PHẦN THỨ SÁU
Ra đến ngoài phố, chàng nhìn trước nhìn sau tìm một chiếc xe. Một người phu xe chạy lại hạ càng. Thanh không mặc cả bước lên. Người phu xe ngơ ngác nhìn chàng vì mãi không thấy chàng bảo kéo đi đâu. Sau hết chàng chậc lưỡi một cái rồi nói:
- Ra bến ô- tô đi Phúc Yên.
Chàng nghĩ thầm: “Về thăm cái cô nàng tiên gieo hạt này ra sao”. Ngồi trên xe chàng nghĩ lại những ngày vui bên Thúc và Vinh ở Cầu Giát, những câu chuyện giữa ba người, trong bầu không khí thân mật. Cái câu chuyện nằm mơ thấy cô tiên chàng đã bịa đặt ra để được dịp bông đùa trở lại óc chàng. Tuy Thúc và Vinh đã chế giễu cái câu chuyện thần tiên đó của chàng, nhưng chàng vẫn thấy câu chuyện mình kể có vẻ ngây thơ hay hay. Chàng thấy lòng còn giữ được chút hương vị của những ngày vui đó. Điều xét nhận này đã khiến chàng hiểu rõ thêm rằng chỉ có cái vui nhẹ nhàng thoang thoảng gây nên từ trong lòng ta bởi một ý nghĩ, một tính tình trong sạch mới là cái vui có thực và mới là cái vui đáng kể. Chàng lạc quan quay nhìn các phố xá, tưởng như bao nhiêu xuân tươi chàng đã thu lọc được cả vào trong lòng.
Người phu xe đã kéo chàng tới bến ô- tô lúc nào không rõ. Xe đã mở máy sắp chạy. Chàng vội bước lên, ngồi ngay bên một cô chừng hai mươi tuổi. Chàng đang sung sướng với cái vui trong lòng nên cũng chẳng hề để ý ngắm nghía thiếu nữ. Và chàng thành dễ tính với hết mọi người. Sau lưng, một bà loay hoay với chiếc giỏ mây, chạm mạnh vào đầu chàng mấy lần liền, chàng cũng chẳng hề kêu ca. Người phát vé trả lại bằng những đồng hào giấy rách nát, chàng cũng cầm bỏ túi, không hề kỳ kèo nửa lời.
Xe bắt đầu chạy, và cứ nghĩ rằng chỉ hơn một giờ hay hai giờ nữa sẽ được gặp Vinh, chàng cũng đã thấy cảm động hồi hộp. Chàng cố nghĩ, cố xếp đặt trong óc những câu sẽ phải nói với Vinh và bà Cang. Ngồi trong xe, chàng mơ màng nghĩ đến Vinh. Hai con mắt tươi sáng, hai má đầy đặn và hai hàm răng trắng xinh của nàng lại hiện rõ trong óc. Các hình ảnh non nớt ấy đã mang theo vào trí nhớ Thanh đủ vẻ ngây thơ của cái tuổi 17. Không bao giờ bằng lúc đó, chàng có nhiều cảm tưởng tốt đẹp đối với Vinh. Bỗng nhiên chàng nhớ lại những cuộc vui chàng đã mê man bên gái giang hồ cách đó ít lâu. Chàng tự thấy mình tầm thường quá. Chàng cố ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài để xua đuổi khỏi trí óc những cảnh tượng đã phô diễn trong những buổi mua vui đã qua. Tất cả các chán nản của những ngày đó bây giờ như đã tiêu tán; chàng thấy trong lòng khảng khái hơn, vui vẻ và hy vọng hơn. Hy vọng về điều gì, chàng cũng không được biết rõ. Chàng chỉ biết lúc đó chàng hy vọng.
Mặt trời nhẹ của mùa xuân đã lan giải ánh sáng nhạt và ấm trong cánh đồng. Dưới thảm nắng những cây lúa xanh non như đùa với ánh sáng và hơi gió. Sau những ngày u ám có sức nóng mặt trời, cảnh vật quang hẳn và trông sạch sẽ như một vật gì đầy bụi mới đem lau rửa. Mọi cái như mới lại tìm thấy sự sống mạnh mẽ. Vì bầu không khí giam hãm của những ngày mưa đã không còn nữa.
Thanh ngồi trong ô- tô ngắm cái cảnh vui tươi bên ngoài. Chàng thấy lòng chàng thêm vui sướng hơn. Cái nguồn ham sống, mê man với cảnh vật đã bùng nở trong tâm trí chàng. Cái tươi vui của tạo hóa như đã thấm thía vào da thịt, vào mạch máu chàng. Chàng hết sức ngạc nhiên khi nhớ lại rằng cách đó ít lâu chàng đã không biết đến cái vui sướng hồn nhiên, có thể tìm thấy trong lòng mình và trong cảnh nhịp nhàng đầy vẻ đẹp của trời đất...
Ô- tô tới Phúc Yên. Thanh lấy lược chải cẩn thận lại mái tóc bị gió đánh rối. Ở trên xe xuống, chàng không đi xe tay. Chàng đi bộ để chân tay nở giãn. Chàng còn đang nhìn hai bên dãy phố để tìm nhà thì thấy bà Cang và Vinh đứng ở cửa.
Trông thấy Thanh, bà Cang tỏ vẻ vui mừng. Còn Vinh thì hơi thẹn thùng e lệ, như cố tìm các điệu bộ để che đậy cái vui sướng của mình. Thanh hơi bối rối trong lời nói và trong mọi cử chỉ. Chàng ngả mũ chào bà Cang. Quay lại nhìn Vinh, chàng không biết nói gì. Vinh yên lặng mỉm cười đi vào. Chàng cũng theo bà Cang và Vinh vào trong nhà.
Mâm cơm đã đặt trên chiếc ghế ngựa. Vì Thanh tới Phúc Yên vào lúc gần tối, cả nhà bà Cang đã ăn cơm rồi nên chỉ có một mình chàng ngồi ăn. Nhưng muốn cho bữa cơm không buồn tẻ, bà Cang ngồi tiếp chàng các món ăn và nói chuyện với chàng. Vinh cũng ngồi ngay bên mẹ. Thanh tuy đói nhưng vì có Vinh ngồi ngay đó, chàng hơi thẹn thùng và ăn uống hơi có vẻ khách sáo. Bà Cang luôn luôn giục chàng ăn và có khi cầm đũa gắp cho chàng những món ăn tự tay Vinh nấu. Mỗi lần Thanh ăn xong một bát cơm, bà Cang lại vội cầm lấy bát xới cho chàng. Bà gạt từng miếng vầng con, từng mẩu cháy vụn lại và chỉ xới cho Thanh chỗ cơm nóng và dẻo. Đĩa thịt, miếng nào mỡ, trông không ngon lành, bà chọn riêng ra một góc dặn chàng đừng ăn. Sự săn sóc tỉ mỉ ấy khiến chàng rất cảm động. Nhớ lại từ ngày còn bé đến khi lớn lên, chàng chưa hề được ai trông nom chu đáo, Thanh lại càng đem lòng kính mến bà Cang, và chàng vui sướng nghĩ rằng chỉ cần lấy Vinh làm vợ chàng sê luôn luôn được bà Cang tỏ vẻ âu yếm như thế. Chàng đưa mắt nhìn Vinh chăm chú đan chiếc áo. Những ngón tay xinh xinh trắng cầm chiếc que đan màu xanh. Một cuộn len sắc đỏ thỉnh thoảng lăn trên chiếc áo măng- tô nâu. Thanh ngắm nghía bức tranh hoạt động đủ màu sắc hòa nhịp ấy, chàng như cố muốn in vào trí nhớ hai má đều đặn, hai môi tươi và mọi đường nét trong thân thể Vinh. Và chàng chỉ muốn là một họa sĩ có tài để phô bức tranh ấy trên giấy hay trên lụa. Bà Cang vẫn hỏi chuyện chàng. Chàng lơ đãng nghe và thỉnh thoảng chỉ lễ phép đáp: ‘Vâng... vâng...”. Bao nhiêu tâm trí chàng chăm chú cả vào sự ngắm nghía Vinh. Cuộn len lăn từ lòng nàng và suýt vào mâm cơm. Nàng vội vơ lấy, Thanh cố đánh bạo nhìn nàng nói đùa:
- Len của cô Vinh cũng đói! Mà có lẽ đói hơn tôi.
Vinh mỉm cười nhìn chàng và hóm hỉnh đáp:
- Nhưng anh ăn nhiều quá không còn gì phần nó!
Thanh thẹn thùng, không biết nói lại ra sao. Yên lặng. Cái yên lặng làm chàng rất khó chịu. Bà Cang nhìn con mắng yêu:
- Tiếp khách gì lại bảo khách ăn nhiều. Anh ấy mới ăn được ba bát chứ mấy!
Vinh vẫn ranh mãnh, giọng chế giễu:
- Phải, mới ba bát chứ mấy!
Trước mặt Thanh, Vinh vẫn hay tìm cách nói đùa như để châm biếm chàng. Chính vì nàng muốn có dịp được cười đùa tự nhiên với Thanh. Câu chuyện đứng đắn bao giờ cũng làm hai người e thẹn, mất hết vẻ tự nhiên. Và cả hai đều như trốn tránh những dịp gì có đôi. Vào những lúc đó, hai người không còn biết nói gì với nhau. Và những lời bông đùa vào những lúc chỉ có đôi thì lại thành trơ trẽn. Bởi vậy nên mỗi lần có dịp, Thanh và Vinh đều tìm hết cách chế giễu lẫn nhau để được cười đùa tự nhiên.
Ăn cơm xong, bà Cang lấy một đĩa mứt cho chàng ăn tráng miệng. Thanh từ chối, không muốn ăn mứt.
- Thế thì ăn gì? - Bà Cang hỏi.
Vinh vừa cười vừa nói:
- Hay anh ăn bánh quế nhé?
Bà Cang vội bảo ngay nàng:
- Ừ, phải đấy, con lấy cho anh đĩa bánh quế.
Rồi bà nhìn Thanh:
- Bánh quế của nó ngon lắm cơ.
Vinh thấy mẹ khen, cũng khoe thêm:
- Em vẫn chuyên môn làm bánh quế.
Thanh cười nhìn nàng:
- Thế thì phải ngon. Vậy lấy tên là “Bánh quế Phúc Yên” hay “Bánh quế cô Vinh” để làm quảng cáo có hơn không.
Vinh nhìn Thanh cười to: nàng vừa thò tay trong chiếc lọ thủy tinh vừa lấy ra những chiếc bánh quế xinh xinh đặt trên đĩa. Thấy bên lọ bánh quế, một lọ khác đựng những quả nhỏ màu đen. Thanh hỏi:
- Còn lọ gì kia?
Bà Cang vội đáp:
- Ấy, lọ ô- mai; ô- mai cũng của cô ấy làm đấy.
Vinh nhe hai hàm răng trắng điểm một nụ cười tình tứ nhìn Thanh:
- Em lại chuyên môn cả ô- mai nữa.
Thanh nói liền:
- Chuyên môn cả hai thứ thì không còn là chuyên môn nữa rồi! Vậy thì bánh quế ắt hẳn không ngon.
Vinh lấy điệu bộ một cô bé nũng nịu:
- Nếu thế thì em không cho anh ăn nữa!
Bà Cang thấy hai người cười cợt thân mật cũng vui vẻ cười. Thanh lấy giọng tựa người anh dỗ em:
- Thì thôi, ngon lắm; mang ra đây tôi ăn nếm.
Vinh đặt đĩa bánh trên ghế ngựa. Thanh ăn xong chiếc thứ nhất:
- Mới nếm một chiếc thì chưa thể biết được là ngon hay không.
Chàng ăn hết cái thứ hai:
- Hình như cũng khá thì phải.
Vinh buồn cười bảo chàng:
- Ngon đứt đi ấy chứ lại còn hình như gì nữa!
Thanh nhìn nàng:
- Để tôi ăn cái thứ ba xem đã.
Những câu nói đùa làm bà Cang củng buồn cười; bà thấy Thanh có vẻ vui tính và thứ nhất là ăn nói có duyên, lúc đó bà lại càng đem lòng mến chàng. Bà đặt đĩa bánh vào lòng chàng:
- Thôi ngon hay không ngon, ông tướng cũng ăn hết đi hộ.
Vinh vội vàng chạy lại vớ lấy đĩa bánh, nhìn mẹ nói:
- Sao mợ lại giục anh ấy ăn hết. Còn gì là vốn của con.
Rồi nàng nhìn Thanh:
- Khách sang không ăn cả bao giờ!
Nàng cố giữ đĩa bánh trong hai tay, Thanh tìm cách nạy ra. Bà Cang bảo nàng:
- Thôi để xuống cho anh ấy ăn. Giằng nhau mãi lại vỡ cả đĩa bây giờ.
Vinh khăng khăng giữ đĩa bánh. Sau hết nàng bảo Thanh:
- Thế em đố anh bánh quế làm bằng gì. Hễ nói đúng em sẽ biếu cả.
Thanh kể ngay:
- Trứng là một, bột là hai. Và nướng bằng than hồng.
Vinh đành chịu đặt đĩa bánh trên giường. Bà Cang cười to:
- Tao xem mày có chịu anh ấy không nào! Nhà giáo thì còn thiếu cái gì mà không biết!
Cả ba người đều cười. Thanh nhặt liền hai chiếc bánh vừa ăn vừa nói với Vinh:
- Tôi mới biết rằng bánh quế làm bằng bột pha với trứng vì đã đọc một tờ báo trong mục gia chánh. Khi còn nhỏ tôi vẫn cứ tưởng bánh quế cũng lấy ở thân cây quế ra như những thanh quế ở hiệu thuốc Bắc.
Bà Cang bận rót cho chàng chén nước, không để ý các câu nói. Còn Vinh, nàng cố giữ im lặng để làm cho Thanh phải thẹn thùng. Chàng thấy câu nói của mình như rơi vào một đám không, đưa mắt nhìn Vinh. Bỗng nàng cười. Thanh hỏi ngay:
- Cô Vinh cười gì? - Em cười anh. - Sao lại cười tôi? - Vì anh pha trò... nhạt quá! - Nhạt à? Thì ăn thêm chiếc bánh quế cho đậm đà.
Nói xong, chàng lại cầm chiếc bánh quế định ăn. Vinh lại hóm hỉnh:
- Cả đến câu khôi hài ấy cũng nhạt nốt!
Thanh lại thẹn thêm. Và cả ba người cùng cất tiếng cười.
Thường thường chín giờ tối thì cả nhà đi ngủ. Nhưng vì hôm đó có Thanh, mải vui chuyện nên chỉ có một mình người bà đi ngủ trước. Còn bà Cang, Vinh và Thanh thức mãi tới gần mười một giờ. Câu chuyện cũng chẳng có gì khác thường. Bà Cang chỉ nói qua về những khách phải tiếp ngày mồng một. Thanh nói lại buổi đi xem chiếu bóng đông người và cuộc lang thang ngoài phố dưới mưa phùn trong đêm ba mươi Tết.
Thấy Thanh nói khi trở về nhà hai tay đút trong túi mà cũng lạnh như đến cắn không biết đau, bà Cang như mắng yêu chàng:
- Rõ người gàn, nằm nhà mà ngủ một giấc có sướng thân không!