Chương 3
Giống như cha tôi, tôi cũng tên là Henry. Dù sự trùng lặp này thường gây ra hiểu lầm, nhưng vì mẹ tôi gọi cha tôi là anh yêu, em gái tôi gọi cha tôi là Ba, còn những người khác đều gọi ông là Ngài hoặc ông Lamb, nên chúng tôi cũng đã quen rồi.
Cha tôi là người duy nhất thừa kế khối tài sản mà cha ông để lại, tất cả đều từ máy đánh bạc mà ra. Tôi không biết nhiều về ông nội tôi, ông có cha tôi khi tuổi đã cao, ngoài ra tôi còn biết ông quê ở Blackpool và tên ông là Harry. Cả đời cha tôi không phải động tay động chân vào việc gì, chỉ ngồi chờ đến lúc Harry chết để ông có thể trở nên giàu có một cách chính thức.
Ông mua căn nhà mà chúng tôi đang ở trên phố Cheyne ở Chelsea ngay ngày đầu tiên ông được chạm tay vào số tiền thừa kế. Ông đã đi “săn” nhà từ những ngày Harry còn hấp hối, và ông đã để mắt đến chỗ này được vài tuần rồi, chỉ sợ có người khác mua mất nó trước khi ông có thể đòi được quyền thừa kế.
Căn nhà này chẳng có gì khi cha tôi mua nó, ông đã phải mất đến vài năm và tiêu tốn hàng ngàn bảng để lấp đầy chỗ trống với những thứ mà ông vẫn thường gọi là đồ đạc: những chiếc đầu nai sừng tấm lơ lửng trên tường, bộ kiếm săn treo chéo trước cửa, cái ngai bằng gỗ gụ với lưng tựa xoắn nhìn như bông lúa mạch, cái bàn tiệc kiểu Trung cổ đủ cho mười sáu người ngồi, lỗ chỗ sẹo và vết mối mọt, những chiếc tủ đựng đầy súng lục và roi da, tấm thảm dài sáu mét, những bức chân dung kỳ quái vẽ tổ tiên của người khác bằng sơn dầu, hàng đống sách bìa da mạ vàng mà chẳng ai đọc, và cả một khẩu đại bác cỡ lớn đặt ở khu vườn trước nhà. Trong nhà không có một cái ghế nào thoải mái, cũng chẳng có góc nào ấm cúng cả. Tất cả mọi thứ đều làm bằng gỗ, bằng da, bằng kim loại hoặc bằng thủy tinh. Tất cả mọi thứ đều cứng nhắc. Đặc biệt là cha tôi.
Ông tập tạ dưới tầng hầm và uống bia Guinness lấy ra từ két riêng của ông trong quầy bar cũng của riêng ông. Ông mặc những bộ vest trị giá 800 bảng được may thủ công ở Mayfair nhưng lại chẳng vừa với cơ bắp và vòng bụng của ông. Tóc của ông có màu như đồng xu cũ, tay của ông thô ráp, còn đốt ngón tay thì luôn đỏ ửng. Ông lái một chiếc Jaguar. Ông chơi golf mặc dù ông ghét bộ môn này, vì cơ thể của ông không phù hợp với việc vung gậy đánh golf; người ông quá cứng, quá thiếu linh động. Cuối tuần ông thường đi săn: ông biến mất vào mỗi sáng thứ Bảy, với chiếc áo khoác vải tuýt bó sát, cùng một cái cốp xe tải chở đầy súng săn, và trở về vào tối Chủ nhật với đôi chim bồ câu rừng để trong thùng đá. Một lần, khi tôi khoảng năm tuổi, cha tôi mang về nhà một con chó bull Anh mà ông mua lại của người đàn ông trên phố với tờ năm mươi bảng mới coóng ông cuộn trong túi áo. Ông nói nó làm cho ông nhớ về chính bản thân mình. Nhưng rồi nó ị lên tấm thảm cổ của ông và ông tống khứ nó đi.
Mẹ tôi đẹp lạ thường.
Đó không phải là lời của tôi. Mà là của cha tôi.
Mẹ con đẹp lạ thường.
Mẹ tôi lai hai dòng máu, một nửa Đức, một nửa Thổ Nhĩ Kỳ. Bà tên là Martina. Bà kém cha tôi mười hai tuổi, và hồi đấy, trước khi bọn họ dọn đến, bà là một biểu tượng thời trang. Bà thường đeo cặp kính râm đen và đi đến phố Sloane để tiêu tiền của cha tôi vào những chiếc khăn lụa sáng bóng, những thỏi son có nắp bọc vàng, hay những lọ nước hoa Pháp thơm nồng nàn. Nhiều khi bà còn được người ta chụp ảnh lại, quanh cổ tay bà là những dây quai túi xách, và đăng lên những tạp chí thời trang. Người ta gọi bà là socialite. ( xẫ hội chủ nghĩa) Nhưng bà không hẳn là vậy. Bà lui tới những bữa tiệc sang trọng và mặc những bộ trang phục lộng lẫy, nhưng khi ở nhà, bà chỉ là mẹ chúng tôi mà thôi. Bà không phải là người mẹ tuyệt vời nhất, nhưng cũng không phải là người mẹ tồi tệ nhất, và dĩ nhiên, bà mang đến một điểm nhấn mềm mại, giữa căn biệt thự Chelsea to lớn, nam tính, đầy dao rựa của chúng tôi.
Có thời bà từng có một công việc, khoảng một năm gì đấy. Bà giới thiệu những người quan trọng trong ngành thời trang với nhau. Hay chí ít đó là ấn tượng của tôi. Bà có tấm danh thiếp màu bạc nhỏ bà hay để trong ví, với dòng chữ “Nhóm cộng sự Martina Lamb” in màu hồng rực. Bà có văn phòng trên phố Kings Road, trong căn gác xép sáng sủa phía trên một cửa hàng, với một chiếc bàn kính và một bộ ghế da, một cái máy đánh chữ, vài cái giá treo quần áo bằng nhựa trong suốt, cùng một bình hoa loa kèn trắng đặt trên cái bệ đỡ. Những hôm trường cho nghỉ, bà hay đưa tôi và em gái tôi đi làm cùng, rồi để cho chúng tôi chơi với một chồng giấy trắng đến kinh ngạc lấy ra từ trong hộp, và một tá bút màu Magic Markers. Nhiều khi chuông điện thoại reo, mẹ tôi bắt máy và nói, “Xin chào, nhóm cộng sự Martina Lamb đang nghe.” Khi khác lại có khách gọi vào máy nội bộ, tôi và em gái tôi được một phen giành nhau xem đến lượt ai nhấn nút. Các vị khách là những người phụ nữ giọng the thé, dáng người mảnh mai, lúc nào cũng chỉ muốn nói về quần áo và những người nổi tiếng. Chẳng có “nhóm cộng sự” nào ở đây cả, chỉ có mình mẹ tôi, và thi thoảng có một hai cô gái ở độ tuổi thiếu niên, với đôi mắt mở to, đến để xin thêm kinh nghiệm làm việc. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi chỉ biết rằng văn phòng trên gác mái đã biến mất, những tấm danh thiếp màu bạc biến mất, và mẹ chúng tôi lại trở về với công việc nội trợ hằng ngày.
Tôi và em gái tôi học ở Knightsbridge, một ngôi trường có thể liệt vào hàng đắt nhất ở London. Cha tôi hồi đó không hề biết tiếc tiền. Ông thích tiêu tiền là đằng khác. Càng nhiều càng tốt. Đồng phục của chúng tôi vừa nâu nâu giống màu cứt, lại ngả màu vàng vàng như túi mật, con trai còn có thêm quần đũng rộng kiểu knickerbocker. Cũng may, đến lúc tôi đủ tuổi để biết xấu hổ, thì cha tôi còn chẳng đủ tiền để trả học phí cho tôi nữa, chứ đừng nói đến việc mua cái quần nhung kiểu knickerbocker đó ở gian hàng đồng phục hiệu Harrods.
Mọi thứ diễn ra thật chậm, mà cũng thật nhanh, nhanh một cách khác thường, từ những thay đổi xảy đến với cha mẹ tôi, rồi đến căn nhà của chúng tôi, thậm chí cả cuộc sống của chúng tôi nữa, sau khi họ đến. Nhưng đêm đầu tiên đó, cái đêm mà Birdie đứng trước cửa nhà tôi với hai cái va-li lớn và một con mèo trong chiếc giỏ mây, chúng tôi không bao giờ đoán nổi những gì mà cô ta sắp sửa gây ra, những kẻ khác mà cô ta lôi kéo đến, và rằng mọi chuyện lại kết thúc như thế này.
Chúng tôi cứ nghĩ cô ta chỉ ở lại chơi cuối tuần mà thôi.