← Quay lại trang sách

Chương 2 - 3 Cái chết của Tô Vũ

Tô Vũ xưa nay quen dạy sớm, sáng hôm ấy vì vỡ mạch máu não đã bị hôn mê. Thần trí còn lại khiến cậu hé mắt, cầu cứu thế giới này lần cuối cùng bằng ánh mắt cực kỳ yếu ớt.

Với ánh sáng cuối cùng của mạng sống, cậu chăm chú nhìn ngôi nhà mình đã ở lâu năm. Bộ mặt của thế giới hiện ra trước mặt cậu lần cuối cùng sao mà chật hẹp đến thế. Cậu láng máng cảm thấy dáng Tô Hàng đang ngủ say trên giường, y như một hòn đá cực lớn bịt kín lối ra của cậu. Cậu đang chìm xuống vực thẳm không đáy, hình như có một ít ánh sáng lờ mờ không rõ níu cậu lại, giảm bớt tốc độ chìm. Lúc bấy giờ, ánh sáng rực rỡ ở bên ngoài, bị rèm cửa sổ màu lam phớt hồng cuốn hút, nó chỉ tự lấp lánh.

Sau khi thức dạy, mẹ Tô Vũ lịch bịch đi xuống cầu thang. Tiếng bước chân của bà khiến mạng sống thoi thóp của Tô Vũ đập khoẻ lên chút ít. Thấy Tô Vũ không ra quán trà lấy nước nóng như thường ngày, khi cầm chiếc phích không lên, bà mẹ lập tức tỏ thái độ không hài lòng đối với cậu con trai;

Thằng này hư quá.

Ngay đến nhìn, bà cũng không nhìn người bạn của tôi đang dãy dụa trong đau khổ.

Người dạy thứ hai là bố Tô Vũ. Vẫn chưa đánh răng rửa mặt, ông đã bị vợ sai đi lấy nước. Thế là ông gọi to:

Tô Vũ, Tô Vũ.

Tô Vũ nghe thấy một âm thanh rất to từ xa vọng đến. Thân thể đang chìm xuống của cậu nhanh chóng nâng lên, dường như có một luồng gió nhẹ đỡ lấy. Nhưng cậu không sao cất được tiếng nói cứu mạng. Đến bên giường nhìn con, thấy mắt con trai đang hé mở, ông mắng Tô Vũ:

Còn không mau mau dạy lấy nước.

Tô Vũ không có sức trả lời, chỉ im lặng nhìn bố. Ông bác sĩ xưa nay vẫn không thích cậu con trai lầm lì ít nói. Dáng vẻ lúc bấy giờ của Tô Vũ khiến ông bực mình. Đi vào bếp xách phích nước, ông hằm hằm giận dữ nói:

Thằng con này giống ai nhỉ?

Còn chẳng phải giống ông.

Tất cả đều dần dần tan biến. Thân thể Tô Vũ lại chìm xuống, như một hòn đá đang rơi trong không khí. Đột nhiên một luồng ánh sáng mạnh mẽ ùa đến lập tức giữ cậu lại, nhưng ánh sáng mất ngay trong nháy mắt.Tô Vũ cảm thấy mình bị quăng đi. Sau khi bố cầm phích nước ra ngoài, hình như trong nhà mù mịt hơi mù. Tiếng động của mẹ ở bếp phát ra giống như chiếc thuyền buồm xa xa. Tô Vũ cảm thấy thân thể mình bồng bềnh trên một thứ dạng nước.

Tô Vũ lúc bấy giờ hiển nhiên khó phân rõ tiếng động trong bếp là gì. Khi bố cậu quay về, bởi ánh sáng bên ngoài chiếu vào quá ngắn ngủi, thân thể cậu trong chốc lát được nâng lên. Lời đối thoại của bố mẹ và tiếng va chạm của bát đũa khiến cậu dừng lại trong bóng tối mờ mờ. Trước lúc một lần vất vả mãi mãi thảnh thơi, người bạn của tôi nằm trong yên tĩnh.

Bố mẹ Tô Vũ ăn sáng xong, lần lượt đi qua trước giường cậu. Khi đi làm, cả hai ông bà không quay lại nhìn con. Khi bố mẹ mở cửa, bạn tôi lại được ánh sáng nâng lên một cách hạnh phúc. Nhưng bố mẹ đã đóng cửa lại ngay.

Tô Vũ nằm lâu dài trong bóng tối lờ mờ, cảm nhận thân thể mình đang chìm dần.Đó là điểm cuối cùng mạng sống đến gần một cách hết sức mệt mỏi. Em trai cậu, Tô Hàng ngủ tít thò lò mãi đến hơn mười giờ mới dạy. Đi đến trước giường anh, Tô Hằng ngạc nhiên hỏi:

Hôm nay nay anh nằm ườn ra thế?

Ánh mắt của Tô Vũ đã tối dần. Thần sắc của ông anh khiến thằng em cảm thấy khó hiểu. Tô Hàng hỏi:

Anh sao thế?

Hỏi xong, Tô Hàng quay người đi vào bếp, bắt đầu đánh răng rửa mặt một cách hết sức chậm chạp. ăn cơm sáng xong, giống như bố mẹ, Tô Hàng cũng không nhìn anh trai, mở cửa ra khỏi nhà.

Đó là luồng ánh sáng cuối cùng ùa vào, khiến cho tính mạng Tô Vũ xuất hiện sự phản chiếu ánh sáng trở lại, đó là tiếng gào thét trong lòng Tô Vũ với em trai, câu trả lời Tô Vũ là cửa đóng sập lại.

Thân thể của Tô Vũ cuối cùng đã chìm xuống một cách không ngăn nổi, tốc độ mỗi lúc một nhanh, đồng thời bắt đầu quay tròn. Sau khi trải qua ngạt thở lâu dài, đột nhiên được yên tĩnh như dần dần biến mất, phảng phất một cơn gió nhẹ đã thổi tan thân thể cậu một cách cực kỳ dễ chịu. Cậu cảm thấy mình hoá thành vô số giọt nước, tan dần trong không khí một cách trong trẻo vui tai.

Sau khi Tô Vũ chết, tôi đến nhà cậu. Tôi nhìn thấy cửa chính cửa sổ nhà họ Tô đóng im ỉm. Tôi đứng bên ngoài gọi mấy tiếng:

Tô Vũ, Tô Vũ.

Trong nhà không có bất cứ động tĩnh nào. Có thể Tô Vũ đi vắng, nghĩ thế, tôi buồn rầu bỏ đi.