến bực mình. Sau lượt thứ mười hai, Beth xem xét thế trận chặt chẽ của bàn cờ và quyết định đẩy con tốt trung tâm lên để thí, định bụng sẽ mở ra thế trận mới và bắt đầu đe dọa. Cô phải đạt xếp hạng thật tốt ở mức 600 điểm trên gã lập dị này, xóa sổ hắn ta, ăn một bữa trưa thật ngon và uống chút cà phê, sau đó sẵn sàng để gặp Goldmann hoặc Sizemore vào buổi chiều.

Việc thí tốt có vẻ là một nước đi hấp tấp. Sau khi Foster ăn nó bằng quân mã thay vì tốt như Beth đã dự tính, cô thấy mình rơi vào thế buộc phải phòng thủ hoặc thả nốt con tốt còn lại. Cô cắn môi, cố tìm kiếm một thứ gì đó để khủng bố anh ta. Nhưng chẳng có gì cả. Tâm trí Beth đang hoạt động một cách vô cùng trì trệ. Cô rút tượng về để bảo vệ tốt.

Foster khẽ nhướng mày nhìn nước đó, rồi mang xe lên cột hậu, cột mà cô đã mở sẵn với quân tốt thí của mình. Beth chớp mắt, hoàn toàn không thích những gì đang diễn ra. Cơn đau đầu giờ còn tệ hơn. Cô đứng lên khỏi bàn, đến chỗ vị chỉ đạo và hỏi xin một viên aspirin. Chẳng biết ông tìm được ở đâu ra vài viên, thế là cô nốc trôi ba viên bằng ngụm nước từ cốc giấy trước khi trở lại bàn đấu với Foster. Khi đi qua phòng chính giải đấu, mọi người đều ngước lên khỏi trận đấu dang dở của mình mà nhìn cô. Đột nhiên Beth nổi giận đùng đùng vì đã nhận lời tham gia giải đấu hạng ba này, càng tức hơn khi phải quay lại và giành giật với gã Foster kia. Beth ghét tình huống hiện tại: Nếu đánh bại hắn ta thì chẳng có nghĩa lí gì nhiều, còn nếu bị hắn đánh bại, mặt mũi cô sẽ vô cùng thảm hại. Nhưng hắn sẽ không đánh bại được cô đâu. Đến Benny Watts còn không thể, thì một đứa sinh viên chưa tốt nghiệp và thận trọng quá mức đến từ Louisville càng không thể dồn cô vào chân tường. Cô sẽ tìm được đòn phối hợp nào đó và xé nát hắn ta.

Tuy vậy chẳng có đòn phối hợp nào để mà tìm. Cô cứ dán mắt vào thế trận đang thay đổi dần sau từng nước đi, nhưng không có gì mở ra cả. Foster chơi hay, rõ ràng là tốt hơn nhiều so với thứ hạng của mình, nhưng không hay đến thế. Căn phòng nhỏ lấp đầy bởi người xem và tất thảy đều im lặng, quan sát Beth càng lúc càng thu về phòng thủ, cố che giấu vẻ mặt đầy cảnh giác đang dần phủ lên mọi nước đi của mình. Cái quái gì đang xảy ra với đầu óc cô vậy? Cô đã không uống rượu được một ngày và hai đêm rồi mà.

Chuyện gì thế này? Trong cơn lo lắng cuộn lên nơi dạ dày, Beth còn cảm nhận cả sự kinh hãi nữa. Giả như cô đã làm gì đó tổn hại đến tài năng của mình thì sao...

Và rồi, vào lượt đi hai mươi ba, Foster bắt đầu một chuỗi tráo quân ở khu trung tâm, Beth hoàn toàn bất lực trong việc ngăn anh ta lại, chỉ có thể giương mắt lên nhìn những quân cờ biến mất cùng cảm giác buồn nôn ngày càng dâng lên nơi dạ dày, chứng kiến thế trận của mình ngày càng ảm đạm và yếu ớt hơn. Cô nhận ra chính mình đã tạo nên trận thua, choáng ngợp bởi lợi thế hai-tốt của một người chơi hạng 1800. Chẳng còn gì Beth có thể làm nữa, khi mà hắn ta có thể phong cấp hậu cho tốt và chỉ khiến cô nhục nhã thêm.

Beth tự nhấc quân vua của mình khỏi bàn cờ trước khi đối thủ kịp làm điều đó, rồi rời phòng mà chẳng thèm nhìn lại. Cô đẩy xuyên qua đám đông, gần như nín thở để tránh ánh nhìn của họ, và tiến vào phòng chính để đi tới bàn chủ trì.

“Tôi thấy không khỏe,” cô nói với vị giám đốc. “Tôi phải dừng cuộc chơi ở đây.”

Beth lê bước dọc phố Main, đôi chân nặng trĩu và lòng rối bời, không thể thôi nghĩ về trận đấu. Thật tệ hại. Cô đã cho phép giải đấu này trở thành một phép thử, một loại kiểm tra gian lận mà một kẻ nghiện rượu tự làm, vậy mà vẫn thất bại. Nhất định Beth không được uống giọt nào khi về đến nhà. Cô phải đọc sách, phải chơi cờ vua và định thần lại. Nhưng ý nghĩ về lại căn nhà trống hoác đó bỗng nhiên thật đáng sợ. Beth còn có thể làm gì khác đây? Chẳng có nơi nào cô muốn đến hay người nào để gọi cả. Trận thua tầm thường ở một giải đấu vô danh, nhưng sự nhục nhã rước về thật bẽ bàng. Beth không muốn nghe một lời bàn tán nào về việc mình thua cuộc trước Foster, càng không muốn thấy anh ta lần nào nữa. Cô bắt buộc không được uống nữa. Còn một giải đấu lớn ở California trong năm tháng tới nữa. Giả như cô đã làm gì đó hại bản thân rồi thì sao? Giả như cô đã cạo hết khỏi bề mặt não bất cứ thứ dây thần kinh xen kẽ nào đó đã tạo nên tài năng này? Cô nhớ từng đọc được ở đâu đó về việc một nghệ sĩ nhạc pop mua một bức tranh gốc của Michelangelo rồi dùng cục gôm tẩy để xóa nó đi, chỉ để lại giấy trắng trơn. Sự hoang phí đó khiến cô sốc đến sững sờ. Giờ thì cô sốc hệt như vậy, khi tưởng tượng ra trên não mình, sự tài hoa của cờ vua đã bị xóa sạch.

Về nhà, Beth thử qua một cuốn sách đấu của Nga, nhưng không tài nào tập trung nổi. Cô bắt đầu đi lại trận đấu của mình với Foster, thiết lập một bàn cờ trong bếp, nhưng mấy nước đi quá phiền toái. Cái Thế trận Stonewall chết tiệt đó, lẫn cái sự đẩy tốt hấp tấp đó nữa. Một nước đi cực kì tệ. Một thứ cờ vua quá tồi. Thứ cờ vua của tên sâu rượu. Điện thoại reo, Beth không buồn trả lời. Cô ngồi đó cạnh bàn cờ, đau khổ tột bậc khi ước rằng giá mà mình có ai đó để gọi. Harry Beltik chắc đã về Louisville. Cô không muốn kể anh nghe về trận đấu với Foster. Tự anh sẽ biết tin đó sớm thôi. Beth có thể gọi Benny. Cơ mà anh đã lạnh băng từ chuyến Paris, và cô cũng không muốn nói chuyện với anh. Chẳng còn ai nữa. Beth bệ rạc đứng dậy, mở ngăn tủ cạnh tủ lạnh, lấy xuống một chai vang trắng và rót cho mình ly đầy. Bên trong Beth vọng ra một tiếng khóc than trước việc lại rót rượu đầy phẫn nộ ấy, nhưng cô mặc kệ. Cô uống một hơi dài hết nửa ly và đứng đó đến khi cơ thể bắt đầu cảm nhận được. Rồi cô uống hết và rót thêm ly nữa. Một người hoàn toàn có thể sống mà thiếu cờ vua. Hầu hết con người đều có thể.

Khi tỉnh dậy trên sofa sáng hôm sau, trên người vẫn còn nguyên bộ đồ mua ở Paris và mặc lúc thua Foster, Beth lại trở nên sợ hãi theo một kiểu khác nữa. Cô có thể cảm nhận rõ ràng não mình đang dần bị rượu làm mờ mịt, khả năng nắm bắt vị trí trở nên vụng về, còn sự minh mẫn thì mờ như bị mây che khuất. Tuy nhiên sau bữa sáng, Beth đi tắm, thay đồ và lại rót cho mình ly vang. Gần như một cơ chế tự động, cô nhận ra mình phải cắt dòng suy nghĩ mỗi khi uống đi. Quan trọng là phải ăn vài lát bánh mì nướng để rượu không đốt cháy dạ dày.

Beth uống liên tục nhiều ngày liền, nhưng kí ức về trận thua lẫn nỗi sợ rằng những gì đang làm sẽ chĩa lưỡi dao vào tài năng của cô vẫn không biến mất, ngoại trừ lúc uống say đến độ không thể nghĩ được gì nữa. Có một bài báo trên tờ Chủ nhật viết về cô, cùng một trong những bức hình chụp ở trường trung học sáng hôm đó, tiêu đề là Nhà vô địch cờ vua từ bỏ giải đấu . Cô ném tờ báo đi không thương tiếc.

Thế rồi một sáng nọ, sau khi trải qua một đêm của những giấc mơ tối tăm và rối bời, Beth thức dậy với một sự thấu suốt đến bất thường: Nếu không ngừng rượu chè ngay lập tức, cô sẽ hủy hoại hết những gì mình có. Beth đã cho phép bản thân chìm vào sự u ám kinh khủng này đủ rồi. Cô cần tìm một bệ đặt chân để tự giải thoát. Cô phải tìm kiếm sự giúp đỡ. Trong sự nhẹ nhõm tột bậc, cô bừng tỉnh nhận ra mình phải tìm đến ai.