Chương 2 - 2 Sợ Hãi
Năm mười bốn tuổi, tôi đã phát hiện một cử chỉ thần bí trong đêm tối, từ đó tôi có được một cảm nhận thú vị. Khi có sự sung sướng mạnh mẽ tột độ trong giây lát, con người biểu đạt sung sướng bằng phương thức sợ hãi. Từ đó về sau khi tiếp xúc với từ sợ hãi, hiển nhiên sự lý giải của tôi quá khác với anh em cùng tuổi, mà bắt đầu tiếp cận ý đồ của Goethe. Ông già người Đức quá cố đã từng nói:
Sợ hãi và run rẩy là chí thiện của con người.
Thoạt tiên, trong đêm tối yên tĩnh, qua cao trào hứng phấn không yên, đi vào chốn hư không, phát hiện quần đùi có một mảng ướt sũng, tôi bỗng dưng giật mình hoảng sợ. Cơn hoảng sợ lần đầu, tôi vẫn chưa đến mức chỉ trích hành vi của mình, chỉ là sợ hãi về sinh lý một cách đơn thuần. Đầu tiên tôi hiểu mảng ướt sũng là đái dầm. Điều cảm thấy xấu hổ của cậu bé vô tri như tôi vẫn chưa phải là cử chỉ mờ ám. Tôi thấp thỏm không yên bởi ở độ tuổi này mình vẫn còn đái dầm, đồng thời cũng tỏ ra hoảng loạn, nghi ngờ mình mắc bệnh. Mặc dù vậy, xuất phát từ khát vọng hứng phấn không yên của cơ thể trong giây lát, tôi đã không tự chủ lặp đi lặp lại nhiều lần sự run rẩy của niềm hoan lạc.
Buổi trưa hè năm mười bốn tuổi, khi tôi ra khỏi nhà, đi đến trường trong thành phố, ánh nắng rực rỡ lại khiến sắc mặt tôi nhợt nhạt. Chính lúc này tôi sắp sửa tiến hành một hành vi xấu hổ, tôi phải giải ẩn số vật chảy ra ban đêm. ở lứa tuôỉ thời ấy, tôi đã không thể làm mọi việc theo chuẩn mực được coi là chính xác. Ham muốn trong lòng đã bắt đầu lặng lẽ sai khiến một phần lời nói và việc làm của mình. Đã có một thời gian tôi khao khát muốn biết, xét đến cùng chất chảy ra là thứ gì. Hành vi này không thể hoàn thành trong nhà. Nơi tôi lựa chọn chỉ có thể là nhà vệ sinh của trường học buổi trưa. Thời điểm ấy nhà vệ sinh vắng vẻ không một bóng người. Trong hồi tưởng của tôi sau này, nhà vệ sinh cũ nát ấy khiến toàn thân tôi run bắn, dẫn đến trong một thời gian dài tôi đều chỉ trích mình đã hoàn thành hành vi xấu xa ở một nơi xấu nhất. Hiện nay tôi đã thôi tự chỉ trích mình. Sự lựa chọn nhà vệ sinh của mình thời đó khiến tôi nhận ra, tuổi thiếu niên không có chỗ giành riêng cho mình. Sự lựa chọn này do hiện thực bắt buộc, không phải tôi tự nguyện.
Tôi không muốn miêu tả môi trường kinh khủng lúc đó, cứ nghĩ đến bầy ruồi nhặng bay à à loạn xạ và tiếng ve sầu kêu ra rả ở bên ngoài, cũng đủ khiến tôi căng thẳng khó chịu. Tôi còn nhớ, khi dời nhà vệ sinh, đi qua bãi tập dưới trời nắng, tôi cảm thấy chân tay rã rời.Phát hiện mới nhất đem đến cho tôi là không biết làm gì sau cơn mơ màng. Tôi đi vào nhà gác lớp học đối diện, hy vọng mình có thể nằm nghỉ trong lớp không có người. Nhưng tôi đã giật mình nhìn thấy một bạn gái đang làm bài tập trong lớp. Vẻ bình thản của bạn gái khiến tôi bỗng cảm thấy tội lỗi nặng nề của mình. Tôi không dám đi vào lớp học, đứng ở cửa sổ hành lang buồn rười rượi. Tôi không biết tiếp theo nên làm gì, hình như ngày cuối cùng của cuộc đời đã đến. Sau đó tôi nhìn thấy một chị quét dọn vệ sinh đã có tuổi, gánh đôi thùng gỗ đi vào nhà vệ sinh mình vừa đi ra. Cảnh tượng này khiến toàn thân tôi run bắn.
Về sau, khi đã quen dần với run rẩy của thân thể, tôi không còn sợ tội ác sau khi màn đêm buông xuống. Khi tôi càng ngày càng hiểu mình làm gì, sự chỉ trích bản thân bắt đầu tỏ ra lực bất tòng tâm trước sự quyến rũ của sinh lý. Cảnh yên tĩnh trong đêm thường giành cho tôi lòng khoan dung và sự an ủi. Giờ phút tôi mệt mỏi vô cùng sắp đi vào giấc ngủ, thì cảnh tượng hiện ra trước mắt thường là tà áo màu tươi mới nào đó bay bay trong không khí xám nhạt, giọng trang nghiêm phán xét mình, bắt đầu lìa xa tôi.
Nhưng sáng ra, một khi bước trên đường đến lớp, cái cùm nặng nề cũng đến với tôi cùng một lúc. Khi đi gần đến trường, nhìn thấy những bạn gái quần áo sạch sẽ, tôi bỗng dưng mặt đỏ tía tai. Dưới ánh nắng,tiếng nói cười hân hoan thể hiện cuộc sống lành mạnh của các bạn lúc đó khiến tôi cảm thấy tốt đẹp chưa từng có. Sự bẩn thỉu của bản thân đã khơi dạy trong tôi lòng căm hờn đối với mình. Tôi đau khổ nhất là vẻ diễu cợt trong ánh mắt các bạn thỉnh thoảng lại lướt qua mắt tôi. Ngoài sợ hãi, tôi đã không có quyền hưởng hạnh phúc và xúc động khi được ánh mắt các bạn gái nhìn mình. Trong giờ phút này tôi thường hạ quyết tâm thay đổi bản thân, nhưng sau khi màn đêm buông xuống, tôi vẫn chứng nào tật ấy, đi theo vết xe đổ. Trong thời gian này, tôi tỏ ra mềm yếu trong sự thù hận đối với bản thân. Giờ ra chơi, tôi ra đứng thẫn thờ ở chỗ vắng. Tôi tránh Tô Vũ, người bạn càng ngày càng lưu luyến trong lòng. Tôi nhận thấy mình không xứng đáng có người bạn tốt đẹp như thế. Khi nhìn thấy Tô Vũ không hay biết gì, bước đến với mình một cách hữu hảo, tôi đau lòng lảng ra chỗ khác.
Mạng sống của tôi chia làm hai phần ban ngày và ban đêm. Ban ngày, tỏ ra chính trực và dũng cảm, tôi hành hạ bản thân một cách lạnh lùng. Nhưng một khi đêm đến, ý chí của tôi liền bị đánh gục. Tôi nhanh chóng sà vào lòng ham muốn, ngay đến bản thân cũng hết sức ngạc nhiên. Trong thời gian này, tâm linh tôi rối bời, tôi thường cảm thấy rõ rệt, mình bị xé làm đôi, hai phần của tôi hằm hằm nhìn nhau như quân hằn quân thù.
Lòng ham muốn, xông lên trong đêm một cách dũng cảm. Trong giờ phút ấy tôi càng ngày càng cần sự viện trợ của hình tượng đàn bà. Tôi tuyệt đối không muốn vấy bẩn ai, mà thực sự không biết làm thế nào. Tôi chọn đúng bạn học gái tên là Tào Lệ. Cô gái xinh đẹp trong mùa hè mặc quần soóc kiểu Tây đi học, làm cho những bạn trai nhanh chóng chín chắn về sinh lý hồn xiêu phách lạc. Họ cứ xuýt xoa khen bộ giò của cô phơi ra dưới ánh nắng. Nghe tiếng xì xầm của họ, tôi vốn còn thiếu nhạy cảm thật sự đối với thể xác đàn bà, kinh ngạc vô cùng. Tôi rất không hiểu tại sao họ không khen mặt cô gái. Đối với tôi thuở ấy, mặt cô xem ra xinh đẹp vô cùng, chỉ có nụ cười của cô mới có thể khiến tôi cảm thấy ngọt ngào vô hạn. Cô đã trở thành bạn tưởng tượng không thể thiếu của tôi ban đêm. Tuy sự chú ý của tôi đối với thân thể cô không thực tế bằng các bạn trai khác. Tôi cũng chú ý cặp đùi của cô, độ bóng bảy ánh lên từ đùi cô khiến tôi run run. Nhưng tôi yêu chuộng nhất vẫn là mặt cô. Giọng cô từ bất cứ nơi nào vọng đến cũng khiến tôi rạo rực không yên.
Cứ thế sau khi màn đêm buông xuống, Tào Lệ xinh đẹp lại đến bên tôi trong tưởng tượng. Tôi chưa bao giờ có ý định xấu động đến xác thịt cô. Hai chúng tôi thường đi dạo bên bờ sông vắng bóng người. Tôi bịa ra những lời cô nói và ánh mắt cô nhìn tôi, khi táo bạo nhất, tôi ngụy tạo được hơi thở trên người cô, thứ hơi thở gần như bãi cỏ lúc sáng sớm. Tưởng tưởng vượt ra ngoài khuôn khổ duy nhất, là lần tôi vuốt ve mái tóc cô bay ngược gió. Sau đó khi tôi chuẩn bị vuốt má cô, tôi đột nhiên sợ hãi, cảnh cáo mình không được làm thế.
Tuy tôi ngăn chặn một cách có hiệu quả việc mình vuốt má ngọt ngào của Tào Lệ. Ban ngày đến, tôi vẫn cảm thấy mình rất hèn hạ đã làm tổn thương đến cô, khiến tôi hễ bước vào lớp học là lo lắng sợ hãi. Tôi không dám nhìn Tào Lệ. Thính giác tôi lại không thể làm điều này. Giọng cô lúc nào cũng sẵn sàng đột nhiên lọt vào tai, khiến tôi vừa cảm thấy hạnh phúc vừa đau khổ vô cùng. Một lần khi cô ném một cục giấy cho một bạn gái, vô tình ném trúng tôi. Cô đứng tại chỗ lúng túng không biết làm thế nào, sau đó mặt đỏ bừng, cô ngồi xuống, cúi đầu chỉnh sửa cặp sách của mình trong tiếng cười ồ của các bạn nam nữ. Thần thái không yên lúc đó của cô chấn động tôi sâu sắc. Một cục giấy cỏn con đã làm cô xấu hổ như thế, trong đêm tôi tưởng tượng về cô không thể không coi là bẩn thỉu. Nhưng chẳng bao lâu cô đã thay đổi hoàn toàn.
Tôi đã nhiều lần thề phải vứt bỏ việc làm tổn thương ngấm ngầm đối với Tào Lệ. Tôi thử chơi bời với một cô gái khác trong tưởng tượng. Nhưng thường là không được bao lâu, hình tượng của Tào Lệ đã thay thế nhanh chóng cô gái kia. Mọi cố gắng của tôi đều khiến tôi không thể thoát khỏi Tào Lệ. Trong thời gian này, điều có thể an ủi tôi là, tuy tôi đã nhiều lần làm tổn thương cô trong tưởng tượng, nhưng cô vẫn xinh đẹp, khi chạy trên bãi tập, thân hình cô vẫn hoạt bát mê hồn.
Đi đôi với việc buông thả mình, tôi lại càng ngày càng lún sâu trong giày vò bản thân. Tô Vũ lớn hơn tôi hai tuổi đã chú ý đến nét mặt tiều tụy và hành vi kỳ quặc né tránh cậu ấy của tôi. Thời gian đó không chỉ nhìn thấy Tào Lệ là sự giày vò to lớn đối với bản thân, mà nhìn thấy Tô Vũ, tôi cũng rất xấu hổ. Tư thế nho nhã của Tô Vũ khi đi trên bãi tập trải kín nắng vàng tỏ ra trong sạch và bình thản không cầu xin ai. Sự bẩn thỉu của tôi khiến tôi không có quyền tiếp tục giao du với cậu. Khi ra chơi, tôi không còn đến lớp trung học phổ thông thăm Tô Vũ như thường lệ, mà đi một mình ra bờ ao cạnh trường, âm thầm chịu đựng tất cả mọi điều mình gây ra.
Tô Vũ đã mấy lần đến bên ao cá. Lần đến đầu tiên cậu hết sức săn đón hỏi tôi, xét đến cùng đã sảy ra chuyện gì. Giọng đầy vẻ quan tâm của Tô Vũ khiến tôi lúc ấy suýt nữa khóc. Tôi không nói gì cả, cứ nhìn sóng nước lăn tăn. Từ đó về sau lần nào đến,Tô Vũ cũng không nói gì. Chúng tôi im lặng đứng bên nhau chờ kẻng vào học, sau đó cùng chia tay.
Tô Vũ không thể biết nỗi giày vò tôi chịu đựng trong lòng. Thần thái tôi khiến Tô Vũ sinh nghi, nghi tôi có phải đã bắt đầu chán cậu. Từ đó về sau Tô Vũ trở nên thận trọng, cậu không còn ra bờ ao thăm tôi. Tình bạn thân mật một thời giữa chúng tôi từ đó bị ngăn cách, đồng thời nhanh chóng xa lánh. Có khi gặp nhau trên đường đi học, đứa nào cũng tỏ ra có vẻ căng thẳng và không yên. Trong thời gian này, tôi chú đến Trịnh Lượng. Cậu học sinh dáng cao nhất toàn trường bắt đầu xuất hiện bên cạnh Tô Vũ. Tiếng cười sang sảng của Trịnh Lượng và Tô Vũ với cử chỉ nho nhã đứng một bên bãi tập say sưa nói chuyện. ánh mắt ai oán của tôi đã nhìn Trịnh Lượng đứng ở vị trí đáng ra là của tôi.
Tôi đã nếm mùi mất tình bạn. Tô Vũ nhanh chóng kết bạn với Trịnh Lượng khiến tôi bất mãn vô cùng. Nhưng khi gặp Tô Vũ, vẻ buồn thương và nghi hoặc để lộ ra trong ánh mắt Tô Vũ vẫn cảm hoá tôi sâu sắc, đã đốt lên nguyện vọng tha thiết tiếp tục tình bạn trước kia giữa tôi và Tô Vũ. Nhưng với những tội ác ban đêm càng lún càng sâu, một khi phải làm điều này, đối với tôi quả là khó khăn chồng chất khó khăn. Thời gian này ban ngày khiến tôi sợ hãi muôn phần. Những lúc nắng vàng rực rỡ, tôi căm thù mình vô cùng. Bởi phải xa Tô Vũ, mối thù này càng trở nên mạnh mẽ. Thế là một buổi sáng tôi quyết định nói với Tô Vũ việc làm bẩn thỉu và xấu xa của mình. Làm thế một mặt là để trừng phạt thật sự đối với bản thân, mặt khác cũng là để bày tỏ với Tô Vũ lòng thành của tôi. Tôi có thể tưởng tượng dáng vẻ sợ hãi của Tô Vũ sau khi nghe tôi nói. Hiển nhiên Tô Vũ không thể nghĩ đến tôi lại xấu xa như thế.
Nhưng chiều hôm ấy khi tôi dũng cảm gọi Tô Vũ ra bờ ao và giữ dũng cảm cho đến lúc nói hết, nét mặt Tô Vũ không hề sợ hãi, mà nói với tôi một cách nghiêm chỉnh:
Đây là thủ dâm.
Thần thái của Tô Vũ khiến tôi hết sức ngạc nhiên. Tôi nhìn thấy nụ cười ngượng ngiụ của cậu. Tô Vũ bình tĩnh nói:
Mình cũng như cậu.
Lúc ấy tôi cảm thấy mình trào nước mắt. Tôi nghe thấy mình oán trách:
Tại sao cậu không nói sớm với mình?
Tôi mãi mãi khó quên buổi chiều đứng bên bờ ao với Tô vũ. Bởi vì lời nói của Tô Vũ, ban ngày đã trở lại tốt đẹp, bãi cỏ và cây cối gần đó xanh mơn mởn dưới ánh nắng, mấy bạn học nam tại đó cất tiếng cười ha ha thoải mái. Tô Vũ chỉ bọn họ nói với tôi:
Ban đêm các bạn ấy cũng thế.
Một buổi tối sau đó không lâu, đó là một buổi tối mùa đông vừa qua đi, tôi và Tô Vũ, có cả Trịnh Lượng đi trên một đường phố yên tĩnh. Đây là tối đầu tiên tôi đi với Tô Vũ. Tôi nhớ hai tay mình đút túi quần. Tôi vẫn còn chưa ra khỏi cái giá lạnh của của mùa đông, mãi đến khi phát hiện tay mình trong túi quần bắt đầu ra mồ hôi, tôi mới ngạc nhiên hỏi Tô Vũ:
Sang xuân rồi phải không?
Lúc đó tôi đã mười lăm tuổi, đi cùng với hai người bạn cao hơn mình nhiều, đối với tôi là giờ phút khó quên. Khi Tô Vũ đi ở bên phải tôi, tay cậu luôn bá vai tôi.. Trịnh Lượng đi ở bên phải, lần đầu tiên Trịnh Lượng chơi với tôi. Khi Tô Vũ nhiệt tình giới thiệu tôi với Trịnh Lượng, Trịnh Lượng không vì tôi thấp nhỏ mà tỏ ra lạnh nhạt. Cậu tỏ vẻ rất mừng nói với Tô Vũ:
Còn phải giới thiệu cậu ấy sao?
Tối hôm ấy Trịnh Lượng đã để lại cho tôi một ấn tượng sâu sắc. Dưới sáng trăng bóng dáng cao to của Trịnh Lượng đem lại cho người ta một cảm giác vô cùng tin tưởng. Khi đi lên phía trước, cậu ấy thừơng vung cánh tay. Chính giờ phút này, ba chúng tôi khẽ nói đến thủ dâm. Tô Vũ đã khới ra chuyện này. Tô Vũ luôn luôn lầm lì ít nói đột nhiên cất tiếng bằng một giọng bình tĩnh, khiến tôi thầm ngạc nhiên. Nhiều năm đã trôi qua, khi hồi tưởng lại cảnh này, tôi mới hiểu dụng ý của Tô Vũ. Lúc bấy giờ tôi vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi sức ép nặng nề của tâm linh do thủ dâm đem đến.Tô Vũ làm như thế là để giúp đỡ tôi.Sự thực cũng là từ sau đó, tôi mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Giọng thần bí của ba anh em nói chuyện hồi bấy giờ, cho đến nay vẫn khiến tôi cảm thấy thân thiết và ngọt ngào.
Thái độ của Trịnh Lượng hào phóng thoải mái. Bạn học cao to ấy nói với chúng tôi:
Ban đêm không ngủ được, làm một cái rất linh nghiệm.
Thần thái của Trịnh Lượng làm tôi nghĩ đến mấy hôm trước mình còn tự giày vò bản thân. Vì thế tôi đã nhìn Trịnh Lượng với ánh mắt tràn đầy hâm mộ.
Mặc dù buổi tối ấy đem lại cho tôi sự nhẹ nhõm tự tại, nhưng về sau một câu vô tình của Trịnh Lượng đã đem đến cho tôi nỗi lo mới. Khi nói câu này Trịnh Lượng không biết mình đang biểu đạt một thứ vô tri. Cậu nói:
- Cái thứ ấy trên cơ thể con người giống như nước trong phích nước nóng, chỉ có ngần nấy thôi, anh nào chăm dùng đến ba mươi tuổi sẽ hết. Anh nào tiết kiệm đến tám mươi tuổi vẫn còn.
Câu nói của Trịnh Lượng khiến tôi sa vào trong căng thẳng sợ hãi cực độ đối với sinh lý. Do thời gian trước quá ư phung phí, trong đêm tôi luôn luôn cảm tháy chất nước ấy trong cơ thể mình đã sắp hết. Nỗi sợ hãi này khiến tôi lo nơm nớp trong khi thực hiện mơ ước cuộc sống tương lai, nhất là mơ ước đối với tình yêu.Bởi vướng mắc về tâm lý,tôi không những không thể trở lại những tưởng tượng ngọt ngào trước kia, trái lại càng ngày càng tin chắc vào sự cô độc sau này của mình. Một buổi tối, khi tôi nghĩ đến mình trở thành một lão già bước đi lảo đảo, đi một mình trên bãi tuyết mùa đông, tôi buồn thương vô hạn cho cảnh thê thảm của mình.
Nhiều đêm về sau này, cử chỉ của tôi trong đêm không còn là tìm khoái cảm về sinh lý, mà dần dần trở thành sự chứng minh về sinh lý. Sau mỗi lần thí nghiệm thành công, niềm an ủi giành cho mình vô cùng ngắn ngủi, liên tiếp ập đến vẫn là nỗi sợ hãi. Tôi biết rõ sự rủi ro mình gánh chịu của mỗi lần chứng minh, tôi thường cảm thấy thứ thể lỏng cuối cùng trong cơ thể vừa chảy ra. Lúc đó tôi căm thù và hối hận đối với sự chứng minh vừa hoàn thành. Nhưng chưa được ba hôm, nỗi lo lắng đối với hư không trong cơ thể lại khiến tôi lao vào cuộc chứng minh.Tôi lớn khôn trong trạng thái sắc mặt luôn luôn nhợt nhạt. Tôi thường xuyên đứng bên bờ ao ở Cửa Nam nhìn bóng mình trong nước. Tôi đã nhìn thấy cái cằm gầy choắt và cặp mắt đầy vẻ mệt mỏi của mình lay động uể oải trong nước. Sóng lăn tăn khiến tôi trông thấy hình như mặt mình đầy nếp nhăn. Nhất là lúc trời âm u, tôi đã nhìn rõ tận mắt khuôn mặt sầu muộn và già nua quá sớm của mình.
Mãi đến năm hai mươi tuổi, tôi mới biết câu trả lời chính xác. Lúc đo tôi đang học đại học ở Bắc Kinh. Tôi quen một nhà thơ thanh danh hiển hách lúc bấy giờ. Đây là vị danh nhân đầu tiên tôi quen biết. Phong độ tuỳ tiện và tính lẩm cẩm của ông khiến tôi thường xuyên ngồi hai tiếng ô tô đến đầu bên kia của thành phố chỉ để nói chuyện với ông mấy phút. Khi may mắn, tôi có thể trao đổi với ông một tiếng đồng hồ. Mặc dù sau ba lần đến, ông vẫn không nhớ tên tôi. Nhưng thái độ thân thiết và sự diễu cợt gay gắt đối với đồng nghiệp của ông, khiến tôi không vì thế mà cảm thấy khó chịu. Đi đôi với việc tán trên trời dưới biển, ông cũng có thể chăm chú lắng nghe những lời nói dài dòng của tôi, hơn nữa còn thỉnh thoảng uốn nắn cho tôi những chỗ ông cho là sai.
ở chỗ nhà thơ độc thân bốn mươi tuổi, tôi thường xuyên gặp một số đàn bà mỗi người một vẻ, chứng tỏ nhà thơ này cởi mở, thông thoáng. Đi đôi với sự trao đổi giữa chúng tôi không ngừng sâu sắc, có lần tôi thận trọng nhắc nhở ông, liệu có nên lập gia đình. Tôi động vào chuyện riêng tư thầm kín của ông, không làm ông bực, ông chỉ tuỳ tiện bảo:
- Việc quái gì phải lấy vợ?
Lúc ấy tôi bối rối không yên. Hoàn toàn xuất phát từ sự quan tâm đối với người mình sùng kính, tôi mới tiếp tục nói:
Ông không nên dùng thứ kia hết quá sớm.
Tôi thẹn thà thẹn thùng nói ra câu này khiến ông vô cùng ngạc nhiên. ông hỏi:
Sao cậu lại nghĩ thế?
Thế là tôi nói cho ông nghe câuTrương Lượng nói trong buổi tối mấy năm trước. Nghe xong, ông cười sằng sặc, điếc cả tai. Tôi không sao quên nổi cảnh tượng lúc đó ông ngồi co ro trên ghế xô pha cười rung người. Sau đó, lần đầu tiên ông giữ tôi lại ăn cơm.Ông xuống gác mua hai gói mì tôm làm bữa ăn tối.
Cuối cùng nhà thơ đã lấy vợ vào năm bốn mươi nhăm tuổi. Vợ ông là một người đàn bà xinh đẹp, hơn ba mươi tuổi. Nét hung dữ trên người chị cũng nổi trội như khuôn mặt xinh đẹp của chị. Nhà thơ đã từng sống tự do phóng khoáng trước kia được nếm mùi cay đắng của số phận. Giống như đứa trẻ có dì ghẻ, khi ra khỏi nhà, trong túi ông chỉ đủ tiền tàu xe đi về. Khống chế tiền tiêu chỉ là một trong những thủ đoạn của vợ. Mũi tím mắt sưng, ông vẫn còn thường xuyên chạy đến chỗ tôi tránh vài hôm. Nguyên nhân chỉ tại có một bà gọi điện thoại cho ông. Mấy ngày sau, vẫn phải tôi hộ tống, ông mới dám về nhà bẩm bà xin lỗi. Tôi nói với ông:
Ông không nên buồn nản, ông không sợ gì hết, ông có sai gì đâu?
Nhưng ông cười đùa tí tởn bảo:
Vẫn là nhận lỗi hay hơn.
Tôi còn nhớ người đàn bà xinh đẹp ngồi trong ghế xô pha sai chồng vừa bước vào cửa:
Đem rác đổ đi.
Nhà thơ của chúng ta khi bưng đầy sọt rác đã tỏ ra hí hửng. Ông lầm tưởng lao động có thể khiến mình bình an vô sự. Nhưng sau khi ông về, bà vợ không hề khách sáo nói với tôi:
Cậu về đi.
Sau đó đóng cửa. Tôi nghe thấy tiếng người lớn mắng trẻ con ở bên trong. Hiển nhiên người đàn bà làm vợ biết kẻ bị mình chửi mắng là một nhà thơ tài hoa. Thế là tôi nghe thấy những lời răn dậy khiến mình há mồm trợn mắt. Trong lời răn dậy của bà đầy rẫy những Đường thi, từ Tống, thuật ngữ chính trị hiện đại và lời ca thịnh hành không sao đếm xuể. Xen vào lời răn dậy của bà vợ là lời nói nhiệt thành của ông chồng:
Nói hay lắm.
Hoặc:
Hoặc anh bỗng chợt hiểu.
Giọng vợ ông mỗi lúc một khảng khái sôi nổi. Trên thực tế lúc ấy chị đã không phải vì răn dạy chồng, mà hoàn toàn vì răn dạy bản thân. Giọng chị chứng tỏ chị đang say sưa trong thao thao bất tuyệt.
Biểu hiện lợi hại nhất của bà vợ, là dán lên tường trong nhà những bản xám hối, bản kiểm điểm và giấy cam đoan chồng viết, giống như bày đồ trang sức, để khi bạn của chồng đến chơi nhìn cho sướng. Lúc đầu ông bạn tôi thường tím tái sắc mặt, về sau ông cũng có thể giả đò coi như không có chuyện gì. Ông nói với chúng tôi:
Lợn chết không sợ nước sôi.
Ông đã từng nói:
- Cô ta không những huỷ hoại mình về thể xác, mà còn huỷ hoại về tinh thần một cách lạnh lùng.
Tôi hỏi ông:
Tại sao hồi đó ông lấy chị ấy?
Hồi đó mình đâu có biết cô ta là con mụ đanh đá.
Những lời tôi và các bạn khác khuyên ông ly hôn, cuối cùng ông khai hết với vợ. Ông phản bội chúng tôi, khiến người nào cũng nhận được điện thoại đầy vẻ đe doạ của vợ ông. Hôm kỷ niệm ngày sinh hai mươi lăm tuổi, tôi nhận được lời rủa sẽ chết đột ngột ở đầu đường xó chợ.
Mùa xuân năm mười lăm tuổi, một hôm tắm trưa xong mặc quần áo, tôi phát hiện thân thể mình có thay đổi kỳ lạ. Tôi nhìn thấy bụng mình có mấy sợi lông tơ dài dài, khiến tôi khi vẫn còn chịu sức ép về tâm lý do cử chỉ trong đêm, laị tăng thêm sợ hãi mới. Mấy sợi lông nhỏ bé như khách không mời mà đến, đột nhiên xuất hiện trên làn da nhẵn nhụi của tôi. Lúc ấy tôi há mồm trơn mắt nhìn chúng rất lâu. Tôi không tìm được thái độ thích hợp để đối phó, chỉ sợ hãi cảm thấy trên thân mình đã mất đi sự vô lo vô nghĩ trước kia.
Khi đi trong nắng đến trường, mọi vật chung quanh đều bày ra trước mặt như cũ, chỉ có thân thể tôi thay đổi. Cái thứ xấu xí ẩn trong quần đùi tôi lúc đó, khiến tôi bước đi hết sức nặng nề. Tuy tôi ghét chúng, nhưng phải giữ bí mật cho chúng, bởi vì tôi không thể phủ nhận chúng là một phần của thân thể tôi.
Sau đó không lâu, lông tơ trên chân tôi cũng mọc nhanh. Tôi phát hiện ra chúng khi cởi quần dài trong mùa hè. Khi tôi mặc quần cộc đi học, lông tơ rõ rệt trên đùi vì lộ ra ngoài, khiến tôi cảm thấy mình khốn đốn tột bực. Chỉ cần có ánh mắt của bạn gái nhìn vào, là tôi đứng ngồi không yên. Mặc dù hôm sau tôi nhổ cho bằng sạch những sợi lông tơ mọc rõ rệt trên chân, nhưng tôi vẫn lo Tào Lệ đã nhìn thấy chúng.
Lúc bấy giờ trong lớp có một bạn dáng cao nhất. Lông tơ trên chân cậu đã mọc đen sì, nhưng cậu vẫn phơi chúng ra ngoài, đi tự nhiên như không. Có một thời gian tôi thường lo cho cậu. Khi thi thoảng bắt gặp các bạn gái liếc mắt nhìn lông chân cậu, tôi cứ thấp thỏm không yên, lo cho bản thân.
Một buổi trưa sắp đến kỳ nghỉ hè, tôi đến trường rất sớm. Lúc ấy có mấy bạn gái cười nói ầm ĩ trong lớp, khiến tôi nhút nhát không dám vào. Mãi đến bây giờ, khi trong nhà có đầy con gái hay người lạ mặt, bắt tôi đi vào một mình vẫn là một việc đáng sợ. Nhiều ánh mắt cùng đổ dồn vào tôi một lúc, tôi sẽ lúng túng sợ hãi. Lúc ấy tôi định bỏ đi ngay, nhưng tôi nghe thấy tiếng Tào Lệ. Tiếng cười của cô cuốn hút tôi. Sau đó tôi nghe thấy các bạn hỏi Tào Lệ thích bạn trai nào. Tôi ngạc nhiên bởi sự táo bạo của các bạn. Tôi càng ngạc nhiên Tào Lệ không vì thế mà xấu hổ. Giọng trả lời của cô lộ rõ niềm vui. Cô bảo các bạn thử đoán xem.
Sự căng thẳng lúc ấy khiến tôi hít thở đứt quãng. Các bạn kể ra một chuỗi tên người, có Tô Hàng, có cả Lâm Văn, những tên ấy không liên quan đến tôi. Sự lãng quên của các bạn đối với tôi khiến tôi rất buồn. Cùng lúc đó sự phủ nhận của Tào Lệ đã giành cho tôi hy vọng trong chốc lát. Rất nhanh chóng, khi có một giọng nhắc đến tên bạn trai có lông chân đen sì, Tào Lệ lập tức thừa nhận. Tôi nghe thấy các bạn cười ồ lên. Trong tiếng cười, có ai đó nói:
Tớ biết cậu thích bạn ấy cái gì rồi.
Thích cái gì?
Lông chân của bạn ấy.
Câu giải thích của Tào Lệ khiến tôi sau đó trong một thời gian rất dài tỏ ra mù tịt đối với thế giới. Tào Lệ bảo, trong các bạn học nam, cậu ấy giống người lớn hơn cả.
Tôi lẳng lặng dời lớp học. Khi tôi đi một mình,tiếng cười phóng khoáng của Tào Lệ cứ bám theo sau. Cảnh tượng vừa rồi, nói là khiến tôi bi ai, chẳng thà nói khiến tôi ngạc nhiên. Chính giờ phút đó, lần đầu tiên đời sống hiện ra một bộ mặt hoàn toàn khác với tưởng tượng của tôi. Bạn trai kia, cậu học trò có dáng người cao nhất trường không hề quan tâm đến lông chân mình, khi làm bài tập làm văn, chữ sai viết kín bài, bất cứ thầy cô giáo nào cũng chê bạn ấy. Một học trò như thế lại được Tào Lệ yêu mến. Rõ ràng là người tôi cho là xấu xí, lại tràn đầy sức hấp dẫn đối với Tào Lệ. Tôi luôn luôn ra bờ ao cạnh trường, đứng một mình rất lâu, nhìn ánh nắng và lá cây trôi trên mặt nước, hết sức thất vọng đối với Tào Lệ, dần dần chuyển hoá thành sự thương hại đối với bản thân.Đây là lần đầu tiên trong đời, ước mơ tốt đẹp của tôi tan vỡ.
Tô Vũ đem đến cho tôi lần tan vỡ thứ hai. Đó là bí mật về thân thể đàn bà. Lúc bấy giờ, mơ ước của tôi đối với nữ giới đã có từ lâu, nhưng không hề biết gì về sinh lý của họ. Tôi đã cống hiến toàn bộ phần thuần khiết nhất trên thân thể mình, xây dựng hình tượng nữ giới trong hư không. Hình tượng này xuất hiện qua khuôn mặt Tào Lệ trong đêm, nhưng luôn luôn cách tính dục thực tế xa vời vợi. Trong đêm thời đó, tôi thường nhìn thấy hình thể đàn bà xinh đẹp tuyệt vời bay lượn trong không trung tối om.
Chuyện này bắt đầu từ quyển sách bìa cứng để trên giá sách của bố Tô Vũ. Đối với Tô Vũ, quyển sách này vô cùng quen thuộc. Nhưng phát hiện thật sự của Tô Vũ đối với quyển sách này vẫn là qua Tô Hàng. Sau khi đi khỏi Cửa Nam, hai anh em họ luôn luôn ở trong nhà gác tập thể của bệnh viện. Tô Vũ và Tô Hàng ở gác dưới. Bố mẹ ở gác trên. Nhiệm vụ cần phải hoàn thành mỗi ngày bố mẹ giao cho hai anh em là lau nền nhà. Mấy năm đầu Tô Hàng chịu trách nhiệm lau gác dưới. Cậu không muốn xách chổi lau lên gác trên.Rõ ràng điều này sẽ tăng khó khăn cho công việc. Sau đó Tô Hàng đột nhiên bảo Tô Vũ, từ nay về sau Tô Vũ lau gác trên. Tô Hàng không nói bất cứ lý do nào. Cậu đã quen với ra lệnh cho anh trai. Tô Vũ lẳng lặng tiếp thu đề nghị của Tô Hàng. Thay đổi nho nhỏ này không dẫn đến sự chú ý của cậu. Sau khi Tô Hàng chịu trách nhiệm lau gác trên, ngày nào cũng có hai ba bạn học đến chơi, giúp Tô Hàng lau gác trên. Thế là Tô Vũ ở gác dưới liền thường xuyên nghe thấy họ thì thầm với nhau ở trên gác và tiếng thở vắn than dài quái lạ. Một hôm Tô Vũ bất ngờ xông vào mới biết bí mật trong quyển sách bìa cứng.
Từ đó trở đi, khi gặp tôi, Tô Vũ thường tỏ ra buồn rầu. Cậu ấy mơ ước đối với đàn bà cũng quá ư ảo tưởng như tôi. Khi cái thực tế chợt đến, khiến cậu trở tay không kịp. Tôi còn nhớ buổi tối hôm ấy, chúng tôi im lặng đi trên phố, sau đó đứng trên cầu bê tông vừa khánh thành. Tô Vũ lòng đầy ngổn ngang, nhìn sáng trăng và ánh đèn đan xen nhau trên mặt nước, cậu lo lắng nói với tôi:
Có một việc cậu nên biết.
Buổi tối hôm ấy, đi dưới ánh trăng người tôi run run. Tôi biết mình sắp nhìn thấy gì. Tô Hàng coi thường tôi, khiến sự tìm hiểu của tôi tôi về bức ảnh màu luôn luôn kéo dài cho đến tận lúc này. Trong thời gian rất dài, tôi đều tỏ ra hối hối hận vì lần ấy mình đã xung phong nhận đứng gác.
Buổi sáng hôm sau, tôi ngồi trên ghế gác hai nhà họ Tô. Đó là một chiếc ghế mây đã cũ rách, nhìn Tô Vũ rút từ trên giá ra một quyển sách đóng bìa cứng. Cậu mở cho tôi xem tấm ảnh màu.
Cảm giác đầu tiên của tôi là ghê rợn, nhe nanh múa vuốt. Hình tượng đàn bà tốt đẹp nhất qua tưởng tưởng tích luỹ của tôi đã nhanh chóng sụp đổ trước tấm ảnh màu. Tôi không nhìn thấy vẻ đẹp như mình dự kiến. Tôi nhìn thấy một bức tranh xấu tai xấu quái. Trên bức tranh, sự nhe răng múa vuốt hiển nhiên đã toát lên cảnh dữ tợn. Tô Vũ đứng tại chỗ sắc mặt tái nhợt. Tôi cũng sắc mặt tái nhợt. Gập quyển sách bìa cứng lại, Tô Vũ nói:
Lẽ ra mình không nên cho cậu xem.
Bức ảnh màu đã đẩy tôi đi từ tốt đẹp hư ảo đến trần truồng thực tế. Tô Vũ cũng gặp cảnh như thế. Tuy tôi vẫn tiếp tục duy trì ước mơ đẹp đẽ của mình một thời gian. Nhưng tôi thường cảm thấy đã lực bất tòng tâm khi ước ao.
Khi tôi lại tưởng tượng, đàn bà đã mất đi sự thuần khiết ban đầu. Bức ảnh màu đã đưa tôi vào sinh lý thực tế. Tôi bắt đầu các loại tưởng tượng về đàn bà. Tuy tôi cực kỳ sợ hãi cảm thấy sa đoạ đang đến gần, nhưng ham muốn sinh lý thuần tuý lại khiến tôi không thể chống đỡ nổi. Cùng với sự tăng lên về độ tuổi, ánh mắt nhìn đàn bà của tôi cũng thay đổi nhanh chóng. Tôi bắt đầu chú ý đến mông và ngực họ, không còn như trước kia, chỉ cuốn hút về vẻ đẹp và ánh mắt.
Mùa thu năm tôi mười sáu tuổi, đội chiếu bóng trong thành phố, cứ cách sáu tháng lại đến Cửa Nam một lần. Thời bấy giờ chiếu phim ban đêm ở nông thôn là ngày lễ lớn. Dân chúng các thôn lân cận, trước lúc trời tôí đã xách ghế đến bãi. Nhiều năm qua, vị trí của đội trưởng sản xuất luôn luôn ngự trị ở giữa sân phơi, không thay đổi. Tôi còn nhớ đinh ninh dáng vẻ của ông đội trưởng lúc trời tối, tay cầm cây sào tre phơi quần áo, đi đến sân phơi, trông rất oai vệ. Sau khi ông ngồi xuống, cây sào tre dài dài gác chéo trên vai. Chỉ cần có người trước mặt che khuất tầm mắt của ông, mặc dù người đó là ai, ông cũng dơ sào tre gõ vào đầu. Đội trưởng dùng sào tre duy trì và bảo vệ tầm nhìn thông thoáng của ông.
Bọn trẻ con thông thường ngồi ở mặt sau màn ảnh, xem nhân vật bắn súng bằng tay trái, viết chữ bằng tay trái. Lúc còn bé tôi là người xem sau màn ảnh. Năm mười sáu tuổi tôi không còn xem phim ở sau màn ảnh nữa. Một lần có một có gái khoảng hai mươi tuổi ở thôn bên đứng trước mặt tôi. Mãi cho đến giờ tôi vẫn không biết cô ấy là ai. Sự chen lấn lúc bấy giờ đã đẩy tôi đến sau cô. Ánh mắt tôi chạm qua mái tóc cô đến màn ảnh. Lúc đầu tôi rất bình tĩnh. Nhưng mùi toả ra trên mái tóc cô đã dần dần khiến tôi không yên. Hơi ấm hôi hổi mang theo hơi người phả vào tôi từng cơn. Tiếp theo một lần chen trong đám đông, tay tôi chạm vào mông cô gái. Lần đụng chạm ngắn ngủi ấy đã khiến tôi điên đảo thần hồn. Một khi sự quyến rũ đã xuất hiện khó mà thoát ra khỏi. Mặc dù sợ hãi vô cùng, tôi vẫn khẽ chạm tay vào. Cô gái không phản ứng. Điều này rõ ràng đã tăng thêm dũng khí của tôi. Tôi trở lòng bàn tay, hầu như ấp vào mông cô. Trong giây lát đó chỉ cần người cô hơi chao đi, là tôi lập tức trốn chạy. Người cô thẳng đơ như cây gỗ không hề nhúc nhích. Bàn tay tôi cảm thấy hơi nóng từ cơ thể cô truyền sang, từ đó làm cho phần tiếp xúc trên tay tôi mỗi lúc một nóng. Tôi khẽ xê dịch mấy cái, cô vẫn không phản ứng. Khi tôi quay lại, nhìn thấy một người đàn ông cao hơn mình một cái đầu đang đứng đằng sau. Tiếp theo tôi lấn thêm một bước, táo bạo lạ lùng, bóp vào mông cô một cái. Lúc này cô gái cười khúc khích. Tiếng cười của cô bỗng vang lên khi bộ phim đang ở đoạn khô khan nhất, tỏ ra nổi bật khác thường. Chính tiếng cười này đã khiến sự táo bạo tăng dần của tôi tan biến trong tích tắc. Sau khi chen ra khỏi đám đông, lúc đầu tôi còn giả đò thản nhiên, chưa được mấy bước không giữ nổi, tôi chạy thục mạng về nhà. Sự hoảng hốt khiến tôi nằm xuống giường mà tim vẫn đập thình thình. Giờ phút ấy chỉ cần có tiếng bước chân đến gần cửa nhà mình, là toàn thân tôi run bần bật, phảng phất cô gái dẫn người đến bắt. Sau khi hết phim, bước chân đi đến nhộn nhịp càng khiến tôi sợ hãi. Khi bố mẹ và anh trai đều đã về nằm ngủ, tôi vẫn còn sợ cô gái sẽ tìm đến nhà. Mãi đến lúc giấc ngủ ập đến, tôi mới cứu được mình.
Trong lúc tôi không biết làm thế nào trước ham muốn của bản thân, thì Tô Vũ cũng sa vào thế bí, chỉ khác là vì chuyện ấy Tô Vũ đã giải thoát được sức ép nặng nề về tâm linh do đời sống ở Cửa Nam đem đến. Bây giờ khi tôi nhìn lại thời gian trước kia, đời sống ấu thơ sung sướng hạnh phúc của Tô Vũ tôi nhìn thấy bên bờ ao thời ấy, thật ra mong manh như làn gió thổi trên mặt nước. Lúc ấy tôi đã loáng thoáng biết đôi chút chuyện gian díu giữa bố Tô Vũ và bà goá, nhưng không biết chuyện này đã đem đến cho Tô Vũ một đòn đau thật sự. Trên thực tế khi sự đối lập giữa tôi và gia đình ngày càng rõ rệt, thì Tô Vũ cũng bắt đầu tỏ ra kinh hoàng đối với gia đình vì việc làm của bố.
Khi gia đình họ Tô chuyển đi, bà goá vẫn còn trẻ.Người đàn bà bốn mươi tuổi không hề che dấu niềm hứng thú mạnh mẽ đối với ông bác sĩ. Trước khi ham muốn tình dục sôi sục của mình sắp sửa hết thời, bà đã mắc cái tật ưa của lạ, có mới nới cũ có thể tuỳ tiện tìm thấy ở đàn ông. Trước đấy những người tụt xuống khỏi giường bà đều là bọn nông dân nhà quê chân lấm tay bùn, sự xuất hiện của bác sĩ Tô khiến bà có cảm giác mới mẻ. Người đàn ông nho nhã đeo kính, trên người thường toả ra mùi cồn, khiến bà bỗng nhiên bừng tỉnh nhận ra, tuy có khá nhiều đàn ông mò đến cái giường gỗ chạm hoa của bà, nhưng bọn họ đều cùng một kiểu. Ông bác sĩ mò đến khiến bà ghìm không nổi sung sướng trong lòng. gặp ai bà cũng khoe:
Phần tử tri thức thích lắm.
Nói một cách công bằng, trong thời gian mê thích ông bắc sĩ, tối thiểu bà cũng giữ được “trinh tiết”hai tuần, không tiếp người khác. Bà biết bác sĩ coi trọng vệ sinh, bà không muốn để tủi ông bác sĩ. Việc câu nhử của bà bắt đầu từ giả vờ ốm. Khi biết bà ốm tìm đến nhà, bác sĩ đâu biết mình đang đi vào bẫy. Thậm chí khi đến trước giừơng bà goá, bà nhìn ông bằng con mắt si dại, ông vẫn không cảnh giác đầy đủ. Với giọng xưa nay luôn bình tĩnh, ông hỏi bà đau ở đâu. Bà bảo đau ở bụng. Bác sĩ đề nghị bà kéo một góc chăn lên, chuẩn bị kiểm tra. Bà goá kéo lên không phải một góc chăn, mà dùng cả chân lẫn tay, bà tung chăn sang một bên, để lộ toàn thân trần truồng trước mặt bác sĩ. Việc làm bất ngờ khiến bác sĩ bối rối. Nhìn thấy thân thể đàn bà vô cùng khoẻ mạnh, khác hẳn vợ mình, ông bác sĩ lắp bắp nói:
Khỏi cần, khỏi cần kéo ra hết.
Bà goá ra lệnh cho ông:
Anh lên đi.
Lúc bấy giờ, ông bác sĩ không co cẳng chạy, mà từ từ quay đi và thong thả ra ngoài. Thân thể cường tráng của bà khiến ông không nỡ bỏ đi.
Thế là nhảy khỏi giường, bà bế thốc ông lên giường một cách dễ dàng. Trong cả quá trình sau đó, bà luôn luôn nghe ông bác sĩ lẩm bẩm:
Tôi có lỗi với vợ, tôi có lỗi với con.
Mồm luôn xám hối, bác sĩ cũng không ngăn được hành vi của mình, tất cả đều sảy ra như thường. Xong việc, bà nói với người khác:
Bạn không biết đâu, ông ấy xấu hổ lắm, đúng là một người tử tế.
Về sau giữa hai người không còn sảy ra chuyện gì. Nhưng trong một thời gian rất dài, dân làng thường nhìn thấy bà goá chắc khoẻ, ăn diện như một cô gái Tân Cương, bện vô số đuôi sam nho nhỏ, đi đi lại lại gần nhà ông bác sĩ, tiếp tục mồi chài. Vợ ông bác sĩ có lúc đi ra nhìn bà, rồi đi vào, không có chuyện gì sảy ra. Mấy lần ông bác sĩ bị bà goá chặn đường. Trong khi dân làng trông thấy nụ cười tình tứ quyến rũ của bà goá, thì ông bác sĩ chạy trốn một cách thảm hại.
Năm tôi học lớp tám, vào một buổi tối, dáng vẻ khoan thai, Tô Vũ kể cho tôi nghe chuyện sảy ra trong một buổi tối khác. Cuộc gian díu ngắn ngủi giữa bố Tô Vũ và bà goá không gây sóng to gió lớn trong gia đình, chỉ sảy ra một việc âm thầm. Cậu còn nhớ, hôm ấy bố mẹ về rất muộn. Sau khi trời tối mới thấy mẹ về. Khi cậu và Tô Hàng ra đón, bà phớt lờ các con, lẳng lặng lục va li, tìm mấy bộ quần áo, bỏ vào một túi xách, sau đó xách túi đi. Mẹ đi được một lúc thì bố về. Bố hỏi hai anh em, mẹ có về qua nhà không. Sau khi nghe hai con kể lại, bố cũng đi luôn. Nhịn đói mãi đến nửa đêm, bố mẹ vẫn chưa về, hai anh em liền lên giường ngủ. Sáng hôm sau thức dạy, đã thấy bố mẹ đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp như mọi ngày.
Tối hôm ấy, giọng Tô Vũ có vẻ lo lắng rõ rệt. Trong thời gian ấy, dù trông thấy một nam một nữ nói chuyện với nhau thân mật, Tô Vũ nhạy cảm và yếu đuối cũng đột nhiên trở nên hoảng loạn. Hành vi của bố, mặc dù được bố mẹ giữ kín như bưng, nhưng cậu vẫn dần dần hiểu hết. Khi nhìn thấy các bạn mình thanh thản vô tư, cậu tỏ ra hâm mộ và biết ơn đối với bố mẹ các bạn. Cậu chưa bao giờ hoài nghi bố mẹ các bạn cũng có chỗ không sạch sẽ. Cậu luôn luôn cho rằng chỉ có gia đình mình mới có chuyện xấu xa. Cậu cũng đã từng tỏ lòng hâm mộ như thế đối với tôi, tuy cậu biết hoàn cảnh tồi tệ của tôi trong gia đình. Khi cậu nhìn tôi một cách hâm mộ, cậu không biết bố tôi Tôn Quảng Tài đang cười hì hì, vác trên vai cái chậu rửa chân bà nội tôi sử dụng khi còn sống đi sang nhà bà goá. Trước sự hâm mộ hữu hảo của Tô Vũ, tôi đành phải đỏ mặt tía tai.
Năm cuối cùng của phổ thông trung học, sau khi Tô Vũ ngày càng chín chắn về sinh lý, cậu bắt đầu khó lòng chống đỡ sự tiến công mạnh mẽ của lòng ham muốn. Mức quyết liệt của cậu cũng ngang với tôi khi lên học phổ thông trung học sau này. Vào một buổi trưa hè, khát vọng đối với nữ giới của cậu đã khiến cậu đi đến chỗ thân liệt danh bại mà hồi bấy giờ chúng tôi đứa nào cũng sợ. Trưa hôm ấy, khi cậu nhìn thấy một thiếu phụ béo tốt đẫy đà trong một ngõ yên tĩnh, tự nhiên toàn thân run rẩy. Giờ phút ấy, dục vọng đã làm cậu mất khả năng kìm hãm bản thân. Khi mụ mị đầu óc đi đến chỗ thiếu phụ, cậu hoàn toàn không biết mình sẽ ôm chặt chị. Mãi đến lúc chị kêu lên kinh hoàng, gỡ ra chạy thục mạng, cậu mới dần dần ý thức ra mình vừa mới làm gì.
Vì việc này, Tô Vũ đã phải trả giá nặng nề. Cậu bị đưa vào trại cải tạo lao động một năm. Một ngày trước khi đưa đi, cậu bị áp giải đến bàn chủ tịch trên bãi tập nhà trường, trước ngực đeo một tấm biển gỗ. Trên biển viết dòng chữ:
Tên lưu manh Tô Vũ.
Tôi nhìn thấy mấy bạn nam nữ quen biết, cầm giấy nháp trong tay bước lên bục nghiêm khắc phê phán Tô Vũ.
Tôi biết chuyện này rất muộn. Giờ ra chơi buổi sáng hôm ấy, khi tôi đến lớp học của Tô Vũ như mọi lần, mấy học sinh lớn tuổi hỏi tôi:
Bao giờ cậu đi thăm người tù?
Lúc ấy tôi ngớ ra không hiểu họ nói gì. Tôi đến chỗ cửa sổ Tô Vũ ngồi, nhìn thấy Trịnh Lượng ở trong đó. Sắc mặt nghiêm nghị, Trịnh Lượng vẫy tay gọi tôi. Sau khi ra, Trịnh Lượng nói với tôi:
Tô Vũ có chuyện rồi.
Sau đó tôi mới biết toàn bộ sự thật. Trịnh Lượng hỏi tôi một cách thăm dò:
Cậu hận Tô Vũ không?
Lúc ấy nước mắt tôi trào ra. Tôi đau lòng vì tất cả những gì Tô Vũ đã gặp phải. Tôi trả lời Trịnh Lượng:
- Mình không bao giờ hận Tô Vũ.
Tôi cảm thấy tay Trịnh Lượng bá lên vai mình. Tôi đi theo Trịnh Lượng. Mấy người vừa hỏi tôi vừa rồi lúc này lại hỏi:
Các cậu bao giờ đi thăm tù?
Tôi nghe thấy Trịnh Lượng khẽ nói:
Kệ bọn nó.
Sau đó tôi nhìn thấy Tô Hàng đứng ở đầu phía tây bãi tập, đang cùng Lâm Văn nhồi sọ nhân sinh quan ích kỷ, chạy theo lợi ích và hiệu quả trước mắt. Tô Hàng không hề tỏ ra lo lắng kkông yên vì chuyện của anh trai. Cậu ta nói oang oang:
- Mẹ kiếp, chúng ta sống uổng phí hết. Ông anh tớ củ mà củ mỉ, đi ôm một người đàn bà. Ngày mai tớ cũng đi ôm một cô.
Lâm Văn thì nói:
Tô Vũ đã làm người. Chúng ta vẫn chưa thể coi là đã làm người.
Nửa tháng sau, Tô Vũ bị cạo trọc đầu đứng trên bục nghe phê đấu. Dưới bầu trời u ám, bộ quần áo màu tro vừa chật vừa ngắn, bó sát thân thể gầy yếu không chịu nổi gió của cậu. Mặc dù biết trước, tôi vẫn vô cùng ngạc nhiên khi Tô Vũ đột nhiên bị rơi vào cảnh này. Dáng cậu cúi gằm, khiến lòng tôi ngổn ngang trăm mối. ánh mắt tôi lúc này vượt qua đầu đám đông tìm ánh mắt Trịnh Lượng. Tôi nhìn thấy Trịnh Lượng cũng thường quay lại nhìn tôi. Giờ phút này chỉ có tâm tình Trịnh Lượng giống tôi. Mắt chúng tôi đều đang tìm sự chi viện của nhau.Sau khi chấm dứt cuộc phê đấu, Trịnh Lượng đưa tay vẫy tôi, tôi lập tức chạy đến. Trịnh Lượng giục:
- Đi.
Lúc này Tô Vũ đã bị giải xuống bục. Cậu phải đi diễu phố một vòng. Rất đông học sinh đi theo sau. Bọn họ hí ha hí hửng, nói nói cười cười. Tôi chú ý đến Tô Hàng. Mấy hôm trước,Tô Hàng còn tỉnh bơ trước tai hoạ của anh trai, lúc này cậu cúi đầu chán nản đi một mình ở một phía. Rõ ràng hiện thực của cuộc phê đấu đã giáng cho cậu một đòn nặng nề Khi đội ngũ diễu phố đi ra đường lớn, tôi và Trịnh Lượng chen lên. Trịnh Lượng gọi một tiếng:
Tô Vũ.
Tô Vũ cúi đầu đi về phía trước như không nghe thấy. Tôi nhìn thấy sắc mặt Trịnh Lượng đỏ gay, tỏ vẻ căng thẳng không yên. Tôi cũng gọi một tiếng:
Tô Vũ
Gọi xong, tôi lập tức cảm thấy máu dồn lên mặt, nhất là khi ánh mắt của đám đông đổ dồn vào mình, người tôi lạnh toát. Lần này Tô Vũ quay đầu, cười với chúng tôi một cách nhẹ nhõm.
Nụ cười lúc ấy của Tô Vũ khiến chúng tôi ngạc nhiên.Cho mãi về sau tôi mới hiểu tại sao cậu ấy cười. Nhìn vào hoàn cảnh lúc bấy giờ, Tô Vũ gian nan lắm, nhưng cậu ấy đã giải thoát được sức ép của tâm linh trong chuyện này. Về sau cậu ấy nói với tôi:
- Mình đã biết tại sao lúc bấy giờ bố mình làm chuyện ấy.
Biểu hiện của tôi và Trịnh Lượng sau khi Tô Vũ phạm sai lầm, nhất là câu chào tạm biệt Tô Vũ cuối cùng, đã bị thầy giáo chỉ trích lạnh lùng và trừng phạt chúng tôi mỗi đứa phải viết một bản kiểm thảo. Theo họ, chúng tôi không những không tỏ ra căm phẫn đối với hành vi lưu manh của Tô Vũ, trái lại còn biểu hiện đồng tình, chứng tỏ chúng tôi là lưu manh chưa có hành vi phạm tội. Một hôm tan học về nhà, tôi nghe thấy mấy bạn gái nhận xét mình ở đằng sau:
- Hắn còn xấu hơn Tô Vũ.
Chúng tôi kiên trì không viết kiểm điểm, mặc dù thầy giáo đe doạ như thế nào, khi gặp mặt, chúng tôi đều tự hào nói với thầy:
Thà chết không viết.
Sau đó không lâu, Trịnh Lượng tỏ ra đau buồn. Trông thấy Trịnh Lượng lúc đó thâm tím mặt mũi, tôi rất ngạc nhiên. Cậu ấy bảo tôi:
Bố mình đánh.
Tiếp theo Trịnh Lượng bảo:
Mình đã viết kiểm điểm.
Nghe nói vậy, tôi vô cùng đau khổ. Tôi bảo Trịnh Lượng:
Cậu làm thế có lỗi với Tô Vũ.
Trịnh Lượng đáp:
Mình cũng chẳng biết làm thế nào.
Tôi quay người đi và nói:
Mình không bao giờ viết.
Bây giờ nghĩ lại, hồi đó tôi dũng cảm là bởi vì tôi không có sức ép của gia đình. ÔngTôn Quảng Tài lúc bấy giờ đang say sưa leo lên leo xuống giường gỗ chạm hoa của nhà bà goá. Mẹ tôi đang ngấm ngầm nuôi hận thù đối với bà ta. Chỉ có Tôn Quang Bình biết tôi đang đứng trước chuyện gì. Tôn Quang Bình lúc đó đã lầm lì ít nói. Ngay trong hôm Tô Vũ mắc sai phạm, anh trai tôi đã bị con gái ông thợ mộc ném hạt dưa vào mặt. Khi tôi bị học sinh lớp cao hơn chê cười, tôi nhìn thấy anh mình đứng ở xa nhìn tôi buồn thỉu buồn thiu.
Không biết vì sao trong thời gian ấy tôi tràn đầy uất hận. Tô Vũ đi tù khiến tôi cảm thấy chung quanh mình tất cả đều trở nên xấu xa, khiến người ta phẫn nộ. Có lúc ngồi trong lớp học nhìn cửa kính, đột nhiên tôi nghiến răng nghiến lợi mong kính lập tức vỡ tan. Khi một học sinh lớp cao hơn gọi tôi với dáng vẻ khiêu khích:
Này, tại sao cậu vẫn chưa đi thăm tù?
Trong mắt tôi, nụ cười của hắn lúc bấy giờ như nhe nanh múa vuốt. Toàn thân run bắn, tôi vung tay đấm mạnh vào mặt hắn.
Tôi nhìn thấy người hắn dúi đi, tiếp theo mặt tôi bị một cú đấm búa bổ. Tôi ngã vật ra đất. Khi tôi sắp sửa bò dạy, hắn đá vào ngực tôi một cái, cú đá đau ê ẩm, khiến tôi chỉ chực nôn. Lúc này tôi nhìn thấy một người lao mạnh vào hắn, nhưng ngay tức khắc ngưồi đó cũng bị đánh lăn ra đất. Tôi nhận ra Tô Hàng. Tô Hàng lao vào lúc này khiến tôi bỗng ngỡ ngàng. Tô Hàng bò dậy lại sấn vào. Lần này Tô Hàng ôm eo hắn. Hai người lăn trên đất. Tô Hàng xông vào đã cổ vũ ý chí tôi. Tôi cũng nhanh chóng lao đến, liều mạng ấn chặt chân hắn đang đạp lung tung. Tô Hàng bám chặt hai cánh tay hắn. Sau khi tôi cắn vào chân hắn một cái, Tô Hàng cũng cắn vào vai hắn. Hắn đau kêu oai oái. Sau đó hai chúng tôi nhìn nhau, có lẽ vì xúc động, cả hai đứa đều khóc. Buổi chiều ấy, tôi và Tô Hàng khóc thét lên, húc đầu vào người hắn đang bị đè trên đất.
Bởi chuyện của Tô Vũ, tôi và Tô Hàng bắt đầu một tình bạn ngắn ngủi. Tô Hàng tay cầm con dao nhỏ đã bật lưỡi, đằng đằng sát khí, cùng với tôi đi đi lại lại trong trường. Cậu ấy thề với tôi: Nếu đứa nào dám nói xấu Tô Vũ một câu, cậu ấy sẽ đâm chết.
Có lẽ thời gian trôi đi, vật đổi sao dời, không ai còn nhớ mãi chuyệnTô Vũ. Chúng tôi không còn bị khiêu khích, từ đó cũng không có cơ hội củng cố tình bạn. Tóm lại, khi chúng tôi đối xử với thế giới một cách hung hãn,thế giới đột nhiên trở nên nho nhã lịch sự. Thù hận đã liên kết tôi và Tô Hàng thành một khối. Một khi thù hận nhạt đi, tình bạn giữa tôi và Tô Hàng cũng mất dần.
Sau đó ít lâu, chuyện riêng của Tào Lệ với thầy giáo dạy nhạc cũng bị tố giác. Tào Lệ yêu thích đàn ông chín chắn, đã khiến cô sa vào lòng thầy giáo dậy nhạc. Khi vừa biết tin này, tôi ngạc nhiên trố mắt ra nhìn. Tôi không thể phủ nhận mình đã chôn vùi nỗi lo lắng không yên rất sâu, mặc dù từ lâu tôi tự hạ thấp, bắt mình tiếp nhận sự thực, có nghĩa là tôi hoàn toàn không tương xứng với Tào Lệ. Nhưng xét đến cùng cô ấy là người con gái tôi đã từng ái mộ và vẫn còn yêu thích.
Tào Lệ đã viết một bản tường trình rất dày về việc này. Lúc ấy thầy giáo dạy toán xem xong, mỉm cười một cách hết sức lạ lùng, trao cho thày dậy ngữ văn trên cầu thang. Thầy giáo ngữ văn đang hút thuốc, vội vàng mở ra xem. Thầy xem rất chăm chú, điếu thuốc lá thơm cháy đến ngón tay vẫn không biết, chỉ giật mình,vứt thuốc đi. Nhưng khi Tô Hàng len lén ghé đến xem trộm từ đằng sau, thầy lại phát hiên ra. Kêu lên một chuỗi ơ hơ, ứ hứ lộn xộn, thầy đuổi Tô Hàng.
Chỉ nhìn được một câu, nhưng câu ấy khiến Tô Hàng cả buổi chiều hôm ấy hào hứng sôi nổi. Giọng ngọt xớt, cậu khoe câu ấy với tất cả những ai mình gặp. Tô Hàng cũng nói với tôi. Cậu bảo:
- Em không ngồi dậy nổi - Sau đó vẻ mặt tươi tỉnh, cậu đắc ý giải thích - Tào Lệ viết đấy, cậu biết ý tứ gì không? Cái số ta của Tào Lệ đã há ra.
Câu nói “em không ngồi dạy nổi”truyền miệng rất nhiều bạn trai suốt hai ngày. Một số bạn gái thì chào đón câu nói ấy với tiếng cười tự đáy lòng. Cùng lúc đó, trong phòng làm việc của các thầy cô giáo, cô giáo dạy hoá tỏ ra căm phẫn đối với bản tường trình quá ư tỉ mỉ của Tào Lệ. Vẩy vẩy bản tường trình dày cộp kêu loạt soạt trên tay, cô giận dữ nói:
Viết thế này, chẳng phải con bé bỏ thuốc độc?
Còn các thầy giáo đã tìm hiểu kỹ chuyện giường chiếu của Tào Lệ và thầy dạy nhạc, thì người nào người nấy quần áo chỉnh tề, ngồi nghiêm chỉnh, im lặng nhìn cô giáo dạy hoá bằng ánh mắt nghiêm nghị.
Hôm ấy khi tan học, sau khi tiếp nhận thẩm tra của thầy giáo, Tào Lệ bình tĩnh thán nhiên ra khỏi cổng trường. Tôi để ý thấy cô quàng trên cổ một chiếc khăn lụa màu đen. Cả chiếc khăn lụa lẫn mái tóc cô cùng bay trước gió. Khuôn mặt hơi ngẩng lên của cô bị gió lạnh thổi đỏ ửng.
Lúc này, một đám học sinh nam do Tô Hàng dẫn đầu, tụ tập ở cổng trường chờ Tào Lệ. Sau khi Tào Lệ đi tới gần, cả bọn đồng thanh hô:
Em không ngồi dậy nổi.
Lúc bấy giờ đứng gần đó, tôi trông thấy Tào Lệ đi trong tiếng cười ồ của bọn chúng. Sau đó tôi đã chứng kiến cá tính sắc sảo của Tào Lệ. Cô đứng giữa bọn chúng, hơi ngoái đầu lại nghiêm giọng nói:
Một lũ lưu manh.
Đám bạn học của tôi lúc ấy bỗng im bặt. Rõ ràng họ không ngờ Tào Lệ lại trả đũa như vậy. Mãi đến lúc cô đi xa, Tô Hàng mới phản ứng đầu tiên, buột mồm chửi theo bóng sau lưng:
Mẹ kiếp, mày mới là lưu manh, mày vừa lưu manh vừa đanh đá.
Tiếp theo tôi nhìn thấy Tô Hàng ngạc nhiên nói với đồng bọn:
Nó còn bảo chúng ta lưu manh.
Thầy giáo dậy nhạc bị đưa vào trại giam, sau năm năm mới được trả tự do, nhưng thầy bị đẩy về nông thôn, dậy ở một trường phổ thông trung học. Tào Lệ sau đó lấy chồng đẻ con giống như bạn gái khác. Thầy giáo dậy nhạc đến nay vẫn sống một mình, ở trong một gian nhà rách nát, đi trên con đường lầy lội, dậy các em nhỏ nhà quê hát múa.
Mấy năm trước tôi về thăm gia đình, khi ô tô đỗ ở một bến nhỏ nhà quê, tôi đột nhiên nhận ra thầy. Thầy giáo dậy nhạc phong lưu nho nhã ngày nào đã già yếu, mái tóc bạc bay rối tung trong gió lạnh. Thầy mặc một chiếc áo choàng bông màu đen đã cũ. Trên áo choàng có vết bùn lỗ chỗ. Thầy đang đứng cùng đám người nhà quê, chỉ có chiếc khăn quàng tỏ vẻ phong độ ngày xưa của thầy, do đó thầy không giống những người khác. Lúc đó thầy đứng xếp hàng một cách rất lịch sự trước cửa hiệu bán bánh bao hơi nóng đang bốc lên ngùn ngụt. Thực ra chỉ có thầy đứng xếp hàng. Tất cả người khác đều chen lân xô đẩy. Riêng thầy đứng thẳng người tại chỗ. Tôi nghe rõ tiếng thầy tròn vành rõ chữ:
Đề nghị bà con xếp hàng.
Sau khi Tô Vũ lao động cải tạo về, tôi ít có dịp gặp. Lúc này Trịnh Lượng đã tốt nghiệp phổ thông trung học. Tô Vũ và Trịnh Lượng thường xuyên chơi với nhau. Chỉ có tối nào ra thành phố, tôi mới gặp Tô Vũ. Khi ở bên nhau chúng tôi vẫn rất ít nói như trước kia, nhưng tôi dần dần cảm thấy Tô Vũ xa lánh mình.Giọng nói của cậu vẫn còn ngường ngượng. Nhưng chọn chuyện để nói, cậu ấy vẫn thận trọng như trước. Cậu ấy thẳng thắn nói nới tôi cảm nhận của mình khi ôm người thiếu phụ ngày đó. Khi nói chuyện này, mặt Tô Vũ có vẻ thất vọng rõ rệt. Trong giây lát ấy, cậu đột nhiên phát hiện, thân thể đàn bà thực tế, khác xa tưởng tượng của mình. Tô Vũ bảo tôi:
Chẳng khác gì mấy khi mình ôm Trịnh Lượng thường ngày.
Lúc ấy ánh mặt Tô Vũ nhìn tôi một cách sắc sảo, còn tôi bối rối quay mặt đi. Tôi không thể phủ nhận câu nói này chọc vào mình. Chính câu nói này của Tô Vũ đã khiến tôi ghen tỵ với Trịnh Lượng.
Sau này tôi mới hiểu, trách nhiệm lúc đầu là tại tôi. Sau khi Tô Vũ trở về, tôi chưa bao giờ dò hỏi cậu đời sống ở trong trại, cứ ngại mình hỏi sẽ làm tổn thướng Tô Vũ. Rõ ràng sự thận trọng của tôi đã làm Tô Vũ hoài nghi. Mấy lần cậu định dẫn dắt nội dung câu chuyện về lĩnh vực này, tôi thường vội vàng lảng tránh. Mãi đến một buổi tối, sau khi chúng tôi đi ven theo bờ sông rất lâu, Tô Vũ đột nhiên dừng chân, hỏi tôi:
Tại sao chưa bao giờ cậu hỏi mình cuộc sống trong trại lao động cải tạo?
Dưới sáng trăng vẻ mặt Tô Vũ hết sức nghiêm túc. Cậu nhìn tôi khiến tôi lúng túng. Sau đó cậu cười một cách đau khổ và nói:
Mình vừa về, Trịnh Lượng đã săn đón dò hỏi, nhưng cậu luôn luôn im lặng
Mình không nghĩ đến hỏi - Tôi lo lắng trả lời.
Trong lòng cậu coi t