
Gia Đình Lầu Trên
Tổng số chương: 67
Cuốn sách này dành tặng cho độc giả của tôi,
với tất cả tình yêu và lòng biết ơn.
*Sẽ không thực sự chính xác nếu tôi nói tôi có một tuổi thơ bình thường trước khi họ đến. Tuổi thơ của tôi không hề bình thường, nhưng tôi cảm thấy bình thường vì đó là tất cả những gì tôi biết. Phải tới tận bây giờ, sau hàng chục năm nhìn lại, tôi mới hiểu được mình đã có một tuổi thơ kỳ lạ đến thế nào.
Khi họ đến, tôi gần mười một tuổi, còn em gái tôi mới lên chín.
Họ sống với chúng tôi hơn năm năm, và họ khiến mọi thứ trở nên đen tối, rất đen tối. Tôi và em gái tôi đã phải học cách tồn tại.
Và khi tôi mười sáu, em gái tôi mười bốn, đứa bé ấy đến.
* Chương ILibby nhặt lá thư lên khỏi tấm thảm chùi chân. Cô lật nó lại trong lòng bàn tay. Lá thư nhìn có vẻ rất trang trọng; phong bì màu kem, làm bằng giấy cao cấp, và dường như còn được lót khăn giấy bên trong. Dấu đóng bên ngoài bì thư ghi “Văn phòng luật sư Smithkin Rudd & Royle, Phố Chelsea Manor SW3”.
Cô mang lá thư vào trong bếp và để nó xuống bàn ăn, rồi cô đi đun một ấm nước và bỏ túi trà vào trong cốc. Libby khá chắc là cô biết trong phong bì có gì. Tháng trước cô bước sang tuổi hai mươi lăm. Trong tiềm thức, cô đã đợi bức thư này đến. Nhưng khi nó ở đây rồi, cô không biết mình có thể đối mặt với nó hay không.
Cô nhấc máy gọi cho mẹ.
“Mẹ ơi,” cô nói. “Nó tới rồi. Lá thư từ người ủy thác ấy.”
Cô cảm thấy một khoảng lặng từ đầu dây bên kia. Cô mường tượng ra hình ảnh của mẹ mình đứng trong căn bếp của bà ở Dénia, cách nơi cô sống cả vạn dặm, với những món đồ trắng tinh, và những vật dụng làm bếp màu vàng chanh phối hợp ăn ý, cửa kính kéo dẫn đến một sân thượng nhỏ nhìn ra biển Địa Trung Hải, bên tai bà là chiếc điện thoại có ốp đính đá mà bà vẫn gọi là bling—châu báu lóng lánh.
“Ồ,” bà nói. “Đúng rồi. Trời ạ. Con đã mở nó ra chưa.”
“Chưa. Chưa ạ. Con muốn uống một tách trà trước đã.”
“À, ra thế,” bà lại nói. Rồi bà tiếp lời, “Thế con có muốn mẹ tiếp tục giữ máy không? Để chờ con mở thư ấy?”
“Có ạ,” Libby nói. “Nếu mẹ sẵn lòng.”
Cô cảm thấy hơi khó thở, thỉnh thoảng cô vẫn hay bị như vậy khi cô chuẩn bị phải đứng lên và thuyết trình một bài giới thiệu sản phẩm ở chỗ làm, hay khi cô vừa uống một cốc cà phê đặc. Cô lấy túi trà ra khỏi cốc và ngồi xuống. Ngón tay cô vuốt ve góc phong bì và cô hít một hơi thật sâu.
“Vâng,” cô nói với mẹ mình, “con mở đây. Con mở ngay bây giờ đây.”
Mẹ cô biết trong thư có gì. Hay ít ra thì bà cũng biết đôi chút, cho dù chưa có ai chính thức nói cho bà biết trong quỹ ủy thác có gì. Nó có thể, như bà vẫn nói, chỉ là một ấm trà và một tờ mười bảng Anh.
Libby hắng giọng và luồn ngón tay xuống dưới nắp phong bì. Cô lấy ra một tờ giấy dày màu kem, rồi lướt mắt nhanh qua bức thư:
Gửi cô Libby Louise Jones,
Là người ủy thác của quỹ Henry và Martina Lamb, được lập ra vào ngày 12 tháng Bảy năm 1977, tôi đề xuất chia phần thừa kế cho cô theo như danh mục đính kèm…
Cô đặt bức thư xuống và lấy phần giấy tờ đi kèm ra.
“Thế nào rồi?” Mẹ cô nín thở hỏi.
“Con vẫn đang đọc,” cô đáp lại.
Lướt mắt đọc qua, cô lập tức bị thu hút bởi tên của căn biệt thự. Số mười sáu phố Cheyne, SW3. Cô cho rằng đây là nơi mà cha mẹ ruột của cô sống trước lúc họ qua đời. Cô biết nó ở Chelsea. Cô cũng biết đây là một căn biệt thự rất lớn. Cô cứ tưởng căn nhà này đã không còn nữa. Bị niêm phong lại. Hay bị bán mất rồi. Cô cảm thấy khó thở nơi cuối cuống họng khi cô nhận ra những gì mình vừa đọc.
“Ừm,” cô nói.
“Chuyện gì đó?”
“Có vẻ như… Không, chắc là không phải rồi.”
“Gì!”
“Căn nhà. Họ để lại căn nhà cho con.”
“Nhà ở Chelsea á?”
“Vâng ạ,” cô nói.
“Cả căn nhà á?”
“Con nghĩ vậy.” Trong lá thư có đề cập đến việc không ai có tên trong quỹ ủy thác trình diện trước hạn. Cô không thể tiêu hóa hết tất cả thông tin ngay trong lúc này.
“Chúa ơi. Ý con là, căn nhà ấy có khi phải đáng giá…”
Libby hít một hơi thật sâu rồi đưa mắt nhìn lên trần nhà. “Chắc chắn là không phải rồi,” cô nói. “Hẳn là có gì đó nhầm lẫn ở đây.”
“Đi gặp luật sư đi con,” mẹ cô nói. “Gọi cho họ. Đặt ngay lịch hẹn. Để xem cho chắc có nhầm lẫn gì không.”
“Nhưng nhỡ không có nhầm lẫn gì thì sao? Nhỡ đây là thật thì sao?”
“Nếu thế thì, thiên thần của mẹ,” mẹ cô nói, và Libby có thể thấy bà đang mỉm cười từ cách xa cả vạn dặm, “con thực sự sẽ là một người phụ nữ rất giàu có đấy.”
Libby cúp máy và đưa mắt nhìn quanh bếp. Chỉ năm phút trước, căn bếp này là căn bếp duy nhất mà cô có đủ khả năng chi trả được, căn hộ này là căn hộ duy nhất cô có thể mua được, ở đây, trên con phố yên tĩnh này, giữa những dãy nhà liền kề bên vùng nước đọng ở St Albans. Cô nhớ những căn hộ và những ngôi nhà cô đã xem khi tìm nhà ở trên mạng, những lần khẽ hít sâu khi cô thấy một nơi hoàn hảo: một ban công hướng về phía mặt trời, một nhà bếp với bàn ăn, cách ga tàu năm phút đi bộ, ô cửa sổ khung chì cổ điển phình ra, tiếng chuông nhà thờ văng vẳng từ bên kia thảm cỏ xanh, và rồi cô nhìn xuống giá nhà và cô cảm thấy như một con ngốc vì đã nghĩ rằng mình có thể sống ở đó.
Cuối cùng cô đành bỏ lại tất cả để tìm một căn hộ gần chỗ làm và cách ga tàu không quá xa. Khi cô bước qua cánh cửa, cô chẳng có linh cảm gì; trái tim cô chẳng muốn nói gì khi chuyên viên bất động sản dẫn cô đi xem nhà. Nhưng cô đã biến nơi này trở thành một tổ ấm đáng tự hào. Cô chịu khó lựa chọn những món đồ tốt nhất ở cửa hàng giá rẻ TK Maxx, và giờ căn hộ một phòng ngủ của cô, tuy chưa được sửa sang lại hẳn hoi, và bài trí còn có phần vụng về, nhưng nó khiến cô hạnh phúc. Cô mua nó; cô chăm chút cho nó. Nó thuộc về cô.
Nhưng giờ có vẻ như cô đang là chủ sở hữu của một căn biệt thự trên con phố sang trọng nhất ở Chelsea và bỗng nhiên căn hộ của cô trông không khác gì một trò đùa tức cười, kể cả mọi thứ quan trọng với cô năm phút trước cũng vậy—khoản tăng lương 1500 bảng một năm cô vừa được nhận ở chỗ làm, chuyến đi nghỉ cuối tuần với hội chị em ở Barcelona vào tháng tới mà cô đã phải để dành tiền suốt sáu tháng trời, hay bảng màu mắt của MAC mà cô “cho phép” tự thưởng cho bản thân cuối tuần trước vì được tăng lương—cảm giác rùng mình êm dịu khi cô từ bỏ khoản ngân sách eo hẹp hằng tháng để có một giây phút hào nhoáng, ngọt ngào trong House of Fraser, vung vẩy chiếc túi MAC bé xíu nhẹ tênh trên tay, run run khi đặt bảng màu mắt màu đen nhỏ xinh ấy vào trong túi đựng đồ trang điểm, và biết rằng giờ cô đã sở hữu nó, rất có thể cô sẽ diện nó ở Barcelona, và ở đó có thể cô sẽ mặc chiếc đầm mà mẹ cô tặng cô nhân dịp Giáng sinh, chiếc đầm hiệu French Connection đắp ren mà cô đã muốn có từ rất lâu rồi. Chỉ năm phút trước thôi, niềm vui sống của cô chỉ gói gọn trong những điều nhỏ nhặt, những món đồ xa xỉ mà cô phải dự tính, ước ao, chắt bóp, tiết kiệm một thời gian dài để mua được, những thứ vụn vặt khi nhìn tổng thể thì không có nghĩa lý gì cho lắm, nhưng lại làm cho cuộc sống của cô thêm phần lung linh, tiếp thêm động lực cho cô ra khỏi giường mỗi sáng, để làm một công việc cô thích nhưng không yêu.
Giờ thì cô sở hữu một căn nhà ở Chelsea và mọi giá trị cân xứng trong cuộc đời cô đã hoàn toàn đảo lộn.
Cô nhét lá thư lại vào trong chiếc phong bì đắt tiền và uống nốt tách trà.
Danh sách chương
- Chương I
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- PHẦN II - Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45 & 46
- Chương 47 & 48
- PHẦN III - Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57 & 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- PHẦN VI - Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- LỜI CẢM ƠN